Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mỗi chúng ta ai cũng từng một lần phạm sai lầm. Dù vô tâm hay cố ý, sai lầm ấy đều có thể làm tổn thương đến những người xung quanh. Ngày còn bé, em cũng từng gây ra một lỗi lầm mà đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ như in. Đó là một hành động ngang bướng trong bữa cơm chiều của gia đình em.
Suốt một ngày dài, điều em mong chờ nhất chính là bữa cơm sum họp mỗi buổi chiều. Khi ấy, cả nhà em sẽ quây quần bên mâm cơm, ấm áp và vui vẻ. Khi ấy, em học lớp 3, tiếng trống tan trường vừa vang lên, em liền tạm biệt các bạn để về nhà. Cánh cổng nhà thân quen hiện ra trước mặt, em tung tăng nhảy chân sáo vào nhà. Nhưng ngoài sự trông mong của em, bố mẹ em đều không ở nhà. Thay vào đó, em thấy chiếc làn màu đỏ lấm chút bùn đất để ngoài cửa, bên cạnh còn có một quả bưởi to. Em xịu mặt xuống. Đúng lúc đó, bà ngoại xuất hiện trước mắt em, bà mặc bộ quần áo màu nâu đã bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười:
- An đã về rồi à con? Bà nấu cơm xong rồi, đợi bố mẹ về là dọn cơm ăn ngay.
Em trai cũng không ở nhà nên em cho rằng bố mẹ đã đưa nó đi chơi, cảm giác ghen tị khiến em nảy sinh thái độ xấu, em không tả lời bà mà đi thẳng vào phòng.
Một lát sau, bố mẹ về, em trai em cầm trong tay con gấu nhỏ, cười toe toét. Cho rằng mình đã đoán đúng, mẹ có nói thế nào em cũng không ra giúp bà dọn cơm. Bà ngoại thấy thế chỉ cười hiền hậu, bà bảo cứ để bà làm, không mấy khi bà lên nhà em. Cả bữa cơm, em chỉ giữ khư khư cái bát, bố mẹ chỉ chăm lo dỗ dành em trai đang khóc vì nó không chịu ăn. Bà ngoại cứ liên tục bảo em đưa bát bà gắp thêm cái này cái kia. Tiếng gào khóc của trẻ con và những lời dỗ dành ngon ngọt của bố mẹ cứ đan xen. Lúc bà định lấy bát em để thêm cơm, em chợt gạt phắt tay bà ra, bát cơm rơi xuống đất, “choang” một cái vỡ tan, những hạt cơm trắng rơi vương vãi khắp mặt đất.
Đôi đũa gỗ cũng bắn xuống, một cái rơi ở trên mâm cơm, một cái rơi xuống đất. Đôi tay gầy guộc của bà ngoại đang giơ lên chợt run run. Em trai em nín khóc, không khí bàn ăn bỗng trầm hẳn xuống. Rồi mẹ vung tay “chát”, má bên phải em chợt đau nhói. Em nhìn chằm chằm mẹ, hét lên:
- Con ghét mẹ, ghét em, ghét tất cả mọi người.
Rồi đứng dậy chạy vào phòng đóng chặt cửa. Mặc kệ bụng đói, em ngồi trên giường, uất ức khóc. Khóc đến khi mệt lả người, em ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm, em mơ màng thấy cửa phòng mở, bà ngoại bưng một bát cháo nóng hổi, lay em dậy. Bà ân cần bảo:
- Dậy ăn cháo rồi ngủ, bụng đói đi ngủ sẽ bị đau dạ dày.
Lúc ấy, sự bướng bỉnh đã dịu xuống, em chợt thấy mình đã hỗ với bà nên ôm bà khóc nấc lên. Bà vuốt mái tóc mềm mại của em, hình như bà thở dài. Bà bảo em trai đang ốm nên bố mẹ đưa nó đi khám, nó khóc không chịu ăn nên mẹ mới tức giận như vậy, mẹ không cố ý đánh em. Em chợt thấy ân hận vô cùng, lí nhí xin lỗi bà vì thái độ của mình.
Đêm hôm ấy, bà ôm em ngủ. Em càng hối hận hành động của mình với bố mẹ, với em trai và với bà ngoại. Em rụt rè xin lỗi mẹ, mẹ cũng ôm em, vỗ về. Em vẫn nhớ khi ấy mẹ nói:
- Mẹ đánh con, mẹ xin lỗi. Bà ngoại lặn lội từ quê lên để chăm sóc con, sợ em ốm bố mẹ sẽ không để ý đến con. Con không được hư như thế với bà.
Lời dặn ấy đã in sâu vào tâm trí em. Sau đó, em ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn. Mọi người không bao giờ nhắc lại câu chuyện nhưng bữa cơm chiều hôm ấy vẫn mãi mãi là kí ức khó quên đối với em, nhắc nhở em về một lỗi lầm mà mình đã gây ra.
bài viết bằng tiếng anh
Every one of us makes a mistake. Whether it is heartless or willful, that mistake can hurt people around. When I was a kid, I also made a mistake that until now, I still remember it. It was a stubborn act in the family dinner.
