Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đó là các câu:
- Cánh đại bàng rất khỏe.
- Mỏ đại bàng dài và rất cứng.
- Đôi chân của nó giống như cái móc hàng của cần cẩu.
- Đại bàng rất ít bay.
- Khi chạy trên mặt đất, nó giống như một con ngỗng cụ nhưng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Hưng Yên , 24 tháng 10 năm 2021.
Cô Vân kính mến!
Lâu rồi cháu không viết thư cho cô , hôm nay cháu rảnh nên cháu viết thư cho cô ạ. Dạo này cô có khoẻ không ? Gia đình cô có gì thay đổi ? kể cho cháu nghe với. Còn cháu thì gia đình vẫn không thay đổi , vẫn như năm ngoái thôi ạ. Cháu còn được thi cấp tỉnh toán VioEdu , với phường cháu đứng top 5 đó cô , cô thấy cháu có giỏi không ạ ? Năm nay cháu lên lớp 4 , có nhiều bạn mới vào lớp lắm , có cả cô chủ nhiệm nữa , cô tên Thuỷ. Dạo này dịch covid diễn biến phức tạp nên chúng cháu phải học qua phần mềm Teams. Phần mềm này có nhiều cái rất thú vị , cháu còn được gửi bài trên này , mỗi khi gửi xong nó lại có 1 đoạn video rất hài hước. Bây giờ chúng cháu còn được gửi bài qua phần mềm Azota đó cô , có những cái túi thì chúng cháu phải chọn đúng tên để gửi bài , vui lắm. Bài cuối tuần chúng cháu không làm trên google biểu mẫu nữa mà làm trên phần mềm Quizz , vui lắm cô. Ở đó có nhạc lại có cả bảng xếp hạng cùng với những thẻ bài rất thú vị đó cô! Bây giờ dịch nên cô ở nahf nhớ chú ý sức khoẻ nhé. Thôi cháu dừng bút ở đây . Cháu chào cô. Cháu chúc cô luôn xinh đẹp và tràn đầy sức khoẻ ạ. Mong nhận được thư trả lời của cô.
Cháu của cô
Diệp
Trần Ngọc Diệp
Những chỗ mik gạch chân thì bạn có thể đổi nhé. Nhớ là chỉ tham khảo thui chứ đừng chép hẳn nha bn hìn.
"Meo…Meo…" đấy là tiếng kêu nũng nĩu của cô mèo Mi Mi nhà em, mỗi khi em đi học về. Cô là món quà em thích nhất trong ngày sinh nhật do mẹ tặng.
Mi mi có thân mình mềm mại, bộ lông với 3 màu: trắng toát, lẫn vàng óng và lấm tấm. Đó cũng là chiếc áo ấm che chở Mi Mi khi trời rét.
Đầu Mi Mi tròn như quả cam. Hai tai vểnh lên luôn nghe ngóng động tĩnh. Đôi mắt cô tròn, to, trong suốt như thuỷ tinh. Chiếc mũi nho nhỏ, phơn phớt hồng, lúc nào cũng ươn ướt. Lơ thơ hai bên là mép cong, ria trắng như cước.
Miệng Mi Mi bình thường trông rất nhỏ và dễ thương làm sao. Thế mà mỗi khi cô ngáp, những chiếc răng sắc nhọn chìa ra trông thật dễ sợ! Và đó là vũ khí lợi hại của cô để bắt mồi. Đặc biệt, dưới chân cô là những móng vuốt sắc nhọn. Cô có cái đuôi trắng mịn màng luôn ngoe nguẩy lên xuống làm tăng thêm nét uyển chuyển cho cô. Mỗi lần Mi Mi bước đi, cô giống như một "tiểu thư đài các', lúc đó những anh chàng mèo như bị cưa đổ, luôn vây quanh "nàng công chúa xinh đẹp này".
