K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

tập 6 nhé các bn MK XIN LƯU Ý , ĐÂY LÀ TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ NGUYỄN NHẬT ÁNH NHÉ CÁC BN :) MK CHỈ COPY CHO CÁC BN ĐỌC THÔI CHỨ KO PHẢI LÀ MK ĂN CẮP NHÉ Khoa nặn ra vẻ mặt của một con mèo giận dỗi: - Tại những năm trước cháu còn bé. Năm nay cháu lớn rồi mà dì. Dì Liên nghiêng đầu qua một bên, dùng mắt soát xét thằng bé từ đầu tới chân, rồi từ chân lên đầu. Dì rà rà như vậy một...
Đọc tiếp

tập 6 nhé các bn

MK XIN LƯU Ý , ĐÂY LÀ TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ NGUYỄN NHẬT ÁNH NHÉ CÁC BN :)

MK CHỈ COPY CHO CÁC BN ĐỌC THÔI CHỨ KO PHẢI LÀ MK ĂN CẮP NHÉ

Khoa nặn ra vẻ mặt của một con mèo giận dỗi:

- Tại những năm trước cháu còn bé. Năm nay cháu lớn rồi mà dì.

Dì Liên nghiêng đầu qua một bên, dùng mắt soát xét thằng bé từ đầu tới chân, rồi từ chân lên đầu. Dì rà rà như vậy một lúc rồi gật gù đổi giọng:

- Ờ, cháu lớn rồi mà dì không để ý.

Dì âu yếm đặt tay lên vai Khoa, giọng ngọt ngào như làm từ mía:

- Dì nói là nói thế thôi. Cháu mà để tâm đến chuyện học, dù chỉ bằng nauwr con mắt thôi, dì cũng đã vui lắm rồi!

- Dì vui thì cho tiền cháu đóng học phí đi chứ! – Khoa nhắc.

- Học phí bao nhiêu vậy cháu?

- Cháu nghe nói hai tháng là sáu trăm ngàn.

- Ối trời ơi, tao làm gì có tới chừng đó tiền. Mày tưởng tao là cái ngân hàng hả Khoa?

- Thì dì hỏi xin ông hộ cháu!

Thế là Khoa ôm tập đi học. Nó vô lớp muộn hơn tụi bạn nửa tháng nhưng thầy Tám vẫn nhận vì nó đóng đầy đủ học phí cả hai tháng. Thầy dạy toán, lý hóa, bảng đen hôm nào cũng chằng chịt những chữ số trông nhức cả mắt.

Dĩ nhiên là Khoa chả coi những bài toán trên bảng ra cái củ cà rốt gì. Khoa chuẩn bị vô lớp mười, nó chui vào lớp dành cho tụi học trò vừa xong lớp tám chỉ để có dịp ngồi gần trò chuyện với nhỏ Trang thôi.

Dì Liên chả biết thằng cháu của mình học thứ gì, ở lớp nào, chỉ thấy một đứa quanh năm lêu lổng như Khoa bỗng nhiên ham học là dì mở cờ trong bụng, đâu có biết nó đánh lừa dì lấy tiền chui vô cái lớp mà nó đã học qua rồi.

Trong làng, chỉ có thằng Mừng là ngạc nhiên.

Ngay ngày đầu tiên Khoa đi học, vừa ra về đã bị thằng Mừng chặn đường hỏi ngay:

- Ra là mày đi học đấy?

Cái kiểu hỏi giống như chế giễu của thằng này làm Khoa chột dạ:

- Ờ… ờ…

- “Ờ ờ” cái gì! – Mừng nhếch mép – Năm ngoái mày đã học lớp chính tại sao bây giờ mày lại chui vô lớp dành cho mấy đứa sắp lên lớp chín?

Mặc dù biết trước thế nào thằng Mừng cũng hỏi câu này, Khoa vẫn đực mặt ra một lúc. Rồi Khoa vờ ngẩng đầu nhìn trời?

- Tại sao hả? Ờ, tao cũng không biết tại sao nữa. Để tao nhớ xem…

Thằng Mừng nhìn Khoa như nhìn một đứa vừa va đầu phải gốc cây:

- Mày… mày…

- À, tao nhớ rồi – Khoa toét miệng cười – Năm ngoái tao học lớp chín nhưng cuối năm tao phải ở lại lớp vì bị xếp loại học sinh yếu.

Khoa nhìn Mừng bằng ánh mắt đắc thắng, sung sướng vì đã nghĩ ra được cách nói dối. Khoa bảo mình bị lưu ban mà vẻ mặt nó tươi hơn hớn như đang khoe mình đứng nhất lớp.

Nhưng Mừng đã làm Khoa cụt hứng:

- Nếu mày bị lưu ban thì năm nay mày tiếp tục học lớp chín chứ có tụt xuống lớp tám đâu mà phải học chung với tụi lớp tám?

Khoa gần như chết đứng trước câu hỏi vặn vẹo của Mừng. Nó quên phắt sự thật đơn giản đó. Mặt ửng lên, Khoa đưa tay gãi gáy:

- Ờ há! Vậy để tao nhớ lại lần nữa xem…

- “Nhớ, nhớ” cái đầu mày! – Mừng hừ mũi, vẫn nhìn lom lom vô mặt Khoa – Mày nói thật đi! Mày chui vô lớp học của thầy Tám để làm gì vậy?

Lần này Khoa biết mình không thể vòng vo được nữa. Khoa duỗi ra co vào mười ngón tay, đầu xoay như chong chóng. Mãi một lúc Khoa mới ngập ngừng:

- Tao nói với mày, mày không được nói lại với ai đó nhé!

- Ờ. – Mừng mau mắn gật đầu, nó hồi hộp nhìn chằm chằm vào đôi môi Khoa, làm như nếu như Khoa há miệng thế nào cũng có một con chuột hay con mèo từ trong đó nhảy ra.

- Sở dĩ tao theo học lớp này là vì… là vì…

- Vì sao? – Mừng giục.

- Là vì… là vì…

Khoa ấp úng mãi vẫn không sao nói tiếp nửa câu sau. Dù thằng Mừng là bạn thân của Khoa, Khoa vẫn thấy ngường ngượng nếu thú thật mục đích đi học hè của mình.

Mừng há hốc miệng, không biết thằng bạn thường ngày mồm mép như tép nhảy hôm nay phải thứ gì mà ngọng líu ngọng lo.

Nó sốt ruột quá, co chân đá vào chân Khoa:

- Vì sao, mày nói lẹ lên đi! Tao sắp phải về nhà nấu cơm cho bà tao rồi.

Khoa nhắm mắt lại, như thế nếu mở mắt nó sẽ không đủ can đảm thốt ra câu trả lời:

- Là vì… tao muốn được… ngồi cạnh nhỏ Trang.

- Ngồi cạnh nhỏ Trang?

- Ờ.

- Nhỏ Trang con bà Chín Ghe hả?

- Ờ.

- Mày ngồi cạnh nó để làm gì?

- Thì…để trò chuyện với nó.

Mừng ngẩn tò te:

- Chỉ vậy thôi?

- Chỉ vậy thôi.

- “Chỉ vây thôi” cái con khỉ! – Mừng đá Khoa cái nữa – Nó ở cạnh nhà ông mày, lại thường xuyên chạy qua chơi, mày muốn trò chuyện với nó lúc nào mà chẳng được, sao phải chui vô lớp của thầy Tám để trò chuyện?

Thắc mắc của Mừng chính đáng quá. Nhưng vì vậy mà nó làm Khoa bối rối. Khoa nuốt nước bọt hai lần, bụng rủa thầm thằng bạn đần độn này tơi bời.

