Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mở bài:
– Cho biết thời gian xảy ra sự việc.
– Sự việc đó là gì và em cảm thấy như thế nào?
Thân bài:
– Diễn biến sự việc.
+ Hoàn cảnh khiến em gây ra lỗi lầm.
+ Hành động của em gây ra hậu quả như thế nào?
+ Em có suy nghĩ gì về những hành động sai trái đó?
Kết bài:
Viết ra những cảm nghĩ của em về những lỗi lầm mắc phải và quyết tâm sửa chữa để cuộc sống tốt đẹp hơn.
Đã có ai phải tự hỏi: “mình đã làm cho thầy cô vui hay chỉ làm thầy cô thêm mệt mỏi?”. Riêng tôi,tôi chỉ là 1 học sinh tầm thường mà tôi đã biết bao lần làm cho cô tôi buồn. Tuy đã bao nhiêu năm,nhưng tôi không thể quên được cái lỗi lầm ấy,cái lỗi lầm tôi gây ra khiến cô buồn…
Đó là 1 buổi sáng đẹp trời,tôi đến lớp sớm như mọi ngày. Nhưng hôm nay,tôi vừa vào lớp thì đã thấy tụi thằng Thuận đợi sẵn. Thấy tôi,nó chạy đến vỗ lên vai tôi,nói: “Ê! Hôm nay đi trễ thế mạy?”.”Tao không đi trễ,tại tụi mày đi sớm thôi”-tôi trả lời. Thuận thở dài nói tiếp:”thôi dù sao cũng vô rồi. Buồn ghê! Hay là chúng ta tổ chức 1 cuộc thi vẽ đi. Và phần thưởng sẽ là 1 chuyến đi tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Tụi mày đồng ý ko?”.” Ok,nhưng tao không cung cấp giấy để thi đâu à nha!”-thằng Tâm tiếp lời. Tôi nói:” Tường trắng,bàn gỗ mới “tin” đây này,cần gi giấy chứ!”.
Thế là cuộc thi bắt đầu. Sau vài phút căng thẳng,cả bọn buôn ra xem cái thành quả của mình. Ôi! Cái gì thế này-tôi thốt lên. Những bức hình trong thấy ghê. Thế là chả có thằng nào thắng cuộc. Nhưng bọn tôi vẫn quyết định đi 1 chuyến tham quan trong phòng thí nghiệm của cô Bích. Cả đám hì hục trèo vô phòng. Đi 1 vòng quanh phòng,tôi lấy 1 lọ nước,đổ vào 1cái gì đó. Bổng dưng 1 tiếng nổ phát lên,cả bọn hoảng hốt bỏ chạy. Chạy 1 mạch ra tới bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói:”thôi,quay lại học đi”. Thằng Thuận ngắt lời:”Thôi đi mày. Lỡ ra đây rồi,không tắm thì uổng lắm”. Thế là cả đám lao xuống sông tắm. Có thằng thì leo lên cầu,ra dáng vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. Tắm sông xong,chúng tôi ra đồng chơi đánh trận giả,sau đó qua nhà Ông Sáu,trốn trong vườn ổng mà ăn ổi. Ôi! Hương ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Thấm thoát đã xế chiều,chúng tôi trở về trường lấy cặp vở. Vừa tới trước cổng trường,tôi đã thấy cô Thu-cô chủ nhiệm của tôi, đã đứng đợi sẵn. Nước mắt cô rưng rưng nhìn thẳng vào hướng chúng tôi không nói gì. Tôi bước đến,cô ghì chặt lấy tay tôi thét lên trong tiếng nấc:”em có biết hôm nay lớp chúng ta dự giờ không? Em có biết lọ chất hoá học mà em là đổ là dùng để cho buổi dự giờ hôm nay không? Chỉ vì việc làm của bọn em mà cả lớp phải bị thiệt vì buổi dự giờ hôm nay”. Nói xong cô quay đi,bỏ lại trong tôi nổi nghẹn ngào khôn xiết. Bỗng thằng Thuận nói: ” thằng Minh chứ không ai vào đây. Chắc chắn nó là thằng mách với cô,hồi sáng chạy ra tao thấy nó đây mà. Để ông gặp mày,ông cho mày ốm đòn con à!”.”thôi đi,bây giờ mà mày còn nói thế nữa hả Thuận!”-tôi hét lên.
Sáng hôm sau,chúng tôi đến gặp cô xin lỗi cô 1 lần nữa. Lúc này cô tôi đã bớt giận rồi. Vì chúng tôi đã biết lỗi,đến xin lỗi cô Bích,lao sạch những hình vẽ ghê tởn. Cô tôi có nói “siêu nhân vẫn là người,không ai mà không mắc lỗi,không ai là hoàn thiện tất cả. Quan trọng là làm lỗi mà có biết lỗi và sửa lổi hay không!”.
