Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hình ảnh của Lượm để lại trong em thật nhiều cảm xúc khâm phục, đau xót, thương tiếc và qua bài thơ đã cho em một cảm nghĩ về nghĩa vụ đối với đất nước trong thời kì hòa bình, để xứng đáng với những gì mà các anh hung đi trước phải hi sinh, để xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ
-trong ngoi 3 vi nguoi ke chuyen ko bi phu thuoc boi bat ki nhan vat nao co the tu do llinh hoat trong loi noi
-trong ngoi 1 chi co the noi ra nhung thu minh nghe minh thay boi vi no chi phu thuoc vao 1 nhan vat cac cau van ko linh hoat
Bài làm: Bước vào sân trường, bỗng tôi nghe thấy tiếng lào xào ở đâu đó. Đi dò xung quanh, tôi nhìn thấy các loài cây cối đang bàn tán chuyện gì đó. Núp bên cửa ra vào nhf vệ sinh, tôi đã nghe được câu chuyện kinh tởm của chúng. Và nó như thế này này....
Bác bàng cao, to mà chúng tôi thowfng rất quý lại trở nên buồn bã và hay càu nhàu. Bác bảo:
- Dạo này dịch nhiều, các bé học sinh chẳng chăm chút gì cho tôi, mà ại còn xả rác rồi đi bậy xung quang tôi nữa. Thật buồn bực làm sao!
Chị na liền bảo:
- Cháu cũng giống bác, mà nhà trường chẳng nhắc nhở hay chăm sóc gì cả. Các em ấy còn chẳng có ý thức tự giác nữa cơ.
- Nói thật chứ, năm nay xui nhiều quá! Học sinh vô trách nhiệm mà các giáo viên hay lao công cũng chẳng quan tâm gì sất. - Cô xà cử nói.
Rồi cứ như vậy, họ buồn bực kể hết các chuyện mọi người đã đối xử với họ.
Đến giờ vào lớp, tôi nói riêng với gvcn, cô gật đầu đồng tình với tôi. Cô đã trao đổi với nhà trường và các giáo viên khác tổ chức, sắp xếp thời gian chăm sóc cây cảnh.
"Có lẽ, các bác cây sẽ vui hơn đó nhỉ!" - Tôi nghĩ.
Tôi chỉ nghĩ được vậy thôi mong cậu thông cảm!
Ông mặt trời vừa lên, từ phương Đông tuôn ra muôn ngàn ánh hồng rực rỡ, mọi vật bừng tỉnh đón nhận một ngày mới. Góc vườn, một nụ hồng vừa hé nở xinh đẹp rung rinh trên cành cao. Bỗng nhìn xuống Hồng thấy một củ khoai đang nằm trồi trên mặt đất. Hồng mỉm cười lấy dáng, rồi cất tiếng hỏi:
– Ra bác Khoai đây à, làm gì mà nằm choài ra đất thế bác?
– Cô Hồng đấy ư? Tôi chờ chủ nhân tưới cho ít nước, kẻo lát nữa nắng lên khát khô cả cổ, chẳng được như cô, lúc nào cũng được chăm sóc, nâng niu.
– Trời! Rõ là bác ghen với tôi rồi, xinh đẹp như tôi, duyên dáng như tôi, bác bì làm sao được chứ!
– Cô Hồng à, tôi không hề nghĩ tới chuyện ấy, tôi chỉ biết là tôi có ích, đã nuôi sống bao con người, còn cô, cô đã làm được gì nào?
– Này đây, bác nhìn xem này, hương thế này, sắc thế này bác chẳng sánh được đâu. Tôi chẳng nuôi sống được ai nhưng tôi là vật quý của chủ nhân và chủ nhân cũng tự hào về tôi. Bác thấy đấy cứ có khách đến là đem tôi ra khoe, chớ có khoe bác bao giờ.
– Cô Hồng, chỉ có những người nhàn rỗi, thảnh thơi, thừa tiền, thừa bạc mới có chời giờ ngắm nghía trân trọng cô. Dân lao động thì quý tôi lắm, xem tôi như ân nhân của họ, ai ai cũng vui mừng đón tiếp tôi, có thua gì cô đâu!
– Rõ khổ, bác nghĩ lại mà xem, tôi là hình ảnh tượng trưng cho mỹ thuật, là đầu đề bao bài thơ, bản nhạc… Người ta yêu quí, trân trọng tôi, dành tôi cho những nơi lịch sự để trưng bày. Còn bác, tại sao lại khổ thế! Nằm chen chúc trong thúng hẹp, phơi mình giữa chợ, lăn lóc trong tay những kẻ quê mùa, tôi lấy làm thương hại cho cảnh ngộ của bác.