Mừng lại thắc mắc, như thể muốn chứng minh Khoa chửi thầm nó là đúng:

hết tập 6 rồi nhé các bn :)

4
10 tháng 10 2017

yeu hay á

10 tháng 10 2017

Nhanh ra tập tiếp theo nheyeu

Qua truyện mới nha mn cô nàng cute Shinichi Kudo nguyen huong giang... Chương 1: Nó thu người lại, cố gắng ép mình, nép sát vào bên trong mái hiên để tránh những hạt mưa nặng trĩu đang thi nhau lao xuống giữa đêm. Sau lưng nó, cánh cửa im ỉm khép chặt. Phía trước hiển nhiên là một màn trắng xóa, mù mịt. Lâu lắm rồi ở cái vùng quê nhỏ bé này mới lại xuất hiện một cơn mưa dữ dội như thế…...
Đọc tiếp

Qua truyện mới nha mn cô nàng cute Shinichi Kudo nguyen huong giang...

Chương 1:

Nó thu người lại, cố gắng ép mình, nép sát vào bên trong mái hiên để tránh những hạt mưa nặng trĩu đang thi nhau lao xuống giữa đêm. Sau lưng nó, cánh cửa im ỉm khép chặt. Phía trước hiển nhiên là một màn trắng xóa, mù mịt. Lâu lắm rồi ở cái vùng quê nhỏ bé này mới lại xuất hiện một cơn mưa dữ dội như thế… cơn mưa bất chợt giữa một đêm hè! Bỗng dưng có cảm giác đầu óc như được nước mưa thanh lọc… trống rỗng, nhẹ tênh.

Bất giác nó co rúm người lại vì một cơn lạnh tê tái ập đến. Dù đã cố gắng hết mức có thể, đầu tóc và quần áo vẫn có vài chỗ bị ướt nhẹp vì dính nước mưa, cái lạnh dần dần thẩm thấu vào bên trong. Làn da và đôi môi mỏng manh sớm đã tái đi, thoạt trông nó vô cùng nhợt nhạt và tiều tụy. Giữa lúc nó đang gồng mình vòng tay ôm lấy hai bả vai để cố chống chọi với cái lạnh thấu xương thì “két” một tiếng, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.

Ngay lập tức, nó giật mình, hốt hoảng quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt là hình ảnh một người thanh niên cao to, mặt mũi ưa nhìn đang giương mắt nhìn nó đăm đăm. Cậu ta vận quần kaki lửng đến đầu gối, phía trên kết hợp với áo pull rộng rãi, chiếc khăn tắm hờ hững vắt quanh cổ thõng xuống trước ngực, trên mái tóc màu hạt dẻ có những hạt nước đang lã chã rơi xuống. Nó có chút lúng túng, thừ người ra mất mấy giây…

“Có muốn vào trong trú mưa một lát không?”



Tựu trường đã được hai tuần nhưng Út Hiên vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường mới, thầy cô mới và bạn bè mới. Khác với mọi năm, năm nay học sinh từ các xã khác nhau đều tề tựu về học chung trường huyện nên lớp học của nó hiện giờ ngoài những gương mặt mà nó đã nhìn phát ngán suốt mấy năm cấp hai thì cũng có rất nhiều gương mặt mới. Lớp nó là lớp chọn của khối Mười nên tập trung toàn là những thành phần ưu tú đứng đầu của các xã. Nhưng trong số đó thì xã của nó vẫn chiếm số lượng nhiều hơn các xã khác, vì dù gì xã Trung cũng là xã trung tâm của huyện.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Út Hiên lại “bị” chọn làm Lớp phó học tập. Có lẽ cũng tại dân tình xã Trung chiếm đa số trong lớp, mà địa vị của nó ở trường cấp hai xã Trung thì khỏi cần phải bàn đến. Tính luôn cả năm nay thì là đã là năm thứ mười liên tiếp trong đời học sinh nó bị dính phải cái chức danh Lớp phó học tập. Dù đã cố hết sức từ chối và viện đủ mọi lý do để chuồn, cô giáo chủ nhiệm vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định. Đơn giản là vì “Đây là quyết định của số đông, không ai có quyền phản bác”. Làm Lớp phó học tập thì cũng thôi đi, nếu Lớp trưởng là một cậu chàng đẹp trai nào đó đến từ xã khác thì Út Hiên còn có chút vui vẻ mà tiếp nhận. Đằng này, Lớp trưởng không ai khác lại chính là cái tên Tuấn mặt lạnh – Lớp trưởng “như hình với bóng” của nó, cũng là thành viên cùng đội tuyển thi học sinh giỏi Toán suốt bốn năm cấp hai. Nói một cách dễ hình dung, thời gian chạm mặt cậu ta có khi còn nhiều hơn thời gian nó gặp ba mẹ ấy chứ. Quá kinh khủng! Quá nhàm chán!

Chuông hết tiết inh ỏi vang lên, cô giáo Công dân chậm rãi ôm cặp đi ra khỏi lớp, tà áo dài nhẹ nhàng phấp phới tung bay trong nắng sớm. Khung cảnh thật đẹp đẽ biết mấy, nếu không tính đến tâm trạng thất thường gần đây của Út Hiên. Nó chau mày, đưa mắt nhìn sang chỗ trống bên cạnh, Nhật Quân lại trốn tiết. Suốt hai tuần nay, ngày nào cậu ta cũng bỏ tiết đầu, mà không hiểu vì nguyên do gì, hầu như giáo viên cũng không mấy chú ý đến sự vắng mặt của cậu ta. Đang nghĩ ngợi thì Nhật Quân từ bên ngoài lất cất đi vào, trên tay chỉ mang đúng một quyển vở, còn có một cây bút vắt vẻo trên túi áo trước ngực. Ngoài ra chẳng có gì khác. Đúng là chưa thấy ai như cậu ta, đi học mà “oai như cóc”, người ngoài không biết còn tưởng cậu ta đến lớp dự giờ ấy chứ. Ánh mắt của Út Hiên từ đầu đến cuối đều dán lên trên người Nhật Quân, tâm tình nó lúc này có chút phức tạp.

“Cậu nhìn đã đủ chưa?” - Quân hỏi.

“À, vẫn chưa”, Út Hiên thờ ơ đáp lại, di chuyển tầm mắt xuống quyển sách đang đặt trên bàn.

Quân vào chỗ ngồi, tùy tiện thả quyển vở đánh “bộp” một cái rồi gục đầu xuống bàn, nhắm mắt… ngủ.

“Cậu ngủ nướng ở nhà còn chưa đủ hay sao mà lên lớp còn tiếp tục ngủ?”, Út Hiên có chút bực bội, xẵng giọng hỏi.

“Chưa đủ”, Quân trả lời gọn lỏn, mắt vẫn nhắm nghiền như người chết.

Thật sự không hiểu làm thế nào mà cậu ta được đưa vào lớp chọn. Chẳng phải ai cũng nói lớp 10A1 tập trung toàn là tinh anh, điểm thi đầu vào đều nằm trong top đầu của khóa hay sao? Nó càng nghĩ càng thấy chẳng đâu vào đâu, liền quay sang lật quyển sách Toán, đọc trước bài mới.

Năm phút giải lao vèo hết, cô giáo dạy Toán – cũng chính là cô chủ nhiệm ôm cặp đi vào. Ánh mắt cô đảo quanh lớp học, nhanh chóng phát hiện Nhật Quân đang nằm gục trên bàn không nhúc nhích. Út Hiên cũng quay sang nhìn, sau đó nhẹ tay hất cậu ta vài cái, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Mãi đến khi cô Tuyết bước xuống, đưa tay gõ mấy cái lên mặt bàn, trầm giọng gọi “Nhật Quân” thì cậu ta mới lơ mơ ngóc đầu dậy. Đám bạn xung quanh hầu như đều đang cố nín cười để không phát ra âm thanh, có đứa còn khoa trương lấy tay bụm miệng… tất cả các ánh mắt đều dổ dồn về phía này để chờ xem chuyện vui. Nhưng khá bất ngờ, cô Tuyết chỉ nhỏ giọng nói “Trưa nay tan học em đến phòng giáo viên gặp tôi một lát”, rồi chậm rãi di chuyển lên bục giảng. Những ánh mắt hào hứng xung quanh tiu nghỉu cụp xuống.