Tôi khuyên các bạn,đừng nên làm gì khiến người xung quanh mình phải buồn,nếu ko 1 ngày nào đó,người hối hận sẽ là chúng ta!
Kình gửi bạn Trang người bạn thân nhất !
Mình là Phương Cuộc sống ở thành phố rất thú vị lắm ! Đến trường có rất nhiều bạn học sinh tham gia giao thông. Thành phố dường như tốt về mọi mặt nhưng vấn đề đang được quan tâm là vấn đề An toàn giao thông. Mình được cô giáo dạy rất nhiều thông điệp về an toàn giao thông, nào là :
+ Đã uống rượu, bia thì không lái xe.
+ Đi xe phải đội mũ bảo hiểm.
+ Đi đúng làn đường quy định.
+ Không lái xe lên vỉa hè.
Và ba mình cũng đã nói cho mình nghe về sự nguy hiểm của tai nạn giao thông nên mình sẽ cố gắng làm đúng điều cô giáo dạy để không gây tai nạn giao thông !
Thư đã dài, mình muốn gửi lời thăm sức khỏe đến gia đình của cậu nhé !
Mình chúc cậu mạnh khỏe và đạt nhiều thành tích tốt trong học tập,khi nào có dịp về quê mình sẽ tới thăm cậu !
Bạn của cậu
Phương
Mai Thảo Phương
Sao cô giáo pn làm j mà khó dữ vậy! Lên sưu tầm hiểu thên trên mạng í!
Thời gian cứ thế mà trôi đi,thấm thoát cũng đã 1 tháng kể từ lần cuối tôi và em ở cùng nhau.Vẫn không thể nào quên đi được ngày hôm đó,tôi quyết định tự bắt xe buýt trở về quê thăm bà ngoại,mẹ và đứa em gái bé bỏng của mình...và mang theo con Em Nhỏ và Vệ Sĩ như một món quà cảm ơn em.Nhà bà ngoại cách đây không xa lắm nhưng tôi cảm thấy đây như một quãng đuờng rất dài.Trong lòng có một cảm xúc khó tả,vừa buồn mà lại vừa háo hức.Đến điểm đỗ,tôi xuống xe và đến nhà bà ngoại.Nhưng có một chuyện bất ngờ đã xảy ra,tôi lại gặp đứa em của mình ở chợ với một thùng xốp đầy những quả cam vàng óng.Em tôi khác rất nhiều,làm da xạm đi,chắc vì vất vả lăn quật ở khu chợ.Nó cất giọng nói ngây thơ nhưng yếu ớt chào hàng nhưng thứ nó nhận lại là ánh mắt coi thuờng của những nguời đi qua.Tôi đã phải rất cố gắng để nứơc mắt không tuôn ra.Trời lạnh mà em tôi chỉ mặc một cái áo cánh mỏng đã bạc màu.Nhìn thấy tôi,nó vội chạy ra,nuớc mắt đầm đìa.Ôm nó vào trong lòng,tôi hốt hoảng khi thấy nó gầy hơn rất nhiều...Anh em tôi dẫn nhau đi ra ruộng lúa,tôi không muốn chào mẹ vì trong lòng đang rất giận và có gặp thì cũng chẳng biết nói gì.Ngồi lên suờn đồi ngắm lúa trổ bông,tôi lấy hai con búp bê từ cặp ra đưa cho em:"Anh không cần chúng nữa,em giữ lấy mà chơi".Nó không nói gì,nuớc mắt chảy ra.Rồi với giọng nghẹn ngào:"Uớc gì anh em mình là hai con búp bê này".Đến đây tôi không thể nén cảm xúc của mình,cúi xuống mái tóc em,thút thít.Rồi nó kể:"Em ở đây vui lắm anh à,có nhiều bạn mới,nhưng...nhưng"."Nhưng sao"."Chỉ buồn vì không có anh" Nó nói.Tôi cũng buồn lắm chứ,chẳng đêm nào ngủ ngon mặc dù đã con con Vệ Sĩ.Trưa bao trùm vùng quê bằng những tia nắng ấm áp,giống so với ngày tôi dắt em đi thăm phố lần cuối."Anh thì thế nào"Nó hỏi với ánh mắt trìu mến."Anh bình thường."Tôi đưa nó lại về khu chợ vì cũng muộn rồi,tôi phải đón xe về thành phố.Nó đặt hai con búp bê cạnh cái ghế ngồi rồi ra tiến tôi, bằng bóng em tôi nhạt dần,rồi biến mất giữa buổi trưa vùng quê
Bạn bổ sung thêm cho mình nhé
Cuộc sống của mỗi con người sẽ tẻ nhạt biết bao, nếu cạnh ta không có những “người bạn bé nhỏ dễ thương”: có thể là một chú chó, một chú thỏ, một chú chim... hay một chú mèo xinh xắn. Tôi đã có một người bạn nhỏ như thế: chú mèo Mi Mi của gia đình tôi do bố tôi mua về.