THAM KHẢO
Ông mặt trời vừa lên, tỏa muôn ngàn ánh hồng rực rỡ, mọi vật bừng tỉnh đón nhận một ngày mới. Góc vườn, một nụ hồng vừa hé nở, xinh đẹp rung rinh trên cành cao. Nhìn xuống, hồng thấy một củ khoai. Hồng mỉm cười lấy dáng, rồi cất tiếng hỏi:
– Ra bác Khoai đấy à, bác làm gì thế bác?
– Cô Hồng đấy ư? Tôi chờ chủ nhân tưới cho ít nước, kẻo lát nữa nắng lên khát khô cả cổ, chẳng được như cô, lúc nào cũng được chăm sóc, nâng niu.
– Trời! Rõ là bác ghen với tôi rồi, xinh đẹp như tôi, duyên dáng như tôi, bác bì làm sao được chứ!
– Cô Hồng à, tôi không hề nghĩ tới chuyện ấy, tôi chỉ biết là tôi có ích, đã nuôi sống bao con người, còn cô, cô đã lảm được gì nào?
– Này đây, bác nhìn xem này, hương thế này, sắc thế này bác chẳng sánh được đâu. Tôi chẳng nuôi song được ai nhưng tôi là vật quý của chu nhân và chủ nhân cũng tự hào về tôi. Bấc thấy đấy cứ có khẩch đen là đem tôi ra khoe, chớ có khoe bác bao giờ.
– Cô Hồng, chỉ có những người nhàn rỗi, thảnh thơi, thừa tiền, thừa bac mới có thời giờ ngắm nghía trân trọng cô. Dân lao động thì quý tôi lam, xem tôi như ân nhân của họ, ai ai cung vui mừng đón tiếp tôi, có thua gì cô đâu!
– Rồ khổ, bác nghĩ lại mà xem, tôi là hình ảnh tượng trưng cho mĩ thuật, là đầu đề bao bài thơ, bản nhạc… Người ta yêu quý, trân trọng tôi, giành tôi cho những nơi lịch sự để trứng bày. Còn bác, tại sao lại kho thế! Nằm chen chúc trong thung hẹp, phơi mình giữa chợ, lăn lóc trong tay những kẻ quê mùa, tôi lấy làm thương hại cho cảnh ngộ của bác.
– Cô Hồng ơi, cô không hiểu đấy thôi, nếu không có tôi thì người dân nghèo sẽ đói trong những ngày giáp hạt, còn nếu không có cô thì chủ nhân chúng ta và những người khac vẫn sồng được kia mà…
– Chà! Chà! Sao bác lắm miệng nhiều lời thế! Nếu sống chỉ để ăn thì sống làm gì, thà chết còn hơn, chằng lẽ cuộc sống để chỉ ăn khoai lang thôi sao? Lúc ấy chắc bác có ích lắm nhỉ!
Đang nói, bỗng một cô bé từ trong nhà bước ra vui sướng reo mừng vì hôm nay trong vườn nhà em có một bông hoa hồng vừa nở tuyệt đẹp cô bé cẩn thận cắt bông hoa hồng đỏ thắm đem vào nhà cắm vào một lẵng hoa trưng bày nơi phòng khách để lại bác Khoai một mình ở góc vườn, vẫn còn hậm hực tức giận vì cô Hồng kiêu ngạo.
Mùa xuân đến, con vật và chim chóc dạo chơi khắp nơi. Ngay cả dòng suối cũng vậy,nó chảy róc rách khắp miền mà sao chỉ có ngọn núi là đứng yên một chỗ trầm ngâm từ bao giờ. ngọn núi trầm ngâm này đã dạy dòng suối bài học nhớ đời.
Một hôm nắng đẹp, dòng suối cất tiếng hỏi ngọn núi một cách chế giễu:
- Ái chà chà, bác lúc nào cũng đứng yên, không ca, không hát, bác lười vậy ư?
Ngọn núi trả lời với giọng mệt mỏi:
- Bác đang tích trữ nước để nuôi cây và cung cấp nước cho cháu đấy!
Dòng suối bĩu môi bảo:
- Ối dào, cháu chẳng cần. Cháu ra nguồn lấy nước cũng được. Mà bây giờ chơi thì có sao, cháu được chơi với bạn biển, đùa cùng bé nắng, lướt cùng chị gió. Còn bác, chẳng có bạn nào cả. À, chắc bác có tính cổ hũ nên chẳng ai chơi chứ gì.
