Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a) Gợi nhắc đến những chuyện cổ dân gian sau:
- Sọ Dừa
- Tấm Cám
- Đẽo cày giữa đường
- Sự tích trầu cau
b)
- Phép tu từ so sánh: đời cha ông với đời tôi - con sông với chân trời đã xa.
- Tác dụng:
Nhờ việc sử dụng thành công phép tu từ so sánh trong đoạn trích "Truyện cổ nước mình" trên, tác giả Lâm Thị Mỹ Dạ đã làm cho sự xa lìa của đời cha ông với đời tôi trong tiềm thức mỗi con người như dậy lên sâu đậm, làm cho người đọc nhớ nhung những ngày xưa đã qua giờ chỉ còn giống "con sông" cùng "chân trời". Tuy vậy, tác giả cũng làm bật lên sự biết ơn của thế hệ con cháu đời sau được hưởng những câu chuyện cổ tích, ngụ ngôn ý nghĩa, giúp cho mình trở nên khôn ngoan, thông minh hơn, sau bao nhiêu năm trời rồi mà ý nghĩa câu chuyện sẽ chẳng bao giờ lung lạc sai trái. Từ đó, ta có thể thấy được lòng biết ơn của tác giả Mỹ Dạ và chúng ta, không quên tưởng nhớ, thương tiếc ông cha cùng thời gian đã đi vào quá khứ. Phải chăng, nhờ lòng "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" sâu sắc đã khiến cho Mỹ Dạ có những vần thơ khéo léo, công phu hay đến vậy?
c) Qua đoạn thơ, những giá trị sâu sắc về mặt hình ảnh, bài học, tình người của truyện cổ dân gian Việt Nam được khẳng định.
d) Em không đồng ý với quan điểm truyện cổ ngày càng không cần thiết với giới trẻ hôm nay. Thứ nhất, em có thể thấy, mặc dù đã bao năm tháng trôi qua rồi mà ý nghĩa truyện vẫn đúng đắn không lung lạc, tỏ lên được nét đẹp về tính cách của một người "máu đỏ da vàng" chúng ta, phê phán được những hành động không theo lẽ phải mà giờ nay vẫn cứ đúng. Truyện Tấm Cám cho thấy đức tính "Ở hiền gặp lành": giờ nay, cũng chẳng phải ở hiền mới gặp lành hay sao? Đi đánh người, không có quả báo cũng lạ. Truyện "Đẽo cày giữa đường" phê phán hành động không theo lẽ phải của một anh chàng nào đó, cho chúng ta thấy cái giá phải trả khi không có ý kiến riêng của mình là như thế nào. Thứ hai, trẻ em ngày nay cần phải học những nét đẹp truyền thống của dân tộc mình, nếu không thì sẽ không biết nguồn cội của mình là chi, là thế nào: như vậy là không được rồi! Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng đã chẳng nói dân tộc ta phải học nét đẹp ta đó sao? Qua những điều trên, em thấy rằng, truyện cổ là thứ rất cần thiết cho thế hệ trẻ hôm nay, quan điểm phản bác lại điều này là vô cùng sai trái.
Nguyễn Kim Khánh :3 tự làm đó bạn, thấy mk có tâm chưa 🤣
a) Gợi nhắc đến những chuyện cổ dân gian sau:
- Sọ Dừa
- Tấm Cám
- Đẽo cày giữa đường
- Sự tích trầu cau
Câu 1 :Phương thức biểu đạt chính của đoạn thơ trên là: biểu cảm
Câu 2 : Nội dung chính của đoạn thơ:
- Tình cảm yêu mến của tác giả đối với truyện cổ dân gian, cảm nhận thấm thía về bài học làm người ẩn chứa trong những truyện cổ dân gian mà cha ông ta đã đúc rút, răn dạy.
Câu 3: Đó là:
- Ở hiền gặp lành
- Tương người như thể thương thân
- Yêu nhau mấy núi cũng leo - mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.
Câu 4 : Có 2 cách trả lời, đồng tình hoặc không đồng tình. Lí giải :
- TH1. Truyện cổ dân gian chính là nhịp cầu nối liền bao thế hệ
- TH2 :Vì truyện cổ dân gian kết tinh những vẻ đẹp tình cảm, tư tưởng của người xưa.
Câu 5: Đoạn thơ gợi cho em nhớ đến những truyện:
- Tấm Cám.
- Đẽo cày giữa đường.
Chúc bạn học tốt!
1. Phương thức biểu đạt chính: Biểu cảm
2. Nêu nội dung chính của đoạn thơ: Ca ngợi kho tàng truyện cổ của nước ta. Đó là những câu chuyện vừa nhân hậu vừa thông minh, chứa đựng những kinh nghiệm sống vô cùng quý báu của cha ông.
