K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Thông thường, ai cũng chỉ muốn cuộc đời mình gắn với những niềm vui, chẳng ai lại thích thú trước những nỗi buồn. Thế nhưng khi tất cả những điều vui buồn bỏ lại sau lưng, ta sẽ thấy nhớ và quý quá khứ dù quá khứ đó có cả nỗi buồn. Tuổi thơ đối với tôi không ngọt ngào như viên kẹo tròn, không mơ mộng như một miền cổ tích nhưng lại khiến trái tim ghi nhớ cả một đời. Những vui buồn ngày ấy là những kỉ niệm tươi đẹp nhất trong đời tôi.

Ngày còn nhỏ, thấy các bạn thành thị xúng xính cặp sách, quần áo, đồ chơi đẹp, tôi thấy mình và những đứa trẻ vùng quê sao mà thiệt thòi thế. Chúng tôi chỉ có những bộ quần áo mới khi tết đến, đồ chơi cũng rất ít chủ yếu là những món vụn vặt mà chúng tôi nhặt được. Khi đủ khôn lớn tôi chợt thấy mình may mắn khi chúng tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê, nơi tôi có thể thỏa thích thả những cánh diều mơ ước. Tôi gửi những niềm vui nỗi buồn của mình trên những cánh đồng lúa bát ngát, hòa vào dòng nước mát rượi của dòng sông và lẫn bên trong từng trận cười giòn tan hay những giọt nước mắt của cô bé dỗi hờn. Ngày ấy, có một cô bé háo hức đợi cơn mưa đầu mùa để rủ đám bạn trong xóm chơi trò tạt nước, rồi theo những con kênh rạch cạn suốt ngày nắng hè để tìm những chú cá rô lên bờ. Niềm vui bắt được những chú cá vượt cạn, những con ốc, con cua đầy giỏ mà tôi cứ ngỡ như niềm vui của nàng Tấm khi nghĩ về chiếc yếm đào. Lũ trẻ đồng quê chúng tôi chẳng sợ bùn lầy cũng không ngại mưa gió như những đứa trẻ thành thị bây giờ. Có khi cả ngày lặn lội dưới ao xúc từng con tép hoặc những ngày nắng đầu trần đi câu cá mà vẫn không hề bị cảm. Chúng tôi giống nhau ở màu da sạm nắng và mái tóc cháy vàng, đôi chân trần vững chải duy chỉ có mỗi nụ cười vẫn hiện hữu trong đôi mắt.

Rồi những nỗi buồn bất chợt khiến tôi bao lần bật khóc. Đó là ngày cô bạn thân sát nhà chuyển sang lớp khác, chẳng còn ngồi chung bàn với tôi dù chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi ngày sau giờ đi học. Cô bạn ấy là cả một miền kí ức với tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau xây ngôi nhà mơ ước dưới gốc me, gốc khế. Cùng nhau đi qua những tháng năm buồn vui của tuổi thơ và cùng hẹn ước mai sau lớn lên vẫn là những người bạn tốt. Hay những lần chơi trò rượt đuổi mải chẳng bắt được ai, cô bé hay hờn dỗi ấy đã khóc một mình bên đống rơm khô khiến cả đám bạn phải năn nỉ, chọc cười. Nỗi buồn của tuổi thơ tôi cũng có lúc vỡ òa trong thương nhớ. Đó là lần mẹ tôi về quê ngoại phụ ngoại thu hoạch vườn cây suốt một tháng trời. Tôi đếm từng ngày, mong từng đêm có khi còn mơ thấy mẹ về mang rất nhiều đồ chơi cho tôi. Nhưng những nỗi buồn ấy chẳng khác gì những bong bóng nước, nó dễ xuất hiện theo mỗi cơn mưa và cũng dễ tan vỡ đi trong phút chốc. Không giống như người lớn, những đứa trẻ chúng tôi sẽ cười thật to thật vui khi hạnh phúc và khóc òa khi buồn phiền. Chúng tôi chẳng biết gặm nhắm nỗi buồn vì ngày mai lại là một ngày mới.

Dù hôm nay tôi đã xa quê hương, xa những buồn vui tuổi thơ nhưng kí ức ấy vẫn nằm yên trong một góc tâm hồn. Mỗi khi gặp chuyện gì không vui tôi cố gắng nhớ lại những nụ cười đã mất và an ủi bản thân rồi sẽ vượt qua. Kí ức tuổi thơ dù vui hay buồn vẫn rất quan trọng trong đời mỗi con người, vì thế hãy để những đứa trẻ của chúng ta hôm nay được tự do trong vùng trời của ước mơ riêng chúng.

0
Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình...
Đọc tiếp

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thể phai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.
Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.
Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.
Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Hu hu mình muốn tuổi học trò kéo dài mải mãi

0
  Đã 5 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Đinh Tiên Hoàng của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi...
Đọc tiếp

  Đã 5 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Đinh Tiên Hoàng của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

Năm năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc ta thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…

Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.

Có còn chăng những thi sĩ làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào

Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.

Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường Lê Văn Thịnh ơi!”

📷

     Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương...
Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

📷

       Chia tay mùa Hạ! Ta mang theo ánh mắt hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm trái tim ta phải thổn thức. Bím tóc đuôi gà đung đưa duyên dáng. Ngày mai chia tay rồi, định lấy hết can đảm ghi vào lưu bút của cô ấy những điều thầm kín dấu kín trong lòng nhưng... lại thôi, vì sợ rằng lời nói yêu thương kia sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thuở học trò. Lời bài hát của mùa hè cứ vang lên mà khắc khoải:

 Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng ngoài ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay  trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại ...mang về

 Ngày hôm nay, sân trường ngập màu áo trắng học trò, lời bài hát da diết:

Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày xa trường áo lụa gió thu bay....

    Để rồi tất cả: Sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành những kỉ niệm khó phai trong ta. Ôi, nhớ!...Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về: Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng giây phút học trò, cho ta sống thêm một lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết mình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy? Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của những buổi đến trường… 

📷

 Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn

Thoáng nỗi buồn, bừng tỉnh nửa cơn say
Ngọn gió heo may đẩy ta về quá khứ
Tựa bóng Thiên Thai ngôi trường xưa cũ
Chăm sóc ước mơ thuở trong sáng dại khờ

Ghế đá, cây xanh vẫn in hằn hơi thở
Sôi nổi bồi hồi tuổi mười tám đôi mươi
Ai trả cho tôi cái chỗ tôi ngồi
Cái nơi tôi gửi cả thời yêu thương!

