K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

trong bài thơ "Biển Đẹp," thông qua việc miêu tả vẻ đẹp mê hoặc và hùng vĩ của biển cả, tác giả gửi gắm thông điệp về sự kính trọng và tình yêu thiên nhiên. Biển không chỉ là một cảnh quan tự nhiên, mà còn là biểu tượng cho sự rộng lớn, bao dung và kỳ diệu của thiên nhiên. Tác giả cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bảo vệ và trân trọng vẻ đẹp tự nhiên này để duy trì một môi trường sống bền vững cho các thế hệ mai sau.

 Dưới đây là một số ca dao, tục ngữ Việt Nam nói về tre:

  1. Tre già măng mọc: Ý nghĩa là thế hệ đi trước sẽ có thế hệ kế tiếp.

  2. Tre già nhưng lòng cứng cáp: Tre già nhưng vẫn giữ được sự kiên cường, tượng trưng cho người già nhưng vẫn rất mạnh mẽ và kiên trì.

  3. Tre đằng ngà, măng mọc thẳng: Thế hệ trước tốt đẹp thì thế hệ sau cũng phát triển tốt đẹp.

  4. Tre vững trơ trụi bão, măng vươn cao đón nắng: Tre đứng vững trước khó khăn, măng vươn lên phát triển, thể hiện sự kế thừa và phát triển.

  5. Cây tre trăm đốt: Câu chuyện cổ tích quen thuộc về lòng kiên trì và sức mạnh của người dân Việt Nam trong việc vượt qua khó khăn.

  6. Tre già đã cỗi, măng non phải nhánh: Thể hiện sự kế thừa và trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với thế hệ trước.

Hôm kia

Bài ca dao "Anh em nào phải người xa [...] Anh em hòa thuận, hai thân vui vầy" đã mang đến cho em những lời nhắn nhủ ý nghĩa về việc giữ gìn và xây dựng tình cảm anh em trong một nhà. Ngay từ câu thơ đầu, tác giả dân gian khẳng định và nhấn mạnh "Anh em nào phải người xa". Đúng vậy, anh chị em là những con người chung huyết thống, nguồn cội chứ không phải là kẻ xa lạ. Vì thế, anh em trong nhà phải biết yêu thương, che chở, bao bọc và gắn liền với nhau như "thể tay chân". Nếu một người gặp khó khăn thì những cá nhân khác cần cố gắng giúp đỡ. Để từ đó, anh em hòa thuận, đoàn kết; gia đình cũng trở nên êm ấm, hạnh phúc. Và hơn hết, bậc sinh thành - những người làm cha làm mẹ sẽ cảm thấy vui sướng, tự hào khi thấy con cái hòa thuận. Nhờ thể thơ lục bát truyền thống và việc sử dụng thành công biện pháp so sánh "Yêu nhau như thể tay chân,", tác giả dân gian đã làm nổi bật giá trị nhân văn tốt đẹp về tình cảm gia đình cao quý, thiêng liêng. Mong rằng, qua bài ca dao này, mỗi người sẽ biết đoàn kết, yêu thương, hòa thuận với anh chị em trong nhà.

Trả lời:

1.       Trâu ơi ta bảo trâu này,

   Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta.

2.       Núi cao chi lắm núi ơi,

   Núi che mặt trời chẳng thấy người thương.

3.       Núi cao bởi có đất bồi, 

   Núi chê đất thấp, núi ngồi ở đâu ?

4.       Muôn dòng sông đổ biển sâu

   Biển chê sông nhỏ biển đâu nước còn.

5.        Thân gầy guộc, lá mong manh

   Mà sao nên luỹ, nên thành tre ơi?

Nhớ tick cho tớ nhé.

viết đoạn văn khoảng 150 chữ, phân tích nhân vật tôi trong đoạn tích bà tôi của tác giả xuân quỳnh văn bản Thì ra bà tôi lâu nay vẫn đi bán bỏng ngoài bến tàu. Khổ thân bà quá! Bà ơi, cháu thương bà lắm. Bà có nghe thấy tiếng cháu gọi thầm bà không? Lúc này bà làm gì, ở đâu? Sao bà không về với cháu đi bà! Ôi, tôi như nhìn thấy bà tôi đang len lỏi đi dọc các toa tàu, giơ gói bỏng lên trước mặt hành khách nài nỉ: “Ông...
Đọc tiếp

viết đoạn văn khoảng 150 chữ, phân tích nhân vật tôi trong đoạn tích bà tôi của tác giả xuân quỳnh

văn bản

Thì ra bà tôi lâu nay vẫn đi bán bỏng ngoài bến tàu. Khổ thân bà quá! Bà ơi, cháu thương bà lắm. Bà có nghe thấy tiếng cháu gọi thầm bà không? Lúc này bà làm gì, ở đâu? Sao bà không về với cháu đi bà!