For a long day, the thing I look forward to most is the reunion meal every afternoon. At that time, my whole family would gather around the tray, warm and happy. At that time, I was in grade 3, the sound of the school drumbeat was just ringing, I said goodbye to you to go home. The familiar gate of the house appeared in front of me, and I jumped into the house. But beyond my expectations, my parents are not at home. Instead, I saw the red lane with little dirt and mud left outside the door, and there was also a big grapefruit. I lowered my face. At that moment, her grandmother appeared in front of her eyes, she wore a silver brown suit, a wrinkled face, a smile:
- An is back already? She has finished cooking, waiting for her parents to come and clean her.
My brother is not at home either so I think his parents brought him out, the feeling of jealousy caused me to have a bad attitude, I did not describe her but went straight to the room.
A few moments later, my parents came home, my brother holding the little bear, grinning. Given that I guessed correctly, I didn't say how I didn't help her prepare the rice. The grandmother saw that just smiling gently, she told her to let her do, not often when she came to my house. The whole meal, I just kept the bowl, my parents only took care of the younger brother who was crying because he refused to eat. My grandmother kept asking me to give her a bowl and take this and that. Children 's cries and sweet parents' pleasures intertwined. When she was about to take her bowl to add more rice, she suddenly brushed her hand away, the bowl of rice fell to the ground, "scooped up" a break, the white rice grains scattered across the ground.
Wooden chopsks also shot down, one fell on the tray of rice, one fell to the ground. Her grandmother's thin hands raised up and trembled. My brother stopped crying, the atmosphere of the table suddenly dropped. Then she swung her hands "acrid", her right cheek suddenly ached. She stared at her mother, shouting:
- I hate my mother, hate me, hate everyone.
Then stood up and ran into the room to close the door. Ignoring the hungry belly, I sat on the bed, crying. Crying until I was tired, I fell asleep at any time. In the middle of the night, I dreamily saw the door of the room open, the grandmother carried a bowl of hot porridge, shaking me up. Graciously said:
- Eat up porridge and sleep, hungry stomach go to bed will have stomach pain.
At that time, the stubbornness subsided, I suddenly found myself supporting her, so I hugged her and cried. She stroked her soft hair, seemingly sighing. She told her brother that he was sick, so his parents took him to the doctor, he cried and refused to eat so his mother was so angry, she did not intentionally hit me. I suddenly felt extremely regretful, mumbling apologeally to her for her attitude.
That night, she hugged her to sleep. I regret my actions with my parents, my brother and my grandmother. I timidly apologize to my mother, she also hugged me, comforted me. I still remember when she said:
- Mom hit me, I'm sorry. My grandmother traveled from the countryside to take care of my children, afraid that my sick parents would not pay attention to me. You must not be that bad with me.
That statement was imprinted on my mind. After that, I became more obedient and understood. People never recalled the story but the dinner was still forever an unforgettable memory for me, reminding me of a mistake I had made.
Mẹ! Tiếng gọi quá đỗi kính yêu và ngọt ngào.Bởi bên mẹ,con nhận được biết bao sự dạy dỗ,chăm sóc yêu thương…Và, rồi trong thâm tâm con cứ ngỡ :con sẽ chẳng bao giờ làm cho mẹ buồn phiền vì con,sẽ chẳng bao giờ con sai phạm điều gì …Thế nhưng mẹ ạ, con cũng đã có lỗi với mẹ,làm mẹ ưu phiền và biết bao lo lắng trong một lần con mắc lỗi đã quên lời mẹ dạy.
Đó là một buổi cơm chiều mùa đông ảm đạm, con theo mấy đứa bạn trong xóm đi chơi xa. Với bọn trẻ chúng con mà được vui chơi thì chẳng còn nhớ thời gian.Mải ham vui nên con quên bẵng lời dặn của mẹ. Lúc về, trời nhá nhem tối, không thấy mẹ ở nhà, con biết mẹ đang tất bật đi tìm con khắp xóm. Một lát sau, mẹ hớt hải chạy về, áo quần ướt sẫm, khuôn mặt xương xương của mẹ tái xanh vì lạnh, mấy cọng tóc lòa xòa bên đôi má... Trông mẹ thật lo lắng, mẹ vừa mừng vừa giận. Mừng vì con đã về nhà trước cơn mưa, giận vì đi chơi xa mà không xin phép mẹ, lại về nhà tối. Mẹ không nói gì nhưng đôi mắt sâu và thâm quầng của mẹ hiện rõ vẻ giận dỗi, bực bội . Rồi mẹ nghiêm nghị bảo:
_ Con xem lại việc làm của con đấy nhé !