Tan học, Út Hiên thất thểu thả bộ ra nhà xe, sau đó thong thả dắt xe ra khỏi cổng trường. Đúng lúc đó, một bóng dáng cao lớn từ phía sau vượt qua nó, chiếc xe đạp thể thao nhanh chóng phóng vèo đi, chỉ một lát đã không thấy tăm hơi. Đáng lẽ giờ này tên Quân nên ở trong phòng giáo viên gặp cô Tuyết mới đúng. Nó nghĩ nghĩ, chỉ còn biết lắc đầu. Cái tên nhóc này, còn dám lơ cả lời của cô giáo chủ nhiệm. Đúng là điên rồ.

“Út Hiên, đang nghĩ gì đấy?”

Nó giật mình quay lại, thấy Thúy Kiều đang dắt xe đứng bên cạnh, trên miệng để lộ một nụ cười vô cùng duyên dáng. Nhắc đến Thúy Kiều, không thể không nói, cô nàng này người cũng đẹp y hệt như tên gọi, đôi mắt to tròn vô cùng sắc sảo, lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao cứ như được bà mụ nắn nót nặn ra, bờ môi mọng hồng hồng, tất cả mọi thứ đẹp đẽ cùng nhau kết hợp lại trên một làn da mịn màng không chút tì vết. Nếu không phải vì chiều cao chỉ hơn một mét rưỡi, thì vài năm nữa đi thi hoa hậu chắc chắn sẽ giật giải cao. Không chỉ đẹp, cô bạn này còn rất dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, giọng nói vô cùng êm tai. Tuy mới chỉ quen nhau được hai tuần nhưng giữa hai người cũng bắt đầu có chút thân thiết. Ở trên lớp, Út Hiên ngồi ngay sau lưng Thúy Kiều. Thỉnh thoảng hai người thường chuyền tay những mẩu giấy nhỏ lên xuống để trò chuyện, giờ giải lao cũng hay tụm lại một chỗ. Trước đây, nó đã từng có một người bạn gái thân rất thân. Sau khi đổ vỡ, có những vết thương không thể nào hàn gắn, mà niềm tin đã mất đi, cũng không dễ dàng gì lấy lại được. Nhưng dạo gần đây, Thúy Kiều đã mang đến cho nó khá nhiều tình cảm ấm áp, nhiều cảm giác phức tạp đan xen. Út Hiên cũng không rõ lắm, có lẽ là, trái tim từng bị thương tổn đang dần dần xây dựng lại một niềm tin khác. Hy vọng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.

“Ừ, mình đang tính đi ăn chè nè. Đi không?”

Thúy Kiều nhoẻn miệng cười, gật đầu ngay tắp lự.

Sáng hôm sau Út Hiên vừa bước chân vào lớp đã bị hù giật mình. Nhìn về phía chỗ ngồi quen thuộc, thấy Quân đang uể oải nằm ườn trên bàn, nhưng điểm quan trọng ở đây là, cậu ta đã xuất hiện, không còn cúp tiết đầu nữa. Nó có chút không tin được, đứng nguyên một chỗ dụi mắt mấy lần, sau đó mới lật đật chạy lại chỗ ngồi của mình. Đúng là cậu ta, không sai, nó không có nhìn nhầm. Thúy Kiều thấy Út Hiên tới thì cũng quay xuống nháy nháy mắt, sau đó nói thầm bằng khẩu hình miệng “hôm nay có động đất”. Nó phì cười, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.

Đột nhiên Quân ngóc đầu dậy, trố mắt nhìn nó, hỏi:

“Cười gì đấy?”

Út Hiên lại càng toét miệng cười không chút giấu diếm.

“Thích thì cười thôi. Ai cấm?”

Quân “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Tất cả các tiết học, dường như tiết nào Út Hiên cũng thấy hứng thú, vô cùng hào hứng và tập trung nghe giảng. Đến nỗi Thúy Kiều ngồi trên phải lén lút chuyền xuống cho nó một tờ giấy nhỏ với nội dung “Có chuyện gì mà trông cậu vui thế?”. Nó đọc xong, lại thấy tâm trạng tốt hơn một bậc, liền viết vào đó “Tý đi ăn kem không? Mình mời”. Rất nhanh, nó nhận lại tờ giấy, trên đó có thêm một chữ “Ok”.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Út Hiên quay sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

“Tý nữa đi ăn kem không?”

Quân nhíu nhíu mày, hỏi lại:

“Hôm nay cậu trúng số đấy à? Vui vẻ cả buổi sáng rồi.”

“Kệ tui. Túm lại là cậu có đi không?”

“Nếu cậu muốn tốn tiền thì tôi cũng không từ chối. Đi.”

“Xì… nói cái kiểu…”

Đúng lúc đó một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang cuộc hội thoại đang dang dở:

“Út Hiên! Nhật Quân! Hai em đang xì xầm gì đó?”

Thôi xong rồi! Thầy Địa lý vốn được mệnh danh là “Sát thủ” của trường. Trong lòng Út Hiên thầm than một tiếng, sau đó chậm rãi ngước nhìn lên trên bục giảng. Ánh mắt của thầy Địa lý tựa hồ có thể bắn ra được tia lửa đang đăm đăm hướng về phía nó và Nhật Quân. Mặt Út Hiên nhanh chóng đỏ lên, đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng phừng đang lan tỏa trong không khí. Quân ngược lại vô cùng bình thản, từ tốn đứng dậy, nói:

“Thưa thầy, tụi em đang thảo luận về bài học”. Nói dối trần trụi! Út Hiên thầm nghĩ.

“Thế à? Thế tôi đang giảng đến đoạn nào rồi, em nói nghe xem”, rõ ràng là “Sát thủ” không hề tin câu giải thích phô trương, gượng gạo của Quân.

“Dạ, đến đoạn… các dạng ký hiệu được dùng trên Bản đồ, bao gồm ký hiệu hình học, ký hiệu chữ và ký hiệu tượng hình.”

Vài giây im lặng trôi qua.

“Được rồi, ngồi xuống đi.”

Út Hiên thở phào một hơi, chớp chớp mắt nhìn Quân, thấp giọng hỏi:

“Tài thật. Cậu có nghe thầy ấy giảng thật sao?”

“Không nghe gì cả”

“Thế sao cậu biết?”

“Liếc nhìn một đoạn trong sách giáo khoa, sau đó… đoán bừa”

“Cậu… thật là…”

Út Hiên lắc lắc đầu, dường như không tin nổi vận may của hai người lại lớn đến thế. Khoảng thời gian còn lại không còn cách nào khác, nó đành ngoan ngoãn ngồi nghe giảng từ đầu đến cuối không sót một chữ. Kể ra làm Lớp phó học tập cũng phải chịu không ít áp lực. Người bình thường vi phạm cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu là Lớp phó học tập, y như rằng sẽ bị gắn cho cái câu “thân là Lớp phó học tập mà lại…”, sau đó dĩ nhiên hình phạt cũng nghiêm khắc hơn. Nó không muốn bị như vậy đâu.

Hết tiết, Út Hiên thu dọn sách vở chuẩn bị thẳng tiến đến quán kem thì bỗng nhiên Tuấn mặt lạnh thình lình xuất hiện.

