K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trước đây, tôi chỉ thoáng nghe qua tên truyền thuyết Con Rồng Cháu Tiên, tôi không mấy để ý đến. Nhưng sau khi coi truyền thuyết ấy xong, tôi lại thấy mình thêm yêu truyền thuyết lịch sử hơn. Khi học lịch sử, tôi có thể biết nhiều hơn về lịch sử đất nước, về các truyền thuyết ngày xưa như truyền thuyết Con Rồng Cháu Tiên và rất nhiều cái khác nữa. Bây giờ, tôi đã thấy yêu lịch...
Đọc tiếp

Trước đây, tôi chỉ thoáng nghe qua tên truyền thuyết Con Rồng Cháu Tiên, tôi không mấy để ý đến. Nhưng sau khi coi truyền thuyết ấy xong, tôi lại thấy mình thêm yêu truyền thuyết lịch sử hơn. Khi học lịch sử, tôi có thể biết nhiều hơn về lịch sử đất nước, về các truyền thuyết ngày xưa như truyền thuyết Con Rồng Cháu Tiên và rất nhiều cái khác nữa. Bây giờ, tôi đã thấy yêu lịch sử hơn, yêu truyền thuyết hơn và yêu mọi thứ hơn. Hôm nay, tôi viết bài văn này để cảm ơn những người đã góp sức bảo vệ và giữ gìn đất nước khỏi những hiểm nguy, trăn trở và không chỉ có những người ấy, tôi viết bài văn này còn để cảm ơn những người đã làm những video, thông tin về lịch sử để chúng tôi có thể hiểu biết hơn về lịch sử của nước Việt Nam chúng ta.

0
Với tôi thầy đã chắp cánh tuổi thơ sớm chiều, dù năm tháng dần trôi qua, thầy cô như những người cha mẹ hiền..”.Một chút bồi hồi,bâng khuâng,xao xuyến trong tôi dâng trào khi lời ca ấy được cất lên dịu dàng du dương trong tiết trời hơi se lạnh cuối thu. Đó là những lời ca quen thuộc, trong sáng, đầm ấm và cũng là những lời từ tận đáy lòng của học sinh chúng tôi viết lên nhân...
Đọc tiếp

Với tôi thầy đã chắp cánh tuổi thơ sớm chiều, dù năm tháng dần trôi qua, thầy cô như những người cha mẹ hiền..”.Một chút bồi hồi,bâng khuâng,xao xuyến trong tôi dâng trào khi lời ca ấy được cất lên dịu dàng du dương trong tiết trời hơi se lạnh cuối thu. Đó là những lời ca quen thuộc, trong sáng, đầm ấm và cũng là những lời từ tận đáy lòng của học sinh chúng tôi viết lên nhân ngày “ Nhà Giáo Việt Nam 20/11” Thầy cô – Tiếng gọi thiêng liêng cao quý đối với mỗi người học sinh.Những người thầy, người cô – những con người tần tảo sớm khuya đưa những chuyến đò chở những “ hành khách” đặc biệt tới bến bờ tương lai tươi sáng. “ Thầy cô là những chuyến đò Chở em đến những bến bờ tương lai” Thầy cô là những người cha,người mẹ thứ hai đang dạy cho những đứa con yêu quý của mình bài học làm người,cho chúng những hành trang vững vàng,chắp cánh cho chúng để một ngày chúng có thể tự tung bay trên bầy trời trong xanh rộng lớn.Thầy cô là ngọn đuốc khai sáng con đường tri thức và thầy cô nắm chặt bàn tay bé nhỏ của những đứa con yêu của mình dịu dàng,ân cần dìu dắt chúng tới tận cuối con đường.Nhà thơ Bùi Đăng Sinh đã từng viết: “Đồi cao thắm sắc ti gôn Trồng hoa thầy đã trồng luôn cả người” Đúng vậy, thầy cô không chỉ cho ta kiến thức mà thầy cô còn dạy cho ta cách làm người,dạy ta cách sống,cách đối xử tốt đẹp với tất cả mọi người.Thầy cô đã trồng và ươm mầm những nhân cách tốt đẹp của con người và chăm sóc, nuôi nấng nó lớn lên từng ngày,từng tháng và rồi mai sau nó sẽ lớn,trở nên đẹp đẽ vô cùng. Công ơn thầy cô đối với chúng ta bao la như trời bể. Cái nghề giáo đâu phải ai cũng làm được.Có mấy ai có thể kiên nhẫn cầm tay một đứa trẻ kiên trì dạy chúng viết những con chữ đầu tiên trong đời.Có mấy ai có thể ngồi hàng giờ để hướng dẫn một đứa trẻ đọc tròn câu chữ.Có mấy ai có thể thức trắng khuya để hoàn thành giáo án cho buổi dạy hôm sau.Có mấy ai trên đời này có thể làm được những điều cao cả đó nếu không có tình yêu nghề tha thiết.Thầy cô đã dạy chúng ta bằng cả tấm lòng và tình yêu thương vô bờ,cả những tri thức cả đời của mình. Những đứa học sinh ngây thơ chúng em làm sao biết được mỗi lần thầy cô nghiêm khắc trách phạt là mỗi con dao cứa vào tim,đau xót biết chừng nào,làm sao biết được ẩn sau nụ cười khi thấy chúng em được thành tích tốt là niềm hạnh phúc khôn cùng. Ngày 20-11 – ngày tri ân các nhà giáo Việt Nam đã sắp đến, chúng em- những người học trò,những người mang ơn cô thầy chỉ biết dành những lời cảm ơn nho nhỏ để cảm ơn nhữn gì mà thầy cô đã dành cho chúng em bao năm học qua. Cảm ơn thầy cô – những con người tuyệt vời, những tấm gương mẫu mực và chu đáo để chúng em noi theo. Cảm ơn thầy cô –những người đã cho chúng em những kiến thức vững vàng để tiên bước vào đời. Cảm ơn thầy cô – những người cha, người mẹ thứ hai luôn chăm sóc, lo nghĩ cho những đứa con của mình. Cảm ơn thầy cô- những người luôn đứng sau cổ vũ, động viên chúng em bước tới ước mơ của mình. Cảm ơn thầy cô- những người luôn quan tâm, lo lắng,giúp chúng em kiên cường đứng dậy sau những vấp ngã của cuộc đời. Cảm ơn thầy cô- những người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho nền giáo dục nước nhà. Và cuối cùng,cám ơn thầy cô vì đã chọn trở thành … một người thầy!

0
Ai chơi Liên quân Mobile hoq ? Anh và quỷ dữ:Một nửa hành tinh nơi em rực rỡ ánh sáng cõi thiên đường phồn hoaMột nửa hành tinh nơi anh tăm tối chỉ có bóng đêm hoang lạnh giáLạ kỳ ta đến với nhau giữa miền sáng tối vàLạ kỳ ta yêu ngỡ như chẳng bao giờ xaMiền thế giới ở phía anh hay em thật khácNgười hãy quên đi chuyện hợp tanNhường lối em đến nơi bình...
Đọc tiếp

Ai chơi Liên quân Mobile hoq ?

Anh và quỷ dữ:

Một nửa hành tinh nơi em rực rỡ ánh sáng cõi thiên đường phồn hoa
Một nửa hành tinh nơi anh tăm tối chỉ có bóng đêm hoang lạnh giá
Lạ kỳ ta đến với nhau giữa miền sáng tối và
Lạ kỳ ta yêu ngỡ như chẳng bao giờ xa

Miền thế giới ở phía anh hay em thật khác
Người hãy quên đi chuyện hợp tan
Nhường lối em đến nơi bình yên,
Không như nơi anh chỉ toàn màu đen

Giết chết hết những màu buồn tim anh
Con quỷ giữ đang chiếm lấy hết gọi cô đơn đến quanh
Gọi bóng tối che lấp hết rồi, chỉ con bóng dáng người
Một giọt ánh sáng thôi

Đưa anh tới ánh sáng dẫn lối bên em bóng tối kéo đến rồi giết anh!
Em hãy giết chết anh và quỷ dữ!
Tim anh đau nhưng tay anh buông ra anh không tin anh lại mất em!
Em hãy giết chết anh và quỷ dữ!

Miền thế giới ở phía anh hay em thật khác
Người hãy quên đi chuyện hợp tan
Nhường lối em đến nơi bình yên,
Không như nơi anh chỉ toàn màu đen

Giết chết hết những màu buồn tim anh
Con quỷ giữ đang chiếm lấy hết gọi cô đơn đến quanh
Gọi bóng tối che lấp hết rồi, chỉ con bóng dáng người
Một giọt ánh sáng thôi

Đưa anh tới ánh sáng dẫn lối bên em bóng tối kéo đến rồi giết anh!
Em hãy giết chết anh và quỷ dữ!
Tim anh đau nhưng tay anh buông ra anh không tin anh lại mất em!
Em hãy giết chết anh và quỷ dữ!