Ngọn núi ôn tồn đáp:
- Hay đấy, chơi cũng thích. Nhưng bác dành thời gian cho việc chăm cây không vui sao? Lúc cây lớn bác sẽ là ngọn núi đẹp. Hơn nữa, mùa hè không có nước thì bác tích tụ nước để cây không khô héo. Cháu nghĩ mà xem, một mùa xuân của bác có hơn của cháu không?
Dòng suối huênh hoang đáp:
- Đúng là , bác rõ chán . Càng già càng lẩn thẩn . Hè tới , cháu chỉ cần ra nguồn lấy nước là xong . Không cần nước của bác .
Ngọn núi lắc đầu trả lời :
- Ôi , cháu thật là nông nổi . Cháu nói đấy nhé , hè này ta sẽ không cho cháu nước nữa .
Giọng nói dòng suối kéo dài vẻ chê bai :
- Ứ , cho cũng chẳng thèm . Nói với bác chỉ thêm đau đầu nhức óc. Thôi, cháu cháu đi chơi với chị gió đây .
Nói xong , dòng suối vênh mặt đi chỗ khác để chơi .Thế rồi vào một ngày nọ,đúng với lời bác núi nói , cái gay gắt của mùa hè đến . Mọi vật ủ rũ nặng nề . ngọn núi thì lúc nào cũng xanh tươi mơn mởn trước nắng . Khác xa với núi , cô suối ngày càng mệt . Cô thấy mình cứ cạn dần đi trong từng khoẳng khắc . Cô cố ra nguồn lấy nước mà không đủ sức . Cô cũng muốn cầu xin bác núi cho ít nước mà không nói nổi một lời . Giờ đây , cô chỉ biết nép vào núi cho đỡ mệt , cô tự cảm thấy mình kiêu căng đến lạ lùng . Bây giờ , cô mới hiểu câu ca dao :
Được mùa chớ phụ ngô khoai
Đến khi thát bát lấy ai bạn cùng .
Ta tên là Âu Cơ, con gái út Thần Nông - vị thần được giao đảm nhiệm công việc trồng cây trên thiên đình và coi sóc việc nhà nông dưới trần gian. Được cha mẹ cưng chiều, ta thường cùng các chị em tiên nữ xuống trần gian du ngoạn ngắm cảnh đó đây.
Ngày xửa ngày xưa, cái "ngày xửa ngày xưa" ấy, cách nay khoảng bốn nghìn năm có lẻ. Thuở ấy Trái Đất còn hoang sơ lắm. Trên bờ muông thú chạy tung tăng, chim chóc líu lo ca hát. Dưới nước cá từng đàn bơi lội nhởn nhơ.
Ta tên là Âu Cơ, con gái út Thần Nông - vị thần được giao đảm nhiệm công việc trồng cây trên thiên đình và coi sóc việc nhà nông dưới trần gian. Được cha mẹ cưng chiều, ta thường cùng các chị em tiên nữ xuống trần gian du ngoạn ngắm cảnh đó đây.
Một lần, đang tung tăng bên bờ suối mát, ta bất chợt trông thấy một trang tuấn kiệt. Trông chàng thật khôi ngô, tuấn tú với chiếc vòng ngọc trai lấp loá, răng trắng như ngà voi, thân hình dẻo dai như cá mập đang bơi lội. Giọng chàng âm vang như tiếng chuông, đôi mắt thăm thẳm như sóng nước biển khơi. Khỏi cần nói ta đã bối rối như thế nào. Ta định trốn vào sau lưng mấy cô bạn nhưng chàng đã trông thấy, liền tiến đến bắt chuyện. Tên chàng là Lạc Long Quân, con trai Thần Long Nữ, chủ nhân của biển khơi.
Hôm sau chàng lại đến, không quên mang theo rất nhiều trai ngọc để làm quà. Mấy nàng tiên thoáng cái đã biến đâu mất, để ta ở lại một mình. Muốn chạy trốn mà sao chân bước không nổi. Chúng ta kết hôn rồi cùng nhau sống những ngày tháng hạnh phúc ở cung điện Long Trang.
Chẳng bao lâu ta có mang. Chàng mừng lắm. Chẳng ngờ khi sinh ra lại chỉ thấy một cái bọc, trong bọc có trăm trứng. Một hôm, chúng ta ra ngoài, khi về gần đến nhà bỗng nghe tiếng trẻ nô đùa, cười nói ầm ĩ. Đến nơi thì chao ôi! cả một đàn đúng một trăm đứa trẻ đang chạy nhảy và cười đùa. Bọc trăm trứng của ta đã nở thành trăm con. Có một đứa đã vui, bây giờ niềm vui được nhân lên đúng một trăm lần.
