K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Buy - phông chỉ thấy con cừu là ngu ngốc và sợ sệt. Chính vì sợ hãi - ông nói - mà chúng thường hay tụ tập thành bầy. Chỉ một tiếng động nhỏ bất thường đủ làm cho chúng nháo nhào co cụm lại với nhau, và đã sợ sệt như thế lại còn hết sức đần độn, vì chúng không biết trốn tránh nỗi nguy hiểm. Thậm chí dường như chúng không cảm thấy tình huống bất tiện của chúng; chúng ở đâu là cứ đứng nguyên tại đấy, ngay dưới trời mưa, ngay trong tuyết rơi. Chúng cứ đứng lì ra, muốn bắt chúng di chuyển nơi khác và bước đi, cần phải có một con đầu đàn người ta bảo nó đi trước, và thế là tất cả bắt chước nhất nhất làm theo. Ngay con đầu đàn ấy cũng ỳ ra cùng với cả đàn nếu không bị gã chăn cừu thôi thúc hoặc bị chó xua đi". Mọi chuyện ấy đều đúng, nhưng các con vật đó còn thân thương và tốt bụng nữa. Thật cảm động khi thấy con cừu mẹ chạy tới khi nghe tiếng rên của con nó, nhận ra ra con trong đám đông cừu kia, rồi đứng yên trên nền đất lạnh và bùn lầy, vẻ nhẫn nhục, mắt nhìn lơ đãng phía trước, cho đến khi con đã bú xong. La Phông - ten đã động lòng thương cảm với bao nỗi buồn rầu và tốt bụng như thế.
Còn chó sói, bạo chúa của cừu, trong thơ ngụ ngôn La Phông - ten cũng đáng thương chẳng kém. Đó là một tên trộm cướp, nhưng khốn khổ và bất hạnh. Cứ nhìn bộ mặt nó lấm lét và lo lắng, cơ thể nó gầy giơ xương, bộ dạng kẻ cướp bị truy đuổi của nó, ta biết ngay nó là thế nào rồi. Chó sói dưới ngòi bút của La Phông - ten chỉ là một gã vô lại luôn luôn đói dài và luôn luôn bị ăn đòn.
(Trích Chó sói và cừu trong thơ ngụ ngôn của La Phông - ten)

Câu hỏi:Hãy viết một đoạn văn ngắn (6 - 8 câu) nói về bài học em rút ra được sau khi đọc đoạn văn trên.

0
Đọc đoạn trích sau và tra lời câu hỏi:Có người hỏi:– Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà?…– Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy!Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to:– Hà, nắng gớm, về nào…Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và tra lời câu hỏi:

Có người hỏi:

– Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà?…

– Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy!

Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to:

– Hà, nắng gớm, về nào…

Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi theo. Ông nghe rõ cái giọng chua lanh lảnh của người đàn bà cho con bú:

– Cha mẹ tiên sư nhà chúng nó! Đói khổ ăn cắp ăn trộm bắt được người ta còn thương. Cái giống Việt gian bán nước thì cứ cho mỗi đưa một nhát!

Ông Hai cúi gầm mặt xuống mà đi. Ông thoáng nghĩ đến mụ chủ nhà.

Về đến nhà, ông Hai nằm vật ra giường, mấy đứa trẻ thấy bố hôm nay có vẻ khác, len lét đưa nhau ra đầu nhà chơi sậm sụi với nhau.

Nhìn lũ con, tủi thân, nước mắt ông lão cứ giàn ra. Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư? Khốn nạn, bằng ấy tuổi đầu… Ông lão nắm chặt hai tay lại mà rít lên:

– Chúng bay ăn miếng cơm hay miếng gì vào mồm mà đi làm cái giống Việt gian bán nước để nhục nhã thế này.

(Kim Lân, Làng)

c) Những câu như: “Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng, hắt hủi đấy ư? Khốn nạn, bằng ấy tuồi đầu…” là những câu ai hỏi ai? Tại sao trước những câu này không có gạch đầu dòng như những câu đã nêu ở điểm (a) và (b)?

1
3 tháng 2 2018

c, Câu “Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian… bằng ấy tuổi đầu…”

→ Độc thoại nội tâm

Đọc đoạn trích sau và tra lời câu hỏi:Có người hỏi:– Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà?…– Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy!Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to:– Hà, nắng gớm, về nào…Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và tra lời câu hỏi:

Có người hỏi:

– Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà?…

– Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy!

Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to:

– Hà, nắng gớm, về nào…

Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi theo. Ông nghe rõ cái giọng chua lanh lảnh của người đàn bà cho con bú:

– Cha mẹ tiên sư nhà chúng nó! Đói khổ ăn cắp ăn trộm bắt được người ta còn thương. Cái giống Việt gian bán nước thì cứ cho mỗi đưa một nhát!

Ông Hai cúi gầm mặt xuống mà đi. Ông thoáng nghĩ đến mụ chủ nhà.

Về đến nhà, ông Hai nằm vật ra giường, mấy đứa trẻ thấy bố hôm nay có vẻ khác, len lét đưa nhau ra đầu nhà chơi sậm sụi với nhau.

Nhìn lũ con, tủi thân, nước mắt ông lão cứ giàn ra. Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư? Khốn nạn, bằng ấy tuổi đầu… Ông lão nắm chặt hai tay lại mà rít lên:

– Chúng bay ăn miếng cơm hay miếng gì vào mồm mà đi làm cái giống Việt gian bán nước để nhục nhã thế này.

(Kim Lân, Làng)

b) Câu “- Hà, nắng gớm, về nào…” ông Hai nói với ai? Đây có phải là một câu đối thoại không? Vì sao? Trong đoạn trích còn có câu nào kiểu này không? Hãy dẫn ra các câu đó.

1
21 tháng 9 2019

b, Câu “Hà, nắng gớm. về nào… “ không phải là đối thoại vì không ông tự nói với chính bản thân mình, không có ai tham gia vào lượt lời của ông

- Câu nói của người đàn bà tản cư: cha mẹ tiên sư nhà chúng nó!... mỗi đứa một nhát! không hướng tới đối tượng nào, không có lượt lời đáp lại

→ Đây là độc thoại

Độc thoại được thể hiện thành tiếng, với hình thức có dấu gạch đầu dòng “chúng bay ăn miếng cơm hay… nhục nhã thế này!”

Đọc đoạn trích sau và tra lời câu hỏi:Có người hỏi:– Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà?…– Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy!Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to:– Hà, nắng gớm, về nào…Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích sau và tra lời câu hỏi:

Có người hỏi:

– Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà?…

– Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy!

Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to:

– Hà, nắng gớm, về nào…

Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi theo. Ông nghe rõ cái giọng chua lanh lảnh của người đàn bà cho con bú:

– Cha mẹ tiên sư nhà chúng nó! Đói khổ ăn cắp ăn trộm bắt được người ta còn thương. Cái giống Việt gian bán nước thì cứ cho mỗi đưa một nhát!

Ông Hai cúi gầm mặt xuống mà đi. Ông thoáng nghĩ đến mụ chủ nhà.

Về đến nhà, ông Hai nằm vật ra giường, mấy đứa trẻ thấy bố hôm nay có vẻ khác, len lét đưa nhau ra đầu nhà chơi sậm sụi với nhau.

Nhìn lũ con, tủi thân, nước mắt ông lão cứ giàn ra. Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư? Khốn nạn, bằng ấy tuổi đầu… Ông lão nắm chặt hai tay lại mà rít lên:

– Chúng bay ăn miếng cơm hay miếng gì vào mồm mà đi làm cái giống Việt gian bán nước để nhục nhã thế này.

(Kim Lân, Làng)

a) Trong ba câu đầu đoạn trích, ai nói với ai? Tham gia câu chuyện có ít nhất mấy người? Dấu hiệu nào cho ta thấy đó là một cuộc trò chuyện trao đổi qua lại?

1
13 tháng 1 2018

a, Ba câu đầu đoạn trích là câu chuyện của hai người tản cư vì có lượt lời qua lại với nhau.

