K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 9 2019

Trong văn học nói chung, yếu tố kì ảo chủ yếu có mặt ở các thể loại của văn học dân gian. Các thể loại văn học dân gian thường xuất hiện yếu tố kì ảo là thần thoại, truyền thuyết, sử thi và một bộ phận của truyện cổ tích. Đó là những tác phẩm như Thần Trụ Trời, Sơn Tinh, Thuỷ Tinh, Truyền thuyết An Dương Vương và Mỵ Châu Trọng Thuỷ, Tấm Cám, Đam San... Trong mỗi thể loại, mỗi tác phẩm, yếu tố kì ảo có những vai trò khác nhau trong việc bộc lộ nội dung.Yếu tố kì ảo đã thực sự thể hiện được vai trò quan trọng của mình trong tác phẩm văn học dân gian. Nó không chỉ giúp cho nội dung tác phẩm thêm phong phú, hấp dẫn mà qua đó còn thể hiện ước mơ, khát vọng và trí tưởng tượng tuyệt vời của người xưa.

2 tháng 11 2019

Một lời nói dối
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê phía Nam Tây Ban Nha. Năm tôi 16 tuổi, vào một buổi sáng, cha bảo tôi trưa nay lái xe đưa ông đến thôn làng cách nhà khoảng 18 dặm đường. Khi ấy tôi mới biết lái xe, chưa có nhiều cơ hội cầm lái nên hăng hái vâng dạ ngay. Tôi lái xe đưa cha đến nơi, hẹn bốn giờ chiều sẽ quay lại đón.

Sau đó tôi lái xe đến trạm xăng gần đó đổ xăng, và đậu xe luôn ở đấy. Vì còn tận mấy tiếng đồng hồ mới đến giờ đón cha nên tôi quyết định vào xem phim ở rạp chiếu bóng cũng gần đó. Những tình tiết gay cấn trong phim cuốn hút tâm trí tôi, đến nỗi quên bẵng thời gian. Mãi khi bộ phim kết thúc tôi mới giật mình nhìn lại đồng hồ: sáu giờ chiều! Tôi đã trễ hẹn với cha đúng hai tiếng!
.
Nếu cha biết tôi vì mải xem phim mà quên đến đón thì nhất định sẽ giận lắm, e rằng không còn cơ hội cho tôi lái xe nữa. Có cách rồi! Tôi sẽ bảo với cha là xe hỏng, phải dừng lại sửa chữa nên mất nhiều thời gian. Nghĩ đoạn, tôi yên tâm lái xe đến chỗ hẹn. Cha đang đứng trong góc đường nhẫn nại chờ tôi. Trước tiên tôi xin lỗi cha vì đã đến muộn, tiếp đó nhanh nhảu báo rằng vì xe xảy ra sự cố nên tôi mới đến đón cha trễ như thế. Cha nhìn tôi với ánh mắt mà mãi về sau này tôi vẫn không sao quên được.

“Cha thật sự thất vọng trước những lời nói dối của con đấy, con ạ!”

“Cha bảo sao, những gì con nói đều là sự thật mà” Tôi cố cãi.

Cha vẫn từ tốn: “Đã hơn bốn giờ mà vẫn không thấy con đến, cha bèn gọi điện cho trạm xăng hỏi xem có xảy ra việc gì không. Họ bảo rằng con vẫn chưa quay lại nhận xe. Xe không hề bị hỏng như lời con nói”.

Quá xấu hổ, tôi đỏ bừng mặt, chả nói được lời nào, chỉ còn biết thú nhận tất cả. Cha im lặng lắng nghe, tôi nhận ra sự đau lòng trên gương mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn của cha. Cuối cùng, cha nặng nề cất tiếng:

“Cha rất giận, nhưng không phải giận con, mà giận chính bản thân mình. Cha là người cha thất bại, nếu quả thật suốt bao năm nay con vẫn thường nói dối cha. Cha thất bại vì đã nuôi lớn đứa con trai nói dối ngay cả với chính cha mình. Cha muốn quay về nhà ngay, cha phải kiểm điểm những sai lầm trong nhiều năm qua”.

“Nhưng cha ơi, từ đây về nhà những mười tám dặm. Trời cũng đã tối, cha không tự về được đâu!”

Tôi nài nỉ, tôi xin lỗi, nhưng dường như mọi lời nói đều vô nghĩa với cha khi ấy. Tôi không thể ngăn cha. Cha bắt đầu bước từng bước chân nặng nề trên con đường đầy sỏi đá. Tôi vội vàng lên xe lái đuổi theo, hy vọng cha vì sự hối cải chân thành của tôi mà dừng lại. Tôi nguyện cầu suốt chặng đường, muốn nói với cha là tôi rất đau lòng và hối hận. nhưng dường như cha không hề để ý đến sự có mặt của tôi ở phía sau, vẫn lầm lũi bước đi, trầm mặc suy nghĩ, nét thống khổ hiện rõ trên gương mặt. Cả 18 dặm đường tôi chạy xe đuổi theo từng bước chân cha.