Dưới ánh hào quang:

Phía sau lưng ta có ngàn mũi dao, quanh ta bao nhiêu lời dèm pha
Chân ta đi băng qua ngàn nỗi đau, đôi tay chơi vơi nơi vực sâu
Rồi họ vẫn đứng đó chê bai hả hê, miệng đời chua cay trên đường kia ta về
Và đầy những định kiến, dìm đam mê để ta vấp ngã nhưng họ chẳng thể

Và ta đã đứng lên từ nơi tối tăm, thắp lên ngọn đuốc ra khỏi nơi giam cầm
Vì còn trong ta hy vọng, hãy vững tin, đón lấy chiến thắng đang gọi tên

Lao lên lao lên như một chiến binh, quét sạch lời khen chê đầy quanh thân mình
Lao lên lao lên như một mũi tên, băng ngàn trùng khơi tới đỉnh cao tiến lên
Lao lên lao lên như một ánh sao băng, mang ngàn mơ ước tiếp bước khát vọng hằng mang
Để bước trên sân khấu này, chỉ còn mỗi ta với ánh hào quang

Xung quanh ta là bức tường, và trăm ngàn định kiến lời khen chê
Họ dò xét, hò hét, gào thét, phán xét và gạt hết đi khát vọng đam mê
Trăm lần tốt chẳng có một ai khen, một lần sai cả trăm người chỉ trích
Ta vẫn đứng hiên ngang xông lên, gạt đi bóng đêm bởi vì ta chẳng ngại một ai hết

Vung đôi tay phá tan mọi xiếng xích, vũ khí ta mang là đam mê mà ta thích
Khiên là tinh thần thép, vươn mình ta bước tiếp, khai hỏa xung trận đập tan đi sự ghen ghét
Để khát vọng rực cháy ta còn đang mang, ta đem về chiến thắng nơi này sang trang
Và để bước trên sân khấu này, chỉ còn mình ta với ánh hào quang

Vinh quang đang chờ ta:

Ngày mai ta đâu hay phút giây bộn bề phía trước
Ngày mai ta đâu hay có ai phía xa con đường
Gồng mình ta bước, thấm hết những nắng mưa
Vì ngày mai ta mang theo khát khao bao năm đã chờ

Ngày hôm nay ta đi có bao anh em sát cánh
Và ngày hôm nay hiên ngang dù biết còn nhiều chông chênh
Biết đâu tìm thấy một chút ánh sáng mong manh
Để nay mai ta đi chinh phục ước mơ chưa thành

Kề vai nhau cho ta vươn xa
Qua bão tố chông gai
Vẫn chân vững đoạn đường dài,
Ta miệt mài

Một đời cùng anh em xông pha
Ta chấp hết phong ba
Và vững tin với những đam mê chung một mái nhà
Vinh quang đang chờ ta

Mỗi chặng đường dài ta đếm được
Đều nuôi dưỡng trong ta sự kiên cường
Hôm nay mang theo niềm tin dẫn hướng
Để ngày mai ta nghe thấy cả ngàn lời tán dương

Ta băng qua như một vị mãnh tướng
Vượt qua hết những yếu đuối tầm thường
Không để cho khó khăn cản bước
Mãi giữ vững trong ta một trái tim can trường

Vì biết ta có những người đồng đội cùng vào sinh ra tử
Mang ý chí sắt thép như cùng thuộc một dòng dõi những chiến binh xa xưa
Mỗi người thắp lên một tia sáng và cùng nuôi trong mình ngọn lửa
Thổi bùng lên một khát khao chiến thắng để quyết phân định hơn thua

Và đỉnh cao ta đang chinh phục sẽ chẳng còn quá xa xôi
Khi ta hiểu phía sau những giọt mồ hôi là tâm huyết cả vạn người
Dù cho bao nhiêu cám dỗ muốn kìm chân ta giăng ra khắp lối
Cứ vươn lên đầy kiêu hãnh để lịch sử lưu dấu tên ta ngàn đời

Ta dập tan bao định kiến, bác bỏ những hoài nghi
Đã bao năm ta khổ luyện để được rèn giũa một ý chí
Và khát vọng này sẽ là cánh cửa thần kỳ
Mở lối cho mọi con đường mà ta đi

Kề vai nhau cho ta vươn xa
Qua bão tố chông gai
Vẫn chân vững đoạn đường dài
Ta miệt mài.

Một đời cùng anh em xông pha
Ta chấp hết phong ba
Và vững tin với những đam mê chung một mái nhà
Vinh quang đang chờ ta.

Cưới nha anh:

Người rất thích có lẽ hay bất tiện
Nhưng mà em là thứ anh đây rất nghiện
Không biết em có thấy anh thật phiền
Cứ đuổi theo, vì nụ cười em vì số anh thật hiền

Trong lòng anh là muôn vàn thắc mắc
Liệu bao giờ mình mới trúng độc đắc
Để vào tim em anh đây dám chắc em là món quà quý giá của đời anh đó
Bên anh em có thấy động long

Mai sau anh mong đôi ta động phòng
Mong em yêu kêu anh là chồng
Mình luôn bên nhau qua hết trăm năm này

Sóng gió anh đã chấp hết! Chấp hết!
Bão tố anh đã chấp hết! Chấp hết!
Hiền vậy thôi anh cứng phết! Cứng phết!
I love you maybabe

Anh mình nói với nhau nhưng điều gì
Mình vẫn trao nhau những hẹn thề
Để ta gặp nhau mỗi đêm về
Vì anh em hát những câu ca muôn màn mà
Thế rơi như bỗng chậm lại
Chỉ em và anh chẳng có ai

Em xinh tươi như Juliet
Kiêu kiêu xa như là violet
Anh luôn mong được làm romeo cho tình ta như trong phim mà không cần hồi kết

Sóng gió anh đã chấp hết! Chấp hết!
Bão tố anh đã chấp hết! Chấp hết!
Hiền vậy thôi anh cứng phết! Cứng phết!
I love you maybabe

Anh mình nói với nhau những điều gì!
Mình giữ cho nhau những hẹn thề
Để ta gặp nhau mỗi đêm về
Vì anh em hát những câu ca muôn màn mà
Thế rơi như bỗng chậm lại
Chỉ em và anh chẳng có ai

Nếu ánh nắng mai ùa về đây
Để kiếm mãi lấy ông mắt trời về xa xôi
Nếu trăng sáng như nụ cười anh
Khi dắt tay em đi về chung đường

Anh mình nói với nhau những điều gì!
Mình giữ cho nhau những hẹn thề
Để ta gặp nhau mỗi đêm về
Vì anh em hát những câu ca muôn màn mà
Thế rơi như bỗng chậm lại
Chỉ em và anh chẳng có ai

Vì em đã biết:

Đừng kể cùng gió, gió sẽ xao động rừng cây
Đừng kể với mây, mây sẽ đem mưa đến đây
Đừng kể với ai về điều ta giấu, chẳng một ai hiểu cho mình đâu
Giữ đây trong lòng thôi, em khóc cho những ngày đã trôi

Chỉ một bài hát em cũng không thể thành câu
Chỉ một tiếng ca cũng chẳng thể vang như lúc bắt đầu
Điều em chọn yêu và yêu duy nhất, điều làm em vẫn luôn tự hào
Lại cứ thế vẫn rời bỏ em đi, cứ khiến đêm hằng đêm ướt mi

Và em đã cố, và em đã cố đứng lên mỗi khi gục ngã
Và em đã khóc, và em đã khóc đã đau rất nhiều hôm qua
Và em đã biết, điều gì đã hết sẽ chẳng trở về với em
Để cho tiếng hát em luôn ngập ngừng, làm sao để cát lên nỗi lòng em
Thì đớn đau tội em

Đừng kể cùng gió, gió sẽ xao động rừng cây
Đừng kể với mây, mây sẽ đem mưa đến đây
Đừng kể với ai về điều ta giấu, chẳng một ai hiểu cho mình đâu
Giữ đây trong lòng thôi, em khóc cho những ngày đã trôi

Chỉ một bài hát em cũng không thể thành câu
Chỉ một tiếng ca cũng chẳng thể vang như lúc bắt đầu
Điều em chọn yêu và yêu duy nhất, điều làm em vẫn luôn tự hào
Lại cứ thế vẫn rời bỏ em đi, cứ khiến đêm hằng đêm ướt mi

Và em đã cố, và em đã cố đứng lên mỗi khi gục ngã
Và em đã khóc, và em đã khóc đã đau rất nhiều hôm qua
Và em đã biết, điều gì đã hết sẽ chẳng trở về với em
Để cho tiếng hát em luôn ngập ngừng, làm sao để cát lên nỗi lòng em
Thì đớn đau tội em

Soul of the Wanderer (dịch):

Nàng ở nơi đó, tắm mình giữa ánh trăng

Người xinh đẹp nhất dưới vòm trời xanh.

Chàng lang thang, rời xa khỏi quê nhà

Khu rừng cùng với những tán lá.

Ngày qua ngày, hành trình băng qua bao miền đất lạ

Tìm kiếm cách để chuộc lại lỗi lầm.

Và chàng cất lên bài ca đã truyền lưu hàng thế kỷ

Thứ sẽ tồn tại cho đến vĩnh hằng.

Chàng nghĩ về nàng, cũng như lời thì thầm gió kể

Nữ hoàng đang ngủ say trong lâu đài băng giá của người.

Sẽ vì nàng mà chiến đấu, hiến dâng cả cuộc đời

Dẫu cho phải sống cuộc đời lưu vong.

Chàng có sẵn sàng chết để được trở lại bên cạnh nàng không?

Chàng hiếm khi nào cần suy nghĩ đến lần thứ hai

Vì đã có một gánh nặng được để lại trong cuộc đời chàng.

Cứu hàng triệu linh hồn, đó là cuộc chiến của chàng.

Sẽ không chấp nhận buông theo số phận

Hẹn trăm năm kiếp sau chàng sẽ về... bên nữ hoàng

Đây là Việt Nam:

Đây là Việt Nam, là nơi Rhymastic tao vẫn đứng
Sinh ra từ trăm trứng, máu đỏ da vàng tao vẫn xưng
Đất nước của anh hùng, ngoại xâm chưa bao giờ cân xứng
Cả dân tộc một mái nhà chung và Bắc Nam không phân vùng

Dòng máu Lạc Hồng, con Rồng cháu Tiên
Việt Nam vẫn đẹp và lớn dần hơn trong từng câu chuyện
Truyền thống đoàn kết hàng ngàn năm nay
Vẫn luôn trong mạch máu chảy từ nơi đây đến từng vùng từng miền

Và tao rap về Tổ Quốc, về cội nguồn chảy trong con người tao
Như lời kêu gọi để giữ gìn mọi vùng đất, bất kể nơi nào
Thắng bại tại kỹ năng, vì sắc cờ mãi không phai màu
Nếu mày có ý đồ xâm phạm thì để tao tặng mày vài câu

Sông núi nước Nam này định phận tại sách trời
Cớ sao mày dòm ngó mày sẽ bị đánh tơi bời
Và trong màu cờ này, xương máu bậc tiền bối
Phủ lên màu da người con đất Việt dù ngàn đời sau vẫn tiếp nối

Vì đây là Việt Nam
Đây là Việt Nam
Đây là Việt Nam
Nơi cánh cò bay thẳng
Tiếng trống đồng còn vang

Đây là Việt Nam (You know how we do it)
Đây là Việt Nam (Viet blood infusing)
Đây là Việt Nam (Let’s follow the movement)
Đây là Việt Nam, Việt Nam

Đây là giai điệu của nòi giống tiên Rồng
Tao phải sống và cống hiến cho tiền bối yên lòng
Bản sắc ngàn năm hình thành nên nhân cách
Ngoại xâm mà phạm trời Nam, thì đánh là chắc chứ không cần cân nhắc