Giọng nói của mẹ đã khàn đi vì cơn mưa rạt rào, thấm ướt. Mẹ húng hắn ho rồi xuống bếp dọn cơm lên. Con cũng xuống bếp rồi rụt rè phụ mẹ. Vừa làm vừa nghĩ đến hình ảnh mẹ trong cơn mưa lúc ban chiều, con lại nghĩ đến lời nói của mẹ vừa rồi. Tuy đơn sơ, ngắn gọn nhưng đã thấm sâu vào tâm trí của con. Lúc ấy, con như người ngủ say trong màn đêm lạnh lẽo được mẹ đánh thức dậy và đưa ra ngoài ánh sáng hửng ấm khí trời. Biết mẹ giận, em lễ phép thưa:
_ Con xin lỗi mẹ ạ! Từ nay, con sẽ nhớ lời mẹ dạy.Con sẽ không làm mẹ lo lắng về con nữa đâu!
Mẹ nhìn con như đã nguôi đi cơn giận, mẹ con đi tắm.
Mẹ ơi!Tấm lòng mẹ thật nhân ái, độ lượng, bao dung. Bàn tay gầy guộc của mẹ đã nuôi chúng con khôn lớn và cũng đôi bàn tay ấy mẹ đã nấu nước tắm cho con. Nước thật ấm, ấm như tấm lòng của mẹ đang ủ ấm cho con. Vừa tắm con vừa hình dung hình ảnh của mẹ liêu xiêu đang rảo bước dưới mưa. Con lại hình dung đôi mắt dịu hiền của mẹ nhìn con khi con mắc lỗi. Ôi! Lòng mẹ thật bao la! Tình cảm của mẹ dành cho con thật thiêng liêng, cao cả và không bao giờ vơi cạn. Lúc nào con cũng có mẹ ở bên chăm sóc, giúp đỡ bảo ban, chở che tiếp thêm sức mạnh để em còn vươn lên trong cuộc sống. Ấy thế mà em đã làm mẹ đau lòng!
Bây giờ con đã lớn khôn, con đã hiểu thế nào là sự nhọc nhằn của mẹ. Nhìn những cơn mưa cùng cái rét căm căm, bóng dáng của mẹ lại hiện về trong kí ức của con...với dáng mẹ gầy, với gương mặt bao lo lắng đang lầm lũi trong cơn mưa... Mẹ ơi! Con có lỗi với mẹ biết bao!Và,trong con lại vang lên khúc hát mà mỗi mùa Vu Lan con hay hát:
Tham khảo:"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào..." - Câu hát ấy đã ngấm mãi trong em không bao giờ nhai nhạt! Mỗi người ai cũng có người để mến mộ và tự hào, với em đó là mẹ của em. Mẹ của em rất tuyệt vời! Mẹ em là chỗ dựa vững chắc, là nơi em san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mẹ cho em cuộc đời hôm nay và mai sau.
Mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ. Dáng người mẹ không cao nhưng cân đối. Mái tóc mẹ uốn cao ôm gọn lấy khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu, tạo cho mẹ một vẻ đẹp dịu hiền, dễ mến. Nổi bật trên khuôn mặt mẹ là đôi mắt to, đen láy, luôn ánh lên cái nhìn ấm áp và trìu mến. Mỗi khi cười, mẹ em để lộ hàm răng trắng, đều, trông rất duyên.
Mẹ em ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần lịch sự. Mỗi khi đi làm, thường là bộ váy màu xanh dương có điểm hoa văn hay bộ đồ tây màu trắng trang nhã. Còn lúc ở nhà, với đồ bộ gọn gàng trông cũng rất duyên dáng.
Mẹ em rất yêu thương gia đình và hết lòng chăm sóc, dạy dỗ con cái. Dù công việc ở cơ quan bận rộn nhưng mẹ đều dành thời gian cho gia đình, cho việc học hành của em. Những lần, em mắc khuyết điểm, mẹ không mắng nhiếc, đánh đập mà nhẹ nhàng chỉ bảo, nhắc nhở, chỉ ra chỗ sai để em khắc phục, sửa lỗi. Mẹ vui mừng, hạnh phúc khi em đạt kết quả cao trong học tập.
Em còn nhớ, có lần, em không nghe lời mẹ chạy chơi ngoài nắng, đến tối thì sốt cao. Em ngất đi cho đến gần sáng mới tỉnh lại. Thật bất ngờ, mẹ em vẫn ngồi đó. Mẹ đã thức thâu đêm để chăm sóc em nên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, lo âu. Mẹ âu yếm sờ tay lên trán em, rồi đặt tay em trong tay mẹ. Em thấy người ấm lên còn bệnh thì bớt đi nhiều.
Đối với đồng nghiệp, mẹ được mọi người tin yêu và mến phục. Với hàng xóm, mẹ luôn vui vẻ và sẵn sàng giúp đỡ nên ai ai cũng yêu quý.
