K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

13 tháng 9 2021

Em tham khảo:

 Cuộc sống sẽ thật ý nghĩa nếu con người biết vươn tới những khát vọng,ước mơ cao đẹp. Những ước mơ lớn lao sẽ đem lại những thành quả lớn lao, con người không quản ngại mà cố gắng để đạt được những ước mơ và hoài bão đó. Mỗi người sẽ chẳng bao giờ thất bại nếu họ luôn trang bị cho mình những kiến thức những kế hoạch cho tương lai một cách khoa học và áp dụng vào thực tiễn rất hợp lí và đầy những kiến thức cần thiết. Có ước mơ sẽ giúp cho con người cố gắng và vươn lên trong cuộc sống. Cuộc sống sẽ tràn ngập những niềm vui và cả những những tiếng cười rộn rã bởi con người luôn sống có mục đích và họ vươn lên trong mọi hoàn cảnh mỗi tình huống nào. Hoàn cảnh của cuộc sống đầy như thăng trầm, nó chứa đựng rất nhiều những sóng gió và cả những thử thách nếu con người có chí và kiên trì vượt qua thì con người đó sẽ thành công. Thành công của một người là chứa đựng trong đó rất nhiều yếu tố, cuộc sống không chỉ tràn ngập những con đường thẳng tắp để đi tới tương lai mà xen kẽ vào đó là những cạm bẫy nếu con người sáng suốt và vượt qua nó thì con người đã thành công. Năng lực và phẩm chất là rất cần thiết ở mỗi con người, con người phải luôn luôn phấn đấu và rèn luyện năng lực và phẩm chất đạo đức của bản thân mình có như vậy chúng ta mới thực sự thành công trong việc lên kế hoạch để đi đến những ước mơ của mình.

 

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:“Con người ta sinh ra và lớn lên, ai cũng có ước mơ, khát vọng, niềm tin và lý tưởng sống. Dù quan niệm sống và cách sống của mỗi người khác nhau nhưng sống sao cho đẹp, cho có ích vẫn là yêu cầu, đòi hỏi chung đối với mỗi người trong xã hội ngày nay.Sống đẹp không phải là một yêu cầu gì cao siêu mà nó rất gần gũi với chúng ta. Đó không phải là những lý lẽ,...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:

“Con người ta sinh ra và lớn lên, ai cũng có ước mơ, khát vọng, niềm tin và lý tưởng sống. Dù quan niệm sống và cách sống của mỗi người khác nhau nhưng sống sao cho đẹp, cho có ích vẫn là yêu cầu, đòi hỏi chung đối với mỗi người trong xã hội ngày nay.

Sống đẹp không phải là một yêu cầu gì cao siêu mà nó rất gần gũi với chúng ta. Đó không phải là những lý lẽ, những lời nói suông, những phương châm sống chỉ có trong sách vở mà đó là những việc làm, những biểu hiện cụ thể diễn ra trong đời sống hàng ngày.

“Sống đẹp” là nếp sống của một con người có phẩm chất đạo đức tốt, biết hy sinh và cống hiến, biết hòa mình và có trách nhiệm với cộng đồng, tập thể, biết yêu thương, đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn, hoạn nạn.”

( “Sống đẹp” – Lê Thị Luận )

Câu 1. Theo tác giả, “Sống đẹp” là gì?

Câu 2. Tại sao tác giả cho rằng:“Sống đẹp không phải là một yêu cầu gì cao siêu mà nó rất gần gũi với chúng ta”?

Câu 3.Hãy cho biết xét về đặc điểm hình thức, câu sau đây thuộc kiểu câu gì: “Đó không phải là những lý lẽ, những lời nói suông, những phương châm sống chỉ có trong sách vở mà đó là những việc làm, những biểu hiện cụ thể diễn ra trong đời sống hàng ngày.” 

Câu 4. Học sinh có nên xây dựng cho mình một lối sông đẹp ngay từ trên ghế nhà trường hay không? Em hãy viết một đoạn văn ngắn (100 đến 120 chữ) nêu lên suy nghĩ của em về vấn đề này.

1
24 tháng 3 2022

1. Theo tác giả, sống đẹp là nếp sống của con người có phẩm chất đạo đức tốt, biết hi sinh và cống hiến, biết hòa mình và có trách nhiệm với cộng đồng, tập thể, biết yêu thương, đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn, hoạn nạn.

