K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

đọc thơ mik ik hayxin1 tick thôi 

Đầu đường Xây dựng bơm xe
Cuối đường Kinh tế bán chè đậu đen
Ngoại thương mời khách ăn kem
Các anh Nhạc viện thổi kèn đám ma.
Ngân hàng ngồi dập đô la
In giấy vàng mã, sống qua từng ngày.
Sư phạm trước tính làm thầy
Giờ thay kế toán, hàng ngày tính lô.
Điện lực chẳng dám bô bô
Giờ đang lầm lũi phụ hồ trên cao.
Lập trình chả hiểu thế nào
Mở hàng trà đá, thuốc lào... cho vui.
Nông nghiệp hỏi đến ngậm ngùi,
'Số em chắc chỉ tiến lùi theo trâu'
Nhìn quanh, Thương mại đi đâu?
Hóa ra là đã nhảy tàu đi buôn...
Ngoại ngữ vẻ mặt thoáng buồn
Đang ngồi viết sớ, kiêm luôn bói bài.
Báo chí buôn bán ve chai
Giao thông đi chở thuê ngoài Đồng Xuân.
Bách khoa cũng gặp đôi lần
Buôn đồ điện hỏng, kiếm cân dây đồng
Mỹ thuật thì đang chổng mông
Đục khắc bia mộ, cũng mong lên đời
Mỏ địa chất mới hỡi ôi
Sáng thồ hai sọt, chào mời mua than.
Thủy sản công việc an nhàn
Sáng cân mớ cá, cuối làng ngồi rao...!
Hàng hải ngồi gác chân cao
Bao giờ trúng số mua tàu ra khơi.
Bác sĩ, y tá có thời
Học xong về huyện được mời chích heo...
=> Câu thơ chế báo đạo nhất nói về thực trạng của các sinh viên sau khi ra trường.

      THANK  YOU VÌ ĐÃ ĐỌC THƠ CỦA MIK 

3
23 tháng 11 2018

 Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

23 tháng 11 2018

Thứ nhất: Bạn nên đọc lại nội quy

Thứ hai: ĐÂY KHÔNG PHẢI THƠ BẠN!!! 

mong bạn hiểu ^^

Câu 1: Lập bảng thống kê nhân vật và hành động đi kèm ở đoạn văn dướiCâu 2: Kể tên các biện pháp so sánh, nhân hóa Câu 3 : So sánh cảnh chợ tết ở trong bài thơ với cảnh chợ tết ngày nay khác nhau chỗ nào  Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh,Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết.Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ...
Đọc tiếp

Câu 1: Lập bảng thống kê nhân vật và hành động đi kèm ở đoạn văn dưới

Câu 2: Kể tên các biện pháp so sánh, nhân hóa 

Câu 3 : So sánh cảnh chợ tết ở trong bài thơ với cảnh chợ tết ngày nay khác nhau chỗ nào 
 

Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh,
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết.
Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc;
Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,
Vài cụ già chống gậy bước lom khom,
Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.
Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ,
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu,
Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau.

Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa,
Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa,
Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh,
Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh.
Người mua bán ra vào đầy cổng chợ.
Con trâu đứng vờ rim hai mắt ngủ,
Để lắng nghe người khách nói bô bô.
Anh hàng tranh kĩu kịt quẩy đôi bồ,
Tìm đến chỗ đông người ngồi giở bán.
Một thầy khoá gò lưng trên cánh phản,
Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân.
Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm,
Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ.
Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ,
Nước thời gian gội tóc trắng phau phau.
Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,
Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu.
Áo cụ lý bị người chen sấn kéo,
Khăn trên đầu đang chít cũng bung ra.
Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà,
Quên cả chị bên đường đang đứng gọi.
Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi,
Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa.
Những mẹt cam đỏ chót tựa son pha.
Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết,
Con gà trống mào thâm như cục tiết,
Một người mua cầm cẳng dốc lên xem.

Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm,
Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh,
Trên con đường đi các làng hẻo lánh,
Những người quê lũ lượt trở ra về.
Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê,
Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ.