Mẹ là "Tổ quốc" riêng của em! Mỗi lần nhắc đến mẹ, lòng em lại dạt dào những tình cảm thiêng liêng nhất. Em thầm nhủ: "Mình phải cố gắng học thật giỏi và không ngừng rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội". Đó cũng là nguyện vọng lớn lao nhất mà hằng ngày mẹ vẫn thường nhắn nhủ và khuyên bảo em.
Tham khảo:"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào..." - Câu hát ấy đã ngấm mãi trong em không bao giờ nhai nhạt! Mỗi người ai cũng có người để mến mộ và tự hào, với em đó là mẹ của em. Mẹ của em rất tuyệt vời! Mẹ em là chỗ dựa vững chắc, là nơi em san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mẹ cho em cuộc đời hôm nay và mai sau.
Mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ. Dáng người mẹ không cao nhưng cân đối. Mái tóc mẹ uốn cao ôm gọn lấy khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu, tạo cho mẹ một vẻ đẹp dịu hiền, dễ mến. Nổi bật trên khuôn mặt mẹ là đôi mắt to, đen láy, luôn ánh lên cái nhìn ấm áp và trìu mến. Mỗi khi cười, mẹ em để lộ hàm răng trắng, đều, trông rất duyên.
Mẹ em ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần lịch sự. Mỗi khi đi làm, thường là bộ váy màu xanh dương có điểm hoa văn hay bộ đồ tây màu trắng trang nhã. Còn lúc ở nhà, với đồ bộ gọn gàng trông cũng rất duyên dáng.
Mẹ em rất yêu thương gia đình và hết lòng chăm sóc, dạy dỗ con cái. Dù công việc ở cơ quan bận rộn nhưng mẹ đều dành thời gian cho gia đình, cho việc học hành của em. Những lần, em mắc khuyết điểm, mẹ không mắng nhiếc, đánh đập mà nhẹ nhàng chỉ bảo, nhắc nhở, chỉ ra chỗ sai để em khắc phục, sửa lỗi. Mẹ vui mừng, hạnh phúc khi em đạt kết quả cao trong học tập.
Em còn nhớ, có lần, em không nghe lời mẹ chạy chơi ngoài nắng, đến tối thì sốt cao. Em ngất đi cho đến gần sáng mới tỉnh lại. Thật bất ngờ, mẹ em vẫn ngồi đó. Mẹ đã thức thâu đêm để chăm sóc em nên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, lo âu. Mẹ âu yếm sờ tay lên trán em, rồi đặt tay em trong tay mẹ. Em thấy người ấm lên còn bệnh thì bớt đi nhiều.
Đối với đồng nghiệp, mẹ được mọi người tin yêu và mến phục. Với hàng xóm, mẹ luôn vui vẻ và sẵn sàng giúp đỡ nên ai ai cũng yêu quý.
Mẹ là "Tổ quốc" riêng của em! Mỗi lần nhắc đến mẹ, lòng em lại dạt dào những tình cảm thiêng liêng nhất. Em thầm nhủ: "Mình phải cố gắng học thật giỏi và không ngừng rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội". Đó cũng là nguyện vọng lớn lao nhất mà hằng ngày mẹ vẫn thường nhắn nhủ và khuyên bảo em.
TRONG BỮA TIỆC CƠM CHIỀU EM LỠ TAY ĐẤM BAY CON MỤ HÀNG XÓM,THẾ LÀ EM BỊ ĐI TÙ.TRONG TÙ ẨM ƯỚT EM CẢM THẤY ỚN LẠNH. SAU KHI BÀY MƯU TÍNH KẾ EM ĐÃ VƯỢT NGỤC THÀNH CÔNG NHƯNG ĐÃ BỊ 113 PHÁT HIENJ THẾ LÀ EM CHẠY BÁN SỐNG BÁN CHẾT THÌ ĐÃ CẮT ĐUÔI 113.SAU KHI EM VỀ NHÀ THÌ BỐ MẸ EM RẤT BUỒN BÚT CŨNG RẤT VUI 1S SAU CẢNH SÁT BAO QUANH NHÀ VÀ BẮT EM VỀ.EM CẢM THẤY RẤT CÓ LỖI KHI ĐÃ ĐẤM BẢY MỤ HÀNG XÓM ,EM HỨA CHUYỆN NÀYSẼ KO TÁI DIỄN NỮA.
Em còn nhớ vào tối thứ Bảy nọ,ngày mà bữa cơm gia đình trở lên vui hẳn và đầm ấm nhất.Bố em đi công tác xa ít khi mới về nhà.Mẹ thì cặm cụi vào công việc tối ngày.Hai chị được mẹ gửi nhờ hàng xóm trông giúp gần 2 năm mẫu giáo.