Có hình thức của các lượt lời qua lại, hướng tới người giao tiếp

Hãy nêu ý nghĩa của câu chuyện sau. Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.Mình cần gấp lắm ạ . Nếu được bạn giúp mình đặt ra 3 câu hỏi liên quan đến mẩu chuyện này nha. mình cảm ơn nhiều lắmĐã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong...
Đọc tiếp

Hãy nêu ý nghĩa của câu chuyện sau. Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.Mình cần gấp lắm ạ . Nếu được bạn giúp mình đặt ra 3 câu hỏi liên quan đến mẩu chuyện này nha. mình cảm ơn nhiều lắm

Đã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...
Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận tâm - chuyện đời vốn dĩ như vậy.
Như lũ rùa chẳng hạn, chúng lại khá thích thú với điều đó miễn là chúng còn đủ nước để bơi lòng vòng. Với lượng nước sâm sấp như vậy, thậm chí chúng còn thấy hứng thú hơn vì có thể phơi cái mai của mình dưới ánh mặt trời như khi nhô lên mặt nước. Điều này cũng thật tuyệt vời đối với đàn sếu. Chúng thích những nơi nước thật nông để có thể dễ dàng chộp được vài thứ ngon miệng. Lũ cá cũng chẳng than phiền gì - ở gần mặt nước sẽ giúp chúng có cơ hội đánh chén được nhiều phiêu sinh vật hơn.
Thật lòng mà nói, các cư dân trong ao đều cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống của mình và tuyệt nhiên không có tiếng càu nhàu, xì xầm hay than phiền gì cả. Hầu hết đều sống một cuộc sống bình thường ngày qua tháng lại mà không hề mảy may nghĩ ngợi gì.
Nhưng hầu hết thôi, chứ không phải là tất cả!
Ping là một chú ếch, và hơn cả thế, nó là một con ếch có xuất thân đáng tự hào, dù rằng nó chẳng có chút ký ức nào về điều đó cả. Chẳng hạn như làm sao nó biết được người Trung Hoa cổ tin rằng loài ếch đến từ mặt trăng, nở ra từ những quả trứng rơi xuống từ trên trời trong một cơn mưa màu bạc. À, nhưng nó có thể quay trở về thời thơ ấu của mình, nhớ lại kỷ niệm những ngày đầu tiên của nó trong ao dưới hình hài của một chú nòng nọc chưa có tay chân, tung tăng lặn ngụp trong dòng nước nhờ vào lực đẩy của cái đuôi.
Khi Ping lớn lên và biết nhảy thì không còn gì có thể làm cho nó vui thích hơn là việc đó. Quả thật, Ping là một tay nhảy cừ khôi có năng khiếu bẩm sinh, và giỏi nhất là nhảy cự ly xa.
Với một cú nhảy, Ping có thể vượt qua quãng đường 2,74 mét - mà không - chính xác là 2,81 mét - một kỷ lục chưa có ai ở cái ao này phá nổi. Ping có tài năng xuất chúng đến mức tất cả cư dân của ao sẵn sàng dừng lại bất cứ việc gì đang làm chỉ để ngắm nhìn mỗi khi Ping nhảy. Tất cả đều cảm thấy thật tự hào khi chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Ping thì chẳng để tâm đến điều đó. Tất cả những gì nó biết là nhảy rất thú vị, nhưng giờ đây nó ngày càng buồn hơn vì chẳng còn được trình diễn những cú nhảy tuyệt vời ở cái ao này nữa. Chẳng còn làm gì được nữa với cái ao đang cạn dần.Chúng ta nhận ra là để có một cuộc sống như mong muốn thì chúng ta phải có hai điều. Một là lòng khao khát mãnh liệt được sống một cuộc sống tốt nhất; và hai là phải sẵn lòng và có quyết tâm sống với cuộc sống ấy từng ngày.
Ping có cả hai điều này.
Cái mà hiện tại nó không có chính là nước. Ping cần có nước để thực hiện những cú nhảy ngoạn mục.
Về điều này, tôi xin được nói thêm rằng, ao hồ thiên nhiên thường được nuôi dưỡng nhờ những mạch nước ngầm, và trong quá trình tìm hiểu câu chuyện, tôi không thấy có chỗ nào nói đến nguyên nhân đã làm cạn kiệt mạch nước ngầm của cái ao ấy. Điều mà tôi nhận thấy là dẫu miễn cưỡng ở lại trong cái ao sắp cạn đó nhưng những cư dân khác vẫn cảm thấy không có vẫn đề gì, chỉ riêng Ping là chẳng thấy dễ chịu chút nào.
Ping nhún vai và thở dài. Nó khao khát có lại bề rộng và chiều sâu của cái ao đầy nước ngày xưa để được thỏa thích đắm mình trong những sắc màu kỳ diệu và hương thơm ngây ngất của những đóa sen cùng hoa huệ nở rộ một thời từng thống trị cả mặt ao. Và không ai có thể đua tranh với giai điệu thanh bình của đám lau sậy mỗi khi chúng đong đưa theo làn gió cùng những ngọn tre. Cảnh vật nước non tuyệt vời ấy đã từng khắc sâu một niềm hạnh phúc trong tâm trí nó. Nhưng điều đó hiện không còn nữa, và những gì còn lại giờ đây chẳng thể nào làm khuây khỏa tâm hồn Ping.
Triết gia Trang Tử ngày xưa từng viết rằng: "Hãy để mọi việc diễn ra theo đúng bản chất tự nhiên của nó để mọi thứ luôn được hài hòa."
Rõ ràng là các loài lưỡng cư không biết đọc, nhưng khi bạn là một con ếch thì những gì bạn làm và nhìn thấy hằng ngày sẽ cho bạn biết rằng mọi sinh vật đều có một vị trí trong trật tự tự nhiên và đều có một số mệnh riêng.
Ping cảm nhận, à không, nó biết chắc chắn rằng điều nó muốn hơn tất cả mọi thứ khác là được sống một cuộc sống đúng với bản chất thật sự của nó. Niềm tin của Ping về tài năng bẩm sinh và những năng lực đặc biệt của nó mạnh mẽ đến mức nó dành cả ngày ngồi bên bờ ao chỉ để mơ về hoài bão lớn nhất của mình là đạt được chân ngã hoàn thiện. Nhưng than ôi, trong khi những giấc mơ của Ping ngày một lớn dần thì cái ao lại ngày càng nhỏ lại, cho đến một ngày, cái ao chẳng còn là cái ao nữa và những thứ xung quanh vốn thoải mái dễ chịu và bình an mà Ping đã từng tận hưởng trong một thời gian dài, đang sắp, đang sắp... sắppp... mấtttttttttt..... điiiiiiiiii....
Chẳng còn lại gì cả!
Dĩ nhiên nói như vậy có hơi quá. Vẫn còn sót lại dưới đáy ao những cành cây, vài hòn đá và mấy bộ xương của những kẻ xấu số cùng những thứ tương tự như thế. Lại còn bùn lầy nữa chứ! Bùn lầy ở khắp mọi nơi.
Ngày qua ngày, bùn là chỗ Ping ngồi; đêm từng đêm, bùn là nơi Ping ngủ. Nhưng nó không ngủ được nhiều. Thật khó mà thanh thản khi nỗi sợ hãi còn ngự trị trong lòng. Ping đang sợ.
Nó rất sợ...
Thay đổi - một sự thay đổi đúng nghĩa - quả thật rất đáng lo ngại. Khi thay đổi xảy đến, nó có thể gây ra nỗi sợ hãi đủ để chế ngự những chú ếch gan lì nhất. Sự thay đổi có thể gây ra sự bối rối, do dự, tức giận, lo âu và thất vọng. Nỗi sợ thay đổi có thể bao trùm, níu chặt và tóm lấy bạn bằng một sức mạnh như thế. Thậm chí, nó có thể làm bạn tê liệt hoàn toàn.
Nhưng - điều đó chỉ xảy ra khi bạn cho phép nó làm như vậy mà thôi.
Sợ thay đổi, sợ đương đầu với mạo hiểm, sợ bị chế nhạo hoặc sợ ai đó sẽ phản bác những mục tiêu và mơ ước của bạn,... chính là kẻ thù của những dự định tốt đẹp và sự chuyển biến bên trong con người bạn. Nhưng ngay cả kẻ thù cũng có kẻ thù, và kẻ thù của sự sợ hãi là lòng can đảm. Can đảm không phải là không biết sợ mà là hành động vượt lên trên nỗi sợ hãi.
Một số người cần có thời gian mới nhận thức được điều đơn giản này. Cũng có nhiều người chẳng bao giờ nhận ra điều đó. Với Ping, nó mất gần một tuần lễ.
Ngày qua ngày, Ping trải qua những cảm xúc mà nó chưa hề có trước đây. Nó bối rối và hoài nghi.
Nó đấu tranh với chính những ý nghĩ của mình về cái quá khứ dấu yêu, về cái ao đầy nước thuở nào. Những ký ức đó cứ vây chặt lấy nó. Rốt cuộc thì cái ao là nơi duy nhất mà nó từng biết trong đời từ trước đến giờ.
Nhưng biết đâu vào đúng thời khắc cuộc sống của bạn sắp thay đổi thì bất ngờ trời đất lại ban cho bạn một sức mạnh để, hoặc nắm lấy cơ hội đó, hoặc để mọi thứ trôi qua. Nhận thức để lựa chọn là nhận thức để thay đổi.
Trong khi Ping ngồi giữa bùn lầy suy tư về những lựa chọn của mình thì nó bổng ngộ ra một điều: Cuộc sống của nó phải là một cuộc sống có mục đích.
Ping quyết định quên đi quá khứ, hướng tới tương lai và nung nấu ý tưởng mới tuyệt vời cho hướng đi cuộc sống của mình.
Năm phút trước buổi bình minh của ngày thứ bảy, Ping nhìn lại mọi thứ xung quanh một lần cuối - những thứ từng rất đỗi thân yêu đối với nó - rồi để lại sau lưng tất cả những vinh quang trong quá khứ, nó nhún người nhảy vào cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất...