2. Tác giả cho rằng sống đẹp rất gần gũi với chúng ta vì đó là những việc làm cụ thể trong đời sống hằng ngày. Sống đẹp được thể hiện trong hành động thường ngày như chia sẻ, giúp đỡ người khác, đoàn kết...

3. Xét theo hình thức, câu trên thuộc kiểu câu ghép.

4. HS viết đoạn văn bàn luận về ý kiến. Gợi ý:

- HS cần xây dựng lối sống đẹp vì:

+ Giải thích: Lối sống đẹp là gì?

+ Bình luận: Vai trò, ý nghĩa của lối sống đẹp trong cuộc sống.

+ Chứng minh: đưa ra các dẫn chứng cụ thể.

+ Bài học: bản thân cần làm gì?

27 tháng 12 2021

Khi thấy chiếc lá cuối cùng vẫn còn trên cây, sự sống cuat Giôn-xi được hồi sinh và hi vọng sẽ làm được gì đó lớn lao như vẽ vịnh na-plo

16 tháng 3 2022

tham khảo

Trong cuộc sống, mỗi con người đều có một ước mơ, một khát vọng và em cũng vậy. Ước mơ của em đó là trở thành một giáo viên mẫu mực, làm nên sự nghiệp trồng người. Từ những ngày bé, em đã mơ ước một lần được đứng trên bục giảng để giảng bài cho các em nhỏ, truyền tri thức tới cho các em và chắp cánh ước mơ cho các em tới các chân trời mới lạ. Ước mơ ấy đã đi cùng em bao nhiêu năm nay và nó trở thành động lực cho em cố gắng học tập và phấn đấu nhiều hơn. Nhưng em hiểu, hành trình đạt được ước mơ của chính bản thân mình chưa bao giờ là dễ dàng nhưng em không bao giờ cho phép bản thân mình bỏ cuộc hay gục ngã vì em còn chưa chinh phục được ước mơ của chính mình. Để trở thành giáo viên, em phải cố gắng học tập thật tốt để có kiến thức nền tảng thật vững chắc và thi đỗ vào trường Sư phạm. Em đã từng mơ đến những ngày tháng sinh viên, được đào tạo kỹ năng và nghiệp vụ sư phạm, được đi thực tập và trở thành giáo viên thực sự. Đằng sau ước mơ ấy, những nhà giáo tương lai sẽ phải đối mặt với đủ thứ áp lực và rèn luyện hàng ngày để có đủ tố chất và kỹ năng thành những nhà giáo mẫu mực tương lai. Những đêm thức trắng để học bài, để làm thuyết trình, để hoàn thành khóa luận,... tất cả cũng chỉ vì một ngày được thắp sáng ước mơ của nghề dạy trẻ. Thậm chí, ngay cả khi trở thành giáo viên thực sự rồi, nhà giáo cũng phải đánh đổi và đối mặt với rất nhiều những gian nan và thử thách để có đủ kinh nghiệm và sự vững vàng trong nghề. Dù cho nghề nhà giáo là nghề vất vả nhưng với em, đó là sự vinh quang và là niềm đam mê mà em khát khao. Em sẽ trở thành giáo viên dạy các bạn nhỏ, xây dựng cho các bạn nhỏ nền tảng kiến thức vững vàng và chắp cánh ước mơ cho các em nhỏ đến những nơi mà các em muốn đến, lái những chuyến đò tri thức cập bến sang sông. Và em sẽ trở thành nhà giáo mẫu mực, đạt được đỉnh cao trong nghề nhà giáo mà mình vẫn vô cùng yêu quý. Tóm lại, để có thể trở thành nhà giáo, việc em cần làm đó chính là cố gắng học tập thật tốt và có đủ kỹ năng và kiến thức.

