K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bài Toán 8

Ở một trường tiểu học nọ có ba bạn rất thân, cả ba bạn đều tinh nghịch và đều rất thông minh. Một hôm ba bạn làm gãy cái bàn và bị cô giáo khiển trách. Biết ba bạn đều học giỏi nên Cô đã ra một bài toán cho ba bạn như sau:

Cô đưa ra 5 cái mũ để cả ba bạn cùng biết màu của chúng, trong đó có 3 cái mũ màu đỏ và 2 cái màu xanh. Ba bạn được xếp thành hàng dọc. Sau đó Cô lấy khăn bịt mắt cả ba bạn, rồi đội cho mỗi bạn một cái mũ, còn lại 2 cái mũ cô giấu đi. Cô nói: "Sau khi cởi bỏ khăn bịt mắt ra, các em chỉ được phép nhìn vào mũ của những người đứng trước mình, không được quay lại nhìn mũ người đằng sau và tất nhiên không được nhìn vào mũ mình đang đội (như vậy người đứng cuối hàng sẽ nhìn được mũ của hai bạn đứng trước, người đứng giữa chỉ nhìn thấy mũ của người đứng đầu, còn người đứng đầu hàng thì không nhìn thấy mũ bạn nào cả); nếu một trong ba em mà nói được chính xác mình đội mũ màu gì thì Cô sẽ tha lỗi làm gãy bàn hôm nay."

Nói xong Cô tháo các khăn bịt ra. Cô lần lượt hỏi từ bạn đứng cuối đến bạn đứng đầu.Lần lượt bạn đứng cuối và đứng giữa đều trả lời to lên rằng "Tôi không biết mũ mình đội màu gì". Khi hỏi đến bạn đầu hàng, tuy không nhìn được mũ của cả ba người, bạn vẫn dõng dạc nói: "Tôi đã biết mình đội mũ màu gì rồi!" Và bạn ấy đã nói được chính xác mũ mình đang đội khiến cho Cô và các bạn khác trầm trồ khen ngợi.

Vậy em hãy cho biết bạn đứng đầu hàng đội mũ màu gì và tại sao bạn ấy lại biết được mũ mình đang đội?

1
7 tháng 11 2018

Hai bạn đứng cuối và giữa chắc chắn phải đội mũ xanh, vì nếu ít nhất một tỏng hai bạn đội mũ đỏ thì bạn thứ ba sẽ không biết được mình đội mũ màu gì. Vậy còn lại bạn thứ ba đội mũ đỏ.

Chap 6 :- Êu nhóc,sao về trễ thế?Sakura chỉ cười rồi đi thẳng lên lầu. Touya biết được đó không phải một nụ cười tươi mà đằng sau nó là một thứ ớn lạnh. Touya rùng mình,đổ mồ hôi,lặng lẽ vào bếp nấu ăn,dường như anh đã đoán được những gì xảy ra trong thời gian sakura về trễ.- Sakura,sao rồi? Tiện không?- Rất tuyệt,nhờ có nó,tớ đã cho bọn chúng phải nhập viện và...-...
Đọc tiếp

Chap 6 :

- Êu nhóc,sao về trễ thế?

Sakura chỉ cười rồi đi thẳng lên lầu. Touya biết được đó không phải một nụ cười tươi mà đằng sau nó là một thứ ớn lạnh. Touya rùng mình,đổ mồ hôi,lặng lẽ vào bếp nấu ăn,dường như anh đã đoán được những gì xảy ra trong thời gian sakura về trễ.

- Sakura,sao rồi? Tiện không?

- Rất tuyệt,nhờ có nó,tớ đã cho bọn chúng phải nhập viện và...

- Nh...nhập viện?! Cậu chơi ghê quá Sakura.

- Như vậy cho chúng biết điều,dám đụng đến ta,HA HA HA HA HA.

Kero thấy ghê ghê,nhưng lại lôi máy game ra chơi để xua đi.

Hôm sau...

Cô Mizuki bước vào,nói với cả lớp

- Các em, hôm nay và trở đi một thời gian,5 bạn hs lp ta sẽ nghỉ học vì nhập viện. Còn 1 bạn thì...thì... - Cô Mizuki ấp úng

- Thì sao cô ?

- Thi ... sẽ không bao giờ quay trở về được nữa.

Cả lớp sững sờ ( trừ Sakura ),nghe nói thế,1 bạn hỏi

- Tại sao lại không thể quay trở về được ạ?

- Vì...bạn ấy chết rồi.

Cả lớp bao trùm một tinh thần sợ hãi,tò mò.

- Tại sao bạn ấy chết,thưa cô?

- Chuyện là vầy,hôm qua cô đi chợ về lúc 6 : 00 tối,đang đi bỗng thấy trên đường bàn tán chuyện gì đó,một chú cảnh sát nói với cô: " Có 5 em học sinh thương nặng ở tay,chân,lưng và bị lõm ở sọ,có ảnh hưởng đến não nên sẽ bị mất đi trí nhớ hoàn toàn,còn 1 em đã chết,bị bẻ tay,máu lênh láng,đầu mất đi đâu mất, chỉ có mỗi cái xác,nghe nói cô là chủ nhiệm lớp đó,mời cô qua xem."Cô qua xem thì đúng đó là 6 bạn học sinh lớp mình,hình như thủ phạm vẫn chưa tìm ra.

Mọi người ai nấy bàng hoàng,ai cũng đều sợ sệt.

Tomoyo cắn răng,lấm lét nhìn sang phía Sakura,Eriol và Syaoran cũng không muốn gây chú ý nên chỉ liếc thay vì quay đầu nhìn. Sakura vẫn câm lặng,cuốn sách lật từng trang. Sự im lặng đáng sợ đến tột độ,nhưng chỉ những người biết sự thật mới thấy được sát khí từ cô,còn những người không biết thì chỉ xem cô như cái bóng.

Cô Mizuki thở dài rồi quay sang chủ đề khác,buổi học hôm đó kéo dài bằng sự căng thẳng.

...

- S...Sakura - chan,ta xuống căn tin ăn trưa nhé.

- Ừ.

" Bộp "

- Cậu muốn gì? Sakura thấy hổng vui nhưng vẫn cười tươi.

Syaoran đặt tay lên vai Sakura,định nói mà thấy Sakura cười,lại đỏ mặt,chạy cái vèo đi mất.

- Êu này!!!

Eriol đang đi thấy Syaoran chạy vụt qua với tốc độ âm thanh thì dí theo.

- Thực tình....

Rồi Sakura và Tomoyo cùng xuống căn tin.

Hôm đó trôi qua suôn sẻ,chẳng ai hề hay biết Sakura là thủ phạm cả. Hôm đó tự nhiên Syaoran chạy như một cái máy,quá mệt,Eriol từ bỏ và về nhà mình,có gì thì gọi cho cậu ta vậy.

--------------- Còn -------------------

2
17 tháng 2 2019

À, mà mk góp ý chút nha! Theo mk, nếu như là một tiểu thư con nhà giàu( ở đây lại cực giàu) thì giết người sẽ ko khiến cho nhiều người tìm thấy xác vậy đâu, bn mún bít thêm thì có thể đọc thêm những kiểu truyện giết người như vậy. ~Chỉ là góp ý thui nha! Dù sao truyên cx hay lắm!😘

17 tháng 2 2019

à thôi,đọc truyện giết người ghê lắm,phần giết người mk viết như vậy là đơn giản lắm rùi đóa.

