“ Đêm nay con ngủ giấc trònMẹ là ngọn gió của con suốt đời” Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ được nghe tiếng ru hời ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời không ai yêu con bằng mẹ, suốt đời vì con như mẹ. Vì vậy mẹ là người tôi yêu nhất. Với tôi, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất, cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Mẹ tôi chẳng được như bao người khác. Vì mẹ không có nước da trắng, khuôn mặt tròn hay đôi mắt long lanh. Mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, những nếp nhăn của tuổi bốn mươi. Nhưng đối với tôi, mẹlà người đẹp nhất. Mẹ đẹp hơn những người khác ở cái đẹp trí tuệ. Mẹ tôi nhanh nhẹn, thông minh, tháo vát lắm. Trên cương vị người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng khingồi cạnh mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, tất cả những ý nghĩ đó đều tan biến. Từ bàn tay mẹ như có một dòng chảy yêu thương mãnh liệt chảy vào sâu trong tim tôi, qua ánh mắt, từng cử chỉ nhẹ nhàng, nụ cười hiền hậu. Chỉ khi ở gần mẹ tôi mới cảm nhận được. Trong mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm nom con. Mẹ rất tốt với tôi,có những lúc tôi lỡ lời với mẹ, mẹ chỉ răn dạy và ân cần bỏ qua cho tôi. Hằng ngày, mẹ làm việc từ sớm đến tối. Sáng sớm, mẹ đã dậy và làm các công việc, chuẩn bịbữa sáng cho tôi. Đến tối, mẹ nấu bao nhiêu là món ngon. Những món ấy đâu cao sang gì nhưng chứa chan tình yêu thương của mẹ. Tôi như chú chim nhỏ đónnhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ.Có lần em bị bệnh mẹ đã thức suốt đêm để chăm lo cho em. Tình cảm mẹ dành cho em thật cao cả, vô bờ bến. Mẹ là tất cả, là cả cuộc đời của tôi. Vì thế tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng mẹ, tình cảm mẹ dành cho em.
Tất cả mọi người trong nhà đều nghĩ tôi không yêu bố giống những đứa trẻ khác, Lí do là ngay từ khi được 2 tháng tuổi, tôi đã luôn khóc rất to mỗi khi bố tôi lại gần, cho đến khi 10 tuổi, tôi vẫn ít khi nói chuyện với bố mình. Tôi đã không nghĩ ra vì sao tôi lại làm thế ?. Có lẽ nào do tôi quá yêu bố chăng!
Bố tôi rất bận và thường xuyên phải xa nhà, giống như đi công tác vậy. Vì thế mà tôi luôn sống cùng ông bà, mẹ và chị gái, mong ngóng ngày bố về. Mặc dù thực tế rằng tôi vẫn thường khóc và trốn sau cánh cửa khi nhìn thấy bố. Tôi luôn theo dõi từng hành động của bố và cảm thấy vui khi có bố bên cạnh. Nếu bố chiều chị gái hơn, tôi sẽ lại khóc.
Bố tôi là người trầm tính, quyết đoán và tốt bụng, ông ấy tạo cho người khác cảm giác an toàn và thoải mái. Bố hay mua quà cho tôi với hi vọng ông có thể gần gũi với tôi hơn và một lần được chứng kiến con gái mình chân lon ton chạy tới gần, hôn lên má rồi nói : “ con yêu bố”. Cảnh tượng đó tôi cũng đã tưởng tượng ra nhiều lần và tự hứa với lòng mình rằng: phải sống bằng cảm xúc thật của mình và đừng lo sợ sự chia ly. Thời gian trôi qua, bố tôi đã về nghỉ hưu nhưng tôi lại đi học xa nhà nên hai bố con hiếm khi gặp nhau. Lúc rảnh rỗi, tôi gọi cho bố và kể về những câu chuyện vui, về những cậu bạn trai mà tôi quý mến. Bất chợt nhận ra một điều là ngoài bố, tôi chẳng thấy người đàn ông nào trên đời này hoàn hảo cả.
Con người không thể thay đổi quá khứ, vì thế hãy cứ làm tốt những gì bạn có thể và đừng bao giờ để bản thân cảm thấy hối hận. Cuộc sống luôn tồn tại niềm vui và nỗi buồn, ta nên tập quen với điều đó. Nếu được quay về thời thơ ấu, tôi vẫn sẽ trốn sau cánh cửa và quan sát từng hành động của bố tôi. Điều quan trọng nhất bây giờ là bố đã hiểu tình cảm thật trong tôi.