Trong cuộc đời mình, ai chả có những ước mơ và khát vọng. Với tuổi thơ, tâm hồn đã trong trẻo lại giàu cảm xúc và trí tưởng tượng, nên càng nhiều mơ ước. Cái gì đã làm nên những giấc mơ kì diệu của tuổi thơ vậy? Có lẽ cũng như tôi, bạn phải thừa nhận rằng: văn học đã thắp hồng ngọn lửa mơ ước trong tim ta! Có ý kiến cho rằng: “Văn học đã chắp cánh cho tuổi thơ bao ước mơ và tình thương yêu”....
Đọc tiếp

Trong cuộc đời mình, ai chả có những ước mơ và khát vọng. Với tuổi thơ, tâm hồn đã trong trẻo lại giàu cảm xúc và trí tưởng tượng, nên càng nhiều mơ ước. Cái gì đã làm nên những giấc mơ kì diệu của tuổi thơ vậy? Có lẽ cũng như tôi, bạn phải thừa nhận rằng: văn học đã thắp hồng ngọn lửa mơ ước trong tim ta! Có ý kiến cho rằng: “Văn học đã chắp cánh cho tuổi thơ bao ước mơ và tình thương yêu”. Văn học là một loại hình sáng tác, tái hiện những vấn đề của đời sống xã hội và con người. Phương thức sáng tạo của văn học được thông qua sự hư cấu, cách thể hiện nội dung các đề tài được biểu hiện qua ngôn ngữ. Các tác phẩm văn học đều mang đến những giá trị nhân văn đến cho độc giả. Văn học chính là nơi để độc giả thỏa sức mơ ước và còn thể hiện được tình yêu thương người với người. Chắc bạn cũng đà một lần mơ ước bay lên cung trăng cùng chú Cuội để được đắm mình vào cõi bồng lai tiên cảnh, hay được du ngoạn bốn phương trời cùng tấm thảm bay, ngắm phong cảnh non xanh nước biếc với những dòng sông thơ mộng, những cánh rừng bí ẩn, những ống khói nhà máy cao chọc trời...Phải chăng việc bay lên vũ trụ ngày nay của con người cũng là nhờ những câu chuyện cổ tích xưa đã kích thích sự sáng tạo của nhà khoa học? Các nhà văn quả là “kì tài”, họ đã đi trước nhân loại hàng chục thế kỉ. “Những ngày thơ ấu” của Nguyên Hồng là tập hồi kí viết về những tháng ngày tuổi thơ cay đắng và khắc nghiệt của chính tác giả - một tuổi thơ mồ côi, chịu bao nhiêu tủi cực, thiếu thốn. Và có lẽ, trong tác phẩm, làm cho người đọc cảm động nhất chính là đoạn trích “Trong lòng mẹ”. Đoạn trích đã cho ta hiểu được tình cảnh đáng thương cùng nỗi đau tinh thần bấy lâu của bé Hồng đồng thời là khát khao tình mẫu tử của bé. Là một cậu bé vô cùng yêu mẹ và thông minh, Hồng tự nhủ với lòng mình “đời nào tình thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến....”. Người đọc còn xúc động hơn nữa khi thấy tình cảm hai mẹ con bé Hồng gặp nhau. Khi mới thấy thoáng bóng ai giống mẹ, bé Hồng đã không kìm được lòng mà chạy gọi theo dù biết nếu đó là nhầm lẫn sẽ là một trò cười xấu hổ nhưng tình yêu thương mẹ của bé khi trỗi dậy đã lôi bé đi, không sao kìm lại được. Được nhìn thấy con, ôm con trong vòng tay, người mẹ như quên hết mọi cực nhọc, đau khổ và cả khuôn mặt đều ánh lên hạnh phúc. Trong lúc nằm trong lòng mẹ, Hồng thấy “Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường” đồng thời có sự liên tưởng kì lạ “Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trên trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng”. Đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý vô ngần! Truyện ngắn " Tôi đi học" của Thanh Tịnh thể hiện rất đầy đủ phong cách sáng tác của tác giả: đậm đà chất trữ tình, đằm thắm, êm dịu, trong trẻo và tràn đầy chất thơ. Truyện đã thể hiện một cách xúc động tâm trạng hồi hộp, cảm giác bỡ ngỡ của nhân vật tôi, chú bé được mẹ đưa đến trường lần đầu tiên trong ngày tựu