Kể một kỉ niệm sâu s...">

K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 10 2021

 Ai cũng có những kỉ niệm thật đặc biệt trong đời, nhưng đối với tôi kỉ niệm đáng nhớ chính là kì thi vào lớp 10. Nhứng ngày tháng đó tôi luôn chăm chỉ học tập miệt mài và luôn nghĩ đến những giây phút được đặt chân vào cấp ba mơ ước. Nhưng đôi lúc tôi cũng nản chí, phần vì mệt mỏi do nhiều bài tập, và những tư tưởng nếu như ko đỗ nguyện vọng 1 mơ ước thì sao đây. Và rồi thành quả cũng đến,tôi cũng đã thực hiện đc. Lòng tôi không kìm được cảm xúc khi nhận dược tin báo của trường, tôi đã nhập học. Bố mẹ tôi cũng tuôn trào, ánh mắt tràn đầy hi vọng về đứa con gái đầu lòng. Điều đó đã giúp tôi nâng cao đạo đức và trí tuệ khi được hòa nhập trong môi trường mới. Điều đáng ngưỡng mộ hơn về bản thân là tôi đã tự mình cố gắng hết sức để vượt qua mọi rào cản, những lời nói bơ quơ của mọi người.Có lẽ tôi sẽ không quên được những phút giây quý giá này.

4 tháng 10 2021

Người bạn thân của tôi chính là người hàng xóm bằng tuổi, cùng lớn lên với tôi. Bạn ấy có một cái tên rất hay, Mai Linh. Trong ấn tượng của tôi, Mai Linh là một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn với nước da trắng hồng rạng rỡ. Mái tóc ngắn ngang vai mềm mượt như nhung, hai má núm đồng tiền và chiếc răng khểnh rất duyên. Đôi mắt Mai Linh tròn xoe, đen láy và đôi môi đỏ mọng chúm chím. Nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi khiến mọi người yêu thích. Ngoại hình xinh xắn, tính cách bạn ấy cũng rất tốt. Mai Linh hòa nhã, thân thiện, rất chăm chỉ và tốt bụng.

 

Nhà Linh ở ngay cạnh nhà tôi, từ nhỏ chúng tôi đã cùng chơi đùa, cùng đi học với nhau. Ngày ngày dắt tay nhau đến lớp, đến trường, rồi lại đợi nhau mỗi khi tan học. Trong quãng thời gian ấy, có một kỉ niệm mà đến tận sau này tôi vẫn luôn ghi nhớ. Một chiều ngày đầu hạ năm lớp 6, như thường lệ đồng hồ điểm 13 giờ 30 phút, tiếng gọi thánh thót như chim sơn ca của Mai Linh vang lên ngoài cổng. Tôi dậy muộn nên chạy vội đi, để mặc tiếng nhắc nhở của mẹ rằng trời sẽ mưa to, phải cầm áo mưa đi vì tối nay bố mẹ về rất muộn.

 

Chúng tôi vẫn vui vẻ cùng nhau đạp xe đến trường, trò chuyện về những việc thú vị. Chiều hôm ấy, trời đổ mưa tầm tã, không có sấm chớp mà mưa cứ nặng hạt không dứt. Tiếng chuông tan học đã vang lên mà cơn mưa ngoài sân vẫn trút nước ào ào. Nhìn các bạn lần lượt ra về, lòng tôi buồn bã và lo lắng vô cùng. Tôi nhớ lại lời mẹ dặn, thầm tự trách và nghĩ mình sẽ phải đội mưa về nhà một mình. Ngay lúc ấy, Mai Linh chợt xuất hiện trước mắt tôi, cô bạn dắt xe gọn vào mái hiên trước cửa lớp tôi, vẫy vẫy chiếc áo mưa trong tay, giọng nói át cả tiếng mưa:

 

- Gửi xe ở bác bảo vệ, chúng ta cùng về.

 

Trong ánh mắt bất ngờ của tôi, Mai Linh đưa ba lô của mình cho tôi, khoác áo mưa dặn tôi đợi rồi ra nhà để xe, dắt xe đạp của tôi đi gửi bác bảo vệ. Xong xuôi, bạn ấy quay lại lớp, bảo tôi chui vào phía sau áo mưa để nhanh chóng về nhà khỏi trời mưa nặng hạt. Cứ như vậy chúng tôi cùng khoác chung một chiếc áo mưa. Mai Linh chở tôi trên chiếc xe cào cào của mình, tôi áp má vào lưng cô bạn để tránh mưa. Chiếc áo mưa không quá rộng để che hết cả hai đứa, mưa xối xả ướt đẫm cả khuôn mặt xinh xắn của Mai Linh và hai chân để bên ngoài của tôi. Trên con đường trắng xóa một màn mưa, người bạn thân của tôi đạp xe như bay. Về đến nhà tôi, cả hai đứa đều ướt, run cầm cập vì lạnh. Trời mưa lại tối om, Mai Linh hiểu tôi sợ nên ở lại cùng tôi. Hai đứa không thay quần áo, cứ để như vậy, ngồi luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Khi bố mẹ tôi về, Mai Linh mới tạm biệt tôi.

 

Sáng hôm sau, tôi và Mai Linh đều bị cảm lạnh, bố mẹ hai nhà đều trách mắng không thôi. Chúng tôi vẫn cùng nhau đi trên con đường quen thuộc thường ngày, rồi không hẹn mà cùng hắt hơi khi có cơn gió lạnh thổi qua. Dù mũi khó chịu và cổ họng khô rát, chúng tôi lại đồng loạt bật cười. Lẫn trong tiếng chim hót líu lo và tiếng xào xạc của lá là tiếng cười khàn khàn, giòn tan của hai cô học trò nhỏ. Chúng tôi bị cảm lạnh suốt một tuần liền. Sau lần đó, hai đứa dường như gắn bó, thân thiết hơn. Mỗi lần nhìn thấy mưa, trong lòng lại nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch mà sâu sắc ngày ấy.

 

Mai Linh là người bạn thân mà tôi yêu quý nhất. Kỉ niệm trong cơn mưa mùa hạ đó dù chỉ là một trong số rất nhiều kỉ niệm của chúng tôi nhưng nó lại là kỉ niệm sâu sắc nhất. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi gặp được người bạn thân như Mai Linh

 

 

10 tháng 5 2023

Trong cuộc sống, tất cả chúng ta sẽ trải qua rất nhiều kỉ niệm xinh xắn. Đối với tôi, những kỉ niệm khiến tôi cảm thấy ấn tượng nhất chính là bên cạnh bè bạn, thầy cô dưới mái trường tiểu học.

Ngôi trường của tôi là trường tiểu học duy nhất của xã. Ngày đầu tiên bước vào trường học, tôi cảm thấy rất ấn tượng. Ngôi trường của em rất to và đẹp, nó được đặt ngay ở khu trung tâm của xã. Con đường dẫn vào trường được đổ bê tông phẳng lì. Hai bên đường là những hàng bạch đàn thẳng tắp, cao vút, cành lá lao xao như vẫy chào chúng em tới trường. Bước qua cổng trường, em đã gặp ngay bác trống nằm tròn vo trên giá ngay cạnh phòng bác bảo vệ. Có lẽ vì chưa có ai đánh thức nên bác vẫn còn ngủ say.

Mới ngày nào còn kinh ngạc, mà năm năm học trôi qua thật nhanh. Tôi đã trải qua rất nhiều kỉ niệm đẹp bên thầy cô, bè bạn. Mỗi giờ học căng thẳng mệt mỏi nhưng rất hữu dụng. Mỗi giờ giải lao sôi động cùng với bạn chơi đủ những trò, nào là : chơi đuổi bắt, nhảy dây, đá cầu … Thật nhiều kỉ niệm mà tôi không hề nhớ được hết. Nhưng đến giờ đây, tôi vẫn còn nhớ nhất một kỉ niệm xảy ra khi tôi học lớp 2. Hôm ấy vào giờ ra chơi, chúng tôi rủ nhau chơi đá cầu. Cả nhóm đang chơi vui tươi thì bỗng có tiếng nói : “ Các bạn cho tôi cùng chơi với được không ? ”. Thì ra là Hạnh – người bạn mới chuyển đến từ một tuần trước. Trong ấn tượng của tôi, Hạnh là một người bạn hiền lành, nhưng khá nhút nhát. Đã chuyển đến một tuần nhưng Hạnh vẫn chưa hòa nhập được với lớp. Vậy mà thời điểm ngày hôm nay, Hạnh lại dữ thế chủ động ý kiến đề nghị được chơi cùng khiến chúng tôi cảm thấy rất giật mình. Cả nhóm không ai bảo ai, nhìn nhau mỉm cười rồi cùng hô to: “ Đồng ý ”. Khi khởi đầu game show, chúng tôi chia ra làm hai đội tranh tài với nhau. Tôi cùng đội với Hạnh. Điều kỳ lạ là Hạnh tuy dáng người nhỏ bé lại không cao nhưng rất nhanh gọn và khôn khéo. Đội của tôi liên tục dành thắng lợi trong cuộc đấu. Điều đó khiến tôi rất niềm hạnh phúc. Và sau buổi ra chơi hôm đó, Hạnh đã trở nên hòa đồng hơn. Còn tôi thì tìm được một người bạn mới. Tôi và Hạnh đã trở thành bạn tốt của nhau. Thời gian trôi qua thật nhanh, khi lên cấp hai, mái ấm gia đình tôi chuyển nhà đi rất xa. Tôi không còn được gặp những người bạn cũ nữa.