📷

       Chia tay mùa Hạ! Bạn có bao giờ bâng khuâng khi đứng trước một chùm phượng đỏ, một nhành bằng lăng tím giữa mùa hè nắng gắt? Có bao giờ bạn nhặt cánh hoa rơi ép vào trang sổ và tự hỏi để làm gì? Ngày chia tay tuổi học trò, cả sân trường sáng bừng màu áo trắng, từng nhóm đứng bên nhau, đứa cười, đứa khóc, sao ngày vui lại rưng rưng nước mắt, sợ sau này không biết có gặp nhau? Bọn con trai ngày thường nghịch ngợm là thế, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại buồn, chẳng đứa nào muốn rời xa lớp học. Cả lớp mình chuyền nhau trang lưu bút, có đứa rụt rè bày tỏ yêu thương sau ba năm khi chung bàn chung lớp, nhưng lại không dám chạm vào mắt nhau. Viết lên bàn những lời nhắn nhủ, chú em nào ngồi cùng bàn với chị, nhớ chăm ngoan và học giỏi đó nghe! Thấy thằng bạn ngồi bên cười khúc khích, len lén nhìn rồi len lén quay đi…Kỷ niệm ngày xưa sao dịu dàng đến lạ, khi xa rồi vẫn chẳng thể nào quên. Lúc trống trường rộn rã vang lên, sao lại khóc, nắm chặt tay nhau, giây phút cuối còn điều gì muốn nói, thấy nghẹn ngào nên lại để trôi qua. Có một thoáng mắt buồn chợt hiện sau khung cửa, ai nhìn trộm mình rồi lại khẽ quay đi. Giai điệu mùa hè làm tim tôi xao xuyến, nỗi nhớ bâng khuâng chưa khi nào vụt tắt. Mùa hè ơi, sao vội vã qua nhanh!  Ai đã sống, đang và sẽ sống hãy giữ giùm nhau ký ức tuổi học trò. Bởi tôi sợ thời gian và khoảng cách làm bạn quên tôi giữa bộn bề cuộc sống. Ai cũng chỉ một và chỉ một lần như thế, được khóc, được cười, được buồn vui lẫn lộn, được là những thiên thần áo trắng….Điều tôi muốn nói không cao, không xa, mà chỉ ở đây ngay trong tim bạn. “Tuổi học trò không đơn giản chỉ là kỷ niệm, đó là nơi nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Cho bạn một nhân cách, một hướng đi trong cuộc đời. Đừng để hai chữ “giá như” làm nhạt phai những năm tháng đẹp đẽ của cuộc đời”. 

📷

      Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành lời và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học trò sẽ không bao giờ trở lại. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, bảng đen, lớp học thân quen...Mái trường Lê Văn Thịnh? thầy cô ơi? chúng em xin hát mãi ở nơi này bài ca về trường cũ.

📷
Mùa Hạ cuối của đời học sinh, phượng cháy lên nỗi nhớ, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc thầy,cô đã bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…Một ánh nhìn bảng lảng buồn nơi cuối hành lang heo gió, mai xa rồi khoảng kí ức này biết cất vào đâu? Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế …Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…

📷

Cơn mưa cuối chiều chở nhớ và thương, những vòng xe quay đều rồi cuộn những tháng năm hóa thành kỉ niệm. Ghế đá lặng im không nói, những ô gạch lát buồn tênh không muốn cất lời…Tiếng ríu rít ve sầu kêu trên vòm lá, tiếng mùa hè lại đến, tiếng một mùa học trò nữa lại đi…Mùa phượng cuối gọi buồn về cho những luyến tiếc thời gian… Mùa không ai bảo ai, mắt buồn ngấn lệ…Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Góc sân trường, một cánh hoa rơi mong manh cho mùa hạ cuối… Và còn mãi trong tim ta, những dấu yêu một thời. 

📷

     Rồi thì mùa Hạ cuối cùng cho một tình yêu học trò khờ dại, hai đứa đi về hai phương trời khác nhau mà quên chưa một lời tạm biệt... để rồi cứ mỗi khi Hạ về bạn lại thấy day dứt không biết giờ người ấy ra sao? Có cái gì cay cay trong mắt, mặn mặn trên môi của ngày chia tay....

📷

   Chia tay mùa Hạ, khoảng trời lặng lẽ rưng rưng buồn của những tháng năm học trò. Những ước mơ ngày nào bỗng chốc thành hoài niệm. Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô, và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời: Tình yêu tuổi học trò, tình yêu cháy bỏng nhưng không thốt được nên lời, cứ thế đưa nó vào kỷ niệm, vào dĩ vãng đầy mộng mơ... Một tà áo dài trắng thướt tha lướt qua đủ làm ai ngẩn ngơ. Một ánh mắt trìu mến thoáng qua đã đủ làm má ai ửng đỏ... tuổi học trò đẹp đẽ, hồn nhiên trong trắng và thơ ngây quá!!!!

Bởi giếng quá trong nên giếng nhìn thấy đáy

Bởi mắt quá trong nên mắt nói thật nhiều

📷

Thế là hết những ngày đi học
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi…

Có một lần, lúc loay hoay nhặt tờ giấy chỗ tôi ngồi, tôi vô tình đọc được một câu thơ chẳng rõ được viết từ lúc nào. Nhưng chắc hẳn ấy là của một năm cuối một mùa hạ cũng nóng thế này, rực màu phượng thế này….

Rồi cũng biết hạ về bên cửa sổ
Hoa phượng mang áo đỏ cháy ngang trời
Có ai đứng so vai ngoài cửa lớp
Mắt bạn buồn vời vợi bỗng trong hơn…

Đôi khi thấy những dòng thơ vô tình để lại của lớp anh chị trước, bất chợt nhận ra mỗi chiếc bàn, ghế, bảng, lưu giữ trong mình những kí ức của từng thế hệ. 

📷

Sau những vui buồn mình phải chia xa
Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại ?
Đường đến tôi là con đường xa ngái
Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay
Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện
Đường "bạn hữu" ở đâu, nào ai biết!
Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên
Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp
Da dẫu sạm đi, bàn tay khô ráp
Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi
Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy
Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy
Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi!

📷

    Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời.

📷

    Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi?  Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...

📷

“ Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ nghe tiếng ve trĩu cánh phượng hồng

 Trang sách cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng…”

📷

 Một ngày của năm cuối cấp, nhớ đến nhiều thứ đã qua, bật cười vì một mẩu chuyện từ hồi xa lắc. Rồi giật mình nhận ra, người ta chỉ có một mùa hè của năm 18 tuổi. Nhớ đến những buổi học vụng trộm quà vặt, những buổi len lén, chọc một đứa bạn đến phát khóc rồi lại vội vàng làm lành. Nhớ dáng cô giảng bài, dáng thầy chỉ dạy, bỗng muốn thu hết không gian một buổi học của năm cuối cấp tuổi 18 vào tầm mắt. Một chút luyến tiếc và nôn nao. Sắp xa trường. Từng hàng cây, từng gốc phượng, hình như cứ nhắc đến phượng người ta lại nhớ đến nhiều thứ. Những thứ mà chỉ tuổi học trò mới có. Chợt nhớ đến người mải miết giáo án, soạn bài. Không phải đến giờ mới nhận ra, nỗi nhớ thầy cô cũng đỏ rực như phượng.

