hãy kể lại một câu chuyện hài hước
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Sau một ngày căng thẳng học tập mệt mỏi, tôi trở về ngôi nhà thân yêu với bữa cơm gia đình. Trong bữa cơm gđ ngày hôm ấy, tôi đã cùng ba mẹ kể những câu chuyện. chia sẻ ngày hôm nay chúng tôi đã gặp:
Tôi đã kể cho ba mẹ nghe câu chuyện ở trường tôi. Hôm nay tâm trạng của con rất vui.Sáng hôm nay trong giờ chào cờ cô Trâm chi đội trưởng trường con đã đứng lên phát biểu và giới thiệu có khách nước ngoài tới thăm. Vì thế, học trò như chúng con đứa nào cũng háo hức muốn xem, đó là người Nhật Bản. Khi nhìn thấy họ, đứa nào cũng hô to lên tỏ vẻ hứng thú. Ngày hôm ấy cũng thật vinh dự cho lớp chúng con được đại diện toàn trường tham dự lớp học 45 phút của họ. Và con cũng rất vui vì mình là người được chọn trong 15 họ sinh tham gia chào hỏi và giao lưu. Con rất thích vì con được bắt tay và trò chuyện với họ bằng tiếng anh. Lúc đó con cứ tưởng là con đang mơ. Ba và mẹ biết không?
Trong giờ học ấy, đã có những kỉ niệm tiếng cười. Chúng con được người Nhật dạy học số và chữ tiếng của họ. Nó thực sự vui lắm, rồi chúng con được nghe họ kể câu chuyện cổ tích. Cả lớp vẽ những bức tranh cổ tích, ôi những nét vẽ mới ngộ nghĩnh làm sao!.
Chúng con còn được tham gia các trò chơi, và chơi bôi kem. Luật chơi cũng rất đơn giản, sau khi chơi xong chúng con đứa nào cũng làm cho hề cho lớp. Thời gian có lẽ đã đến lúc phải tạm biệt họ. Họ tặng chúngcon những đồ vật làm kỉ niệm do chính tay họ làm. Con rất thích những đồ của người nước ngoài vì nó không chỉ đẹp mà còn đem sức sáng tạo.
Chuyện là vậy đó ba mẹ ạ, con đã rất vui và có khoảng thời gian rất tuyệt bên những người bạn người thầy và cả người nước ngoài nữa. Kết thúc câu chuyện cha mẹ thực sự đã động viên con rất nhiều. Ngày hôm ấy quả thực là một ngày đáng nhớ nhất của con.
Một ông sếp đi làm mà quên kéo phéc mơ tuya, cô thư ký nhìn thấy bèn nhắc khéo: Sếp ơi hôm nay sếp đi làm qưên đóng của ga ra lại rồi đấy ạ.Ông sếp giật mình nhìn xuống, thẹn quá bèn chữa thẹn: Thế cô đi ngang qua đấy có thấy cái BMW của tôi để trong đấy không?Cô thư ký bèn trả lời: Dạ không sếp ạ, em chỉ thấy một chiếc xe đạp xịt lốp nằm ngọeo cổ sang một bên thôi
Hai kỹ sư giao thông nói chuyện với nhau:
- Cậu có biết cách nghiệm thu cầu mới nhất không?
- Cách nào thế?
- Sau khi xây xong cầu, dồn hết các bà mẹ vợ lên khiêu vũ trên đó. Nếu cầu không sập thì là cầu tốt, còn sập thì là cầu tuyệt vời!
Đứa Trẻ Độc Mồm! Sợ Quá!
Một đứa trẻ được sinh ra và một nhà tiên tri phán :
- Đứa bé khóc gọi tên ai thì người đó sẽ chết ! Khi đứa bé 3 lên tuổi nó gọi "Mẹ ơi!", hôm sau mẹ nó qua đời.Đến năm 4 tuổi nó gọi "Bà ơi!", hôm sau bà ngoại nó cũng qua đời. Một tháng sau đứa trẻ lại khóc rất to và gọi "Bố ơi!", người cha thấy vậy buồn bã, biết mình sắp chết nên đi uống rượu, và về rất khuya. Sáng hôm sau tỉnh dậy nghe thấy kèn đám ma bên nhà hàng xóm, ông bạn hàng xóm qua đời!!!