Nhớ lúc cô mới về, cứ nép vào thành ghế, nét mặt sợ sệt, mắt tròn xoe, nhìn mọi người với nét mặt xa lạ… Dần dần, Mi Mi quen tất cả mọi người trong nhà, nhưng em là người cô quấn quýt nhiều nhất. Mỗi bữa ăn, em là người dọn bữa cho cô. Trừ những lúc đói quá, còn bình thường cô chỉ đứng xa mà nhìn bát cơm, đợi em mời rồi mới rón rén bước tới. Cô ăn nhè nhẹ khoan thai, ăn dần từng miếng từ ngoài vào trong. Chao ôi! Thế mà mỗi khi cô bắt chuột thì trông Mi Mi thật dữ dằn. Con chuột nào mà gặp cô thì thật xấu số.
Mi Mi nhà em rất thích chơi bóng. Mỗi khi em thảy bóng cho Mi Mi, cô chạy lại và vờn rất khéo. Thoắt cái cô đã ở gầm bàn. Nhìn cô nhảy thật nhịp nhàng, uyển chuyển giống như một diện viên xiếc nhào lộn chuyên nghiệp. Mỗi chiều, Mi Mi nằm úp người xuống sưởi nắng bên cửa sổ đợi em đi học về. Nhìn từ xa, thấy em về, Mi Mi chạy ra cửa, đôi mắt xanh ánh lên, cái miệng xinh xinh chìa ra kêu "meo…meo…". Cái đầu của cô cứ dụi dụi vào chân em như đòi em vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Mi Mi đã trở thành người bạn thân thiết của em. Mỗi khi gặp chuyện buồn, em lại tâm sự với cô và được đáp lại bằng tiếng kêu:"meo…meo…". Tuy không nói nên lời, nhưng lời an ủi của cô cũng đủ làm cho em vui.
Cả nhà em, ai cũng yêu quý Mi Mi. Nó đúng là một món quà đầy ý nghĩa. Mi Mi đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình em.
Bài tham khảo nè
Cây vú sữa ba trồng đầu hồi nhà thuở em còn là đứa trẻ lên ba, nay đã qua hai mùa trái ngọt. Mùa nào cũng sai bông trĩu quả. Và bây giờ, nó đang bước sang mùa thứ ba ở độ sung sức của tuổi trưởng thành.
Gốc cây to như bắp vế người lớn với những chiếc rễ ăn sâu xuống đất, tạo cho cây vú sữa một dáng đứng vững chãi. Từ mặt đất lên chừng một mét, thân cây chia thành hai nhánh lớn, vươn thẳng lên cao ước chừng gần bằng nóc nhà em. Vòm lá sum suê tỏa bóng mát xuống cả một góc sân rộng, tạo thành một chỗ vui chơi lí tưởng cho hai chị em và lũ bạn học cùng xóm. Những trò chơi đánh đáo, cướp cờ, bịt mắt bắt dê…thường tổ chức dưới gốc cây vú sữa này. Những lúc mệt mỏi, sau những trò chơi thú vị, bổ ích, chúng em lại quây quần bên chiếc bàn nhỏ đặt dưới gốc cây, bày sẵn hai đĩa vú sữa mà trước lúc đi làm, ba đã hái cho.
Nhà em trồng khá nhiều cây ăn trái: cam, bưởi, quýt, sa-bô-chê, táo…mỗi loại được trồng trên một bờ dài thẳng tắp. Tổng cộng có đến một mẫu vườn nhưng chỉ có một cây vú sữa “lò rèn” đặc biệt, không những sai quả mà hương vị của nó còn vượt hơn hẳn giống vú sữa thường thấy ở các vườn cây khác trong vùng. Quả nhiều bao nhiêu cũng không bán. Mùa nào cũng vậy, khi vú sữa chín, ba thường chọn một chục quả ngon nhất, đặt lên bàn thờ tổ tiên, cúng vái đất đai nhà cửa tưởng nhớ đến người mẹ “kì diệu” trong truyện cổ tích đã hóa thân thành cây vú sữa tuyệt vời này. Còn lại, ba dùng để biếu các bác, các chú thân quen trong hai cơ quan của ba mẹ, và dành cho hai chị em bồi dưỡng hàng ngày.
