K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường  của chúng và lên tiếng hay không. Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và...
Đọc tiếp

Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường  của chúng và lên tiếng hay không. Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường như mọi hôm. Tôi không còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó nhưng tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì.
          Và tôi không bao giờ quên được những gì cha tôi nói với mẹ tôi: “ Em à, anh thích bánh mì cháy mà.”
          Đêm đó, tôi đến bên chúc cha tôi ngủ ngon và hỏi có phải thực sự ông thích bánh mì cháy. Cha tôi khoác tay qua vai tôi và nói: “ Mẹ con đã làm việc vất vả cả ngày và mẹ rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ, nhưng con biết điều gì thật sự gây tổn thương cho người khác không? Những lời chê bai trách móc cay nghiệt đấy.”
          Rồi ông nói tiếp: “ Con biết đó cuộc đời đầy rẫy những thứ không hoàn hảo và những con người không toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc chẳng hạn như cha chẳng nhớ  ngày sinh nhật hay ngày kỷ niệm như một số người khác”.
          Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ. Đó là chìa khóa quan trọng nhất để tạo nên một mối quan hệ lành mạnh, trưởng thành và bền vững con ạ.
          Cuộc đời rất ngắn ngủi để thức dậy với những hối tiếc và khó chịu. Hãy yêu quý những người cư xử tốt với con và hãy cảm thông  những người chưa làm được điều đó.
                                                                      ( nguồn từ : quà tặng cuộc sống )
1 . Đặt nhan đề phù hợp cho văn bản .
2 . xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản .
3 . chỉ ra cụm từ trong câu văn sau và phân tích cấu tạo của các cụm từ đó : " Một buổi tối nọ , mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi "
4 . theo người cha " chìa khóa quan trọng nhất để tạo nê một mối quan hệ lành mạnh , trưởng thành và bền vững " là gì ? 
5 . em hiểu như thế nào về lời của người cha : " một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ , nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác ko ? những lời chê bai , trách móc cay nghiệt đấy " .
6 . thông điệp mà văn bản muốn gửi đến chúng ta là gì ? thông điệp nào có ý nghĩa nhất đối với em ?
làm ơn hãy giúp tôi đi nha !

3
30 tháng 12 2021

người kể chuyện bất hiếu

bố gọi bằng ông

mẹ gọi bằng bàucche

30 tháng 12 2021

bắt bẻ vậy my bro!

   Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường của chúng và lên tiếng hay không. Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và...
Đọc tiếp

   Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường của chúng và lên tiếng hay không. Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường học như mọi hôm. Tôi không còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó, nhưng tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì. Và tôi không bao giờ quên được những gì cha tôi nói với mẹ tôi: "Em à, anh thích bánh mì cháy mà."

      Đêm đó, tôi đến bên chúc cha tôi ngủ ngon và hỏi có phải thực sự ông thích bánh mì cháy. Cha tôi khoác tay qua vai tôi và nói: "Mẹ con đã làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ, nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác không? Những lời chê bai trách móc cay nghiệt đấy." Rồi ông nói tiếp: "Con biết đó, cuộc đời đầy rẫy những thứ không hoàn hảo và những con người không toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc, chẳng hạn như cha chẳng thể nhớ được sinh nhật hay ngày kỷ niệm như một số người khác.

Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ. Đó là chìa khoá quan trọng nhất để tạo nên một mối quan hệ lành mạnh, trưởng thành và bền vững con ạ. Cuộc đời rất ngắn ngủ để thức dậy với những hối tiếc và khó chịu. Hãy yêu quý những người cư xử tốt với con, và hãy cảm thông với những người chưa làm được điều đó."         (In- tơ-nét)

Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt chính.

Câu 2: Đặt nhan đề cho văn bản.