Nhìn thấy cha phải đau khổ về thể xác lẫn tâm hồn, tôi như có nghìn mũi kim đâm vào tim đau nhói. Đó cũng là bài học thành công nhất mà cha đã dạy tôi trong cuộc đời. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ nói dối cha thêm lần nào nữa.

Cha không hề trách mắng con trai mà lại tự trách cứ bản thân mình. Đó là bài học có ý nghĩa giáo dục sâu sắc nhất.
~Sưu tầm

3 tháng 11 2019

kể theo ngôi thứ 3 bạn ạ

3 tháng 11 2018

Đề 2: Mở bài: Tôi là một cây phượng vĩ già trong sân của một trường THCS. Tôi đã gắn bó với ngôi trường từ lâu. Khi ở đây, tôi ấn tượng nhất là giây phút của mùa hè. Có biết bao nhiêu kỉ niệm của thời học trò. Để tôi kể cho các bạn về mùa hè ở ngôi trường thân yêu này nhé!
Thân bài:

- Tả cảnh, thời tiết,........

- Nói về cơ thể của mình khi hè đến. ( Toàn thân tôi nở hoa đỏ rực,...)

- Nói về mùa hè là mùa lứa tuổi cuối cấp chia tay nhau. Là mùa ôn thi, là mùa các bạn đc nghỉ hè,.......( Có thể nói thêm cảm xúc của học sinh khi chia tay, thi,...)

Kết bài: Tôi được nhìn thấy, cảm nhận được các bạn học sinh khi chuẩn bị đến mùa hè. Tôi cũng rất vui vì mình được mọi người đặt tên cho là" Hoa học trò".

3 tháng 10 2019

Tham khảo:

Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu sẽ trở thành sự thật? Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và luôn nhớ khoảnh khắc kỳ diệu mà giấc mơ đã đem đến cho tôi.

Hôm ấy là một buổi tối cuối tuần, trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ. Tôi nằm trên trần nhà mơ mộng đếm những vì sao. Bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng. Trong vầng hào quang sáng lấp lánh, ông tôi cười hiền từ bước về phía tôi. Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ông yêu quí. Ông tôi vẫn thế: dáng người cao đậm, bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến! Tôi ngồi bên ông, tay nắm bàn tay của ông,tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé... Tôi muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào? Ông ở đâu? Ông có nhớ đến gia đình không... Tôi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.

Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể. Giọng ông vẫn thế: rủ rỉ, trầm và ấm. Ông hỏi tôi chuyện học hành, kiểm tra sách vở của tôi. Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả. Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Ông nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở,cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực. Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này. Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi...

Ông dẫn tôi đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ. Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui. Ông bảo đến chợ hoa xuân, ông muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của cháu. Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp: màu phấn hồng, mềm, mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân. Nụ hoa chi chít, cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao. Tôi tung tăng đi bên ông, lòng sung sướng như trẻ nhỏ. Ông cầm cành đào trên tay. Có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy... Xung quanh ông cháu tôi, kẻ mua, người bán, ồn ào và náo nhiệt. Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về!

Tôi đang bám vào tay ông, ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến, chợt nghe tiếng mẹ gọi rất to. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm trêm trần nhà. Lòng luyến tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi...

Giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi. Tôi nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó. Và quan trọng nhất là tôi được gặp ông, được ông truyền cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ của chính mình.

9 tháng 10 2019

Kỷ niệm, cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên, nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt vời, mà có cái hay, cái dở, cái muốn nhớ, cái lại thích xóa đi. Với em điều đáng nhớ nhất trong đời học sinh là chút kỷ niệm về thầy.

Cô nhỏ nhướn mày lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra ngoài cửa lớp. Nơi dãy hành lang dài đang im ắng, chờ đợi, lắng nghe tiếng giày gõ nhịp để thầm đoán: thầy hay cô? Giờ Toán của lớp 8/1 hôm nay thay đổi giáo viên. Cô giáo cũ nghỉ hộ sản. Thầy giám thị thông báo sẽ có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng trong sự sốt ruột của học trò. Phía cuối lớp có ai nghịch ngợm ngân nga: "Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi... vào tô..."

- Nghiêm!

Giọng trưởng lớp vang to, khá oai (nhờ to con). Thầy giám thị xuất hiện. Gần một trăm con mắt học trò đen láy đổ dồn về phía cửa. Thấp thoáng phiá sau thầy là một bóng dáng lạ, chắc "ông" thầy Toán mới ?!!. Ô, nhưng sao mà... giống học trò quá đỗi!!!