Lả lướt như là cánh chim
Máu đỏ da vàng nhưng mà lại là da vàng ánh kim
Homie….tai vách mạch rừng lại đây tao nhắc khẽ
Đi chung thì sẽ đi xa, chứ đi đường tắt coi chừng bị bắt lẻ

Nếu đầu hàng mà chỉ để sống thì …
Tao thà chết đứng dứt khoác là không thể sống quỳ
Anh em chỉ 3 quân nhưng đa dạng,
Đối đầu với tận 13 quân

Mẹ Việt Nam ơi hãy cho con lý do để tha mạng
Con không cần được người đời nhắc tên, con chỉ cần trái tim họ có lời con khắc lên
Dành cho những ai mà thằng Blacka này chưa kịp gặp
Dù bốn bể năm châu! Trái tim ta vẫn chung nhịp đập! Là người Việt

Đứng trước uy linh
Và đưa cánh tay lên cao
Ngại gì một cây lớn vươn mình
Cứ góp gây thành bão
Vẫn đó năm cánh sao
Dù qua bao ngày sau vẫn trao niềm tin
Để triệu con tim đập chung với nhau hai từ Việt Nam

Đây là Việt Nam (Thắng bại tại kỹ năng)
Đây là Việt Nam (We are second to none)
Đây là Việt Nam (Awaiting lost when you come)
Nơi cánh cò bay thẳng
Tiếng trống đồng mãi vang

Đây là Việt Nam (The one and only)
Đây là Việt Nam (We Break the boundary)
Đây là Việt Nam (Champion of AIC)

This is Việt Nam, Việt Nam
Đây là Việt Nam, Việt Nam

Vì sao phương Bắc:

Vì sao phương Bắc lại sáng mỗi khi anh nhìn lên
Có chăng em đang nghĩ về anh khi kế bên
Đom đóm bay, xin mưa đừng làm ướt à ơi
Để bay khắp nơi đại ngàn, lỡ em mịt mùng mù khơi

Và cơn gió phía Bắc ùa về nơi căn phòng
Từng vạt nắng cũng tắt như khi mỗi mùa đông sang
Đàn đom đóm bay về nơi cuối đường, dường như dẫn lối em về nơi anh
Tìm nhau đã quá lâu thanh xuân chẳng ai về đón lối bên em

Vì anh cần em ở lại
Vì em cần anh một đời
Để ta thấy bên nhau những đêm đông thật ấm áp có đôi
Nếu ta già đi vào một ngày nắng rơi đông êm đềm chỉ có mình thôi
Hòa mây gió ta bay với nhau đến miền xa xôi nhé người

Và cơn gió phía Bắc ùa về nơi căn phòng
Từng vạt nắng cũng tắt như khi mỗi mùa đông sang
Đàn đom đóm bay về nơi cuối đường, dường như dẫn lối em về nơi anh
Tìm nhau đã quá lâu thanh xuân chẳng ai về đón lối bên em

Vì anh cần em ở lại
Vì em cần anh một đời
Để ta thấy bên nhau những đêm đông thật ấm áp có đôi
Nếu ta già đi vào một ngày nắng rơi đông êm đềm chỉ có mình thôi
Hòa mây gió ta bay với nhau đến miền xa xôi nhé người

Ngàn kiếp qua, tìm nhau biết bao lâu em như món quà
Vạn kiếp sau, mình sẽ thấy nhau khi đêm đông về qua
Hãy đi theo đàn đom đóm bay, bay xa về miền nắng ngập đầy
Vì sao phương Bắc sẽ sáng lên mỗi lần ta thấy...

Vì anh cần em ở lại
Vì em cần anh một đời
Để ta thấy bên nhau những đêm đông thật ấm áp có đôi
Nếu ta già đi vào một ngày nắng rơi đông êm đềm chỉ có mình thôi
Hòa mây gió ta bay với nhau đến miền xa xôi nhé người.

Hồi sinh từ tro tàn/Rise from the ash

For she will chip on her shoulder

And grudge be lasting forever.

The fairy tale of angel and monster is a lie.

The cut was deep - the pain haunted her

No turning back - there's no future.

All she can do - burning the world --- watch it - burns!

Why! What did we do to her?

She would rather set aflame the world and doom us all

For in the end - she never know the truth

She was meant to be the phoenix that save us all

But it is too late - Late - She is reborn from ash

The god of destruction who sweep the plain in vain.

The tragedy starts - the moment we failed her

We just never know that the pain can twist her fate.

But she rises from ash.

3
19 tháng 2 2020

... mỏi tay

19 tháng 2 2020

😅 😅 😅

Ai chơi Liên quân Mobile hoq ? Anh và quỷ dữ:Một nửa hành tinh nơi em rực rỡ ánh sáng cõi thiên đường phồn hoaMột nửa hành tinh nơi anh tăm tối chỉ có bóng đêm hoang lạnh giáLạ kỳ ta đến với nhau giữa miền sáng tối vàLạ kỳ ta yêu ngỡ như chẳng bao giờ xaMiền thế giới ở phía anh hay em thật khácNgười hãy quên đi...
Đọc tiếp

Ai chơi Liên quân Mobile hoq ?

Anh và quỷ dữ:

Một nửa hành tinh nơi em rực rỡ ánh sáng cõi thiên đường phồn hoa
Một nửa hành tinh nơi anh tăm tối chỉ có bóng đêm hoang lạnh giá
Lạ kỳ ta đến với nhau giữa miền sáng tối và
Lạ kỳ ta yêu ngỡ như chẳng bao giờ xa

Miền thế giới ở phía anh hay em thật khác
Người hãy quên đi chuyện hợp tan
Nhường lối em đến nơi bình yên,
Không như nơi anh chỉ toàn màu đen

Giết chết hết những màu buồn tim anh
Con quỷ giữ đang chiếm lấy hết gọi cô đơn đến quanh
Gọi bóng tối che lấp hết rồi, chỉ con bóng dáng người
Một giọt ánh sáng thôi

Đưa anh tới ánh sáng dẫn lối bên em bóng tối kéo đến rồi giết anh!
Em hãy giết chết anh và quỷ dữ!
Tim anh đau nhưng tay anh buông ra anh không tin anh lại mất em!
Em hãy giết chết anh và quỷ dữ!

Miền thế giới ở phía anh hay em thật khác
Người hãy quên đi chuyện hợp tan
Nhường lối em đến nơi bình yên,
Không như nơi anh chỉ toàn màu đen

Giết chết hết những màu buồn tim anh
Con quỷ giữ đang chiếm lấy hết gọi cô đơn đến quanh
Gọi bóng tối che lấp hết rồi, chỉ con bóng dáng người
Một giọt ánh sáng thôi

Đưa anh tới ánh sáng dẫn lối bên em bóng tối kéo đến rồi giết anh!
Em hãy giết chết anh và quỷ dữ!
Tim anh đau nhưng tay anh buông ra anh không tin anh lại mất em!
Em hãy giết chết anh và quỷ dữ!

Dưới ánh hào quang:

Phía sau lưng ta có ngàn mũi dao, quanh ta bao nhiêu lời dèm pha
Chân ta đi băng qua ngàn nỗi đau, đôi tay chơi vơi nơi vực sâu
Rồi họ vẫn đứng đó chê bai hả hê, miệng đời chua cay trên đường kia ta về
Và đầy những định kiến, dìm đam mê để ta vấp ngã nhưng họ chẳng thể

Và ta đã đứng lên từ nơi tối tăm, thắp lên ngọn đuốc ra khỏi nơi giam cầm
Vì còn trong ta hy vọng, hãy vững tin, đón lấy chiến thắng đang gọi tên

Lao lên lao lên như một chiến binh, quét sạch lời khen chê đầy quanh thân mình
Lao lên lao lên như một mũi tên, băng ngàn trùng khơi tới đỉnh cao tiến lên
Lao lên lao lên như một ánh sao băng, mang ngàn mơ ước tiếp bước khát vọng hằng mang
Để bước trên sân khấu này, chỉ còn mỗi ta với ánh hào quang

Xung quanh ta là bức tường, và trăm ngàn định kiến lời khen chê
Họ dò xét, hò hét, gào thét, phán xét và gạt hết đi khát vọng đam mê
Trăm lần tốt chẳng có một ai khen, một lần sai cả trăm người chỉ trích
Ta vẫn đứng hiên ngang xông lên, gạt đi bóng đêm bởi vì ta chẳng ngại một ai hết

Vung đôi tay phá tan mọi xiếng xích, vũ khí ta mang là đam mê mà ta thích
Khiên là tinh thần thép, vươn mình ta bước tiếp, khai hỏa xung trận đập tan đi sự ghen ghét
Để khát vọng rực cháy ta còn đang mang, ta đem về chiến thắng nơi này sang trang
Và để bước trên sân khấu này, chỉ còn mình ta với ánh hào quang

Vinh quang đang chờ ta:

Ngày mai ta đâu hay phút giây bộn bề phía trước
Ngày mai ta đâu hay có ai phía xa con đường
Gồng mình ta bước, thấm hết những nắng mưa
Vì ngày mai ta mang theo khát khao bao năm đã chờ

Ngày hôm nay ta đi có bao anh em sát cánh
Và ngày hôm nay hiên ngang dù biết còn nhiều chông chênh
Biết đâu tìm thấy một chút ánh sáng mong manh
Để nay mai ta đi chinh phục ước mơ chưa thành

Kề vai nhau cho ta vươn xa
Qua bão tố chông gai
Vẫn chân vững đoạn đường dài,
Ta miệt mài

Một đời cùng anh em xông pha
Ta chấp hết phong ba
Và vững tin với những đam mê chung một mái nhà
Vinh quang đang chờ ta

Mỗi chặng đường dài ta đếm được
Đều nuôi dưỡng trong ta sự kiên cường
Hôm nay mang theo niềm tin dẫn hướng
Để ngày mai ta nghe thấy cả ngàn lời tán dương

Ta băng qua như một vị mãnh tướng
Vượt qua hết những yếu đuối tầm thường
Không để cho khó khăn cản bước
Mãi giữ vững trong ta một trái tim can trường

Vì biết ta có những người đồng đội cùng vào sinh ra tử
Mang ý chí sắt thép như cùng thuộc một dòng dõi những chiến binh xa xưa
Mỗi người thắp lên một tia sáng và cùng nuôi trong mình ngọn lửa
Thổi bùng lên một khát khao chiến thắng để quyết phân định hơn thua

Và đỉnh cao ta đang chinh phục sẽ chẳng còn quá xa xôi
Khi ta hiểu phía sau những giọt mồ hôi là tâm huyết cả vạn người
Dù cho bao nhiêu cám dỗ muốn kìm chân ta giăng ra khắp lối
Cứ vươn lên đầy kiêu hãnh để lịch sử lưu dấu tên ta ngàn đời

Ta dập tan bao định kiến, bác bỏ những hoài nghi
Đã bao năm ta khổ luyện để được rèn giũa một ý chí
Và khát vọng này sẽ là cánh cửa thần kỳ
Mở lối cho mọi con đường mà ta đi

Kề vai nhau cho ta vươn xa
Qua bão tố chông gai
Vẫn chân vững đoạn đường dài
Ta miệt mài.