“Út Hiên. Dạo này cậu có chuyện gì?” Tên mặt lạnh hỏi người ta mà chẳng khác nào công an lấy khẩu cung.

“Hả?”, Út Hiên lơ ngơ không hiểu.

“Thấy cậu học hành có vẻ không tập trung…”, nói xong còn cố tình liếc sang Nhật Quân một cái, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Út Hiên trố mắt ngước lên nhìn, không hiểu hôm nay tên Tuấn này uống nhầm phải thuốc gì. Bình thường cậu ta rất ít nói. Suốt bốn năm cấp hai chạm mặt nhau vô số lần, nhưng hầu như hai người cũng chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu, phần lớn cũng chỉ xoay quanh công việc của ban cán sự lớp. Nay đột nhiên cậu ta nhào đến tra hỏi vấn đề học hành, khiến nó cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“À… không có gì. Chỉ là mới vào học nên chưa kịp thích ứng thôi.”

“Ừ… Đừng để ảnh hưởng đến hình tượng của lớp”, nói xong cậu ta quay lưng đi thẳng một mạch.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tuấn, Út Hiên cố gắng hít sâu một hơi để khống chế sự tức giận đang dâng lên trong lồng ngực. Cậu ta là cái quái gì mà dám nói như thế?

Thúy Kiều ở bàn trên tò mò quay xuống hỏi:

“Lớp trưởng có vẻ quan tâm cậu quá. Hai người học chung lớp hồi cấp hai đúng không?”

“Quan tâm cái khỉ khô gì”, Út Hiên bực bội lên tiếng, “cậu ta sợ mình làm ô uế cái chức danh Lớp phó học tập đấy.”

“Đi ăn kem được chưa? Lề mề quá!” – Quân nói chen vào với vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Ồ, Nhật Quân cũng đi sao?” – Thúy Kiều dường như rất phấn khích.

“Ừ, đi thôi!” – Út Hiên uể oải lên tiếng.

Ba người ra đến quán kem thì ai nấy đều mồ hồi mồ kê nhễ nhại. Đã sang tháng chín nhưng tiết trời vẫn còn nóng, nắng vẫn còn rất gay gắt, không mấy dễ chịu. Sau khi đến quầy chọn kem xong, cả ba lựa một góc vắng người khuất sau một gốc cây to ngồi xuống. Vừa yên vị chưa được bao lâu thì có một nhóm bốn cô nàng bước vào quán, trong đó có một người mà Út Hiên vô cùng quen thuộc. Vì ba người bọn họ ngồi ở một góc khuất phía bên này nên những người mới tới nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy. Mà bốn người này, thật trùng hợp đều là thành viên của 10A1.

“Tú Quyên, hồi cấp hai học chung lớp với Út Hiên phải không?” – là giọng nhỏ Trâm xã Thượng.

“Ừ” – Giọng nói trong trẻo quen thuộc của Tú Quyên vang lên.

Bất giác Út Hiên cảm thấy có chút hồi hộp, thấp thỏm không yên. Thúy Kiều cũng đang dỏng tai lên nghe ngóng, còn Quân thì ngồi chăm chú ôm máy game chơi trò xếp gạch. Vô hình chung ba người bên này cứ ngồi trong im lặng, mỗi người một việc.

“Nghe nói hồi cấp hai nhỏ đó học giỏi lắm, năm nào cũng đứng đầu khối? Thi học sinh giỏi năm nào cũng được giải?” – một giọng nói khác vang lên, là My Long xã Ninh.

“Ừ” – Tú Quyên yếu ớt trả lời.

“Ôi giời, có ích gì. Chẳng phải cậu ta thi đầu vào chỉ xếp thứ mười một thôi sao? Cũng chẳng giỏi giang gì lắm đâu” – Giọng nói này vô cùng chanh chua, rõ ràng mang theo ý giếu cợt, khiêu khích. Là nhỏ Vân xã Hạ.

Út Hiên lặng lẽ nắm chặt hai tay, cơ hồ cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi. Thúy Kiều nhìn sắc mặt nó không được tốt, liền quay sang khẽ huých huých mấy cái vào hông Nhật Quân. Cậu ta lưu luyến rời màn hình máy game, ngóc đầu lên, nhướn mắt như muốn hỏi “có việc gì”. Thúy Kiều nháy mắt, hất mặt về phía chênh chếch đối diện.

4
27 tháng 10 2017

ok bnok, hay, mk sẽ ủng hộ

27 tháng 10 2017

hay

7 tháng 1 2018

Chuẩn.

7 tháng 1 2018

Hay...

3 tháng 1 2018

giống nhau cả loạtlimdim

9 tháng 1 2018

mô phậtlimdim

4 tháng 1 2019

Bn ơi học hiều ko ngu đâu mà chỉ giỏi hơn thui ak. Mà thấy càng học nó càng quên đi những thứ đã học từ trước r. Tốt nhất học đâu thuộc đấy nha bn.

15 tháng 1 2019

các cụ thường nói: " Càng học càng thấy mình ngu"

từ đó ta suy ra: Ko học nữa thì khỏi ngu

Lời bài hát Thời Học Sinh phiên bản 1/1 Đóng góp: mp3 [Chorus] Thời học sinh...thật vui ghê! Làm cho ai cũng muốn quay về! Cười giòn tan, hòa tiếng hát khúc ca rộn vang! Cùng đùa vui, cùng mơ ước, Cầm tay ta bước trên con đường Từng khoảnh khắc đậm đà cho lòng thêm vấn vương! Về một thời học sinh...la la la la la Về một thời học sinh...la la la la la Nhớ đến những phút giây......
Đọc tiếp
Lời bài hát Thời Học Sinh phiên bản 1/1 Đóng góp: mp3

[Chorus]
Thời học sinh...thật vui ghê!
Làm cho ai cũng muốn quay về!
Cười giòn tan, hòa tiếng hát khúc ca rộn vang!

Cùng đùa vui, cùng mơ ước,
Cầm tay ta bước trên con đường
Từng khoảnh khắc đậm đà cho lòng thêm vấn vương!

Về một thời học sinh...la la la la la
Về một thời học sinh...la la la la la


Nhớ đến những phút giây...
Mình cùng ngồi trò chuyện nơi đây
Ta rong chơi vui đùa theo tháng ngày
Có những lúc ghét nhau
Rồi hôm sau lại chợt quên mau
Giờ ra chơi vẫn sang lớp bên ta cùng đá cầu

Kỷ niệm đó mãi chẳng thể quên
Giờ học cứ mỗi lúc mùa thi đến
Cùng sẻ chia bao nhiêu khó khăn bên nhau lúc cần

Nụ cười hãy cứ mãi giòn tan
Nụ cười hãy cứ mãi thật trong sáng
Để tôi mang đi theo suốt đời, mang theo suốt đời...

3
13 tháng 8 2017

Đăng làm gì v ạ/

13 tháng 8 2017

Mk nghe bài này rồi, cx hay lém !!!oaoa

31 tháng 12 2018

uầy đâu phải ai cx giống ai

1 tháng 1 2019

hay

M.n ơi, giải lao chút đi Chương 01: Đãng trí ​Dưới áng mây trắng bồng bềnh trong gió, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sân trường nội trú Ngôi Sao. Một ngày đầu tuần với niềm háo hức của tất cả mọi người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên cạnh hàng cây phượng già ngày nào. Nhưng đâu đó, trên dãy hành lang, trong một lớp học, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng tiếp diễn... “Tôi...
Đọc tiếp

M.n ơi, giải lao chút đi

Chương 01: Đãng trí
​Dưới áng mây trắng bồng bềnh trong gió, những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống sân trường nội trú Ngôi Sao. Một ngày đầu tuần với niềm háo hức của tất cả mọi người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên cạnh hàng cây phượng già ngày nào.