Mùa thứ ba này, nhìn cây vú sữa, em cảm thấy như cây thấp xuống và xòe rộng ra hơn mọi năm. Các cành lớn, cành nhỏ lủng lẳng những trái là trái, ước tính đến vài trăm. Trái nào trái ấy căng tròn như những trái cam đường bóng láng. Có những cành chỉ nhỉnh hơn ngón chân cái chút xíu mà có đến bảy, tám trái chín mọng, đeo lúc lỉu từ trong ra ngoài, làm cho cành cây cong vồng hơn cả gọng vó. Nhiều lúc gặp phải những ngọn gió chướng thổi qua, tưởng như chúng sẽ bị gẫy gập cả xuống. Nhưng vú sữa vốn dẻo và dai, bền vững như tình mẹ trong truyện cổ tích.
Đúng là một giống cây ăn trái không những quý hiếm mà còn mang một biểu tượng tuyệt vời về người mẹ. Mỗi lần cầm trái vú sữa trên tay, dẫu chưa ăn mà em đã cảm nhận được cái hương vị ngọt ngào chảy ra từ những “bầu sữa kì diệu” ấy của người mẹ. Ôi! Tình yêu của mẹ thật như “biển hồ lai láng” mà suốt cuộc đời chúng em không bao giờ đền đáp được.
Trong vườn nhà em có trồng rất nhiều cây ăn quả như cây bưởi, cây hồng xiêm xanh lá, cây nhãn chín ngọt lịm hay cây ổi có vị chua chát,... nhưng trong đó em thích nhất là cây mận hồng đào, cây mận này được bà nội em trồng từ khi em còn học lớp một.
Cây cao khoảng sáu đến bảy mét, tán lá um tùm che rợp cả một khoảng đất rộng. Rễ cây ăn sâu vào lòng đất hút chất bổ để nuôi cây. Gốc cây màu nâu đen, to tròn bằng bắp vế của ba em. Sờ vào vỏ cây em thấy có chỗ sần sùi có chỗ nứt nẻ. Thân cây mận mọc lên khỏi vai em thì chia thành hai cành to. Từ hai cành to chĩa ra nhiều nhánh nhỏ, phủ đầy lá xanh.
Lá mận hình bầu dục. Lá non màu nâu, óng ánh như lụa, xen kẽ trong những tán lá xanh đậm trông thật xum xuê. Thấp thoáng trong vòm lá là những chùm hoa mận. Hoa mận trắng xóa, lấm tấm nhụy dài trông rất đẹp. Em thích thú ngắm nhìn những chùm quả mận, nào là chùm đôi, chùm ba, chùm tư… đua nhau mọc. Quả mận có hình dạng như chiếc chuông, lúc non quả màu xanh, khi chín quả chuyển sang màu đỏ hồng mơn mởn thật hấp dẫn làm sao!
Có lẽ vì thế nên mận mới có tên là hồng đào. Mận nhà em hột nhỏ, dày cơm, ăn vào vừa ngọt thanh vừa giòn rụm. Cả nhà em ai cũng quý cây mận vì mận chẳng những cho quả ăn thật ngon lại còn tỏa bóng mát cho khu vườn. Thỉnh thoảng, em lại ra gốc mận nhặt lá vàng và thưởng thức vị ngọt khó quên của quả mận hồng đào.
những loài động vật sau đây bị tuyện chủng : tê giác lông mượt , cá mập đầu búa , ma - mút
ma - mút
ma - mút
Chúng sống trên các thảo nguyên phía bắc của đại lục Á-Âu, trong khi họ hàng của chúng là kỳ lân khổng lồ đã phân bổ xa hơn về phía nam. Các sừng phẳng giúp chúng có khả năng xô đẩy tuyết sang một bên để tìm kiếm cỏ. Tê giác lông mượt có lớp lông dày để giữ ấm trong mùa đông. Loài động vật ăn cỏ này dài khoảng 3,5 m (11 ft). Chúng có hai sừng trên mõm, sừng dưới lớn hơn sừng trên và dài khoảng 1 m (3 ft). Chúng có lông dài, tai nhỏ, chân to và ngắn cũng như cơ thể săn chắc.