Con bò chậm tiêu
trong khu rừng nọ có một tục lệ là mỗi ngày một con thú đại diện lên kể một câu chuyên. câu chuyện đó phải thật là vui, vui đến nỗi mà tất cả các con thú đều phải cười hoặc là một câu chuyện thật là buồn đến nỗi mà con thú nào cũng phải khóc . Nếu như mà ko đáp ứng được đk này thì con thú kể chuyện đó sẽ bị các con thú khác ăn thit.
- Ngày đầu tiên là con thỏ lên kể, thỏ ta kể câu chuyện hài, vui đến nỗi mà tất cả các con thú khác đều bật cười, có con cười đến nỗi toét cả hàm (:d). Nhưng duy nhất chỉ có con bò là ko cười mà người cứ trơ ra. Các con thú khác ngạc nhiên lắm nhưng cũng phải bắt con thỏ ra làm thịt.
- qua ngày thứ hai, đến lượt anh hưu cao cổ ra kể . Lần này rút kinh nghiệm vụ anh thỏ, Hưu cao cổ kể câu chuyện rất buồn . cảm động đến mức ai cũng phải rơi lệ, nhưng cũng con bò hôm qua cười rất to, như là vừa trúng lô. Lần này ngạc nhiên quá nên chúa sơn lâm mới hỏi con bò:
- Này bò hôm quá thằng thỏ kể câu chuyện vui thế kia sao mày ko cười mà hôm nay anh hưu kể câu chuyện cảm động đến nỗi tao còn phải rơi nước mắt vậy tại sao mày cười .
- con bò trả lời : dạ thưa nãy giờ tôi nghĩ lại câu chuyện của anh thỏ hôm qua vui quá nên ngồi cười a...
Ba Điều Ước
Có 1 người kia đến nhà thờ và xin chúa ban cho 3 điều ước .Chúa đồng ý và hỏi ngươi ước gì.
Điều ước thứ 1:"Con ước mình được dẹp trai" .Chúa :"Ta đồng ý" . Điều ước thứ 2:"Con muốn được giàu sang " . Chúa :"Ta đồng ý" . Điều ước thứ 3:" Xin chúa cho con 3 điều ước " .Chúa nhìn người đàn ông vô tội , mỉm cười và nói :"Con thấy chân ta bị gì không ?" .Người đàn ông :"Dạ chân chúa bị đóng đinh " . Chúa nói :"Chân tao mà không đóng đinh thì tao đá mày chết mẹ mày rồi "
Chuyện Xét Nghiệm! Cười Thôi Rồi!
Tại phòng khám, một cậu bé và 1 chàng thanh niên ngồi chờ tới lượt mình. Cậu bé cứ khóc nức nở.
- Sao mày lại khóc? - Chàng thanh niên hỏi. - Em phải xét nghiệm máu ạ, hu hu.
- Trời ạ, có thế mà cũng khóc, xét nghiệm máu thì có sao đâu?
- Sao lại không sao, cậu bé sụt sịt đáp,bác sĩ sẽ dùng dao cắt vào tay để xét nghiệm.
Nghe vậy, chàng thanh niên tái mặt và khóc rống lên.
- Oái, sao anh lại khóc thế?-Cậu bé hỏi chàng ta.
- Chết tao rồi, tao đến đây để xét nghiệm nước tiểu
1;mua xe
2;chuyên nghiệp
3;thuốc an thần
4;giáo sư và nhân dân
5;hoàn hảo
6 hồi môn
7;nhiệt tình
8;thực đơn tối thiểu
xong rùi bn nhé!nhớ cho mình nhé.cảm ơn trước
Một phụ nữ ôm đứa con nhỏ bước lên xe buýt. Thấy đứa trẻ, lái xe hét lớn: “Chu cha! Đây có lẽ là đứa trẻ xấu nhất mà tôi nhìn thấy”.
Người phụ nữ rất bực mình, liền đi thẳng đến cuối xe ngồi xuống và phân trần với hành khách ngồi cạnh: “Cha lái xe thật thô lỗ, xúc phạm tôi…”.
Ông hành khách liền nói vẻ đồng tình: “Thật chẳng ra sao cả, chị đưa tôi ẵm hộ cái con khỉ này, lên mà mắng cho anh ta một trận”.
LÀM BÀI CHO KỊP
- Thầy: Tục ngữ có câu: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Các trò về suy nghĩ, phân tích và lấy ví dụ thực hành mai nộp cho thầy.