Câu 3: Theo người cha điều gì thực sự gây tổn thươngcho người khác

Câu 4:  Bài học rút ra sau khi đọc văn bản?

nhớ trả lời hết nha

1
15 tháng 3 2022

Câu 1;

-Phương thức biểu đạt:Tự sự

Câu 2:

Nhan đề:Những lát bánh mì cháy

Câu 3:

Theo người cha,thứ gây tổn thương cho người khác là nhừng lời chê bai trách móc cay nghiệt

Câu 4:

Bài học em rút ra được là:Hãy cảm thông cho những người sai sót để họ được sửa lỗi

Đọc đoạn trích và thực hiện các yêu cầu sau:Một thời lêu lổngMẹ tôi, ngày nào cũng đi từ sáng sớm , tối mịt mới về nhà, người lại không biết chữ nên không thể nào kiểm soát sự học của chúng tôi được. Đầu năm học, chúng tôi cần tiền mua bút mực, sách vở thì người lấy trong ruột tượng ra đưa; cuối năm người hỏi có được lên lớp không, thế thôi. Ruột tượng của người...
Đọc tiếp

Đọc đoạn trích và thực hiện các yêu cầu sau:

Một thời lêu lổng

Mẹ tôi, ngày nào cũng đi từ sáng sớm , tối mịt mới về nhà, người lại không biết chữ nên không thể nào kiểm soát sự học của chúng tôi được. Đầu năm học, chúng tôi cần tiền mua bút mực, sách vở thì người lấy trong ruột tượng ra đưa; cuối năm người hỏi có được lên lớp không, thế thôi. Ruột tượng của người là một cái túi hẹp mà dài khoảng thước rưỡi bằng sồi (tơ gốc, mặt sù sì, rất bền) vừa để thắt lưng vừa để đựng tiền. Tối nào người thu tiền về thì ruột tượng đầy xu đồng và trinh, phồng ở trước bụng.

Khi cha tôi mất, tôi đã biết lo về thân phận của mình, nhưng tuổi đó chỉ ngủ một đêm, sáng dậy đã quên hết. Lo thì lo vậy, chứ không biết siêng học. Không còn cha nhắc nhở, kiềm chế nữa, tôi bỏ bê việc học trọn một niên khóa. Tôi vẫn đi học đều đều, không trốn buổi nào, nhưng thường đi sớm mà về rất trễ vì cùng với bạn thơ thẩn trên bờ đê tìm cỏ gà, bắt dế.

Câu 1: Xác định phương thức biểu đạt và ngôi kể được sử dụng trong đoạn trích?

Câu 2: Nêu ngắn gọn nội dung đoạn trích.

Giúp mk với mọi người, bài này có nhiều chi tiết mk ko hiểu gì cả , mk ghi ko sai chỗ nào đâu ạ!

3
24 tháng 11 2017

câu 1 phương thức biểu đạt la văn tự sự , ngôi kể là ngôi thứ nhất

câu 2 nội dung nói về việc học của mình

14 tháng 3 2018

C1: phương thức biểu đạt tự sự ; ngôi thứ 1

C2: nói về việc kiếm tiền vào việc học hành của con

                                       Kể về một kỷ niệm đáng nhớ với em                                                             bài làm :   Trong nhà , mẹ là ngời yêu thương tôi nhất . Mẹ chăm sóc chu đáo cho tôi từ việc ăn mặc đến việc học hành . Mỗi lần nhìn thấy mẹ vất vả vì tôi ,tôi lại cảm thấy day dứt , đầy ân hận khi nhớ lại một kỷ niệm buồn khi tôi mới học lớp 6.    Khi đó gia...
Đọc tiếp

                                       Kể về một kỷ niệm đáng nhớ với em 

                                                            bài làm :

   Trong nhà , mẹ là ngời yêu thương tôi nhất . Mẹ chăm sóc chu đáo cho tôi từ việc ăn mặc đến việc học hành . Mỗi lần nhìn thấy mẹ vất vả vì tôi ,tôi lại cảm thấy day dứt , đầy ân hận khi nhớ lại một kỷ niệm buồn khi tôi mới học lớp 6.