                          ( Bài '' Chợ Tết ''' của Đoàn Văn Cừ )
 

1
2 tháng 9 2020

Câu 1: Lập bảng thống kê nhân vật và hành động đi kèm ở đoạn văn dưới

Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,=> Dải mây trắng đỏ dần
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh,=> sương hồng lam ôm nóc nhà
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,=>
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết.=> người các ấp đi chợ tết
Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc;=>họ kéo hàng
Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,=>những thằng cu chạy lon ton
Vài cụ già chống gậy bước lom khom,=>cụ già chống gậy bước
Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.=>cô yếm che môi cười
Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ,=>thằng bé nép đầu bên yếm mẹ
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu,=>2 người gánh lợn chạy
Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau.=>con bò đuổi theo sau

Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa,=>sương rỏ đầu cành
Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa,=>tia nắng nháy
Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh,=>núi uốn mình
Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh.=>đồi thoa son
Người mua bán ra vào đầy cổng chợ.=>người mua bán ra vào
Con trâu đứng vờ rim hai mắt ngủ,=>con trâu vờ rim hai mắt
Để lắng nghe người khách nói bô bô.=>trâu nghe người khách nói
Anh hàng tranh kĩu kịt quẩy đôi bồ,=>anh hàng tranh quẩy đôi bồ
Tìm đến chỗ đông người ngồi giở bán.=>anh hàng tranh tìm chỗ ngồi bán
Một thầy khoá gò lưng trên cánh phản,=>thầy khóa gò lưng trên phản
Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân.=>thầy hí hoáy viết thơ xuân
Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm,=>cụ đồ vuốt râu
Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ.=>cụ nhẩm đọc câu đối
Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ,=>bà cụ bán hàng
Nước thời gian gội tóc trắng phau phau.=>thời gian giội tóc trắng phau
Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,=>
Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu.=>chú hoa man xếp vàng trên chiếu
Áo cụ lý bị người chen sấn kéo,=>áo cụ lý bị người chen sấn kéo
Khăn trên đầu đang chít cũng bung ra.=>khăn trên đầu bung ra
Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà,=>lũ trẻ ngắm tranh gà
Quên cả chị bên đường đang đứng gọi.=>quên chị bên đường đứng gọi
Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi,=>mấy cô ôm cười rũ rượi
Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa.=>anh bán pháo
Những mẹt cam đỏ chót tựa son pha.
Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết,
Con gà trống mào thâm như cục tiết,
Một người mua cầm cẳng dốc lên xem.=>người cầm cẳng dốc lên xem

Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm,
Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh,
Trên con đường đi các làng hẻo lánh,
Những người quê lũ lượt trở ra về.=>người quê ra về
Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê,
Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ.

                          ( Bài '' Chợ Tết ''' của Đoàn Văn Cừ )

Câu 2: Kể tên các biện pháp so sánh, nhân hóa 

Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh,_nhân hóa
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết.
Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc;
Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,
Vài cụ già chống gậy bước lom khom,
Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.
Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ,
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu,
Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau.

Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa,_nhân hóa
Tia nắng tía nháy hoài trong ruộng lúa,_nhân hóa
Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh,_nhân hóa(cùng câu nha)
Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh._nhân hóa
Người mua bán ra vào đầy cổng chợ.
Con trâu đứng vờ rim hai mắt ngủ,
Để lắng nghe người khách nói bô bô.
Anh hàng tranh kĩu kịt quẩy đôi bồ,
Tìm đến chỗ đông người ngồi giở bán.
Một thầy khoá gò lưng trên cánh phản,
Tay mài nghiên hí hoáy viết thơ xuân.
Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm,
Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ.
Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ,
Nước thời gian gội tóc trắng phau phau._nhân hóa
Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu,
Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu.
Áo cụ lý bị người chen sấn kéo,
Khăn trên đầu đang chít cũng bung ra.
Lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà,
Quên cả chị bên đường đang đứng gọi.
Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi,
Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa.
Những mẹt cam đỏ chót tựa son pha._so sánh
Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết,_so sánh
Con gà trống mào thâm như cục tiết,_so sánh
Một người mua cầm cẳng dốc lên xem.

Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm,
Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh,
Trên con đường đi các làng hẻo lánh,
Những người quê lũ lượt trở ra về.
Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê,
Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ.