"Có quen mà, quên tôi rồi à?"Hạ Du nhìn kĩ người trước mặt rồi nhăn trán lại, cố gắng vắt hết trí nhớ của mình ra xem thử rốt cuộc mình có từng gặp cậu ta chưa. Một lúc sau, cô bất lực lắc đầu: "Chịu! Nhìn thì quen quen, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. Chắc chắn là không quen rồi"."Không quen thì bây giờ quen. Giờ là bạn cùng lớp rồi mà, còn ngồi chung bàn nữa. Sau này chắc chắn...
Đọc tiếp

"Có quen mà, quên tôi rồi à?"

Hạ Du nhìn kĩ người trước mặt rồi nhăn trán lại, cố gắng vắt hết trí nhớ của mình ra xem thử rốt cuộc mình có từng gặp cậu ta chưa. Một lúc sau, cô bất lực lắc đầu: "Chịu! Nhìn thì quen quen, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. Chắc chắn là không quen rồi".

"Không quen thì bây giờ quen. Giờ là bạn cùng lớp rồi mà, còn ngồi chung bàn nữa. Sau này chắc chắn sẽ thân, mà biết trước sẽ thân rồi thì bây giờ thân trước đi. Tôi tên Hải Nam!"

Hải Nam vừa nói vừa nhoẻn miệng cười nhìn Hạ Du, còn cô thì suýt chút nữa sặc cả nước bọt. Cô không thèm đáp lại, nhếch môi cười nhàn nhạt rồi xoay người, khoanh tay đặt trên bàn úp mặt xuống nhắm mắt lại, mặc cho người ngồi bên cạnh vẫn đang cố gắng nói chuyện với mình. Cái tên này, không biết là ở xó xỉnh nào chui ra nữa, phiền chết đi được. Cho cậu ta ngồi chung bàn đúng là sự quyết định ngu ngốc nhất của cô trong ngày hôm nay.

Chẳng biết ngày tháng sau này sẽ thế nào chứ hiện tại cô đang cảm thấy bắt đầu có sự không ổn rồi.

"Này, cậu cũng ở kí túc xá phải không? Lát nữa ra về xuống căng tin ăn trưa với tôi không?"

Hạ Du không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Không!"

Bị từ chối thẳng thừng không thương tiếc, vẻ mặt Hải Nam có chút hơi khó coi, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nói tiếp: "Tôi trả tiền mà, có bắt cậu trả đâu. Đi đi, trưa nay tôi mời!"

"Mời cũng không đi!"

"Đi đi mà!" Vừa nói, Hải Nam vừa lay nhẹ cánh tay Hạ Du.

Hạ Du thực sự mất hết kiên nhẫn rồi. Cái tên chết bầm này, đã không được đẹp rồi mà còn nói nhiều nữa chứ. Cô tức giận, bật người dậy quay sang nghiến răng ken két, lườm Hải Nam một cái cháy mặt quát: "Đã kêu không rồi, lải nhải cái gì mà lắm thế? Quen biết gì mà rủ rê? Thần kinh có vấn đề thì về mua thuốc uống, đừng có làm phiền tôi được không?"

Âm lượng giọng nói của Hạ Du không quá lớn nhưng lại có thể khiến không khí xung quanh lập tức im bặt. Bốn mươi mấy con người đồng loạt xoay lại nhìn về chỗ cô với Hải Nam.

Đúng lúc ấy, tiếng trống tan trường bỗng vang lên. Hạ Du lườm Hải Nam thêm lần nữa, rồi không thèm nói gì, kéo balo đeo lên vai đứng dậy định bỏ về thì cánh tay bất ngờ bị níu lại. Cô giật mình, vùng mạnh cánh tay ra trừng mắt nhìn Hải Nam gằn từng tiếng: "Muốn cái gì đây?"

"Tôi cũng ở kí túc xá mà, về chung đi!"

"Cậu là ai? Tôi không quen biết cậu. Đi tránh xa tôi ra. Đồ điên!"

Hạ Du lập tức xoay người hầm hầm bỏ đi. Vừa ra tới cửa lớp liền đâm sầm vào một người nào đó khiến cả cơ thể ngã ngửa ra sau. Cô lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu lên mới phát hiện người kia chính là cái người lúc nãy đi chung với Hải Nam qua lớp mình, nhìn cô thì thầm to nhỏ với nhau rồi bỏ đi đâu mất. Trưa nắng nóng, gặp phải cái tên bệnh hoạn kia đã đủ bực rồi mà giờ đi về cũng không yên.

"Ngày gì mà gặp toàn thứ âm binh đầu đinh không!"

Ném lại cho người trước mặt một ánh nhìn không chút thiện cảm, Hạ Du phủi phủi áo rồi xoay người bỏ đi.

Hải Nam cũng vừa đi ra khỏi lớp, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Hạ Du xa dần rồi khuất sau ngã rẽ xuống hành lang, sau đó quay sang nhìn cậu bạn mình, ngán ngẩm lắc đầu.

Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hải Nam, cậu ta cười khẩy: "Thấy sao?"

"Chắc là cùng một người rồi!"

"Tao cũng chỉ nghe người ta nói, tự nhiên giờ lại thấy tò mò quá!"

Hải Nam tặng cho cậu bạn mình một ánh nhìn cảnh cáo rồi bước thẳng về phía cầu thang.

* * *

Hạ Du sau khi rời khỏi lớp, định sẽ xuống căng tin ăn trưa nhưng sợ lại đụng mặt cái tên quái thai lúc sáng nên quyết định đi thẳng về kí túc xá. Thà cô ăn mì tôm còn hơn phải chạm mặt cái tên điên đó. Cô sợ mình không kiềm chế được lại có án mạng xảy ra.

Kí túc xá trường của Hạ Du thực ra là một toà nhà hai tầng nằm ở phía sau trường, mới được hoàn thành và cho học sinh dọn vào ở được khoảng gần hai năm nay. Bởi vì có rất nhiều học sinh ở xa, đường xá đi lại bất tiện nên hội phụ huynh mới đề xuất xây kí túc xá cho con em mình bán trú lại trường.

Kí túc xá nam và nữ được xây thành hai khu tách biệt, ngăn cách bởi một đường hàng rào sắt rất cao, lại có bảo vệ và các thầy cô quản lý liên tục kiểm tra nghiêm ngặt nên rất đảm bảo việc trật tự của học sinh.

Thường thì một phòng sẽ có tối đa bốn người ở. Tuy nhiên, phòng của Hạ Du vì xây chẹt ở cuối dãy tầng một, nhỏ hơn các phòng khác nên chỉ ở được hai người. Nhà trường phải nói là vô cùng tâm lí. Tuy phòng không quá rộng nhưng khá sáng sủa và thoáng đãng. Trong phòng có một cái giường đôi, hai cái bàn học và một tủ đồ nhỏ. Còn có bếp, nhà vệ sinh cá nhân trong phòng nữa. Cửa phía sau thông ra một góc ban công, đứng từ ban công có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh sân sau của trường.

"Lu ơi Lu à! Tao đói quá, đói sắp chết luôn rồi. Lu ơi cứu tao!"

Vừa bước vào phòng, Hạ Du liền lớn giọng gọi. Không có ai trả lời, phòng cũng trống trơn không bóng người. Cô sực nhớ ra rằng Ngọc Linh – bạn cùng phòng, cũng là bạn thân của cô có nói với cô rằng hôm nay sẽ về nhà. Cô quên mất ngày mai là chủ nhật.