Một đời cùng anh em xông pha
Ta chấp hết phong ba
Và vững tin với những đam mê chung một mái nhà
Vinh quang đang chờ ta.

Cưới nha anh:

Người rất thích có lẽ hay bất tiện
Nhưng mà em là thứ anh đây rất nghiện
Không biết em có thấy anh thật phiền
Cứ đuổi theo, vì nụ cười em vì số anh thật hiền

Trong lòng anh là muôn vàn thắc mắc
Liệu bao giờ mình mới trúng độc đắc
Để vào tim em anh đây dám chắc em là món quà quý giá của đời anh đó
Bên anh em có thấy động long

Mai sau anh mong đôi ta động phòng
Mong em yêu kêu anh là chồng
Mình luôn bên nhau qua hết trăm năm này

Sóng gió anh đã chấp hết! Chấp hết!
Bão tố anh đã chấp hết! Chấp hết!
Hiền vậy thôi anh cứng phết! Cứng phết!
I love you maybabe

Anh mình nói với nhau nhưng điều gì
Mình vẫn trao nhau những hẹn thề
Để ta gặp nhau mỗi đêm về
Vì anh em hát những câu ca muôn màn mà
Thế rơi như bỗng chậm lại
Chỉ em và anh chẳng có ai

Em xinh tươi như Juliet
Kiêu kiêu xa như là violet
Anh luôn mong được làm romeo cho tình ta như trong phim mà không cần hồi kết

Sóng gió anh đã chấp hết! Chấp hết!
Bão tố anh đã chấp hết! Chấp hết!
Hiền vậy thôi anh cứng phết! Cứng phết!
I love you maybabe

Anh mình nói với nhau những điều gì!
Mình giữ cho nhau những hẹn thề
Để ta gặp nhau mỗi đêm về
Vì anh em hát những câu ca muôn màn mà
Thế rơi như bỗng chậm lại
Chỉ em và anh chẳng có ai

Nếu ánh nắng mai ùa về đây
Để kiếm mãi lấy ông mắt trời về xa xôi
Nếu trăng sáng như nụ cười anh
Khi dắt tay em đi về chung đường

Anh mình nói với nhau những điều gì!
Mình giữ cho nhau những hẹn thề
Để ta gặp nhau mỗi đêm về
Vì anh em hát những câu ca muôn màn mà
Thế rơi như bỗng chậm lại
Chỉ em và anh chẳng có ai

Vì em đã biết:

Đừng kể cùng gió, gió sẽ xao động rừng cây
Đừng kể với mây, mây sẽ đem mưa đến đây
Đừng kể với ai về điều ta giấu, chẳng một ai hiểu cho mình đâu
Giữ đây trong lòng thôi, em khóc cho những ngày đã trôi

Chỉ một bài hát em cũng không thể thành câu
Chỉ một tiếng ca cũng chẳng thể vang như lúc bắt đầu
Điều em chọn yêu và yêu duy nhất, điều làm em vẫn luôn tự hào
Lại cứ thế vẫn rời bỏ em đi, cứ khiến đêm hằng đêm ướt mi

Và em đã cố, và em đã cố đứng lên mỗi khi gục ngã
Và em đã khóc, và em đã khóc đã đau rất nhiều hôm qua
Và em đã biết, điều gì đã hết sẽ chẳng trở về với em
Để cho tiếng hát em luôn ngập ngừng, làm sao để cát lên nỗi lòng em
Thì đớn đau tội em

Đừng kể cùng gió, gió sẽ xao động rừng cây
Đừng kể với mây, mây sẽ đem mưa đến đây
Đừng kể với ai về điều ta giấu, chẳng một ai hiểu cho mình đâu
Giữ đây trong lòng thôi, em khóc cho những ngày đã trôi

Chỉ một bài hát em cũng không thể thành câu
Chỉ một tiếng ca cũng chẳng thể vang như lúc bắt đầu
Điều em chọn yêu và yêu duy nhất, điều làm em vẫn luôn tự hào
Lại cứ thế vẫn rời bỏ em đi, cứ khiến đêm hằng đêm ướt mi

Và em đã cố, và em đã cố đứng lên mỗi khi gục ngã
Và em đã khóc, và em đã khóc đã đau rất nhiều hôm qua
Và em đã biết, điều gì đã hết sẽ chẳng trở về với em
Để cho tiếng hát em luôn ngập ngừng, làm sao để cát lên nỗi lòng em
Thì đớn đau tội em

Soul of the Wanderer (dịch):

Nàng ở nơi đó, tắm mình giữa ánh trăng

Người xinh đẹp nhất dưới vòm trời xanh.

Chàng lang thang, rời xa khỏi quê nhà

Khu rừng cùng với những tán lá.

Ngày qua ngày, hành trình băng qua bao miền đất lạ

Tìm kiếm cách để chuộc lại lỗi lầm.

Và chàng cất lên bài ca đã truyền lưu hàng thế kỷ

Thứ sẽ tồn tại cho đến vĩnh hằng.

Chàng nghĩ về nàng, cũng như lời thì thầm gió kể

Nữ hoàng đang ngủ say trong lâu đài băng giá của người.

Sẽ vì nàng mà chiến đấu, hiến dâng cả cuộc đời

Dẫu cho phải sống cuộc đời lưu vong.

Chàng có sẵn sàng chết để được trở lại bên cạnh nàng không?

Chàng hiếm khi nào cần suy nghĩ đến lần thứ hai

Vì đã có một gánh nặng được để lại trong cuộc đời chàng.

Cứu hàng triệu linh hồn, đó là cuộc chiến của chàng.

Sẽ không chấp nhận buông theo số phận

Hẹn trăm năm kiếp sau chàng sẽ về... bên nữ hoàng

Đây là Việt Nam:

Đây là Việt Nam, là nơi Rhymastic tao vẫn đứng
Sinh ra từ trăm trứng, máu đỏ da vàng tao vẫn xưng
Đất nước của anh hùng, ngoại xâm chưa bao giờ cân xứng
Cả dân tộc một mái nhà chung và Bắc Nam không phân vùng

Dòng máu Lạc Hồng, con Rồng cháu Tiên
Việt Nam vẫn đẹp và lớn dần hơn trong từng câu chuyện
Truyền thống đoàn kết hàng ngàn năm nay
Vẫn luôn trong mạch máu chảy từ nơi đây đến từng vùng từng miền

Và tao rap về Tổ Quốc, về cội nguồn chảy trong con người tao
Như lời kêu gọi để giữ gìn mọi vùng đất, bất kể nơi nào
Thắng bại tại kỹ năng, vì sắc cờ mãi không phai màu
Nếu mày có ý đồ xâm phạm thì để tao tặng mày vài câu

Sông núi nước Nam này định phận tại sách trời
Cớ sao mày dòm ngó mày sẽ bị đánh tơi bời
Và trong màu cờ này, xương máu bậc tiền bối
Phủ lên màu da người con đất Việt dù ngàn đời sau vẫn tiếp nối

Vì đây là Việt Nam
Đây là Việt Nam
Đây là Việt Nam
Nơi cánh cò bay thẳng
Tiếng trống đồng còn vang

Đây là Việt Nam (You know how we do it)
Đây là Việt Nam (Viet blood infusing)
Đây là Việt Nam (Let’s follow the movement)
Đây là Việt Nam, Việt Nam

Đây là giai điệu của nòi giống tiên Rồng
Tao phải sống và cống hiến cho tiền bối yên lòng
Bản sắc ngàn năm hình thành nên nhân cách
Ngoại xâm mà phạm trời Nam, thì đánh là chắc chứ không cần cân nhắc

Lả lướt như là cánh chim
Máu đỏ da vàng nhưng mà lại là da vàng ánh kim
Homie….tai vách mạch rừng lại đây tao nhắc khẽ
Đi chung thì sẽ đi xa, chứ đi đường tắt coi chừng bị bắt lẻ

Nếu đầu hàng mà chỉ để sống thì …
Tao thà chết đứng dứt khoác là không thể sống quỳ
Anh em chỉ 3 quân nhưng đa dạng,
Đối đầu với tận 13 quân

Mẹ Việt Nam ơi hãy cho con lý do để tha mạng
Con không cần được người đời nhắc tên, con chỉ cần trái tim họ có lời con khắc lên
Dành cho những ai mà thằng Blacka này chưa kịp gặp
Dù bốn bể năm châu! Trái tim ta vẫn chung nhịp đập! Là người Việt

Đứng trước uy linh
Và đưa cánh tay lên cao
Ngại gì một cây lớn vươn mình
Cứ góp gây thành bão
Vẫn đó năm cánh sao
Dù qua bao ngày sau vẫn trao niềm tin
Để triệu con tim đập chung với nhau hai từ Việt Nam


Đây là Việt Nam (Thắng bại tại kỹ năng)
Đây là Việt Nam (We are second to none)
Đây là Việt Nam (Awaiting lost when you come)
Nơi cánh cò bay thẳng
Tiếng trống đồng mãi vang

Đây là Việt Nam (The one and only)
Đây là Việt Nam (We Break the boundary)
Đây là Việt Nam (Champion of AIC)

This is Việt Nam, Việt Nam
Đây là Việt Nam, Việt Nam

Vì sao phương Bắc:

Vì sao phương Bắc lại sáng mỗi khi anh nhìn lên
Có chăng em đang nghĩ về anh khi kế bên
Đom đóm bay, xin mưa đừng làm ướt à ơi
Để bay khắp nơi đại ngàn, lỡ em mịt mùng mù khơi

Và cơn gió phía Bắc ùa về nơi căn phòng
Từng vạt nắng cũng tắt như khi mỗi mùa đông sang
Đàn đom đóm bay về nơi cuối đường, dường như dẫn lối em về nơi anh
Tìm nhau đã quá lâu thanh xuân chẳng ai về đón lối bên em


Vì anh cần em ở lại
Vì em cần anh một đời
Để ta thấy bên nhau những đêm đông thật ấm áp có đôi
Nếu ta già đi vào một ngày nắng rơi đông êm đềm chỉ có mình thôi
Hòa mây gió ta bay với nhau đến miền xa xôi nhé người

Và cơn gió phía Bắc ùa về nơi căn phòng
Từng vạt nắng cũng tắt như khi mỗi mùa đông sang
Đàn đom đóm bay về nơi cuối đường, dường như dẫn lối em về nơi anh
Tìm nhau đã quá lâu thanh xuân chẳng ai về đón lối bên em

Vì anh cần em ở lại
Vì em cần anh một đời
Để ta thấy bên nhau những đêm đông thật ấm áp có đôi
Nếu ta già đi vào một ngày nắng rơi đông êm đềm chỉ có mình thôi
Hòa mây gió ta bay với nhau đến miền xa xôi nhé người

Ngàn kiếp qua, tìm nhau biết bao lâu em như món quà
Vạn kiếp sau, mình sẽ thấy nhau khi đêm đông về qua
Hãy đi theo đàn đom đóm bay, bay xa về miền nắng ngập đầy
Vì sao phương Bắc sẽ sáng lên mỗi lần ta thấy...