                          ( Bài '' Chợ Tết ''' của Đoàn Văn Cừ )

Câu 3 : So sánh cảnh chợ tết ở trong bài thơ với cảnh chợ tết ngày nay khác nhau chỗ nào 
 

-Ngày xưa,chợ tết đông vui nhộn nhịp .Hình ảnh những người gọi nhau  í ới đi chợ,những em bé đuổi nhau những cụ già móm mém tóc bạc cười hiền hậu.Ai cũng vui vẻ,ai cũng biết nhau mà chào nhau bằng nụ cười tươi rói.Chợ quê mua bán chân thật,cũng có cả tình thương nữa.Người bán hàng thấy cậu bé kháu khỉnh mà cho cái bánh bọc trong lá chuối lá đa...

-Còn ngày nay,chợ quê đã không còn như xưa nữa.Những mái tôn mái sắt thi nhau dựng lên.Cảnh vẫn nhộn nhịp nhưng chỉ là những câu mặc cả .Hình ảnh người bán hàng cãi nhau ỏm tỏi với khách .Không có bóng dáng con trẻ.Ai cũng đăm đăm nét mặt cáu kỉnh vì người bán điêu .Người ta không còn niềm nở với nhau như trước.Có khi biết nhau nhưng lướt qua nhau như người lạ

Dù có vậy đi nữa,chợ quê hay chợ phố vẫn chào đón những người dân Việt Nam ....

Lạy chúa trên cao turn down for whatHôm nay con không muốn đi ra đường bị mất cắpVậy mà lớ ngớ lại bị rơi mất trái timNày em gì ơi cho anh xin lại, biết thì đừng lặng imTừ lúc em đến anh đã thấy có cái gì đó sai saiThân hình bé nhỏ mà sao lại có cả mặt trời trên vaiĐiện thoại anh dùng á ừ thì là ai phônNhưng điều anh thích bây giờ á? Lại à được ai hônNam quốc sơn hà và nam đế...
Đọc tiếp

Lạy chúa trên cao turn down for what
Hôm nay con không muốn đi ra đường bị mất cắp
Vậy mà lớ ngớ lại bị rơi mất trái tim
Này em gì ơi cho anh xin lại, biết thì đừng lặng im
Từ lúc em đến anh đã thấy có cái gì đó sai sai
Thân hình bé nhỏ mà sao lại có cả mặt trời trên vai
Điện thoại anh dùng á ừ thì là ai phôn
Nhưng điều anh thích bây giờ á? Lại à được ai hôn
Nam quốc sơn hà và nam đế cư
Anh đẹp trai thế này mà em lại để anh ế ư
Mắt tuy không to, da cũng không được trắng
Nhưng anh cũng chẳng lùn, vẫn được mét bảy tư
Một cộng một, ai cũng biết bằng hai
Thích em là đúng, thì anh chẳng bao giờ sai
Chuyện tương lai thì anh chưa dám nói
Thôi thì cho anh thích em nốt, từ hôm nay đến mai.

Một chút thương nhớ chẳng ai gọi là yêu
Nhưng chẳng biết anh bị làm sao khi nhớ em từ sáng đến chiều
Nụ cười em đánh rơi, anh vội vàng nhặt lấy
Kể từ ngày hôm ấy, anh mắc bệnh tương tư.

Nắng chiều đã tắt qua những tán cây
Còn nụ cười em bao giờ mới tắt trong lòng anh đây?
Em dựng lên những khoảng cách, vẽ ra bao rào cản
Nhưng xin lỗi em luôn dăm ba khó khăn vớ vẩn anh không ngán
Nếu em là mặt trời, chắc anh sẽ là que kem
Chẳng cần em phải quá hot, anh vẫn tan chảy cho xem
Nếu em là ngọn nến, chắc anh sẽ là trời đêm
Chẳng cần phải chói loá cũng đủ ấm áp và dịu êm
Xin cho anh được chết chìm sâu trong ánh mắt
Xin cho anh được say ngất vị ngọt của đôi môi
Xin cho đường về anh và em không lạc mất
Xin cho sau này được ôm mãi một mình em thôi
Trà đổ vào sữa, hay sữa đổ vào trà
Anh đổ em hay em đổ anh thì cũng như vậy mà
Baby you so nice, anh chẳng thể hiểu em còn đi
Đang tìm điều gì trong khi anh chính là mr right
Biết trước thì nhà nước cũng đã giàu
Biết nhớ em thế này thì anh cũng chẳng thích em đâu
Tình yêu anh dài và rộng như con đường Bà Triệu
Nhưng mà xin em đừng làm phố Huế đã song song còn ngược chiều.