Đối với tôi, những kỉ niệm xinh xắn hồi cấp một sẽ còn mãi trong tâm trí. Những kỉ niệm về tuổi học trò với bạn bè, thầy cô luôn là một phần kí ức tươi đẹp tôi sẽ nhớ mãi.

18 tháng 11 2023

“Xuân qua hạ tới, lại tới mùa…

Mùa hạ-Mùa thi-Mùa chia ly”

   Tôi hỏi, cậu còn nhớ cái ngày ấy không? Cái ngày mà ta buông tay, mỗi người một hướng. Cái ngày mà chúng ta phải cách xa mỗi người một vực. Cậu còn nhớ cái ngày cuối cùng thời cấp 1 đấy hay không? Không nhớ thì để tôi nói cậu nghe nhé!

   Đó là một ngày tuy bình thường nhưng sao tiếng sấm sót thương lại ùa về. Vẫn cứ thế thôi, chúng tôi-những con bồ câu nhỏ khoắc lên mình chiếc áo sơ mi trắng, cùng chiếc quần kẻ đỏ tới trường. Chúng tôi nhảy chúng tôi bước qua những con ác là sao đỏ để vào trường. Tưởng chừng nó cứ bình thường thế thôi, nhưng không nó đâu bình thường đến nỗi vậy. Và câu chuyện này cũng thay đổi từ đây…

   1 giờ 30 chiều, “Tùng tùng tùng tùng….”, tiếng trống trường vang lên thay cho những đàn gà gọi chúng tôi dậy. Bật dậy, hít thở không khí, giãn lưng, giãn tay chúng tôi lần cuối cùng cùng ngủ trên chiếc giường nhỏ bé ấy, chắc thứ ấy không còn lặp lại nữa rồi nên chúng tôi nhìn vẻ mặt ai cũng thấy nuối tiếc.

   Tầm 2 giờ chiều tất cả các bác trong hội phụ huynh đã đến. Ai ai nấy nấy đều khoắc lên mình bộ cánh đẹp nhất để đi dự buổi chia tay chắc vì sau này sẽ không còn cơ hội để khoắc lên bộ áo đó, chiếc váy đó khoe với mọi người nữa.Tấp nập, tấp nập, bác Phượng-trưởng ban phụ huynh nói:

- Diệu Linh con chuẩn bị xong chưa?

- Dạ rồi ạ!

- Chúng ta bắt đầu nào

   Trong khung cảnh trang nghiêm cùng những quả bưởi, những đùi gà, những cốc trà sữa chúng tôi đã được chứng kiến tất cả các tiết mục hoành tráng, như: Bài hát Gió do bọn con trai lớp tôi hết nè, màn kịch đầy đặc sắc của các bạn nữa,… Còn nhiều tiết mục khác nữa nhưng phải kể đến nhất là bài diễn văn của bạn Yến Vy, nói hay, nó lay động cảm xúc người nghe. Sauk hi Vy đọc xong một số bạn đã rơi những giọt lệ cuối cùng thời tiểu học. Những cảm xúc thiêng liêng đấy tôi nhớ mãi, Nhi và Anh đã rơi nước mắt trước buổi diễn văn ấy.

   Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau ăn bữa tiệc cuối cùng. Nhất thời chúng tôi sẽ chẳng bao giờ quên, chúng tôi không phải không bao giờ quên cái hương vị của gà rán và trà sữa mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên những gương mặt ấy. Những gương mặt tỏ ra mạnh mẽ nhưng đầy nhớ thương, sợ một mai kia không còn gặp lại nữa.

   Chúng tôi khóc, khóc những giọt nước mắt cuối cùng thời Tiểu học, rồi nghe cô Ngọc Anh-GVCN lớp tôi dặn dò. Chúng tôi hứa 20/11 năm nào cũng sẽ về thăm cô.

   Nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè, ai rồi sẽ phải đi xa thôi. Có người vừa chia tay xong được mấy ngày thì đã vào Nam ăn học. Có người thì muốn học cao siêu lại vào trường tư. Còn chúng tôi, những kẻ không có tiền đành phải ở lại đây thôi nhưng không có nghĩa là nhàm chán, chắc chắn đó là một niềm may mắn vì chúng tôi được gặp nhau mỗi ngày, nói chuyện với mỗi ngày để ấp ủ lại cái ngày tháng ấy.

   Dù đã có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng may mắn là ngày cuối cùng ấy chúng tôi đã đoàn kết hát lên một khúc ca tạm biệt. Chỉ là tạm biệt thôi, ngày mai có lẽ sẽ có thể gặp lại. Chỉ là tạm biệt thôi, chúng tôi luôn luôn tin tưởng điều đó, chỉ là tạm chữ không vĩnh.

   Dù còn nhiều điều muốn nói, dù có nhiều điều chưa thổ lộ nhưng đã chọn vẹn rồi. Đường ai nấy đi, tạm biệt những ngày của cấp 1. Chúng tôi buông tay nhau nhưng kết nối bằng sợi dây vô hình nào đó, chúng tôi lại bước tiếp cùng nhau lên cấp 2 để rồi may mắn có thể cùng lớp.

   Đó chính là ngày cuối cùng thời Tiểu học của thôi đấy. Còn bạn thì sao hãy cho mình biết nhé! Có một khuyết danh đã có câu: “Anh always remember…Only with oxygen can humans live. Only perseverance will succeed. Therefore…Be confident in yourselp, surpass yourself. Because you only have one. The future is still waiting for you… Primary school is just a stepping stone. Life is still difficult and difficult. So step up…I met you in the most glorious place!(Và hãy luôn nhớ…Có o-xi con người mới có thể sống. Có kiên trì mới có thành công. Vì thế…Hãy tự tin vào chính mình, vượt qua chính mình. Vì bạn chỉ có một. Tương lai vẫn đnag chờ đợi bạn. Trường Tiểu học chỉ là bước đệm. Đời còn nhiều sống gió căm go. Vậy hãy bước lên…Tôi hẹn bạn ở nơi vinh quang nhất!)”. Tuy đi những con đường khác nhau nhưng chúng tôi đều có hai đích đến một là “thành công”, hai là “thất bại”. Học tập và học tập, làm việc và làm việc, “cần cù thì bù thông minh” chúng tôi cố gắng học thật chăm, làm thật giỏi, tuy đó là những việc làm hiển nhiên nhưng đó cũng chính là lời hứa của chúng tôi: Hẹn nhau nơi vinh quang nhất của thành công. “Ѕẽ đến lúc phải nói tạm biệt nơi đâу. Tiếc nuối bao ngâу thơ của một thời. Ɲgàу mới tới lớp xa lạ, không quen thuộc. Làm quen mới thấу vui. Ɲgàу tháng trôi qua không kịp đếm. Qua đi bao nhiêu vui buồn nào ai haу. Một thời hồn nhiên mơ mộng, nhiều vu vơ. Hãу lưu lại sâu trong trái tim mình. Lang thang đi trên sân trường vắng. Ɲhặt cành phượng hồng còn vương nơi nàу. Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia taу rồi. Ϲho tôi уêu thêm nơi nàу một chút, một chút thôi. Để tôi nhớ…Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều…”. Mái trường, thầy cô, bạn bè luôn chờ chúng ta trở về, ngày hôm nay 20/11 hãy cùng dắt tay nhau dù đó không phải nơi vinh quang nhất nhưng chúng tôi đã dắt tay nhau đến nơi còn hơn thế nữa… Nơi kỉ niệm thời Tiểu học ùa về trong những con tim bồ câu trưởng thành.