Ôi, tôi như nhìn thấy bà tôi đang len lỏi đi dọc các toa tàu, giơ gói bỏng lên trước mặt hành khách nài nỉ: “Ông ơi, bà ơi mua bỏng giúp tôi đi!”. Nhưng con tàu vô hình cứ mang các hành khách chạy đi, để lại bà tôi tóc bạc, lưng còng, đứng chơ vơ giữa hai vệt đường ray… Chính tôi, tôi cũng vô tình như con tàu, tôi chẳng để ý gì đến bà tôi, tôi chỉ nghĩ đến những con quay, những quả bóng của tôi thôi! Nhiều lúc bà tôi đến chơi, mới ngồi với bà được một tí, tôi đã vội bỏ đi với những trò chơi của tôi rồi! Không, không thể để thế được. Tôi đã mười hai tuổi, lớn rồi, tôi cũng có quyền bàn chuyện nghiêm chỉnh với bố mẹ tôi chứ! Nghĩ rồi, tôi chạy ào xuống nhà. Tôi thấy mẹ tôi đang rửa bát, còn bố tôi đang xách nước lên.

- Bố mẹ ơi, – tôi gọi giục giã, – bố mẹ vào cả đây con có chuyện này muốn nói với bố mẹ.

- Thằng này hôm nay lạ thật. – Bố tôi nói. – Có chuyện gì mà quan trọng vậy?

- Thì con cứ nói đi, – mẹ tôi nói, – mẹ vừa rửa bát vừa nghe cũng được.

- Không , cả mẹ nữa, mẹ vào đây con mới nói.

Mẹ tôi vào, nhìn tôi lo lắng:

- Hay con có chuyện gì ở lớp?

- Không.

- Hay con đánh nhau với bạn nào?

- Không. Chuyện nhà ta kia. Bố mẹ ơi, bố mẹ có thương bà không?

- Sao tự nhiên con lại hỏi thế? – Bố tôi hỏi lại tôi. – Mà bà làm sao kia mà thương?

- Bà chẳng làm sao cả. Bà đi bán bỏng ở bến tàu ấy, người ta bảo thế. Bố mẹ có biết không?

- Biết, – bố tôi có vẻ lúng túng, – nhưng thế thì sao.

- Còn sao nữa! – Tôi nghẹn ngào: – Bà già rồi. Sao bố lại để bà như thế? Khổ thân bà!

- Bố có bắt bà phải thế đâu, – mẹ tôi trả lời thay cho bố, – vì bà thích thế chứ.

- Thích ư? Con chắc là bà chẳng thích đâu. Đời nào bà lại thích đi bán bỏng hơn ở nhà với con, với bố mẹ. Bà yêu thương bố mẹ và con lắm kia mà. Ôi, con cứ nghĩ đến những ngày nắng, ngày rét mà bà thì già thế, bà sao chịu nổi, bà ốm rồi bà chết như bà Thìn bên cạnh ấy thì sao. – Nói đến đây tôi oà lên khóc. – Ước gì bây giờ con đã lớn để con nuôi được bà!

Bố mẹ tôi lặng lẽ nhìn tôi rồi lại nhìn nhau. Bố tôi đặt một bàn tay lên vai tôi rồi nói:

- Thôi con nín đi. Bố hiểu rồi. Con nín đi con!

Tôi cảm thấy giọng bố tôi hơi run và bàn tay nóng ran của bố truyền hơi nóng sang vai tôi. Mẹ tôi cũng nghẹn ngào:

- Con nói đúng, bố mẹ có lỗi với bà. Con đi ngủ đi, sáng mai bố mẹ sẽ xuống Vĩnh Tuy đón bà về đây. Gia đình ta lại sum họp như trước.

Tôi ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lên giường nằm nhưng không làm sao chợp mắt được. Tôi cảm thấy phấp phỏng, vừa lo lại vừa vui. Chỉ sáng mai thôi, tôi lại được sống cùng với bà như trước. Nhưng nói dại, không hiểu sáng mai bà tôi có còn gặp được tôi không? Bà tôi vẫn thường hay nói với tôi: “Bà sống được ngày nào hay ngày ấy. Người già như ngọn đèn trước gió, không biết tắt lúc nào”.