Đố các bạn bài này là bài j đó

1
23 tháng 11 2018

hay nhưng từ dày bn đừng đăng câu thơ linh tinh nha

 Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

Gần 12:00 giờ đêm, có hai người đàn ông ngồi cạnh nhau đếm tiền, một người ôm cây đàn, hốcmắt lõm xuống, một người tóc muối tiêu, mở tiền trong cái túi nhỏ bỏ vào nón và đếm. Tiền 2.000,tiền 5.000, 10.000, 20.000 và thoảng có vài tờ 50.000 hay 100.000. Tôi đi bộ ngang nên cứ nghe vàthấy được vài điều, vài câu:- Hôm nay người ta đi nhậu nhiều ông ạ!- Ừ, gần Tết nên Tất niên vui...
Đọc tiếp

Gần 12:00 giờ đêm, có hai người đàn ông ngồi cạnh nhau đếm tiền, một người ôm cây đàn, hốc
mắt lõm xuống, một người tóc muối tiêu, mở tiền trong cái túi nhỏ bỏ vào nón và đếm. Tiền 2.000,
tiền 5.000, 10.000, 20.000 và thoảng có vài tờ 50.000 hay 100.000. Tôi đi bộ ngang nên cứ nghe và
thấy được vài điều, vài câu:
- Hôm nay người ta đi nhậu nhiều ông ạ!
- Ừ, gần Tết nên Tất niên vui vẻ.
- Vui nên có mấy khách cũng cho sộp lắm.
- Ừ, tôi cũng mong có kha khá mua mấy món Tết cho mấy đứa nhỏ.
Tò mò nên tôi ghé hỏi:
- Hai chú là anh em ạ?
- Không, hai chú là bạn, ông bạn chú tật nguyền từ nhỏ.
- Rồi chú chở chú này đi hát bao lâu rồi?
- Chú làm việc ban ngày, ban đêm chở bạn mình đi hát, ai thương thì cho ít cho nhiều, ông không
chịu ngồi đường chờ bố thí, cũng không chịu để người nhà nuôi.
- Hai chú chở nhau đi như vậy bao lâu rồi?
Lúc này chú mù mới nói:
- Cũng hai mươi mấy năm rồi con, ông là đôi mắt, đôi chân đưa chú đến nơi chú có thể hát cho
người nghe. Ngày xưa ông chở chú bằng xe đạp, sau này ông mua được xe máy thì chở chú bằng
xe máy.
- Mỗi ngày hai chú làm xong rồi chia nhau thế nào? Tôi cũng hơi tò mò.
- Được nhiêu chia đôi, chú chịu tiền xăng - chú sáng mắt trả lời.
- Chúc hai chú nhiều sức khoẻ nhé, Tết thật ấm áp bên gia đình.
- Cám ơn cháu, cháu cũng vậy nhé!
Tôi lại đi, một vòng, hai vòng sau, theo thói quen lại nhìn 2 chú. Chợt thấy điều lạ lạ. Chú sáng
mắt dúi vào tay bạn mình một xấp tiền, đa số là tiền 100.000, 50.000 và 20.000, còn trên tay chú
là tiền 10.000 và một số 5.000, 2.000.
- Đây phần của ông đây, tôi đã chia đôi rồi đó.
- Cám ơn ông, bao nhiêu năm ông đều giúp tôi đi và chia đều cho tôi!

Mắt tôi chợt cay cay, “chia đôi” đâu đồng nghĩa là hai phần bằng nhau. Người bạn mù thì tin bạn
mình hoàn toàn. Người bạn sáng thì muốn cho bạn mình phần hơn.