Người tiền sử săn bắt chúng và có thể đây là nguyên nhân làm cho chúng tuyệt chủng. Hình dạng của chúng được biết đến nhờ các bức vẽ tiền sử trong các hang động cũng như mẫu bảo tồn còn gần như nguyên vẹn (chỉ thiếu lông và móng) được phát hiện trong mỏ nhựa đường ở Starunia, Ba Lan. Mẫu bảo tồn này là một con tê giác cái đã trưởng thành, hiện nay được trưng bày tại Viện bảo tàng lịch sử tự nhiên của Viện hàm lâm khoa học Ba Lan ở Krakow.
Các phương pháp xác định niên đại bằng cacbon đã chỉ ra rằng các quần thể tê giác đã sống sót cho đến tận năm 8000 TCN ở miền tây Siberi (PDF). Họ hàng gần của chúng là tê giác Sumatra (Dicerorhinus sumatrensis), hiện vẫn còn tồn tại ở Đông Nam Á, nhưng đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy cấp. Tê giác lông mượt được miêu tả trong Earth's Children của Jean M. Auel, một loạt các truyện khoa học viễn tưởng về thời tiền sử. Chúng bị người tiền sử coi là loài động vật nguy hiểm với bản tính thất thường và điều này đã làm cho chúng bị săn bắn không thương tiếc.
Bạn tham khảo ạ:
......., ngày..... tháng ... năm......
Quỳnh thân mến và thương nhớ!
Đàm, bạn thân của Quỳnh ngày còn bé đấy. đầu thư mình xin chúc cho gia đình cậu luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và an toàn sau trận bão vừa rồi.
Quỳnh à, hôm qua mình nghe tin cơn bão số 8 đang đổ bộ trực tiếp vào Nghệ An, mình lo lắm, trên ti vi họ quay những cảnh nóc nhà ngập lụt trong nước, chỉ còn trơ lên cái nóc mà thôi. Không những thế cây cối thì đổ rụp xuống, không còn nhìn thấy màu xanh hay bất cứ thứ gì cả, ngoài những cây to. Cả một khoảng không gian toàn một màu đục ngầu của nước lũ, những quần áo, thau chậu, vật dụng hằng ngày trôi lềnh bềnh trên dòng nước. Mình thấy rất lo và vội vàng viết nhanh bức thư này để hỏi thăm tình hình gia đình cậu.
Cậu có khỏe không, gia đình cậu an toàn cả chứ, bố mẹ mình cũng gửi lời hỏi thăm đến gia đình cậu đấy, mình lo quá không biết cậu có được bình yên không. Sống ở mảnh đất ấy thì đúng là khổ cực thật, thế mình mới thấy cuộc sống hiện tại của mình trên này mới an lành và thanh bình biết bao khi ít nhất những trận bão cũng không thể cuốn trôi căn nhà hay ngập lên tận mái vậy. Vậy mà nhiều lúc mình vẫn còn than thân trách phận lắm.
Không biết rằng giờ cậu đang ở đâu, vì trên tivi người ta không nói rõ địa điểm xảy ra ngập lụt sau trận bão ấy nên mình không biết có phải chỗ gia đình cậu ở không. Nhưng mình nóng ruột lắm không gọi điện thoại cho cậu được nên mình viết bức thư này. Đành nhớ những chú đưa thư vất vả một phen vậy. chỉ mong rằng bức thư này cậu nhận được và hồi âm lại ngay cho mình để mình được an tâm khi biết gia đình cậu vẫn an toàn. Bão đến cậu có sợ lắm không. Mình hiểu cảm giác của cậu lúc này. Nếu là mình thì chỉ có biết khóc thét lên mà thôi, tại vì mình cũng chưa trải qua những trận bão lớn đến như vậy, đó là một điều may mắn của mình. Nhưng mình mong cậu hãy cố gắng cùng gia đình vượt qua và khắc phục những tàn dư mà bão để lại nhé.
Nhận được bức thư này thì nhanh chóng hồi âm cho mình đỡ lo nhé, thương và nhớ Quỳnh nhiều. Hãy nhớ là mình lúc nào cũng ở bên Quỳnh dẫu hai đứa không ở gần nhau nhé!
Yêu thương Ngọc Quỳnh, bạn thân
Hương Đàm
Sư tử biển à?
Có bờm thì chỉ là sư tử thui
Hok tốt
^_^
sư tử biển
cho mik điểm nha