Một tối thứ Bảy,bố em đi làm về.Hai chị em em ra nghênh đón.Đứa thì xách đồ cho bố,đứa thì xả nước cho bố tắm.Tối đó,bố ngồi vào bàn ăn và kể lại chuyện ở công ty cho cả nhà nghe.Bố vui lắm vì sắp tới gia đình sẽ có một khoảng thời gian chừng hơn một tuần bên nhau.Em không biết nên cười hay nên khóc,khóc vì thời gian ấy quá ngắn hay cười vì cuối cùng cũng có bữa cơm trọn vẹn bên nhau.Bữa cơm hôm đó rất ngon và vui, khiến em nhắc lại còn muốn thời khắc đó trở lại thêm dù chỉ là một lần.
Sau này,khi ba em nghỉ việc ở công ti và trở thành nhà giáo,bố bảo:"Từ nay,gia đình ta sẽ có bữa tối thật hoàn hảo như các con mong ước với bố nhé!."
Ba tôi công tác xa nhà mấy chục cây số, một tuần mới về một lần. Cho nên tối thứ bảy là tối gia đình tôi sum họp đông vui nhất.
Cơm nước xong xuôi, mọi người mới quây quần trong gian phòng khách nhỏ bé và ấm cúng. Ánh đèn nê-ông tỏa ánh sáng xanh dịu. Mấy lẵng hoa bằng nhựa sáng rực lên trông y như hoa thật. Chiếc tủ li bằng gõ cẩm lai được đánh vẹc-ni láng bóng như mặt gương soi,nổi bật những đường vân như những nét hoa văn kì ảo. Phía trên, là chiếc ti vi màu mười chín inh được phủ bằng một tấm lụa xanh rêu. Đồ đạc trong phòng được xếp đặt thật gọn gàng, ngăn nắp.
Ba tôi bồng bé Thảo Ngọc vào lòng âu yếm hôn lên tóc, lên má bé. Ngọc ôm lấy cổ ba nũng nịu: “Ba! Ba có nhớ con không?”. Ba cầm bàn tay nhỏ bé của bé áp lên má mình vuốt vuốt rồi nhỏ nhẹ với bé: “Ba nhớ con nhiều nhất đấy!”. Rồi ba hỏi lại bé: “Thế Ngọc có thương ba không?”. Thảo Ngọc cười nhe hàm răng “trống hàng tiền đạo” trông thật dẽ thương, bàn tay cà cà vào chiếc cằm vừa mới cạo của ba và nói lớn: “Con thương ba nhất nhà này! Thương mẹ nhất nhà này! Và cả chị Hai nữa! Con thương cả nhà như nhau! Bằng thế này này!”. Bé đưa ba ngón tay lên, đưa qua đưa lại như chứng tỏ điều mình nói là đúng, là sự thật. Lúc này, mẹ đang đọc báo, tôi đang chơi đàn. Cả tôi và mẹ đều phải phì cười vì vẻ ngộ nghĩnh, đáng yêu của bé.
Đúng bảy giờ, tôi bật ti vi để xem tiết mục “Ngôi nhà tuổi thơ”. Tối nay có chương trình văn nghệ của các trường mẫu giáo rất hay. Bé Ngọc vừa xem vừa vỗ tay hát theo. Ba khen hát hay, bé cười tít mắt; Càng hát, bé càng rướn giọng to lên, đầu lắc qua lắc lại theo nhịp đàn. Đôi bím tóc thắt nơ hồng ngoe nguẩy như đuôi chú cún con trông thật ngộ, thật dễ thương. Ba hỏi tôi: “Tuần này được mấy điểm mười hả con? Môn nào nhiều điểm mười hơn cả?” Tôi sung sướng khoe: “Hơn tuần trước bốn điểm mười ba ạ! Nhiều nhất là môn Toán, sau đến là môn Tiếng Việt. Riêng môn Mĩ thuật con cố gắng lắm chỉ được điểm tám thôi!”. Ba xoa đầu tôi rồi động viên: “Con đạt được như thế là tốt lắm. Với đà này ba tin cuối năm con sẽ là một học sinh xuất sắc. Gắng lên nữa nghe con! Tuần sau, ba sẽ thưởng cho con cái đồng hồ có nhạc báo thức!” Tôi thầm cám ơn ba rất nhiều. Chính những lòi động viên của ba mỗi tuần đã làm cho tôi thêm ý chí và nghị lực phấn đấu trong học tập. Cứ mỗi lần về thăm nhà, ba thường hướng dẫn thêm cho tôi phương pháp giải các bài toán và cách thức viết những câu văn hay, có hình ảnh.