    Khi đó gia đình tôi vẫn còn nhiều khó khăn . Cả nhà chỉ trông vào tiền lương ít ỏi của bố tôi . Để có tiền cho tôi ăn học vào cấp hai , mẹ đã nhận việc đi tổng vệ sinh ở gần trường . Biết chuyện , tôi hận mẹ ghê ghớm . Trong khi tôi đang tức giận thì tôi nói với mẹ :

- Sao mẹ phải đi làm cái việc ngoài đường ấy . Thật là ... Con thất vọng vì mẹ ! Lúc đó trong đầu óc non nớt của tôi không hiểu rằng : mẹ làm tất cả vì tôi ! Khi đó tôi chỉ nghĩ rằng mẹ làm cái công viêc thật đáng xấu hổ , saao mẹ lại đi quét rác chứ .Cả ngày khi ấy tôi không thèm nói mẹ một lời và cũng coi như không có mẹ , ( giờ đây tôi mới biết mẹ khi đó rất buồn )

      Một hôm tan học tôi đứng trước cổng trường như thường lệ , đợi bố tới đón . Bổng xuất hiện một người , đẩy một chiếc xe rác . Tôi hơi ngờ là mẹ . Không ! Đầu óc tôi khi đó rồi bời chân tay tê cứng lại - không thể là mẹ , tôi tự nói với mình như vậy . người phụ  nữ bước tới gần tôi đẩy một chiếc xe rác kềnh càng , và bốc mùi nữa , bà bỏ tấm khăn bịt mặt và gọi tôi :

   - con ơi !

Không tôi không muốn thấy mẹ thế này , rồi tôi quay lưng đi . Đám bạn xôn xao bàn tán về người phụ nữ lạ mặt kia , rồi tôi cố ý nói to :

- không ! không phải là mẹ mình .

  Theo phản xạ , tôi chạy rất nhanh về nhà , lao về nhà , bỏ sau lưng đám bạn ngơ ngác và cả người mẹ của tôi nữ .Càng lúc tôi chạy càng nhanh muốn trốn tránh sự thật . Tai tôi ù đi , tôi như còn không nghe vẳng đâu đây tiếng gọi "con ơi !" Và còn tưởng tượng ra cảnh đám bạn thích chế giễu tôi có một người mẹ quét rác . (Rồi giờ tôi mới biết người phụ nữ quét ra - mẹ tôi - đã khóc ...)

   Bẵng đi một thời gian , tôi cứ xa lánh mẹ dần . Rồi một hôm khi vừa tan học bố tôi đợi tôi ở cổng trường hốt hoảng nói :
  - mẹ con vào viện rồi con ạ !

  Tôi giật mình tưởng tượng như không tin vào tai mình nữa , rồi tốt rớt nước mắt nghe bố kể :

  - mẹ con phải quét rác và dọn vệ sinh ở gần nhà máy hóa chất trong một thời gian dài nê đã bị nhiễm độc , mẹ con đã làm chyện này vì muốn có tiền nuôi con ăn học , con có biết không ?
Khi đó tôi trách mình quá ngốc , sao không hiểu được điều này sớm hơn . Tôi đã trách nhầm mẹ . MẸ ƠI ! CON HỐI HẬN QUÁ !

  Vào viện tôi và bố đợi bác sĩ lọc máu sau đó , tâm trí tôi cứ lởm vởm , sợ hãi . Nếu mình mất mẹ sẽ ra sao ?

Không ! không thể như thế được ! Trong tai tôi bổng vang lên bài học trên lớp , khi tác giả Éc-môn-đô đơ A - mi-xi nói :"Trong đời con có thể trải qua những ngày buồn thảm , đau khổ nhưng ngày đau khổ nhất đó chính là ngày mà con mất mẹ con !

   Đúng lúc bác sĩ ra và nói với bố tôi :

- Anh yên tâm , chị sắp khỏi rồi , chỉ cần ở viện vài hôm là được .