3. Hai câu tục ngữ, ca dao được gợi ra trong đoạn thơ trên:
- Thương người rồi mới thương ta
Yêu nhau dù mấy cách xa cũng tìm
- Ở hiển thì lại gặp hiền
Người ngay thì được phật tiên độ trì
Câu 1:
-Những câu ca dao , tục ngữ liên quan:ở hiền gặp lành, thương người như thể thương thân, Yêu nhau mấy núi cũng leo- mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.
Câu 2:
Bà ơi! Bà đi lâu thế! Mãi chẳng về!
Câu rút gọn: Mãi chẳng về!
Khôi phục: Bà mãi chẳng về!
Câu 3+4:Mình cũng ko rõ lắm, bạn thông cảm nha!
Bạn thông cảm nha!Chúc bạn học tốt!!!!
Buổi tối hôm đó, nằm thiu thiu ngủ trên đùi của bà. Sau khi nghe kể một câu chuyện cổ tích: Ngày xửa ngày xưa…..cái thuở hồng hoang ấy, cái hồi mà thần tiên sống lẫn lộn giữa loài người. Rồi giấc mơ dến với tôi tự lúc nào và điều kì lạ là trong giấc mơ tôi đã gặp một ông tiên giống hệt ông ngoại tôi đã mất.
Ông tiên này có bộ râu thật đẹp, năm chòm suôn mượt, bạc trắng như râu mấy chú hát tuồng hay đeo. Da dẻ ông hồng hào, tôi quan sát kĩ thấy ông chưa có nếp nhăn nào cả. Không biết ông đã bao nhiêu tuổi rồi mà đôi mắt ông còn tinh anh lắm. Khuôn mặt ông phúc hậu, nhân từ, nhìn tôi như nhìn thấy cháu ruột của mình. Ông mặc bộ đồ trắng, trắng lắm, không phải bằng vải mà hình như bằng mây khói thì phải. Tóc của ông như sương tuyết nửa búi cao nửa xoã xuống hai bên. Trông ông mờ ảo như ngọn núi Sơn Chà khi gió mùa kéo về mây giăng tứ phía. Như có cảm giác gặp lại ông ngoại, tôi vòng tay cúi đầu thật thấp và lí nhí : “Chào ông ạ!” Ông cười thật to, làm tôi giật cả người. Cây phất trần đưa qua đưa lại trên đầu tôi làm cho tôi có cảm giác thật dễ chịu. Giọng ông ôn tổn, tình cảm: “Ta không phải là ông ngoại của con, ta là ông Bụt trong truyện Tấm Cám đây. Ta đã giúp đỡ rất nhiều người bằng phép thuật của mình. Đó là những người đau khổ, chịu nhiều áp bức bất công. Nhiệm vụ của ta đấy con ạ!” Tôi muốn ông giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khổ chưa được đến trường, những đứa bé bất hạnh, mồ côi, những mảnh đời tội nghiệp đang cần những bàn tay phù trợ như ông. Và một điều nữa nhờ ông nhắn lạ với ông ngoại tôi rằng: tôi rất nhớ ông ngoại và cố gắng học thật giỏi, sống thật ngoan để ông ngoại dưới suối vàng được yên lòng và vui vẻ. Ông tiên cười thật hiền và nói sẽ làm được những điều tôi mong muốn.
“Chà! Muỗi cắn thế mà con bé ngủ ngon thật”. Tiếng bà ngoại tôi kéo tôi trở về với thực tại. Tôi rất tiếc vì chưa được nói chuyên nhiều với ông tiên, nhưng qua giấc mơ nầy tôi lại thêm quí mến ông, dù trong tôi vẫn còn lảng vảng một câu hỏi: có thật là đã có ông tiên không nhỉ?