Nhưng đâu đó, trên dãy hành lang, trong một lớp học, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng tiếp diễn...

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Cậu lau bảng kiểu này đấy hả?” Vân đang đứng trước cửa lớp chống tay cùng nét mặt hình sự hơn bao giờ hết.

“Nhiều chuyện.” Có vẻ như Phong chẳng buồn để ý đến sự tức giận của cô bạn lớp phó, cậu nằm vắt chéo chân trên bàn giáo viên mà thoải mái nghe nhạc.

“Cậu… Lớp trưởng Vũ Nhật Phong!” Ôi! Một tiếng hét với cường độ âm thanh bằng tiếng sấm sét giữa vũ trụ bao la. Tất cả học sinh cho đến giáo viên, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ai nấy đưa đôi mắt kinh hoàng về phía cửa lớp 11 Toán.

“Trời ơi! Người ta đang ăn mà làm hết hồn hà. Kì quá đi.” Giọng nói nửa nam nửa nữ không lẫn vào đâu được của bà tám Chí Nam với biệt danh là Chí Nữ.

“Bình tĩnh nào! Qua đây ngồi với tụi tui.” Trúc và Trân sau một hồi cố gắng trấn tĩnh thì cũng chạy lại kéo Vân về chỗ ngồi.

Còn Phong vẫn thế. Cậu bạn biết trước được tình huống này nên đã mở tiếng nhạc to nhất có thể. Nở một nụ cười nửa miệng xen lẫn đắc ý, Phong đứng dậy tiến lại phía Vân và ngồi đối diện. Hai tay khoanh lại trước ngực, chân bắt hình chữ ngũ, đưa đôi mắt màu nâu đậm nhìn cô bạn của mình chăm chú.

Vân thì cũng chẳng khác gì. Một tay chống cằm liếc mắt qua Phong, một tay gõ lốc cốc trên bàn. Nhỏ vẫn thường làm như thế mỗi khi suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt đen láy nhìn Phong với ánh mắt dò xét. Cậu muốn làm gì đây?

Không đợi cậu lên tiếng, nhỏ liền mở miệng “ra lệnh”:

“10 giây để làm sạch cái bảng trên.”

Và tất nhiên, người lau không phải Phong mà là... Huy “kính cận”. Khuôn mặt nhăn nhó cùng nụ cười đau khổ, cậu bước lên bục với dáng vẻ ngơ ngác.

Lúc này, thành viên trong lớp cũng đã tập trung lại đông đủ. Đánh ánh mắt sang hướng khác tỏ ý không hài lòng, Vân đứng dậy đi về phía bàn giáo viên. Nhưng có cái gì đó cứ ở dưới chân cô nhóc. Thấy chút khó chịu, nhỏ ngước xuống nhìn xem. Rồi...

“Trời ơi! Rác!!”

Lập tức như một phản xạ có điều kiện, Vân quay sang nhìn Phong với đôi mắt hình viên đạn. Nhỏ biết chắc người bày ra trò này không ai khác ngoài cậu. Bao nhiêu giấy vụn, vỏ bánh kẹo,... đều đổ dồn dưới chân ghế Lam Vân. Mặt nhỏ bắt đầu đỏ lên vì tức giận, liếc Phong một cái sắc lẻm, máu đã lên tới đỉnh não, nó chạy lại bàn cậu rồi xắn tay áo lên.

“Á á á!”

Tiếng la thất thanh của Phong lại vang vọng tận mây xanh. Một hành động không mấy đẹp lắm với dáng vẻ của cô lúc này. Khuôn mặt thanh tú phảng phất chiếc mái ngố xinh xắn. Mái tóc đen nhánh hơi xoăn nhẹ được buộc lên cao. Tay đeo đủ thứ vòng đầy màu sắc. Đặc biệt, dáng người nhỏ nhắn của nó rất hợp với chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy sọc đỏ ngắn ngang đầu gối. Cô học trò nhỏ dễ thương trong mắt các giáo viên gần xa đang dùng tay bóp cổ một cậu lớp trưởng ngỗ ngược.

“Reng!”

Dù tiếng chuông đã vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên bắt đầu. Nhưng nhỏ vẫn không buông tha cậu. Mặc cho mọi người có nhảy vào kéo ra cũng không nổi với sự “mạnh mẽ” được tiềm tàng trong cô – Một thiếu nữ mười bảy tuổi. Và chắc hẳn sẽ có người nghe đến câu: “Thiếu nữ là từ viết tắt của thiếu nữ tính.” Có lẽ đây là minh chứng cho câu nói ấy.

“Dừng lại hết cho tôi.” Kèm theo một tiếng đập bàn lớn. “Rầm!”

Do mải mê lôi kéo một sát thủ và một nạn nhân ra, nên chẳng ai để ý đến sự hiện diện của “Nga hổ báo” lúc này. Và tất cả đã nhanh chóng yên vị trên chiếc ghế thân yêu của mình. Không phải vì sợ bà cô già ấy mà là… vì mệt. Mệt đến bở cả hơi tai.

“Các em làm cái gì thế hả? Muốn loạn à? Bây giờ muốn học hay muốn xuống phòng giám thị ngồi?” Tuy đang mặc một chiếc áo dài màu tím rất thướt tha, nhưng giọng nói vẫn “dữ dội” như thường.

“Tùy cô ạ.” Các bạn rất chi là đồng thanh.

“Các... các... em...” Sự ngập ngừng, đứt quãng trong lời nói cũng đủ để biết rằng sự tức giận của cô đang đến mức độ nào.

Đâu đó là tiếng cười khúc khích của những cô cậu “học trò quỷ”.

“Rầm!”

Tiếc thương cho chiếc bàn giáo viên. Dưới nội công thâm hậu đã được “luyện ngày luyện đêm” ngần ấy năm cũng đủ để tấm gỗ vỡ làm đôi. Còn chiếc bàn thì... chỉ nứt nẻ tí thôi. Cầm chiếc cặp màu đen, cô bước ra khỏi lớp trong bộ dạng “mặt đỏ tía tai”.

Đợi bóng dáng ấy khuất khỏi sau dãy hành lang, bà tám Chí Nữ chạy về mà sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt. Xem như là trống tiết.

Nhưng thật sự mà nói thì lũ “trời ơi” này mặc dù có quậy đến đâu cũng không bao giờ đối xử với các thầy cô như vậy. Chỉ duy nhất có “Nga hổ báo” là ngoại lệ. Bởi cái tính khó chịu kiêm dữ dằn đây thì phải dùng đến giải pháp này mà “xử lí” thôi.

Sau vài phút im lặng đến kinh ngạc, thì Phong mới đưa tay ra hiệu. Vậy là đã hiểu.

Tấm rèm được kéo xuống, bao nhiêu cánh cửa sổ đều khép lại. Bây giờ cái lớp học chẳng khác nào một đám hỗn loạn, tiếng hét, tiếng nhạc,... Đối với phe Vân là một đống tạp âm khủng khiếp. Phong vẫn ngồi đó, mà nói đúng hơn là nằm trên bàn đưa hai tay gác lên trán. Hoàng Anh nhìn Vân mà thở dài thườn thượt. Không biết làm cách nào mà nhỏ vẫn cứ chăm chú vào cuốn tiểu thuyết trên tay. Quả là bái phục. Có lẽ một năm hai tháng sống chung với cái lớp này suốt rồi cũng quen.