Vì anh cần em ở lại
Vì em cần anh một đời
Để ta thấy bên nhau những đêm đông thật ấm áp có đôi
Nếu ta già đi vào một ngày nắng rơi đông êm đềm chỉ có mình thôi
Hòa mây gió ta bay với nhau đến miền xa xôi nhé người.

Hồi sinh từ tro tàn/Rise from the ash

For she will chip on her shoulder

And grudge be lasting forever.

The fairy tale of angel and monster is a lie.

The cut was deep - the pain haunted her

No turning back - there's no future.

All she can do - burning the world --- watch it - burns!

Why! What did we do to her?

She would rather set aflame the world and doom us all

For in the end - she never know the truth

She was meant to be the phoenix that save us all

But it is too late - Late - She is reborn from ash

The god of destruction who sweep the plain in vain.

The tragedy starts - the moment we failed her

We just never know that the pain can twist her fate.

But she rises from ash.

2
18 tháng 2 2020

Hơi dài, thông cảm! 9 Bài chứ k phải 1 bài.

Có rảnh ko v tời ơi !!

Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây Quyến rũ ngây ngất loạn nhịp làm tim mê say Cuốn lấy áng mây theo cơn sóng xô dập dìu Nụ cười ngọt ngào cho ta tan vào phút giây miên man quên hết con đường về eh Chẳng thể tìm thấy lối về ehhhhh Điệu nhạc hòa quyện trong ánh mắt đôi môi Dẫn lối những bối rối rung động khẽ lên ngôiChạm nhau mang vô vàn Đắm đuối vấn vương dâng tràn Lấp kín...
Đọc tiếp

Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây
Quyến rũ ngây ngất loạn nhịp làm tim mê say
Cuốn lấy áng mây theo cơn sóng xô dập dìu
Nụ cười ngọt ngào cho ta tan vào phút giây miên man quên hết con đường về eh
Chẳng thể tìm thấy lối về ehhhhh
Điệu nhạc hòa quyện trong ánh mắt đôi môi
Dẫn lối những bối rối rung động khẽ lên ngôi

Chạm nhau mang vô vàn
Đắm đuối vấn vương dâng tràn
Lấp kín chốn nhân gian
Làn gió hoá sắc hương mơ màng
Một giây ngang qua đời
Cất tiếng nói không nên lời
Ấm áp đến trao tay ngàn sao trời lòng càng thêm chơi vơi
Dịu êm không gian bừng sáng đánh thức muôn hoa mừng
Quấn quít hát ngân nga từng chút níu bước chân em dừng
Bao ý thơ tương tư ngẩn ngơ
Lưu dấu nơi mê cung đẹp thẫn thờ

Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh thứ anh đang mong chờ
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy mau làm điều ta muốn vào khoảnh khắc này đê
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao anh trao cho anh đi những yêu thương nồng cháy
Trao anh ái ân nguyên vẹn đong đầy

Looking at my Gucci is about that time
We can smoke a blunt and pop a bottle of wine
Now get yourself together and be ready by nine
Cuz we gon’ do some things that will shatter your spine
Come one, undone, Snoop Dogg, Son Tung
Long Beach is the city that I come from
So if you want some, get some
Better enough take some, take some

Chạm nhau mang vô vàn
Đắm đuối vấn vương dâng tràn
Lấp kín chốn nhân gian làn
Gió hóa sắc hương mơ màng
Một giây ngang qua đời
Cất tiếng nói không nên lời
Ấm áp đến trao tay ngàn sao trời lòng càng thêm chơi vơi
Dịu êm không gian bừng sáng đánh thức muôn hoa mừng
Quấn quít hát ngân nga từng chút níu bước chân em dừng
Bao ý thơ tương tư ngẩn ngơ
Lưu dấu nơi mê cung đẹp thẫn thờ

Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh thứ anh đang mong chờ
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy mau làm điều ta muốn vào khoảnh khắc này đê
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao anh trao cho anh đi những yêu thương nồng cháy
Trao anh ái ân nguyên vẹn đong đầy

Em cho ta ngắm thiên đàng vội vàng qua chốc lát
Như thanh âm chứa bao lời gọi mời trong khúc hát
Liêu xiêu ta xuyến xao rạo rực khát khao trông mong
Dịu dàng lại gần nhau hơn dang tay ôm em vào lòng
Trao đi trao hết đi đừng ngập ngừng che dấu nữa
Quên đi quên hết đi ngại ngùng lại gần thêm chút nữa
Chìm đắm giữa khung trời riêng hai ta như dần hòa quyện mắt nhắm mắt tay đan tay hồn lạc về miền trăng sao

Em cho ta ngắm thiên đàng vội vàng qua chốc lát
Như thanh âm chứa bao lời gọi mời trong khúc hát
Liêu xiêu ta xuyến xao rạo rực khát khao trông mong
Dịu dàng lại gần nhau hơn dang tay ôm em vào lòng
Trao đi trao hết đi đừng ngập ngừng che dấu nữa
Quên đi quên hết đi ngại ngùng lại gần thêm chút nữa
Chìm đắm giữa khung trời riêng hai ta như dần hòa quyện mắt nhắm mắt tay đan tay hồn lạc về miền trăng sao

Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh
Hãy trao cho anh thứ anh đang mong chờ

0
Suy nghĩ về sự lạc quan, nghị lực qua câu nói của Ta-go: "Cõi đời hôn lên hồn tôi nỗi đau thươngVà đòi hỏi tôi đáp lại bằng lời ca tiếng hát"Bài làmCó một loài hoa sở hữu hương thơm khiến người ta nể vì. Đó là thứ hoa trong cay đắng vẫn có thể trổ bông, giữa bùn lầy vẫn tươi đẹp. Đó là thứ hoa không cao sang cũng chẳng mang vẻ đẹp kiêu sa quý phái, nhưng trong đó vẫn có một...
Đọc tiếp

Suy nghĩ về sự lạc quan, nghị lực qua câu nói của Ta-go:
"Cõi đời hôn lên hồn tôi nỗi đau thương
Và đòi hỏi tôi đáp lại bằng lời ca tiếng hát"

Bài làm

Có một loài hoa sở hữu hương thơm khiến người ta nể vì. Đó là thứ hoa trong cay đắng vẫn có thể trổ bông, giữa bùn lầy vẫn tươi đẹp. Đó là thứ hoa không cao sang cũng chẳng mang vẻ đẹp kiêu sa quý phái, nhưng trong đó vẫn có một thứ hương đầy mê hoặc, cái bình dị đáng quý trong giông tố cuộc đời. Phải chăng con người ta cần như loài hoa ấy? Con người ta đã sống như thế nào? Không biết mấy lần cúi đầu trước khó khăn, nhưng vấp ngã thì phải biết đứng dậy, đó là điều mà cuộc đời dạy ta :

"Cõi đời hôn lên hồn tôi nỗi đau thương

Và đòi hỏi tôi đáp lại bằng lời ca tiếng hát "

– Ra-bin-đra-nát Ta-go –

Vậy Ta-go đã gửi gắm quan niệm như thế nào? Nỗi đau thương mà cuộc đời mang đến có thể là nỗi đau tinh thần, những vật chất tâm lý, những trắc trở buồn đau có thể tồn tại ở bất cứ nào, mỗi người sinh ra là cần đối mặt với nó và phải đáp lại bằng những tiếng hát ca. Tiếng hát là biểu trưng cho thái độ sống lạc quan yêu đời, sống với trái tim đầy nhiệt huyết, can đảm đương đầu với bão giông mà cuộc đời tạo dựng. Cả câu thơ Ta-go đã thể hiện một triết lý cuộc sống : Cuộc sống không phải chỉ là những con đường dài rộng đầy ánh sáng mà còn tồn tại những vực sâu muôn trượng, những khu vực chẳng cách nào nhìn thấy tia sáng mặt trời. Con người ta nếu đứng trước hố đen mà vội vàng quỳ gối thì chẳng khác nào tự ném mình ra khỏi vòng tròn cuộc đời, vòng tròn thế sự. Chính vì lẽ đó mỗi người cần tự tin, có niềm tin vào bản thân, niềm lạc quan, ý chí nghị lực, có như vậy mới có đủ sức mạnh để đối diện với những trắc trở cuộc đời. Bởi đó là sức mạnh giúp con người thoát khỏi những bế tắc, khủng hoảng cuộc sống.

