Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Va-ren là một chính khách Pháp nguyên là Đảng viên Đảng Xã hội Pháp, nhưng hắn đã phản bội lí tưởng của Đảng, sang Việt Nam nhận chức toàn quyền ở Đông Dương và hứa sẽ chăm sóc vụ Phan Bội Châu. Lúc đó nhà yêu nước Phan Bội Châu mới bị bắt giam và cả nước dấy lên một phong trào đấu tranh rộng khắp đòi thả tự do cho cụ. Va-ren là nhân vật lịch sử, hắn đã có những hành động gây sự căm hờn cho mọi người. Bằng ngòi bút châm biếm sắc sảo, Nguyên Ái Quốc đã vạch trần được bộ mặt của hắn.
Đến Việt Nam, hắn diễn ngay những trò lố, tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng qua sự theo dõi tình hình thời cuộc cùng sự cam nhận của riêng mình, Bác đã chỉ rõ ra những trò lố của Va-ren. Trò lố dầu tiên của hắn chính là việc chăm sóc vụ Phan Bội Châu. Bởi sự chăm sóc này không phải là do hắn tự nguyện mà do sức ép của công luận Pháp và ở Đông Dương. Mặt khác, Va-ren cũng chỉ mới nửa chính thức hứa chứ chưa phải là chính thức hứa – mà nếu như có hứa chính thức thì chắc gì ông ta giữ được lời hứa (có mấy khi quan toàn quyền biết giữ lời hứa). Va-ren đã chăm sóc vụ ấy vào lúc nào và ra sao?
Bằng thái độ châm biếm, sau khi giới thiệu Va-ren, tác giả đã cho thấy rằng Va-ren là tay chính khách làm trò chính trị. Chi tiết Va-ren vừa mới xuống tàu và ngài chỉ muốn chăm sóc đến khi nào yên vị thật xong xuôi ở bên ấy đã – cho ta thấy Va-ren chỉ vì bản thân của y mà thôi. Hứa là chăm sóc vụ Phan Bội Châu, thế mà sau những bốn tuần hắn mới đặt chân đến Đông Dương, rồi lại mất bao nhiêu thời gian nữa để hắn yên vị. Lúc đó liệu hắn có còn nhớ đến lời hứa không? Chỉ với chi tiết ấy, tác giả đã gây sự nghi ngờ lời hứa của Va-ren và mỉa mai giá trị lời hứa đó bằng thực tế. Phan Bội Châu vẫn bị giam trong tù. Khi đến Việt Nam, hấn rất thích thú với những trò hề của mình, hắn khoái chí trước sự ru vỗ, ấp ủ của lũ tay sai xu nịnh của chính quyền ở Sài Gòn và Huế. Hắn đâu còn nhớ gì ngoài việc vui say, sung sướng trước những lời chúc tụng, trước những mề đay ghi nhận chiến công; mà thật sự hắn chưa có một công cán gì. Nếu có chăng, hắn là kẻ phản bội lại giai cấp vô sản Pháp mà tên chính khách này đã bị đồng bọn đuổi ra khỏi tập đoàn. Hắn chính là kẻ lòng lang dạ sói, ruồng bỏ lòng tin, kẻ phản bội nhục nhã. Tác giả đã biết rất rõ về hắn.
Và có lẽ đáng giận nhất là trố lố chính thức của Va-ren khi hắn gặp cụ Phan, sau khi hắn đã “yên vị thật xong xuôi”. Thật là lố bịch khi hắn tuyên bố mang lại tự do cho cụ Phan, một tay thì bắt, tay kia thì nâng cái gông to kếch và kèm theo đó là điều kiện có đi có lại. Va-ren tâng bốc Phan Bội Châu, rồi lấy tư cách toàn quyền bày tỏ sự quí trọng. Va-ren vòng vo, hứa hẹn, tất cả chỉ nhằm thuyết phục cụ Phan đầu hàng, phản bội. Y dưa gương Nguyễn Bá Trác, rồi các bạn y và cuối cùng là chính bản thân y dể khuyên can, thuyết phục cụ Phan đốt cháy những cái mà mình đã tôn thờ và tôn thờ những cái mà mình đã đốt cháy. Một kẻ phản bội nhục nhã, không biết nhục lại còn trâng tráo thuyết phục người khác hành động theo gương mình. Đó là trò lố bịch nhất của Va-ren mà tác giả gọi là trò lố chính thức.
Bằng ngòi bút châm biếm sắc sảo và trí tưởng tượng dồi dào, tác giả đã khắc họa được tính cách hèn hạ, bỉ ổi của một kẻ phản bội. Qua nhân vật Va-ren, chúng ta hiểu thêm về bộ mặt thật của những tên thực dân Pháp thời ấy. Bằng những trò lô’, tác giả đã để cho Va-ren từ từ lột mặt nạ, tự phơi bày cái xấu xa, đê tiện của hắn trước mọi người. Càng đọc, ta càng thêm căm ghét kẻ gây đau khổ cho dân và càng thêm khâm phục bậc anh hùng Phan Bội Châu, vị thiên sứ, đấng xả thân vì độc lập, tự do cho Tổ quốc.
