K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 10 2018

Tấm không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết. Từ nhỏ cô đã phải chịu nhiều thiệt thòi vì mẹ mất sớm, dì ghẻ thì chỉ yêu thương Cám và đối xử bất công với cô. Tấm phải làm việc vất vả từ sáng đến tối do dì ghẻ đầy đọa cùng đứa em ích kỉ đùn đẩy, tuy vậy, cô chẳng bao giờ thở than lấy một lời, cố nén tất cả nhẫn nhịn, uất ức vào trong lòng. Tấm vừa là người con hiếu thảo, vừa là cô gái chăm chỉ,

k mk

4 tháng 10 2018

Cô Tấm trong tâm trí tôi là một người con gái đoan trang, hiền lành, nết na. Cô có dáng người mảnh khảnh như cây mai, khuôn mặt tròn, đầy đặn, phúc hậu như trăng rằm. Làn da của cô thì trắng như trứng gà bóc. Đôi mắt cô đen láy, cái nhìn ánh lên sự dịu dàng, hiền từ, giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát như tiếng chim hót buổi sớm mai. Trên người cô chỉ là bộ quần áo nâu giản dị nhưng không hề làm mất đi vẻ xinh đẹp vốn có.

Hk tốt

13 tháng 3 2018

Lời giới thiệu: Thưa hai bác, cháu xin giới thiệu từng người để hai bác biết rõ tên. Bạn này là Nam, lớp trưởng của chúng cháu. Bạn này là Tú, tổ trưởng của chúng cháu. Bạn này là Hoa, tổ phó của chúng cháu. Hôm nay chúng cháu thay mặt các bạn trong lớp đến thăm Hà và mong cho Hà sớm khỏi bệnh để lại đến trường học tập cùng chúng cháu.

 

13 tháng 3 2018

Lời giới thiệu: Thưa hai bác, cháu xin giới thiệu từng người để hai bác biết rõ tên. Bạn này là Nam, lớp trưởng của chúng cháu. Bạn này là Tú, tổ trưởng của chúng cháu. Bạn này là Hoa, tổ phó của chúng cháu. Hôm nay chúng cháu thay mặt các bạn trong lớp đến thăm Hà và mong cho Hà sớm khỏi bệnh để lại đến trường học tập cùng chúng cháu.

Câu ai là j : Bạn này là Nam, lớp trưởng của chúng cháu. Bạn này là Tú, tổ trưởng của chúng cháu. Bạn này là Hoa, tổ phó của chúng cháu

10 tháng 3 2018

Sáng ra, em thức dậy khoảng năm giờ. Em bước ra sân tập mấy động tác thể dục. Sau đó, em đánh răg, rửa mặt. Cũng vừa lúc mẹ dọn bữa điểm tâm lên. Em cùng mọi người ngồi vào bàn ăn sáng. Chị em lấy xe đưa em đến trường.

Tất cả các câu trên đều là câu kể Ai làm gì ?

29 tháng 2

Chào buổi sáng em cũng đang định đi được không biết mình không được hai mươi tuổi rồi mới lớn hơn gấp bội của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mình cho các bài giảng Chào sàn của mỗi cá nhân Chào bạn mình cũng phải dần đi đến với em không muốn nói đến đây với màu xanh đậm sâu hơn gấp bội của mình cho ta một người để lại 

E xem lai cho e cái tên này không biết 

15 tháng 10 2019

Sáng ra, em thức dậy khoảng năm giờ. Em bước ra sân tập mấy động tác thể dục. Sau đó, em đánh răg, rửa mặt. Cũng vừa lúc mẹ dọn bữa điểm tâm lên. Em cùng mọi người ngồi vào bàn ăn sáng. Chị em lấy xe đưa em đến trường.

Tất cả các câu trên đều là câu kể Ai làm gì ?

29 tháng 2

Ôi giời của mỗi cá nhân Chào bạn mình cũng phải rời Chào bạn mình cũng phải rời Chào bạn mình cũng phải rời Chào bạn mình cũng phải rời Chào bạn mình cũng phải rời Chào bạn mình cũng phải rời Chào bạn mình cũng phải rời Chào bạn mình cũng phải rời Chào bạn mình cũng phải thích nghi với Chào khoảnh thầy cô của các em được hai mươi mấy ngày ơn em rất nhiều hơn lần cô luôn được mặc anh không còn được hai mươi năm hiệu trưởng mua dâm Chào sàn giao dịch chứng khoán tại đây cũng vào tuổi mới được hai mươi gần ngày gần đây của mình với màu một Chào sàn của con người trong lớp xã hội rất hiền như 

 

29 tháng 10 2017

Ngày xửa ngày xưa, ở làng nọ có bà lão nghèo khổ quanh năm sống bằng nghề mò cua bắt ốc. Bộ váy áo nâu sồng của bà đã cũ lắm rồi, vá chằng vá đụp nhiều miếng, chẳng đủ giữ ấm cho bà trong những ngày giá lạnh.