Sự lười biếng trong con người Hạ Du bỗng nhiên trỗi dậy. Cô quăng chiếc balo lên bàn, không thèm thay đồng phục ra mà lăn kềnh xuống giường ngủ một giấc. Tới lúc tỉnh lại, nhìn đồng hồ thì phát hiện đã gần sáu giờ tối.

"Chết cha, sắp tới giờ rồi!" Hạ Du hốt hoảng reo lên, lật đật xỏ dép chạy đi lấy quần áo rồi chui tọt vào phòng tắm.

Trên đời này có hai loại người, một là vào phòng tắm xong gần cả tiếng vẫn chưa thấy bước ra, hai là vừa vào phòng tắm chưa đầy năm phút đã chui ra. Hạ Du thuộc kiểu người thứ hai.

Bụng bắt đầu kêu réo inh ỏi, Hạ Du lại lật đật xuống bếp pha mì ăn. Sau khi lấp đầy cái bụng bởi một bát mì tôm trứng gà to sụ, Hạ Du hào hứng ngồi vào bàn học khởi động máy tính. Còn cả gần mười lăm phút nữa mới tới giờ hẹn, cô chống cằm buồn bã nhìn cái tên Hải Vũ đang xám xịt trong danh sách bạn bè. Tự nhiên cô lại thấy chán chán, di chuyển nhân vật đi vòng vòng quanh bản đồ rồi dừng lại giữa một vườn hoa đào rực rỡ tại Đào Hoa Đầm.

Hải Vũ là tên nickname đồ đệ trong game của Hạ Du. Cô còn nhớ rất rõ, hôm đó vì đang bực mình chuyện trên lớp nên về tới phòng, cô liền mở game ra đi đánh quái để xả cơn giận trong lòng. Trong lúc quá hăng say, vô tình cô lại lỡ tay giết chết một nhân vật nam cấp thấp hơn mình rất nhiều đang đứng gần đó. Vì cảm thấy có lỗi nên cô đã hứa sẽ dẫn cậu ta đi thăng cấp để đền bù. Sau này, vì để tiện cho việc làm nhiệm vụ, cũng như để được hưởng nhiều phúc lợi hơn nên hai người đã trở thành sư đồ.

Trước đây, cái tên Tiểu Du – nickname trong game của Hạ Du luôn xuất hiện khắp nơi trên bản đồ và trong các cuộc tranh luận, chiến đấu hay những nhiệm vụ của bang phái. Nhưng từ khi có đồ đệ, tần suất Hạ Du xuất hiện trên kênh thế giới và bang phái chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết thời gian online đều cùng đồ đệ đi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng thì dẫn cậu ta đi săn boss cấp cao. Loanh quanh luẩn quẩn, hiện tại hai người cũng đã quen biết được gần ba tháng rồi.

Chẳng biết từ khi nào Hạ Du lại có cảm giác mong chờ Hải Vũ đến vậy. Đi học thì chỉ trông thời gian trôi qua thật nhanh để về, rồi tranh thủ học bài cũ, chuẩn bị bài mới đâu đó sẵn sàng để có nhiều thời gian cùng Hải Vũ online game hơn. Đến giờ đi ngủ cũng cảm thấy lưu luyến, thực sự không muốn tạm biệt cậu ấy chút nào.

Đôi lúc ngồi một mình, nghĩ tới Hải Vũ, cô bất giác mỉm cười ngây ngốc. Hai chữ "Hải Vũ" xuất hiện trong tâm trí cô ngày một nhiều hơn. Cô mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi lạ lùng trong lòng, thế nhưng sau đó lại tự mình phủ nhận tất cả. Hạ Du nghĩ, chắc cơ thể mình bị đột biến chỗ nào đó rồi, chứ trước nay cô có bao giờ như thế đâu.

Hải Vũ: "Sư phụ!"

3
16 tháng 1 2019

truyện tên j

17 tháng 1 2019

hết giận thì yêu thôi

Một điều mà chúng ta rất ngại nói ra.Tôi nhớ khi còn nhỏ mỗi lần tặng quà cho mẹ đều đặc biệt ghi một tấm thiệp dài. Trước tiên là lời chào, sau đó là lời chúc, cuối cùng là đến lời cảm ơn và không quên nói cho mẹ biết rằng tôi yêu bà nhiều như thế nào.Sau dần, cùng với sự trưởng thành của tôi, giá trị của món quà ngày một lớn hơn. Hồi nhỏ tôi chỉ có thể tặng mẹ...
Đọc tiếp

Một điều mà chúng ta rất ngại nói ra.

Tôi nhớ khi còn nhỏ mỗi lần tặng quà cho mẹ đều đặc biệt ghi một tấm thiệp dài. Trước tiên là lời chào, sau đó là lời chúc, cuối cùng là đến lời cảm ơn và không quên nói cho mẹ biết rằng tôi yêu bà nhiều như thế nào.

Sau dần, cùng với sự trưởng thành của tôi, giá trị của món quà ngày một lớn hơn. Hồi nhỏ tôi chỉ có thể tặng mẹ được một bông hoa, một đôi tất thì lớn lên tôi đã có thể tặng mẹ một bộ mĩ phẩm tốt, một chiếc váy đẹp, một cái túi xách. Nhưng tấm thiệp kèm theo ấy thì ngày một ngắn đi. Cho tới năm gần đây nhất vào ngày 8/3 cũng chỉ còn vẻn vẹn một dòng: “Chúc mẹ ngày quốc tế phụ nữ vui vẻ”

Tôi không biết làm thế nào mà con người chúng ta càng ngày càng ngại thổ lộ tình cảm của mình như thế, nhất là khi đối với những người đặc biệt đã sinh thành và dạy dỗ chúng ta.

Khi chúng ta bước ra ngoài xã hội, rồi có một cậu bạn trai, hoặc một cô bạn gái, hay thậm chí là một người bạn thân thiết, chúng ta dễ dàng nói cảm ơn, xin lỗi, và càng không ngại buông một lời yêu thương, trân trọng.

Nhưng với ba mẹ, chúng ta lại không làm thế, hoặc rất ít.

Tất nhiên, thi thoảng chúng ta vẫn thường chọn cách dễ dàng hơn như ghi vào thiệp, hay gửi tin nhắn. Nhưng tôi luôn tin rằng, việc trực tiếp thổ lộ lời yêu thương với một ai đó luôn là điều đặc biệt thiêng liêng. Bạn đứng trước mặt họ, nhìn vào mặt họ bằng tất cả sự trân thành, kính trọng, biết ơn, rồi nói với họ rằng bạn yêu họ nhiều như thế nào.

Chúng ta không phải là những đứa trẻ nữa. Bạn có biết về những đứa trẻ không, trước khi ba mẹ cho chúng kẹo, hoặc một món đồ chơi, họ thường đặt câu hỏi vui rằng “Con có yêu ba/mẹ không? Con yêu ai hơn?”

Tất nhiên vì để có được thứ mình muốn, chúng sẽ không ngần ngại nói ra lời yêu thương. “Con yêu ba/mẹ nhất”

Những đứa trẻ không giống chúng ta.

Hoặc phải chăng tất cả chúng ta cũng đã từng là đứa trẻ như thế. Nhưng bây giờ, khi đã trưởng thành, bạn sẽ dần nhận thức ra được bạn yêu ba mẹ mình, ngay cả khi họ không cho bạn kẹo hay đồ chơi. Chỉ bởi đơn giản, bạn rõ ràng biết được thứ họ đã cho bạn là cả cuộc đời của họ. Sự sinh thành và nuôi dưỡng,bảo vệ và dạy dỗ.

Vậy tại sao bạn lại không còn nói yêu họ nữa?

