viết một đoạn văn về tả người khoảng 5 dòng
ai nhanh mình tick
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Sáng nào em cũng đi trên con đường quen thuộc để đến trường. Hai bên đường có nhiều cảnh đẹp, nhưng em thích nhất là được ngắm cánh đồng lúa quê em vào buổi sáng.
Cánh đồng quê em rộng mênh mông. Mãi tít phía xa mới nhìn thấy màu xanh rì của những luỹ tre làng viền quanh cánh đồng. Sáng sớm, trên cánh đồng, không gian thật thoáng đãng, mát mẻ. Mọi cảnh vật im lìm như còn chìm trong giấc ngủ. Thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của một chú vạc đi ăn đêm, lạc đàn gọi bạn. Tiếng kêu như xé rách khoảng không yên tĩnh. Một làn gió nhẹ thoảng qua, cả cánh đồng xào xạc một âm thanh dịu nhẹ. Hương lúa thoang thoảng lan theo trong gió. Những tia nắng đầu tiên phớt nhẹ đây đó trên các thửa ruộng còn chìm trong màn sương bằng bạc làm cả biển lúa xao động tạo thành những làn sóng nhẹ xô đuổi nhau chạy mãi ra xa. Lác đác đã có bóng người đi thăm đồng, thỉnh thoảng họ lại cúi xuống xem xét. Thời kì này lúa đang vào mẩy. Từng khóm lúa trĩu xuống vì bông lúa vừa dài lại vừa to. Em bước xuống bờ ruộng, nâng trong tay bông lúa nặng hạt, em thầm nghĩ: Năm nay chắc được mùa to.
Nắng đã lên cao, cánh đồng lúa bây giờ ánh lên màu xanh pha vàng tươi sáng. Xa xa, đàn cò trắng bay rập rờn càng làm tăng thêm vẻ đẹp của đồng quê.
Ngắm nhìn đồng lúa quê mình hứa hẹn một vụ mùa bội thu lòng em lâng lâng một niềm vui khó tả.
Những chùm phượng đỏ rực đã nở trên những chùm cây.Thế là mùa hè đã đến!Những tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá như một dàn hợp xướng.Ánh nắng mặt trời nhảy nhót như những chú bé tinh nghịch. Mùa hè là khoảng thời gian nóng nực nhưng cây cối lại thi nhau khoe sắc,kết trái thơm ngon. Những chú,cô chim thi nhau bay lượn tỏ vẻ thích thú khi một mùa mới đến.Mùa hè cũng là khoảng thời gian tụi học sinh được nghỉ sau những giờ học căng thẳng ,mệt mỏi.Mùa hè đến kỉ niệm trong tôi lại ùa về,sao lại mơn man quá!Những chiếc lá bàng rơi xuống sân,lũ học trò chũng tôi lại viết lên những dòng tâm sự chia sẻ: Bay đi!Mang những ước mơ của chúng tớ đi nhé!
Chúc bn học giỏi@@
My mother is a teacher, and her name is Thanh. She is 40 years old. She is tall and slim, and she has bright skin with long black hair. She is a very nice and friendly person. Her students always give her compliments, and they love to study with her. Every day, she wakes up at 6 o’clock to cook breakfast for me, and then she goes to school. She teaches Math at a secondary school, and she is a very good teacher. She comes back home at 5 o’clock in the afternoon, and I help her to make dinner. Her hobbies are reading books, listening to music, and doing shopping. At the weekend, she usually goes to the mall to buy something she s, and I really enjoy going with her. She is a good mother who always takes care of the family, and I love her so much.
My mother is a person I admire most. She devoted a lot of time and energy to the upbringing of my two brothers and I. Despite working hard, she always made time to teach us many useful things which are necessary and important in our later lives. Moreover, she is a good role model for me to follow. She always tries to get on well with people who live next door and help everyone when they are in difficulties, so most of them respect and love her. I admire and look up to my mother because she not only brings me up well but also stands by me and gives some help if necessary. For example, when I encounter some difficulties, she will give me some precious advice to help me solve those problems. She has a major influence on me and I hope that I will inherit some of her traits.