Rồi cậu lại ngước nhìn lên trên, hai chị em sinh đôi Trúc và Trân. Có lẽ đặc điểm dễ nhận ra của hai người nhất là tính cách. Người chị Ngọc Trân thì dịu dàng, nhẹ nhàng và lặng yên. Trái ngược với cô em Ngọc Trúc với sự hồn nhiên, vô tư đến cá tính. Thêm một chi tiết nữa, tông màu của cô chị là trắng còn của cô em là đen.

Có những lúc tụi nó tự hỏi, sao tụi nó lại gặp nhau? Duyên phận chăng? Bởi không có lúc nào là không có tiếng cãi cọ. Từ chuyện nhỏ cho đến chuyện to, từ hiền cho đến dữ, không khí nơi đây luôn là sự ồn ào. Cũng như lúc này...

“Này này! Cậu vừa phải thôi nhá! Lấn qua bàn người khác mà còn nói nữa hả? Uống nước sao lại phun qua chỗ tui hả? Ướt hết áo tui rồi nè! Ôi! Mấy cái vòng tay tui mới mua nữa. Hức...” Thảo “điệu đà” đập bàn đập ghế và đập cả ai kia. “Bốp! Bốp!”

“Đau! Trời ơi tui nói xin lỗi rồi mà. Ai kêu tui đang uống nước bà gác chân lên người tui. Đồ... đồ...” Huy “kính cận” đau khổ la oai oái.

“Đồ gì? Hả? Tui gác thì sao?” Đôi mắt tròn xoe của nhỏ giờ lại thêm tròn hơn. Mặc kệ ai đó nhăn nhó đến phát tội, nhỏ vẫn dùng nội lực của mình mà đánh.

Duy Khang ngồi kế bên, vẫn thản nhiên như không. Cậu luôn là vậy. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì vẫn như vậy, lặng lẽ xem xét tình hình. Có thể nói, đây là một sự đặc biệt của riêng cậu. Rất đặc biệt.

“Reng. Reng.”

Tiết hai sắp bắt đầu. Chí Nữ vội chạy vào thông báo. Tất cả tạm gác trận hỗn chiến qua một bên, vì tiết này là tiết kiểm tra Sinh. “Phao”đã chuẩn bị đầy đủ. Sẵn sàng để... chép. Nhưng không phải ai cũng như “phe phái nhà lớp trưởng”, bên đội nhà lớp phó đều thuộc bài hết cả rồi.

Thầy Sinh bước vào lớp, nở một nụ cười thân thiện, bảo mọi người lấy giấy kiểm tra rồi từ từ viết đề lên bảng. Và một phát hiện...

“Ý chết! Quên mang cặp rồi.” Vân hoảng hốt.

Cả lớp cười lớn. Thật hết nói nổi với cô học trò đãng trí này. Thầy giáo cố nén một nụ cười, quay xuống nói:

“Em là học sinh có một không hai đó.”

“Hậu đậu đến thế là cùng.” Phong bình thản lên tiếng. Nhưng thật sự trong lòng cậu rất muốn cười phá lên. Nhưng lại sợ... mất “hình tượng” nên thôi.

“Hứ!” Nhỏ liếc xéo Phong một cái.

Rồi cũng bắt đầu làm bài. Cũng nhờ có Trân cho mượn cây bút và tờ giấy kiểm tra. Không thì tiêu mất.

Hết giờ học và cũng đến giờ ra chơi.

Cả lớp chạy tán loạn xuống căn tin. Riêng nhỏ thì xụ mặt xuống đi về kí túc xá để lấy cặp. Vừa bước nhỏ vừa tự rủa bản thân mình về cái tính hay quên trầm trọng. Lấy về xong, tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều, Vân tung tăng nhảy chân sáo về phía sân sau của trường. Một nơi mà nó rất thích. Bình yên và tĩnh lặng.

Đến nơi, khẽ đặt chân mình lên thảm cỏ xanh mướt, nhỏ thích thú nghịch những bông hoa. Nắng hôm nay rất dịu, đúng là mùa thu có khác. Một tiếng hát cất lên từ miệng nhỏ.

I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
I don't know where I would be
Without you staying with me.


Sometimes, I'm lost in misery
You will take me all the way, I'm not afraid
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.


I believe I can love
You give me your loving care
I believe in what we are
You will take me all the way, as day by day
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.


You will take me all the way, as day by day
Oh, you and me, hand in hand
To everywhere amazing
Be my friend, oh friend
We are forever friends
Oh baby, you give me all the love I need
You are the only one.


“Có vẻ như cậu rất thích đến nơi này nhỉ?”

Nhỏ thoáng giật mình và quay đầu lại.

2
23 tháng 10 2017

tuyệt

22 tháng 10 2017

M.n xem phần giới thiệu nha!

Một lớp học cực kì rắc rối…

Bao gồm hai mươi tám thành viên “quái dị”…

Bốn dãy nam và nữ đồng đều…

Được chia làm hai phe phái khác nhau…

Với nhiều tình huống dở khóc dở cười…

Từ học sinh cho đến giáo viên…

Tất cả đều phải bó tay…

Vũ Nhật Phong - Cậu lớp trưởng nghịch ngợm, ranh ma.

“Mọi người cứ tự nhiên mà quậy nhé!”

Trần Lam Vân - Cô lớp phó nghiêm túc, cứng đầu.

“Cậu nên nhớ mình là lớp trưởng đấy! Tôi bảo là dừng lại ngay.”

Và những học sinh đặc biệt khác…

“Trời ơi! Lại có chiến tranh nữa rồi.” Chí Nam bà tám.

“Cho tớ xin giây phút bình yên.” Hoàng Anh điềm đạm.

“Các cậu một ngày không gây là không ăn ngon hả?” Thanh Linh nhu mì.

“Từ từ mà đánh. Để mình soi gương tí.” Phương Thảo điệu đà.

“Sẵn sàng để chiến đấu.” Chị em sinh đôi Ngọc TrúcNgọc Trân.

“Chậc chậc!” Huy “kính cận” lắc đầu.

“Các em dừng lại hết cho tôi!” Cô chủ nhiệm lừng danh “Nga hổ báo.

“Không!”

Và liệu... Lớp 11 Toán sẽ tiếp tục ra sao trước công cuộc “chiến đấu” của hai vị thần Phong - Vân?

Mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào trong suốt quá trình học tập?

Ai có thể ngăn cản nổi được đây?

Đến giây phút cuối cùng, là nụ cười hay là nước mắt?

Là hạnh phúc hay là chia tay?

Mời mọi người tiếp tục theo dõi nhé!

(Sơ đồ lớp)

[​IMG]

Chương 2: Nhật Quân men theo ánh nhìn của cô nàng, bắt gặp một bộ mặt u ám tựa hồ như sắp giết người đến nơi. Đúng lúc đó thì phục vụ quán mang kem lên. Quân hờ hững lên tiếng: “Tức giận thì có ích gì? Người ta nói đúng sự thật thôi mà.” Thúy Kiều trừng mắt, giận dữ đập cậu ta mấy cái, sau đó quay sang nhìn Út Hiên, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng tức giận. Tên Quân này...
Đọc tiếp

Chương 2:

Nhật Quân men theo ánh nhìn của cô nàng, bắt gặp một bộ mặt u ám tựa hồ như sắp giết người đến nơi.

Đúng lúc đó thì phục vụ quán mang kem lên.

Quân hờ hững lên tiếng:

“Tức giận thì có ích gì? Người ta nói đúng sự thật thôi mà.”

Thúy Kiều trừng mắt, giận dữ đập cậu ta mấy cái, sau đó quay sang nhìn Út Hiên, nhẹ giọng nói:

“Cậu đừng tức giận. Tên Quân này nói nhảm đấy. Mấy đứa kia ghen ăn tức ở nên mới nói sau lưng cậu như thế. Đừng để ý.”