Mẹ bưng ra một đĩa bánh kẹo, quà của ba mang về hồi chiều. Bé Thảo Ngọc thích quá vỗ tay reo: “A, kẹo ngon quá! Mẹ cho con nhiều nghe mẹ!”. Ba tôi cười tủm tỉm rồi nhắc hai đứa chúng tôi: “An kẹo xong, chị em nhớ đánh răng súc miệng kẻo sâu răng đấy!”. Rồi ba quay sang mẹ hỏi han về tình hình công việc nhà trong tuần qua. Mẹ tôi cười nhìn ba tôi đáp: “Hai đứa nó ngoan cả. Tuần này, cơ quan em hoi nhiều việc nên cũng lu bu nhưng anh cứ yên tâm, đâu rồi vào đấy cả!”. Biết mẹ ở nhà vất vả, vừa phải hoàn thành nhiệm vụ ở cơ quan vừa phải lo việc nhà nên mỗi tuần , được nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật, ba tôi thường tranh thủ về sớm để giúp đỡ mẹ. Ba quay sang tôi nói nhỏ: “Con ráng đỡ đần thêm công việc giúp mẹ. Mẹ mà ốm ra thì ba con mình vất vả đấy con ạ! Ba trông cậy vào con gái lớn của ba đấy!”. Tôi chạy đến bên mẹ rồi nói to cho ba tôi cùng nghe: “ Mẹ khỏe lắm. Chẳng có bệnh tật nào làm mẹ ốm phải không mẹ? Nhưng ba phải thường xuyên về thăm nhà đấy. Mẹ có trông ba về không mẹ?” Mẹ tôi cười, mắng yêu tôi: “Mẹ chả trông, chỉ có các con thôi!”
Tối thứ bảy tuần nào cũng thế, gia đình tôi luôn có được những giờ phút sum họp thật vui vẻ và đầm ấm. Hai chị em tôi thật sự hạnh phúc trong mái ấm gia đình, trong vòng tay ấm áp của ba mẹ tôi.
Tham khảo nha bạn :
1 Mở bài:
* Giới thiệu chung :
- Thời gian: Chiều 30 Tết.
- Không gian: Ngôi nhà của em.
- Nhân vật: Những người thân trong gia đình.
2. Thân bài:
Bữa cơm sum hpp :
- Cách bài trí trong nhà, dưới bếp. (Chú ý các chi tiết, hình ảnh có liên quan đến Tết.)
- Không khí chuẩn bị ra sao? (Mọi người cùng làm. Người lớn việc lớn, người nhỏ việc nhỏ...)
- Bàn ăn (hay mâm cơm) có những món gì?
- Bữa ăn diễn ra đầm ấm, vui vẻ như thế nào?
- Sau bữa ăn, mọi người làm gì? (Uống nước, chuyện trò tâm sự...)
3. Kết bài:
* Cảm xúc của em :
- Cảm động và thích thú.
- Mong có nhiều dịp được sum họp đầy đủ với người thân.
- Nhận ra rằng gia đình quả là một tổ ấm không thể thiếu đối với mỗi con người.
Một năm có bốn mùa, mùa nào cũng có những đêm trăng đẹp. Thế nhưng em vẫn thích nhất là đêm trăng rằm vào mùa hạ.
Ông mặt trời đỏ ối như một quả cầu lửa khổng lồ đã từ từ khuất hẳn phía xa. Trong xóm, mọi nhà đã lên đèn từ lúc nào. Bầu trời trong vắt, đen thẫm lại như khoác tấm áo nhung đen trên có đính những ngôi sao lấp lánh Sau luỹ tre làng, mặt trăng tròn vành vạnh nhô lên, toả ánh sáng vàng dịu lên những ngọn tre. Hàng trăm ngôi sao sáng long lanh, lúc ẩn lúc hiện tạo cho bầu trời một vẻ đẹp huyền ảo. Một lúc sau, trăng đã gối đầu lên rặng cây phía xa để rồi sau đó lấp ló trên ngọn tre già. Lúc này trăng đã lên cao, toả ánh sáng êm dịu len lỏi vào khắp các đường làng, ngõ xóm. Ánh trăng phết nhẹ lên các mái nhà, chiếu những tia sáng li ti qua các kẽ lá, soi xuống mặt đường như muôn vàn hạt ngọc nhỏ. Em và các bạn rủ nhau ra sông hóng mát, ngắm trăng. Chúng em đi đến đâu, trăng đi theo đến đó như muốn cùng đi chơi với chúng em. Ngoài bờ sông, gió lồng lộng thổi vào mát rượi. Dòng sông ven làng được ánh trăng soi sáng gợn sóng lăn tăn, mặt sông óng ánh lung linh như dát vàng.
Mọi người trong xóm em đều tụ tập ở sân nhà để ngắm trăng. Trẻ em nô đùa chạy nhảy cười nói vui vẻ. Những chú chó cũng ra sân hóng mát, thỉnh thoảng lại ngó ra đường, cất tiếng sủa vu vơ. Ngoài đồng quang cảnh thật vắng lặng. Nước chảy róc rách trong các rãnh, mương nước. Hàng trăm anh đom đóm với những chiếc đèn lồng bé xíu toả ánh sáng nhấp nháy thật đẹp. Đó đây có tiếng côn trùng kêu ra rả. Cỏ cây thì thầm trò chuyện với nhau. Trời càng về khuya, quang cảnh càng yên ắng, tĩnh mịch hơn. Vạn vật say sưa chìm vào trong giấc ngủ êm đềm. Ánh trăng dìu dịu cùng hơi sương như đang ru ngủ muôn loài. Chỉ còn côn trùng vẫn cất tiếng ra rả cho khúc nhạc muôn thuở về đêm. Cảnh đêm trăng rằm mùa hạ thật đẹp.