“Chúc những ngày tháng tốt đẹp ấy đến với chúng ta,

Chúc cho những con chim bồ câu bé trưởng thành”

14 tháng 11 2021

Tham khảo thêm 

Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.

Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.

Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: "Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!" Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.

Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo

15 tháng 11 2021
Lấy trên mạng à ko ổn nha
D
datcoder
CTVVIP
29 tháng 11 2023

Bài tham khảo:

Thời gian trôi qua nhanh, ngày nào tôi còn bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ, từng bước chậm rãi đi qua cánh cổng trường tiểu học. Nhìn lại quãng thời gian đó, tôi có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Và một trong những kỉ niệm mà tôi chẳng thể nào quên được đó là hồi ức về buổi học cuối cùng tại trường tiểu học.

Hôm ấy tôi đến lớp thật sớm, khoác trên mình bộ đồng phục chỉnh tề nhất, cũng tại hôm ấy tôi mới thấy được sự trang nghiêm và đáng trân trọng của bộ đồng phục mà tôi đã mặc trên người suốt mấy năm trời. Tôi ngắm mãi phù hiệu trường tiểu học A, để ý các chi tiết trên đó. Chỉ còn vài giờ nữa thôi, tôi sẽ không còn là học sinh tiểu học nữa mà trở thành các đàn anh, đàn chị đầy gương mẫu. Nhưng tại sao tâm trạng tôi lại đầy ắp nỗi buồn, sao cổ họng tôi lại cứ nghẹn lại, không biết nói gì.

Trên đường tới lớp, con đường vẫn đông đúc như mọi khi. Hàng cây xanh mướt hai bên đường như đang trùng xuống. Tôi cứ có cảm giác mọi thứ đang trôi chậm lại. Trường tiểu học của tôi được xây dựng trong một thị xã nhỏ, nằm ở ngoại ô thành phố Hà Nội. Trường tuy không rộng rãi, khang trang như mấy ngôi trường trong thành phố thế nhưng chúng tôi lại luôn cảm nhận được cái ấm áp và thân thuộc, trường như ngôi nhà thứ hai của bọn nhỏ chúng tôi. Một sáng mùa hè trong veo và yên ả, những tia nắng đang rọi xuống từng vòm cây xanh mượt mà. Cảnh sân trường buổi sáng mai tĩnh lặng đến lạ kì, có lẽ vì do các bạn học sinh chưa đến hết. Hôm nay tôi đến trường sớm hơn mọi ngày chắc lẽ vì một lí do nào đó vô cùng đặc biệt?

Tôi vào lớp ngồi ngay ngắn trên bàn học, vì hôm ấy là buổi học cuối cùng nên chúng tôi không cần phải học nhiều, thi cử cũng đã xong nên có lẽ bây giờ là thời điểm nhẹ nhàng nhất. Tôi mang chiếc cặp mà trong đó có vẻn vẹn vài cuốn sách cũ, tôi nhẹ để chúng lên bàn và ngồi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình. Các bạn trong lớp vẫn hồn nhiên tươi cười, trêu đùa nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện mà mình biết.

Tiếng nô đùa, tiếng cười giòn tan của các bạn trong lớp cuối cùng cũng đã dừng lại khi cô chủ nhiệm bước vào. Hôm ấy cô không quát mắng chúng tôi. Không còn là cô chủ nhiệm nghiêm khắc hay nhắc nhở chúng tôi mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, lúc ấy cô chỉ bước vào và im lặng. Ánh mắt cô giáo hôm nay cũng buồn và nhẹ nhàng biết bao. Cô nhìn một loạt các bạn học sinh, mắt rơm lệ, và nhắn nhủ chúng em phải cố gắng để trở thành học trò ngoan và giỏi ở cấp học mới. Cũng là những lời quen thuộc, cũng là cái giọng nói ấy, vẫn ngữ điệu thân quen ấy nhưng sao hôm nay chúng tôi lại thấy nó thấm thía đến lạ và muốn nghe mãi không thôi.

Cuối cùng cô điểm danh cả lớp lần cuối, cô cầm cuốn sổ điểm danh lên đọc to rõ ràng tên từng bạn học sinh một, khi tên mỗi bạn vang lên cô còn nhắc nhở thêm về điểm mạnh, điểm yếu để chúng tôi khắc phục và hoàn thiện hơn. Khi cô gập lại cuốn sổ cũng là lúc tiếng trống trường vang lên, đó cũng là lúc chúng tôi nhận ra cuộc đời học sinh yêu dấu tại trường tiểu học của chúng tôi đã kết thúc, khi ấy chẳng ai có thể kìm nén được cái mớ cảm xúc hỗn độn của mình và tất cả đều khóc lớn. Cả lớp chúng tôi vỡ òa khóc lớn và chạy lên ôm trầm lấy cô, ngày hôm ấy cả ngôi trường vỡ òa trong tiếng khóc. Ngày hôm ấy chúng tôi rời xa nhau, rời xa mái trường, khép lại quãng thời gian tiểu học.

Đó là giây phút tuyệt đẹp nhất trong những năm tháng học lớp 5. Tạm biệt mái trường thân yêu, tạm biệt chỗ ngồi thân thương, tạm biệt bảng đen phấn trắng, “cho dù có đi nơi đâu ta cũng không quên được nhau”. Khoảng khắc chấm dứt cấp tiểu học, tôi chuyển sang giai đoạn mới, bước vào lớp 6 – môi trường mới. Tôi dặn lòng sẽ học hành thật tốt để không khỏi tiếc nuối những tháng ngày ở cấp một.

18 tháng 11 2023

“Xuân qua hạ tới, lại tới mùa…

Mùa hạ-Mùa thi-Mùa chia ly”

   Tôi hỏi, cậu còn nhớ cái ngày ấy không? Cái ngày mà ta buông tay, mỗi người một hướng. Cái ngày mà chúng ta phải cách xa mỗi người một vực. Cậu còn nhớ cái ngày cuối cùng thời cấp 1 đấy hay không? Không nhớ thì để tôi nói cậu nghe nhé!

   Đó là một ngày tuy bình thường nhưng sao tiếng sấm sót thương lại ùa về. Vẫn cứ thế thôi, chúng tôi-những con bồ câu nhỏ khoắc lên mình chiếc áo sơ mi trắng, cùng chiếc quần kẻ đỏ tới trường. Chúng tôi nhảy chúng tôi bước qua những con ác là sao đỏ để vào trường. Tưởng chừng nó cứ bình thường thế thôi, nhưng không nó đâu bình thường đến nỗi vậy. Và câu chuyện này cũng thay đổi từ đây…

   1 giờ 30 chiều, “Tùng tùng tùng tùng….”, tiếng trống trường vang lên thay cho những đàn gà gọi chúng tôi dậy. Bật dậy, hít thở không khí, giãn lưng, giãn tay chúng tôi lần cuối cùng cùng ngủ trên chiếc giường nhỏ bé ấy, chắc thứ ấy không còn lặp lại nữa rồi nên chúng tôi nhìn vẻ mặt ai cũng thấy nuối tiếc.

   Tầm 2 giờ chiều tất cả các bác trong hội phụ huynh đã đến. Ai ai nấy nấy đều khoắc lên mình bộ cánh đẹp nhất để đi dự buổi chia tay chắc vì sau này sẽ không còn cơ hội để khoắc lên bộ áo đó, chiếc váy đó khoe với mọi người nữa.Tấp nập, tấp nập, bác Phượng-trưởng ban phụ huynh nói:

- Diệu Linh con chuẩn bị xong chưa?

- Dạ rồi ạ!

- Chúng ta bắt đầu nào

   Trong khung cảnh trang nghiêm cùng những quả bưởi, những đùi gà, những cốc trà sữa chúng tôi đã được chứng kiến tất cả các tiết mục hoành tráng, như: Bài hát Gió do bọn con trai lớp tôi hết nè, màn kịch đầy đặc sắc của các bạn nữa,… Còn nhiều tiết mục khác nữa nhưng phải kể đến nhất là bài diễn văn của bạn Yến Vy, nói hay, nó lay động cảm xúc người nghe. Sauk hi Vy đọc xong một số bạn đã rơi những giọt lệ cuối cùng thời tiểu học. Những cảm xúc thiêng liêng đấy tôi nhớ mãi, Nhi và Anh đã rơi nước mắt trước buổi diễn văn ấy.

   Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau ăn bữa tiệc cuối cùng. Nhất thời chúng tôi sẽ chẳng bao giờ quên, chúng tôi không phải không bao giờ quên cái hương vị của gà rán và trà sữa mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên những gương mặt ấy. Những gương mặt tỏ ra mạnh mẽ nhưng đầy nhớ thương, sợ một mai kia không còn gặp lại nữa.