Sáng nào em cũng đi trên con đường quen thuộc tới trường. Hai bên đường có nhiều cảnh đẹp, nhưng em thích nhất là cánh đồng lúa quê em vào buổi sáng. Cánh đồng lúa rộng bao la. Cánh đồng lúa chín ngả màu vàng óng. Sáng sớm, ở trên cánh đồng, không gian mát mẻ, yên tĩnh. Mùi của hương cỏ hoa, đồng nội, mùi hương lúa ngào ngạt tỏa ra khắp đồng. Một vài giọt sương còn trên kẽ lá rồi tăng dần theo hơi ấm của Mặt Trời. Nắng đã lên cao nhảy nhót, cánh đồng giờ ánh lên màu xanh phá màu vàng tươi sáng. Xa xa, đàn cò trắng bay rập rờn làm tăng vẻ đẹp của đồng. Xa xa, những đàn cò kêu eng éc, bay lên trời rồi lại đậu xuống, cứ dập dình dập dình như những chiếc bập bênh. Em rất yêu cánh đồng quê hương, nó không chỉ là chỗ để nhân dân tăng gia sản xuất mà nó còn là cánh đồng lúa xanh mướt, là cánh đồng tuổi thơ, cánh đồng kỉ niệm của cá nhân em cũng như của những người sinh ra trên quê hương cánh đồng lúa. Càng ngày em càng nhận thấy vẻ đẹp của nó và em biết nó đã chiếm một phần nào đó trong tái tim em.
Ha Long Bay is a famous beauty-spot in the North-east coast of Vietnam, belongs to Quang Ninh province, 151km far from Hanoi to the east. This is one of Vietnam's tourist destinations recognized by UNESCO as a World Natural Heritage. Ha Long attracts many tourists with a special beauty including both excellent and roman charm. Tourists coming to Ha Long in any season of the year also discover its own seductive and charming beauty.
Ha Long is a majes natural landscape not only for anyone but the whole country of Vietnam. I have to Ha Long Bay has a feeling just as familiar, as strange, "said Vu Huynh Kim Thoa shared.
As a girl born and raised on the land south, but fortunate to have once set foot in Ha Long Bay. One go is a lifetime imprint. It can be said that Ha Long Bay is a place where in each of us life should go through once to admire a sculpture of nature that nature has donated.
Looking down from above, Ha Long Bay is a lively picture with all sorts of sparkling illusion. Standing down with a wave of immense water with the surroundings around us as if lost in a fantasy world. A world that not everyone can come to. Once here is a moment to feel the beauty of the beautiful Ha Long Bay.
Ha Long is the belief for those who once came to and when back is full of regret and choking. It seems to me that the worries of life have made me lose myself and forget my own childhood memories. Happiness is a simple thing but only to those who appreciate and appreciate it. Is it from these simple things that have made our lives full of beliefs and hopes to move on in the coming years.
Where we go is also where I come, Ha Long too so strange stars but there is a little something to stop me. For once we look back in this world there is a place to make us remember the skin. Life is a mystery, and so is Halong, only someone who knows how to feel, feels good.
"The wonders of the world are hereThe boat on Ha Long Bay made me feel my soul immersed in the immense waves in a scenic, sparkling sparkling fanciful. Do not know myself ever Ha Long has deposited in my mind a love song forever. Ha Long forever and will be more and more attracted to people once come here.
First Vietnam this fairy scene. " (March)
Ha Long is a gift of nature, as well as a legacy of ancestors left behind for our generation. In life there are some things that make us unhappy, but without those things, it is not life. The real moment is to find the place where we love, where we can send confessions while we seem to fall.
I feel so blessed to have once come here, confided everything that can not tell a person who trusts secretly will never know. The day I go to work I look forward to, then the time to return to my heart was not far away from this place.
Perhaps in this life we are always looking for things that are far away from reality, but these things are always dreams for ourselves. The aspirations of life, the strong forces that we ourselves must pass through in this life. I love what is so peaceful and quiet in Ha Long Bay and love how many people have come here.
That beautiful beauty has deep in my heart a simple dream of this life, give me a dream of flying into that fairy space so that this life is always fresh flowers that I was a Spread your arms wide to receive it. This life is always the gift of how each of us should learn how to accept the barbaric how.
The first time to Ha Long Bay was once a little peace. I will never forget the handshakes. I feel the sea singing, smiling to say goodbye to all of us, each wave as undulating as hugs affectionately. I have never had this kind of emotion, no matter where I go, there are still memories of life.
Goodbye Ha Long, goodbye what is peaceful here. Ha Long will engrave in my heart the deep sweet aftertaste in the coming I have to pass. And one day not far away will find Ha Long to find a little peace in life
Thành phố Đà Lạt nằm ở trung tâm của vùng cao nguyên phía Nam(1). Thành phố Đà Lạt nổi tiếng là một môi trường mát mẻ, tươi tắn như một công viên(2). Bạn có thể đi dạo qua các biệt thự cổ Pháp với phong cảnh tuyệt đẹp, tham quan Dinh Bảo Đại - nhà nghỉ cuối cùng của hoàng đế -đang áp đặt trên một ngọn đồi hoặc thung lũng để khám phá toàn bộ bài thơ Tình yêu trong 5km từ trung tâm thành phố về phía bắc(3). Đà Lạt nổi tiếng với quán cà phê độc đáo và được yêu thích đặc biệt với du khách trong cả nước và đôi vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật(4).Tôi mong tôi có thể đến thăm Đà Lạt 1 lần,có lẽ nó rất thú vị(5).
Hải Anh thân mến!
Hải Anh à,chắc hẳn rằng bạn sẽ rất bất ngờ khi nhận được bức thư này.Dạo này bạn khỏe chứ?Đã 20 năm rồi kể từ ngày lớp mình chia tay chúng mình chưa từng gặp lại nhau.Cuộc sống ở Anh thế nào?Có gì khác so với ở Việt nam không?Dưói cái chốn đong ngưòi tấp nập ấy có lẽ bạn không còn nhớ tới mình nhưng mình thì rất nhớ bạn đấy,người bạn thân yêu à.Mình có một chuyện muốn kể với bạn nhưng mình tin chắc rằng bạn sẽ không thể ngờ được đâu.Đó là mấy tuần trước,mình về quê thăm họ hàng,tình cờ mình đã về thăm lại ngôi trường cũ khi xưa chúng mình từng ngồi học và có biế bao kỉ niệm êm đềm,ngôi trường THCS Tân Dân thân yêu!
Hôm ấy là vào một ngày đầu hè nắng chói chang,bầu trời trong xanh cao vời vợi,mình đã bước qua cánh cổng cổng mang tên Thcs Tân Dân ấy để bước vào khuôn viên trường.Ngôi trường xưa đã hoàn toàn thay đổi khiến mình rất ngạc nhiên.Trường đã xây rộng hơn rất nhiều,có ba dãy nhà,hai dãy nhà ba tầng là các phòng học và một dãy hiệu bộ.Trường được phủ một lớp sơn màu vàng sáng làm nổi bật dòng chữ:Tiên học lễ hậu học văn.Trường rất rộng có cả sân bóng và hồ bơi nữa.Giữa sân là một cây bàng già,cổ thụ,tán lá to xanh mướt, che rợp bóng mát sân trường.Bạn có nhớ không, đó là cây bàng mà hồi lớp 9A chúng mình trồng trước khi ra trường ấy.Thật không thể tin nổi rằng nó có thể lớn thế này rồi.Xung quanh vuờn trồng rất nhiều cây,có cả vườn sinh vật nữa.Tại một góc sân trường,một cây phượng với những cánh hoa nở đỏ rực như ngọn lửa giữa trời.Và bạn biết không, mình đa nhớ lại ngày xưa khi chúng mình vẫn ngồi ôn bài,đọc truyện dưới gốc cây ấy và thi nhau nhặt những cánh phượng làm hình những con bướm kẹp trong trang vở....
Dọc theo dãy hành lang dài là các lớp học khang trang,sạch đẹp,Bàn ghế,bảng đen..đều đã được thay mới và còn có điều hòa,máy chiếu,tivi,máy vi tính hết sức tiện nghi.Những thiết bị dạy học,mô hình nghiên cứu,thiết bị điện tử giúp việc dạy và học được tốt hơn.Mình chợt đi qua lớp học ngày ấy,có lẽ dù thời gian đã qua lâu rồi nhưng hình nư mình nhận ra những kỉ niệm một hời của lớp mình vẫn còn nguyên đó.29 học sinh ngồi dưới máii truòng thân yêu cùng nhau chơi đùa,học tập,những cảnh ấy làm sao mà mình quên được.Nhớ sao những trò quậy phá,những ánh mắt tinh nghịch và cả những lúc quay bài nữa...không hiểu sao khi nhớ đến đấy mình lại cưòi một mình,có phải đó là một niềm vui rất ngô nghê không?Trường còn có cả thư viện lớn với rất nhiều sách báo và cả canteen nữa.Có lẽ trường đã thay đổi quá nhiều so với tưởng tượng của mình trước đó.Và..mình đa xgawpj lại cô giáo chủ nhiệm hồi ấy của bọn mình..cô Hà.Mình đã cạy đén ôm chằm lấy cô như muốn lấp đầy khoảng trống nỗi nhớ trong tim vậy.Cô đã béo hơn trước rất nhiều suywts chút nữa thì mình không nhận ra đấy.Mái tóc cô đã điểm bạc,cũng ngàoi 50 tuổi rồi còn gì nhưng cô vẫn dốc hết mình cho sự nghiệp giáo dục, dạy dỗ những mầm non tương lai của đất nước.Cô cũng rất sững sờ khi nhìn thấy mình và những niềm vui trong lòng mình lại nở rộ lên.Cô đã đưa mình đi thăm trường vàddax biết trường mình đã đạt chuẩn quốc giddayssa và còn có rất nhiều học sinh đạt giải cao trong các kì thi tỉnh,huyện, và quốc gia.Bọn trẻ bây giờ sướng thật,có trường học tiện nghi thế này,lại được các thầy cô dạy dỗ chỉ bảo tận tình,ôi sao tự dưng mình thấy ghen tị với bọn chúng quá.Cô Hà đưua mình vào văn phòng Đoàn trường,nơi chứa những thành tích,bằng khen và sự cố gắng của trường trong suốt bao năm qua.Mình đã nhìn thấy một bức ảnh nhỏ gần giữa căn phòng,đó là bức ảnh mình,bạn,Hằng và Huy cầm trên tay giải thưởng học sinh giởi tỉnh hồi đó.Mình cũng đã gặp lại Hằng cách đây 2 năm,bạn ấy đang là một nhà báo xuất sắc.MÌnh cùng cô Hà đi thăm các thầy cô giáo trong trường.Rất nhiều thầy cô dã nghỉ hưu,các thấy cô dạy mình hồi đó chỉ còn cô Hà,thầy Hân và cô Huyền.CÁc thầy cô giáo mới đến,có cô còn trẻ hươn cả tuổi mình nữa nhưng luôn có một lòng nhiệt huyết,yêu nghề.Đưng từ trên cao nhìn xuống sân trường nhộn nhịp mình lại nhớ ngày xưa,lòng chan chứa những kỉ niệm.Chợt mình muốn quay trở lại thời ấy một lần nữa,để được là một học sinh dưới ngôi trường này,dưói bàn tay che chở,thương yêu của các thầy cô giáo.