📷

      Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi?, hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn! 

📷

Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay

Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành, ngoảnh lại buồn hơn

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giờ truy bài, phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu

 Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man, tím từng hơi  thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trang lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa hồi hộp đợi... chợt thở phào

Chia tay nhé, mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu...
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!! 

📷

     Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? Cám ơn thầy cô đã đem đến, tích luỹ cho chúng em không chỉ những lâu đài trí tuệ mà còn cả bể thẳm tâm hồn, những giọt nước của tình người - những giọt nước dù trải qua bao thời gian, mưa nắng vẫn mặn mà, nồng thắm, âm vang nhịp điệu thuỷ triều. Thầy cô đã dạy cho chúng em yêu những cánh đồng quê bình dị thân quen; yêu bông lúa hiền đọng bao mồ hôi gian khó; yêu cánh cò nhỏ bay về trong mưa; yêu dòng sông tuổi thơ đã cùng ta lớn lên theo từng mùa con nước…Chính lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê đã trở nên lòng yêu Tổ quốc – như lời nhà văn người Nga Ilia Erenbua đã từng viết.

📷

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ

Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…

📷

      Vậy là đêm nay tôi không ngủ. Vầng trăng tròn sáng trong lơ lửng giữa tầng không như thao thức, sà xuống ô cửa sổ soi cho tôi viết vào trang nhật ký của đời học sinh những dòng cảm xúc, suy nghĩ chân thành và tha thiết. Dù cho tôi biết những gì đã qua sẽ không bao giờ trở lại - thế nhưng trong tôi, hình bóng thầy cô, bạn bè và mái trường Đinh TIên Hoàng thân yêu sẽ luôn còn mãi, chẳng thể mờ phai! Nhất định chúng tôi sẽ mãi nhớ về nơi này, cùng thầy cô. Một cánh phượng đầu tiên, một mùa hạ cuối cùng… Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đã làm nên một khoảng trời, những khoảnh khắc êm đềm và lưu luyến mà suốt cuộc đời này chúng tôi không bao giờ có thể quên được. Thầy cô hãy tha thứ cho chúng em những lỗi lầm khờ dại…Xa mái trường yêu, xin gửi lời tri ân tới thầy cô kính quý. Với chúng em, thầy cô mãi là những người ươm mầm tri thức, chắp cánh cho bao ước mơ của chúng em được bay cao, bay xa, vươn tới những chân trời mới... Thầy cô, hai tiếng thân thương, dẫu có đi trọn kiếp con người, đến nơi đâu vẫn nhớ mãi lời thầy cô chỉ bảo, dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang, chúng em vẫn mãi là những học trò nhỏ bé trong vòng tay yêu thương và sự nâng đỡ, dìu dắt không mệt mỏi của thầy cô.

📷

         Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô. Mái trường Đinh Tiên Hoàng ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn!!

0
Đã 3 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường THPT Lê Văn Thịnh của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi...
Đọc tiếp

Đã 3 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường THPT Lê Văn Thịnh của chúng tôi, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

Ba năm trôi qua như một cái ngước nhìn
Để lại thấy những ngập ngừng, bối rối
Bỗng thoáng chốc ta thấy mình thay đổi
Một chút buồn, lặng lẽ, bâng khuâng…

Mái trường xưa có in dấu hay không?
Những kỷ niệm của một thời để nhớ
Trang lưu bút vẫn ấm nồng hơi thở
Những nỗi buồn, nỗi hờn giận vu vơ.

Có còn chăng những thi sĩ làm thơ?
Những thi sĩ tuổi mộng mơ ngày ấy?
Mỗi đứa một nơi giờ xa xăm biết mấy
Có còn đâu những buổi học hôm nào

Những tiếng gọi thân thiết “mày tao”
Đã rơi vào khoảng không gian yên tĩnh
Vang lên tiếng bước chân xưa tinh nghịch
Rồi lặng đi trong khoảng trống tâm hồn.

Đã xa rồi lớp học dưới mái trường
Một mái nhà chỉ còn trong kí ức
Nhưng trái tim vẫn bồi hồi trong ngực
Vẫn thầm thì khẽ gọi “Mái trường Lê Văn Thịnh ơi!”

📷

     Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương...
Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng
Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng
Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

📷

       Chia tay mùa Hạ! Ta mang theo ánh mắt hồn nhiên của cô bạn học trò ngồi ngay bàn sau. Ánh mắt ấy biết bao đêm làm trái tim ta phải thổn thức. Bím tóc đuôi gà đung đưa duyên dáng. Ngày mai chia tay rồi, định lấy hết can đảm ghi vào lưu bút của cô ấy những điều thầm kín dấu kín trong lòng nhưng... lại thôi, vì sợ rằng lời nói yêu thương kia sẽ làm vỡ vụn tình bạn trong sáng thuở học trò. Lời bài hát của mùa hè cứ vang lên mà khắc khoải:

 Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng ngoài ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay  trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại ...mang về

 Ngày 25/5/2016 hôm nay, sân trường ngập màu áo trắng học trò, lời bài hát da diết:

Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày xa trường áo lụa gió thu bay....

    Để rồi tất cả: Sân trường, lớp học, thầy cô và bạn bè sắp thành những kỉ niệm khó phai trong ta. Ôi, nhớ!...Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm dành cho ai đó nữa, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi bỗng ùa về: Yêu biết mấy những tháng năm học trò! Thời học sinh đẹp như vậy đấy! Phải chi thời gian có thể dừng lại một phút để ta có thể sống lại từng giây phút học trò, cho ta sống thêm một lần thôi để ta biết trân trọng khoảng khắc này. Và phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết mình với bạn bè. Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả trôi gấp gáp như vậy? Ngày mai, mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Ai còn nhớ đến ai? Ai còn nhớ góc sân trường, hàng ghế đá này? Ngày mai, sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của những buổi đến trường… 

📷

 Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn

Thoáng nỗi buồn, bừng tỉnh nửa cơn say
Ngọn gió heo may đẩy ta về quá khứ
Tựa bóng Thiên Thai ngôi trường xưa cũ
Chăm sóc ước mơ thuở trong sáng dại khờ

Ghế đá, cây xanh vẫn in hằn hơi thở
Sôi nổi bồi hồi tuổi mười tám đôi mươi
Ai trả cho tôi cái chỗ tôi ngồi
Cái nơi tôi gửi cả thời yêu thương!