Đối diện với khó khăn cách tốt nhất là biến niềm tin thành ý chí, nghị lực. Bởi chính nghị lực ấy chính là tấm khiên nâng đỡ con người ta qua những chông gai, sóng gió. Chúng ta biết đến đại bàng, ông hoàng của bầu trời, nhưng có những điều chúng ta còn chưa biết. Đại bàng là loài chim có tuổi thọ cao nhất trong chủng loại của chúng, chúng có thể sống đến 70 tuổi. Tuy nhiên đến độ tuổi này, chúng phải trải qua một quyết định khó khăn vào năm 40 tuổi. Những móng vuốt dài và linh hoạt không còn đủ sức để tóm giữ con mồi làm thức ăn, chiếc mỏ dài và sắc nhọn sẽ trở nên cong yếu, đôi cánh nặng nề và già cỗi, bộ lông dày trở nên dính chặt vào ngực khiến chúng khó có thể bay lượn. Vì thế đại bàng có hai sự lựa chọn : Hoặc là chết hoặc là trải qua một quá trình thay đổi đau đớn kéo dài 150 ngày, đại bàng phải bay lên đỉnh núi và ngồi trên tổ của mình. Tại đây đại bàng sẽ đập mỏ vào đá đến khi chiếc mỏ gãy rời. Sau khi mỏ gãy đại bàng sẽ đợi cho chiếc mỏ mới mọc dài ra rồi bẻ gãy hết các móng vuốt của mình. Khi những móng vuốt mới mọc lại, đại bàng bắt đầu nhổ hết những chiếc lông cũ già cỗi, và chỉ 5 tháng sau, đại bàng lại có thể tiếp tục những chuyến bay lượn tuyệt vời của sự hồi sinh và sống thêm 30 năm nữa. Hãy học tập đại bàng, hãy giang rộng đôi cánh và bay thật cao! Liệu có bao nhiêu người trong chúng ta dám thử? Một lần đập gãy mỏ và móng vuốt của mình chịu đựng đau đớn cho một chuyến hồi sinh? Xung quanh chúng ta có không biết người đi lên từ đôi bàn tay trắng, không thiếu những người đáng ngưỡng mộ bởi nghị lực sống phi thường. Người thầy Nguyễn Ngọc Ký, người thầy giáo bị liệt hai tay từ bé nay đã trở thành giảng viên đại học của hàng lớp lớp học trò đến rồi đi. Hay Nick Vujicic – người vừa được sinh ra đã không có tứ chi, anh là người truyền bá phúc âm, diễn giả, nhà diễn thuyết truyền động lực và cũng là giám đốc công ty phi lợi nhuận Life wit

Cuộc sống với muôn ngàn ngã rẽ, sẽ không ít những lần bạn đi nhầm tàu, đến nhầm nơi. Nếu thiếu đi niềm tin và nỗ lực không ngừng, bạn chỉ tốn thời gian vào việc mải miết lẩn trốn giông bão nhưng lại chẳng lúc nào nhìn thấy bầu trời gột rửa sau cơn mưa. Lấy một ví dụ người ta đã chẳng biết đi xe đạp nếu sợ bị ngã, người ta sẽ chẳng hề biết bơi nếu không có vài lần uống nước, cũng như Edison chẳng bao giờ sáng chế ra bóng đèn dây tóc Nếu quỳ gối từ bỏ sau 10.000 lần thất bại. Chính vì lẽ đó, đừng ngần ngại khi đứng trước chông gai. Những con người dễ dàng khuất ph

Tôi không phủ nhận những khoảnh khắc tưởng như không thể vượt qua, những lo toan, suy nghĩ như nén chặt trái tim, bao bộn bề cứ bủa vây, cuốn chặt hết ngày này ngày khác, và niềm tin mất hút nhanh chóng tưởng như chỉ một ngọn gió cũng đủ để cuốn bay. Cuộc sống trở nên thật chông chênh với bao trắc trở, muộn phiền. Bạn và tôi, mỗi người đều không có cách nào ngăn trở. Thuở bé, nhìn người ta chạy xe cũng muốn như người ta, nhưng lại sợ ngã, sợ bị thương. Lớn lên một chút, muốn học giỏi để khỏi phải lép vế trước bạn bè, nhưng lại sợ khó, sợ mệt; muốn học nấu nướng cho gia đình, nhưng lại sợ bỏng, sợ không được ngon. Con người đứng trước khó khăn sẽ ngần ngại, rơi vào khó khăn sẽ hoang mang, nhưng chẳng thể vì vậy mà không chịu tiến bước. Bởi vì biết chỉ có cách duy nhất là dũng cảm đối mặt thì mới làm được. Sợ thì sợ đấy, nhưng chấp nhận đứng lên chẳng gì là không thể. Tôi của ngày hôm qua có lẽ còn e lệ trước giông tố, ngần ngại trước chông gai. Nhưng còn tôi của ngày hôm nay đã biết mình nên làm gì và cần làm gì, bởi những trắc trở sẽ làm cứng cáp con người ta chứ không phải để đẩy con người ta tới bờ vực của tăm tối. Hãy dũng cảm chấp nhận nó như bài học mà cuộc đời đã dạy ta, cũng như câu nói : "Khi cuộc sống ném gạch vào đầu bạn, hãy mỉm cười : Cứ thử tôi đi."ục trước khó khăn thì trước mắt họ bao giờ cũng chỉ có thất bại. Những con người không biết cố gắng đối diện với khó khăn thì trước tiên là đáng bị phê phán, chỉ trích, thái độ sống của họ là sai và chính thái độ đó sẽ đem đến những thất bại. Đừng đổ lỗi cho cuộc đời, hãy thử một lần gắng sức trước bão giông, hãy đáp lại bằng lời ca tiếng hát, bạn sẽ thấy những kết quả chỉ nằm gọn trong tầm tay. Hãy tiếp thêm niềm tin cho trái tim hoạt động, tiếp thêm nghị lực cho một tương lai mà khi nhìn lại quá khứ, bạn có thể mỉm cười.hout limbs (Cuộc sống không có tay chân) với những câu nói nổi tiếng : "Những thách thức trong cuộc sống để làm vững mạnh thêm niềm tin của chúng ta, chúng không phải để vùi dập chúng ta.", "Nếu bạn không nhận được một điều kì diệu, hãy tự mình trở thành một điều kỳ diệu.", "Một số vết thương chóng lành hơn nếu bạn tiếp tục tiến bước." Vậy đấy, bằng cách này hay cách khác, những chông gai sẽ khiến con người ta cứng cáp và trưởng thành. Bùn lầy không làm hoa sen vấy bẩn mà làm chiến đó ngát hương; 150 ngày thay đổi không khiến cho đại bàng phải chấp nhận cái chết ở tuổi 40, mà chính nó khiến loài đại bàng can đảm đối mặt với bước ngoặt cuộc đời; thượng đế không ban cho Nick tay và chân nhưng bù lại ngài ban cho anh niềm tin và nghị lực sống. Mỗi chúng ta không kể một ai, chỉ cần có ý chí nghĩa là có nửa bước thành công, vì vậy, hãy tin tưởng vào bản thân, đó chính là sức mạnh tâm lý thắp sáng vực sâu tăm tối cuộc đời.

Cuộc sống xung quanh ta là muôn hình vạn trạng, hành trình cuộc đời cũng như thể một cái cây đại thụ nhiều nhánh, phải có những nhánh cây sần sùi, nứt nẻ thì mới đúng nghĩa là một "cái cây". Cuộc đời cũng tương tự, nếu như không có cái hoen ố của bão giông, nếu không có những vết nứt của trắc trở thì làm sao được gọi là cuộc đời. Đừng oán trách và hãy ngừng than thở, với niềm lạc quan và nghị lực sống, hãy biến những gì không thể thành có thể, để xứng đáng với món quà lớn lao : được sống!

Nguồn: vietvanhoctro

0
  Đã 5 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Đinh Tiên Hoàng của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi...
Đọc tiếp

  Đã 5 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Đinh Tiên Hoàng của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

Năm năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc ta thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…

Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.

Có còn chăng những thi sĩ làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào

Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.

Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường Lê Văn Thịnh ơi!”

📷

     Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương...
Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

📷

       Chia tay mùa Hạ! Ta mang theo ánh mắt hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm trái tim ta phải thổn thức. Bím tóc đuôi gà đung đưa duyên dáng. Ngày mai chia tay rồi, định lấy hết can đảm ghi vào lưu bút của cô ấy những điều thầm kín dấu kín trong lòng nhưng... lại thôi, vì sợ rằng lời nói yêu thương kia sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thuở học trò. Lời bài hát của mùa hè cứ vang lên mà khắc khoải:

 Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng ngoài ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay  trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại ...mang về

 Ngày hôm nay, sân trường ngập màu áo trắng học trò, lời bài hát da diết:

Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày xa trường áo lụa gió thu bay....

    Để rồi tất cả: Sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành những kỉ niệm khó phai trong ta. Ôi, nhớ!...Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về: Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng giây phút học trò, cho ta sống thêm một lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết mình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy? Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của những buổi đến trường… 

📷

 Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn

Thoáng nỗi buồn, bừng tỉnh nửa cơn say
Ngọn gió heo may đẩy ta về quá khứ
Tựa bóng Thiên Thai ngôi trường xưa cũ
Chăm sóc ước mơ thuở trong sáng dại khờ

Ghế đá, cây xanh vẫn in hằn hơi thở
Sôi nổi bồi hồi tuổi mười tám đôi mươi
Ai trả cho tôi cái chỗ tôi ngồi
Cái nơi tôi gửi cả thời yêu thương!

📷

       Chia tay mùa Hạ! Bạn có bao giờ bâng khuâng khi đứng trước một chùm phượng đỏ, một nhành bằng lăng tím giữa mùa hè nắng gắt? Có bao giờ bạn nhặt cánh hoa rơi ép vào trang sổ và tự hỏi để làm gì? Ngày chia tay tuổi học trò, cả sân trường sáng bừng màu áo trắng, từng nhóm đứng bên nhau, đứa cười, đứa khóc, sao ngày vui lại rưng rưng nước mắt, sợ sau này không biết có gặp nhau? Bọn con trai ngày thường nghịch ngợm là thế, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại buồn, chẳng đứa nào muốn rời xa lớp học. Cả lớp mình chuyền nhau trang lưu bút, có đứa rụt rè bày tỏ yêu thương sau ba năm khi chung bàn chung lớp, nhưng lại không dám chạm vào mắt nhau. Viết lên bàn những lời nhắn nhủ, chú em nào ngồi cùng bàn với chị, nhớ chăm ngoan và học giỏi đó nghe! Thấy thằng bạn ngồi bên cười khúc khích, len lén nhìn rồi len lén quay đi…Kỷ niệm ngày xưa sao dịu dàng đến lạ, khi xa rồi vẫn chẳng thể nào quên. Lúc trống trường rộn rã vang lên, sao lại khóc, nắm chặt tay nhau, giây phút cuối còn điều gì muốn nói, thấy nghẹn ngào nên lại để trôi qua. Có một thoáng mắt buồn chợt hiện sau khung cửa, ai nhìn trộm mình rồi lại khẽ quay đi. Giai điệu mùa hè làm tim tôi xao xuyến, nỗi nhớ bâng khuâng chưa khi nào vụt tắt. Mùa hè ơi, sao vội vã qua nhanh!  Ai đã sống, đang và sẽ sống hãy giữ giùm nhau ký ức tuổi học trò. Bởi tôi sợ thời gian và khoảng cách làm bạn quên tôi giữa bộn bề cuộc sống. Ai cũng chỉ một và chỉ một lần như thế, được khóc, được cười, được buồn vui lẫn lộn, được là những thiên thần áo trắng….Điều tôi muốn nói không cao, không xa, mà chỉ ở đây ngay trong tim bạn. “Tuổi học trò không đơn giản chỉ là kỷ niệm, đó là nơi nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Cho bạn một nhân cách, một hướng đi trong cuộc đời. Đừng để hai chữ “giá như” làm nhạt phai những năm tháng đẹp đẽ của cuộc đời”. 