0
Hãy nêu  ý nghĩa của câu chuyện sau và giúp mình đặt ra 5 câu hỏi liên quan đến câu chuyện để mình thuyết trình nhé!!! Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.Đã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận tâm - chuyện đời vốn...
Đọc tiếp

Hãy nêu  ý nghĩa của câu chuyện sau và giúp mình đặt ra 5 câu hỏi liên quan đến câu chuyện để mình thuyết trình nhé!!! Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.

Đã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...
Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận tâm - chuyện đời vốn dĩ như vậy.
Như lũ rùa chẳng hạn, chúng lại khá thích thú với điều đó miễn là chúng còn đủ nước để bơi lòng vòng. Với lượng nước sâm sấp như vậy, thậm chí chúng còn thấy hứng thú hơn vì có thể phơi cái mai của mình dưới ánh mặt trời như khi nhô lên mặt nước. Điều này cũng thật tuyệt vời đối với đàn sếu. Chúng thích những nơi nước thật nông để có thể dễ dàng chộp được vài thứ ngon miệng. Lũ cá cũng chẳng than phiền gì - ở gần mặt nước sẽ giúp chúng có cơ hội đánh chén được nhiều phiêu sinh vật hơn.
Thật lòng mà nói, các cư dân trong ao đều cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống của mình và tuyệt nhiên không có tiếng càu nhàu, xì xầm hay than phiền gì cả. Hầu hết đều sống một cuộc sống bình thường ngày qua tháng lại mà không hề mảy may nghĩ ngợi gì.
Nhưng hầu hết thôi, chứ không phải là tất cả!
Ping là một chú ếch, và hơn cả thế, nó là một con ếch có xuất thân đáng tự hào, dù rằng nó chẳng có chút ký ức nào về điều đó cả. Chẳng hạn như làm sao nó biết được người Trung Hoa cổ tin rằng loài ếch đến từ mặt trăng, nở ra từ những quả trứng rơi xuống từ trên trời trong một cơn mưa màu bạc. À, nhưng nó có thể quay trở về thời thơ ấu của mình, nhớ lại kỷ niệm những ngày đầu tiên của nó trong ao dưới hình hài của một chú nòng nọc chưa có tay chân, tung tăng lặn ngụp trong dòng nước nhờ vào lực đẩy của cái đuôi.
Khi Ping lớn lên và biết nhảy thì không còn gì có thể làm cho nó vui thích hơn là việc đó. Quả thật, Ping là một tay nhảy cừ khôi có năng khiếu bẩm sinh, và giỏi nhất là nhảy cự ly xa.
Với một cú nhảy, Ping có thể vượt qua quãng đường 2,74 mét - mà không - chính xác là 2,81 mét - một kỷ lục chưa có ai ở cái ao này phá nổi. Ping có tài năng xuất chúng đến mức tất cả cư dân của ao sẵn sàng dừng lại bất cứ việc gì đang làm chỉ để ngắm nhìn mỗi khi Ping nhảy. Tất cả đều cảm thấy thật tự hào khi chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Ping thì chẳng để tâm đến điều đó. Tất cả những gì nó biết là nhảy rất thú vị, nhưng giờ đây nó ngày càng buồn hơn vì chẳng còn được trình diễn những cú nhảy tuyệt vời ở cái ao này nữa. Chẳng còn làm gì được nữa với cái ao đang cạn dần.Chúng ta nhận ra là để có một cuộc sống như mong muốn thì chúng ta phải có hai điều. Một là lòng khao khát mãnh liệt được sống một cuộc sống tốt nhất; và hai là phải sẵn lòng và có quyết tâm sống với cuộc sống ấy từng ngày.
Ping có cả hai điều này.
Cái mà hiện tại nó không có chính là nước. Ping cần có nước để thực hiện những cú nhảy ngoạn mục.
Về điều này, tôi xin được nói thêm rằng, ao hồ thiên nhiên thường được nuôi dưỡng nhờ những mạch nước ngầm, và trong quá trình tìm hiểu câu chuyện, tôi không thấy có chỗ nào nói đến nguyên nhân đã làm cạn kiệt mạch nước ngầm của cái ao ấy. Điều mà tôi nhận thấy là dẫu miễn cưỡng ở lại trong cái ao sắp cạn đó nhưng những cư dân khác vẫn cảm thấy không có vẫn đề gì, chỉ riêng Ping là chẳng thấy dễ chịu chút nào.
Ping nhún vai và thở dài. Nó khao khát có lại bề rộng và chiều sâu của cái ao đầy nước ngày xưa để được thỏa thích đắm mình trong những sắc màu kỳ diệu và hương thơm ngây ngất của những đóa sen cùng hoa huệ nở rộ một thời từng thống trị cả mặt ao. Và không ai có thể đua tranh với giai điệu thanh bình của đám lau sậy mỗi khi chúng đong đưa theo làn gió cùng những ngọn tre. Cảnh vật nước non tuyệt vời ấy đã từng khắc sâu một niềm hạnh phúc trong tâm trí nó. Nhưng điều đó hiện không còn nữa, và những gì còn lại giờ đây chẳng thể nào làm khuây khỏa tâm hồn Ping.
Triết gia Trang Tử ngày xưa từng viết rằng: "Hãy để mọi việc diễn ra theo đúng bản chất tự nhiên của nó để mọi thứ luôn được hài hòa."
Rõ ràng là các loài lưỡng cư không biết đọc, nhưng khi bạn là một con ếch thì những gì bạn làm và nhìn thấy hằng ngày sẽ cho bạn biết rằng mọi sinh vật đều có một vị trí trong trật tự tự nhiên và đều có một số mệnh riêng.
Ping cảm nhận, à không, nó biết chắc chắn rằng điều nó muốn hơn tất cả mọi thứ khác là được sống một cuộc sống đúng với bản chất thật sự của nó. Niềm tin của Ping về tài năng bẩm sinh và những năng lực đặc biệt của nó mạnh mẽ đến mức nó dành cả ngày ngồi bên bờ ao chỉ để mơ về hoài bão lớn nhất của mình là đạt được chân ngã hoàn thiện. Nhưng than ôi, trong khi những giấc mơ của Ping ngày một lớn dần thì cái ao lại ngày càng nhỏ lại, cho đến một ngày, cái ao chẳng còn là cái ao nữa và những thứ xung quanh vốn thoải mái dễ chịu và bình an mà Ping đã từng tận hưởng trong một thời gian dài, đang sắp, đang sắp... sắppp... mấtttttttttt..... điiiiiiiiii....
Chẳng còn lại gì cả!
Dĩ nhiên nói như vậy có hơi quá. Vẫn còn sót lại dưới đáy ao những cành cây, vài hòn đá và mấy bộ xương của những kẻ xấu số cùng những thứ tương tự như thế. Lại còn bùn lầy nữa chứ! Bùn lầy ở khắp mọi nơi.
Ngày qua ngày, bùn là chỗ Ping ngồi; đêm từng đêm, bùn là nơi Ping ngủ. Nhưng nó không ngủ được nhiều. Thật khó mà thanh thản khi nỗi sợ hãi còn ngự trị trong lòng. Ping đang sợ.
Nó rất sợ...
Thay đổi - một sự thay đổi đúng nghĩa - quả thật rất đáng lo ngại. Khi thay đổi xảy đến, nó có thể gây ra nỗi sợ hãi đủ để chế ngự những chú ếch gan lì nhất. Sự thay đổi có thể gây ra sự bối rối, do dự, tức giận, lo âu và thất vọng. Nỗi sợ thay đổi có thể bao trùm, níu chặt và tóm lấy bạn bằng một sức mạnh như thế. Thậm chí, nó có thể làm bạn tê liệt hoàn toàn.
Nhưng - điều đó chỉ xảy ra khi bạn cho phép nó làm như vậy mà thôi.
Sợ thay đổi, sợ đương đầu với mạo hiểm, sợ bị chế nhạo hoặc sợ ai đó sẽ phản bác những mục tiêu và mơ ước của bạn,... chính là kẻ thù của những dự định tốt đẹp và sự chuyển biến bên trong con người bạn. Nhưng ngay cả kẻ thù cũng có kẻ thù, và kẻ thù của sự sợ hãi là lòng can đảm. Can đảm không phải là không biết sợ mà là hành động vượt lên trên nỗi sợ hãi.
 Một số người cần có thời gian mới nhận thức được điều đơn giản này. Cũng có nhiều người chẳng bao giờ nhận ra điều đó. Với Ping, nó mất gần một tuần lễ.
Ngày qua ngày, Ping trải qua những cảm xúc mà nó chưa hề có trước đây. Nó bối rối và hoài nghi.
Nó đấu tranh với chính những ý nghĩ của mình về cái quá khứ dấu yêu, về cái ao đầy nước thuở nào. Những ký ức đó cứ vây chặt lấy nó. Rốt cuộc thì cái ao là nơi duy nhất mà nó từng biết trong đời từ trước đến giờ.
Nhưng biết đâu vào đúng thời khắc cuộc sống của bạn sắp thay đổi thì bất ngờ trời đất lại ban cho bạn một sức mạnh để, hoặc nắm lấy cơ hội đó, hoặc để mọi thứ trôi qua. Nhận thức để lựa chọn là nhận thức để thay đổi.
Trong khi Ping ngồi giữa bùn lầy suy tư về những lựa chọn của mình thì nó bổng ngộ ra một điều: Cuộc sống của nó phải là một cuộc sống có mục đích.
Ping quyết định quên đi quá khứ, hướng tới tương lai và nung nấu ý tưởng mới tuyệt vời cho hướng đi cuộc sống của mình.
Năm phút trước buổi bình minh của ngày thứ bảy, Ping nhìn lại mọi thứ xung quanh một lần cuối - những thứ từng rất đỗi thân yêu đối với nó - rồi để lại sau lưng tất cả những vinh quang trong quá khứ, nó nhún người nhảy vào cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất...