(Nguồn: Sưu tầm)
Câu chuyện trên đã đem đến cho em thông điệp gì? Từ câu chuyện trên và bằng những
hiểu biết xã hội của mình, hãy viết một bài văn nghị luận trình bày suy nghĩ của em về thông
điệp đó.

1
13 tháng 3 2022

"Người mù nào có biết chia tiền đâu"- Câu chuyện xúc động về một tình bạn cao đẹp

 Phần 1: Người bạn trở về từ địa ngục"Hãy nhớ rằng là mày sắp chết…Từ địa ngục, ta sẽ trở về vào ngày trăng tròn thứ 3 tháng 7…"Nhân Mã mở Lap và bất ngờ khi nhận được tin nhắn quái đản từ cái nick lạ "Nguoibantrongbongtoi" mà cô không tài nào nhớ nổi mình đã add lúc nào.- Đứa nào chơi trò ngớ ngẩn thế nhỉ? - Nhân Mã lèm bèm - Chả vui chút nào!Trăng đã lên cao và chuông...
Đọc tiếp


 

Phần 1: Người bạn trở về từ địa ngục


"Hãy nhớ rằng là mày sắp chết…Từ địa ngục, ta sẽ trở về vào ngày trăng tròn thứ 3 tháng 7…"
Nhân Mã mở Lap và bất ngờ khi nhận được tin nhắn quái đản từ cái nick lạ "Nguoibantrongbongtoi" mà cô không tài nào nhớ nổi mình đã add lúc nào.
- Đứa nào chơi trò ngớ ngẩn thế nhỉ? - Nhân Mã lèm bèm - Chả vui chút nào!
Trăng đã lên cao và chuông đồng hồ trên nhà thờ Đức Bà đang cọ bánh răng vào nhau ken két…
"Boang…boang…boang……."
Tiếng chuông nhà thờ làm lũ dơi giật mình bay tán loạn. Bây giờ… là 0 giờ 0 phút 0 giây….
________o0o________