Bạn không nói không phải là không yêu, mà chỉ vì cảm thấy điều đó thật khó khăn và ngại ngùng, thậm chí có chút kì cục, nên mãi chẳng thành lời.

Một giải pháp cho bạn, lúc này thì nên sống như là một đứa trẻ. Tất nhiên, đứa trẻ hay nói yêu ba mẹ mình để được cho quà, nhưng cũng chính những đứa trẻ sẵn sàng chạy tới ôm cổ mẹ, ôm chân ba, cười toe toét và nói yêu họ mà chẳng vì lý do gì.

Chẳng ai lại có ý kiến khi nghe một lời yêu thương từ người khác giành cho mình cả đâu, nhất là khi đó còn là ba mẹ của bạn.

Bạn biết cuộc sống này rồi đấy, chúng ta đang sống nhưng lại chẳng biết đâu sẽ là ngày cuối cùng còn được hít thở, tại sao bạn không thể nói lời yêu vào hôm nay?

Và một người không thể biết bạn yêu họ nếu như bạn không nói cho họ biết rằng bạn yêu họ như thế nào.

Tôi yêu bạn. Thế thôi.

---

“Có việc gì mà gọi giờ này thế con?”

“Dạ không có gì, con chỉ muốn nói…”

“Hả sao đấy?”

“Con chỉ muốn nói con yêu mẹ thôi. Hí hí.”

“Ơ. Con bé này hâm nhỉ.”

“Thôi con đi làm nha, muộn làm rồi.”

“Mà…”
“Dạ?”
“Mẹ cũng yêu và nhớ con nhiều. Cố gắng lên con nhé”

“Vâng. Yêu mẹ.”

Họ có thể hơi bất ngờ, họ có thể cảm thấy kì lạ, nhưng chắc chắn một điều rằng, họ thậm chí còn yêu bạn nhiều hơn bạn yêu họ rất rất nhiều. Và hẳn là, họ cũng đã chờ đợi lời nói ấy của con mình từ lâu.

Korea.

27.04.2019.

Nguồn: Sưu tầm

__Đôi lời muốn nói: Tôi thấy bài viết kia rất đứng thực tế mà ta đang trải qua. Vậy bạn có suy nghĩ gì khi đọc bài này?

1
28 tháng 10

O-o mọt sách ko đeo kính?

Hôm nay khi mình đang ăn tối ở quán cơm thì có một bé gái vào mời mình mua đồ,lúc đầu thì mình từ chối nhưng bé nói với mình với một đôi mắt hồn nhiên và chân thành "chú mua hộ cháu đi ạ,10k thôi ạ,cháu hứa là sẽ về" ,mình mới hỏi là tại sao thì bé ấy nói với mình "dạ là để đủ tiền mua sữa cho mẹ cháu ạ,chú không tin thì chú ngồi đây để cháu mua về cho chú xem " mình lúc...
Đọc tiếp

Hôm nay khi mình đang ăn tối ở quán cơm thì có một bé gái vào mời mình mua đồ,lúc đầu thì mình từ chối nhưng bé nói với mình với một đôi mắt hồn nhiên và chân thành "chú mua hộ cháu đi ạ,10k thôi ạ,cháu hứa là sẽ về" ,mình mới hỏi là tại sao thì bé ấy nói với mình "dạ là để đủ tiền mua sữa cho mẹ cháu ạ,chú không tin thì chú ngồi đây để cháu mua về cho chú xem " mình lúc đó không do dự đưa cho bé 10k và một lúc sau bé quay lại trên tay là một lốc sữa fami.

Mình luôn tự hỏi trên đường về nhà,mình có được bằng cô bé đó chưa?Mình được ăn học tử tế,đọc nhiều sách,có thể kiếm được tiền...nhưng bản thân mình lớn lên đã được như thế chưa??hành xử đã bằng đươc bé ấy chưa?mình thấy các bạn rất thích đọc sách self help,vậy cho mình hỏi các bạn đọc cuốn đó để làm gì?để có động lực bản thân mình cố gắng hơn?để có thể kiếm được thật nhiều tiền?để có thể phát triển bản thân một cách tốt hơn?nhưng các bạn có được hành xử như cô bé ấy chưa?

Cách đây khoảng 6 tháng,mình gặp một bác ăn xin đứng ở trước cửa trường mình (DH FPT) chân run, đứng không vững bác đang cố gắng tìm một cái gì đó để tựa nên ra hiệu nhờ các bạn ở gần đó đến đỡ,thế nhưng mà các bạn ấy lại có vẻ mặt hoảng sợ và tránh xa,mình chạy vội đỡ bác ngồi xuống ghế đá và gửi bà một ít tiền.Các bạn có biết không,những bạn tránh xa bác ấy ăn mặc rất chất, rất sang trọng,rất hay ngồi trong thư viện đọc sách self help,có những người đã đọc Đắc Nhân Tâm,toàn bộ dạy con làm giàu,tôi tài giỏi bạn cũng thế....có một số bạn là gương mặt thân quen trong thư viện mượn sách nhưng không cần quẹt thẻ thế nhưng cách hành xử của các bạn ấy cho tới tận bây giờ làm mình không thể chịu nổi,không thể hiểu được,được học DH danh tiếng,nhà có điều kiện,đọc nhiều sách nhưng hành xử có lẽ không bằng một phần của cô bé trên kia...

Ngày xưa khi mình còn học ở trong miền nam,cô bạn của mình đang đứng trước cửa học thêm nhà thầy gọi đt thì bj một cậu bé giật điện thoại và bọn mình bắt được,khi bọn mình chuẩn bị đánh cậu bé thì thầy gọi bọn mình vào nói với bọn mình "tôi thấy một lũ đeo giày đánh một đứa bé đi chân đất " và hỏi ra thì biết cậu bé ấy cả một ngày chưa được ăn gì.Buổi học hôm đó thầy dạy chúng tôi mà không giảng bất kỳ một chữ nào.Vào thời điểm đó tôi được cùng thầy đến gặp thầy Nguyễn Ngọc Ký thày bị liệt hai tay hoàn toàn nhưng chữ viết của thầy rất rất đẹp,thầy nói với chúng tôi rằng "nhìn thấy thì cố gắng mà học hỏi lấy" và xin thầy ký 2 chữ "rèn luyện" treo ở phòng học của thầy.Vào mua hè năm đó (lúc đó chúng tôi đang học lớp 8) thầy đưa cho chúng tôi cuốn Đắc Nhân Tâm và bảo chúng tôi về đọc,sau hè chúng tôi lên lớp và thầy hỏi chúng tôi thấy thế nào về cuốn sách này tất cả mọi người đáp rất hay và ý nghĩa ạ,thế nhưng trưởng nhóm lại nói

-Sai rồi,chỉ có 30% là tốt 70% là xấu xa,vậy thì rất rất tệ mới đúng

-Tại sao lại rất tệ?

-Lừa đảo hơn,tinh vi hơn,chuyên nghiệp hơn

-Tại sao lại lừa đảo hơn,tinh vi hơn và chuyên nghiệp hơn?