    0
    Hãy nêu ý nghĩa của câu chuyện sau.  Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.Đã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận tâm - chuyện đời vốn dĩ như vậy.Như lũ rùa chẳng hạn, chúng lại khá thích thú với điều đó miễn là...
    Đọc tiếp

    Hãy nêu ý nghĩa của câu chuyện sau.  Các bạn chịu khó đọc nha tại nó hơi dài.

    Đã lâu lắm rồi, ở một nơi kia...
    Vào một hôm, nước trong một cái ao bỗng nhiên bị cạn. Thật ra cái ao đã bắt đầu cạn dần một thời gian trước đó. Nhưng hầu hết các cư dân sống trong ao chẳng hề bận tâm - chuyện đời vốn dĩ như vậy.
    Như lũ rùa chẳng hạn, chúng lại khá thích thú với điều đó miễn là chúng còn đủ nước để bơi lòng vòng. Với lượng nước sâm sấp như vậy, thậm chí chúng còn thấy hứng thú hơn vì có thể phơi cái mai của mình dưới ánh mặt trời như khi nhô lên mặt nước. Điều này cũng thật tuyệt vời đối với đàn sếu. Chúng thích những nơi nước thật nông để có thể dễ dàng chộp được vài thứ ngon miệng. Lũ cá cũng chẳng than phiền gì - ở gần mặt nước sẽ giúp chúng có cơ hội đánh chén được nhiều phiêu sinh vật hơn.
    Thật lòng mà nói, các cư dân trong ao đều cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống của mình và tuyệt nhiên không có tiếng càu nhàu, xì xầm hay than phiền gì cả. Hầu hết đều sống một cuộc sống bình thường ngày qua tháng lại mà không hề mảy may nghĩ ngợi gì.
    Nhưng hầu hết thôi, chứ không phải là tất cả!
    Ping là một chú ếch, và hơn cả thế, nó là một con ếch có xuất thân đáng tự hào, dù rằng nó chẳng có chút ký ức nào về điều đó cả. Chẳng hạn như làm sao nó biết được người Trung Hoa cổ tin rằng loài ếch đến từ mặt trăng, nở ra từ những quả trứng rơi xuống từ trên trời trong một cơn mưa màu bạc. À, nhưng nó có thể quay trở về thời thơ ấu của mình, nhớ lại kỷ niệm những ngày đầu tiên của nó trong ao dưới hình hài của một chú nòng nọc chưa có tay chân, tung tăng lặn ngụp trong dòng nước nhờ vào lực đẩy của cái đuôi.
    Khi Ping lớn lên và biết nhảy thì không còn gì có thể làm cho nó vui thích hơn là việc đó. Quả thật, Ping là một tay nhảy cừ khôi có năng khiếu bẩm sinh, và giỏi nhất là nhảy cự ly xa.
    Với một cú nhảy, Ping có thể vượt qua quãng đường 2,74 mét - mà không - chính xác là 2,81 mét - một kỷ lục chưa có ai ở cái ao này phá nổi. Ping có tài năng xuất chúng đến mức tất cả cư dân của ao sẵn sàng dừng lại bất cứ việc gì đang làm chỉ để ngắm nhìn mỗi khi Ping nhảy. Tất cả đều cảm thấy thật tự hào khi chứng kiến khoảnh khắc tuyệt vời đó.
    Ping thì chẳng để tâm đến điều đó. Tất cả những gì nó biết là nhảy rất thú vị, nhưng giờ đây nó ngày càng buồn hơn vì chẳng còn được trình diễn những cú nhảy tuyệt vời ở cái ao này nữa. Chẳng còn làm gì được nữa với cái ao đang cạn dần.Chúng ta nhận ra là để có một cuộc sống như mong muốn thì chúng ta phải có hai điều. Một là lòng khao khát mãnh liệt được sống một cuộc sống tốt nhất; và hai là phải sẵn lòng và có quyết tâm sống với cuộc sống ấy từng ngày.
    Ping có cả hai điều này.
    Cái mà hiện tại nó không có chính là nước. Ping cần có nước để thực hiện những cú nhảy ngoạn mục.
    Về điều này, tôi xin được nói thêm rằng, ao hồ thiên nhiên thường được nuôi dưỡng nhờ những mạch nước ngầm, và trong quá trình tìm hiểu câu chuyện, tôi không thấy có chỗ nào nói đến nguyên nhân đã làm cạn kiệt mạch nước ngầm của cái ao ấy. Điều mà tôi nhận thấy là dẫu miễn cưỡng ở lại trong cái ao sắp cạn đó nhưng những cư dân khác vẫn cảm thấy không có vẫn đề gì, chỉ riêng Ping là chẳng thấy dễ chịu chút nào.
    Ping nhún vai và thở dài. Nó khao khát có lại bề rộng và chiều sâu của cái ao đầy nước ngày xưa để được thỏa thích đắm mình trong những sắc màu kỳ diệu và hương thơm ngây ngất của những đóa sen cùng hoa huệ nở rộ một thời từng thống trị cả mặt ao. Và không ai có thể đua tranh với giai điệu thanh bình của đám lau sậy mỗi khi chúng đong đưa theo làn gió cùng những ngọn tre. Cảnh vật nước non tuyệt vời ấy đã từng khắc sâu một niềm hạnh phúc trong tâm trí nó. Nhưng điều đó hiện không còn nữa, và những gì còn lại giờ đây chẳng thể nào làm khuây khỏa tâm hồn Ping.
    Triết gia Trang Tử ngày xưa từng viết rằng: "Hãy để mọi việc diễn ra theo đúng bản chất tự nhiên của nó để mọi thứ luôn được hài hòa."
    Rõ ràng là các loài lưỡng cư không biết đọc, nhưng khi bạn là một con ếch thì những gì bạn làm và nhìn thấy hằng ngày sẽ cho bạn biết rằng mọi sinh vật đều có một vị trí trong trật tự tự nhiên và đều có một số mệnh riêng.
    Ping cảm nhận, à không, nó biết chắc chắn rằng điều nó muốn hơn tất cả mọi thứ khác là được sống một cuộc sống đúng với bản chất thật sự của nó. Niềm tin của Ping về tài năng bẩm sinh và những năng lực đặc biệt của nó mạnh mẽ đến mức nó dành cả ngày ngồi bên bờ ao chỉ để mơ về hoài bão lớn nhất của mình là đạt được chân ngã hoàn thiện. Nhưng than ôi, trong khi những giấc mơ của Ping ngày một lớn dần thì cái ao lại ngày càng nhỏ lại, cho đến một ngày, cái ao chẳng còn là cái ao nữa và những thứ xung quanh vốn thoải mái dễ chịu và bình an mà Ping đã từng tận hưởng trong một thời gian dài, đang sắp, đang sắp... sắppp... mấtttttttttt..... điiiiiiiiii....
    Chẳng còn lại gì cả!
    Dĩ nhiên nói như vậy có hơi quá. Vẫn còn sót lại dưới đáy ao những cành cây, vài hòn đá và mấy bộ xương của những kẻ xấu số cùng những thứ tương tự như thế. Lại còn bùn lầy nữa chứ! Bùn lầy ở khắp mọi nơi.
    Ngày qua ngày, bùn là chỗ Ping ngồi; đêm từng đêm, bùn là nơi Ping ngủ. Nhưng nó không ngủ được nhiều. Thật khó mà thanh thản khi nỗi sợ hãi còn ngự trị trong lòng. Ping đang sợ.
    Nó rất sợ...
    Thay đổi - một sự thay đổi đúng nghĩa - quả thật rất đáng lo ngại. Khi thay đổi xảy đến, nó có thể gây ra nỗi sợ hãi đủ để chế ngự những chú ếch gan lì nhất. Sự thay đổi có thể gây ra sự bối rối, do dự, tức giận, lo âu và thất vọng. Nỗi sợ thay đổi có thể bao trùm, níu chặt và tóm lấy bạn bằng một sức mạnh như thế. Thậm chí, nó có thể làm bạn tê liệt hoàn toàn.
    Nhưng - điều đó chỉ xảy ra khi bạn cho phép nó làm như vậy mà thôi.
    Sợ thay đổi, sợ đương đầu với mạo hiểm, sợ bị chế nhạo hoặc sợ ai đó sẽ phản bác những mục tiêu và mơ ước của bạn,... chính là kẻ thù của những dự định tốt đẹp và sự chuyển biến bên trong con người bạn. Nhưng ngay cả kẻ thù cũng có kẻ thù, và kẻ thù của sự sợ hãi là lòng can đảm. Can đảm không phải là không biết sợ mà là hành động vượt lên trên nỗi sợ hãi.
     Một số người cần có thời gian mới nhận thức được điều đơn giản này. Cũng có nhiều người chẳng bao giờ nhận ra điều đó. Với Ping, nó mất gần một tuần lễ.
    Ngày qua ngày, Ping trải qua những cảm xúc mà nó chưa hề có trước đây. Nó bối rối và hoài nghi.
    Nó đấu tranh với chính những ý nghĩ của mình về cái quá khứ dấu yêu, về cái ao đầy nước thuở nào. Những ký ức đó cứ vây chặt lấy nó. Rốt cuộc thì cái ao là nơi duy nhất mà nó từng biết trong đời từ trước đến giờ.
    Nhưng biết đâu vào đúng thời khắc cuộc sống của bạn sắp thay đổi thì bất ngờ trời đất lại ban cho bạn một sức mạnh để, hoặc nắm lấy cơ hội đó, hoặc để mọi thứ trôi qua. Nhận thức để lựa chọn là nhận thức để thay đổi.
    Trong khi Ping ngồi giữa bùn lầy suy tư về những lựa chọn của mình thì nó bổng ngộ ra một điều: Cuộc sống của nó phải là một cuộc sống có mục đích.
    Ping quyết định quên đi quá khứ, hướng tới tương lai và nung nấu ý tưởng mới tuyệt vời cho hướng đi cuộc sống của mình.
    Năm phút trước buổi bình minh của ngày thứ bảy, Ping nhìn lại mọi thứ xung quanh một lần cuối - những thứ từng rất đỗi thân yêu đối với nó - rồi để lại sau lưng tất cả những vinh quang trong quá khứ, nó nhún người nhảy vào cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất...