- Thầy: Cò! Em làm gì vậy ?
- Cò: Thưa thầy. Con đang mài cây sắt để kịp ngày mai nộp cho thầy cái kim ạ.
trên báo thời sự nói thằng câm kể vs thằng điếc về chuyện thằng mù nhìn thấy thằng qùe nó đi trên mặt nước
HAI BẢY MƯỜI BA
Ngày xưa, ở làng nọ có hai vợ chồng trẻ. Anh chồng cậy thế hay bắt nạt vợ, nhưng chị vợ cũng đáo để, chẳng phải tay vừa.
Một hôm, nhà chồng có giỗ. Chị vợ nấu chè rồi bưng lên cho chồng bày trên bàn thờ để cúng. Mỗi lần bưng hai bát, cả thảy là bảy lần, vị chi là mười bốn bát tất cả. Chị vợ nhẩm tính rõ ràng như vậy.
Nhưng bàn thờ vừa nhỏ vừa hẹp, anh chồng bày kiểu gì cũng cứ dư ra một bát. Anh ta tặc lưỡi: “Thôi, ta cứ ăn thử, vợ nó chả biết đâu mà sợ!". Ăn xong anh ta rửa bát thật sạch, lén cất vào chạn, không để cho vợ nhìn thấy.
Cúng xong, chị vợ bưng chè xuống mâm, đếm đi đếm lại thì chỉ có mười ba cái bát. Chị đứng thần người ra mất một lúc, suy đi nghĩ lại rồi hỏi chồng: “Tại sao lại thiếu một bát chè ?”. Anh chồng thản nhiên đáp: “Thì mình bưng lên bao nhiêu, tôi bày bấy nhiêu”. Chị vợ phân trần: “Tôi bưng tất thảy bảy lần, mỗi lần hai bát. Hai bảy mười bốn, sao bây giờ lại chỉ còn mười ba?". Anh chồng lúc này mới ớ ra là chị vợ đã đếm cẩn thận, nhưng nhận là mình ăn vụng thì bẽ mặt quá nên giở giọng hờn dỗi, cả vú lấp miệng em: “Tôi biết đâu đấy" Hay là mình nghi cho tôi ăn?". Chị vợ bực mình, hét lên: “Anh không ăn thì còn ai vào đây nữa ? Rõ dơ !”. Sôi tiết, anh chồng đỏ mặt tía tai, nạt vợ: “ A! Con này láo! Mày bảo ông ăn vụng thì tang chứng đâu? ông đánh tuốt xác ra bây giờ!”. Dứt lời, anh ta xông vào tát vợ, lại hất đổ cả mâm chè xuống đất.
Ức quá, chị vợ kiện lên quan. Anh chồng lo lắm, vừa sợ quan phạt vừa sợ mất mặt với xóm làng, bèn mang lễ vật đút lót cho quan. Quan huyện ăn của đút đã quen, thấy anh ta dàng lễ vật hậu hĩnh, liền hứa sẽ thu xếp cho êm thấm mọi chuyện.
Hôm xử kiện, quan bảo chị vợ nói trước rồi mới dõng dạc phán rằng:
- Đám giỗ là đám giỗ nhà chồng chị, không lẽ anh ta lại thất lễ như thế? Hai lần bảy có khi là mười bốn mà cũng có thể là mười ba lắm chứ! Chị thử ngửa mặt lên đếm số đòn tay trên mái nhà kia kìa! Rõ ràng mái trước bảy, mái sau bảy, vậy mà tổng cộng có mười ba. Đúng không ?
Anh chồng xuýt xoa khen tài quan lớn, nhưng chị vợ không chịu, định cãi cho ra lẽ. Quan dập bàn quát: “Thánh nhân đã dạy phu xướng phụ tuỳ. Vợ chồng bay đưa nhau về, cố ăn ở cho hoà thuận, đừng có mà bày vẽ kiện tụng lôi thôi. Lần này ta tha, lần sau tái phạm ta sẽ phạt nặng, nghe chưa!”.
Hai vợ chồng về đến nhà, hàng xóm kéo sang rất đông hỏi chuyện. Anh chồng đắc chí, cười nói huyên thuyên. Còn chị vợ buồn rầu than thở:
Nực cười ông huyện Hà Đông,
Xử vị lòng chồng, hai bảy mười ba.
Không nghe, tan cửa nát nhà,
Nghe thì hai bảy mười ba cực lòng.