-Tại vì mang theo sự ích kỷ của con người nhiều hơn,có mục đích nhiều hơn,vì tiền và vì chính sự bản thân của mình ngay từ ban đầu nhiều hơn

-Đúng rồi,hoàn toàn chính xác,chỉ có 30% là đúng thôi còn lại mọi thứ chỉ là xấu xa,tại sao ư?tại vì họ dạy các hành động có mục đích vì bản thân mình trước tiên sau đó rồi mới nghĩ đến người khác vì bản thân mình,đó chính là tận cùng của sự dối trá và lừa đảo,đây là cuốn sách bán chạy nhất thế giới,ai đọc xong đa phần đều yêu thích nó bởi vì nó giúp mọi người đạt được sự ích kỷ của bản thân mình ngay từ lúc đầu,thế giới này,sau này nhất định sẽ càng xấu xa hơn,tinh vi hơn

"Cuốn sách này giống như hành động của các em với cậu bé ăn xin trong năm ấy,ai cũng tưởng hành động đó là đúng đắn,nhưng không phải như thế,những thứ mà con người tôn vinh cho là cái đẹp những với một số người nó là thảm họa,là cái chết,là bước đường cùng,là sự giả dối...không ai biết được sự thật đằng sau nó là gì,những kẻ được đi học tự cho mình là soi sáng bóng tối nhưng lại đốt cháy hoàn toàn những thứ ở trong bóng tối ấy,những kẻ cầm đèn pin soi sáng cứ tưởng mình sang trọng thế nhưng đằng sau cái đèn pin là người cầm ấy đó mới thực sự là bóng dêm đen tối nhất"

Dạo gần đây tôi thấy các bạn đọc nhiều sách self self help,nhưng đọc nhiều sách không có nghĩa là có tri thức,phải biến những thứ trong sách thành hiện thực thì đó mới là tri thức,con người sống là nhờ vào hành động chứ không phải là vì tư tưởng,và phải cố gắng học tập rèn luyện trước tiên,phải biết xem xét hoàn cảnh của mình chứ đừng nghĩ "người ta trẻ hơn mình bé hơn mình còn làm giàu được",mình chỉ sợ các bạn không cố gắng học hành thì "đến bao xi chắc gì đã biết vác đúng cách mà ở đó đòi thành công" tôi cũng không biết các bạn giờ tìm kiếm động lực gì?nhưng các bạn có nên tự hỏi cô bé kia một ngày đi cả chục km để làm gì?thành công của của bạn đang tìm kiếm cố gắng vì điều gì?xinh đẹp hơn?thông mình hơn?giàu có và nổi tiếng hơn?nhiều người ngưỡng mộ hơn?nhiều lời khen hơn?với cô bé kia thì có lẽ thành công là đủ tiền mua cho mẹ một lốc sữa,với tôi là được đi ngủ với một thâm hồn thanh thản hơn và trái tim tràn ngập yêu thương

"Người con trai ấy biết đau buồn trước nỗi bất hạnh của người khác,biết sung sướng trước niềm hạnh phúc của mọi người xung quanh và hơn hết cậu ấy mong muốn những niềm hạnh phúc đến với tất cả mọi người.Đó là điều quan trọng nhất cảu một con người" (Trích bố của XuKa nói về Nobita trước đêm đám cưới của Nobita)


2
28 tháng 10

chúng ta có thể chia sẻ về quá khứ của Nobita là ngày xưa Nobita éo thích Suka mà nó thích mukbang đứa con gái khác cơ, bây giờ nó chuyển nhà nên Nobita bắt cá hai tay với Suka mà cung ật mí là nó chỉ thích con em họ của Suka thui >-<

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình...
Đọc tiếp

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.
Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.
Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.
Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Hu hu mình muốn tuổi học trò kéo dài mải mãi

0
Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng. Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.- Miu là do anh đem về...
Đọc tiếp

Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.

Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.
- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?
Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng. Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.
- Miu là do anh đem về thì anh đem đi đi.
- Em sẽ không sao chứ? Em yêu con như vậy...
- Tôi chưa bao giờ yêu con bé. Suốt ngày quấn lấy tôi, phiền chết đi được. Còn nữa, nếu tôi mang con bé bên mình sẽ làm những người đàn ông sợ chạy mất. Như vậy thì sao tôi kết hôn được đây?
Yên lặng lắng nghe, Niệm Kha không nói gì, duy trì tư thế lái xe, gương mặt anh không có biểu hiện gì bất thường, vẫn thâm trầm như anh trước đây.
Không khí trong xe lắng xuống. Đến tận khi xe rẽ vào nhà, Yên Chi chuẩn bị mở cửa đi xuống, Niệm Kha mới mở miệng.
- Em để Miu ở đây một thời gian nữa, anh sẽ từ từ nói chuyện với con, anh sẽ sớm mang con đi không làm phiền em nữa.
Yên Chi lười mở miệng, chỉ khẽ gật đầu.
Cả hai đều hiểu, Vị Thanh còn nhỏ, mẹ ruột mất chưa lâu. Khó khăn lắm mới có lại được tình thương của mẹ. Nếu nó biết một lần nữa nó không có mẹ, nó sẽ đau buồn đến dường nào?
- A, mẹ về! Ơ, mà ba đâu rồi? Ba không về cùng mẹ sao?
Vị Thanh chạy ra đón cô, mặt mày hớn hở. Nhìn quanh không thấy ba ba, mặt nó liền xìu xuống.

- Có việc, đi trước rồi.

- Mẹ, có phải ba mẹ làm hòa rồi không?

- Trẻ con đừng hỏi nhiều.

- Con không phải trẻ con, con lớn rồi mà.

- Thấp hơn mẹ thì vẫn là trẻ con.

Hai người một lớn một nhỏ, lớn một câu, nhỏ một câu đến tận khi vào trong nhà.

......

Vị Thanh không biết chuyện ba mẹ ly hôn. Nó vẫn vui vẻ cười đùa. Còn cố ý trước mặt Yên Chi nói tốt cho ba ba.

Con bé không biết, tình cảm Yên Chi dành cho Niệm Kha sớm đã hóa thành thù hận. Thù hận đó tự cô còn không thể hóa giải, huống hồ là con bé.

Yên Chi dành khoảng thời gian ngắn cuối cùng đối xử tốt với Vị Thanh. Cô không lạnh nhạt, cũng không đặc biệt ân cần. Cô sợ mình cho đi quá nhiều tình cảm, lúc con bé rời đi rồi cô sẽ đau lòng.

- Miu, mẹ thực sự rất yêu con, chính vì yêu con, sợ con theo mẹ sẽ không vui, sợ con thiếu tình thương của ba, nên mẹ mới chọn từ bỏ... Con đừng giận mẹ, cũng đừng buồn, rồi ba sẽ tìm cho con một người mẹ mới, người đó sẽ thay mẹ yêu thương con. Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi...

Yên Chi ôm chặt con gái ở trong lòng, khẽ vuốt mái tóc mềm như tơ của con bé. Con bé ngủ say trong lòng cô, đôi môi hình như đang cười.

Cô để Vị Thanh đi với Niệm Kha, không phải vì cô không yêu con bé, mà cô sợ quyết định không kết hôn của mình sẽ làm con bé thiếu đi tình thương của ba.

Cô nói với Niệm Kha không yêu thương Vị Thanh là nói dối. Nói với anh muốn cùng người đàn ông khác kết hôn cũng là nói dối.

Cô đã dành thời gian hai mươi năm để gặp, để quen và để yêu anh. Yêu một người thật lâu, để quên một người chắc cũng phải lâu như vậy. Huống hồ, có người đàn ông nào biết cô không thể sinh con mà còn muốn kết hôn cùng cô?

Cô đã định không kết hôn nữa, cũng không muốn yêu ai nữa. Một mình sống đơn độc đến già, có khi lúc chết đi cũng có một mình. Đơn độc như chính cái cách cô đã đến với thế giới này vậy.

......