    0
    Đọc đoạn trích sau và tra lời câu hỏi:Có người hỏi:– Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà?…– Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy!Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to:– Hà, nắng gớm, về nào…Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi...
    Đọc tiếp

    Đọc đoạn trích sau và tra lời câu hỏi:

    Có người hỏi:

    – Sao bảo làng Chợ Dầu tinh thần lắm cơ mà?…

    – Ấy thế mà bây giờ đổ đốn ra thế đấy!

    Ông Hai trả tiền nước, đứng dậy, chèm chẹp miệng, cười nhạt một tiếng, vươn vai nói to:

    – Hà, nắng gớm, về nào…

    Ông lão vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác, rồi đi thẳng. Tiếng cười nói xôn xao của đám người mới tản cư lên ấy vẫn dõi theo. Ông nghe rõ cái giọng chua lanh lảnh của người đàn bà cho con bú:

    – Cha mẹ tiên sư nhà chúng nó! Đói khổ ăn cắp ăn trộm bắt được người ta còn thương. Cái giống Việt gian bán nước thì cứ cho mỗi đưa một nhát!

    Ông Hai cúi gầm mặt xuống mà đi. Ông thoáng nghĩ đến mụ chủ nhà.

    Về đến nhà, ông Hai nằm vật ra giường, mấy đứa trẻ thấy bố hôm nay có vẻ khác, len lét đưa nhau ra đầu nhà chơi sậm sụi với nhau.

    Nhìn lũ con, tủi thân, nước mắt ông lão cứ giàn ra. Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư? Khốn nạn, bằng ấy tuổi đầu… Ông lão nắm chặt hai tay lại mà rít lên:

    – Chúng bay ăn miếng cơm hay miếng gì vào mồm mà đi làm cái giống Việt gian bán nước để nhục nhã thế này.

    (Kim Lân, Làng)

    d) Các hình thức diễn đạt trên có tác dụng như thế nào trong việc thể hiện diễn biến của câu chuyện và thái độ của những người tản cư trong buổi trưa ông Hai gặp họ? Đặc biệt chúng đã giúp nhà văn thể hiện thành công những diễn biến tâm lí của nhân vật ông Hai như thế nào?

    1
    4 tháng 10 2018

    d, Các hình thức đối thoại tạo không khí cho văn bản, thể hiện thái độ căm giận của những người tản cư với dân làng chợ Dầu, giúp nhân vật bộc lộ nội tâm.

    Hình thức độc thoại, đối thoại nội tâm giúp nhà văn khắc họa sâu tâm trạng đau đớn, dằn vặt của ông Hai khi nghe tin làng chợ Dầu theo giặc

    MÌNH ĐANG THAM GIA CUỘC THI VIẾT TRUYỆN TỰ SÁNG TÁC , CÁC BẠN ĐỌC VÀ NHẬN XÉT HỘ MÌNH NHA ( Truyện đã đc đăng kí bản quyền , vui lòng không coppy )                                                          Huyền Thoại Tên Sát Nhân Dưới Ánh Trăng Máu  Thanh Nguyệt nổi tiếng là một cô bé 15 tuổi xinh xắn,ngoan hiền,hiếu thảo và rất hòa đồng,lịch sự với những người xung quanh.Cha mẹ cô là chủ tịch...
    Đọc tiếp

    MÌNH ĐANG THAM GIA CUỘC THI VIẾT TRUYỆN TỰ SÁNG TÁC , CÁC BẠN ĐỌC VÀ NHẬN XÉT HỘ MÌNH NHA ( Truyện đã đc đăng kí bản quyền , vui lòng không coppy )

                                                              Huyền Thoại Tên Sát Nhân Dưới Ánh Trăng Máu

     

     Thanh Nguyệt nổi tiếng là một cô bé 15 tuổi xinh xắn,ngoan hiền,hiếu thảo và rất hòa đồng,lịch sự với những người xung quanh.Cha mẹ cô là chủ tịch tập đoàn NKR-vốn là một công ty kinh doanh đứng đầu trong ngành kinh doanh kinh tế thế giới.Dù gia cảnh giàu co1danh cao vọng trọng như thế nhưng gia đình cô sống khá bình dị,chỉ một căn nhà nhỏ những căn nhà bình thường khác mà thôi.Cả gia đình cô cũng không hề kiêu ngạo,tự tin thái quá về độ giàu có của mình mà ngược lại,họ còn rất than thiện hòa đồng với hang xóm láng giềng,vậy nên cả gia đình hay dòng họ của họ cũng được mọi người yêu quý và kính trọng lắm!