Mua xe
Một người đàn ông đi mua xe, xe trị giá 100.000 đồng, nhưng anh ta chỉ mang có 99.998 đồng, như vậy là còn thiếu 2 đồng. Đột nhiên, anh ta phát hiện ngoài cửa có một người ăn xin, anh ta liện lại gần và nói với người ăn xin: “Xin anh đấy, cho tôi 2 đồng đi, tôi cần để mua xe!”. Người ăn xin nghe xong, rất hào phóng đưa hẳn cho anh ta 4 đồng và nói: “Cũng giúp tôi mua một cái xe.”
Cảm ngộ chân lý: Nếu như bạn đã hoàn thành nhiệm vụ trên 90% thì ai cũng có thể dễ dàng giúp bạn thành công, nhưng ngược lại, nếu như bạn cái gì cũng không làm thì đến Thượng đế cũng không giúp nổi bạn.
đây kể về vào buổi tối đám bạn rủ nhau đi chơi rồi quyết định vào căn nhà hoang cuối làng, do một sự hiểu lầm tôi tưởng nhà có ma nen đã chạy bán sống bán chết về nhà kể bố mẹ nghe , bố mẹ phì cười nói : đó là chú .... mới mua căn nhà đó nên vào dọn . luc sddos tôi đỏ mặt ngượng ngùng sáng hôm sau kể đám bạn cả đám cười lăn đùng ra
à quên mk nhầm
tham khảo
Hôm nay trên đường đi học về, em vẫn không thể nào mà quên được tình huống đầy xấu hổ, ngại ngùng trước cả lớp của mình.
Câu chuyện diễn ra vào tiết vật lí. Vì hôm nay là tiết thực hành, nên cả lớp đã cùng nhau vào phòng thí nghiệm ở tầng 3. Vì từ trước đến nay, chúng em không thường đến đây, nên những dụng cụ trong căn phòng này vừa lạ lẫm lại vừa hấp dẫn. Vậy nên, tranh thủ lúc thầy chưa đến, em và các bạn tò mò quan sát, chạm vào những vật dụng bày biện trong phòng. Chợt, trong góc giá gỗ, em nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ không có khóa. Vô cùng tò mò, em liền cầm lên và nhìn vào, ngay lúc đó, em nhìn thấy hình như có một con rết lớn ở bên trong. Vô cùng sợ hãi, em ném hộp về giá và hét to “Trời ơi, có rết”. Nghe tiếng hét của em, các bạn xúm lại kiểm tra. Lúc này, Hùng - một cậu trai rất dũng cảm đã tiến lại, cầm chiếc hộp lên xem. Nhìn một lát, cậu ấy liền bật cười và giơ chiếc hộp lên cho cả lớp xem. Vừa cười, cậu ấy vừa nói “Chỉ là mô hình thôi mà, có gì đâu mà sợ, cậu nhát gan quá đấy”. Hùng nói xong, cả lớp ồ lên cười ầm ĩ. Thì ra, lúc nãy em đã nhìn nhầm và phản ứng hơi thái quá, do từ nhỏ em đã rất sợ những loài vật như rết rồi. Nhìn những nụ cười thiện chí của các bạn, em chỉ biết đưa tay lên gãi đầu và cười trừ. Mọi chuyện chỉ ngừng lại cho đến khi thầy giáo bước vào phòng và bắt đầu tiết học.
Sự kiện nhìn nhầm con rết ấy, mọi người quên đi rất nhanh. Nhưng còn em thì mãi vẫn không quên được sự xấu hổ lúc đó. Đây chắc chắn sẽ là một sự kiện mà em nhớ mãi.
Nhà nọ có hai chị em gái trạc 15, 16. Chị tên Hoa, em tên Hằng. Nhan sắc của họ thuộc loại “ma chê quỷ hờn”. Lũ hàng xóm cũng không lấy gì làm tử tế, chúng nó đặt cho hai chị em những nick name rất ư là tởm: Hoa “dạ xoa”, Hằng “khỉ”. Hai chị em Hoa, Hằng ức lắm, một hôm hai chị em bèn tổ chức buổi lễ nhằm “hối lộ” lũ hàng xóm tai quái để đổi lại tên cho đẹp.