“Bọn họ nói đúng mà. Mình đúng là thi đầu vào chả ra làm sao! Chẳng phải cậu xếp thứ năm, còn tên Quân kia đứng nhất đó sao?”

“Hả? Đứng nhất?” – Thúy Kiều kinh ngạc hỏi lại, sau đó quay sang nhìn Quân như nhìn vật thể lạ.

“Ừ, hôm qua mình thắc mắc nên mới chạy đi nhìn bảng điểm thi niêm yết ở trước phòng giáo vụ, mới thấy tên cậu ta xếp đầu tiên.” – Út Hiên ủ rũ nói.

Cặp mắt to tròn của Thúy Kiều giờ phút này mở ra hết cỡ.

“Mà sao cậu ngạc nhiên thế? Đừng nói là lúc mới vào trường cậu cũng không dám xem bảng điểm giống mình đó nha.” – Út Hiên thắc mắc nhìn Thúy Kiều.

“Ừ, mình cũng không xem. Xem xong sợ áp lực.” – Thúy Kiều buồn bã trả lời.

Quân nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn hai cô gái trước mặt, cảm thấy đám con gái thật khó hiểu và vô vị. Cậu ta vừa múc kem ăn vừa tranh thủ thao tác trên máy game, lơ đễnh nói:

“Dùng phao nên điểm mới cao thế đấy.”

Út Hiên nhìn Quân, bĩu môi đáp trả:

“Nói không ai tin. Hừ”

“Không tin thì thôi.” – Quân nhếch môi.

Cuộc trò chuyện ở bàn bên kia dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những tiếng nói nho nhỏ phía bên này. Nhóm bốn cô nàng vẫn thi nhau bình luận các thành viên khác trong lớp, chỉ có điều Tú Quyên dường như ít nói hơn hẳn ba người còn lại. Nào là chuyện bạn A học hành thế này, bạn B gia cảnh thế kia, bạn C con ông cháu cha gì đó đều bị lôi ra cả... Mãi một lúc sau, Nhật Quân dường như mất hết kiên nhẫn, cậu ta đứng lên đi vệ sinh. Khi đi ngang qua bàn bên kia, cố tình cao giọng nói:

“Muốn nói xấu người khác thì bữa sau tìm chỗ nào kín đáo một tý.”

Bốn cô nàng chỉ còn biết ngồi trơ ra như phỗng, mặt mày tái mét. Đến nỗi kem chưa kịp ăn xong đã vội vội vàng vàng tính tiền rồi nhanh chóng rời khỏi.

********

Nhật Quân không bỏ tiết nữa. Cậu ta lên lớp đều đặn, dù vẫn hay ngủ gục và lơ đãng trong giờ học nhưng rõ ràng là đã tiến bộ hơn rất nhiều so với hai tuần đầu tiên. Mà nếu quan sát kỹ thì tâm trạng cậu ta có vẻ cũng không còn tệ như dạo trước, giao tiếp nhiều hơn, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười, có thể coi như tạm thoát ra khỏi bộ dạng “người chết”.

Từ hôm bị Quân dọa cho một trận xanh mặt ở quán kem, nhóm bốn cô nàng Quyên – Long – Vân – Trâm dường như yên phận hơn trước, không còn trưng ra mấy bộ mặt vênh váo, đắc ý như mọi khi. Út Hiên và Thúy Kiều đều cảm thấy có chút hả hê. Chỉ có điều, người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, chẳng bao lâu thì “bọn người thích nói xấu” cũng không còn chột dạ nữa. Đến một ngày kia thì có một chuyện ly kỳ khác xảy ra, làm cho toàn bộ sự chú ý trong lớp đều đổ dồn lên một nhân vật khác: Thanh Tâm.

Nói đến Thanh Tâm, cô nàng là người có tính cách hơi ẻo lả, ưa lãng mạn, sến súa, từ kiểu ăn nói đến cung cách đi lại đều vô cùng đỏm dáng, điệu đà. Một ngày kia cả lớp chuyền tay nhau bức thư tình mà Thanh Tâm viết cho lớp trưởng Tuấn. Mặc dù Út Hiên không tận mắt xem, nhưng theo như Thúy Kiều mô tả, thì lời lẽ vô cùng sướt mướt, rung động lòng người… Út Hiên nghe thế thì nổi da gà một chặp, thật không thể tin nổi ở tuổi này lại có người con gái mạnh dạn bày tỏ tình cảm đến như thế. Có điều, nếu tên Tuấn kia không chấp nhận người ta, thì cũng không cần phải đến mức đem thư tình của người ta đi rêu rao như thế chứ? Cũng thật là tội nghiệp cho Thanh Tâm.

Nghĩ nghĩ như thế cho nên trong buổi họp ban cán sự lớp sau giờ học hôm ấy, Út Hiên đã làm một việc hơi ngớ ngẩn: gọi Tuấn ở lại để nói chuyện riêng.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” – Tuấn hỏi.

“Thật ra không phải việc của mình. Có điều, chuyện Thanh Tâm viết thư cho cậu… cho dù cậu không thích cũng không nên đem thư tình của người ta đi rêu rao khắp nơi như thế.”

Út Hiên nói nguyên một lèo, sau đó mới ngẩng lên nhìn Tuấn. Lâu nay cậu ta vốn “mặt lạnh” ít cười, nước da lại hơi đen nên nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy có chút khiếp sợ. Nhưng nếu “can đảm” nhìn kỹ, khuôn mặt cậu ta nét nào ra nét nấy, tóm lại là, đẹp trai theo khuynh hướng nam tính, cuốn hút.

“Thư tình gì?”, Tuấn nheo mắt hỏi lại.

Út Hiên bắt đầu cảm thấy bực bội.

“Cậu còn giả vờ? Thư tình bạn ấy viết cho cậu hôm nay bị chuyền tay trong lớp, mọi người thi nhau đọc. Cậu là đầu sỏ mà còn làm như không biết?”

“Tôi thực sự không biết.” – Tuấn nói, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.

“Ok. Không có gì, là tôi rảnh quá nên kiếm chuyện.”

Út Hiên tức tối quăng lại một câu rồi chẳng đợi cậu ta kịp nói gì, đùng đùng bỏ về.

Đúng là khi không lại mua mệt vào người, suốt trên đường về Út Hiên cứ thấy lấn cấn không yên ở trong lòng. Theo hiểu biết của nó về Tuấn suốt bao nhiêu năm nay thì cậu ta không phải là người nhỏ nhen và hèn hạ như vậy. Nhưng nếu không phải cậu ta, thì làm sao bức thư lại bị rêu rao khắp nơi? Càng nghĩ càng rối. Cuối cùng, nó quyết định không nghĩ nữa.

Ngày hôm sau, lúc Út Hiên bước vào lớp thì ngạc nhiên phát hiện có cái gì đó không được bình thường. Rõ ràng còn mười lăm phút nữa mới vào tiết, nhưng cả lớp đang ngồi im phăng phắc không một tiếng động. Lẽ nào đồng hồ bị hư? Út Hiên hồi hộp đưa mắt nhìn, phát hiện lác đác có vài ba chỗ trống, hiển nhiên là có vài bạn cũng chưa đến lớp giống mình. Mà người đang hầm hầm đứng trên bục giảng là ai thế kia? Tuấn mặt lạnh? Út Hiên lơ ngơ đi về chỗ ngồi trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra. Mà sự chú ý lúc này đều dồn hết về phía chàng lớp trưởng mặt mày đen thui đang đứng trên bục nên chẳng còn mấy ai chú ý đến sự xuất hiện của lớp phó nhỏ bé.