            Cuộc sống sẽ rất yên bình nếu như câu chuyện dừng lại ở đó.Nhưng không cuộc đời thật lắm trớ trêu ,nó đã sắp xếp ra một sự việc quá đỗi kinh hoàng cho cái gia đình nhỏ này…

            Đó là vào một hôm,khoảng 4h30’buổi chiều,Thanh Nguyệt vừa học xong một khóa học về,cô rảo bước nhanh trên con đường quen thuộc ,có hai hang cây xanh rợp bóng mát về nhà.Nhưng khác với mọi ngày, hôm nay cô rảo bước nhanh hơn, chả là hôm nay là một ngày cực kì quan trọng- ngày sinh nhật lần thứ 35 của chính người mẹ mà cô yêu quý. Cô muốn thật nhanh tiến về nhà, tự tay vào bếp làm một bàn ăn thật ngon để mừng sinh nhật mẹ. Cô hi vọng bà sẽ cảm thấy thích thú trước món quà bất ngờ đó, và khi đó có lẽ bà sẽ ôm cô vào lòng và dành tặng cho cô những nụ hôn âu yếm nhất.một lời cảm ơn ngọt ngào và đầy ắp những yêu thương

        Nhưng xui rủi làm sao,đoạn đường dẫn về nhà lại đang thi công sửa chữa,muốn về bằng đường vòng thì phải vòng qua hai khu phố nữa mới về đến nơi,mất hơn 3 tiếng đồng hồ chứ chẳng ít ỏi gì.Nhưng chọn cách đứng đây đợi cũng chẳng được,như thế này thì sẽ khong kịp mất,làm thế nào bây giờ?Đang lo lắng tột độ thì bỗng nhiên cô chợt nhớ tới một con hẻm nhỏ nằm ở cách trường không xa.Nếu đi về bằng nó chỉ mất khoảng 30' là cùng chứ mấy! Nhưng cha cô đã từng dặn là dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng không được đi vào con đường đó mà." Thôi kệ!Mình chỉ đi một lần thôi,sinh nhật của mẹ một năm chỉ có một lần,mình mà không về nhanh là không kịp mất".Nghĩ vậy,cô liền quay lại,hướng về nơi có con hẻm tối mà đi.

           Quả thực,đúng nhu8 cô nghĩ,ở đây vừa tối,vừa nhỏ lại quá vắng người trông cũng thật đáng sợ.Nhưng không sao,một chút ánh dương trói len lỏi qua cũng đủ để Thanh Nguyệt thấy đường mà về rồi.Chỉ cần cố gắng đi qua được chỗ này là cộ sẽ có cơ hội làm cho cha mẹ tin tưởng và yêu quý mình hơn nữa,vậy nên hi sinh một chút cũng chả sao cả.

         Khoảng 10' sau,đột nhiên vài tên nam sinh cuối cấp thân hình to khỏe,mình mẩy xăm trổ,khuyên tai khuyên mũi,đầu đỏ tóc xanh,áo quần lếch nhếch lôi thôi chặn lấy đường đi của cô,cô đếm nhẩm...hình như chúng có sáu tên thí phải.Một tên trong đám bước tới,nhìn từ đầu đến chân cô rồi cất giọng nói ồm ồm:

         "Chào cô em!Cô em có biết cô em đang đi vào đường nào không?"

    Cô giật mình,run sợ đáp:

    "Tôi...tôi không..."

    Bỗng hắn cười phá lên,tiếp tục hắn nhìn cô rồi nói:

    "Đây là dường,là địa bàn của tụi anh.Bất cứ ai đi qua đây cũng phải chả phí.Cô em cũng không ngoại lệ.Nhìn cô em cũng xinh xắn,dễ thương nên bọn anhy lấy rẻ...5triệu thôi!

    Cô kinh ngạc thốt lên:

    -CÁI GÌ?! 5 triệu? Tôi làm gì có lắm tiền đến thế! Trong túi tôi giờ chỉ còn vỏn vẹn vài trăm. Hay là các anh lấy tạm được không?

    Chúng lại cười phá lên:

    -Cái gì? Vài trăm ? Bọn này không lấy tiền lẻ.

    Cô phải xuống giọng nài nỉ:

    -Các anh cho tôi qua đi! Tôi đang có việc gấp. Tôi hứa ngày sau sẽ trả tiền đầy đủ cho các anh.

    Một tên nhếch mép cười rồi đáp lai:

    -Cô em nghĩ bọn này ngu lắm hả? Không có tiền thì cô em phải thay thế bằng thứ khác…-Bỗng hắn liếc xuống , ngắm nhìn thân thể cô bằng một ánh mắt nhuốm đầy dục vọng.

    Nhận ra có chuyện chẳng lành, Thanh Nguyệt quay người lại , muốn chạy thoát thật nhanh. Đột nhiên, hắn rút ra một chiếc khăn mùi  xoa có tẩm thuốc mê rồi bất ngờ ôm chồm lấy,  bịt lấy miệng cô và làm cô ngất đi lúc nào cũng không hay.Trước khi nhắm mắt ngất đi,cô còn buông một lời nói: "Cha mẹ....cứu ...con...."

        Gần 30' sau,cô dột nhiên bừng tỉnh.Chân tay cô thì lại bị trói chặt trong một căn phòng trống,xung quanh là bốn cây dùng để thắp lửa,gần phía trên,mặt trời hoàng hôn soi qua ô cửa sổ nhỏ phía trên cao làm thắp sáng cả căn phòng.Và còn đáng sợ hơn nữa,trên người cô giờ đây còn không có một mảnh vải nào để che thân.Cô sợ hãi vùng vẫy hét lớn cầu cứu:"Có ai không?Cứu!Cứu!...Nhưng đáp lại những lời cầu cứu của cô chỉ là những âm thanh vọng ngược lại mà thôi.Bây giờ,cô-Thanh Nguyệt chỉ cầu mong một diều là sẽ có một ai đó đến để giải thoát cho mình,cô không muốn,không hề muốn như thế này một chút nào.

    Đột nhiên,những tiếng bước chân lại vang lên,nó dừng lại ngay trước cửa phòng của cô làm cô phải lo lắng mà ngừng la hét.Trong cái không gian tĩnh lặng ấy,một giọng nam bỗng vang lên :

    "Mày đã tìm hiểu về gia cảnh của con bé đó chưa?

    Một giọng nam khác đáp trả:

    "Mày nghĩ sao?Tao tìm hiểu kĩ lắm rồi.Không ngờ chúng ta lại với được cục vàng sống như vậy đấy!Con bé là đứa con gái độc nhất cùa chủ tịch tập đoàn NRK-một tập đoàn lớn đấy!"

        "Vậy à?May mắn quá nhỉ!"-Biết bao nhiêu tiếng cười khác lại tiếp tục vang lên.

             Một lúc sau,tiếng cửa phòng được mở ra,trong ít phút căn phòng đã được chúng thắp sáng.Trước mắt cô là vài tên côn đồ lúc chiều,trông thấy chứng cứ nhìn mình với ánh mắt thèm khát,cô càng vùng vẫy dữ dội hơn còn miệng thì cứ liên tục kêu cứu.Một tên thấy thế cất tiếng nói:

        "Trông cô em cũng đâu đến nỗi nào nhỉ?Đúng là tiểu thư đài cát có khác!À mà cô em cứ kêu ca thoải mái đi!Đây là một căn phòng trống của một ngôi nhà sưu tầm đồ cũ đã bị bỏ hoang,nó nằm ở sâu trong rừng cơ.Vì thế nên cô em cứ gào cứ thét đi,dù vậy cũng chẳng ai nghe thấy đâu!"

            Cô cất tiếng đe dọa với một giọng nói sợ sệt với những hàng nước mắt còn lăn trên mà:

        "Các người mà dám cả gan động đến tôi.Cha mẹ tôi chắc chắn sẽ không tha cho mấy người đâu!"