Câu hỏi 1: Theo em, đây là một tác phẩm ghi chép sự thật hay là tưởng tượng, hư câu? Căn cứ vào đâu đế kết luận?
Gợi ý:
Đây là một tác phẩm tưởng tượng hư cấu, ra đời từ một sự kiện lịch sử có thật lúc bây giờ. Câu chuyện được bắt đầu từ việc tác giả tưởng tượng ra cuộc hành trình của Va-ren từ đất Pháp sang Việt Nam. Đầu tiên đến Sài Gòn rồi qua kinh thành Huế và kê tiếp đến Hà Nội đế thăm Phan Bội Châu.
Sở dĩ chúng ta kết luận như vậy là vì tác phẩm này ra đời trước khi Va-ren đến thăm Việt Nam. Tác phẩm được đăng trên báo Người cùng khổ, phát hành vào tháng 9 và tháng 10 năm 1925, giữa lúc Va-ren xuống tàu sang nhậm chức ở Đông Dương.
Câu hỏi 2: Đọc đoạn đầu tác phẩm và trả lời câu hỏi:
a- Va - ren đã hứa gì về vụ Phan Bội Châu?
b- Thực chất của lời hứa đó là gì?
Cụm từ “nửa chính thức hứa” và câu hỏi của tác giả “giả thử cứ cho rằng [...] sẽ “chăm sóc” vụ ấy vào lúc nào và làm ra sao” có ý nghĩa gì trong việc bộc lộ thực chất lời hứa của Va-ren?
Gợi ý:
a. Do sức ép và công luận ở Pháp và Đông Dương, ông Va-ren đã hứa nửa chính thức chăm sóc vụ Phan Bội Châu.
b. Thực chất của lời hứa đó là một sự bịp bợm vì thực tế trong thời gian này Phan Bội Châu vẫn nằm tù.
Cụm từ “nứa chính thức hứa” và câu hỏi của tác giả “giả thư cứ cho rằng [...] sẽ “chăm sóc” vụ ấy vào lúc nào và làm ra sao” có ý nghĩa bộc lộ, vạch trần bản chất dôi trá, bịp bợm đế làm yên dư luận của Va-ren.
Câu hỏi 3: Trong cảnh Va-ren đến Hà Nội để gặp Phan Bội Châu:
a. Số lượng lời văn dành cho việc khắc hoạ tính cách của từng nhân vật nhiều ít như thế nào? Sự nhiều ít đó thể hiện dụng ý nghệ thuật gì của tác giả khi khắc hoạ tính cách của từng nhận vật?
b. Qua những lời lẽ có tính chất độc thoại của Va-ren, trước Phan Bội Châu, động cơ, tính cách, bản chất của Va-ren đã hiện lên như thế nào?
c. Qua sự im lặng của Phạn Bội Châu và lời bình của tác giả, nhận xét về khí phách, tư thế của Phạn Bội Châu trước Va-ren.
Gợi ý:
a. Phần lớn từ ngữ dùng đế khắc hoạ tính cách nhân vật Va-ren, còn tác giả nói rất ít về Phan Bội Châu, ông hiện lên lấy sự im lặng làm phương tiện đôi lập. Việc dành khôi lượng từ ngữ nhiều ít cho từng nhân vật, thể hiện dụng ý nghệ thuật của tác giả. Đó là một cách viết thâm thuý và sâu sắc, thế hiện một bút pháp, một lối viết gợi nhiều hơn tả độc đáo và lí thú.
b. Qua những lời lẽ có tính chất độc thoại của Va-ren trước Phan Bội Châu, động cơ, tính cách, bản chất của Va-ren đã hiện lên là một kẻ thống trị bất lương, là một kẻ tiếu nhân đắc chí, vừa liến thoắng vừa dụ dồ và bịp bợm một cách trắng trợn.
c. Qua sự im lặng của Phạn Bội Châu và lời bình của tác giả về sự im lặng đó, em thấy là một người có bản lĩnh kiên cường trước kẻ thù
Câu hỏi 4: Theo em, ví thử truyện Những trò lố hay là Va-ren và Phạn Bội Châu dừng lại ở câu: “...chỉ là vì Phạn Bội Châu không hiểu Va-ren cũng như Va-ren không hiếu Phan Bội Châu” thì có được không? Nhưng ở đây lại có thêm đoạn kết, trong đó có chi tiết về lời quả quyết của anh lính dõng An Nam và chi tiết về lời đoán thêm của tác giả thì giá trị câu chuyện được nâng lên như thê nào?
Gợi ý:
Theo em, câu chuyện Những trò lô hay là Va-ren và Phan Bội Châu nếu dừng lại ở câu: “...chỉ là vì Phan Bội Châu không hiểu Va-ren cũng như Va-ren không hiểu Phan Bội Châu” thì cũng được rồi. Nhưng nêu dừng lại ở đấy thì tính cách và thái độ khinh bỉ của Phan Bội Châu đối với Va-ren chưa được bộc lộ lên đến đỉnh điếm và đồng thời người đọc cũng chưa thấy những trò lô lăng của Va-ren rơi vào tình trạng thảm hại.
