Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài làm:
Hôm nay là ngày chúng tôi phải về lại trường học sau 3 tháng nghỉ dịch như nghĩ hè. Bạn bè tập họp sum vầy vui vẻ biết bao . Những ngày không gặp lại bạn bè khiến tôi càng háo hức đến trường hơn.
Cỏng trường luôn chào đón các học sinh đến trường. Các anh chị cờ đỏ gác cổng không cho ai ra khỏi trường khi không có việc. Những tán lá của cây phuongwj mà tôi rất nhớ thương khi nghĩ dịch. Vào lớp là những bàn cái ghế thân thương. tôi treo cặp sách của tôi bên bàn đó và chạy ra khoảng sân trường rộng lớn tận hưởng một bầu trời thoáng mát của buổi sáng sớm.
một lúc sau, bạn bè các em nhỏ đều đã có mặt đầy đủ chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Những nguwofi đã hoàn thành công việc chuẩn bị bài vở sắp xếp thì gặp gỡ bạn bè bên lớp khác rũ nhau đi chơi. Nhiều người thif ngồi ghế đá trò chuyện vui vẻ. Những bạn thì chơi trốn tìm, đá cầu,....
sau những giây phút nô đùa vui vẻ, tiếng trống cất lên:" Tùng...Tùng...Tùng." Tiếng trống cho biết chúng tôi phải ngừng trò chơi lại và bắt đầu tiết học đầu tiên sau ba tháng nghỉ dịch như nghĩ hè.
Từng giáo viên bộ môn đi đến các lớp dạy học. Các học sinh lấy sách vở nâng niu cuốn sách vật lí, ngữ văn. Tiếng giảng dạy của cô giáo đi vào lòng người vì bao lâu nay cô chưa nói tô tieensg chút nào.
sau hai tiết hcoj đàu tiên lại vang lên tiếng trống giờ giải lao:" Các bạn lại chơi những trò chơi đang chơi dở. nhìu bạn gái súm lại nói chuyện hay thảo luận bài của ban jbef. Có bạn thì chwoi cờ tướng bạn thắng thì vui mưng, ban jthua thì ngơ ngác, ngu ngu , ngơ ngơ,nhìn trời nhìn đất và tự hỏi:" Thu aowr đau thế nhỉ" còn kia là những bạn đang chơi đá cầu, trái cầu cứ bay lên rồi lại rơi xuosng giống như nó sẽ chẳng bao rơi khỏi chân . và rồi chúng toi phải ngồi lại bàn học tiếp tục những tiết hcoj tiếp theo.
Với những ngày đầu tiên tôi rất rất vui vì sau bao năm tháng thì cuối cùng xũng đã gặp lại bạn với bè thật vui biết bao. Bao nhiêu con người cũng đều vui vẻ giống như toi tôi cảm thấy thật sảng khoái mới mẻ khi về lại ngôi trường thân yêu này
---------------> Chúc bạn học tốt
Thời gian trôi nhanh thật. Tiếng trống khai trường đầu năm như còn vang vọng đâu đây. Thế mà bây giờ mùa thu đã kết thúc. Không khí đã lành lạnh cùng những cơn mưa rả rích dấm dẳng đã trở về báo hiệu đất trời lại bắt đầu một mùa đông nữa !
Không còn bầu trời thu "xanh ngắt mấy tâng cao", không còn bầu trời sáng trong như pha lê nữa mà thay vào đó là một không gian âm u, mây đen kịt giăng kín muôn nơi. Từng tảng mây nặng trịch đen ngòm, mang đầy hơi nước, sà thấp xuống sát tận mái nhà, quấn cả vào các ngọn cây, sẵn sàng đổ nước xuống bất cứ lúc nào. Gió vun vút thổi bứt đi những chiếc lá nhỏ cố sức bám lại trên cành. Vậy mà chị gió cứ rủ về từng đám mây đen ngòm, để rồi lát sau chúng biến thành những dòng mưa ào ạt xôi xả như có một người khổng lồ nào đó đứng giữa không trung dội nước xuống mặt đất. Nước ngập đầy sân nhà, nước chảy đầy đường không thoát kịp khiến người đi đường phải bì bõm trong mưa trông thật vất vả tội nghiệp. Không khí càng trở nên buồn bã lạnh lẽo và ẩm ướt. Không có việc cần chẳng ai muốn ra đường, cứ co ro cúm rúm trong những chiếc áo bông dày sụ.