Các câu hỏi dưới đây có thể giống với câu hỏi trên
Bảng xếp hạng
Tất cảToánVật lýHóa họcSinh họcNgữ vănTiếng anhLịch sửĐịa lýTin họcCông nghệGiáo dục công dânÂm nhạcMỹ thuậtTiếng anh thí điểmLịch sử và Địa lýThể dụcKhoa họcTự nhiên và xã hộiĐạo đứcThủ côngQuốc phòng an ninhTiếng việtKhoa học tự nhiên
“ Đêm nay con ngủ giấc trònMẹ là ngọn gió của con suốt đời” Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ được nghe tiếng ru hời ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời không ai yêu con bằng mẹ, suốt đời vì con như mẹ. Vì vậy mẹ là người tôi yêu nhất. Với tôi, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất, cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Mẹ tôi chẳng được như bao người khác. Vì mẹ không có nước da trắng, khuôn mặt tròn hay đôi mắt long lanh. Mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, những nếp nhăn của tuổi bốn mươi. Nhưng đối với tôi, mẹlà người đẹp nhất. Mẹ đẹp hơn những người khác ở cái đẹp trí tuệ. Mẹ tôi nhanh nhẹn, thông minh, tháo vát lắm. Trên cương vị người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng khingồi cạnh mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, tất cả những ý nghĩ đó đều tan biến. Từ bàn tay mẹ như có một dòng chảy yêu thương mãnh liệt chảy vào sâu trong tim tôi, qua ánh mắt, từng cử chỉ nhẹ nhàng, nụ cười hiền hậu. Chỉ khi ở gần mẹ tôi mới cảm nhận được. Trong mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm nom con. Mẹ rất tốt với tôi,có những lúc tôi lỡ lời với mẹ, mẹ chỉ răn dạy và ân cần bỏ qua cho tôi. Hằng ngày, mẹ làm việc từ sớm đến tối. Sáng sớm, mẹ đã dậy và làm các công việc, chuẩn bịbữa sáng cho tôi. Đến tối, mẹ nấu bao nhiêu là món ngon. Những món ấy đâu cao sang gì nhưng chứa chan tình yêu thương của mẹ. Tôi như chú chim nhỏ đónnhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ.Có lần em bị bệnh mẹ đã thức suốt đêm để chăm lo cho em. Tình cảm mẹ dành cho em thật cao cả, vô bờ bến. Mẹ là tất cả, là cả cuộc đời của tôi. Vì thế tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng mẹ, tình cảm mẹ dành cho em.
Bn tham khảo nha ^^
Tất cả mọi người trong nhà đều nghĩ tôi không yêu bố giống những đứa trẻ khác, Lí do là ngay từ khi được 2 tháng tuổi, tôi đã luôn khóc rất to mỗi khi bố tôi lại gần, cho đến khi 10 tuổi, tôi vẫn ít khi nói chuyện với bố mình. Tôi đã không nghĩ ra vì sao tôi lại làm thế ?. Có lẽ nào do tôi quá yêu bố chăng!
Bố tôi rất bận và thường xuyên phải xa nhà, giống như đi công tác vậy. Vì thế mà tôi luôn sống cùng ông bà, mẹ và chị gái, mong ngóng ngày bố về. Mặc dù thực tế rằng tôi vẫn thường khóc và trốn sau cánh cửa khi nhìn thấy bố. Tôi luôn theo dõi từng hành động của bố và cảm thấy vui khi có bố bên cạnh. Nếu bố chiều chị gái hơn, tôi sẽ lại khóc.
Bố tôi là người trầm tính, quyết đoán và tốt bụng, ông ấy tạo cho người khác cảm giác an toàn và thoải mái. Bố hay mua quà cho tôi với hi vọng ông có thể gần gũi với tôi hơn và một lần được chứng kiến con gái mình chân lon ton chạy tới gần, hôn lên má rồi nói : “ con yêu bố”. Cảnh tượng đó tôi cũng đã tưởng tượng ra nhiều lần và tự hứa với lòng mình rằng: phải sống bằng cảm xúc thật của mình và đừng lo sợ sự chia ly. Thời gian trôi qua, bố tôi đã về nghỉ hưu nhưng tôi lại đi học xa nhà nên hai bố con hiếm khi gặp nhau. Lúc rảnh rỗi, tôi gọi cho bố và kể về những câu chuyện vui, về những cậu bạn trai mà tôi quý mến. Bất chợt nhận ra một điều là ngoài bố, tôi chẳng thấy người đàn ông nào trên đời này hoàn hảo cả.
Con người không thể thay đổi quá khứ, vì thế hãy cứ làm tốt những gì bạn có thể và đừng bao giờ để bản thân cảm thấy hối hận. Cuộc sống luôn tồn tại niềm vui và nỗi buồn, ta nên tập quen với điều đó. Nếu được quay về thời thơ ấu, tôi vẫn sẽ trốn sau cánh cửa và quan sát từng hành động của bố tôi. Điều quan trọng nhất bây giờ là bố đã hiểu tình cảm thật trong tôi.
~hok tốt~
#Trang#