            Tên ban nãy quay sang đồng bọn và hỏi:

        "Tụi mày đã lo liệu gì chưa?"

            Một tên lên tiếng đáp:

        "Rồi!Tao lo cả rồi!Chúng ta sẽ có một tuần để biến con bé này thành nô lệ!Sau đó ... thì tao cũng tính cả rồi.

            Sau đó,chúng quay lai,nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng của một con thú hoang vừa nhìn thấy miếng mồi ngon của mình vậy.Tiếp theo,chúng tiến đến,hết tên này đến tên khác giở những chò trơi kinh tởm,đồi bại với cô. Đây là lần đầu tiên trong đời Thanh Nguyệt cảm thấy nhục nhã và tổn thương đến như thế này,trong cô giờ đây chỉ có một hi vọng,một hi vọng duy nhất rằng cha mẹ cô sẽ sớm đi tìm,tìm đến và giải cứu cho đứa con gái bé bỏng này.Giở những cho đồi bại kinh tởm xong,bọn khốn nạn kia nghiễm nhiên mang đồ ăn tới và tháo dây trói cho cô.Sau đó,chúng "từ tốn"bước ra nhưng vẫn không quên khóa cửa căn phòng lại.Giờ đây,chỉ còn một cô gái trẻ đáng thương với bao hàng nước mắt,với bao sự cô đơn,sự tủi nhục,đang ở trong một căn phòng giữa cánh rừng hoang vắng mà thôi.

          Một ngày....hai ngày...ba ngày sau,ngày nào mấy "con thú hoang"đó cũng đến,cũng mang cơm mang nước và cũng đều giở trò bỉ ổi kinh tởm nhất đối với cô.Nhưng lạ thay,trong từng ấy ngày,cha mẹ cô vẫn không hề tìm đến để giải cứu cho đứa con gái đáng thương đang trông ngóng từng phút giây này.

          Rồi đến ngày thứ tư,sau khi phải "đóng vai" vào một con búp bê để "phục tùng" cho bọn cầm thú này xong xuôi.Một tên trong số chung tiến lại gần đến cô,rồi hắn rút điện thoại ra,cho cô xem mấy tấm ảnh mà hắn đã chụp lúc sáng.Gì....cái quái...CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY ?!Tấm ảnh đó cho thấy cha cô...mẹ cô vẫn đang cười nói vui vẻ với khách hàng trong khi....trong khi chính đứa con gái của họ đã mất tích đến mấy ngày hôm nay.....

           Những tấm ảnh đó đã làm cho Thanh Nguyệt sững sờ,chết đứng ngay trong cái khoảnh khắc ấy.Cô ngồi quỵ xuống,đôi mắt bỗng nhiên đờ đẫn,vô hồn đến lạ thường...Nó giống như đôi mắt của một con quỷ vậy....Biết bao...biết bao hi vọng và tình yêu của cô đã thay đổi thành thù hận chỉ trong khoảnh khắc bé nhỏ.Trong cô ...giờ đây chỉ còn chọn vẹn hai chữ "thù hận"...

           Khi chúng đi khỏi,cô lững thững đứng dậy,cầm lấy bát cơm lên mà ăn trong tâm trạng vô hồn.Ăn xong,cô bỗng giơ tay lên,đập"CHOANG"....cái bát sành đã vỡ trong chốc lát.Cô cúi người xuống,nhặt lấy mảnh nhọn hoắt rồi dấu đi...Sau đó,cô lững thững đi về phía một góc tường mà ngồi bệt xuống,đầu áp xuống đầu gối mà khóc trong khổ đau đến tột cùng.

           Tối hôm sau,chúng lại đến,lại nhìn cô với ánh mắt dâm dục như bao ngày.Một tên tiến lại gần đến cô,nhưng khác với mọi ngày,lần này cô không còn ngồi không mà chờ đợi nữa...Cô bỗng bật dậy,nhanh như cắt,cô túm lấy cổ hấn nhấc lên bằng cánh tay trái tựa như yếu ớt của mình.Tưởng như con người bé nhỏ kia không thể làm hắn bị thương bằng cánh tay yếu ớt đó,nên hắn mỉm cười chế giễu:

         "Này này!Giờ nếu cô em bỏ tay ra thì anh sẽ tha cho cô em...Nếu không thì...."

    Chưa kịp dứt câu tay cô đã xiết cổ hắn dần chặt hơn,chặt hơn tạo ra những tiếng kêu"RẮC....RẮC..."Sau đó,chúng thấy đồng bọn của mình đang vùng vẫy một cách dữ dội...Vài giây sau,hắn đã nằm im bất tỉnh....Thấy vậy,cô lạnh lùng vứt con mồi xuống đất...Hắn đã chết.Hắn nằm im mà chưa hề biết được chuyện gì xảy ra.....

          Một tên khác mạnh bạo bước tới,cúi người xuống xem xét xem đồng bon của mình ra sao,có lẽ hắn nghĩ tên đó đang đùa giỡn mà thôi.Thấy hắn vẫn đang"soi mói"cái xác của con mồi.Thanh Nguyệt bỗng nở nụ cười kèm theo một giọng nói ma quái:

     "Nó chết rồi...Nó gãy cổ rồi...Giờ đến lượt mày đấy...Con mồi thứ hai của tao à!"

     "Cái gì..?"-Hắn vừa ngước lên,Thanh Nguyệt đã đè hắn xuống,ngồi lên người hắn mà dùng chính nắm đấm của mình liên tiếp đánh vào ngực hắn.Có lẽ,với một người con gái bình thường những cú đấm đó chẳng hề hấn gì với hắn,nhưng Thanh Nguyệt thì khác,chỉ sau cú đấm thứ 3,hắn đã ói ra máu và sau cúa đánh thứ 5....hắn đã tắt thở.

           Thấy vậy,Thanh Nguyệt từ từ đứng lên,dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn lấy bốn tên còn lại.Chúng run sợ kêu lên:

      "Thanh Nguyệt....Mày....Mày có phải là con người không?"
    Một giọng nói ma quái lai được cất lên:

      "Tao thích cái mùi máu tanh này rồi đấy!À mà vừa nãy tụi mày hỏi tao cái gì cơ?Tao có phải là con người không ư?Tao cũng chẳng biết nữa.Vì ở trong cái xã hội này chỉ có hai loại:Con mồi và kẻ đi săn mà thôi.Tao từng là con mồi và chúng mày cũng từng là kẻ đi săn.Nhưng bây giờ thì khác,tao bây giờ...là Kẻ Đi Săn.Còn chúng mày...sẽ là những con mồi của tao...Giờ thì,bắt đầu cuộc "săn" thôi nhỉ!"

          Nói rồi,cô bất ngờ lao tới.Gì thế này?Cô nhanh quá...nhanh lắm...Tốc độ của cô giờ đã vượt xa tốc độ của một con người ."Xoẹt...Xoẹt...."hai tiếng cứa bỗng vang lên.Khi chúng nhìn sang,hai tên đã lăn ra đất chúng bị mảnh sành sắc nhọn trên tay cô cứa sâu vào cổ.Cô lại mỉm cười:

       “Đúng vậy nhỉ!Cuộc “săn” coi bộ dễ dàng quá!”

       “Mẹ kiếp!Một tên hét lên rồi nắm chặt nắm đấm,đấm thẳng vào mặt của Thanh Nguyệt.Nhưng cú đấm thì chưa đến nơi mà cô đã vươn tay ra trước,nắm chặt lấy cánh tay to lớn đó một cách dễ dàng. “RẮC…..RẮC…..”….những tiếng vụn lại vang lên,tiếng hét của tên kia đã cất lên,Thanh Nguyệt dễ dàng bẻ lấy tay của hắn làm nó gãy vụn cả ra.Sau đó,cô giật mạnh lấy cánh tay hắn,mất đà,hắn lao thẳng về phía cô,cô né sang một bên,rồi “phụt…..”….Cô cắm thẳng chiếc mảnh sành nhọn hoắt vào gáy hắn làm hắn chết ngay tại chỗ.