Buổi sáng ở trường trung học Twenty Stars…
Bọn học sinh lớp 10 đang bàn nhau chuyện gì đó có vẻ "hot" lắm, còn hơn cả scandal của ngôi sao nổi tiếng. Chúng đứng túm tụm thành từng nhóm đông trên hành lang tầng 3 của lầu B thành từng nhóm đông chi chít như những tổ kiến vàng trên thân cây.
"Ê, hôm qua có đứa gửi mình cái mail lạ lắm…"
"Hả? Mày cũng nhận được hả?... Có biết của ai không?"
"Không! Tao cũng không biết của đứa nào?... Cái gì? Lớp bên kia cũng có người nhận được? Đứa nào đùa dai vậy????"
Nhân Mã hiếu kì vừa đi vừa ngó qua ngó lại các nhóm bạn đang lao xao bàn tán. Đứa nào cũng tỏ ra ngạc nhiên và thích thú với trò đùa của cái nick Y!H kì hoặc đó. Thấy Nhân Mã từ xa, Song Tử, Thiên Yết và Bảo Bình lật đật chạy tới hỏi han nó nhiệt tình:
- Cậu có nhận được cái mail của Nguoibantrongbongtoi không? - Bảo Bình nhanh nhảu.
- Ơ,… có! Hôm qua tui onl khuya nên có tình cờ nhận được…
- Chà… vụ này gay cấn lắm đây! Hôm nay cả khối 10, đứa nào cũng nhận được cái mail y như vậy! - Thiên Yết ra vẻ tư duy, đưa tay sờ cằm.
- Không biết đứa nào bày ra trò này? Mà công nhận nó hay thiệt, biết được nick Y!H của cả khối 10 luôn! - Song Tử mặt mày hớn hở, ra bộ thích thú lắm.
"Chuyện này chẳng bình thường chút nào…" - Nhân Mã nghĩ bụng, bất chợt lại ngước nhìn cây bàng già cạnh dãy lầu B.
Vài con quạ không biết từ đâu bay đến đậu trên cành cây kêu quang quác… Tiếng kêu nghe như tiếng cười quái ác của tử thần…
"Reng….reng…reng……"
Thầy Ma Kết bước vào lớp, chững chạc và sáng sủa với mái tóc đen nhánh cắt tỉa gọn gang, gọng kính đen hơi đậm nhưng hợp với gương mặt điển trai và cái kiểu cách doanh nhân pha nghệ sĩ của thầy, mặc dù thầy chỉ là 1 giáo viên mới về trường. Nghe đâu ngày xưa thầy cũng học trường này, còn học rất giỏi nữa. Thầy là niềm tự hào của toàn thể nhân viên cũng như học sinh trong Twenty Stars. Cũng vì thế mà đám  con gái mê thầy như điếu đổ, còn bọn con trai đứa nào cũng kính thầy 1 thước. Ra ngoài thầy chỉ là 1 người bình thường, nhưng ở Twenty Stars, thầy thật sự là 1 "ngôi sao".
Nhưng cuộc sống trêu ngươi, tài hoa như thầy lại được xếp làm chủ nhiệm cho lớp 10CA3 nổi tiếng toàn trường với 3 cái "nhất": Học dở nhất - Lười biếng nhất - Ranh ma nhất. Giáo viên trong trường không ai chủ nhiệm lớp này được quá 1 tuần, họ kiếm cớ lẩn sạch, chỉ có thầy lẹt đẹt mới vô phải "hưởng đạn" mà thôi.
- Các em,chúng ta điểm danh nhé! ... Ơ … 1 … 2 …3 … 4 … lớp chúng ta vắng 1 người à?
Cả lớp lại bắt đầu xôn xao cho đến khi lớp trưởng Xử Nữ đứng lên dõng dạc:
- Thưa thầy, hôm nay Song Ngư không đi học!
Song Tử cười khẩy:
- Chắc hôm này nó lại phải gió như ngày hôm qua chứ gì!
Cả lớp cười rộ lên… Bảo Bình đá chân Song Tử nhắc cậu ta phải ăn nói cẩn thận.
Song Ngư, phải, nó vốn là đứa con gái yếu đuối và bất hạnh nhất toàn trường.
Khoảng sân từ dãy lầu B nhìn xuống là 1 hồ bơi rộng và sâu từ 1-2m, dành cho các hoạt động thể thao,ngoại khoá hay giờ thể dục của trường. Cô giáo thể dục đi vòng quanh thàn hồ trông chừng bọn học sinh đang thực hành giờ bơi lội, thi thoảng cái còi mắc trên cổ cô lại kêu hoen hoét làm bọn chúng giật cả mình.
Bảo Bình là người thích môn này nhất, mặc kệ người ta quẫy chân đạp nước thế nào, phận mình cứ chơi cho thoả đã. Bảo Bảo đang quơ tay sờ soạng màn nước xanh thăm thẳm thỉ vướng phải cái gì rất kì lạ. Cô đưa tay lên xem và phát hiện ra đó là những sợi tóc. Tóc, rất nhiều tóc. Và hình như là… tóc con gái.
"Ở đâu ra nhiều tóc thế này???" - Bảo Bảo nhìn trân trân 2 bàn tay đầy tóc của mình.
Mặt nước đối diện Bảo Bình đột nhiên sóng sánh dưới ánh mặt trời rồi phun lên một đám bong bóng dập dờn trong nước. Sau đó là… 1 mái tóc đen nhánh nổi lên, kéo theo 1 bộ đồng phục trường Twenty Stars… 1 cái xác con gái nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Bảo Bình hét lên kinh hãi…
Cả hồ bơi lập tức trở nên náo động, ai nấy chẳng dám ở dưới nước thêm 1 giây nào cả, giày xéo lên nhau mà chạy.
Riêng Bảo Bảo sau đó được đưa vào phòng y tế vì ngất xỉu ngay tại chổ.
Nhân Mã, Song tử, Thiên Yết cũng như các học sinh khác ngồi như đóng đinh trên ghế, chỉ dám xì xào nho nhỏ về cái xác dưới hồ bơi. Riêng 3 sao thì cực kì căng thẳng, mãi 1 lúc lâu Thiên Yết mới mở lời:
- Song Ngư… các thầy bảo cái xác đó… là Song Ngư!!!
- Nó... nó chết rồi! Tao không ngờ… Có khi nào nó… Hừm…. Ai bảo tụi mình thường ngày cứ hay bày trò trêu chọc nó! Bây giờ thì… - Nhân Mã ngập ngừng.