Kí ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ, cuốn tôi về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổithơ tôi gắn với lời kể của mẹ, của bà, với nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấpngã ngồi khóc rưng rức, mong chờ ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diệu kì. Và bâygiờ, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của tôi.Giấc ngủ bồng bềnh, êm ái đưa tôi bay lên cao, cao hơn cả những nóc nhà, hàngcây im lìm bên dưới, chạm tới một tầng mây mềm và ấm: "Chào mừng con đến với thếgiới của những ước mơ". Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi ngước mắt nhìn.Ồ, kia chẳng phải là ông Tiên sao? Làm sao tôi nhầm được hình bóng thân thươngmà mẹ và bà vẫn thường hay kể. Ông cao và trông gầy gầy nhưng nước da hồng hào,khoẻ mạnh, gương mặt phúc hậu. Mái tóc trắng như cước được búi cao gần sát đỉnh đầu.Chòm râu cũng trắng hệt như mái tóc, dài tới tận đầu gối, trông xa như một dòng nướcbạc. Ông vận một bộ quần áo màu vàng, có những đường vân trắng kéo thành vệt như Kí ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ, cuốn tôi về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổithơ tôi gắn với lời kể của mẹ, của bà, với nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấpngã ngồi khóc rưng rức, mong chờ ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diệu kì. Và bâygiờ, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của tôi.Giấc ngủ bồng bềnh, êm ái đưa tôi bay lên cao, cao hơn cả những nóc nhà, hàngcây im lìm bên dưới, chạm tới một tầng mây mềm và ấm: "Chào mừng con đến với thếgiới của những ước mơ". Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi ngước mắt nhìn.Ồ, kia chẳng phải là ông Tiên sao? Làm sao tôi nhầm được hình bóng thân thươngmà mẹ và bà vẫn thường hay kể. Ông cao và trông gầy gầy nhưng nước da hồng hào,khoẻ mạnh, gương mặt phúc hậu. Mái tóc trắng như cước được búi cao gần sát đỉnh đầu.Chòm râu cũng trắng hệt như mái tóc, dài tới tận đầu gối, trông xa như một dòng nướcbạc. Ông vận một bộ quần áo màu vàng, có những đường vân trắng kéo thành vệt nhưsương và đi một đôi hài mũi hếch vàng, nhạt hơn bộ quần áo. Một dáng vẻ nhàn nhã,thanh tao.Ông bước lại gần tôi, dáng đi nhanh nhẹn.Tôi ngước lên để nhìn ông rõ hơn. Ánh mắt ông ấm áp, trìu mến. Đôi mắt nâu hiềntừ. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh."Ông ơi, sao ông chỉ giúp đỡ người gặp khó khăn, bất hạnh thôi ạ? Sao con ngã đau, khócmà ông không hiện lên?" – Tôi hỏi. Ông lại cười, nụ cười của ông sao giống nụ cười củaông ngoại tôi đã mất thế cơ chứ? Ông đưa ngón tay dài khẽ gạt sợi tóc con ra khỏi mặt tôi.Bàn tay ấm áp của ông vuốt má tôi "Tại vì ông hay bất cứ thần thánh nào khác cũng đềubước ra từ ước mơ và hi vọng của con người".Ánh mắt ông ngời sáng, chòm râu bạc khẽ rung rinh. – "Người bất hạnh gặp phảinhiều đau khổ nhưng khát vọng vươn lên tìm hạnh phúc, tìm công lí luôn rực cháy. Vì vậy,ông giúp đỡ để họ có thêm nghị lực. Việc giúp đỡ của ông chỉ như sự khích lệ, cổ vũ họmà thôi".À thì ra là như vậy!Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng.Nhưng hình ảnh ông Tiên hiền từ và những lời ông nói vẫn vang vọng trong tôi. Ông ơi,con hiểu rồi ạ. Cổ tích không thể biến những giấc mơ thành sự thật nhưng nó sẽ tạo raniềm tin, niềm hi vọng để ta cố gắng vươn lên.
Câu 1: Việc viết bài thơ "Truyện cổ nước mình" bằng thể thơ lục bát có ý nghĩa để từng câu thơ - cũng như ý diễn đạt thêm gần gũi với nội dung thơ, từ đó càng thể hiện rõ tình cảm chân thành của tác giả với truyện cổ nước ta - những áng ca dao, dân ca đẹp đẽ.
Câu 2:
Ba truyện cổ của người Việt mà Lâm Thị Mỹ Dạ nhắc đến trong bài thơ: "Thương người rồi mới thương ta", "Ở hiền thì lại gặp hiền", "Đẽo cày theo ý người ta - Sẽ thành khúc gỗ chẳng ra việc gì".
- "Thương người rồi mới thương ta" gắn với bài học phải biết yêu thương người khác trước, thương bản thân sau và không nên ích kỉ chi biết lợi ích bản thân.
- "Ở hiền thì lại gặp hiền" gắn với bài học phải biết sống hiền lành, tu tâm tích đức thì bản thân mới được đối xử tốt đẹp, gặp điều may mắn, thành công.
- "Đẽo cày theo ý người ta - Sẽ thành khúc gỗ chẳng ra việc gì" gắn với bài học làm việc phải nhất quán theo ý tưởng, suy nghĩ của bản thân phải có sự độc lập và không nghe quá theo ý người khác.
Câu 3: Về hai dòng thơ "Tôi nghe chuyện cổ thầm thì /lời cha ông dạy cũng vì đời sau'', em hiểu rằng mỗi một câu truyện cổ - lời răn dạy của cha ông đều là kinh nghiệm thực tế đúng đắn, cách làm người tốt đẹp để mỗi thế hệ đều được kế thừa.
+ Qua bài thơ em cảm nhận được tình cảm của nhà thơ đối với những truyện cổ nước mình rất chân thành, giản dị, sâu sắc, thấu hiểu.
Câu 4: Theo em "lời cha ông" dạy được gửi gắm trong truyện cổ nước mình có ý nghĩa cung cấp kinh nghiệm sống, cách sống, phẩm chất cần có và tính cách không nên có đối với các thế hệ con chấu hôm nay.
Thank you so much for your help