📷

       Chia tay mùa Hạ! Bạn có bao giờ bâng khuâng khi đứng trước một chùm phượng đỏ, một nhành bằng lăng tím giữa mùa hè nắng gắt? Có bao giờ bạn nhặt cánh hoa rơi ép vào trang sổ và tự hỏi để làm gì? Ngày chia tay tuổi học trò, cả sân trường sáng bừng màu áo trắng, từng nhóm đứng bên nhau, đứa cười, đứa khóc, sao ngày vui lại rưng rưng nước mắt, sợ sau này không biết có gặp nhau? Bọn con trai ngày thường nghịch ngợm là thế, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại buồn, chẳng đứa nào muốn rời xa lớp học. Cả lớp mình chuyền nhau trang lưu bút, có đứa rụt rè bày tỏ yêu thương sau ba năm khi chung bàn chung lớp, nhưng lại không dám chạm vào mắt nhau. Viết lên bàn những lời nhắn nhủ, chú em nào ngồi cùng bàn với chị, nhớ chăm ngoan và học giỏi đó nghe! Thấy thằng bạn ngồi bên cười khúc khích, len lén nhìn rồi len lén quay đi…Kỷ niệm ngày xưa sao dịu dàng đến lạ, khi xa rồi vẫn chẳng thể nào quên. Lúc trống trường rộn rã vang lên, sao lại khóc, nắm chặt tay nhau, giây phút cuối còn điều gì muốn nói, thấy nghẹn ngào nên lại để trôi qua. Có một thoáng mắt buồn chợt hiện sau khung cửa, ai nhìn trộm mình rồi lại khẽ quay đi. Giai điệu mùa hè làm tim tôi xao xuyến, nỗi nhớ bâng khuâng chưa khi nào vụt tắt. Mùa hè ơi, sao vội vã qua nhanh!  Ai đã sống, đang và sẽ sống hãy giữ giùm nhau ký ức tuổi học trò. Bởi tôi sợ thời gian và khoảng cách làm bạn quên tôi giữa bộn bề cuộc sống. Ai cũng chỉ một và chỉ một lần như thế, được khóc, được cười, được buồn vui lẫn lộn, được là những thiên thần áo trắng….Điều tôi muốn nói không cao, không xa, mà chỉ ở đây ngay trong tim bạn. “Tuổi học trò không đơn giản chỉ là kỷ niệm, đó là nơi nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Cho bạn một nhân cách, một hướng đi trong cuộc đời. Đừng để hai chữ “giá như” làm nhạt phai những năm tháng đẹp đẽ của cuộc đời”. 

📷

      Biết bao ước mơ bỏ ngỏ, bao lời hứa chưa thành lời và những dòng lưu bút ghi thật nhanh. Dường như lúc đó ai cũng sống gấp hơn, sợ rằng mai này hết thời học trò sẽ không bao giờ trở lại. Để rồi ngày chia tay những giọt nước mắt lăn dài, ai cũng cảm thấy trống trải khi ngày mai phải rời xa hàng ghế đá, sân trường, bảng đen, lớp học thân quen...Mái trường Lê Văn Thịnh? thầy cô ơi? chúng em xin hát mãi ở nơi này bài ca về trường cũ.

📷
Mùa Hạ cuối của đời học sinh, phượng cháy lên nỗi nhớ, ngày mai mỗi đứa về một miền quê khác nhau, làm sao để sau này có thể tụ họp đông đủ cả lớp đây? Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc thầy,cô đã bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…Một ánh nhìn bảng lảng buồn nơi cuối hành lang heo gió, mai xa rồi khoảng kí ức này biết cất vào đâu? Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế …Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…

📷

Cơn mưa cuối chiều chở nhớ và thương, những vòng xe quay đều rồi cuộn những tháng năm hóa thành kỉ niệm. Ghế đá lặng im không nói, những ô gạch lát buồn tênh không muốn cất lời…Tiếng ríu rít ve sầu kêu trên vòm lá, tiếng mùa hè lại đến, tiếng một mùa học trò nữa lại đi…Mùa phượng cuối gọi buồn về cho những luyến tiếc thời gian… Mùa không ai bảo ai, mắt buồn ngấn lệ…Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…Góc sân trường, một cánh hoa rơi mong manh cho mùa hạ cuối… Và còn mãi trong tim ta, những dấu yêu một thời. 

📷

     Rồi thì mùa Hạ cuối cùng cho một tình yêu học trò khờ dại, hai đứa đi về hai phương trời khác nhau mà quên chưa một lời tạm biệt... để rồi cứ mỗi khi Hạ về bạn lại thấy day dứt không biết giờ người ấy ra sao? Có cái gì cay cay trong mắt, mặn mặn trên môi của ngày chia tay....

📷

   Chia tay mùa Hạ, khoảng trời lặng lẽ rưng rưng buồn của những tháng năm học trò. Những ước mơ ngày nào bỗng chốc thành hoài niệm. Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô, và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời: Tình yêu tuổi học trò, tình yêu cháy bỏng nhưng không thốt được nên lời, cứ thế đưa nó vào kỷ niệm, vào dĩ vãng đầy mộng mơ... Một tà áo dài trắng thướt tha lướt qua đủ làm ai ngẩn ngơ. Một ánh mắt trìu mến thoáng qua đã đủ làm má ai ửng đỏ... tuổi học trò đẹp đẽ, hồn nhiên trong trắng và thơ ngây quá!!!!

Bởi giếng quá trong nên giếng nhìn thấy đáy

Bởi mắt quá trong nên mắt nói thật nhiều

📷

Thế là hết những ngày đi học
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi…

Có một lần, lúc loay hoay nhặt tờ giấy chỗ tôi ngồi, tôi vô tình đọc được một câu thơ chẳng rõ được viết từ lúc nào. Nhưng chắc hẳn ấy là của một năm cuối một mùa hạ cũng nóng thế này, rực màu phượng thế này….

Rồi cũng biết hạ về bên cửa sổ
Hoa phượng mang áo đỏ cháy ngang trời
Có ai đứng so vai ngoài cửa lớp
Mắt bạn buồn vời vợi bỗng trong hơn…

Đôi khi thấy những dòng thơ vô tình để lại của lớp anh chị trước, bất chợt nhận ra mỗi chiếc bàn, ghế, bảng, lưu giữ trong mình những kí ức của từng thế hệ. 

📷

Sau những vui buồn mình phải chia xa
Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại ?
Đường đến tôi là con đường xa ngái
Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay
Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện
Đường "bạn hữu" ở đâu, nào ai biết!
Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên
Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp
Da dẫu sạm đi, bàn tay khô ráp
Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi
Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy
Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy
Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi!

📷

    Một lần nữa bỏ lại sau lưng mùa Hạ. Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của tuổi học trò. Mái trường xưa - nơi tâm hồn ta lớn lên theo lời giảng của thầy của cô và nơi ấy tâm hồn ta khẽ xao xuyến với những rung động đầu đời.

📷

    Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi?  Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...