 
0

Bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" của Minh Lộc không chỉ là những câu thơ giản dị, mà còn là một dòng chảy cảm xúc sâu lắng, day dứt về tình cha mẹ thiêng liêng. Đọc xong bài thơ, trong lòng tôi dâng lên bao nhiêu xúc cảm, từ sự kính trọng, thương yêu đến cả sự hối hận và quyết tâm sống tốt hơn.

Những hình ảnh, chi tiết trong bài thơ hiện lên thật gần gũi, chân thực. Đó là hình ảnh người cha lam lũ, "đầu tóc pha sương", "gánh nặng cuộc đời" in hằn trên khuôn mặt khắc khổ. Đó là đôi bàn tay chai sạn, "gầy gò xương xẩu" vì bao năm vất vả, tảo tần nuôi con khôn lớn. Sự miêu tả không hề hoa mỹ, mà chỉ là những chi tiết giản đơn, mộc mạc, nhưng lại khiến người đọc cảm nhận được trọn vẹn sự hi sinh thầm lặng của người cha. Hình ảnh ấy gợi nhớ đến biết bao người cha trên khắp đất nước này, những người thầm lặng hi sinh, cống hiến cả đời mình cho gia đình, cho con cái.

Bên cạnh hình ảnh người cha, bài thơ còn khắc họa hình ảnh người mẹ dịu dàng, đảm đang. "Mẹ già yếu dần theo năm tháng", "tóc bạc phai màu" – đó là những dấu hiệu không thể chối cãi của thời gian, của sự tàn phai nhưng cũng là minh chứng cho sự hy sinh vất vả của người mẹ. "Nếp nhăn in sâu khóe mắt" đó không chỉ là vết tích của thời gian mà còn là sự ghi dấu của bao nhiêu đêm trằn trọc lo lắng cho con. Tất cả những chi tiết đó đều thể hiện một tình yêu thương sâu đậm, vô bờ bến của người mẹ đối với con cái. Tình cảm ấy không cần phải nói ra, nó được thể hiện qua từng hành động, cử chỉ, lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.

Điều khiến tôi xúc động nhất trong bài thơ chính là giọng điệu tha thiết, đầy ân hận của người con. "Con biết ơn cha mẹ nhiều lắm" - câu thơ ngắn gọn nhưng chứa đựng cả một biển trời lòng biết ơn sâu sắc. Người con nhận ra những hy sinh thầm lặng của cha mẹ, nhận ra sự vất vả, nhọc nhằn mà cha mẹ đã gánh chịu vì mình. Sự ân hận, day dứt hiện lên trong từng câu thơ, khiến người đọc không khỏi xót xa. Đó không chỉ là sự hối hận về những lỗi lầm trong quá khứ mà còn là sự trân trọng, biết ơn sâu sắc đối với công lao dưỡng dục của cha mẹ. Người con không chỉ nhớ về cha mẹ mà còn thấu hiểu được sự vất vả, hy sinh của họ. Đó là sự trưởng thành, chín chắn trong tâm hồn người con.

Bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" không chỉ là lời bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với cha mẹ, mà còn là một lời nhắc nhở đến mỗi chúng ta về trách nhiệm đối với gia đình, với những người thân yêu. Trong cuộc sống bộn bề, hối hả, chúng ta thường quên đi những người đã dành cả đời mình vì mình. Bài thơ như một hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở ta hãy dành nhiều thời gian hơn, quan tâm hơn đến cha mẹ, để không phải hối hận khi đã quá muộn. Hãy sống trọn vẹn với tình cảm gia đình, hãy thể hiện tình yêu thương của mình với cha mẹ khi họ còn ở bên ta.

Kết thúc bài thơ, lòng tôi vẫn còn đọng lại nhiều cảm xúc. Sự xúc động, sự hối hận, và trên hết là tình yêu thương, kính trọng đối với cha mẹ mình. Bài thơ của Minh Lộc không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một bài học sâu sắc về đạo làm con, về tình cảm gia đình – một thứ tình cảm thiêng liêng, đáng trân trọng nhất trong cuộc đời mỗi người. Tôi tin rằng, bài thơ sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí tôi, thúc đẩy tôi sống tốt hơn, hiếu thảo hơn với cha mẹ mình.