Song Tử - kẻ thường ngày lắm mồm nhất bây giờ lại ngồi im thin thít,mặt mày xanh mét, bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi. Nó thu hai tay hai chân trên ghế,run lên như người phải gió. Nó sợ, thật sự rất sợ. Nó nhớ lại chuyện cách đây vài ngày…
Chuông tan trường đã kêu cách đây 30 phút, mọi người về hết chỉ còn lại Song Tử và Song Ngư trên dãy hành lang tầng 3 lầu B này…
- Trả lại cho mình, mình năn nỉ cậu mà Song Tử, trả điện thoại lại cho mình! Mất nó dì và ba sẽ đánh mình chết! - Song Ngư quỳ gối, cúi đầu, khẩn thiết van xin Song Tử.
- Cái này là tui lượm được trong ngăn bàn chứ bộ! - Song Tử khinh khỉnh mở chiếc điện thoại lên xem - Trời ơi, có người trong 1 buổi học nhắn được tới mấy chục tin với bạn trai nè! Ha ha ha… Để ngày mai tui đem vô đọc cho cả lớp nghe nha!
- Đừng! Mình xin bạn mà,trả lại cho mình!
Song Ngư vội giằng lấy tay Song Tử, cả 2 giành giật nhau 1 hồi thì chiếc điện thoại rơi xuống đất và vỡ ra từng mảnh.
- Bạn cố tình? - Ngư trừng mắt nhìn Song Tử.
- Ừ,tao cố tình đó. Thì sao hả? Cái con nhỏ bệnh hoạn, ốm yếu kia!
Không nhịn nổi thái độ của Song Tử, Ngư xông tới định đánh cho nó 1 trận nhưng bị Song Tử tán trước cho 1 phát tát vào mặt.
"Con nhỏ hỗn láo này hôm nay dám chống đối mình sao? Được, phải cho nó biết tay!" - Nghĩ là làm, Song Tử nắm lấy mái tóc dài đen nhánh của Song Ngư, lôi nó lại ban công dúi đầu xuống.
- Nếu mày có gan và muốn trả thù tao thì mày nhảy từ tầng 3 dãy lầu B này xuống! Nhớ thành tâm cầu khẩn 1 chút, điều ước của mày sẽ thành sự thật! Miễn là mày có gan, nước ở dưới sâu lắm đó! Ha ha ha…
Song Ngư trợn tròn mắt nhìn mặt hồ phía dưới….
"Phải, trước giờ mình luôn bị ăn hiếp… Không đứa này thì đứa khác… Tụi nó đều giống nhau… Đều ỷ mạnh hiếp yếu… Chúng nó không bắt sâu bỏ lên đầu mình thì cũng trộm đồ của mình giấu đi… Mình có làm gì đâu mà bị chúng đối xử như thế… Tại sao??? Tại sao chứ???.... Tại sao người bị ức hiếp luôn luôn là mình?... Mình…. Mình phải trả thù…. trả thù tất cả bọn nó…"
Nghe câu chuyện, Nhân Mã đập bàn búc xúc.
- Trời ơi, cậu quá đang lắm Song Tử! Cậu có biết là vì cái điện thoại đó mà nó bị dì nó đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang vất vưởng nhà họ hàng mấy ngày trời không??? Lại còn kêu nó nhảy lầu nữa chứ, sao cậu ác quá vậy?
- Mình… mình chỉ muốn đùa… Ai ngờ nó làm thật!
Giờ ra về…
Song Tử là đứa ra về sớm hơn tất cả. Nó đi vội vàng, gấp gáp như thể muốn mau mau thoát khỏi cái nơi ma quái này. Về nhà, nó sẽ được an toàn. Nó nghĩ thế và chỉ còn cách nghĩ như thế mới an tâm hơn. Nhưng đi được nửa đường, nó chợt nhớ ra mình đã để quên thứ gì ở trường.
"Điện thoại? Điện thoại của mình đâu rồi!?"
Nó lục lọi khắp các túi trên người và trút cả cặp sách ra tìm. Nhưng cái điện thoại đã bóc hơi tự lúc nào.
"Mất điện thoại mẹ sẽ giết mình mất!"
Nghĩ tới đó, nó run như cầy sấy… Phải quay lại trường ư? Vào lúc này? Bây giờ chắc chẳng còn ai ở trường đâu. Song Tử tỏ ra là đứa tinh quái, thích bày trò nhưng lại là đứa sợ ma. Nhưng ma và… mẹ cái nào nguy hiểm hơn. E hèm, chắc chắn là mẹ.
Đồng hồ chỉ mới 5h30, trời còn chưa sập tối, Song Tử nghĩ là nó sẽ quay về nhanh thôi, trước khi màn đêm buông xuống. Nó chạy hụt hơi về trường, đầu óc rồi mù và trống rỗng như có ma xui quỷ khiến.
Trường trung học Twenty Stars lúc này là cái chùa Bà Đanh thứ thiệt, không có lấy 1 bóng người. Chỉ có mấy con quạ trên cây bàng cạnh dãy lầu B và kêu lên quang quác.
Tiếng giày Song Tử vang khắp cả hành lang vắng lặng. Nó chạy ngay vào lớp 10CA3 và lục lọi ngăn bàn của mình. May mắn, cái điện thoại vẫn còn đây. Nó thở phào nhẹ nhõm vừa lấy áo lau lau chùi chùi màn hình điện thoại vừa vui vẻ bước ra.
"Quác!"
Tiếng một con quạ vừa sà xuống cành cây đối diện lớp làm Song Tử giật mình ngước mặt lên. Ngay lúc đó, nó lại nghe tiếng bước chân tiến lên từ cầu thang bên trái phòng học. Hai chân Song Tử như bị đóng băng, nó nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
1 dáng người nhỏ nhắn, ướt đẫm và nhếch nhác với làn da trắng bệch, mái tóc loà xoà che khuất mặt. Người đó bước chầm chậm lên lầu…
Lũ quạ càng ngày càng kêu lên inh ỏi. Quạ là loại động vật thích ăn xác chết, chúng chỉ phản ứng như vậy khi nghe thấy… mùi tử thi.
Quả thật, từ con người kì lạ ấy toát ra 1 mùi rất khó chịu. Nó tanh tưởi, hôi thối và khiến người ta buồn nôn. Người đó trừng mắt nhìn Song Tử. Cái nhìn thấu cả tâm can. Đôi mắt đỏ lừ như con quỷ dữ đội mồ sống dậy. Và… nó nghiến răng ken két để nhả ra từng chữ bằng cái giọng the thé khó nghe:
"Mày… phải chết!... Phải chết!"
Song Tử hét lên thất thanh. Nó cố chạy thật nhanh xuống lầu mặc dù 2 chân đang mềm nhũn…