📷

      Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành lời và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học trò sẽ không bao giờ trở lại. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, bảng đen, lớp học thân quen...Mái trường Lê Văn Thịnh? thầy cô ơi? chúng em xin hát mãi ở nơi này bài ca về trường cũ.

📷
Mùa Hạ cuối của đời học sinh, phượng cháy lên nỗi nhớ, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc thầy,cô đã bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…Một ánh nhìn bảng lảng buồn nơi cuối hành lang heo gió, mai xa rồi khoảng kí ức này biết cất vào đâu? Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế …Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…

📷

Cơn mưa cuối chiều chở nhớ và thương, những vòng xe quay đều rồi cuộn những tháng năm hóa thành kỉ niệm. Ghế đá lặng im không nói, những ô gạch lát buồn tênh không muốn cất lời…Tiếng ríu rít ve sầu kêu trên vòm lá, tiếng mùa hè lại đến, tiếng một mùa học trò nữa lại đi…Mùa phượng cuối gọi buồn về cho những luyến tiếc thời gian… Mùa không ai bảo ai, mắt buồn ngấn lệ…Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Góc sân trường, một cánh hoa rơi mong manh cho mùa hạ cuối… Và còn mãi trong tim ta, những dấu yêu một thời. 

📷

     Rồi thì mùa Hạ cuối cùng cho một tình yêu học trò khờ dại, hai đứa đi về hai phương trời khác nhau mà quên chưa một lời tạm biệt... để rồi cứ mỗi khi Hạ về bạn lại thấy day dứt không biết giờ người ấy ra sao? Có cái gì cay cay trong mắt, mặn mặn trên môi của ngày chia tay....

📷

   Chia tay mùa Hạ, khoảng trời lặng lẽ rưng rưng buồn của những tháng năm học trò. Những ước mơ ngày nào bỗng chốc thành hoài niệm. Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô, và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời: Tình yêu tuổi học trò, tình yêu cháy bỏng nhưng không thốt được nên lời, cứ thế đưa nó vào kỷ niệm, vào dĩ vãng đầy mộng mơ... Một tà áo dài trắng thướt tha lướt qua đủ làm ai ngẩn ngơ. Một ánh mắt trìu mến thoáng qua đã đủ làm má ai ửng đỏ... tuổi học trò đẹp đẽ, hồn nhiên trong trắng và thơ ngây quá!!!!

Bởi giếng quá trong nên giếng nhìn thấy đáy

Bởi mắt quá trong nên mắt nói thật nhiều

📷

Thế là hết những ngày đi học
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi…

Có một lần, lúc loay hoay nhặt tờ giấy chỗ tôi ngồi, tôi vô tình đọc được một câu thơ chẳng rõ được viết từ lúc nào. Nhưng chắc hẳn ấy là của một năm cuối một mùa hạ cũng nóng thế này, rực màu phượng thế này….

Rồi cũng biết hạ về bên cửa sổ
Hoa phượng mang áo đỏ cháy ngang trời
Có ai đứng so vai ngoài cửa lớp
Mắt bạn buồn vời vợi bỗng trong hơn…

Đôi khi thấy những dòng thơ vô tình để lại của lớp anh chị trước, bất chợt nhận ra mỗi chiếc bàn, ghế, bảng, lưu giữ trong mình những kí ức của từng thế hệ. 

📷

Sau những vui buồn mình phải chia xa
Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại ?
Đường đến tôi là con đường xa ngái
Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay
Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện
Đường "bạn hữu" ở đâu, nào ai biết!
Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên
Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp
Da dẫu sạm đi, bàn tay khô ráp
Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi
Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy
Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy
Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi!

📷

    Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời.

📷

    Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi?  Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...

📷

“ Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ nghe tiếng ve trĩu cánh phượng hồng

 Trang sách cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng…”

📷

 Một ngày của năm cuối cấp, nhớ đến nhiều thứ đã qua, bật cười vì một mẩu chuyện từ hồi xa lắc. Rồi giật mình nhận ra, người ta chỉ có một mùa hè của năm 18 tuổi. Nhớ đến những buổi học vụng trộm quà vặt, những buổi len lén, chọc một đứa bạn đến phát khóc rồi lại vội vàng làm lành. Nhớ dáng cô giảng bài, dáng thầy chỉ dạy, bỗng muốn thu hết không gian một buổi học của năm cuối cấp tuổi 18 vào tầm mắt. Một chút luyến tiếc và nôn nao. Sắp xa trường. Từng hàng cây, từng gốc phượng, hình như cứ nhắc đến phượng người ta lại nhớ đến nhiều thứ. Những thứ mà chỉ tuổi học trò mới có. Chợt nhớ đến người mải miết giáo án, soạn bài. Không phải đến giờ mới nhận ra, nỗi nhớ thầy cô cũng đỏ rực như phượng.

📷

      Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi?, hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn! 

📷

Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay

Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành, ngoảnh lại buồn hơn

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giờ truy bài, phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu

 Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man, tím từng hơi  thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trang lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa hồi hộp đợi... chợt thở phào

Chia tay nhé, mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu...
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!! 

📷

     Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? Cám ơn thầy cô đã đem đến, tích luỹ cho chúng em không chỉ những lâu đài trí tuệ mà còn cả bể thẳm tâm hồn, những giọt nước của tình người - những giọt nước dù trải qua bao thời gian, mưa nắng vẫn mặn mà, nồng thắm, âm vang nhịp điệu thuỷ triều. Thầy cô đã dạy cho chúng em yêu những cánh đồng quê bình dị thân quen; yêu bông lúa hiền đọng bao mồ hôi gian khó; yêu cánh cò nhỏ bay về trong mưa; yêu dòng sông tuổi thơ đã cùng ta lớn lên theo từng mùa con nước…Chính lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê đã trở nên lòng yêu Tổ quốc – như lời nhà văn người Nga Ilia Erenbua đã từng viết.

📷

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ

Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…

📷

      Vậy là đêm nay tôi không ngủ. Vầng trăng tròn sáng trong lơ lửng giữa tầng không như thao thức, sà xuống ô cửa sổ soi cho tôi viết vào trang nhật ký của đời học sinh những dòng cảm xúc, suy nghĩ chân thành và tha thiết. Dù cho tôi biết những gì đã qua sẽ không bao giờ trở lại - thế nhưng trong tôi, hình bóng thầy cô, bạn bè và mái trường Đinh TIên Hoàng thân yêu sẽ luôn còn mãi, chẳng thể mờ phai! Nhất định chúng tôi sẽ mãi nhớ về nơi này, cùng thầy cô. Một cánh phượng đầu tiên, một mùa hạ cuối cùng… Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đã làm nên một khoảng trời, những khoảnh khắc êm đềm và lưu luyến mà suốt cuộc đời này chúng tôi không bao giờ có thể quên được. Thầy cô hãy tha thứ cho chúng em những lỗi lầm khờ dại…Xa mái trường yêu, xin gửi lời tri ân tới thầy cô kính quý. Với chúng em, thầy cô mãi là những người ươm mầm tri thức, chắp cánh cho bao ước mơ của chúng em được bay cao, bay xa, vươn tới những chân trời mới... Thầy cô, hai tiếng thân thương, dẫu có đi trọn kiếp con người, đến nơi đâu vẫn nhớ mãi lời thầy cô chỉ bảo, dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang, chúng em vẫn mãi là những học trò nhỏ bé trong vòng tay yêu thương và sự nâng đỡ, dìu dắt không mệt mỏi của thầy cô.

📷

         Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô. Mái trường Đinh Tiên Hoàng ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn!!

0
Đã 3 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường THPT Lê Văn Thịnh của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi...
Đọc tiếp

Đã 3 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường THPT Lê Văn Thịnh của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

Ba năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc ta thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…

Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.

Có còn chăng những thi sĩ làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào

Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.

Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường Lê Văn Thịnh ơi!”

📷

     Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương...
Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

📷

       Chia tay mùa Hạ! Ta mang theo ánh mắt hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm trái tim ta phải thổn thức. Bím tóc đuôi gà đung đưa duyên dáng. Ngày mai chia tay rồi, định lấy hết can đảm ghi vào lưu bút của cô ấy những điều thầm kín dấu kín trong lòng nhưng... lại thôi, vì sợ rằng lời nói yêu thương kia sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thuở học trò. Lời bài hát của mùa hè cứ vang lên mà khắc khoải:

 Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng ngoài ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay  trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại ...mang về

 Ngày 25/5/2016 hôm nay, sân trường ngập màu áo trắng học trò, lời bài hát da diết:

Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày xa trường áo lụa gió thu bay....

    Để rồi tất cả: Sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành những kỉ niệm khó phai trong ta. Ôi, nhớ!...Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về: Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng giây phút học trò, cho ta sống thêm một lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết mình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy? Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của những buổi đến trường… 

📷

 Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn

Thoáng nỗi buồn, bừng tỉnh nửa cơn say
Ngọn gió heo may đẩy ta về quá khứ
Tựa bóng Thiên Thai ngôi trường xưa cũ
Chăm sóc ước mơ thuở trong sáng dại khờ

Ghế đá, cây xanh vẫn in hằn hơi thở
Sôi nổi bồi hồi tuổi mười tám đôi mươi
Ai trả cho tôi cái chỗ tôi ngồi
Cái nơi tôi gửi cả thời yêu thương!