Sau khi yên vị về chỗ, Út Hiên đưa tay khều vào lưng Thúy Kiều, thì thào hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Thúy Kiều quay đầu xuống, khẽ nói:

“Lớp trưởng đang điều tra xem là ai phát tán lá thư tình hôm qua.”

Út Hiên giật mình ngước lên nhìn Tuấn, trong tay cậu ta đang cầm một tờ giấy, đoán chừng chính là “tang vật” của vụ án. Lại liếc nhìn về phía Thanh Tâm, cô bạn tội nghiệp đang khoanh tay gục mặt trên bàn, chẳng buồn để ý gì đến diễn biến trước mắt.

Ánh mắt Tuấn lướt nhanh qua Út Hiên, sau đó cậu ta dõng dạc tuyên bố:

“Nếu vẫn không có ai đứng ra nhận, tự mình sẽ âm thầm điều tra. Có điều, nếu để mình tra ra được là người nào làm, mình sẽ trình lên cô chủ nhiệm để cô xử lý”, nói xong thẳng tắp đi về chỗ ngồi.

Út Hiên nghĩ bụng “Cậu ta cũng ra vẻ quá”, có điều xem tình hình thì có lẽ thực sự không phải do cậu ta làm. Rốt cuộc là ai?

Dù lớp trưởng đã chấm dứt buổi điều tra công khai nhưng lớp học vẫn chìm trong không khí ảm đạm, dường như không ai lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh. Út Hiên liếc nhìn sang bên cạnh, Quân khốn kiếp như mọi khi vẫn đang nằm lăn ra bàn, hoàn toàn tách biệt khỏi bầu không khí căng thẳng từ đầu đến giờ. Đến là ngao ngán với cậu ta, cả ngày chỉ biết ngủ, ngủ và ngủ.

Tan học trưa hôm sau, Út Hiên bất ngờ bị Tuấn chặn đường… ép đi ăn kem. Lại là quán kem “thị phi” quen thuộc, nó thầm nghĩ.

Hai người chọn một góc vắng vẻ ngồi xuống. Kem nhanh chóng được mang ra, Út Hiên phắn một cái đã ăn hết sạch ba viên kem dừa, vậy mà Tuấn vẫn cứ ngồi im bất động.

“Có chuyện gì thì cậu nói nhanh đi”, Út Hiên xưa nay vẫn luôn khó chịu mỗi khi đối diện với Tuấn, cũng chẳng rõ lý do vì sao.

“Về chuyện lá thư… tôi đã tìm ra người làm rồi.”

“Là ai?” – Út Hiên quả thực không thể kìm nén nổi sự tò mò.

“Thực ra, là bạn ấy tự tìm đến nhận lỗi. Tôi đã hứa là không tiết lộ với người khác. Cho nên…”

“Không thể nói cho mình biết chứ gì?” – Út Hiên trừng mắt hỏi lại.

“Đích thực không phải do tôi làm. Trong chuyện này có chút rắc rối.”

“Thôi được rồi. Kem cũng đã ăn xong, mình về trước đây.”

Út Hiên đứng dậy xách cặp đi thẳng ra xe đạp. Tuấn vội vội vàng vàng để lại một tờ tiền hai mươi ngàn lên bàn rồi tất tả đuổi theo sau. Nhìn thái độ gấp gáp của cậu ta, Út Hiên quả thật cảm thấy có chút buồn cười. Tuấn bước lại gần, nhỏ giọng nói:

“Chỉ nói cho một mình cậu biết thôi. Là Tú Quyên.”

“Ra là cậu ta, cũng chẳng có gì bất ngờ”, Út Hiên khẽ nhếch môi, “có điều, lá thư đó Thanh Tâm gửi cho cậu, Tú Quyên làm sao mà có được nó?”

“Thực chất tôi chưa hề đọc được thư. Theo như Tú Quyên nói thì cậu ta phát hiện lá thư để trong ngăn bàn của tôi, tự ý lấy đi, sau đó phát tán.”

“Thủ đoạn cậu ta cũng ngày càng hiểm ác thật đấy” - Út Hiên chỉ còn biết lắc đầu.

“Cậu phải hứa với tôi là không được nói cho bất cứ ai.” – Tuấn lạnh giọng nhắc lại.

“Được rồi, hứa mà. Thôi, mình về đây.”

Út Hiên nói xong đạp xe đi thẳng. Để lại Tuấn một mình đứng nhìn theo, đáy mắt trở nên sâu thẳm mơ hồ.

Út Hiên là đứa giữ lời. Thế nên nó luôn giữ kín câu chuyện nghe được từ Tuấn, mặt ngoài vẫn tỏ ra như không biết gì, thờ ơ nhìn vụ án dần khép lại trong im lặng. Có điều, hơn ai hết nó biết rằng, sau chuyện này, vết thương lòng để lại cho Thanh Tâm không phải là nhỏ. Cũng đồng nghĩa với việc, từ nay trở đi, ánh mắt mọi người trong lớp nhìn Thanh Tâm sẽ không còn đơn thuần như trước nữa. Chỉ là, ở cái lứa tuổi hồn nhiên mơ mộng này, can đảm bộc lộ tình cảm và thể hiện bản thân mình cũng không phải là một điều gì đó quá đáng. Ngược lại nếu không dũng cảm làm điều mình muốn, nhiều khi sau này nhìn lại, sẽ cảm thấy hối tiếc. Tuổi trẻ ngông cuồng, cũng chỉ có một thời mà thôi.

Điều duy nhất khiến Út Hiên cảm thấy thích thú sau chuyện này, đó là nó đã phát hiện ra một bí mật: Tú Quyên thích Tuấn. Đơn giản vì, xưa nay cậu ta vốn dĩ không hề để ý đến một nhân vật mờ nhạt trong lớp như Thanh Tâm. Dựa theo tính cách của cậu ta, trừ khi Thanh Tâm chạm vào điều “kỵ” của cậu ta, cậu ta sẽ chẳng bao giờ mất công bày ra mấy trò vớ vẩn này, thậm chí có khi sẽ coi Thanh Tâm như người xa lạ không đáng để nhắc đến. Thế nên, chỉ có một giải thuyết duy nhất là cậu ta thích Tuấn, nên đâm ra ghét những cô nàng dây mơ rễ má dính líu đến Tuấn. Nghĩ cũng hài thật, người ta thích ai, cậu ta cũng đâu có quyền gì mà ganh ghét, cậu ta cũng đâu phải là bạn gái của Tuấn đâu? Út Hiên càng nghĩ càng thấy buồn cười. Cô nàng Tú Quyên này, càng lúc càng xấu tính rồi, còn hơn cả ngày xưa…

“Đang trong giờ học mà ngồi cười ngờ nghệch như con điên thế hả?” – Quân nghiêng người sang, thì thào vào tai cô nàng ngồi cạnh.

Út Hiên giật bắn mình, sực nhớ ra vẫn đang trong giờ Lịch sử. Nó quay sang lườm Quân một cái, sau đó cúi đầu ghi chép theo mấy dòng chữ nắn nót trên bảng.

“Đoạn đó không cần chép, trong sách giáo khoa có hết”, Quân nói xong còn cười khẩy một tiếng ra chiều khinh thường.

Đúng là quá mất mặt, bản thân là Lớp phó học tập lại để một con “sâu ngủ” lười học nhắc nhở chuyện học hành. Út Hiên cảm thấy như bị sỉ nhục, nên không thèm trả lời, chỉ cắm cúi xem sách rồi vờ chăm chú nghe giảng. Nhật Quân bên cạnh khẽ nhếch môi, ý cười như có như không.

4
27 tháng 10 2017

truyện bạn hay thiệt

28 tháng 10 2017

Học 24h : - Truyện tên gì thế cậu ?