   Chúng tôi khóc, khóc những giọt nước mắt cuối cùng thời Tiểu học, rồi nghe cô Ngọc Anh-GVCN lớp tôi dặn dò. Chúng tôi hứa 20/11 năm nào cũng sẽ về thăm cô.

   Nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè, ai rồi sẽ phải đi xa thôi. Có người vừa chia tay xong được mấy ngày thì đã vào Nam ăn học. Có người thì muốn học cao siêu lại vào trường tư. Còn chúng tôi, những kẻ không có tiền đành phải ở lại đây thôi nhưng không có nghĩa là nhàm chán, chắc chắn đó là một niềm may mắn vì chúng tôi được gặp nhau mỗi ngày, nói chuyện với mỗi ngày để ấp ủ lại cái ngày tháng ấy.

   Dù đã có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng may mắn là ngày cuối cùng ấy chúng tôi đã đoàn kết hát lên một khúc ca tạm biệt. Chỉ là tạm biệt thôi, ngày mai có lẽ sẽ có thể gặp lại. Chỉ là tạm biệt thôi, chúng tôi luôn luôn tin tưởng điều đó, chỉ là tạm chữ không vĩnh.

   Dù còn nhiều điều muốn nói, dù có nhiều điều chưa thổ lộ nhưng đã chọn vẹn rồi. Đường ai nấy đi, tạm biệt những ngày của cấp 1. Chúng tôi buông tay nhau nhưng kết nối bằng sợi dây vô hình nào đó, chúng tôi lại bước tiếp cùng nhau lên cấp 2 để rồi may mắn có thể cùng lớp.

   Đó chính là ngày cuối cùng thời Tiểu học của thôi đấy. Còn bạn thì sao hãy cho mình biết nhé! Có một khuyết danh đã có câu: “Anh always remember…Only with oxygen can humans live. Only perseverance will succeed. Therefore…Be confident in yourselp, surpass yourself. Because you only have one. The future is still waiting for you… Primary school is just a stepping stone. Life is still difficult and difficult. So step up…I met you in the most glorious place!(Và hãy luôn nhớ…Có o-xi con người mới có thể sống. Có kiên trì mới có thành công. Vì thế…Hãy tự tin vào chính mình, vượt qua chính mình. Vì bạn chỉ có một. Tương lai vẫn đnag chờ đợi bạn. Trường Tiểu học chỉ là bước đệm. Đời còn nhiều sống gió căm go. Vậy hãy bước lên…Tôi hẹn bạn ở nơi vinh quang nhất!)”. Tuy đi những con đường khác nhau nhưng chúng tôi đều có hai đích đến một là “thành công”, hai là “thất bại”. Học tập và học tập, làm việc và làm việc, “cần cù thì bù thông minh” chúng tôi cố gắng học thật chăm, làm thật giỏi, tuy đó là những việc làm hiển nhiên nhưng đó cũng chính là lời hứa của chúng tôi: Hẹn nhau nơi vinh quang nhất của thành công. “Ѕẽ đến lúc phải nói tạm biệt nơi đâу. Tiếc nuối bao ngâу thơ của một thời. Ɲgàу mới tới lớp xa lạ, không quen thuộc. Làm quen mới thấу vui. Ɲgàу tháng trôi qua không kịp đếm. Qua đi bao nhiêu vui buồn nào ai haу. Một thời hồn nhiên mơ mộng, nhiều vu vơ. Hãу lưu lại sâu trong trái tim mình. Lang thang đi trên sân trường vắng. Ɲhặt cành phượng hồng còn vương nơi nàу. Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia taу rồi. Ϲho tôi уêu thêm nơi nàу một chút, một chút thôi. Để tôi nhớ…Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều…”. Mái trường, thầy cô, bạn bè luôn chờ chúng ta trở về, ngày hôm nay 20/11 hãy cùng dắt tay nhau dù đó không phải nơi vinh quang nhất nhưng chúng tôi đã dắt tay nhau đến nơi còn hơn thế nữa… Nơi kỉ niệm thời Tiểu học ùa về trong những con tim bồ câu trưởng thành.

“Chúc những ngày tháng tốt đẹp ấy đến với chúng ta,

Chúc cho những con chim bồ câu bé trưởng thành”

17 tháng 11 2021

Tham khảo:

 

Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỉ niệm khó quên trong đời. Với em cũng vậy, gần sáu năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỉ niệm vui buồn. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.

Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Mai. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.

 

Đến cuối buổi học, cô Mai trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều." Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?" Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Rồi cô nhìn thẳng em và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn." Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

17 tháng 11 2021

Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.

 

Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.

 

Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều." Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?" Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Rồi cô nhìn thẳng em và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn." Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

 

Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

28 tháng 12 2021

Tham khảo

Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là ông nội. Tuy rằng hiện tại ông đã không còn nữa, nhưng ông đã dạy cho tôi rất nhiều bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn.

Nhà tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi sáng, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông còn dạy tôi cách lắng nghe âm thanh của khu vườn nữa. Bạn phải nhắm mắt và cảm nhận từng sự chuyển động để thấy được những điều kỳ diệu. Tiếng gió thổi rì rào qua từng cánh lá. Tiếng chim hót ríu rít vang vọng cả khu vườn. Tiếng trái cây đung đưa theo nhịp… Không chỉ vậy, ông còn dạy cho tôi về cách chăm sóc các loại cây trong vườn: những loại cây ăn quả như nhãn, ổi, cam; hay những loại cây cảnh như: hoa lan, hoa hồng… Đó là những bài học mà tôi chẳng thể nhớ được hết, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe ông nói.

Mỗi lần tưới cây xong xuôi, ông cháu tôi lại mang ghế ra ngồi dưới vườn cây. Ông sẽ kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện hay. Đó không phải là những truyện cổ tích mà bà thường hay kể, mà là chuyện về cuộc sống của chính ông thời xưa. Tôi chăm chú lắng nghe, cảm nhận câu chuyện của ông. Cuộc sống thời xưa vất vả. Mỗi khi ngồi nghe ông kể, nhìn thấy đôi mắt hiền từ của ông dường như đang nhớ lại một thời đã xa.

Qua những câu chuyện của ông, tôi dần lớn lên. Tôi thầm cảm ơn những ngày tháng được sống cùng ông nội. Vì ông đã dạy cho tôi những bài học thật giá trị. Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy yêu thương và kính trọng ông rất nhiều.

28 tháng 12 2021

tham khảo:

Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của gia đình em. Em yêu tất cả mọi thành viên trong gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em.

Từ khi mới sinh ra em đã được mẹ chăm sóc và nuông chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lần em bị điểm kém mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Khi em được điểm cao, mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc và khen:” Con gái của mẹ giỏi lắm, mẹ rất tự hào về con”. Đôi mắt mẹ ánh lên niềm vui và niềm hạnh phúc.

Mẹ là một người phụ nữ đảm đang và hết lòng vì gia đình, mẹ không quản ngại chuyện thức khuya dậy sớm để lo cho con cái. Em vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình với mẹ, những ngày đầu chập chững tập đi mỗi lần em ngã mẹ lại ôm em vào lòng. Như một chú chim non tập bay, mẹ khích lệ em:” Con giỏi lắm”. Rồi những trưa hè nắng nôi bên chiếc võng đung đưa mẹ ru em ngủ, câu hát ngày nào sao mà trầm ấm và ngọt ngào như thế. Mẹ tranh thủ những buổi chiều giúp em luyện chữ và dạy em học, mẹ thường ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để em dễ thuộc bài mẹ đọc thơ:” O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu” cách học của mẹ đã giúp em dễ thuộc bài. Khi em lớn lên và bước vào lớp một mẹ vẫn luôn sát cánh bên em, dù ngày mưa hay ngày nắng mẹ vẫn đưa em đến trường.

Mặc dù được cưng chiều nhưng mẹ vẫn rèn cho em nếp sống tự giác, gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ bảo con gái phải biết giữ ý giữ tứ, phải biết trông trước trông sau, mẹ còn dạy em phải biết yeu thương người khác, biết giúp đỡ nhưng người có hoàn cảnh khó khăn. Lời mẹ dạy em luôn ghi nhớ và không bao giờ quên. Mẹ dạy em rất nhiều việc: rửa được chén, quét được nhà, nấu được cơm. Nếu ai đã được thưởng thức những món ăn mẹ nấu thì phải thốt lên rằng:” Thật tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn đó không chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chứa đựng những tình cảm mà mẹ đã dành cho em và cho gia đình.