Thầy giám thị cười khá tươi:

- Xin giới thiệu với các em, đây là thầy T sẽ phụ trách môn Toán lớp 8/1 thay cho cô N...

Một tràng pháo tay ngưỡng mộ (?) vang lên như mưa rào tháng sáu. Thầy T mỉm cười gật nhẹ đầu "chào các em thân mến!". Ôi chao, hai má thầy sao mà đỏ như màu xác pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi sóng mũi. Chắc vì cảm động trước "thịnh tình" của lũ học trò cỡ... hoa khôi đến hai phần ba lớp, dành cho!

Trước khi trở về văn phòng, thầy Giám thị còn "ân cần dặn dò":

- Các em phải học cho ngoan. Nhớ là không được phá thầy!

Ôi! Lời "đe nẹt" ấy không phải là không có duyên cớ. Bởi vì, con gái 8/1 có truyền thống mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt hạnh kiểm nhưng... chuyên nghịch ngợm cũng đứng vào hàng... quái chiêu! Thầy cô thương cũng lắm, mà dở khóc, dở cười cũng nhiều. Không biết trước khi vào lớp, thầy T đã "nghiên cứu lý lịch" học trò chưa mà... ngó bộ thầy "bình tĩnh rồi ... run" thấy rõ.

Sau màn tự giới thiệu rất "dễ sương" - Sinh viên năm cuối Đại Học Khoa học tự nhiên (bằng cái giọng mà phong thái điệu đà như con gái). Thầy vui vẻ đòi ... kiểm tra bài cũ. Bốn mươi mấy cái miệng than trời cùng lúc vẫn không làm thay đổi được quyết định "sắt đá" của thầy. Thầy cầm quyển sổ điểm dò tên (sao thầy không chịu nhìn vào sơ đồ lớp nhỉ?!) rất lâu, hai bàn tay run run (chắc do bị học trò "chiếu tướng" khá kỹ). Khi cây viết đỏ hạ xuống gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên:

- Trần Thị L.N.

Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi "dịu dàng" của N., để rồi sau đó hai phút, bổng nổ ra một trận cười bom dội - N là một cô gái có dáng dấp "oai phong" của một vận động viên bóng rỗ. Cao 1m65, học trễ hai năm nên rất đáng mặt đàn chị so với cả lớp: Trong khi thầy T ốm nhom, chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng luôn bề dày đế của đôi giày da mũi nhọn rộng quá khổ chân). Một sự tương phản khá hài hước. Thầy T điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vã hỏi dăm ba câu lấy lệ rồi "mời" em N về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại vội vàng và bài học mới bắt đầu cũng rất nhanh chóng...

Cái sự khởi đầu nan ấy rồi cũng qua mau, rồi mọi chuyện cũng biến thành kỷ niệm. Mà kỷ niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngô của cả thầy lẫn trò, lúc hai bên biết "hợp đồng tác chiến" trong những giờ học Toán.

Em còn nhớ một lần, thầy T có hứa sẽ dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó nuốt, để học trò dễ hình dung hơn là nhìn vào hình vẽ. Vậy mà, hai lần, ba lượt thầy ... cứ quên. Lúc thì... thầy bận... học, lúc lại bận soạn bài cho môn dạy, lúc làm xong rồi nhưng... để quên ở... Ninh Hòa!!! Lần cuối cùng, thầy nhớ đem theo, mà xe đò đông quá, thiên hạ chen nhau làm hỏng mất mô hình của thầy!! Học trò đâu chịu tin! Học trò đòi thầy dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối "huy động" thước kẻ với số lượng tối đa, "chấm" các em bé bỏng ở hai dãy bàn đầu (trong đó có cô nhỏ dễ thương) lên giúp thầy ... dựng mô hình. Trời đất! Năm bảy mái tóc thề, hơn một chục bàn tay nho nhỏ, cộng thêm thầy đứng vây quanh chiếc bàn thầy giáo thì... còn ai nhìn thấy được gì! Vậy là... thầy cho học trò xếp hàng một, theo từng dãy bàn có trong lớp, từ từ tiến về phía "mô hình sinh động" tham gia theo kiểu "cưỡi trực thăng... xem hoa". Vậy mà vui ghê gớm, vậy mà rất hoà bình. Cả thầy lẫn trò không ai thấy được nét ngây ngô, khờ khạo trong hành động của mình, mà còn xem như đó là một "kỳ tích" của thứ chỉ số IQ thuộc vào loại thông minh?

Nhưng không phái lúc nào cũng hòa bình. Rồi cũng có lần, thầy nổi giận hét to như ... "Trương Phi" chỉ vì chút nghịch ngợm đi quá đà của lũ học trò thơ dại, tinh nghịch. Khiến học trò rơm rớm nước mắt tủi hờn. Còn thầy bất chợt dịu xuống như ... giọt nắng cuối thu để hỏi một câu thật dễ "Ký kết hiệp ước hoà bình":

- Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan quá vậy?