trường. Cảm xúc bắt đầu được khơi nguồn từ hiện tại với cảnh lá rụng vào cuối thu. Đó là một buổi ban mai đầy sương thu và gió lạnh: Buổi tựu trường xa xưa ấy thật đáng nhớ, cậu con trai bé bỏng được mẹ âu yếm nắm tay tôi dẫn đi. Con đường đi đến trường là con đường làng dài và hẹp vốn đã quen đi lại lắm lần nhưng tự nhiên chú bé thấy lạ. Cảnh vật quê nhà hình như đều thay đổi bởi lẽ vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Chú bé bảy tám tuổi cảm thấy mình đã khôn, không còn chơi bời lêu lổng lội qua sông thả diều như thằng Quý và không đi ra đồng nô đùa như thằng Sơn nữa. Làm sao quên được buổi tựu trường xa xưa đó. Chú bé cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn khi được mặc chiếc áo vải dù đen dài, cầm trong tay hai quyển vở mới. Chú thêm cảnh mấy cậu học trò bằng tuổi mình áo quần tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau hay trao sách vở cho nhau xem. Chỉ cầm hai quyển vở mới, dù tay ghì thật chặt mà chú vẫn cảm thấy nặng, rồi một quyển vở Xệch ra và chênh đầu chúi xuống đất. Nhìn thấy mấy cậu ôm sách vở nhiều lại còn kèm cả bút thước nữa, chú ngây thơ nghĩ chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước. Ý nghĩ, tâm lý ấy của nhân vật tôi đã thoáng qua trí nhớ của mình một cách nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi. Hình ảnh so sánh duyên dáng quá, không hề sáo mòn, công thức: so sánh cái ý nghĩ chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước được so sánh với làn mây lướt ngang trên ngọn núi đã làm nổi bật ý nghĩ non nớt và ngây thơ trong sáng của nhân vật tôi. Khi đứng trước ngôi trường, chú bé càng hồi hộp, bỡ ngỡ. Chú ngạc nhiên trước cảnh đông vui dầy đặc cả người trước sân trường; ai cũng áo quần sạch sẽ, gương mặt vui tươi sáng sủa. Chú đã từng đi bẫy chim quyên với thằng Minh, và ghé lại trường một lần, đi quanh các lớp, cảm thấy trường xa lạ, cao ráo và sạch sẽ hơn các nhà trong làng. Thế mà buổi tựu trường hôm nay, chú cảm thấy trường Mỹ Lí của mình vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình làng Hòa ấp. Đứng giữa sân trường rộng, chú bé đâm ra lo sợ vẩn Vơ. Phải chăng tâm trạng bồi hồi, bỡ ngỡ là rất thực, rất điển hình đối với tuổi thơ trong buổi tựu trường đầu tiên trong đời mình. Chú bé cũng như những học trò khác bỡ ngỡ đứng nép bên người thân, con chim đứng bên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng, e sợ. Hình ảnh so sánh đặc sắc quá! Tâm trạng vừa khao khát học hành, ước mơ bay tới những chân trời xa. Chân trời ước mơ và hy vọng đã hiện về trong tâm tưởng của tuổi thơ trong buổi tựu trường. Tiếng trống trường, tiếng trống trường ngày khai giảng tiếng trống dù ở đâu và bất cứ thời nào cũng gây chấn động, hồi hộp kỳ lạ. Hồi trông trường của trường Mỹ Lí đã thúc vang dội cả lòng chú bé. Khi học sinh xếp hàng vào lớp, chú cảm thấy mình chơ vơ. Và tất cả học trò đều bắt đầu vụng về lúng túng. Tưởng như không đi mà bị kéo dìu tới trước. Co chân rồi duỗi chân, cứ dềnh dàng mãi. Toàn thân thì run run theo nhịp bước rộn ràng trong các lớp. Và khi ông đốc gọi tên, khi ông đốc nói..., các em học trò vào lớp Năm đã lúng túng... càng lúng túng hơn. Nhiều em ôm mặt khóc, nhiều em thút thít. Riêng chú bé thì cố bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước nhưng vẫn dúi đầu vào lòng mẹ tôi khóc nức nở. Có bao giờ, chú quên