X

Em đã từng thắc mắc tại sao mẹ lại giỏi như vậy. Một đêm em đã hỏi bố điều đó, bố nói rằng mẹ đã từng là một học sinh giỏi của trường. Nhưng vì công việc của bố tiến triển nên mọi việc do bố đảm nhiệm còn mẹ thì ở nhà để lo cho gia đình. Em xúc động khi nghe thấy điều đó, mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình để lo cho gia đình êm ấm. Em thấy thương mẹ quá.

Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ:” Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo:” Không sao đâu con bị sốt đấy”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc:” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá.

Em rất yêu quý mẹ, em xin hứa sẽ học thật tốt để làm mẹ vui và không phụ lòng của mẹ. Mẹ kính yêu ơi! Con rất cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con thành người. Con sẽ nhớ hình ảnh và nụ cười dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sống mãi trong lòng con

nguồn:Viết bài văn kể lại 1 kỉ niệm sâu sắc nhất của em với người thân trong gia đình - Ngữ văn Lớp 8 - Bài tập Ngữ văn Lớp 8 - Giải bài tập Ngữ văn Lớp 8 | Lazi.vn - Cộng đồng Tri thức & Giáo dục

tác giả:Stephen Darwin

12 tháng 7 2016

Mình coppy vài bài,cậu thấy bài nào hay thì chép nha:

Trong kí ức của mỗi người, nhất là đối với những người học sinh như em thì một người bạn thân lại càng không thể thiếu. Thật đặc biệt là Đan- cô bạn thân từ hồi lớp 1 dến giờ vẫn học với em.
Đan là một cô bé có vóc dáng nhỏ bé cùng với nước da trắng trẻo, mịn màng. Khuôn mặt trái xoan với ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ, Đan luôn làm mềm lòng mọi người chỉ với một ánh nhìn. Đôi môi thì đỏ mọng, miệng lại luôn nở một nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, tưởng chừng như những hạt ngọc trai. Cô bạn này lại có dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng. Giọng nói nghe rất ngọt và dịu dàng. Chính vì thế mà ở mỗi cuộc thi hát của trường, sự có mặt của bạn ấy là không thể thiếu. Giọng ca “cây nhà lá vườn” này đã đưa về cho lớp, trường rất nhiều giải nhất, nhì. Trong lớp thì Đan có vẻ rất hiền lành, dễ tính nhưng trong học tập lại rất nghiêm túc. Những hoạt động của trường, lớp thì bạn luôn đứng đầu. Dù vậy, Đan vẫn coi việc học là cần thiết nhất. Với một cái đầu thông minh và tính toán nhanh nên bạn học môn toán rất giỏi. Đan luôn được thầy cô và bạn bè quí mến bởi học giỏi lại hay giúp đỡ bạn bè. Về nhà, ngoài giờ học, Đan luôn giành thời gian giúp đỡ cha mẹ. Ngoài sở thích đọc sách, Đan có một sở thích hơi bị kì quái là thích xem phim ma. Mỗi lúc rảnh rỗi là hai đứa lại hỏi thăm chuyện học tập, tâm sự chuyện buồn vui. Lần mà em bị cảm, Đan đã thể hiện mình thực sự là một người bạn tốt. Em đã phải nghỉ học hết hai tuần. Dù vậy Đan vẫn đến nhà em và giảng cho em từng bài toán, bài văn. Điều này đã làm em thực sự làm em cảm động. Khi em hết bệnh cũng là lúc hai đứa lại cùng nhau bước đi trên con đường đến trường. Con đường in lại những kỉ niệm vui, buồn của đôi bạn thân.
Đan luôn là một người bạn tốt không chỉ đối với em mà với cả mọi người. Em cũng sẽ cố gắng học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân, đôi bạn cùng tiến

Bài làm 2:

Năm lớp Hai tôi có một người bạn tên là Hường. Tôi vẫn nhớ cái áo kẻ màu vàng xỉn mà Hường mặc suốt bốn mùa, vóc dáng gầy gò và nước da xanh mái của cô bạn ấy. Mấy thằng con trai lớp bên hễ thấy Hường là réo lên “Ê, ê em con điên…” thế mà Hường vẫn chẳng dám nói lại, chỉ chạy về lớp ngồi khóc.
Chị gái Hường vẫn hay lang thang ngắt hoa lá ngoài đường, thỉnh thoảng lại đến trường nhòm vào lớp tôi, nhìn Hường rồi đi. Chỉ vậy thôi, chị chẳng bao giờ làm điều gì ghê gớm hơn, nhưng tôi vẫn thấy sợ sợ chị ấy. Mỗi lần như thế, Hường lại chạy ra nói với chị như nói với em bé: “Chị về đi nhé, tẹo nữa là em về chơi với chị”. Mẹ Hường bán rau ở chợ, bố Hường không thấy đi làm như bố mẹ tôi, chú hay uống rượu, mà mỗi lần say là nhà Hường náo loạn tiếng quát tháo khóc lóc. Chú đánh cả mẹ Hường, cả hai chị em.
Một hôm tôi đang chơi đồ hàng ở nhà thì Hường chạy xồng xộc sang, vừa nói vừa khóc:
– Tớ không ở nhà hôm nay đâu. Vừa rồi bố tớ bảo chiều về sẽ cho mẹ con tớ một trận. Mà tớ không làm gì đâu, thật đấy. Mẹ tớ cũng thế.

ke-lai-ky-niem-voi-nguoi-ban-than

Kể lại kỷ niệm với người bạn thân

– Hay là ấy sang nhả tớ ở đi.
Hường bịu xịu:
– Không được đâu, thế nào bố tớ cũng biết tớ ở đấy rồi lại sang bắt tớ về.
Hai đứa cứ ngồi nghĩ ra đủ mọi cách, cuối cùng quyết định đi thật xa.
Tôi nhất định đi cùng Hường, chẳng kịp nghĩ nếu bố mẹ biết thì tôi cùng bị ăn đòn là cái chắc. Hai con bé nắm tay nhau chạy theo con đường mòn dẫn sang một xã khác. Đi rạc cả chân thì gặp một cái miếu. Hai đứa vào đó nghỉ tránh nắng, rồi vừa mệt, vừa đói nên ngồi lì ở đó đến tận chiều tối. Muỗi cắn sưng hết cả tay chân. Đang ngồi buồn thiu thi Hường chợt đứng phắt dậy: “Nhung ơi, thôi về đi, tớ đi thế này thì chỉ cỏ mỗi mẹ với chị ở nhà. Tớ không bỏ mẹ tớ ở lại như vậy được, có mấy mẹ con cũng đỡ sợ hơn”.
Thế rồi hai đứa lại dò dẫm đi về. Lúc lúc Hường lại tấm tức khóc, chắc đang tưởng tượng cảnh được bố “đón tiếp” như thế nào. Nhưng càng khóc, Hường càng rảo bước. Gần về đến nhà, Hường bỏ tôi một đoạn xa, tôi gắng guồng chân thế nào cũng không theo kịp bạn ấy.
Những chuyện như vậy làm tôi ghét chú Hoan ghê gớm không hiểu sao chú ấy lại ác với mẹ con Hường thế. Lần nào tôi hỏi mẹ cũng bảo. “Chuyện người lớn, con không hiểu gì đâu”. Mà đúng là tôi không hiểu thật. Chẳng lẽ cứ là người lớn thì được quyền làm cho trẻ con hoảng sợ khổ sở như thế. Tôi thương bạn lắm mả không biết làm thế nào được.
Rồi nhà tôi chuyển nhà, hai đứa mất liên lạc với nhau. Hồi ấy còn bé quá, mau nhớ mau quên. Nhưng hai năm rồi tôi vẫn không thể quên ánh mắt đau đáu cùng như những bước chân gấp gáp của Hường. Ngay lúc ấy và cả sau này nữa, tôi luôn cho rằng Hường là người bạn tội nghiệp nhất và can đảm nhất. Bạn ấy sẵn sàng chịu mắng, chịu đánh vô cớ chỉ cản có mặt bên mẹ để sẻ chia.
Tình cờ gặp người quen trong khu tập thể cũ, tôi lại níu hỏi thăm Hường. Nghe nói bố Hường xin được việc làm, tật say xin đỡ hẳn. Chị bạn ấy cũng khỏi bệnh rồi. Gia đình đang từng bước ổn định… Hệt như một câu chuyện cổ tích ấy. Mà cũng phải, những người như Hường xứng đáng nhận được một cuộc sống bình yên như cổ tích như vậy lắm…

Bài làm 3:

Sáng nay, vẫn trên con đường quen thuộc, tôi dạo bước đến trường. Những ánh nắng bình minh chan hoà, phủ lên mọi vật và dường như những hạt sương đêm đọng lại trên thảm cỏ cũng ánh lên sắc cầu vồng. Lòng tôi man mác nghĩ về những kỉ niệm xưa của tôi với bạn. Và thật đáng trân trọng, nâng niu những khoảnh khắc thiêng liêng ấy.
Tôi nhớ như in cái ngày tôi mới chuyển về trường mới, cảm giác thật cô đơn và lạc lõng. Hàng ngày tôi không biết làm gì hơn ngoài việc gắn bó với những cuốn sách và thi thoảng có những mẩu truyện vui làm tôi cười thầm. Chính lúc đó bạn nhẹ nhàng đến bên tôi như một thiên thần. Bạn chủ động tách mình ra khỏi tập thể lớp và kết bạn với một “con mọt sách” như tôi. Bạn nhìn tôi cười ấm áp, dịu hiền và mọi cảm giác lạc lõng, cô đơn trong lòng tôi cũng dần biến mất.
Tôi đã xúc động khi thấy bạn đứng dậy, che chở cho tôi trước những trò đùa quá đáng của một vài học sinh cá biệt trong lớp. Giữa bạn bè cùng trang lứa thì tôi có phần nhỉnh hơn một chút, dáng tôi cao, người mập mạp. Chính vì thế nên họ đã cho tôi một biệt danh chế giễu : “Chị béo”. Lên lớp đối với tôi lúc ấy chẳng khác nào một cơn ác mộng. Họ viết lên bảng, lên ghế, lên bàn của tôi và thật tệ hại hơn nữa là khi tôi lên bảng trả lời câu hỏi của cô giáo, các bạn ấy xướng lên từ ngữ đó đầy vẻ khiêu khích. Đã có lần tôi ức, giận dỗi đến phát khóc và lấy cớ nghỉ học đến mấy ngày. Bạn lo lắng, sốt sắng đến thăm tôi, say sưa giảng bài và giúp tôi một số việc vặt trong gia đình. Bạn khuyên tôi nên đi học trở lại và hãy để ngoài tai những câu nói đó. Sáng hôm sau, tôi với bạn cùng sánh vai đến lớp. Bạn đã mắng các cậu học sinh ấy và thưa việc đó với cô giáo chủ nhiệm. Kết quả là họ bị viết bản kiểm điểm và bị đình chỉ học tập đến ba ngày. Bạn đã mang lại sự tự tin cho tôi, giúp tôi xoá bỏ mặc cảm để học tập tốt. Bạn đã cùng tôi san sẻ mọi nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ trong những ngày đầu đi học, bạn còn động viên tôi tiến bộ nhiều. Lúc ấy bạn chẳng khác gì người chị thứ hai của tôi, luôn chăm sóc và dạy dỗ các em mình chu đáo. Bạn đã nói với tôi rằng chính mình phải tự tin vào mình, phải khẳng định mình ở chốn này, phải cho mọi người thấy rằng tôi không hề kém cỏi hay thua bất kì ai để xứng đáng với những giọt mồ hôi mà cha mẹ tôi đã đổ trên ruộng đồng mỗi trưa hè đổ lửa. Rồi tôi cũng làm theo như bạn nói và khi tôi được điểm tốt tôi lại nhớ đến bạn và biết ơn bạn nhiều.
Bạn đã kể với tôi nhiều lắm. Có lẽ câu nói đáng yêu nhất của bạn chính là bạn rất thích mùa xuân. Phải đấy, cứ mỗi một mùa xuân về chúng ta lại được thêm một tuổi mới và những bao lì xì thật hay. Không những vậy, mùa xuân có những cơn mưa phùn giăng giăng khắp đất trời. Vào những buổi sáng sớm, bạn chạy đến rủ tôi đi dạo. Làn gió xuân khẽ lùa vào mái tóc, những giọt sương mát lạnh và cả những chiếc lá phượng tinh nghịch nằm lên những lọn tóc mỏng. Tôi thích cảm giác ấy nhất, lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời, đáng yêu làm sao. Hay vào những buổi trưa hè đổ lửa, bạn và tôi cùng đi chung một chiếc ô nhỏ. Tôi chợt nghĩ rằng: bạn thực sự là một phần trong trái tim tôi, là người quan trọng nhất của tôi đấy.
Bạn là một cô bé rộng lòng bao dung và biết chia sẻ. Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về quê tôi. Đó là một miền quê nghèo, đất đai khô cằn cùng với ánh nắng đổ lửa như thiêu đốt những đụn cát sa mạc. Những đứa trẻ nhỏ hơn chúng mình phải đi bán bánh mì trong những đêm đông giá lạnh mà người phong phanh một tấm áo khoác mỏng, hay chúng phải nghỉ học ở nhà để phụ giúp bố mẹ và bươn trải kiếm sống. Tôi chợt nhìn thấy khoé mắt bạn cay cay và những giọt nước mắt chan hoà trên má bạn. Rồi bạn kể cho tôi nghe về gia đình bạn. Bố mẹ bạn đều là những thương nhân giàu có, đi công tác suốt. Bạn phải ở trong một ngôi nhà lạnh lẽo thiếu tình thương cùng với vài người giúp việc. Bạn bảo rằng những lúc ấy bạn rất cô đơn và buồn chán nên bạn rất hiểu tâm trạng của tôi những ngày đầu xa nhà, học ở một ngôi trường mới như này. Bạn đã gục đầu vào vai tôi mà khóc oà lên. Bạn thân ơi hãy khóc đi, khóc nhiều vào nếu nước mắt có thể làm vơi nỗi buồn trong lòng bạn. Bạn thân ơi, bạn có nhớ những hàng rào nhỏ xinh bên cạnh vườn táo của chúng mình, nơi in dấu những kỉ niệm giận hờn vu vơ? Và tôi thấy thật có lỗi với bạn. Buổi chiều hôm ấy, những ánh nắng vàng vọt chiếu mỏi mắt. Tôi kiên nhẫn đứng đợi bạn bên vườn. Tôi đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy bạn đâu. Đó là lần đầu tiên bạn trễ hẹn, tôi cảm thấy mình không được tôn trọng và tôi đã rất tức giận. Tôi bỏ về một mình rồi nằm lên giường khóc. Cậu mợ gọi xuống ăn cơm, tôi không chịu. Ai dỗ kiểu gì tôi cũng khước từ. Tôi cứ nằm khóc như thế và ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi mở cửa hít thở bầu không khí trong lành. Đến cửa lớp, bạn lại tươi cười đến bên tôi, lại lân la kể chuyện như bao hôm khác. Tôi lạnh lùng không nói một câu và lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình. Tôi thấy mình như bị tổn thương. Tôi đã nghĩ rằng sáng nay đến bạn sẽ giải thích mọi chuyện cho tôi nhưng hình như bạn lảng tránh. Bạn thân yêu ơi, tình bạn của chúng mình đã sứt mẻ rồi hay sao? Bao nhiêu kỉ niệm buồn vui chúng ta đều san sẻ, sao bạn lại nỡ… Từ hôm đó, tôi chủ động chấm dứt tình bạn mà tôi cho là gian dối này. Chắc là mỗi đêm bạn đều khóc bởi vì tôi thấy sắc mặt bạn xấu đi nhiều và đôi mắt thâm quầng. Nhưng điều đó không hề làm rung động lòng tôi vì khi ấy mọi kí ức về bạn đã bị tôi xoá sổ. Nghĩ lại lúc ấy, tôi thấy mình thật đáng trách. Đến gần cuối học kì II, bạn đến bên tôi và nói rằng bạn sẽ theo cha mẹ về quê. Tôi sững sờ nhìn bạn, bối rối không biết nói sao cho đúng. Tan học, tôi kéo bạn ra ngoài cổng và xin lỗi bạn. Hai đứa ôm nhau mà khóc đến quên cả giờ. Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, hai đứa tiễn nhau, ngậm ngùi dặn dò nhau từng thứ một. Bạn thân ơi, dù bạn ở nơi đâu tôi vẫn luôn nhớ bạn, hãy bảo trọng nhé!
Đó là một câu chuyện về tình bạn mà tôi mãi mãi không bao giờ quên. Hôm nay là sinh nhật bạn. Tôi ngồi đây, cầm nến và hát bài sinh nhật. Tôi chúc bạn luôn luôn khoẻ mạnh và học giỏi.

Bài làm 4:

Tuổi thơ của mỗi người, ắt hẳn ai cũng có một và đứa bạn thân gắn liền với những kỉ niệm không thể quên. Tôi cũng vậy, tuổi thơ của tôi là những ngày rong rủi khắp xóm làng với hai đức bạn thân là Phàm và Loan. Đó là những kí ức thơ bé đẹp nhất của tôi.