Tôi vui sướng khi nhìn thấy mẹ qua ô cửa kính . Ôi ! con yêu mẹ làm sao ! Người đã sẳn sàng hi sinh tất cả vì tôi . Trước ngày hôm đó tôi đã lén đặt cạnh cây nến - thứ duy nhất mà tôi đã đủ tiền mua tặng mẹ . Kèm theo một tờ giấy nhắn là : mẹ là ánh sáng rực rỡ nhất của đời con , con yêu mẹ ! Mẹ hãy tha lỗi cho con .

    Bây giờ gia đình tôi đã khá giả mẹ tôi đã đi làm giáo viên còn ba thì bộ đội . Mỗi khi nhớ lại chuyện này tôi lại không thể cầm được lòng mình . Một lần mẹ buồn khiến tôi nhớ mãi . Câu chuyện ngày ấy cứ làm tôi nhớ mãi không bao giờ quên .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

0
gửi e aya aya anh làm hộ e r đấy Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà.Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi "dạ" liền và hí hửng đi theo.Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông người thế. Trong chợ đủ loại tạp hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh để ra về. Ra ngoài cổng...
Đọc tiếp

gửi e aya aya anh làm hộ e r đấy 

Hôm nay, bà nội tôi lên chơi. Mẹ tôi nghỉ việc, ở nhà làm cơm đón bà.

Mới sáng tinh mơ, mẹ đã chuẩn bị làn, túi để đi chợ. Mẹ rủ tôi cùng đi với mẹ. Tôi "dạ" liền và hí hửng đi theo.
Ra tới chợ, tôi lẽo đẽo bám theo mẹ. Chợ mới sáng sớm mà sao đông người thế. Trong chợ đủ loại tạp hóa và đủ màu sắc. Mẹ mua nhanh để ra về. Ra ngoài cổng chợ, mẹ thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm:

- Chẳng biết có thiếu gì không nhỉ? Ừ, mà xem. Mẹ cầm giấy ghi thực đơn rồi quay sang nhìn tôi nói: Con gái đứng đây trông nhé, mẹ quay lại mua mấy bó hành.

Mẹ lách dòng người chen vào. Lát sau, mẹ quay ra với nụ cười tươi rói trên môi. Hai mẹ con tôi vội vã về.
Tôi và mẹ bước vào cổng, con Mích từ trong nhà chạy ra vẫy đuôi rối rít. Bố tôi lúi húi lau xe. Chắc là bố chuẩn bị đón bà. Tôi thầm nghĩ.

Hai mẹ con bắt tay ngay vào công việc. Đầu tiên, tôi giúp mẹ nhặt rau, vo gạo. Ngày thường tôi làm nhàn vậy mà hôm nay lại quýnh lên, chẳng biết có phải vì hồi hộp không. Mẹ thì luôn mồm nhắc tôi, tay vẫn không ngừng hoạt động. Mùi thơm bay ngào ngạt. Tôi hít lấy hít để. Sao hôm nay mẹ tôi nấu cơm lắm món ngon đến thế!

Khi mẹ cất tiếng nói mãn nguyện nhìn mâm cơm cũng là lúc con Mích mừng rỡ chạy ra cửa. Tôi sung sướng cùng hai em ùa ra chào bà:

- Bà, hoan hô bà đã lên!

Bà ôm tôi vào lòng, cốc nhẹ lên trán:

- Bố cô, sao lớn nhanh thế!

Mẹ tôi vội vã chào bà rồi chuẩn bị nước cho bà tắm. Bà tắm xong vào nhà. Cả gia đình tôi quây quần bên mâm cơm bốc khói nghi ngút. Bé Việt và Thúy lau nhau nhắc ghế cho bà và bố mẹ, chỉ mỗi tôi là chúng nó không nhắc. Tôi nguýt dài một cái. Việt len lén nhìn tôi cười khì.

Mâm cơm mẹ tôi làm thật thịnh soạn. Giữa mâm mẹ không quên để một bát cà muối. Đó là món bà tôi thích lắm. Bố cầm đũa lên so. Vừa chia đũa, bố vừa nói:

- Con mừng là mẹ đã lên thăm chúng con. Các cháu vui lắm đấy mẹ ạ. Chúng con cũng vui, lâu quá mới được gặp mẹ mà.