Hôm kia

                nhớ tick cho mình nhé 

Bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" của tác giả Minh Lộc là một tác phẩm đong đầy tình cảm, chạm đến trái tim người đọc bởi sự giản dị nhưng sâu lắng trong cách thể hiện tình yêu thương và sự hiếu thảo đối với cha mẹ. Chỉ qua một số câu thơ ngắn gọn, tác giả đã khéo léo vẽ nên bức tranh sinh động về những kỷ niệm và cảm xúc của người con dành cho cha mẹ, khiến người đọc không khỏi bồi hồi, xúc động.

Ngay từ những câu đầu tiên của bài thơ, Minh Lộc đã mở ra một không gian đầy cảm xúc với những hình ảnh thân thuộc về cha mẹ. "Thương nhớ cha mẹ" không phải là một bài thơ chỉ nói về sự mất mát hay đau khổ mà là bài thơ mang đậm chất tri ân, nhắc nhở con cái về công ơn dưỡng dục của cha mẹ. Mỗi lời thơ như một nhịp điệu ru hời, vỗ về tâm hồn, khơi dậy trong lòng mỗi người con những tình cảm thiết tha đối với cha mẹ. Sự chăm sóc tần tảo của cha mẹ, dù đã xa vắng, vẫn còn in dấu trong từng câu thơ, từng khổ thơ.

Tình yêu thương cha mẹ là chủ đề xuyên suốt bài thơ, được tác giả khắc họa một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Minh Lộc không chỉ nhắc đến những hình ảnh vật chất như bữa cơm, giấc ngủ, mà còn khai thác chiều sâu tinh thần của tình phụ mẫu. Đó là những lời ru dịu dàng từ mẹ, là đôi tay vững chãi của cha nâng đỡ con vượt qua bao khó khăn thử thách. Những chi tiết ấy, dù giản dị nhưng lại mang đậm tính biểu tượng, là hình ảnh quen thuộc trong đời sống của mỗi người, khiến người đọc dễ dàng nhận ra và cảm nhận sâu sắc.

Tình cảm trong bài thơ không chỉ là sự tri ân mà còn là nỗi niềm thương nhớ sâu sắc, đặc biệt khi người con đã lớn, đã trưởng thành và rời xa vòng tay cha mẹ. Đó là sự ân hận, là nỗi lo lắng vì không còn bên cạnh cha mẹ khi họ cần mình nhất. Những câu thơ thể hiện sự day dứt ấy khiến chúng ta cảm nhận được sự mong manh của thời gian và nỗi buồn khi biết rằng cha mẹ sẽ dần đi xa.

Câu thơ "Cha mẹ là những vì sao lấp lánh trên bầu trời", hay "Một đời cha mẹ chỉ lo cho con", thể hiện rõ nét tình yêu vô bờ của cha mẹ dành cho con cái. Những tình cảm ấy không dễ dàng bày tỏ thành lời, nhưng lại được Minh Lộc chuyển tải qua những hình ảnh giản dị, dễ hiểu mà lại chứa đựng bao nhiêu ý nghĩa sâu sắc. Cả bài thơ là một lời nhắc nhở về tình yêu thương vĩnh cửu của cha mẹ, dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, dù có bao nhiêu thay đổi trong cuộc sống, tình cảm ấy vẫn mãi không thay đổi.

Cảm xúc khi đọc bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" như một dòng chảy mênh mông, dâng trào trong lòng mỗi người con. Bài thơ khiến chúng ta phải suy nghĩ lại về cách ta đối xử với cha mẹ, về những lần ta vô tình quên đi những hy sinh thầm lặng mà cha mẹ đã dành cho mình. Đó là lời nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, dù chúng ta có đi xa đến đâu, cũng đừng quên về cha mẹ, những người đã dành trọn vẹn tình yêu thương cho chúng ta từ thuở lọt lòng.

Tóm lại, bài thơ "Thương nhớ cha mẹ" của Minh Lộc là một tác phẩm giàu cảm xúc và ý nghĩa, khơi gợi trong lòng người đọc những tình cảm thiêng liêng về cha mẹ. Bằng những vần thơ giản dị mà sâu sắc, Minh Lộc đã tạo ra một không gian đầy cảm xúc, khiến người đọc phải suy ngẫm về tình yêu thương, sự hiếu thảo và công ơn dưỡng dục vô cùng to lớn của cha mẹ.