Những đứa trẻ lớn nhanh vùn vụt. Thoáng cái, chúng đã thành những chàng trai dũng mãnh.
Cuộc sống tưởng như hạnh phúc trọn vẹn của ta bắt đầu có nỗi buồn, đó là chồng ta nhớ biển đến bần thần, rồi chàng về lại thủy cung, đổ ta ở lại với bầy con, ngày đêm trông ngóng. Ta nhắn chàng đến hỏi:
- Tại sao chàng không ở lại cùng thiếp nuôi dạy các con?
Chàng nói hai chúng ta, kẻ giống Rồng, người dòng Tiên tập quán khác nhau, không thể chung sống lâu dài. Nay chàng đưa năm mươi con xuống biển, ta đưa năm mươi con lên rừng. Kẻ miền ngược, người miền xuôi nhưng khi có việc phải giúp đỡ nhau. Ta nghe cũng thấy phải.
Cuộc chia tay đầy lưu luyến và bịn rịn. Ta nhìn theo cha con chàng đi tận phía xa, lòng tràn ngập yêu thương.
Con trai cả ở lại cùng ta, được phong làm vua, xưng là Hùng Vương, đóng đô ở Phong Châu. Thông lệ cứ đời sau thì con trưởng lại lên nối ngôi, xưng là Hùng Vương thứ hai, thứ ba... Tất thảy trải qua mười tám đời như vậy.
Lại nói về những đứa con. Sau khi chia tay cha mẹ, chúng toả đi khắp nơi, lập thành các bộ tộc, dần dần nói những thứ tiếng khác nhau, phong tục, thói quen cũng khác. Dù không mấy khi gặp được nhau nhưng tất cả vẫn luôn nhớ đều là anh em một nhà. Mỗi khi quân giặc bên ngoài kéo đến xâm lược, chúng lại bảo nhau chung sức lại đánh đuổi kẻ thù.
Bởi thế nên trên đất nước Việt Nam ngày nay có tới trên năm mươi dân tộc nhưng tất cả đều là anh em một nhà, đều là con cháu của ta.
Bài làm.....
Ta là Hùng Vương đời thứ 1 đây.Chắc hẳn các cháu đều biết đến ta rồi đk..Bố ta là Lạc Long Quân,mẹ ta là Âu Cơ..Và anh em ta có sự ra đời kì lạ phải nói là rất kì lạ....Để ta kể cho các cháu nghe...
Quê ta là miền đất Lạc Việt..Nơi bố ta sinh sống.Bà nội của ta là thần Long Nữ.Bố ta có 1 sức mạnh phi thường vì mang trong mình nòi rồng.Bố ta thường giúp dân diệt trừ các yêu quái xấu xa và ngài còn giúp dân chúng cách trồng khoai,trồng lúa.
Mẹ ta ở vùng núi cao phương bắc.Vì mang trong mình dòng máu Thần Nông nên mẹ ta có bề ngoài không khác j một tiên nữ,xinh đẹp tuyệt trần,lãng mạng.Vì cái tính thích hoa thơm cỏ lạ nên mẹ ta mới gặp bố ta.
Hai người kết duyên với nhau ,sống hơi bị hạnh phúc ở cung điện Long Trang.Ít lâu sau mẹ ta có thai.Đến kì sinh,chuyện rất rất kì lạ,ngài sinh cái bọc trăm trứng.Sinh ra 100 người con trong đó có ta .Ta là con trai trưởng ,mặt mũi khôi ngô,tuấn tú,khoẻ mạnh như bố ta vậy và 99 người em trai của ta cũng mang sắc đẹp cao quý đó.
Bố ta vì nòi Rồng,quen sống ở dưới nước nên ngài muốn trở về nước.Mỗi người mỗi tập quán khác nhau không tể sống chung_trích lại lời bố ta.
Được mấy ngày,mẹ ta lại gọi bố ta lên rồi than thở .Bố ta mới nghĩ ra một kế là chia 50 con lên rừng theo mẹ,50 con xuống biển theo cha.Cũng để cai quản các phương luôn.
Ta theo mẹ rồi được lên làm vua.Lấy hiệu và Hùng Vương.Đóng đô ở Phong Châu..Và sau này các thế hệ như các cháu đều xưng là con rồng cháu tiên đấy.