Bà cười, đôi mắt bà sáng lấp lánh. Dường như bà đang vui lắm thì phải. Bà ngắm khắp lượt mọi người, nhìn bằng ánh mắt âu yếm. Tôi gắp cho bà một quả cà thật to. Thúy trêu tôi: "Mời gì không mời đi mời cà". Tôi chông chế: "Tại bà thích cà". Bà cười móm mém xoa đầu tôi. Mẹ nhìn bà cười và nói:

- Mẹ nếm thử các món con nấu xem nào. Món nào mẹ cùng phải nếm đấy nhé.

Bà gật đầu:

- Ừ! Ừ! Từ từ chứ, nhiều món thế này cơ mà. Mẹ ăn sao hết!

Căn nhà tôi bỗng trở nên ấm cúng lạ thường. Trong tiếng cười tôi nhận thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt mọi người. Hết thảy ai cũng gắp thức ăn chúc bà. Bà cứ cười nói:

- Từ từ thôi chứ, để mẹ còn ăn hết đã, gắp thức ăn cho mẹ nhiều thế!

Bố hỏi bà:

- Mẹ ơi, năm nay mùa tốt chứ ạ?

- Còn phải nói. Tốt nhất vùng đấy con ạ! - Bà nói rồi quay sang ba chúng tôi: - "Mấy cây ổi chín lắm chờ mãi chẳng ai về. Nhớ mọi năm ba đứa bé tí, thế mà bây giờ đã lớn vổng lên rồi. Mẹ nó mát tay đấy".

Mẹ nhìn chúng tôi vui lắm. Bà và bố mẹ nói rất nhiều chuyện. Chúng tôi chăm chú ngồi nghe. Mà cũng chỉ biêt nghe thôi chứ chẳng lẽ cắm cúi ăn. Thỉnh thoảng, bà hỏi chúng tôi về chuyện học hành, chuyện trường lớp. Bé Việt bi bô nói bằng cái giọng ngọng nghịu. Cả nhà ồ lên. Tôi cảm thấy lòng ấm áp lạ kỳ.

Những bữa cơm như vậy có lẽ chẳng bao giờ tôi quên. Trong tôi lúc nào cũng ngân lên tiếng cười của bà, bố mẹ và Thúy, Việt, ấm áp đến lạ kì.

0
Năm sinh nhật 12 tuổi của tôi,cậu bạn ở quê có gửi ra cho tôi 1 con búp bê.Đó là con búp bê tôi đã đánh mất từ khi chuyển từ quê ra thành phố sống.Cậu ấy có gửi kèm 1 bức thư,nói rằng cậu ấy tìm đc con búp bê trên cây.Tôi rất vui,nhưng từ hôm đó thấy con búp bê rất kì lạ...Nó luôn bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.Trên bàn học,ngoài hành lang,trên giường,...Và nhìn chằm chằm vào...
Đọc tiếp

Năm sinh nhật 12 tuổi của tôi,cậu bạn ở quê có gửi ra cho tôi 1 con búp bê.Đó là con búp bê tôi đã đánh mất từ khi chuyển từ quê ra thành phố sống.Cậu ấy có gửi kèm 1 bức thư,nói rằng cậu ấy tìm đc con búp bê trên cây.Tôi rất vui,nhưng từ hôm đó thấy con búp bê rất kì lạ...

Nó luôn bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.Trên bàn học,ngoài hành lang,trên giường,...Và nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi cảm giác tôi đi đâu cx bị nó theo dõi.

Cho đến 1 ngày...

Mẹ tôi mất,thi thể của bà đc tìm thấy ở bụi cây sau nhà,khám nghiệm tử thi cho thấy bà bị siết cổ.Bên cạnh là con búp bê nằm trên vũng máu.1 thời gian sau thì em trai tôi cx mất,bên cạnh cũng là con búp bê đang mỉm cười.Bố tôi đi công tác,tôi rất sợ.Bà giúp việc về quê để làm đám tang cho cậu con trai đầu lòng của bà ấy,tôi liền đi theo.Thật may mắn vì đó cx là nơi ở cũ,tôi gặp lại rất nhiều bn bè và 2 ngày tang lễ trôi qua ko có gì nguy hiểm.