Yên Chi đã chuẩn bị tâm lý rời xa Vị Thanh. Nhưng không ngờ, lúc con bé thật sự rời đi, cô lại rơi vào trầm cảm nghiêm trọng.

Ngày hôm đó, cô có hẹn với Mỹ Nhân đi xem một chỗ tốt để thuê mở tiệm bánh.

Cô định sau này sẽ dùng tiệm bánh này để sống. Còn tiền Niệm Kha cho cô gọi là phí hôn nhân kia cô đều trả cho anh, cả căn nhà đứng tên cô.

Lúc cô trở về nhà, gọi Vị Thanh mấy lần đều không nghe con bé trả lời, tìm khắp nhà đều không thấy. Cô nóng ruột định gọi điện thoại cho Niệm Kha thì thấy tin nhắn anh gửi "Anh mang Miu đi rồi, em yên tâm"

Không biết đứng lặng người bao lâu, Yên Chi tay cầm điện thoại, thẫn thờ đi lên lầu.

Tất cả đồ đạc của Vị Thanh đều không còn. Trong một buổi chiều, hai cha con dọn dẹp cũng nhanh thật, nói đi liền đi, một lời từ biệt cũng không có.

Không phải đây là kết quả cô mong muốn sao? Bọn họ đều đi cả rồi, cô nên vui mới phải.

Đèn trong nhà không bật, trong góc phòng, Yên Chi ngồi ôm gối, mắt vô hồn nhìn xuống nền nhà, nửa giây chớp mắt cũng không có.

"- Mẹ xem, hoa cẩm tú cầu nở màu hồng kìa. Đều nhờ ba hóa phép cho đó. Mẹ, mẹ thấy đẹp không?

- Ừ.

- Ừ là sao? Con hỏi mẹ đẹp không thì mẹ phải trả lời là đẹp hoặc không đẹp! Mẹ hiểu rồi chứ?"

"- Mẹ ơi mẹ, có phải lúc nhỏ mẹ dùng cái vòng tay như thế này để cầu hôn với ba không?

- Nói bậy!

- Là ba nói với con mà. Ba còn dạy con đan nữa đó nha. Mẹ thấy con làm có đẹp không?

- Tạm được.

- Con có làm tặng mẹ một cái, để con đeo vào giúp mẹ"

"- Mẹ, có mèo con ở ngoài kia không có mèo mẹ, nhìn rất đáng thương, mẹ cho con nuôi nó nhé?

- Không.

- Cho con nuôi đi mà mẹ, đi mà!"

"- Mẹ, mẹ có biết con giống mẹ ở chỗ nào không?

- Không biết.

- Là đôi mắt. Ba nói lúc con cười, mắt con sẽ giống như mắt mẹ. Mẹ con mình cùng cười lên xem thử đi.

- Không muốn.

- Đi mà mẹ, cười lên một cái thôi!"

Từng góc nhà đều văng vẳng tiếng Vị Thanh. Yên Chi bị những hình ảnh kia làm cho ngơ ngẩn, có lúc cô còn đáp lại. Đêm nằm ngủ, cô còn mơ thấy con bé. Lúc tỉnh lại, chỉ có mình cô trong căn nhà rộng lớn, không có hơi ấm, không có vui vẻ, chỉ có không khí lạnh lẽo bao trùm.

Cô ở trong tình trạng đó hơn một tuần liền. Nếu không có cô bạn Mỹ Nhân kéo cô ra, chắc cô vẫn còn tin Vị Thanh vẫn chưa rời đi.

......

Trong suốt một tuần đó, Niệm Kha cũng không lấy gì thoải mái.

Anh đưa Vị Thanh sang Mỹ để ba mẹ nuôi chăm sóc, mẹ nuôi rất thích con bé, cưng còn hơn bảo bối.

Anh cũng sẽ về Mỹ, nhưng không phải bây giờ. Anh còn công việc cần bàn giao lại, anh đang sắp xếp người thay mình điều hành công ty. Anh vùi đầu vào làm việc, cố gắng không nghĩ đến Yên Chi, tập quên đi cô.

Không nghĩ tới, vào một buổi tối, anh nhận được điện thoại Yên Chi gọi tới.

- Anh bây giờ có thể đến quán bar X đem Yên Chi về được không? Cô ấy... tôi không quản được nữa rồi.

1
" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng...
Đọc tiếp

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.

Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng tên bên ngoài kia có tên Trần Mặc Cảnh cái tên vốn ai nghe cũng chẳng muốn tiếp xúc bởi cái tính lạnh nhạt, tàn nhẫn của anh. Phải chăng cô có thể để ý hơn rằng trước khi vào phòng  nên đứng nhìn bảng tên một chút nhỉ? Lại làm phiền anh ta rồi sao? 

Ngẫm lại Dương Hiểu Tình nhận ra mình đã không gặp Trần Mặc Cảnh đã được năm năm, một thời gian khá dài để cô quên đi đau thương năm đó nhưng giờ lại đối mặt với anh, cô thực sự không đủ mạnh mẽ bởi cô vốn luôn yếu đuối trước mặt anh mọi lúc.

Năm lên sáu tuổi cô gặp Trần Mặc Cảnh tại Anh Quốc trong một hoàn cảnh máu me rất đáng sợ, lần đó anh đã đưa thân ra đỡ cho cô một nhát dao sâu đến mức để lại một vết sẹo lớn sau lưng . Nhưng cô không biết ơn, thậm trí đến một lời cảm ơn cũng không có mà lại khóc lóc sợ hãi mỗi khi gặp lại anh. 

Thời gian trôi qua sau đó gần một năm, Dương Hiểu Tình còn nhớ rõ như in mùa hè năm đó chính Trần Mặc Cảnh nói rằng anh chỉ qua Mỹ để nghỉ mát và qua thăm ba cô. Nhưng sau đó một thời gian rất dài, anh không quay về Anh Quốc mà định sống luôn tại nhà cô. Khi đó cô lên 7 tuổi thì anh khi đó là một chàng trai 16 tuổi nhưng lại ngông cuồng như những tên trong giới đen, ngày nào khi gặp lại anh cũng mang lên mình mùi tanh của máu khiến cô rất ghê tởm. Anh như một con sói xuất hiện giữa màn đêm với mùi máu tanh để hù dọa cô nhưng khi đó ba cô nói " Đó là cách con người ta cứu chính mạng mình ".

Có một lần, Dương Hiểu Tình mặc chiếc váy màu phấn ngồi bệt xuống đất chỉ để đào mấy cái hố nhỏ để trồng hoa. Loài hoa năm đó cô chọn trồng là hướng dương, một loài hoa rất đẹp.

" Em đang trồng hoa sao? " Trần Mặc Cảnh mặc lên mình bộ đồ màu đen, trông rất điển trai, cool nhưng với cô khi đó anh vẫn rất đáng sợ.

Dương Hiểu Tình không hề trả lời chỉ khẽ gật đầu rồi khẽ bới đất lên.

" Để anh giúp em " Anh cầm lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay cô rồi bế cô qua thảm cỏ xanh mướt đằng sau. Cô không hiểu tại sao khi đó cô không thấy sợ anh nữa, anh rất dịu dàng, còn là một người rất mạnh mẽ nữa. 

Hai hố cô đào cả mười lăm phút chỉ nhỏ như chiếc tách uống trà nhưng khi được anh xới qua vài lần đã được đến chục cái hố . Khi đó cô bỗng nhiên vui vẻ nhảy ton ton đến chỗ anh.