Cũng có lúc mưa ngớt, bầu trời hửng sáng lên một chút nhưng không đủ xua hết những tảng mây dày nặng trịch. Gió heo may vẫn vi vút thổi mang theo những chiếc lá lìa cành. Lũ chim mới hôm nào còn ríu ra ríu rít đầy cành cây ven đường thế mà hôm nay chúng đã đi tránh rét tận đâu không thấy tăm hơi. Hai bên đường, những cây bàng, lá đỏ ối đang cố sức thắp lửa lên để xua bớt không khí giá lạnh sưởi ấm ngày đông. Cây sầu đông cũng thế, tuy chỉ còn trơ lại cành khô nhưng những chùm quả vàng lịm lúc lỉu đầy cành buông lơ lửng khiến bức tranh đông tươi tắn lên đôi chút. Trên tường rào nhà ai, mấy cây hoa trạng nguyên vẫn bình thản phô những chiếc lá màu đỏ rực không hề sợ mưa rét.
Ngày đông, người qua lại cũng thưa thớt hẳn. Thỉnh thoảng có bóng mấy cô gái trẻ mặc những chiếc áo ấm màu sắc rực rỡ, khăn quàng cổ phất phơ cùng những chiếc ô che màu tím làm khung cảnh ngày đông tươi hẳn lên.
Mùa đông là thế ! Tuy lạnh giá, xác xơ và có vẻ tiêu điều nhưng chẳng ai ghét bỏ mùa đông vì đó là lúc để muôn loài chuẩn bị chuyển mình bước sang cảnh rực rỡ huy hoàng của ngày xuân. Đừng trách mùa đông mà hãy yêu mùa đông thật nhiều.
Những buổi sáng đẹp trời, em cùng các bạn thường cắp sách tới trường với tâm trạng háo hức phấn khởi. Bởi niềm vui của tuổi thơ chúng em là những giây phút túm năm tụm bảy trước giờ học hay giờ ra chơi, những giây phút ngắm cảnh sân trường vào buổi sớm mai.
Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không khí rất trong lành. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Lúc này, sân trường thật tĩnh mịch, yên ả. Có rất ít học sinh đến trường. Những ánh đèn trong lớp học dần được thắp sáng, những chiếc quạt cũng dần bật lên, để lộ những hàng ghế màu vàng. Ba dãy nhà tầng được xếp theo hình chữ L, để lại một khoảng sân trống rỗng với lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, cũng chẳng có tiếng học sinh nô đùa. Mặt trời đã nhô lên, trông giống như quả bóng khổng lồ. Những tia nắng dìu dịu chiếu xuống sân trường làm nó sáng hẳn lên. Những giọt sương sáng sớm đọng lại trên những chiếc lá xanh non long lanh như những hạt ngọc. Một vài phút sau, học sinh đến nhiều hơn. Bây giờ, sân trường đã náo nhiệt hơn lúc trước. Tiếng học sinh cười, nói vang dội khắp sân trường. Mỗi bạn chơi một trò, bạn thì đá cầu, bạn thì nhảy dây... Chốc chốc tiếng reo hò lại rộ lên thán phục cổ vũ cho những người thắng cuộc. Trên cành phượng, cành xà cừ những chú chim sẻ, chim chích bông đua nhau nhảy nhót, cất tiếng hót líu lo như muốn cổ vũ, hoà mình với những cuộc vui phía dưới. Các thầy, cô giáo đều đã đến trường để chuẩn bị bài giảng của mình. Bác trống nằm im nhìn chúng em. Các khu nhà sáng rực lên như được rát vàng. Mấy phút sau, tiếng trống vào học vang lên: "Tùng! Tùng! Tùng!", thế là giờ học bắt đầu. Bên ngoài không khí lại tĩnh mịch, yên lặng trở lại. Chỉ còn lá cờ bay phần phật và tiếng cô giáo giảng bài vang vang.
Em rất thích quang cảnh của buổi sớm mai vì đó là một quang cảnh yên tĩnh và thơ mộng đáng nhớ.
refer
Sau thời gian nghỉ dịch dài và nhàm chán, nhờ sự đồng lòng của các y bác sĩ, bộ đội và người dân cả nước. Thì cuối cùng, chúng em cũng được đến trường.
Bước vào cổng trường, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt mà lòng em xao xuyến quá. Vẫn là hàng cây ấy, lớp học ấy, mà sao hôm nay em thấy lạ, thấy đẹp hơn nhiều đến vậy. Mà đúng là trường em đã trở nên đẹp hơn thật. Bởi vì học sinh đã nghỉ từ lúc chuẩn bị đón Tết, nên khắp các khung cửa, lối đi vẫn còn treo những hàng chữ chúc mừng năm mới. Cả những hình dán Phúc Lộc Thọ, bánh chưng, mứt bánh, pháo hoa vẫn còn chưa kịp gỡ. Nên phảng phất, mới ngày hôm qua thôi, chúng em vẫn ở đây học tập vui vẻ chứ không phải đã xa trường lâu đến thế.