             Còn một tên cuối.Thấy những cảnh đó,người hắn run bần bật cả lên.Cô tiến đến gần hắn,gần hắn…hắn nhanh chóng rút một con dao làm bếp dấu trong túi áo đâm vào cô.Nhưng cái tốc độ vượt xa con người lại cứu lấy cô một lần nữa.Cô dễ dàng né được cú đâm chết người đó.Cô nắm chặt tay lại đấm mạnh vào bụng hắn làm hắn phải buông thong con dao ra rồi văng đi khá xa.Cô cúi người xuống,nhặt con dao lên,tiến thẳng đến hắn,đứng trước hắn rồi mỉm cười với một ánh mắt lạnh bang.Hắn run rẩy van xin:

         “Thanh…..Nguyệt….Xin cô hãy tha cho tôi”

       Nghe thấy thế cô cười phá lên đáp trả:

         “Hahaha……!Mày muốn tao tha cho mày ư?Vậy sao trước kia tao cũng xin chúng mày tại sao chúng mày không tha cho tao?Chúng mày đã hủy hoại cả cuộc đời tao đấy con chó ạ!Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng mày!CHẾT ĐI!!!”

          Sau lời nói đó thì “phập”.Con dao sắc nhọn cắm thẳng vào đầu hắn làm hắn lăn ra chết ngay.Cô rút con dao ra,máu tuôn ra như suối,từng dòng máu đỏ tuôn ra khắp người cô.Cô mỉm cười.Một nụ cười thỏa mãn.Cô ngước lên,nhìn qua ô cửa sổ.Thật kì lạ!Ánh trăng đêm nay cùng với bầu trời thật khác lạ.Nó không còn là một màu trắng thanh khiết nữa,ánh trăng đêm nay thật đáng sợ,nó mang màu đỏ huyết,màu đỏ của sự chết chóc. Nhìn cảnh tượng đó cô cảm thấy căm hận vô cùng,cô thấy căm hận hai người mà chính cô đã từng yêu thương nhất,cô thấy căm hận cái nỗi buồn đang day dứt trong lòng, cô thấy căm hận cái tên “Thanh Nguyệt” mà do chính cha mẹ đã đặt cho cô.Cô đã tự nhủ,cái tên “Thanh Nguyệt” sẽ chính thức biến mất,từ bây giờ tên của cô sẽ không còn mang ý nghĩa của “ánh trăng thanh khiết” khi xưa nữa,cô sẽ khiến “ánh trăng” xưa kia thành “ánh trăng máu”.Vì vậy cô nắm chặt con dao,cúi người xuống,cắm thẳng vào người tên cầm thú kia rồi khắc lên hai chữ “Huyết Nguyệt”.

                Xong xuôi,cô nhấc con dao lên,lững thững bước ra đến sảnh của ngôi nhà.Cô đến từng phòng để tìm kiếm thứ gì đó có thể mặc tạm vào hay không,vì bây giờ cơ thể cô vẫn trần như nhộng.Một lúc sau,cô tìm thấy một chiếc váy,một đôi tất và một đôi giày đen bóng cũ kĩ,cô liền cúi xuống nhặt lấy nó rồi mặc đại lên người.Cô nhét con dao vào túi áo rồi lững thững bước ra,trong cô giờ đây đã xác định được rằng:Con mồi tiếp theo sẽ chính là cha mẹ ruột của mình.Nhưng vừa bước ra đến cửa ngôi nhà,cô bỗng thấy một chiếc mặt nạ tráng tinh,hốc mắt đen ngòm,đôi môi đỏ quyến rũ được uốn cong lên đóng giả nụ cười.Nghĩ nó có thể giúp mình che giấu thân phận,cô liền nhặt nó lên rồi mang vào và bắt đầu cất bước đi để chuẩn bị cho cuộc đi “săn” tiếp theo của chính mình.

             Tối hôm sau,cô giỡ bỏ mặt nạ và lững thững bước vào nhà.Chiếc chìa khoá duy nhất để mở được cánh cổng đó là vãng mạc của cha mẹ và cô.Vì thế,chỉ trong tích tắc,cánh cửa đã được mở ra mà cô không cần tốn tới một chút sức lực nào.Cô bước vào tiến thẳng tới phòng của cha mẹ,hai người vẫn ngủ say sưa,cô đưa tay vào túi,rút con dao còn dính máu tanh ra và “phập”….con dao cắm thẳng vào ngực người cha,máu thì cứ tuôn ra như suối,nó bắn cả lên mặt,lên người cô và phun ra tung tóe.Cảm thấy có một thứ gì đó nhớp nhớp,tanh tanh bắn vào mặt mình,mẹ cô chợt tỉnh giấc.Nhưng thật kinh hoàng,một sự việc kinh khủng đang diễn ra trước mắt bà,trước mắt bà là sự việc đứa con gái bé bỏng xinh xắn của mình đã hóa quỷ và giết chết chính cha ruột của nó.Theo phản xạ,bà run sợ hét lên.

              Nhưng cái phản xạ đó thật không đúng lúc chút nào.Thanh Nguyệt đã nghe thấy,đã biết rằng mẹ của cô đã tỉnh giấc,cô nhanh thoăn thoắt leo lên người của mẹ cô và chỉ thẳng mũi dao nhon còn dính máu vào cổ bà rồi cô nở nụ cười man rợ kèm theo một giọng đẫm buồn :

        “Xin chào……cha…mẹ….Các người đã phản bội tôi …giờ thì…..Trở về với nơi các người đã được sinh ra đi…..Trở về đi!”

            Sau lời nói đó, “phập” con dao một lần nữa đâm xuyên qua da,qua thịt và giết chết bà,giết chết người mà cô vẫn còn rất yêu quý.Khi chết,bà vẫn không thể nhắm mắt mà miệng còn lẩm bẩm cái gì đó,có lẽ bà muốn nói một thứ gì trước khi chết chăng?Nhưng không may cổ họng đã bị đâm rách khiến cho người mẹ bất hạnh đó không thể làm được điều đang dự định đấy.

           Một lúc sau,Thanh Nguyệt bước xuống giường cô đi về phía tủ để lấy chiếc bật lửa ,cô muốn thiêu rụi cả ngôi nhà này,thiêu rụi cái quá khứ giả tạo đó.Cô vừa chạm tay vào chiếc quẹt thì bỗng một chiếc điện thoại trong tủ sang choang lên,đáng ra cô sẽ không để ý đến nó nếu cô không nhận thấy được vài dòng tin nhắn mà số của cô nhắn cho cha mẹ .Cô nhấc nó lên,vào phần tin nhắn rồi đọc lại những tin mà cô đã gửi cho hai người lúc trước.

               Gì …cái gì thế này ? Vào 5 ngày trước,cô đã bị bắt và bị nhốt ở một căn phòng trống cơ mà?Tại sao…tại sao…vào thời gian đó lại có tin nhắn cô gửi cho mẹ cha rằng: “Con đi du lịch khoảng một tuần,cha mẹ đừng lo.Ngày nào con cũng sẽ nhắn tin về cho cha mẹ.” Từ dòng tin nhắn đó, cho đến bây giờ có tên khốn nạn nào đó đã giả danh cô rồi nói cho cha mẹ rằng cô không sao.Làm cho hai người không còn cảm thấy lo lắng cho cô.Làm cho cô đã hiểu lầm và giết chết chính cha mẹ mình.Bây giờ…..cơn giận dữ trong cô đã đạt đến tột cùng…..Con quỷ khát máu giết người đã hoàn toàn thay thế cho cô bé hiền lành hôm nào.Bây giờ,cô lại nhặt chiếc mặt nạ lên,đeo nó vào rồi bắt đầu với cái tên “Ánh Trăng”trong khi đôi mắt vô hồn vẫn còn chảy bao nước mắt.

              Từ hôm đó,vào cả ngày lẫn đêm,những ai bắt gặp một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc áo khoác đen với đôi mắt vô cảm và đi đến làm quen với cô .Thì chắc chắn,chưa đầy 24sau chính người đó sẽ bị hạ sát một cách dã man và khi khám nghiệm…người ta cho thấy trên người nạn nhân luôn bị rạch hai chữ bằng mũi dao sắc nhọn.Hai chữ đó không gì khác chính là “Ánh Trăng”.Và một điều hết sức kì lạ,cứ mỗi tiểu đội cảnh sắt nào truy lùng lấy kẻ sát nhân “Ánh Trăng” đó,thì y như rằng ….chúng sẽ chết một cách không toàn thây….

             Đến tận bây giờ cũng có ai biết được rằng:đường sau huyền thoại sát thủ máu lạnh kinh hoàng đấy,là một quá khứ đau buồn của một cô gái trẻ hiền lành đầy những ước mơ ………

    0