" Giỏi quá, giỏi quá " Cô vui mừng lên tiếng, thậm trí còn nắm lấy tay anh đung đưa tỏ vẻ thích thú.

" Tình muốn trồng hoa gì? " Anh khẽ cúi người xuống hỏi khan về loại giống cô muốn sử dụng để trồng.

Dương Hiểu Tình bắt đầu khựng lại, cô bỏ tay anh ra rồi quay lại chiếc hố mới được anh đào giúp bỏ xuống đó một hạt giống. " Là hoa hướng dương " Ánh mắt của cô khi nói câu đó đã nhìn lên bầu trời xanh mát bên trên. 

" Em thích nó sao? Anh cũng thích " Cô chưa từng quên lời nói năm đó, anh cũng thích loại hoa đó như cô. 

" Mẹ Kiếp, đứng lại " 

Vài tiếng ồn từ phía ngoài đánh thức những suy nghĩ mơ hồ về quá khứ của Dương Hiểu Tình. Gương mặt cô khi này đã nhợt nhạt đi đến vài phần, cô bỏ qua mọi thứ đang suy nghĩ đưa mắt nhìn không gian hỗn loạn bên ngoài. 

" Chị thoát ra khỏi cái suy nghĩ đó rồi à?" Dương Tử Hàn ngồi dưới sàn nhà dựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên nhìn cô. 

Dương Hiểu Tình khẽ gật đầu rồi mấp máy môi một cách mệt mỏi." Đưa chị về đi " Sau câu nói đó cô rời đi rất nhanh ra không gian bên ngoài. 

" Tình, chị đứng lại " Dương Tử Hàn chạy theo bóng cô rất nhanh nhưng bỗng nhiên bị một tên chặn lại.

Vài tiếng súng nổ liên tục vang lên, Dương Hiểu Tình không hiểu chuyện gì xảy ra liền tìm cách đi ra khỏi khu vực này một cách nhanh nhất. Chỉ tiếc rằng mọi thứ không dễ như thế, cửa chính đã bị đóng lại và được canh gác bởi mấy người da đen. Hiện tại cô không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên mọi thứ ở đây trở hỗn độn đến khó hiểu. Ai nấy đều xông ra để tự bảo vệ chính bản thân mình, ngay cả cô khi này cũng bị nhắm đến. 

Một vài tên xông lên Dương Hiểu Tình đều hạ được, có thể nói cách ứng xử với cô với mấy tên côn đồ này cũng khá chứ không kém gì. 

" Tình, đằng sau " Dương Tử Hàn từ phía sau hét lớn lên để ra hiệu cho Dương Hiểu Tình nhưng khi cô vừa kịp quay lại thì tên đó đã được hạ một cách tàn nhẫn bởi 4 nhát đạn của Trần Mặc Cảnh. Những tên khác nhắm đến cô sau đó thậm trí còn thảm hại hơn, một tay anh ấy hạ thủ đến 10 người trong tích tắc. 

Dương Hiểu Tình lạnh nhạt quay lưng lại với phía Trần Mặc Cảnh, cho dù con tim cô khi này vẫn đinh ninh rằng anh ấy vừa cứu mình. Anh ta biết làm như vậy cô sẽ rất đau không? Thà bị bọn họ đánh một cái, nghìn cái còn hơn được anh cứu một lần.. Liệu anh có hiểu sự chở tre ấy chỉ mãi khiến trái tim này thầm lặng thuộc về anh không?

Giữa không gian hoảng loạn, người chạy trốn, người lao lên Dương Hiểu Tình vẫn bình tĩnh nhặt con dao dưới chân mình. Cô không quan tâm xung quanh có ai tấn công nữa, thậm trí có tấn công cô muốn xem anh ấy có cứu giúp mình không? Nếu còn thì năm đó anh bỏ đi vì lí do gì?

Máu, mùi máu rất tanh nó bắn tung tóe lên bộ y phục của cô, hóa ra anh vẫn đang giúp cô, thậm trí còn vung chân đá bay họ khi tay súng hướng về một tên khác.

" Trần Mặc Cảnh, anh đang cứu giúp em với thân phận gì vậy? " Dương Hiểu Tình đứng dậy quay người về phía Trần Mặc Cảnh, cô  nở một nụ cười tinh tế giữa cái trốn kinh hoàng khi ai nấy đều lo sợ tính mạng của mình.

" Phía sau " Giọng Trần Mặc Cảnh lành lạnh nhắc nhở cô, nhưng dần dần anh trầm hẳn đi.

Dương Hiểu Tình quay lại trước cả khi anh lên tiếng, cô đưa lưỡi dao sượt ngang qua mặt người đàn ông đó rồi đạp hắn xuống mặt đất một cách tàn nhẫn. Nhưng ngay sau đó cô lại nở nụ cười với người đàn ông trước mặt, một nụ cười ngây thơ chờ đợi câu trả lời trong bộ trang phục đẫm máu sao?

" Mặc Cảnh, anh trả lời đi chứ? " Giọng nói cô dịu nhẹ như làn gió thu giữa chiến trường ác liệt, cô vẫn nở nụ cười đón chờ câu trả lời của anh.

Trần Mặc Cảnh quên cả việc tấn công hay phòng thủ, anh gần như bị cô làm cho toàn thân cứng đờ. Anh không hiểu cô bé năm đó có đang ở trước mắt anh không, hay là đã chết rồi?

Vài tiếng còi báo động vang lên, những tiếng xe phanh gấp, ai nấy lại hỗn loạn tự tìm lối thoát cho chính mình. Chỉ còn hai người đứng đó nhìn nhau đến mức khờ dại..

Trần Mặc Cảnh cố gạt hết mọi thứ qua một bên, anh chạy nhanh đến phía Dương Hiểu Tình bế sốc cô lên vai mình rồi chạy đi. 

Những bước chân vội dừng lại trước một bóng dáng quen  thuộc, Dương Tử Hàn tức giận chặn đường Trần Mặc Cảnh. Cả hai mắt cậu đã chỉ có duy nhất một điều đó là phẫn nộ." Tên khốn đứng lại đưa chị ấy cho tôi " 

" Chạy đi, chị cần một câu trả lời. Đừng nói ông ấy chị đi theo ai.. Được chứ? " Dương Hiểu Tình vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cô ấy có chút vui vẻ hơn mọi ngày. Dương Tử Hàn chỉ gật đầu rồi bỏ đi rất nhanh, cậu hiểu mình nên làm gì lúc này thậm trí là dẹp đường cho hai người đó chạy.

Những cảnh sát cấp cao đều được điều đến, họ gần như chặn hết đường lối nhưng với sự xuất hiện của Dương Tử Hàn thì gần như mọi thứ trở nên hỗn loạn. Hiện tại là cơ hội duy nhất dành cho Trần Mặc Cảnh lên xe để tẩu thoát. Chiếc xe được Dương Tử Hàn quét sạch đám người ở hiện trường, cậu dường như dọn sạch đường cho cả hai bên trốn thoát một cách dễ dàng.

Chạng đường dài đến mức làm không khí trong xe ngột ngạt, Dương Hiểu Tình hiện tại vẫn chưa hỏi gì người bên cạnh bởi anh đang lái xe với tốc độ quá cao so với bình thường. Từng khúc cua đều khiến cô cảm nhận được cái chết đến gần hơn nhưng cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thì cô vẫn còn nhìn thấy được bầu trời nhả nhem tối.

Trần Mặc Cảnh ngay sau đó rời xuống xe đi thẳng vào bên trong, anh không hề đoái hoài gì đến người con gái vừa kịp chạy ra để níu anh lại cảm thấy hụt hẫng như thế nào.