Sau khi đánh chén no nê, quà cáp đem về, hai chị em được đổi thành Hoa “nở” và Hằng “nụ”. Mấy đứa hàng xóm giải thích rằng: Hoa “nở” nghĩa là một bông hoa đang nở rất đẹp, còn Hằng “nụ” nghĩa là một nụ hoa đang chúm chím. Hai chị em rất sung sướng với cái tên mới. Tuy nhiên mấy hôm sau họ mới biết đã tiếp tục bị lũ hàng xóm chơi khăm; Hoa “nở” có nghĩa là Hoa xấu như Thị Nở, còn Hằng “nụ” thì coi như cũng sắp… Nở.
Trong cuộc sống, ai ai cũng gặp vài ba tình huống đáng cười. Riêng tôi, tôi đã gặp không dưới chục lần những chuyện có thể cười cả ngày. Nhưng có một lần, tôi gặp một tình huống cười ra nước mắt!
Gia đình cậu tôi có thể nói là đông con. Các bạn biết rằng, ở quê tôi người ta rất coi trọng con trai, nếu chưa có con trai họ cứ sinh con cho đến khi nào có được một cậu “quý tử” mới thôi. Biết là sinh quá nhiều sẽ không phù hợp với quy định của nhà nước nhưng “phép vua thua lệ làng” biết làm sao đây? Gia đình cậu tôi cũng thế. Cậu đã có ba đứa con gái, đứa nào cũng xinh xắn, học giỏi, ngoan ngoãn nhưng vì chưa có con trai nên cả nhà ai cũng thấy chưa hài lòng. Cách đây nửa năm, mợ tôi sinh một em trai, cả họ nhà tôi mừng lắm!
Thỉnh thoảng, tôi vẫn vào trông em cho cậu. Nhà cậu có một chiếc võng để dỗ trẻ em. Nhưng thật không may, tôi không thể ngồi được võng. Các bạn biết đấy, những người say tàu xe nếu ngồi võng sẽ thấy rất chóng mặt. Vậy là dù thằng bé có khóc toáng lên, tôi vẫn phải ôm nó mà nhún nhẩy dỗ dành. Thêm nữa, em vốn quen năm võng rồi, đặt xuống giường một lúc là nó khóc toáng lên! Chẳng biết làm sao nữa, vậy là dù nó thức hay ngủ, tôi vẫn phải ôm nó khư khư trên tay!
Một hôm, tôi vào trông em cho mợ. Sáng hôm ấy cậu tôi không ra đồng mà ở nhà sửa lại cái cánh cửa. Chiều hôm ấy, tôi có bài kiểm tra tiếng Việt nên vừa trông em vừa nhẩm bài. Thằng bé con đang ngủ ngon lành trên tay tôi, còn tôi đang nhăn trán nhớ lại mấy câu thành ngữ. Đột nhiên, cậu chặt chát một cái vào miếng gỗ, thằng bé giật mình khóc thét. Tôi vẫn đang nhẩm lại câu thành ngữ thấy vậy cũng giật mình nói to lên: “Quýt làm cam chịu!”. Ôi thôi! Thế là cậu tôi quay sang trừng mắt nhìn tôi:
Mày không bế thì thôi, bảo cậu một tiếng cậu nhờ người khác. Con cậu đẻ thì mấy đứa cậu cũng nuôi được không khiến mày nói vào. Đi học mới được tí chữ đã về nói kháy cậu mợ!
Thế là trong khi tôi còn sững người chưa hiểu cậu nói gì thì cậu đã ôm lấy thằng bé con. Trời ạ! Vậy hoá ra, cậu nghĩ tôi nói câu ấy là có hàm ý bảo cậu sinh nhiều con để tôi phải bế chúng nó vất vả, khổ sở. Nào tôi có ý ấy, sự vô tình trùng hợp giữa câu nói trong bài học với hoàn cảnh thực tế đã khiến cậu hiểu nhầm tôi. Nhưng liệu cậu có tin đó chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp? Tôi đau khổ, vừa buồn cười vừa ấm ức nhưng vẫn phải cố lấy bộ mặt ăn năn nhất ra xin lỗi cậu.
Tôi biết mình không chủ động gây lỗi trong chuyện này nhưng rõ ràng tôi đã vô ý mà khiến cậu thấy bị xúc phạm. Lần sau, tôi sẽ phải cẩn thận hơn trong mọi tình huống, nhất là cẩn thận với lời nói của mình. Tôi giật mình nhớ đến lời của ai đó đã nói: Một câu nói có thể giết chết một con người