Thời gian thấm thoát trôi mới đây mà đã qua 5 năm rồi. Kí ức về những ngày hè thơ ấu vẫn còn nằm sâu trong đầu tôi. Hồi đó ba đứa tôi quậy lắm! Tôi và Loan quậy cũng chẳng thua dứa con trai nào đâu. Nhìn Loan hơi đen, phong trần như 1 đứa con trai, dáng người thì nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan luôn vui tưoi không chút lo âu. Còn Phàm thì ra dáng 1 thằng bé quậy phá lắm! Dáng người liền lạc, lúc nào cũng nhanh thoăn thoắt. Khuôn mặt thì lém lĩnh, đôi mắt thì tinh anh và rất nhanh nhạy. Ba đứa chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng trang lứa nên hay đi chơi chung với nhau lắm. Sáng sáng, hai đứa nó chạy qua rủ tôi ra ruộng bắt cua. Buổi trưa chúng tôi thưòng ngồi dưới mấy góc cây trong vườn của ông Tư để nghỉ và mấy khi thỉnh thoảng còn hái trộm trái cây trong vườn nữa chứ. Xế chiều tới, mấy đứa chúng tôi lại ra đồng thả diều. Mỗi ngày như vậy, chúng tôi lại bày ra một trò quậy phá mới. Thỉnh thoảng vài ngày chúng tôi lại đi câu cá, hái trộng trái cây. Vậy mà hồi nhỏ chẳng đứa nào biết lo sợ về những mối nguy hiểm trong mấy cuộc quậy phá như vậy cả.

Hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Vẫn như mọi ngày chúng tôi tiếp tục những trò quậy phá của mình. Hôm nay, mục tiêu của chúng tôi là cây vú sữa đang say trái ở sát mé sông, trong góc vườn nhà cô Bảy. Tụi nó canh me kĩ lắm! Chín giờ sáng cô Bảy đi ăn đám giỗ trong nhà ông Tư cách đó vài cái nhà. Theo kế hoạch và kinh nghiệm từ mấy lần trước, ba đứa len lỏi đến cây vú sữa 1 cách an toàn. Tôi giỏi leo trèo nên nhiệm vụ này lúc nào cũng dành cho tôi cả. Tôi leo lên cây dể hái trái, Loan đứng ở dưới góc cây để hứng trái, còn Phàm thì là người canh chừng. Chẳng mấy chốc trái cây đã đầy chiếc túi ni lông đen chuẩn bị sẵn. Tôi chuẩn bị leo xuống để tìm một góc cây nào đó cho ba đứa “tiêu thụ hàng gian”. Rồi… “đùng”. Tôi bị trượt chân rơi thẳng xuống sông. Tôi rất sợ, hoảng loạn lên. Thật là thất bại vì tôi không biết bơi! Tôi bây giờ mới thật sự biết thế nào là sợ,tay chân cứ đập đập. Mũi tôi đã bắt đầu không thở đựơc. Tôi sắp chìm! Trên bờ con Loan cũng đang hoãng loạn. Nó chạy ra trước gọi thằng Phàm. Phàm chạy như bay tới chỗ tôi và nhảy xuống sông. Thật may mắn cho tôi vì thằng bạn này thường được gọi là “Yết Kiêu” của xóm. Tôi vội chộp đựơc áo Phàm và rồi… tôi với Phàm cuối cùng cũng đã vào bờ an toàn. Cú đó làm tôi tưởng mình đã chết rồi chứ. Nếu không nhờ Phàm cứu chắc tôi cũng không còn sống nữa đâu. Cũng từ bữa đó ba chúng tôi không còn dám quậy phá nữa. Mấy tháng sau, gia đình Phàm dọn nhà không còn ở xóm tôi nữa. Phàm không chịu nói cho tôi và Loan biết lý do, chắc vì điều gì đó. Rồi Phàm dần xa chúng tôi, không còn thân như ngày trước nữa. Và rồi dần dần chúng tôi mất liên lạc với nhau.

Thời gian thì vẫn cứ trôi, trôi mãi. Tôi không còn gặp Phàm nữa nhưng kí ức của 1 thời quậy phá và cái tai nạn “quả báo” đó thì làm sao mà tôi quên đựơc. Phàm vẫn là một ngưòi bạn tốt của tôi và những kí ức đẹp dẽ đó sẽ mãi không bao giờ tôi quên được, nó sẽ là hành trang cùng tôi bứơc vào tương lai. Tôi mong một ngày nào đó tôi và Loan sẽ gặp lại Phàm để ôn lại những kỹ niệm xưa của một thời siêu quậy ngày nào…

Bài làm 5:

Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My – người bạn thân của em đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đạc vào va li và đi máy bay đến Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hòa, lặng sóng, nhưng có lúc lại giận dữ, ngạo mạn đánh dạt tất cả cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và ” thu hoạch ” được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,…. Tắm biển đã thỏa thích, hai gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đứa lại ra biển hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán ngẫu những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười đùa của bọn em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên biển thật yên tĩnh ……
Đến giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ không bao giờ quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp

Bài làm 6:

