K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 8 2017
Mùa hè bắt đầu từ tháng giữa tháng tư, những tia nắng vàng sánh như mật ong xuất hiện, không gian náo nhiệt bởi tiếng ve ngân lên rộn ràng, báo hiệu mùa hè đã đến. Mặt trời đỏ rực, nắng trưa hè thật gay gắt. Thỉnh thoảng những làn gió mát xuất hiện và xua đi không khí nóng nực, oi bức của mùa hè. Em thường được bố mẹ đưa về thăm quê vào mỗi dịp nghỉ hè. Em rất thích ngồi đọc sách dưới những gốc cây có tán lá sum suê, xòe rộng, tỏa bóng mát. Thật yên tĩnh và thanh bình biết bao !

Đúng là trưa hè ! Buổi trưa hè ở làng em thật là yên tĩnh ! Chỉ có nắng chói chang.
Đứng trong nhà nhìn ra, con đường nhựa như bốc lửa, vắng bóng người qua lại. Bầu trời xanh mênh mông, cao vời vợi. Ông mặt trời hình như giận dữ điều gì mà cứ bốc từng nắm lửa ném xuống mặt đất. Chẳng có đám mây nào đến đây che mát cho mảnh đất này cả, hay là mây cũng sợ mặt trời ? Chỉ có vài cụm mây đang lang thang ở tít đằng xa kia. Thỉnh thoảng cũng có vài sợi gió thổi qua nhưng không thể xua đi cái nóng, cái nắng gay gắt của ông trời. Trước mặt em là cánh đồng làng em mênh mông. Những ô ruộng đang chuẩn bị cho một mùa cấy lúa. Ruộng nào cũng lấp loáng ánh nắng trời, nhìn thấy chói mắt.
Làng xóm em đang chìm trong giấc ngủ. Luỹ tre tựa đầu vào nhau mà ngủ, cây bên đường đứng lặng im mà ngủ. Những chú chim, những chú ve buổi sáng còn vui vẻ hát lên những bài dân ca quen thuộc thì bây giờ cũng không thấy đâu nữa. Con gà mái mẹ sáng nay đưa con đi kiếm mồi còn luôn miệng nhắc nhở con phải cẩn thận thì bây giờ cũng không phải nhắc gì nữa vì lũ con đã nằm im trong đôi cánh của nó và ngủ mê mệt rồi. Con Vàng nhà em nằm ở trong nhà mát thế mà nó vẫn thè lưỡi ra, thở hồng hộc, chắc là nó muốn bảo với em : “Nóng quá ! Khó chịu quá !” Phải không Vàng ? Cái đòn gánh của mẹ em cũng cong lưng lên dựa vào tường mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Em vội chạy ra đưa nó vào trong bếp để chiều nay mẹ em còn cùng với nó ra đồng làm, nếu không nó nứt ra và hỏng mất.
Dưới bóng mát của luỹ tre xanh, mấy con trâu, mình lấm bê bết bùn đất, mắt lim dim, chẳng thèm cả đuổi ruồi nữa, miệng nhai trầu rơm bỏm bẻm. Những ngôi nhà tầng cao vút đứng chống chọi lại nắng trời, chúng tắm nắng thoả thích. Hình như chúng càng được tắm nắng thì chúng càng thích hay sao ấy ! Những mái ngói nâu thẫm cổ kính thì khiêm tốn hơn, chúng nằm khuất mình sau những lùm cây ăn quả, nhìn đỡ chói mắt hơn. Chỉ có cây đa làng là ung dung nhất, nắng như thế mà cây đa có thấy gì đâu, nó vẫn giơ những tán lá xanh tươi mơn mởn che mát cho một vùng đất rộng, che mát cho những người dân quê em ngồi nghỉ dưới gốc cây hóng mát như trưa nay. Trong những ngôi nhà mệt mỏi kia, có rất nhiều người nhưng sao không thấy bóng dáng của họ nhỉ ?