📷

“ Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ nghe tiếng ve trĩu cánh phượng hồng

 Trang sách cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng…”

📷

 Một ngày của năm cuối cấp, nhớ đến nhiều thứ đã qua, bật cười vì một mẩu chuyện từ hồi xa lắc. Rồi giật mình nhận ra, người ta chỉ có một mùa hè của năm 18 tuổi. Nhớ đến những buổi học vụng trộm quà vặt, những buổi len lén, chọc một đứa bạn đến phát khóc rồi lại vội vàng làm lành. Nhớ dáng cô giảng bài, dáng thầy chỉ dạy, bỗng muốn thu hết không gian một buổi học của năm cuối cấp tuổi 18 vào tầm mắt. Một chút luyến tiếc và nôn nao. Sắp xa trường. Từng hàng cây, từng gốc phượng, hình như cứ nhắc đến phượng người ta lại nhớ đến nhiều thứ. Những thứ mà chỉ tuổi học trò mới có. Chợt nhớ đến người mải miết giáo án, soạn bài. Không phải đến giờ mới nhận ra, nỗi nhớ thầy cô cũng đỏ rực như phượng.

📷

      Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi?, hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5/2016, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn! 

📷

Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay

Có một tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành, ngoảnh lại buồn hơn

Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thèm được giật mình rồi chạy
Giờ truy bài, phút ra chơi cả những lần đi học muộn
Bây giờ cũng thành kí ức chìm sâu

 Xưa cứ trách bằng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có màu nỗi nhớ
Tím miên man, tím từng hơi  thở
Của mùa thi mỗi lúc một gần

Có người bạn đến phút cuối mới thành thân
Có mái tóc giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trang lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa hồi hộp đợi... chợt thở phào

Chia tay nhé, mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu...
Còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỉ niệm thân yêu !!! 

📷

     Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô ơi? Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? Cám ơn thầy cô đã đem đến, tích luỹ cho chúng em không chỉ những lâu đài trí tuệ mà còn cả bể thẳm tâm hồn, những giọt nước của tình người - những giọt nước dù trải qua bao thời gian, mưa nắng vẫn mặn mà, nồng thắm, âm vang nhịp điệu thuỷ triều. Thầy cô đã dạy cho chúng em yêu những cánh đồng quê bình dị thân quen; yêu bông lúa hiền đọng bao mồ hôi gian khó; yêu cánh cò nhỏ bay về trong mưa; yêu dòng sông tuổi thơ đã cùng ta lớn lên theo từng mùa con nước…Chính lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê đã trở nên lòng yêu Tổ quốc – như lời nhà văn người Nga Ilia Erenbua đã từng viết.

📷

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi em cũng xa biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ sẽ về thăm

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thủa nào ép lá giữa trang thơ

Ước gì… hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui - buồn cười thật hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy “Văn học là nhân học”
Nhưng chẳng ai học xong bài học làm người
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén truyền nhau gói me dầm cuối lớp
Rồi đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thủa nào cứ đẫm bờ môi
Như lúc buồn em nhớ quá cô ơi

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…

📷

      Vậy là đêm nay tôi không ngủ. Vầng trăng tròn sáng trong lơ lửng giữa tầng không như thao thức, sà xuống ô cửa sổ soi cho tôi viết vào trang nhật ký của đời học sinh những dòng cảm xúc, suy nghĩ chân thành và tha thiết. Dù cho tôi biết những gì đã qua sẽ không bao giờ trở lại - thế nhưng trong tôi, hình bóng thầy cô, bạn bè và mái trường Lê Văn Thịnh thân yêu sẽ luôn còn mãi, chẳng thể mờ phai! Nhất định chúng tôi sẽ mãi nhớ về nơi này, cùng thầy cô. Một cánh phượng đầu tiên, một mùa hạ cuối cùng… Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đã làm nên một khoảng trời, những khoảnh khắc êm đềm và lưu luyến mà suốt cuộc đời này chúng tôi không bao giờ có thể quên được. Thầy cô hãy tha thứ cho chúng em những lỗi lầm khờ dại…Xa mái trường yêu, xin gửi lời tri ân tới thầy cô kính quý. Với chúng em, thầy cô mãi là những người ươm mầm tri thức, chắp cánh cho bao ước mơ của chúng em được bay cao, bay xa, vươn tới những chân trời mới... Thầy cô, hai tiếng thân thương, dẫu có đi trọn kiếp con người, đến nơi đâu vẫn nhớ mãi lời thầy cô chỉ bảo, dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang, chúng em vẫn mãi là những học trò nhỏ bé trong vòng tay yêu thương và sự nâng đỡ, dìu dắt không mệt mỏi của thầy cô.

📷

         Thời gian trôi đi qua mau cùng những tháng năm êm đềm với biết bao kỷ niệm khó quên trong vòng tay bạn bè, thầy cô. Mái trường Lê Văn Thịnh ơi? hàng phượng vĩ, tiếng nô đùa, tiếng cười rộn rã dưới sân trường, những âu lo bên trang sách hồng với những dòng lưu bút những kỷ niệm khó quên... như vỡ òa trong ta khi ta nhận ra trên mái đầu mình những cánh phượng hồng đang thắp lửa cho khoảng trời xanh mênh mông mơ ước, báo hiệu thời điểm chia tay mùa Hạ đến rồi. Để bây giờ ta tìm về trong ký ức. Hãy trao nhau thật nhiều yêu thương kỷ niệm  dấu yêu vào trái tim, nếu có giận hờn gì thì tha thứ cho nhau hôm nay 25/5/2016, vì ngày mai này sẽ không là hôm nay nữa. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ. Cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai lưu luyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời...Xin cám ơn thầy cô, xin cám ơn các bạn!!

0
Em là mối tình đầu của tôi và cũng là sự day dứt mãnh liệt trong tôi. 9 năm chờ đợi, khi ngày cưới chỉ còn 45 ngày thì em ra đi. Tiếng chuông điện thoại oan nhiệt reo lên lúc 3 giờ chiều, nhưng đến mãi những ngày sau vẫn là nỗi ám ảnh của tôi trong những đêm trắng. Tôi đã cầu mong đó chỉ là sự nhầm lẫn, chỉ đến khi nhìn em nắm trên băng ca trắng toát, đầu quấn chặt những vòng...
Đọc tiếp

Em là mối tình đầu của tôi và cũng là sự day dứt mãnh liệt trong tôi. 9 năm chờ đợi, khi ngày cưới chỉ còn 45 ngày thì em ra đi. Tiếng chuông điện thoại oan nhiệt reo lên lúc 3 giờ chiều, nhưng đến mãi những ngày sau vẫn là nỗi ám ảnh của tôi trong những đêm trắng. Tôi đã cầu mong đó chỉ là sự nhầm lẫn, chỉ đến khi nhìn em nắm trên băng ca trắng toát, đầu quấn chặt những vòng băng trắng thấm đẫm máu, tôi mới chịu tin đó là sự thật!