Giữa đồng quê, ngắm cảnh một đêm trăng đẹp như vậy, em cảm thấy yêu thiên nhiên, cảnh vật quê quê hương hơn. Em sẽ cố gắng học giỏi để sau này lớn lên xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.
Bài văn tả cảnh bình minh quê em (hơi ngắn nhá, mong bạn thứ lỗi)
Bài làm: Mới sáng tinh mơ, khi ông mặt trời còn đang nằm trong giấc ngủ ngon lành, con đường như bao phủ cả một làn sương trắng ảo huyền bí. Đâu đó quanh đây, tiếng gà gáy vang lên kêu gọi cả mọi thứ tỉnh giấc. Ông mặt trời còn đang mơ mộng bỗng nhiên phải thức dậy chưa kịp đánh răng đã phải đạp xe lên đỉnh núi chiều những tia nắng ấm áp đầu tiên xuống trần gian. Sương bây giờ đang dần nhạt phai. Lũ chim sẻ, chim bông, chích chòe từ đâu đó trong những cành cây ríu rít bay ra, chúng đùa giỡn, chọc ghẹo, cui đùa cùng nhau làm bầu không khí nơi đây như tươi hẳn lên.Loáng thoáng trên những cành lá, cộng cỏ vẫn còn đọng vài giọt sương long lanh như những viên ngọc trai đang tỏa sáng. Vài bác nông dân đã phải dậy sớm chăm lo cho cánh đồng lúa đang sắp trĩu bông kia. Rồi cứ thế mà trời cứ nắng dần lên. Trên con đường giờ đây đã ngập vang tiếng nói, tiếng xe cộ qua lại của mọi người đi đường. Cảnh bình minh quê em là như thế đó!
Chúc cậu hok tốt nhá
Tui copy trên mạng đó. Không thích bài của tui thì lên mạng mà tìm
Thật khó để có thể nói hết được ý nghĩa của mái ấm gia đình, khó có thể dùng từ ngữ nào diễn tả được sự hạnh phúc của một tổ ấm đầy yêu thương.
Em luôn cảm thấy may mắn vì gia đình của em là một gia đình hạnh phúc, dù ban ngày mỗi người một công việc ở những nơi khác nhau nhưng đến tối là tất cả đều tụ họp đông đủ sum vầy bên nhau.
Gia đình em gồm bốn thành viên, bố mẹ em và chị gái của em, sau khi tan làm và tan học mọi người trở về nhà cùng nhau dọn dẹp. Bố thì tưới cây, chị thì quét sân, còn em phụ mẹ nấu cơm, bữa cơm tối luôn thịnh soạn nhất, mẹ nấu nhiều món ngon ai cũng thích ăn. Nhà em thường ăn cơm lúc 7 giờ tối, cả nhà quây quần bên chiếc bàn tròn nhỏ ở giữa nhà bếp, mọi người ăn rất ngon miệng và vui vẻ. Sau khi ăn và dọn dẹp bát đĩa xong cả nhà lại cùng nhau quây quần trong phòng khách, em cùng chị gọt hoa quả mời bố mẹ và cả nhà cùng ăn, chuyện trò rất vui vẻ. Bố hỏi em và chị ngày hôm nay đi học như thế nào, dù có điểm thưởng hay không bố vẫn khen và tặng em một cái thơm. Công việc của bố mẹ tuy rất mệt và căng thẳng nhưng khi về nhà bố mẹ lại là những người tươi vui nhất, không hề than vãn dù nửa lời, chỉ lắng nghe lời kêu của con cái rồi mỉm cười động viên.
Em nhận ra dù chỉ là khoảnh khắc gia đình sinh hoạt ngắn ngủi buổi tối nhưng đó chính là thứ keo tốt nhất gắn kết tình cảm gia đình.
Hôm nay thứ hai đẹp trời
Cô bước vào lớp nói lời "kiểm tra"
Học sinh nhốn nháo kêu la
Không có tài liệu chúng ta chép gì?
mình tự nghĩ đó bạn, chủ đề thầy cô (cái này lẫn bạn bè cx đc). k mình nha, cảm ơn bạn ^_^
Mẹ hiền đẹp tựa vì sao
Nuôi con khôn lớn biết bao tháng ngày
Dòng sông mưa nắng vơi đầy
Dù gian khổ mẹ vẫn đầy yêu thương
Tình thương mẹ lớn biết bao
Những đêm ko ngủ thương con chẳng nằm
Lo con thao thức sớm chiều
Trên dường con bước còn nhiều gian nan
Lo từng giấc ngủ à ơi
Mảnh quần vải áo những lời hát ru
Biển khơi gió bão mịt mù
Mẹ là bến đỗ thuyền con vào bờ
Mẹ ơi thương mẹ rất nhiều
Quên bao vât svar thân mik sớm hôm
Mai sau con lớn lên người
Vẫn ko quên những đắng cay ngọt bùi
Bữa cơm gia đình, mỗi buổi trưa hay tối, luôn là khoảnh khắc đặc biệt, đầy ấm áp và ý nghĩa. Trong gia đình tôi, bữa cơm không chỉ là thời gian để cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể mà còn là dịp để cả gia đình sum họp, chia sẻ và tận hưởng những giây phút gắn kết.