Trong lúc đi tàu quay về thành phố,tôi thấy thấp thoáng trong vali của bà giúp việc...Dường như,nó đang mỉm cười

Tôi chợt suy nghĩ,1 cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng...

Tại sao nhân vật tôi lại sợ ?

* P/s: Nhân vật " tôi " đc nhắc đến là con gái *

6
31 tháng 5 2018

có lẽ là thấy con búp bê chăng?

Gợi ý :

1 phần là do thấy con búp bê

Phần còn lại là...

Giúp mình nhé:Câu 1: đọc văn bản sau:Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn...
Đọc tiếp

Giúp mình nhé:

Câu 1: đọc văn bản sau:

Bởi tôi ăn uống điều độ và làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Đôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên, đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ gãy rạp, y như có nhát dao vừa lia qua. Đôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn bây giờ thành cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi. Mỗi khi tôi vũ lên, đã nghe tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi lấy làm hãnh diện với bà con vì cặp râu ấy lắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu.
Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy cá khoeo chân, rung lên rung xuống hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai đáp lại. Bởi vì quanh quẩn ai cũng quen mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. ấy vậy, tôi cho tôi giỏi. Những gã xốc nổi thường làm cử chỉ ngông cuồng là tài cao. Tôi quát mấy chị Cào Cào ngụ ngoài đầu bờ khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ rồi.

a,bài văn trên thuộc văn bản nào,tác giả là ai?

b,phương thức biểu đạt,nghệ thuật?

c,tìm phép so sánh,chỉ ra tác dụng

Câu 2:hãy miêu tả người thân của em (tả mẹ)

Vì mình lười lắm nên mới hỏi,cho mình câu trả lời vào tối nay nhé

 

1
28 tháng 2 2018

a,bài văn trên thuộc văn bản nào,tác giả là ai?

=> tác giả : Tô Hoài

b,phương thức biểu đạt,nghệ thuật?

=> - phương thức biểu đạt: kể 

    -  nghệ thuật : so sánh , nhân hóa , tổng hợp. 

c,tìm phép so sánh,chỉ ra tác dụng

=> tác dụng : làm cho bài viết hấp dẫn hơn, biểu cảm hơn. 

Câu 2:hãy miêu tả người thân của em (tả mẹ)

Bài làm : 

Trong gia đình em, người mà em yêu quý và kính trọng nhất là mẹ.

Năm nay, mẹ ba sáu tuổi. Dáng người thon thả. Mái tóc dài mượt mà và óng ả. Khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt mẹ sáng long lanh như ngọn đuốc dõi theo từng bước đi của em. Môi mẹ đỏ tươi, luôn in lại những nụ cười rạng rỡ. Làn da của mẹ trắng mịn như được thoa một lớp phấn. Mẹ ăn mặc rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ sang trọng. Hằng ngày, ngoài những công việc giảng dạy ở trường và tham gia các công tác đoàn thể mẹ còn phải lo chăm sóc chu đáo cho gia đình. Tối đến, dù bận soạn bài nhưng mẹ vẫn dành thời gian giảng bài cho em. Những hôm em ốm, nhờ có bàn tay mẹ chăm sóc mà em đã nhanh khỏi để đến trường. Hằng ngày, mẹ phải dậy sớm để lo bữa sáng cho gia đình. Công việc bận rộn như vậy nhưng lúc nào mẹ cũng rất vui. Mẹ không những là người mẹ dịu dàng, đảm đang mà mẹ vừa là người chị, người bạn của em những lúc vui buồn. Có mẹ, em thấy ấm lòng. Em rất kính trọng mẹ em, mẹ xứng đáng là người "Giỏi việc trường, đảm việc nhà" mà nhà trường đã trao tặng danh hiệu cho mẹ trong công tác.

Em rất yêu quý mẹ em. Em sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng với công sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ.