Đề: Viết một đoạn văn ngắn chủ đề học tập có sử dụng dấu ngoặc đơn và dấu hai chấm
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nón lá là một loại nón đội đầu truyền thống của các dân tộc Đông Á và Đông Nam Á, đặc biệt là Việt Nam. Nón thường được đan bằng các loại lá, cây khác nhau như lá cọ, rơm, tre, lá cối, lá hồ, lá du quy diệp chuyên làm nón, có dây đeo làm bằng vải mềm hoặc lụa để giữ trên cổ. Nón lá có nhiều loại: nón ngựa hay nón Gò Găng (Bình Định), nón quai thao (miền Bắc Việt Nam), nón bài thơ (Huế). Bên cạnh áo dài, nón lá được xem là "linh hồn" của người phụ nữ Việt, là vật bất ly thân của họ trong xã hội xưa. Chiếc nón lá, giản dị và mộc mạc, che mưa che nắng cho người con gái trong lúc làm đồng áng, cũng làm tôn thêm vẻ đẹp duyên dáng đằm thắm của họ. Ngày nay, bên cạnh các loại nón khác đa dạng và tiện dụng hơn, nón lá vẫn đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống và tinh thần con người Việt.
Cha mẹ là người sinh ra và nâng đỡ cho ta bước vào xã hội. Bạn bè là người giúp đỡ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Nhưng thầy cô giáo là người giúp đỡ chúng ta có nhiều kiến thức để tự tin khi bước vào cuộc sống. Tất cả thầy cô đều có một khát vọng giống nhau : " Truyền cho ta tri thức". Hình ảnh của các thầy cô giáo đi suốt cuộc đời học sinh mỗi chúng ta và trong số những thầy cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt nhũng năm học vừa qua thì người tôi yêu quý nhất là cô Bùi Thị Kim Oanh.
Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng, mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô có khuôn mặt trái xoan rất đẹp. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng chứa đầy tình thương yêu của cô. Tính cô thẳng thắn và nghiêm nghị lắm. Cô đã dạy tôi suốt 2 năm nhưng kỷ niệm làm tôi nhớ nhất là lúc mới bước vào lớp 1, tôi là một cô bé rụt rè, nhút nhát, không dám vào lớp chủ đứng bên người mẹ. Cô giáo bước đến chỗ tôi và mẹ, với nụ cười hiền hậu vô cùng. Cô mặc bộ quần áo giản dị nhưng vẫn đẹp, rất hợp với dáng vẻ thon thả của cô. Cô giới thiệu cô là chủ nhiệm lớp tôi. Cô và mẹ nói chuyện hồi lâu rồi quay sang với tôi: " Nào, em hãy theo cô vào lớp chơi cùng các bạn nhé!". Cô dắt tay tôi đi, mẹ quay về. Tôi vào lớp cùng các bạn. Cô sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn và cả tôi nữa. Tôi ngồi bàn thứ 2. Rồi đến lúc ra chơi tôi chỉ ngồi trong lớp, không ra chơi với các bạn, cũng chẳng nói chuyện với ai. Rồi cô đến bên tôi, với giọng nói nhẹ nhàng và truyền cảm. Cô an ủi và động viên tôi rồi làm quen với các bạn. Và sau đó tiếng trống vang lên, buổi học đầu tiên kết thúc. Cả lớp đứng dậy chào cô rồi cùng ùa ra ngoài. Hàng ngày, bố thường đứng ở gốc cây phượng đợi tôi. Nhưng hôm nay, tôi đưa mắt nhìn chỗ quen thuộc ấy mà chẳng thấy bố đâu. Tôi ngồi ở cổng trường đợi bố. Càng chờ càng vô vọng. Các bạn đã ra gần hết, sân trường vắng teo. Sợ quá, tôi bắt đầu rưng nước mắt và khóc. Tôi nghe thấy tiếng nói dịu dàng của cô giáo chủ nhiệm lớp tôi:
- Sao em lại khóc? Có phải bố vẫn chưa đến đón em phải không?
Cô lấy khăn lau nước mắ cho tôi, rồi cô dừng xe lại ngồi với tôi. Tôi bây giờ không sợ nữa. Cô hỏi chuyện tôi, tôi vui vẻ kể cho cô nghe nhà ở đâu, bố mẹ làm gì. Hai cô trò ngồi nói chuyện hồi lâu quên cả thời gain. Rồi cô bảo tôi lên xe ngồi cô chở về. Đi được chưa bao xa tôi thấy bố gương mặt nhễ nhại mồ hôi, đạp thật nhanh để đến chỗ tôi. Bố bảo về bận nên đến trễ. Bố cảm ơn cô và đón tôi về. Ngày hôm đó, dù tôi về nhà muộn nhưng tôi không bao giờ quên được tình cảm ấm áp mà cô dành cho tôi. Dường như qua chuyện đó cô và tôi trở nên thân thiết hơn. Những lúc tôi có chuyện buồn cô lại đến bên an ủi tôi, những lúc tôi có chuyện vui cô cũng vui. Có những lúc tôi mắc lỗi cô cũng không mắng mỏ, cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở và bảo tôi phải sửa lỗi sai. Cô sống với con gái 5 tuổi ở nhà. Chồng cô là bộ đội, đi công tác xa nhà tết mới về được, chỉ có mẹ con cô ở nhà nên nhiều lúc cũng buồn. Có những hôm cô về muộn phải gửi con cho ông bà, nhờ ông bà trông giúp. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn luôn vui vẻ, tươi cười. Thỉnh thoảng cô kể chuyện bé Mai Linh cho chúng tôi nghe. Cô luôn quan tâm đến tất cả chúng tôi, có việc gì khó khăn, vất vả cô đêu giúp đỡ cho lớp. Nếu không có sự giúp đỡ của cô trong lao động và cả học tập thì lớp tôi năm đó sẽ không đạt được thành tích cao - đạt lớp tiên tiến xuất sắc. Cô luôn lo lắng, chăm chút cho chúng tôi. Cô như một người mẹ thứ hai cho tất cả chúng tôi, dạy dỗ chúng tôi bao điều hay lẽ phải. Chính tấm lòng bao dung nhân hậu của cô đã giúp tôi và các bạn nhận ra lỗi sai của mình. Cô đã chỉ cho chúng tôi con đường phải đi. Rồi còn biết bao ky niệm đẹp mà cô đã dành cho tôi. Tất nhiên trong lớp không phải cô chỉ dnàh tình thương cho riêng tôi mà cho tất cả học sinh, cô coi chúng tôi như con của mình. Cô rèn chúng tôi những thói quen tốit và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô gắt gỏng, quát mắng chúng tôi một lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo dạy dỗ chúng tôi.
Bây giờ tôi đã là một cô học sinh lớp 8. tôi đã 14 tuổi nhưng tôi vẫn luôn nhớ như in những kỷ niệm trong sáng, đẹp đẽ, những công lao to lớn mà cô dành cho tôi. Tuy bây giờ tôi không còn học cô nữa nhưung tôi chưa bao giờ quên cô và sẽ không bao giờ quên cô. Cô luôn là cô tiên tốt bụng trong ký ức tuổi thơ của tôi. Bây giờ tôi mới hiểu sâu hơn câu tục ngữ mà mọi người thường nói:
" Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy"
Các bạn hãy nhớ rằng, thầy cô giáo là người đưa ta bước vào kho tàng tri thức, bước vào thế kỷ mới - thế kỷ của tri thức.
Khi còn nhỏ, mơ ước của anh ta là trở thành một ca sĩ nổi tiếng, cũng có khi lại muốn trở thành một giáo viên dạy thật giỏi. Tuy nhiên mơ ước đó không thành vì tại các cuộc thi anh ta đều trượt (thi tiếng hát truyền hình và đại học sư phạm). Không nản chí với mơ ước của mình, anh ta vào lính và rất hăng hái trong các phong trào đoàn thể. Anh cũng không quên thường xuyên ôn bài để tiếp tục thi đại học. Giờ đây đã đứng trên bục giảng một trường Đại học danh giá, anh không thể nào quên "thuở hàn vi" gian nan và cực khổ. Anh thấm thía lời dạy của Bác Hồ: Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền... để truyền lửa cho thế hệ mai sau.
HS viết đảm bảo :
- Có nội dung
- Câu đúng ngữ pháp
- Đặc biệt sử dụng đủ các dấu câu và thích hợp.
tham khảo
Môn văn là môn học mà mình yêu thích nhất. Trong các môn học như : môn toán, địa lý, lịch sử,.... thì môn văn là môn học đem lại cho mình nhiều hứng thú nhất. Cô Lan (cô giáo chủ nhiệm lớp 8A) là một cô giáo dạy văn rất giỏi. Cô chính là người đã kèm cặp và dạy dỗ mình. Ngày từ những ngày đầu bước chân vào lớp học mình đã cô chỉ bảo rất nhiều. Hằng ngày học bài trên lớp, cô chỉ bảo từng nét chữ, từng dấu chấm câu. Cách truyền đạt của cô thật hập dẫn, mỗi giờ học mình như được lạc vào một thế giới khác. Môn văn giúp mình có nhiều cảm nhận về thiên nhiên về con người, giúp mình biết yêu thương mọi người hơn, yêu quê hương hơn. Lớn lên mình có mơ ước trở thành một nhà văn thật vĩ đại.
Em tham khảo đoạn văn sau nhé!
Môi trường là toàn bộ những gì bao quanh con người, bao gồm cả những thứ do và không do con người tạo ra. Môi trường hiện nay đang rơi vào tình trạng ô nhiễm đáng báo động. Không khó để chúng ta bắt gặp những con sông, con suối trong xanh đã bồng bềnh rác, những bờ biển ngập tràn rác, những làn khói bụi mờ mịt che khuất tầm nhìn,... Ô nhiễm môi trường ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống con người cũng như các loài động, thực vật. Hàng loạt những "núi" bệnhnguy hiểm có thể đến với con người bất cứ lúc nào. Chất lượng cuộc sống của chúng ta cũng vì thế càng ngày càng giảm sút. Các loài động, thực vật bị thu hẹp môi trường sống. Chính con người đã gây ra tình trạng ô nhiễm môi trường. Để bảo vệ môi trường, chúng ta cần: vứt rác đúng nơi quy định, tích cực trồng cây gây rừng (trồng ở những nơi phù hợp), tuyên truyền cho mọi người xung quanh cùng hành động,...
ai giúp mình đi'
mình đag gấp lắm ai giúp mình đi