Một hôm, bà lão bắt được một con ốc khác hẳn ốc thường, màu vỏ của nó xanh biếc trông rất đẹp. Thấy lạ, bà không bán mà thả vào chum nước để nuôi. Trưa hôm sau, về đến nhà, bà ngạc nhiên khi thấy sân vườn, nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ; mâm cơm đã được bày biện tinh tươm. Lợn trong chuồng ăn no, nằm lim dim ngủ. Ngoài vườn, mấy luống rau sạch cỏ và xanh mơn mởn vì vừa được tưới nước. Đêm hôm ấy, bà lão trằn trọc không ngủ. Bà tự nhủ sẽ tìm bằng được người đã giúp mình.

Tiếng gà gáy rộn trong thôn. Bà lão trở dậy, buộc cái giỏ ngang lưng, đội nón lên đầu rồi tất tả ra đồng kiếm con cua, con tép. Non trưa, bà lặng lẽ trở về, nấp kín sau bụi chuối ngoài vườn, rình xem thế nào. Bỗng nhiên, từ trong chum nước, một nàng tiên xiêm áo thướt tha nhẹ nhàng bước ra rồi đi vào bếp. Bà lão vội lấy chiếc vỏ ốc, đập vỡ tan để nàng tiên không còn chỗ chui vào nữa. Nghe tiếng động, nàng tiên ốc giật mình quay lại. Bà lão mừng rỡ nắm lấy tay nàng:

-  Ồ! Thì ra con đã giúp bà lão nghèo khổ này đấy ư? Bà cảm ơn con!

Nàng tiên ốc lúng túng đáp lời:

-  Dạ! Thưa bà, con xin đền đáp ơn cứu mạng của bà!

Bà lão móm mém cười:

-  Thôi nào, ơn nghĩa có đáng kể gì! Từ nay, con hãy ở đây với bà. Bà cháu ta sớm tối có nhau, con có bằng lòng không?

Nàng tiên ốc bẽn lẽn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đôi má ửng hồng trông tuyệt đẹp. Thế là từ đó, họ chung sống dưới mái tranh nghèo, hết lòng thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Tuổi già của bà cụ trôi qua trong những ngày vui vẻ và êm ấm.


 

29 tháng 10 2017

tự làm

Hôm nay là đến phiên tổ chúng em trực nhật . Bạn Hoa thì ra cho mỗi người 1 việc . Bạn Long và bạn Đạt đi nhặt rác ở các ngăn bàn . Bạn Ánh và bạn Huyền thì đi kê bàn ghế . Bạn Hải và bạn Khoa lau bảng và rửa cốc . Còn em , bạn Mai Linh và bạn Hoa thì quét lớp , quét hành lang . Chúng em mong tháng này sẽ được xếp hạng Nhất khối về lớp sạch đẹp .

15 tháng 1 2018

Tổ em được phân công trực nhật vào thứ ba . Vào ngày hôm đó , các bạn tới sớm hơn mọi khi . Mọi người trong tổ đến đủ thì mọi ưngười phân công nhau trực nhật . Bạn Nho Minh giặt khăn lau bảng  , bạn Cúc rửa cốc , bạn Nhật Minh lau bảng , em , bạn Dung và bạn Ly cùng nhau kê lại bàn ghế . Đúng lúc chúng em làm xong thì tiếng trống vang lên báo hiểu giờ vào lớp 

1 tháng 5 2018

         Bạn Thuý của em / có dáng người  thanh thanh với nước da trắng hồng.  Mỗi khi bạn cười hai má lại Pora hai núm đồng tiền trông thật dễ thương. Bạn được xếp vào số 10 bạn giỏi nhất trường,được khen thưởng cuối năm học.  Thế nhưng bạn luôn gần gũi và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến bạn.  Thúy giúp đỡ các bạn thật tận tình. Bạn đã có lần giảng giải cho em một bài toán buổi chiều,  đến khi em thực sự hiểu bài mới thôi.  Thầy cô giáo cũng như chúng em đều yêu quý bạn Thuý.

23 tháng 11 2017

Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.

Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm !...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng ông, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:

-  Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”.


 

Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.

Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm !...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng ông, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:

-  Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa"

k mình nha