Sân trường và cả lớp học đều được dọn dẹp sạch sẽ, sẵn sàng đón học sinh trở lại, dù đã lâu không có ai sử dụng. Tất cả là nhờ các cô lao công, mỗi ngày cần mẫn chăm sóc cho ngôi trường. Hàng cây bàng giữa sân, buổi học cuối còn trơ trọi, mà nay đã chi chít những chồi non xanh biếc như hàng ngàn ngọn nến xanh. Tán cây phượng thì vẫn xanh như thế, nhưng cảm giác dường như là cây trở nên xanh hơn, tươi mới hơn. Mấy bồn hoa của trường, giờ hoa đã tàn gần hết cả, nhưng cũng đã có rất nhiều nụ hoa vừa nhú lên. Cùng với đó, là cả một vườn hoa hồng đang nở rực rỡ, vừa được trồng lúc chúng em nghỉ dịch. Thật là đẹp.
Cùng với những điều tưởng như quen thuộc vô cùng ấy, là những thứ mới lạ vừa xuất hiện. Đó là những bồn rửa tay rải rác trên sân trường, các chai nước rửa tay khô, các biển báo viết về những khuyến cáo của bộ y tế… Những thứ ấy nhắc nhở chúng em lý do mà tất cả phải rời xa trường lâu đến vậy. Nhìn khắp sân trường, các bạn học sinh ai cũng mang khẩu trang, dù cười đùa cũng không đứng gần nhau như trước nữa. Tuy bất tiện nhưng ai cũng cố gắng thực hiện đúng quy định. Tất cả, chính là để góp phần cùng đất nước chống dịch, để mọi người được bình an trở về nhà cùng người thân.
Ngôi trường sau thời gian xa cách vẫn xinh đẹp vô cùng trong mắt em. Cùng với niềm vui được đi học, chính là niềm vui sướng khi được gặp lại thầy cô, bạn bè và mái trường. Em mong rằng, đất nước ta và cả thế giới sẽ sớm tiêu diệt được đại dịch, để cuộc sống bình yên lại trở về.
Quang cảnh mái trường thân yêu vào buổi sáng đầu tiên em đi học lại sau kì nghỉ dài chống dịch covid 19 là một quang cảnh rất tuyệt vời đối với em
Trước diễn biến phức tạp của dịch virus corona, học sinh cả nước được nghỉ học ở nhà khiến sinh hoạt của nhiều gia đình bạn học sinh bị đảo lộn.Chúng em Sát khuẩn ngay từ cổng trường để bảo đảm an toàn trg những ngày như thế này. buổi sang hôm nay thật đẹp, trắc vì chúng em đã đc gặp bạn bè của mình. Ánh nắng như tô điểm thêm sắc hồng cho mái ngói đỏ của trường thêm rực rỡ trông như mồng của chú gà trống buổi sớm mai. Từng làn gió thoáng nhẹ như làm cho tâm hồn trở nên thư thái thoải mái hơn. Em đến trường đã thấy lác đác một số bạn ở sân trường rồi, tuy nhiên các phòng học vẫn còn đang đóng cửa im lìm. Những cánh cửa gỗ đen sậm làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch.Phòng học chưa mở cửa nên một số bạn lấy cầu ra đứng vòng tròn chơi đá cầu thể dục buổi sáng. Một số bạn nữ thì chơi nhảy dây. Em cũng chạy đến bỏ cặp dưới cột cờ và tham gia đá cầu cùng các bạn. Chúng em chơi một lúc thì bác bảo vệ đến và mở cửa các phòng học. Em cùng với bạn Minh, bạn Tuấn trực nhật nên không chơi nữa mà vào quét dọn lớp.Nhiều bạn phấn khởi kéo nhau đến xem những bồn hoa xinh xắn của trường. Được yêu thích nhất vẫn là vườn hoa hồng ở cạnh cổng trường. Trong nắng mới, những đóa hồng nhung đỏ rực kiêu sa hé mở từng cánh hoa mỏng manh, trước ánh nhìn trầm trồ của các bạn. Trong đám đông, có những bạn nhỏ xách theo bình nước, chăm chú tưới nước cho từng khóm hoa. Bạn nào cũng cẩn thận từng chút một vì sợ làm tổn thương những bông hoa xinh xắn. Phía sau, trên sân trường là rộn ràng các bạn học sinh vui chơi, cười nói. Bạn thì vội ăn sáng cho kịp giờ vào học. Bạn thì đủng đỉnh vừa đi vừa ngắm sân trường buổi sáng. Bạn thì hớn hở chạy vào lớp để kể cho bạn bè nghe về những điều mình vừa thấy. Thật là vui tươi.