Ngay lúc này đây,tại nơi đất khách quê người,giữa chốn kinh đô thời trang hoa lệ này mình vẫn còn nhớ như inhwungx cảm giác xao xuyến của ngày hôm ấy khiến mình nhớ trường nhớ bạn,nhớ thì học sinh.Xa trường bao năm rồi mà hôm ấy về thăm trường cũ mình lại có cảm giác gần gũi,thân thiết như xưa.Và giờ đây mình đang nhớ đến bạn,từ nơi xa kia không biết bạn có thể hiểu được lòng mình hay không nhưng mình mong và hi vọng một ngày nào đó,khi trở về quê hương Việt Nam yêu dấu, mình và bạn sẽ nắm tay như thời còn thơ ấy,thăm lại ngôi trường này và cùng nhau ôn lại những kỉ niệm đẹp.Hải anh à,hãy nhớ đén lời đề nghị này của mình nhe.Trả lời mình càng sớm cang tốt.Chúc cho bạn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và gặt hái được nhiều thành công.Mong thư bạn nhiều.
thấm thoát đã hơn 4 năm học trôi qua dưới mái trường thân yêu . vậy mà giờ đây những kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò cũng sắp trôi đi . ngôi trường vẫn còn đó , vẫn lặng lẽ theo dõi từng bước chân của tuổi học trò chúng em cùng vui chơi và cùng chúng em bước đi trên con đường học tập của mình .
dù đã nhiều năm trôi qua hứng chịu biết bao nhiêu phong ba bão táp nhưng ngôi trường vẫn vậy chẵn thay đổi là bao. cánh cổng sắt màu xanh với tấm biển được phô dòng chữ " TRƯỜNG TIỂU HỌC SỐ 1 HOÀI HƯƠNG" màu trắng nổi bật trên nền màu xanh nước biển vẫn luôn mở rộng chào đón những em học sinh mới bước vào lớp 1 và cũng sắp tạm biệt những học sinh cuối cấp như chúng em .đi vào trong sân trường em luôn cảm they rất thoải mái và dễ chịu với biết bao cây xanh : nào là phượng vĩ , bàng , me tây , ... nhưng đẹp hơn vẫn là 2 hàng dương xanh rì được cắt tỉa gọn gàng trông như những tòa tháp Ai cập cổ đại nằm song song ở lối đi vào ở giữa sân trường là khu vui chơi . bên cạnh là cột cờ cao 18 m với lá cờ đỏ sao vàng phấp phới thững bay trong gió .bên trái là sân vận động với thảm cỏ xanh tươi em ai đó là nơi giúp chúng em rèn luyện sức khỏe trong những lúc học thể dục cũng như mọi lúc chơi đá bóng . bên phải là 2 dãy nhà 2 tầng được xây song song theo hình chữ i với mái ngói đỏ tươi .đó là phòng học của các khối lớp 2,3,4 và 5 . nhìn từ xa dãy nhà như 1 con tàu rộng lon đưa chúng em đến những bến bờ của tri thức . ở tầng trệt của khu A có các phòng : phòng hiệu trưởng , phòng hiệu phó , phòng đoàn - đội,phòng thư viện với các loại sách giáo khoa , sách tham khảo giúp chúng em rất nhiều trong học tập. đặc biệt ở phòng cuối của khu A là phòng tin học giúp chúng em sớm tiếp cận với công nghệ thông tin. o phia sau truong co vuon cay thuoc nam co : xả , tía tô , ngải cứu , sống đời .mà lương y Tuệ Tĩnh đã truyền lại cho con cháu đời sau cách trồng và chăm sóc .
da tu lau ngoi truong da tro thanh ngoi nha thu 2 cua em . o dở có thầy cô giáo như mẹ hiền , có bạn bè như anh em . sau này lớn lên dù đi đâu xa thì hình ảnh của thầy cô giáo , bạn bè và ngôi trường này mãi mãi in đậm trong tâm trí em .
Cô Nguyễn Thị Hảo là người dạy em năm lớp Năm. Em rất yêu và kính trọng cô.