Mi Mi của chúng tôi có bộ lông ba màu: vàng, đen, trắng. Người ta gọi là mèo tam thể. Mảng đen trên bộ lông của chú lại rơi đúng vào cái mũi, nên trông rất ngộ. Bố tôi bảo bộ râu của Mi Mi dài và trắng như cước thế kia chính là trợ thủ đắc lực giúp chú bắt chuột. Ban ngày, khi mọi người trong nhà đi làm, thì Mi Mi lại cuộn tròn ngủ, hoặc lang thang đi chơi. Ban đêm, khi cả nhà đã yên ắng trong giấc ngủ, Mi Mi ta lại trở dậy làm nhiệm vụ diệt chuột của mình. Nghe tiếng lạch cạch trong đêm khuya, bao giờ tôi cũng lay gọi bố. Bố lại bảo: “Con Mi Mi tìm chuột đấy. Kệ nó, ngủ đi con!
Mi Mi rất tinh. Có lần tôi thấy Mi Mi nằm ngủ, tôi đi rất nhẹ nhàng, chậm chạp quanh chú ta, thế mà chú ta nhổm dậy, lại còn “meo” chứ lị. Bố tôi giải thích, khi ngủ, Mi Mi cài tai vào chân trước vừa để bảo vệ tai, vừa lắng nghe những âm thanh xung quanh.
Mi Mi thích ngủ ở những nơi ấm áp. Mùa đông, chú ta thường lên giường, chui vào chăn ngủ ngon lành. Hoặc để làm nũng, Mi Mi hay lên nằm cuộn tròn trong lòng bố tôi hoặc nằm sát bên tôi. Tôi cảm nhận cả cái thân mềm, ấm ấm của chú dựa bên. Mùa hè lại thấy Mi Mi chọn những chỗ có nắng để nằm sưởi như nóc nhà, mái bếp.
Tuy Mi Mi nhà tôi chưa đẻ lứa nào, nhưng bố luôn bảo: “Tình mẫu tử của mèo thật đáng quý. Nó thương con hết lòng, nuôi và bảo vệ con rất cẩn thận”. Mi Mi thường biểu lộ tình cảm bằng cách dụi đầu vào chân tôi. Khi tôi âu yếm vuốt ve, nựng nó thì Mi Mi tỏ ra rất sung sướng.
Mi Mi là người bạn nhỏ, dễ thương, không thể thiếu của gia đình tôi. Đặc biệt trông thấy Mi Mi, tôi lại nhớ những kỉ niệm về bô", vì tôi yêu bố vô cùng. Bố là người rất yêu thương loài vật. Chính bố đã đưa Mi Mi vào gia đình tôi, vào tuổi thơ ấu của tôi, dạy tôi hiểu biết về Mi Mi và tình yêu thương trong tôi cứ lớn dần lên theo năm tháng.
Thảo Hiền trả lời câu hỏi trong box tn nhé ^^
Ôi !... => là câu đặc biệt
Đẹp đẽ và đầy màu sắc => Câu rút gọn ( rg chủ ngữ)
-Tục ngữ là thể loại văn học dân gian nhằm đúc kết kinh nghiệm, tri thức của nhân dân dưới hình thức những câu nói ngắn gọn, súc tích, có nhịp điệu, dễ nhớ, dễ truyền.
-Ca dao là những câu thơ có thể hát thành những làn điệu dân ca, ru con... hoặcca dao là lời dân ca đã lược bỏ đi những luyến láy khi hát. Ca dao để lại dấu vết rõ rệt nhất trong ngôn ngữ văn học
-. Ca Dao là những bài ca ngắn có vần, điệu để nói lên quan niệm về Vũ trụ, Thiên nhiên, Cuộc sống, Con người, và Xã hội
-. Tục ngữ là những câu nói hoàn chỉnh, đúc kết kinh nghiệm của nhân dân về thiên nhiên và lao động sản xuất, về con người và xã hội. Tục ngữ thiên về trí tuệ nên thường được ví von là "trí khôn dân gian". Trí khôn đó rất phong phú mà cũng rất đa dạng nhưng lại được diễn đạt bằng ngôn từ ngắn gọn, xúc tích, dễ nhớ, giàu hình ảnh và nhịp điệu. Có thể coi tục ngữ là văn học nói dân gian nên thường được nhân dân vận dụng trong đời sống sinh hoạt, giao tiếp cộng đồng và xã hội hay hẹp hơn như lời ăn tiếng nói và khuyên răn.
huhu