Và chỉ đến khi em ra đi, tôi cũng mới chịu tin là mình đã mất em mãi mãi.

Em nằm đó. Bất động với một vòng khăn trắng quấn quanh đầu. Tôi bắt đầu hoảng hốt, tôi có cảm giác rằng em sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Nước mắt tôi bắt đầu rơi... Tôi lo lắng ngồi ở băng ghế hành lang và cầu nguyện. Cầu nguyện một phép mầu nào đó sẽ đến với em...

Côi gái sắp là cô dâu của tôi!

Em đẹp, vẻ đẹp mỏng manh như những nhành hoa Huệ màu trắng, tinh khôi và trong sáng. Tôi quen em từ những ngày còn nhỏ. Nhà em ở cách nhà tôi chỉ một đoạn đường làng. Thuở đó, em vẫn hay hỏi bài tôi, thỉnh thoảng vẫn bị tôi cốc đầu vì nói hoài mà không hiểu. Chúng tôi không quá thân nhau, tôi cũng chỉ coi em là người hàng xóm bình thường như những người khác. Tuổi thơ vất vả, thiếu thốn không đủ sức cho tôi nhen nhóm một chút cảm xúc nào với những người bạn khác giới.Rồi tôi vào đại học. Em vẫn ở quê. Mấy năm liền biệt tin nhau. Đến một ngày bất ngờ gặp em ở Sài Gòn. Em đến nhờ tôi tìm chỗ trọ vì mới đậu đại học. Tôi nhiệt tình làm tài xế của em những ngày ấy. Rồi thân. Rồi yêu...

Chúng tôi yêu nhau tha thiết, mãnh liệt.Lần đầu tiên, tôi thấy mình thực sự quan trọng và có ý nghĩa với ai đó. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác được sở hữu một ai đó cho riêng mình. Là của riêng tôi, buồn, vui sẻ chia. Lần đầu tiên, thấy mình không cô độc, không lạc lõng giữa một Sài Gòn phồn hoa và xa lạ nữa...

Tôi thấy mình may mắn khi có em. Em khiến những chuỗi ngày sinh viên của tôi trở nên ý nghĩa. Hồi đó tôi nghèo quá, đến tiền học phí còn không có mà nộp thì nào có cái gì dành cho em. Những buổi dẫn em đi chơi, cũng chỉ dám thơ thẩn cùng nhau qua vài con đường, nắm vội bàn tay rồi lại bước về nhà, vùi đầu vào bài học, hay những mớ công việc làm thêm.

Nhưng em là một cô gái với đầy sự bao dung.Em không đòi hỏi ở tôi bất kì điều gì.

Em thấu hiểu cho nỗi cực khổ của tôi từ những ngày thơ bé, gánh nặng cơm áo gạo tiền của tôi thời sinh viên và sẻ chia với tôi những khó khăn trong cuộc sống.....

1
16 tháng 11 2018

... Em cũng nghèo nhưng thi thoảng vẫn dúi vào tay tôi một ổ bánh mì hay một chai nước ngọt. Sự chân thành của em làm tôi thấy mình rung động.

Ngày thứ hai trôi qua!

Em vẫn mê man nhưng bác sĩ nói cứ nuôi hy vọng.

Tôi vẫn tiếp tục ngồi ở hành lang. Kiên quyết không rời đi. Đôi mắt tôi mờ dại vì mệt và lo lắng...

Tôi và em hẹn nhau ngày ra trường sẽ cưới!

Tôi ra trường trước em. Rồi chìm đắm trong công việc, mải mê tìm sự nghiệp cho riêng mình. Có những ngày vùi đầu vào công việc, tôi quên bẵng em. Thi thoảng, em quay đi và khóc. Em giấu những giọt nước mắt vào trong, nhường cho tôi với sự nghiệp của mình...

Tôi mải mê, mải mê đến mức khi em đã ra trường rồi, mà lời hẹn năm nào vẫn còn để ngỏ.

Rồi tôi có công việc ở công ty nước ngoài, em mừng ra mặt. Tôi nghỉ việc để tự kinh doanh, em lo lắng, đôi mắt dõi theo chờ đợi.

Ngày thứ ba trôi qua! bác sĩ nói cứ nuôi hy vọng.

Ngày tôi sạt nghiệp. Em một mình đi xe trong đêm hơn hai mươi cây số từ Sài Gòn về Bình Dương để chỉ gục đầu vào ngực tôi mà khóc. Em hôn lên khuôn mặt lạnh băng của tôi, em tìm cách vuột ve vỗ về tôi. Em biết tôi đau, nhưng nỗi đau đạng bị nén chặt.

Tôi đã phớt lờ em... tôi không muốn em thương hại chính mình. Tôi gạt em ra và bước lên, một mình giải quyết khủng hoảng. Em nhìn tôi... hoảng hoải.

Ngày thứ tư

" Hãy chuẩn bị, bệnh nhân có thể đi bất cứ lúc nào."

Tôi không tin vào điều đó... Tôi lững thững bước đi trong đêm. Tưởng chừng như mình bị nghẹn thở... nước mắt rơi xối xả. Tôi ước tất cả chỉ là một giấc mơ. Em đừng đó nhìn tôi. Bông huệ trắng mong manh sẽ mãi ở trong vòng tay tôi. Mãi mãi...

Cuối cùng thì chúng tôi quyết định sẽ đến với nhau. Em đã đợi tôi chín năm và không muốn đợi lâu thêm nữa... Tôi cũng biết dẫu chưa có một sự nghiệp thực sự vẻ vang nhưng cũng đến lúc bắt đầu những trang mới bên em.

Chúng tôi lên kế hoạch cho đám cưới. Họ hàng hai bên đã gặp nhau... Tất cả mọi cái đều đã được sắp đặt trước, chỉ trừ cái chết của em.

Ngày thứ 5

Em đi! tôi không sẵn sàng cho tình huống này...