Trong cuộc đời, từ khi còn thơ bé đến lúc trưởng thành, chắc hẳn ai cũng mang trong mình biết bao kỉ niệm. Những kỉ niệm về gia đình, thầy cô, bè bạn,… sẽ luôn theo mãi bên ta đến mọi phương trời. Và với tôi cũng vậy, một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên, đó là kỉ niệm về một người bạn – người luôn hiểu và ở bên tôi mỗi khi tôi cần.
Lần đầu tiên gặp bạn, tôi đang học lớp 5. Sáng hôm đó, tôi đến trường, cũng như mọi ngày, cô giáo bước vào lớp với nụ cười hiền hậu. Trước khi bắt đầu bài học, cô giới thiệu với lớp có bạn gái mới chuyển đến. Chúng tôi hân hoan, vỗ tay rất to để chào đón bạn mới. Nhưng khi bạn bước vào tiếng vỗ tay dường như tắt hẳn. 10 tuổi, chúng tôi không để ý nhiều đến vẻ bề ngoài nhưng quả thực lúc đó bạn để lại ấn tượng không tốt lắm với chúng tôi. Bạn khá mập, khuôn mặt bị che khuất một phần bởi mái tóc xoăn và có phần rối. Lớp chúng tôi ai nấy đều im lặng, tất cả đều nhìn về phía bạn. Cô giáo như nhận ra điều đó, cô giới thiệu và dẫn bạn về chỗ ngồi của mình, bên cạnh tôi. Suốt buổi học hôm ấy, bạn không hề nói một lời nào trừ những lần cô gọi bạn phát biểu, lúc đó tôi nghĩ bạn thật ít nói và rất rụt rè. Các buổi học sau đó cứ diễn ra như vậy, tôi với bạn vẫn không nói chuyện với nhau nhiều, tôi mới chỉ biết được bạn tên Thảo, gia đình bạn mới chuyển từ một thị xã lên qua lời giới thiệu của cô giáo. Nhưng cho đến một ngày, mọi suy nghĩ của tôi về Thảo dường như thay đổi hẳn. Hôm đó buổi sáng trời rất đẹp nhưng đến lúc ra về trời bỗng mưa rất to. Tôi đang loay hoay không biết làm thế nào để về thì Thảo đã chạy lại đưa ô cho tôi và nói:
– Bạn cầm lấy ô mà về, mình chờ một lúc nữa là mẹ đến đón rồi!
Tôi hơi hạc nhiên nhưng rồi cầm lấy ô và cảm ơn Thảo. Hôm đó trời mưa rất to. Sáng hôm sau đến lớp tôi định trả ô cho Thảo mới biết bạn bị ốm. Có lẽ vì cho tôi mượn ô mà bạn bị cảm, tôi chỉ muốn học xong thật nhanh để đến thăm Thảo. Nhà Thảo đang xây nên phải thuê nhà trọ cách trường một quãng cũng không xa lắm. Tan học tôi cùng Hương đến nhà Thảo. Trong căn phòng nhỏ Thảo đang nằm trên giường, trán đắp khăn ướt. Thấy chúng tôi, Thảo mỉm cười và cố gắng ngồi dậy. Lúc ấy trông thảo thật đáng yêu. Kể từ sau hôm ấy tôi và Thảo thân nhau hơn và cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn. Cứ cuối mỗi buổi chiều, sau giờ học chúng tôi cùng nhau chơi đá cầu, nhảy dây rồi cùng nhau về nhà. Mẹ tôi bảo trông chúng tôi như hai chị em vậy. Vào ngày sinh nhật của tôi Thảo đã tặng tôi một con gấu bông và một tấm thiệp rất đẹp, tự tay bạn ấy làm. Chúng tôi cùng nhau thổi nến và cầu ước tình bạn của chúng tôi sẽ mãi bền chặt.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đả lên lớp 8, đã lớn thêm nhiều và tình bạn của chúng tôi cũng vậy. Tôi và Thảo vẫn luôn giúp đỡ nhau trong học tập và cùng vui chơi. Nhưng có một lần làm tôi nhớ mãi. Hôm đó tôi đang cầm bài tập vẽ của mình nạp cho cô, bức tranh mà tôi đã thức rất khuya để hoàn thành, nhưng Thảo chạy qua và làm rơi nó xuống vũng nước rồi chạy đi mà không hề xin lỗi. Tôi đã rất giận Thảo, vì bức tranh bị ướt nên tôi bị cô giáo trách mắng không nạp đúng giờ và bị điểm kém. Sau hôm đó tôi không nói chuyện, không đi về cùng Thảo nữa. Buổi trưa hôm ấy trời lại mưa rất to, tôi thấy Thảo đứng tránh mưa dưới cổng trường. Tôi vẫn mang ô theo nhưng vì đang giận bạn về chuyện bức tranh lần trước nên tôi đã bỏ về trước. Tối hôm đó mẹ Thảo gọi điện và nhờ tôi xin cho Thảo nghỉ học, Thảo bị cảm. Thì ra trông bạn ấy mập vậy thôi chứ rất hay đau ốm. Một cảm giác bỗng hiện lên trong tôi, tôi hối hận, hối hận vì mình đã ích kỉ, đã không cùng Thảo đi về cùng, đã không đưa ô cho bạn, lần trước cũng vì đưa ô cho tôi Thảo mới bị ốm, vậy mà… Hôm sau vừa mới tan học, tôi đi nhanh đến nhà Thảo, khi gặp tôi Thảo vẫn cố ngồi dậy, mỉm cười và luôn miệng bảo “Mình không sao!”. Tôi lí nhí xin lỗi vì đã không đưa Thảo về cùng nhưng Thảo bảo: “Không đâu! Chính mình mới phải xin lỗi vì đã làm rơi bức tranh của bạn. lúc đó mình đã không biết, thật đó, vì mình phải đưa cho cô giáo chủ nhiệm tập kiểm tra của lớp. Mãi cho đến hôm qua mình mới nghe Lan kể lại, định xin lỗi bạn nhưng bạn không nói chuyện, không đi về cùng mình..”. Thì ra chính tôi đã không để Thảo nói lời xin lỗi, tôi thấy xấu hổ vô cùng… Thảo nói sang chuyện khác, rồi cả hai chúng tôi lại cùng cười vui vẻ. Ngoài trời vẫn mưa.
Chúng tôi sẽ vẫn đi học cùng nhau nếu không có ngày hôm ấy. Thảo bỗng hỏi tôi:
– Na này, lần đầu gặp chắc bạn cũng không thích mình đâu nhỉ?
– Sao Thảo lại hỏi thế?
– Vì trước đây, khi mình mới đi học cũng vậy, mình không có nhiều bạn muốn chơi với mình – Thảo có vẻ buồn buồn.
– Không đâu. Mình và các bạn luôn yêu quý Thảo mà!
Thảo cười và tặng tôi một con hạc giấy được xếp từ những chiếc thuyền nhỏ rất đẹp. Tôi không quá ngạc nhiên vì Thảo vẫn hay tặng tôi những món quà như thế. Nhưng tối hôm đó nghe mẹ tôi bảo, vì công việc của bố, cả gia đình Thảo sẽ phải chuyển đi mơi khác. Thì ra đó là lí do mấy hôm nay Thảo hỏi tôi những câu hỏi lạ như vậy. Thảo còn tặng tôi con hạc rất đẹp nữa. Thảo sắp phải chuyển đi… Từ lâu tôi đã quen nhận quà của Thảo mà đã quên tặng Thảo một món quà. Tối hôm trước khi Thảo cùng gia đình chuyển nhà đi nơi khác, tôi đã cố gắng gấp những bông hoa. Tôi tô lên những cánh hoa nhiều màu sặc sỡ. Trông chúng không được đẹp lắm, nhưng tôi chỉ mong trời nhanh sáng để đưa cho Thảo lọ hoa này. Lúc ở ga tàu, hai đứa vẫn cười nhưng tôi biết Thảo cũng như tôi, không ai muốn rời nhau. “Khi nào nhớ tới mình, Thảo hãy gọi cho mình nhé…”
Hôm chia tay với Thảo, trời mưa rất to…
Từ khi Thảo chuyển đi, chúng tôi vẫn luôn gọi điện cho nhau, kể cho nhau nghe về những chuyện học tập, chuyện bạn bè. Những món quà mà Thảo tặng, tôi vẫn luôn giữ mãi. Con gấu bông tôi vẫn ôm ngủ hằng ngày. Cả tấm thiệp, bức tranh mà Thảo đã vẽ lại cho tôi, và cả con hạc giấy nữa… dù không được đi học cùng nhau hằng ngày nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn luôn sâu đậm, vẫn không bị phai mờ bởi khoảng cách và thời gian.
Hôm nay trời lại mưa, như cơn mưa trong ngày đầu tiên tôi gặp Thảo vậy!

12 tháng 7 2016

Đây là tớ kể chuyện của tớ haha

Trong cuộc đời hầu hết ai cũng có một ngươi bạn thân, nhưng với tôi nó chỉ là mong ước. Tôi đã suýt nhầm tưởng đó là bạn thân, nhưng tôi sẽ kể lại cho các bạn nghe. Kỉ niệm đó không phải là tình bạn thật sự, nhưng tôi vẫn luôn muốn nó trở thành một kỉ niệm đẹp của tôi đối với "người bạn thân " đầu tiên.

Tôi trước giờ không hoà đồng với các bạn trong lớp, chỉ có nói chuyện qua loa, suốt ngày ngồi trong nhà. Cho đến 1 ngày, 1 một người bạn chuyển đến lớp tôi hoc, lúc đó tôi mới lớp 7, mặc dù tôi và cậu ấy hai giới tính riêng biệt nhưng cậu ấy đã đến làm quen với tôi trước. Cậu ấy là Hà, lúc đầu tôi cũng không ưa gì rồi lạnh lùng bỏ qua. Nhưng cậu ấy cứ bám lấy tôi, tôi mới bắt đầu nói chuyện với cậu ấy. Mới đầu, thấy không quen, quá mất nhiều thời gian, tôi thường dành những thời gian trầm lặng đó để tra cứu, học hỏi. Lúc đó, Hà không bảo tôi nói chuyện mà thay vào đó là học cùng tôi, cùng tôi thảo luận, dần dần, tôi hoà đồng hơn và càng ngày càng thân với Hà. Một ngày, tôi đang đi trên đường đi học về với Hà thì một chiếc moto đi ngược chiều với tốc độ nhanh lao về phía chúng tôi, Lúc đó tôi mải mê với cái máy điện thoại, cho đến lúc nó lao đến, Hà mới đi vừa đẩy tôi qua bên kia đường, thật may là chúng tôi không bị sao nhưng Hà từ đó trở nên sợ hãi, không dám ra ngoài, không nói chuyện với ai, có nói chuyện với tôi và bố mẹ cậu ấy một chút nhưng dường như chỉ là nói cho xong. Chuyện đó cứ kéo dài liền 2 tuần. Một ngày, muốn tạo một bất ngờ cho Hà nên tôi đã nói với bố mẹ cô ấy là cho tôi vào nhà khi họ đi vắng. Tôi mua cho cậu ấy một món quà rồi rón rén đến phòng cô ấy. Định kéo tay mở của thì 1 sự thật mà tôi k ngờ tới .....

Mỏi tay quá không viết nữa, khó tin nhờ, nhưng thật đấy limdim
 

1 tháng 3 2017

đây kể về vào buổi tối đám bạn rủ nhau đi chơi rồi quyết định vào căn nhà hoang cuối làng, do một sự hiểu lầm tôi tưởng nhà có ma nen đã chạy bán sống bán chết về nhà kể bố mẹ nghe , bố mẹ phì cười nói : đó là chú .... mới mua căn nhà đó nên vào dọn . luc sddos tôi đỏ mặt ngượng ngùng sáng hôm sau kể đám bạn cả đám cười lăn đùng ra