Mỗi khi nghĩ về bà, kí ức trong tôi ùa về một cách nhạt nhoà, loãng đục. Cũng đã được tám năm kể từ ngày bà mất, tất cả những gì tôi tìm lại được từ những bức ảnh cũ là hình ảnh về một người bà thật xinh đẹp, trẻ trung. Bà tôi đẹp lắm! Bà có nước da trắng hồng, thân hình nhỏ nhắn, dong dỏng cao. Khi bà còn là một thiếu nữ, mái tóc dài ngang lưng, tết thành một bím dày, vắt duyên dáng lên vai. Sau này, mái tóc ấy được cắt ngắn, uốn xoăn, óng lên một màu nâu vàng và bồng bềnh như những gợn sóng biển. Khuôn mặt bà hình trái xoan thanh tú, cái trán cao được phủ lên bởi lớp tóc mái mỏng đều. Đôi mắt bà đen, trong, ánh lên vẻ hiền từ, nhân hậu và chứa đựng những cảm xúc khó tả mà tôi không thể nào hiểu hết được. Mũi bà cao, đôi môi nhỏ, thỉnh thoảng khi đi đâu bà hay đánh lên một lớp son nhẹ phớt hồng. Bà tôi nhân hậu lắm. Bố tôi thường kể, lúc bố còn nhỏ, đất nước đang trong thời bao cấp rất khó khăn, thiếu thốn. Thế nhưng, hễ nhà có đồ ăn thức uống gì, kể cả ít hay nhiều, bà cũng chia cho hàng xóm. Ai cũng yêu quý bà. Khi bà mất, tôi chẳng biết gì, chỉ thấy mọi người ai cũng khóc, thế là tôi khóc theo. Lúc ấy tôi bé, khi bà mất thì còn hai ngày nữa tôi mới tròn hai tuổi. Tôi vẫn luôn nhớ bà và rất yêu bà. Hình ảnh người bà vóc dáng nhỏ nhắn, dong dỏng cao và nụ cười rạng rỡ luôn để lại trong tôi những ấn tượng đẹp đẽ. Hà Hồng Anh - HS lớp Viết Văn tối thứ 3
Nắng chiều rải nhẹ trên con đường về nhà. Trên đường đi, em chợt thấy một tốp các chú thợ điện đang đo và tháo lắp chiếc công tơ ở gần khu phố em. Trong đó, người làm em chú ý nhất là một chú thợ điện đang leo lên cột điện và xem xét công tơ.
Bỗng có người gọi tên chú. Thì ra, chú tên là Hiệp. Em đứng ngắm chú hồi lâu. Chú khoảng ba mươi tuổi. Bộ áo công nhân màu cam rất vừa vặn với vóc dáng to, cao của chú. Khuôn mặt chú vuông vắn. Tóc chú màu đen. Nước da chú ngăm ngăm màu bánh mật. Trông chú thật hiền từ.
Thấy em cứ đứng ngây người nhìn chú, chú nở một nụ cười thật tươi. Em tiến bước đến gần chú rồi chào: "Cháu chào chú ạ!" Chú xoa đầu em: "Cháu ngoan lắm, thế sau này cháu có muốn làm công việc như chú không?" Em đáp: "Cháu chưa biết được nhưng công tơ điện để làm gì thế hả chú?" Chú cười: "À! Công tơ điện dùng để đo lượng điện đã dùng cháu ạ!"
Mồ hôi trên lưng áo chú đã thấm ra ngoài nhưng chú vẫn hăng say làm việc. Tay chú nhanh thoăn thoắt. Mặc dù em không hiểu rõ công việc mà chú đang làm nhưng với thái độ làm việc như thế, em biết chú là một người rất yêu nghề. Nếu không có những thợ điện như chú sửa chữa kịp thời thì sinh hoạt của người dân sẽ gặp khó khăn. Em đang đứng thì chú quay xuống nói: " Thôi muộn rồi đấy, cháu về đi kẻo bố mẹ lo lắng."
Em giật mình, chú nhắc em mới nhớ. Thôi đành chia tay chú ở đây vậy. Tuy bóng dáng chú đang xa dần nhưng em sẽ mãi nhớ về chú Hiệp - một người thợ điện thân thiện và biết quan tâm tới người khác.
Chúc bạn học tốt !!!
chép mạng cũng được nha