Nắng Hạ dệt vàng trên những cánh đồng quê, trong trẻo quá, ngọt ngào quá, nhưng sao buồn đến lạ? Phải chăng nắng cũng nhớ thương, lưu luyến, bâng khuâng như kỷ niệm của tuổi học trò? Có cảm giác nào hoang hoải, chông chênh bằng lúc chia tay? Ngày mai chia xa, tôi sẽ nhớ mãi những ánh mắt, nụ cười của 43 gương mặt bạn bè thân thiết. Còn đâu những buổi đạp xe đến trường trên con...
Đọc tiếp

Nắng Hạ dệt vàng trên những cánh đồng quê, trong trẻo quá, ngọt ngào quá, nhưng sao buồn đến lạ? Phải chăng nắng cũng nhớ thương, lưu luyến, bâng khuâng như kỷ niệm của tuổi học trò? Có cảm giác nào hoang hoải, chông chênh bằng lúc chia tay? Ngày mai chia xa, tôi sẽ nhớ mãi những ánh mắt, nụ cười của 43 gương mặt bạn bè thân thiết. Còn đâu những buổi đạp xe đến trường trên con đường quen thuộc, những lúc thơ thẩn đứng ngắm trời mây lơ lửng ở ban công. Liệu rằng ai có thể quên những đêm miệt mài cho mùa thi cuối, những hàng cây, ghế đá nơi sân trường còn hằn in bao kỷ niệm thương yêu… Tôi như muốn hát lên: “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, xin hãy ước muốn cho thời gian trở lại”, để tiếp tục được cháy bỏng với đam mê của thời hoa niên, đẹp đẽ nhất đời người..." Mùa Hạ đến, phượng đỏ thắm cả sân trường. Có ai đó tự vấn lòng mình: Mùa chia ly sao hoa rực rỡ vậy, phải chăng những kỷ niệm này sẽ còn tươi mãi ở trong tim. Thời gian ơi! xin hãy dừng lại một chút thôi, để tôi lưu giữ thêm những khoảng trời thương nhớ. Làm sao tôi quên được những giờ học thân thương, những trò đùa nghịch, giận hờn chỉ riêng tuổi học trò mới có; những hôm rủ nhau đi trèo me, sấu làng xa; ăn vặt trong lớp; những lúc chậm giờ thầy phạt đứng ngoài hiên...

Mới ngày nào đó, chúng ta bước vào lớp 10 còn bỡ ngỡ, quen ít lạ nhiều, mà nay thấm thoắt đã 3 năm. " Phượng ơi cứ nở làm chi

Cho mùa thi đến, chia ly bạn hiền”.

Mùa phượng cuối của đời học sinh đã đến, dù vẫn cười, vẫn nói nhưng khóe mắt mỗi người lại thấy cay cay. Mai này, giữa những dòng đời tấp nập, chúng ta vẫn muốn tìm về những ký ức ngày xưa, về tuổi học trò của một thời hồn nhiên, thơ mộng."

0
Nếu một ngày con đường bạn đang đi có quá nhiều nước mắt, quá nhiều cay đắng, chông gai và không có ai đủ mạnh mẽ, đủ tin cậy cho bạn mượn bờ vai để tựa vào thì bạn cũng đừng buồn và thất vọng nhé! Hay là những lúc nhìn người ta tay trong tay sánh đôi, còn bản thân mãi một mình thì cũng đừng vì thế mà tự ti, mà buồn chán bản thân mình. Những lúc ấy, xin bạn hãy nhớ đến...
Đọc tiếp

Nếu một ngày con đường bạn đang đi có quá nhiều nước mắt, quá nhiều cay đắng, chông gai và không có ai đủ mạnh mẽ, đủ tin cậy cho bạn mượn bờ vai để tựa vào thì bạn cũng đừng buồn và thất vọng nhé! Hay là những lúc nhìn người ta tay trong tay sánh đôi, còn bản thân mãi một mình thì cũng đừng vì thế mà tự ti, mà buồn chán bản thân mình. Những lúc ấy, xin bạn hãy nhớ đến đứa con trai là tôi bạn nhé! Một đứa ít nói như tôi đã vì bạn mà mở lòng, một đứa không dám tin tưởng người khác như tôi vì có bạn mà tôi lấy lại được niềm tin vào mọi người; một đứa lầm lì như tôi nhờ có bạn mà tôi đã cười rất nhiều; một đứa chỉ quanh quẩn một mình như tôi nhờ có bạn mà những tháng ngày học sinh của tôi đã thêm nhiều màu sắc … Vì đó mà đầu óc tôi tràn ngập hình ảnh của bạn, trái tim tôi đập liên hồi mỗi khi gần bạn, đôi môi tôi mỉm cười hạnh phúc khi nhìn bạn từ cuối lớp và trong đôi mắt tôi chỉ có bạn mà thôi. Chúc bạn sẽ hạnh phúc và thành công với sự lựa chọn của mình. Bạn sẽ mãi là người bạn “lớn” và đặc biệt trong tôi. ♥️♥️♥️

2

Kết hôn chưa

 

LÀm bạn trai anh ko ?

 

Thanh xuân làm những gì mình thích. Sống cuộc đời đáng sống của tuổi trẻ để khi nhìn lại ta cảm thấy tự hào. Những câu nói dưới đây sẽ giúp bạn nhìn ra được thanh xuân rực rỡ đến nhường nào.1. Quay trở lại căn phòng của bản thân mọi kí ức kỉ niệm lại ùa về. Cứ ngỡ như thanh xuân vừa mới ngày hôm qua. Tuổi trẻ với bạn bè, học hành vất vả, vài mối tình chóng vánh mà...
Đọc tiếp

Thanh xuân làm những gì mình thích. Sống cuộc đời đáng sống của tuổi trẻ để khi nhìn lại ta cảm thấy tự hào. Những câu nói dưới đây sẽ giúp bạn nhìn ra được thanh xuân rực rỡ đến nhường nào.

1. Quay trở lại căn phòng của bản thân mọi kí ức kỉ niệm lại ùa về. Cứ ngỡ như thanh xuân vừa mới ngày hôm qua. Tuổi trẻ với bạn bè, học hành vất vả, vài mối tình chóng vánh mà mình toàn là người phũ trước.

2. Qua những ngày mưa sẽ thấy trời nắng đẹp không gì là mãi mãi tôi chưa từng hối tiếc về quá khứ vì có tiếc cũng chả thay đổi dc gì thôi thì tặc lưỡi cho qua tính bỏ ngôn ngữ anh nhưng nghĩ sao chẳng dễ gi mới đạt dc bh bỏ thì thương nó quá kql cắn răng chịu khổ tiếp hic

3. Khi cô độc lấn chiếm toàn bộ cảm xúc của chúng ta, thì dù là nỗi buồn hay niềm vui,chúng ta rất cần đề làm bạn lúc này.
4. Thanh xuân không mua được bằng tiền, nhưng nếu có tiền hãy cùng nhau đi du lịch đến những chốn “thiên đường” này để ghi lại tuổi thanh xuân. Cứ đi rồi sẽ đến.
5. Khi bạn 17 tuổi, đó là khoảng thời gian khó khăn, vất vả. Có thể bạn sẽ gặp được người yêu thương nhất trong cuộc đời. 17 tuổi là lúc hãy làm tuổi thanh xuân của bạn được trọn vẹn nhất.