" Trần Mặc Cảnh... Một lí do thôi, một lí do để tôi từ bỏ anh.." 

0
Thanh xuân làm những gì mình thích. Sống cuộc đời đáng sống của tuổi trẻ để khi nhìn lại ta cảm thấy tự hào. Những câu nói dưới đây sẽ giúp bạn nhìn ra được thanh xuân rực rỡ đến nhường nào.1. Quay trở lại căn phòng của bản thân mọi kí ức kỉ niệm lại ùa về. Cứ ngỡ như thanh xuân vừa mới ngày hôm qua. Tuổi trẻ với bạn bè, học hành vất vả, vài mối tình chóng vánh mà...
Đọc tiếp

Thanh xuân làm những gì mình thích. Sống cuộc đời đáng sống của tuổi trẻ để khi nhìn lại ta cảm thấy tự hào. Những câu nói dưới đây sẽ giúp bạn nhìn ra được thanh xuân rực rỡ đến nhường nào.

1. Quay trở lại căn phòng của bản thân mọi kí ức kỉ niệm lại ùa về. Cứ ngỡ như thanh xuân vừa mới ngày hôm qua. Tuổi trẻ với bạn bè, học hành vất vả, vài mối tình chóng vánh mà mình toàn là người phũ trước.

2. Qua những ngày mưa sẽ thấy trời nắng đẹp không gì là mãi mãi tôi chưa từng hối tiếc về quá khứ vì có tiếc cũng chả thay đổi dc gì thôi thì tặc lưỡi cho qua tính bỏ ngôn ngữ anh nhưng nghĩ sao chẳng dễ gi mới đạt dc bh bỏ thì thương nó quá kql cắn răng chịu khổ tiếp hic

3. Khi cô độc lấn chiếm toàn bộ cảm xúc của chúng ta, thì dù là nỗi buồn hay niềm vui,chúng ta rất cần đề làm bạn lúc này.
4. Thanh xuân không mua được bằng tiền, nhưng nếu có tiền hãy cùng nhau đi du lịch đến những chốn “thiên đường” này để ghi lại tuổi thanh xuân. Cứ đi rồi sẽ đến.
5. Khi bạn 17 tuổi, đó là khoảng thời gian khó khăn, vất vả. Có thể bạn sẽ gặp được người yêu thương nhất trong cuộc đời. 17 tuổi là lúc hãy làm tuổi thanh xuân của bạn được trọn vẹn nhất.

Biết tuổi thanh xuân thì ngắn ngủi muốn yêu người mình thích nhưng co lúc yêu mà không thể nói ra được. Có ai như vậy không, nhưng với một số người là có đó nhé. Đã từng nói ra và giờ làm bạn và đến ánh mắt nhìn nhau cũng không còn, nhưng ít nhất mình cũng đã nói ra cái mình ấp ủ bấy lâu nay. Rất giống với cai câu, tuổi thanh xuân như một cơn mưa rào, dù bị cảm lạnh ta vẫn muốn quay trở lại để tắm mưa một lần nữa.

1
14 tháng 1 2020

hay quá

Cô tên họ Mịch Chi, hiện đang là sinh viên năm nhất của một trường nghệ thuật. Thật sự mà nói vẻ ngoài cũng có phần hơn người một chút, được mẹ ban cho làm da trắng mịn, vóc người nhỏ nhắn nhưng sở hữu được cặp đào tròn trịa, còn thêm cặp mông căng tròn đẩy đà kia nữa. Thật dễ khiến người khác động lòngNgoài ra cô còn đuoc khuyến mãi thêm cặp mắt to tròn, cùng đôi môi...
Đọc tiếp

Cô tên họ Mịch Chi, hiện đang là sinh viên năm nhất của một trường nghệ thuật. Thật sự mà nói vẻ ngoài cũng có phần hơn người một chút, được mẹ ban cho làm da trắng mịn, vóc người nhỏ nhắn nhưng sở hữu được cặp đào tròn trịa, còn thêm cặp mông căng tròn đẩy đà kia nữa. Thật dễ khiến người khác động lòng

Ngoài ra cô còn đuoc khuyến mãi thêm cặp mắt to tròn, cùng đôi môi nhỏ xinh như hai cánh hoa đào, sống mũi thanh tú, khuôn cằm thon gọn chuẩn v-line.  Quả thật xem ra cô cũng không tệ.

Về việc học, tính ra cô cũng không giỏi việc học hành cho lắm. May thay có một chút năng khiếu về ca hát, diễn xuất kèm thêm vớt vác một ít cô may mắn lắm mới lọt được một chân vào trường hiện giờ.

Còn về tính cách, có thể nói nó không hề liên quan gì đến ngoại hình kia của cô. Thục nữ ư, cô không hề, đoan trang dịu dàng của một đứa con gái đối với cô dường như là một khái niệm cô chưa bao giờ ngộ ra được.

Ngoài ra cô còn đi làm thêm nữa, kiếm một ít tiền tiêu vặt để không phải phụ thuộc quá nhiều vào gia đình ấy mà. Cô cũng là một cô gái rất chăm chỉ, làm việc ngày đủ 8 tiếng sau khi tan học, về đến nhà thì lăn ra ngủ như chết. Không bạn trai, không tụ tập bè bạn. Cứ như thế cuộc sống của cô trôi qua cũng bình lặng, cho đến một ngày.....

Hôm nay là một ngày cuối tuần, mấy hôm trước đây thôi hầu như tất thảy moii người ai cũng đang hoang mang trước thông tin sắp tới sẽ xảy ra huyết nguyệt. Chả là ai cũng đồn đoán nào là tận thế đến nơi rồi, rồi nào là sắp có đại hoạ gì gì đó giáng xuống. Và thông tin cái ngày đó xảy ra chính xác là rơi vào hôm nay, ngày sinh nhật của Mịch Chi.

Chả lẽ số mạng cô xấu đến vậy sao? Sinh nhật mà lại trúng vào ngày đại hoạ nhân loại? Dẫu không tin cái ngày tận thế quái quỉ gì đó, nhưng sao lại ném trúng ngay vào sinh nhật của cô chứ?

Mịch Chi bỏ ngoài tai tất cả lời nói của bạn bè rằng hôm nay không nên ra đường là tốt nhất để tránh tai hoạ, rằng huyết nguyệt là một điềm rât xui xẻo. Cô vẫn ra đường, vẫn sinh hoạt bình thường. Cô còn phải ăn mừng sinh nhật bước sang tuổi 19.

Kì thật là hôm nay ai tan học tan làm xong cũng đều tranh thủ chạy ngay về nhà, có vẻ là để tránh "tai hoạ" chăng? Riêng Mịch Chi, cô vẫn vô tư la cà cùng hai đứa bạn thân nhất ở quán lẩu nướng ven đường.

Đang ăn vui vẻ thế đấy thôi, bỗng dưng Mịch Chi cảm thấy muốn đi giải quyết bầu tâm sự đang đầy ấp trong người, cô đứng dậy thì từ đâu một tên khốn nạn bay đến giật đi cái balo cô đang cầm trên tay. Mịch Chi hoảng hốt chạy theo hắn ta thì trước mặt cô có một ánh đèn rất chói, làm cô phải lấy tay che bớt lại. Và rồi trước mặt tối sầm, cô chỉ kịp nghe một tiếng tông thật mạnh, hất xa cô vài chục mét. Mọi thứ im bặt, cả cô cũng thế.

#Lạnh_Mong mn ủng hộ

0