Vâng, thầy T của em là vậy đó - người không biết giận lâu, người rất dễ quên hờn, dễ nhập cuộc với áo trắng ngu ngơ. Thầy như một chiếc lá, vô tình vờ rơi xuống mặt nước hồ đang dao động của tuổi học trò, góp thêm một con sóng giao thoa nhỏ bé, rồi lại theo gió cuốn bay đi ... Thầy dạy chưa hay, giảng bài chưa hấp dẫn. Chúng em biết vậy, nhưng học trò không chê, mà mặc nhiên chấp nhận như một thứ kỷ niệm, xếp bên cạnh những tầng lớp kỷ niệm phải có trong tuổi ngây thơ, đáng quý của tuối học trò. Thầy T rất hẳn nhiệt tình (dẫu rằng thầy càng nhiệt tình giảng giải, học trò càng... nhiệt tình ngơ ngác!). Bởi đối với thầy T, tất cả những gương mặt trong sáng ngồi bên dãy bàn học bằng gỗ dưới kia, đều được thầy xếp đồng đẳng bằng một cái "mác" học trò đơn giản. Chúng như một quần thể tập hợp từ những cá thể lạ lẫm mà thầy đang có nhu cầu khám phá và ghi nhớ. Nhu cầu hòa nhập để vô tư yêu mến, bỏ qua những cái mà thiên hạ âu yếm gọi là danh vị, tiền tài của mẹ cha chúng bên ngoài xã hội ...

Nếu có ai bảo học trò 8/1 ngày ấy - Hãy chọn ra một nhân vật kỳ lạ nhất trường. Cô nhỏ năm xưa tin chắc, cả lớp sẽ đồng lòng bỏ phiếu cho thầy - Thầy T, thầy Toán lớp em.

Ai bảo học trò ngày xưa khác với ngày nay? Đâu có, khá giống nhau đấy chứ (khi nhìn theo một khía cạnh muốn nhìn!). Họ cũng thích cóp nhặt kỷ niệm, hình thành từ những mảnh pha lê rơi rớt (dẫu không tròn trịa) trong suốt khoảng đời còn làm... "Cái thứ ba... danh tiếng..."



11 tháng 10 2020

Không được đăng linh tinh nha cậu

Lưu ý ạ

11 tháng 10 2020

hỏi chi

22 tháng 3 2023

Xử lí chất thải là một vấn đề rất quan trọng và cần thiết cho sự phát triển bền vững của một đất nước. Trên thế giới hiện nay, nhiều nước đã phát triển các hệ thống xử lí chất thải hiệu quả, giúp giảm thiểu tác động đến môi trường và sức khỏe con người.

Một số nước tiên tiến như Nhật Bản, Hàn Quốc, Mỹ và Châu Âu đã có nhiều tiến bộ trong quá trình xử lí chất thải. Chính phủ của Nhật Bản đã đầu tư vào các công nghệ thân thiện với môi trường, bao gồm cả phương pháp xử lí bằng nhiệt độ cao và xử lí khí thải. Hàn Quốc cũng có kế hoạch đẩy mạnh phương pháp xử lí chất thải bằng cách tái chế, phân loại và xử lí bằng phương pháp nhiệt độ cao. Mỹ và Châu Âu cũng có các hệ thống xử lí chất thải hiện đại và có nhiều tiếp cận với thủy tinh, nhôm, sắt và nhựa để tái chế.

Ở Việt Nam, quản lý và xử lí chất thải vẫn đang là một vấn đề còn khá mới mẻ. Tuy nhiên, chính phủ Việt Nam đã đưa ra các chính sách và quy định về quản lý chất thải, trong đó bao gồm việc khuyến khích tái chế và phát triển các hệ thống xử lí chất thải. Hiện nay, các trung tâm xử lí rác không đủ số lượng, chưa đảm bảo được việc xử lí chất thải tại nhiều địa phương, đặc biệt ở các đô thị lớn nơi số lượng rác thải tăng cao.

Tuy nhiên, với sự phát triển của khoa học công nghệ, các công nghệ xử lí chất thải hiện đại như phương pháp xử lí bằng khí thải và xử lí bằng nhiệt độ cao đã được áp dụng tại nhiều thành phố lớn ở Việt Nam. Ngoài ra, các hoạt động như tái chế và phân loại rác thải cũng đang dần trở nên phổ biến.

Trong tương lai, chúng ta hy vọng rằng các hệ thống xử lí chất thải của Việt Nam sẽ được nâng cao và hiệu quả hơn, giúp đảm bảo sự phát triển bền vững và bảo vệ môi trường.