được cái bàn tay yêu thương của mẹ vuốt nhẹ lên tóc mình. Tuy vậy, chú bé khi xếp hàng vào lớp Năm, được thầy giáo trẻ tuổi tươi cười đứng đón ở cửa lớp, nhưng chú vẫn cảm thấy lẻ loi: trong thời thơ ấu tôi chưa lần nào thấy xa mẹ tôi như lần này. Cảm xúc hồi hộp bâng khuâng dâng lên man mác trong lòng khi ngồi trong lớp, cảm thấy một mùi hương lạ xông lên. Chú thấy lạ và hay hay những hình treo trên tường. Chú nhìn ra ghế và lạm nhận đó là vật của riêng mình, nhìn người bạn tí hon ngồi cạnh không cảm thấy xa lạ mà quyến luyến tự nhiên... Có lúc chú đưa mắt thèm thuồng một cánh chim... Chú vòng tay lên bàn lẩm nhẩm đánh vần bài viết tập Tôi đi học. Tiếng phấn của thầy giáo đã đưa chú trở về thực tế. Tôi đi học là một tiếng lòng man mác, bâng khuâng của một thời để nhớ, một thời để yêu. Kỷ niệm ấy rất đẹp và sâu sắc, vì thế sau này Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường. Truyện "Cô bé bán diêm" của An-đec-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước cảnh ngộ nghèo khổ, khôn cùng và cái chết vô cùng thương tâm của cô bé. Cô bé đã cạn kiệt về vật chất và bị tổn thương nặng nề về tinh thần. Trong cuộc đời này còn có gì đau đớn hơn khi là môt cô bé bị bỏ rơi, cô đơn, lẻ loi giữa trời. Truyện "Cô bé bán diêm" của An-đec-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước cảnh ngộ nghèo khổ và cái chết của cô. Trước cảnh ngộ nghèo khổ, cơ cực của cô bé, lòng tôi như đau thắt lại. Có lẽ nào ta lại không cảm thấy xót xa khi nghĩ về hình ảnh cô bé một mình bơ vơ, giữa một không gian mênh mông trong đêm tối, rét cắt da, cắt thịt. Trong khi mọi người được sum vầy vui vẻ trong các căn nhà âm áp, bên lò sưởi kia, thì em bé phải một mình bán những bao diêm, em chẳng được ai quan tâm để ý. Cảnh ngộ đó của cô bé càng làm đau đớn tim ta hơn, vì nó lại xảy ra trong đêm giao thừa, khi tất cả niềm vui và sự đầy đủ ùa vào những căn nhà ấm cúng. Giá như tất cả những hình ảnh tưởng tượng biến thành hiện thực thì em sẽ vui sướng biết bao, khi "ngỗng nhảy ra khỏi đĩa" sẽ mang đến cho em bữa ăn thịnh soạn để vượt lên phút đói lả người. Nhưng một lần nữa, ảo ảnh lại vụt biến, em lại phải đối mặt với "phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu". Không những thế, em còn chứng kiến sự thờ ơ ghẻ lạnh của những người qua đường, hình ảnh tương phản được nhà văn khắc họa làm ta nhói đau trước em bé bất hạnh. Và một lần nữa, que diêm tiếp theo lại sáng bừng lên, để em được sống trong những giấc mơ đẹp nhất của một em bé. Trong một cuộc sống phải từng phút từng giây vật lộn mưu sinh, em đã phải từ giã những niềm vui được đùa chơi của con trẻ. Ánh sáng từ que diêm đã toả ra vầng hào quang lộng lẫy, cho em "một cây thông Nô-en", như đem đến cho em một thiên đường của tuổi thơ: "Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong tủ hàng". Điều trớ trêu nghiệt ngã là tất cả những hình ảnh tươi đẹp ấy em chỉ kịp nhìn nhưng không thể chạm tay vào, bởi lẽ tất cả chỉ là ảo ảnh, như những ngôi sao trên trời mà em không thể với tới. Trái tim ta như nghẹn lại cùng lời kể của nhà văn, bởi lẽ em bé đang dần kiệt sức và sắp phải gục ngã trước cái lạnh chết người của xứ sở bà chúa Tuyết. Đúng thật vậy qua các tác phẩm đã học ta càng hiểu rõ hơn ý kiến trên. Sẽ không chỉ vậy mà còn rất nhiều, rất nhiều các tác phẩm khác đang đợi chờ các bạn ở phia trước.

0