📷

       Chia tay mùa Hạ! Bạn có bao giờ bâng khuâng khi đứng trước một chùm phượng đỏ, một nhành bằng lăng tím giữa mùa hè nắng gắt? Có bao giờ bạn nhặt cánh hoa rơi ép vào trang sổ và tự hỏi để làm gì? Ngày chia tay tuổi học trò, cả sân trường sáng bừng màu áo trắng, từng nhóm đứng bên nhau, đứa cười, đứa khóc, sao ngày vui lại rưng rưng nước mắt, sợ sau này không biết có gặp nhau? Bọn con trai ngày thường nghịch ngợm là thế, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại buồn, chẳng đứa nào muốn rời xa lớp học. Cả lớp mình chuyền nhau trang lưu bút, có đứa rụt rè bày tỏ yêu thương sau ba năm khi chung bàn chung lớp, nhưng lại không dám chạm vào mắt nhau. Viết lên bàn những lời nhắn nhủ, chú em nào ngồi cùng bàn với chị, nhớ chăm ngoan và học giỏi đó nghe! Thấy thằng bạn ngồi bên cười khúc khích, len lén nhìn rồi len lén quay đi…Kỷ niệm ngày xưa sao dịu dàng đến lạ, khi xa rồi vẫn chẳng thể nào quên. Lúc trống trường rộn rã vang lên, sao lại khóc, nắm chặt tay nhau, giây phút cuối còn điều gì muốn nói, thấy nghẹn ngào nên lại để trôi qua. Có một thoáng mắt buồn chợt hiện sau khung cửa, ai nhìn trộm mình rồi lại khẽ quay đi. Giai điệu mùa hè làm tim tôi xao xuyến, nỗi nhớ bâng khuâng chưa khi nào vụt tắt. Mùa hè ơi, sao vội vã qua nhanh!  Ai đã sống, đang và sẽ sống hãy giữ giùm nhau ký ức tuổi học trò. Bởi tôi sợ thời gian và khoảng cách làm bạn quên tôi giữa bộn bề cuộc sống. Ai cũng chỉ một và chỉ một lần như thế, được khóc, được cười, được buồn vui lẫn lộn, được là những thiên thần áo trắng….Điều tôi muốn nói không cao, không xa, mà chỉ ở đây ngay trong tim bạn. “Tuổi học trò không đơn giản chỉ là kỷ niệm, đó là nơi nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Cho bạn một nhân cách, một hướng đi trong cuộc đời. Đừng để hai chữ “giá như” làm nhạt phai những năm tháng đẹp đẽ của cuộc đời”. 

📷

      Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành lời và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học trò sẽ không bao giờ trở lại. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, bảng đen, lớp học thân quen...Mái trường Lê Văn Thịnh? thầy cô ơi? chúng em xin hát mãi ở nơi này bài ca về trường cũ.

📷
Mùa Hạ cuối của đời học sinh, phượng cháy lên nỗi nhớ, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc thầy,cô đã bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…Một ánh nhìn bảng lảng buồn nơi cuối hành lang heo gió, mai xa rồi khoảng kí ức này biết cất vào đâu? Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế …Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…

📷

Cơn mưa cuối chiều chở nhớ và thương, những vòng xe quay đều rồi cuộn những tháng năm hóa thành kỉ niệm. Ghế đá lặng im không nói, những ô gạch lát buồn tênh không muốn cất lời…Tiếng ríu rít ve sầu kêu trên vòm lá, tiếng mùa hè lại đến, tiếng một mùa học trò nữa lại đi…Mùa phượng cuối gọi buồn về cho những luyến tiếc thời gian… Mùa không ai bảo ai, mắt buồn ngấn lệ…Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Góc sân trường, một cánh hoa rơi mong manh cho mùa hạ cuối… Và còn mãi trong tim ta, những dấu yêu một thời. 

📷

     Rồi thì mùa Hạ cuối cùng cho một tình yêu học trò khờ dại, hai đứa đi về hai phương trời khác nhau mà quên chưa một lời tạm biệt... để rồi cứ mỗi khi Hạ về bạn lại thấy day dứt không biết giờ người ấy ra sao? Có cái gì cay cay trong mắt, mặn mặn trên môi của ngày chia tay....

📷

   Chia tay mùa Hạ, khoảng trời lặng lẽ rưng rưng buồn của những tháng năm học trò. Những ước mơ ngày nào bỗng chốc thành hoài niệm. Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô, và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời: Tình yêu tuổi học trò, tình yêu cháy bỏng nhưng không thốt được nên lời, cứ thế đưa nó vào kỷ niệm, vào dĩ vãng đầy mộng mơ... Một tà áo dài trắng thướt tha lướt qua đủ làm ai ngẩn ngơ. Một ánh mắt trìu mến thoáng qua đã đủ làm má ai ửng đỏ... tuổi học trò đẹp đẽ, hồn nhiên trong trắng và thơ ngây quá!!!!

Bởi giếng quá trong nên giếng nhìn thấy đáy

Bởi mắt quá trong nên mắt nói thật nhiều

📷

Thế là hết những ngày đi học
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi…

Có một lần, lúc loay hoay nhặt tờ giấy chỗ tôi ngồi, tôi vô tình đọc được một câu thơ chẳng rõ được viết từ lúc nào. Nhưng chắc hẳn ấy là của một năm cuối một mùa hạ cũng nóng thế này, rực màu phượng thế này….

Rồi cũng biết hạ về bên cửa sổ
Hoa phượng mang áo đỏ cháy ngang trời
Có ai đứng so vai ngoài cửa lớp
Mắt bạn buồn vời vợi bỗng trong hơn…

Đôi khi thấy những dòng thơ vô tình để lại của lớp anh chị trước, bất chợt nhận ra mỗi chiếc bàn, ghế, bảng, lưu giữ trong mình những kí ức của từng thế hệ. 

📷

Sau những vui buồn mình phải chia xa
Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại ?
Đường đến tôi là con đường xa ngái
Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay
Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện
Đường "bạn hữu" ở đâu, nào ai biết!
Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên
Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp
Da dẫu sạm đi, bàn tay khô ráp
Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi
Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy
Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy
Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi!

📷

    Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời.

📷

    Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi?  Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...

📷

“ Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ nghe tiếng ve trĩu cánh phượng hồng

 Trang sách cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng…”

📷

 Một ngày của năm cuối cấp, nhớ đến nhiều thứ đã qua, bật cười vì một mẩu chuyện từ hồi xa lắc. Rồi giật mình nhận ra, người ta chỉ có một mùa hè của năm 18 tuổi. Nhớ đến những buổi học vụng trộm quà vặt, những buổi len lén, chọc một đứa bạn đến phát khóc rồi lại vội vàng làm lành. Nhớ dáng cô giảng bài, dáng thầy chỉ dạy, bỗng muốn thu hết không gian một buổi học của năm cuối cấp tuổi 18 vào tầm mắt. Một chút luyến tiếc và nôn nao. Sắp xa trường. Từng hàng cây, từng gốc phượng, hình như cứ nhắc đến phượng người ta lại nhớ đến nhiều thứ. Những thứ mà chỉ tuổi học trò mới có. Chợt nhớ đến người mải miết giáo án, soạn bài. Không phải đến giờ mới nhận ra, nỗi nhớ thầy cô cũng đỏ rực như phượng.

📷

      Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi?, hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5/2016, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn! 

📷

Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay

Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành, ngoảnh lại buồn hơn

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giờ truy bài, phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu

 Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man, tím từng hơi  thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trang lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa hồi hộp đợi... chợt thở phào

Chia tay nhé, mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu...
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!! 

📷

     Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? Cám ơn thầy cô đã đem đến, tích luỹ cho chúng em không chỉ những lâu đài trí tuệ mà còn cả bể thẳm tâm hồn, những giọt nước của tình người - những giọt nước dù trải qua bao thời gian, mưa nắng vẫn mặn mà, nồng thắm, âm vang nhịp điệu thuỷ triều. Thầy cô đã dạy cho chúng em yêu những cánh đồng quê bình dị thân quen; yêu bông lúa hiền đọng bao mồ hôi gian khó; yêu cánh cò nhỏ bay về trong mưa; yêu dòng sông tuổi thơ đã cùng ta lớn lên theo từng mùa con nước…Chính lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê đã trở nên lòng yêu Tổ quốc – như lời nhà văn người Nga Ilia Erenbua đã từng viết.

📷

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ

Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…

📷

      Vậy là đêm nay tôi không ngủ. Vầng trăng tròn sáng trong lơ lửng giữa tầng không như thao thức, sà xuống ô cửa sổ soi cho tôi viết vào trang nhật ký của đời học sinh những dòng cảm xúc, suy nghĩ chân thành và tha thiết. Dù cho tôi biết những gì đã qua sẽ không bao giờ trở lại - thế nhưng trong tôi, hình bóng thầy cô, bạn bè và mái trường Lê Văn Thịnh thân yêu sẽ luôn còn mãi, chẳng thể mờ phai! Nhất định chúng tôi sẽ mãi nhớ về nơi này, cùng thầy cô. Một cánh phượng đầu tiên, một mùa hạ cuối cùng… Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đã làm nên một khoảng trời, những khoảnh khắc êm đềm và lưu luyến mà suốt cuộc đời này chúng tôi không bao giờ có thể quên được. Thầy cô hãy tha thứ cho chúng em những lỗi lầm khờ dại…Xa mái trường yêu, xin gửi lời tri ân tới thầy cô kính quý. Với chúng em, thầy cô mãi là những người ươm mầm tri thức, chắp cánh cho bao ước mơ của chúng em được bay cao, bay xa, vươn tới những chân trời mới... Thầy cô, hai tiếng thân thương, dẫu có đi trọn kiếp con người, đến nơi đâu vẫn nhớ mãi lời thầy cô chỉ bảo, dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang, chúng em vẫn mãi là những học trò nhỏ bé trong vòng tay yêu thương và sự nâng đỡ, dìu dắt không mệt mỏi của thầy cô.

📷

         Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô. Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5/2016, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn!!

0
12 tháng 12 2018

ok😍 🐇 🍒 🍧 🍕 🍟 🍢 🍩 🎂 🎨 🎡 🎉 🎈 ❤️ 🇨🇱 🇦🇽 🇦🇲 🇧🇩 🇧🇲 🇨🇻

12 tháng 12 2018

sợ quá rùi ăn 6-7 là ngọn không cần gia vị