CHÚC BẠN TẾT 2022 VUI VẺ BÊN NGƯỜI THÂN
Ngày mai (2/3), con lại được đến trường sau kỳ nghỉ Tết dài dằng dặc vì dịch Covid-19. Dù đến trường, con vẫn phải đeo khẩu trang, giãn cách và thực hiện đầy đủ các quy định về phòng chống dịch nhưng mẹ chắc rằng, con sẽ vui lắm vì được gặp lại thầy cô, bạn bè.
Và quan trọng hơn là con được thay đổi cách học online mà không chỉ với con, mà nhiều học sinh đã cảm thấy “quá tải”. Dù thường xuyên động viên con phải cố gắng thích nghi với mọi hoàn cảnh nhất là trong điều kiện dịch dã như thế này, cố gắng tập trung nghe giảng để tích lũy kiến thức, nhưng mẹ cũng không thể trách mắng hay phạt con mỗi khi nhìn thấy con uể oải trong các tiết học online, thấy con mất tập trung, thậm chí gà gật…
Mẹ trách sao được khi con đã rất cố gắng, đã tự giác bằng cách mang máy tính ra phòng khách học, bật to míc để chống lại cám dỗ của bản thân. Mà không chỉ có con, mà nhiều bạn lớp con cũng trong tình trạng “tâm hồn treo ngược cành cây” khi học như vậy. Hầu như các câu hỏi, nhiều bạn không tập trung nên không biết cô hỏi gì, khiến cả lớp cười vỡ bụng vì cô hỏi một đằng, con trả lời một nẻo hoặc không liên quan.
Con còn nhớ, có những bạn nhỏ bằng tuổi con, thậm chí em bé hơn con rất nhiều nhưng đã phải xa vòng tay cha mẹ nhiều tháng trời vì dịch dã. Đến cả khi muốn gặp mẹ, cũng phải đứng rất xa. Rồi cả khi những giọt nước mắt ướt đầm vai áo mẹ và con, họ cũng không thể nào sát lại được gần nhau. Đó là sự hy sinh không nhỏ để các con có được ngày đến trường hôm nay.
Vì thế, mẹ mong con đến trường với rất nhiều niềm vui, nhưng cũng đừng quên sự hy sinh cao đẹp của rất nhiều người để con có được niềm vui, con nhé!
Mẹ mong con luôn ý thức được điều này, để luôn làm những điều nhỏ bé mà bất cứ ai cũng có thể làm được, là chấp hành các quy định về phòng chống dịch của nhà trường và xã hội, từ những việc đơn giản như đeo khẩu trang, sát khuẩn, thực hiện giãn cách... Chỉ cần như thế là con cũng đã góp sức mình vào việc giữ sự bình yên cho chính bản thân và xã hội.
Mỏi tay quá gửi E nha
Khi hàng phượng cuối sân trường bắt đầu thắp lên những bông lửa đỏ và khi tiếng ve bắt đầu náo nức âm ran thì đó cũng là lúc một năm học sắp hoàn thành. Mùa hè đến! Đó là mùa của những cuộc chia ly và cũng là mùa của những kỳ thi quan trọng đối với những cô cậu học trò.
Sáng nay, sân trường đã rụng đầy những cánh phượng màu đỏ thắm. Hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng lan toả trong một không gian rộng lớn.
Trường tôi trồng nhiều hoa phượng. Hàng phượng chạy vòng quanh khắp cả sân trường. Thú thực mới đầu chúng tôi không thích lắm. Ai lại trồng nhiều phượng như thế bao giờ. Nhưng giờ đây mới thấy người đi trước có một cái nhìn đầy nghệ thuật. Phượng nở đỏ như một dải lụa thắm chạy vòng quanh. Nếu nhìn từ xa vào nhà hoa nở, ai cũng ngỡ rằng ngôi trường đang tưng bừng trong ngày hội với hàng chục băng rôn hồng kỳ đỏ thắm.
Nhưng không chỉ có phượng. Gọi hè về còn có những tiếng ve. Từ cuối tháng tư ve đã bắt đầu dạo khúc nhạc mùa hè. Sang tháng năm ve kêu ồn ã liên hồi hầu như không bao giờ ngớt. Nghĩ cĩng cứ lạ, loài ve chẳng biết tụi học trò buồn hay vui nhưng cứ suốt ngày dạo nên những bản đàn rộn rã của tuổi thơ khiến tụi tôi xôn xao lắm. Loài ve lạ lắm! Có con dốc hết sức mình ca hát đến chết mới thôi. Lúc chết cân vẫn còn bám chặt lấy thân cây tỏ vẻ lưu luyến lắm.