Biết tuổi thanh xuân thì ngắn ngủi muốn yêu người mình thích nhưng co lúc yêu mà không thể nói ra được. Có ai như vậy không, nhưng với một số người là có đó nhé. Đã từng nói ra và giờ làm bạn và đến ánh mắt nhìn nhau cũng không còn, nhưng ít nhất mình cũng đã nói ra cái mình ấp ủ bấy lâu nay. Rất giống với cai câu, tuổi thanh xuân như một cơn mưa rào, dù bị cảm lạnh ta vẫn muốn quay trở lại để tắm mưa một lần nữa.

1
14 tháng 1 2020

hay quá

Review " Ngã vào tim nhau đau suốt một đời " của nhóm viết Những kẻ khờ mộng mơ.Ngã vào tim nhau, đau suốt một đời của Những kẻ khờ thơ mộng là tuyển tập tản văn, truyện ngắn hay nhất mà tôi từng được đọc. Quyển sách này gồm 249 trang trong đó có 23 tản văn và 7 mẩu chuyện ngắn.Đúng như tên cuốn sách này " Ngã vào tim nhau, đau suốt một đời " là tập hợp của những mảnh tình...
Đọc tiếp

Review " Ngã vào tim nhau đau suốt một đời " của nhóm viết Những kẻ khờ mộng mơ.

Ngã vào tim nhau, đau suốt một đời của Những kẻ khờ thơ mộng là tuyển tập tản văn, truyện ngắn hay nhất mà tôi từng được đọc. Quyển sách này gồm 249 trang trong đó có 23 tản văn và 7 mẩu chuyện ngắn.

Đúng như tên cuốn sách này " Ngã vào tim nhau, đau suốt một đời " là tập hợp của những mảnh tình đầy đau thương với muôn vàn cảm xúc khó tả, bồng bột có, thơ ngây có, hạnh phúc có và tất nhiên sẽ không thể thiếu cái vị đắng cay, đau đớn của một cuộc tình. Quyển sách này quả là có ích, bản thân tôi là một người chưa từng có một cuộc vắt vai nào hết. Nhưng đọc xong cuốn sách này, tôi lại tưởng chừng như bản thân vừa được vụt qua biết bao cảm xúc khi yêu và được yêu. Cách hành văn của tất cả những tác giả trong quyển sách này cũng vô cùng tốt, dù có chưa hẳn là hoàn mĩ nhưng nó chân thật, từng câu chữ sử dụng cũng chính xác, và đó chính là điểm mạnh để đọc giả cảm thấy thích thú và cảm nhận được bản thân như đang hoà hợp với câu chuyện.

Những tản văn hay truyện ngắn trong quyển sách này không phải đi theo một motif mới mẻ gì, nhưng lại đánh động được đến trái tim đọc giả. Vì đơn giản, một trong số những câu chuyện ấy các bạn đã từng nghĩ đến, từng trải qua rồi. Vì vậy, nó lại càng trở nên thân thuộc, cũng khiến người đọc thêm đau lòng. Ai cũng có thể nhìn thấy bản thân hiện hữu trong những câu chuyện ấy, dù mờ nhạt hay sâu sắc. Đó là cái hay của quyển sách này.

Không chỉ nội dung, tên truyện mà đến cả bìa sách cũng khiến người ta nhói đau ở lòng ngực. Bìa sách là một thiếu nữ có mái tóc xoăn dài, để ý kĩ một chút, bạn có thể thấy cô ấy đang khóc. Đúng như tên của nhóm viết ra cuốn sách này, những con người trẻ, dại khờ, chênh vênh.

Từ bìa, tên, đến nội dung của sách đều thấu lòng người. Đến cả lời tựa của sách cũng vô cùng chân thật, như một lời tâm sự, giới thiệu của nhóm viết Những kẻ khờ mộng mơ.

" Mỗi câu chuyện trong cuốn sách này là một mảnh nhỏ tình yêu, nỗi cô đơn, thất vọng, đau thương của người trẻ hoang mang, lạc lối. Chúng tôi chẳng có ước mơ hay thông điệp gì to tát, chỉ đơn giản là muốn kiếm tìm những tâm hồn đồng điệu để sẻ chia, để được kể và được lắng nghe. Điều duy nhất chúng tôi hy vọng mang đến cho các bạn - những người đọc - chỉ có hai từ đồng cảm. "

Tin tôi đi, bạn sẽ không cảm thấy phí tiền của khi mua quyển sách này, nó không bổ ích được như những quyển sách khoa học hay xã hội khác, nhưng nó sẽ khiến bạn cảm thấy được sẻ chia với một mảnh tình không trọn vẹn nào đấy của bạn thân. Nó khiến bạn như hoà mình vào các cung bậc cảm xúc khác nhau.

Cảm ơn những tác giả đã góp công tạo nên quyển sách này. Cũng chúc họ thành công trên con đường phía trước. Tôi muốn cho họ biết rằng những người viết lên quyển sách này thật tuyệt vời.

Một số trích dẫn:

" Sau 25, em là cô gái cầm lên được thì cũng sẽ buông xuống được. "

" Trước khi yêu nhau, mỗi người chúng ta đều đã yêu một tình yêu khác, rất thật. Và thật tình cờ, đó lại là CÔ ĐƠN. "

" Cảm ơn anh, thanh xuân của em tươi đẹp là vì đã từng có anh ở đó! "

" Tôi vẫn luôn chờ đợi một ngày có thể nói tiếng yêu... không còn vụng trộm trong tâm tưởng. "

" Có đôi khi, phải trải qua rất nhiều thời gian, rất nhiều đau thương và vết xước mới nhận ra rằng người sẽ cùng mình đi trọn cuộc đời lại chẳng phải người mình đã từng yêu tới mức tưởng như trời long đất lở. "

0
Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi.... ...
Đọc tiếp

Đã 4 năm trôi qua, rồi cũng phải chia tay mái trường TH Nghi Liên của chúng mk, tôi yêu mùa Hạ, yêu cái màu đỏ rực rỡ gần như cháy bỏng của phượng vĩ, yêu tiếng kêu da diết của chú ve sầu, yêu những cơn mưa rào hối hả, yêu những khuôn mặt khi thì lo lắng, khi thì say mê của lũ học trò bạn bè tôi, tôi yêu tất cả những gì thuộc về nó, giờ phải chia xa sao thấy xúc động bồi hồi....

 Những ngày đầy nắng, giữa sân trường tôi chợt nhận ra một điều gì đó đang đến, muốn và níu kéo giữ tuổi học trò nhưng mà không thể...

Ôi ngôi trường như thể một quê hương... Khi nghĩ đến chợt nhớ thời áo trắng Nhớ nón nghiêng che, tóc dài trong nắng Nhớ tuổi phượng hồng mực tím ngày xưa... 

Nhìn những chùm hoa phượng rực cháy mà tiếc nuối thời học sinh của mình, nhớ rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai. Có một câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ:“Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn”. Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy năm trời, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi những gì và níu lại những gì, giờ còn ở lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim người…Đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

0