Do vậy, câu chuyện hẳn không thế dừng lại mà tác giả đã có thêm đoạn kết, trong đó có chi tiết về lời quả quyết của anh lính dõng An Nam và chi tiết về lời đoán thêm cùa tác giả thì giá trị câu chuyện được nâng lên rất nhiều. Tác giá đã tiếp tục nâng cấp tính cách, thái độ của Phan Bội châu trước kẻ thù.
Câu hỏi 5: Ngoài ra lại còn tái bút với lời quả quyết của nhân chứng thứ hai. Vậy giá trị của lời tái bút này là gì? Có điều gì thú vị trọng sự phôi hợp giữa lời kết với lời tái bút?
Gợi ý:
Những trò lô hay là Va-rcn và Phan Bội Châu không chỉ dừng lại ở việc có thêm đoạn kết, trong đó có chi tiết về lời quả quyết của anh lính dõng An Nam và chi tiết về lời đoán thêm của tác giả mà còn có thêm lời tái bút với sự quả quyết của nhân chứng thứ hai đã thế hiện một sự chống trả quyết liệt: Nhố vào mặt Va-ren.
Cách viết như vậy vô cùng thú vị, tạo nên một giọng điệu hóm hỉnh nhưng cũng rất sâu cay
Câu hỏi 6: Sau những phân tích trên, em hãy nêu lên tính cách của hai nhân vật Va-ren và Phan Bội Châu.
Gợi ý:
Bằng khả năng tưởng tượng và hư cấu vô cùng phong phú, với giọng văn sắc sảo, tác giả đã thành công trong việc khắc hoạ hai nhân vật, đại diện cho hai lực lượng xã hội hoàn toàn đối lập nhau ở nước ta thời Pháp thuộc. Phan Bội châu kiên cường, bất khuất, xứng đáng là” vị anh hùng, vị thiên sứ, đấng xả thân vì độc lập”, tiêu biểu cho khí phách của dân tộc Việt Nam. Va-ren là một kẻ gian trá, lố bịch, đại dỉện cho thực dân Pháp phản động ở Đông Dương.
Truyện ngắn “Những trò lố hay là Va-ren và Phan Bội Châu” được viết ngay sau khi nhà cách mạng Phan Bội Châu bị bắt cóc (18-6-1925) ở Trung Quốc bị giải về giam ở Hoả Lò - Hà Nội và sắp bị xử án, còn Va-ren thì chuẩn bị sang nhậm chức Toàn quyền Đông Dương.
- Sân trường của chúng em trong giờ ra chơi thật thú vị: nào nhảy dây, đá cầu, kéo co, nào bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền vui biết mấy.
- Truyện ngắn Những trò lố hay là Va-ren và Phan Bội Châu phản ánh chân thực bản chất xảo trá, gian ác, lố bịch của bọn thực dân Pháp mà đại diện là Va-ren. Ca ngợi vị anh hùng dân tộc Phan Bội Châu kiên cường, bất khuất tiêu biểu cho khí phách dân tộc Việt Nam.
- Phan Bội Châu là vị anh hùng tượng trưng cho khí phách của người dân Việt Nam kiên cường, bất khuất, luôn tỉnh táo trước giọng điệu xảo trá của kẻ thù.
Đoạn trích khắc hoạ hai nhân vật có tính cách hoàn toàn đối lập nhau: Va-ren thì gian trá, lố bịch, đại diện cho thực dân Pháp phản động ở Đông Dương; Phan Bội Châu kiên cường, bất khuất, xứng đáng là vị anh hùng, tiêu biểu cho khí phách của dân tộc Việt Nam.
Bằng khả năng tưởng tượng và hư cấu vô cùng phong phú, với giọng văn sắc sảo, tác giả đã thành công trong việc khắc hoạ hai nhân vật, đại diện cho hai lực lượng xã hội hoàn toàn đối lập nhau ở nước ta thời Pháp thuộc:
• Phan Bội châu kiên cường, bất khuất, xứng đáng là “vị anh hùng, vị thiên sứ, đấng xả thân vì độc lập”, tiêu biểu cho khí phách của dân tộc Việt Nam. Đứng trước lời dụ dỗ, mua chuộc của một kẻ có quyền lực cao nhất ở Đông Dương lúc bấy giờ - Va-ren, nhưng Phan Bội Châu không những không sợ mà còn không hề bị thuyết phục bởi lời lẽ đường mật của Va-ren. Ông chỉ im lặng suốt cuộc trò chuyện.
• Va-ren: ba hoa, huênh hoang như một con rối, gian dối, lố bịch, xảo quyệt, kẻ phản bội nhục nhã, thậm chí là hèn hạ và đê tiện, là đại diện cho thực dân Pháp phản động, tầng lớp thống trị tàn bạo ở Đông Dương lúc bấy giờ.
Đáp án: A