Khi tiếng gọi ăn cơm của mẹ vang lên, mỗi thành viên trong gia đình tôi đều rủ nhau về bếp. Mẹ, với áo dài truyền thống, luôn tỏ ra nhanh nhẹn và tâm huyết trong việc chuẩn bị các món ăn. Bà nội, người giữ lửa cho truyền thống ẩm thực gia đình, cũng góp phần vào việc chuẩn bị các món ăn ngon và đậm đà hương vị quê hương. Còn bố và anh trai, họ thường là những người phụ giúp, mang đồ, dọn bàn, hoặc thỉnh thoảng tham gia vào việc nấu nướng khi có cơ hội.
Bữa cơm gia đình thường được bày trí trên bàn ăn ấm cúng, với nền nhạc nhẹ nhàng phát ra từ radio hoặc từ điện thoại di động của bố. Không khí trong nhà lúc này luôn tràn ngập tiếng cười và tiếng nói vui vẻ của mọi người, làm cho mỗi buổi cơm trở nên ấm áp và đáng nhớ.
Khi những món ăn đã sẵn sàng, mẹ thường gọi mọi người lại bàn, cùng nhau kính cẩn đặt tay lên, cả gia đình cùng chia sẻ những lời cầu nguyện và tri ân trước bữa cơm trước mắt.
Và cuối cùng, khi mỗi bữa cơm kết thúc, không chỉ là sự no đủ về thức ăn mà còn là niềm hạnh phúc và sự gắn bó của gia đình được thể hiện qua mỗi giây phút quý giá ấy. Bữa cơm gia đình, không chỉ là thói quen ăn uống hàng ngày mà còn là điểm tựa tinh thần, là nguồn động viên và sức mạnh của mỗi thành viên trong gia đình tôi.
đây nha bn:
Bữa cơm tất niên là một bữa ăn đặc biệt, là khoảnh khắc quan trọng nhất trong năm của gia đình em. Ngày hôm ấy, không khí trong gia đình trở nên ấm áp và tràn đầy niềm vui, khi mỗi thành viên đều từ xa quay về để tụ tập với gia đình thân thương.
Trước ngày Tết, những công tác chuẩn bị cho tất niên đã diễn ra với sự hối hả. Mọi người trong gia đình bắt đầu công cuộc sắm sửa Tết từ nhiều ngày trước, nhưng đến chiều 30 Tết, không khí nhộn nhịp vẫn còn tỏa ra từ những bước chân nhanh nhẹn của mọi người.
Mẹ và bà cùng nhau đi chợ, lựa chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất, trong khi ông, bố, các bác, các anh đảm nhận nhiệm vụ lau dọn và trang trí bàn thờ, chuẩn bị cho sự hiện diện của tổ tiên.
Lúc bữa cơm đã sẵn sàng, không gian trong nhà tràn ngập hương thơm của những món ăn truyền thống. Mâm cơm đầy ắp bánh chưng xanh, dưa hành, giò mỡ, tất cả tạo nên bức tranh ấm cúng và trang trọng. Gia đình em tụ tập quanh bàn ăn, những nụ cười, những lời chia sẻ và những câu chuyện về mỗi người trong gia đình được diễn ra vô cùng sôi nỗi.
Tại bàn ăn, con cháu trình bày những thành tựu, những trải nghiệm tích cực trong năm qua, đồng thời nhắc nhở về trách nhiệm và hi vọng cho năm mới. Ông bà cũng không quên chia sẻ những lời khuyên, động viên và gửi đi những ước nguyện tốt lành cho mọi người.
Bữa cơm tất niên không chỉ là thời điểm đoàn viên, mà còn là dịp để gia đình em cùng nhau lên kế hoạch cho năm mới. Các nhiệm vụ được phân công, từ việc thăm hỏi người thân, đến việc giữ gìn và phát huy truyền thống. Mỗi người trong gia đình đều nhận được nhiệm vụ riêng, góp phần khẳng định trách nhiệm chung trong gia đình.
Khi bữa cơm tất niên kết thúc, không khí trong gia đình vẫn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Mọi người chuẩn bị cho lễ cúng giao thừa, mong muốn xua đi những điều không tốt của năm cũ, đón nhận những điều mới mẻ và tốt lành của năm mới. Bằng cách này, gia đình em không chỉ tận hưởng khoảnh khắc sum họp ấm áp, mà còn đón nhận năm mới với niềm tin tràn đầy hy vọng.