Nhưng cũng phải nói thật lòng, mỗi lần phượng nở mỗi lần ve kêu tôi lại thấy buồn buồn. Dù biết nó đánh dấu một bước trưởng thành trên con đường học vấn nhưng nghĩ đến cảnh xa trường, xa thầy, xa bạn tôi lại thấy nao nao. Các anh chị cuối cấp lại còn lo lắng hơn vì đó là lúc bước vào những kỳ thi quan trọng.
Đổi lại nỗi buồn hoa phượng, tôi bước vào những ngày hè bổ ích bên họ hàng và người thân. Thời gian cứ thế trôi đi, mùa hè sẽ lại qua, rồi lại đến năm học mới. Và sau đó dù biết sẽ rất buồn nhưng tôi lại mong gặp màu hoa phượng, lại mong đón những tiếng ve và để lại bước vào những ngày hè.
Sân trường em lát xi-măng, rộng thênh thang và phẳng lì. Ở giữa sân trường có cột cờ cao bằng thép tròn không gỉ. Lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới trong gió. Có nhiều cây xanh toả bóng mát. Đẹp nhất là hàng phượng nở hoa đỏ rực sân trường, là nơi ca hát của đàn ve. Yêu quá cảnh sân trường.
Sân trường ồn ào, tấp nập vào đầu giờ học mỗi sáng, rộn ràng trong những lúc tan học mỗi chiều. Chúng em vẫn đá bóng, đá cầu, kéo co, nhảy dây, đuổi bắt nhau,... trong giờ ra chơi.
Đứng giữa sân trường, lúc nào em cũng bâng khuâng thấy bầu trời thật rộng, con đường đi học tuổi thơ thật đẹp.
các bạn ơi trả lời giúp mình nhé!
Hôm nay em vẫn đến trường như mọi ngày, nhưng là trong mùa dịch Covid 19.
Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không khí rất trong lành. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Lúc này, sân trường thật tĩnh mịch, yên ả tuy có rất nhiều học sinh đến trường, nhưng hôm nay vẫn khác mọi ngày. Những ánh đèn trong lớp học dần được thắp sáng, những chiếc quạt cũng dần bật lên. Ba dãy nhà tầng được xếp theo hình chữ L, để lại một khoảng sân trống rỗng với lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, cũng chẳng có tiếng học sinh nô đùa. Mặt trời đã nhô lên, trông giống như quả bóng khổng lồ. Những tia nắng dìu dịu chiếu xuống sân trường làm nó sáng hẳn lên. Những giọt sương sáng sớm đọng lại trên những chiếc lá xanh non long lanh như những hạt ngọc. Một vài phút sau, học sinh đến nhiều hơn. Các bạn xếp hàng cách nhau 1.5 mét, phải đeo khẩu trangđể phòng dịch. Sau khi xếp thành hàng các bạn sẽ nối tiếp nhau tới chỗ rửa tay sát khuẩn, rồi vào lớp học để cô giáo đo nhiệt đô cơ thể. bạn nào trên 38 độ là phải vô phòng để đc cách ly. Sân trường không còn tiếng học sinh cười, nói vang dội khắp sân trường. Các bạn cũng không đá cầu, nhảy dây nữa.Giờ đây, chỉ còn tiếng các bạn ngồi trong lớp, yên tĩnh đọc bài. Trên cành phượng, cành xà cừ lúc trước những chú chim sẻ, chim chích bông đua nhau nhảy nhót, cất tiếng hót líu lo, giờ đây chúng cũng im lặng, hoà mình với sự im lặng của sân trường. Các thầy, cô giáo đều đã đến trường để chuẩn bị bài giảng của mình. Bác trống nằm im nhìn chúng em. Bác cũng buồn lắm chứ, buồn vì sự im lặng của chúng em. Các khu nhà sáng rực lên như được dát vàng. Mấy phút sau, tiếng trống vào học vang lên: Tùng! Tùng! Tùng!”, thế là giờ học bắt đầu. Bên ngoài không khí tĩnh mịch, yên lặng trở lại. Chỉ còn lá cờ bay phần phật và tiếng cô giáo giảng bài vang vang.
Em mong sao dịch bệnh nhanh nhanh được đẩy lùi để sân trường được chở về dáng vẻ nhộn nhịp tiếng nói cười của nó hằng ngày.
Học tốt nhé e,