________o0o________

Nhạc chuông bài On the floor làm Mã Mã đang ngủ gục trên bàn học (cô nàng đang làm bài tập) ngồi bật dậy.
- A lô! Đứa nào gọi vậy? - Cô lè nhè trong tiếng ngáp.
Đầu dây bên kia phát ra thứ âm thanh cực kì hỗn độn và ma quái. Đó là tạp âm của tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng cười, tiếng bước chân,… và… tiếng nói của 1 cô gái:
"Cứu… cứu tôi với! Làm ơn tha cho tôi, tha cho tôi, tôi không cố ý, không cố ý mà!!!..."
Âm thanh kì dị đó làm Nhân Mã bừng tỉnh, cô vừa kịp nghe lời kêu cứu đó thì bên kia chỉ còn là những tiếng rè rè như cái radio mất sóng.
Điện thoại báo cuộc gọi vừa nhận là từ… SONG TỬ!
Tiếng chuông nhà thờ lại vang lên kèm theo tiếng đập cánh loạn xạ của lũ dơi…
Bây giờ là 0 giờ 0 phút 0 giây….
Điện thoại lúc nửa đêm không bao giờ là điềm tốt!

________o0o________

- Mất tích! Song Tử mất tích rồi?
Nhân Mã dường như muốn nhảy dựng lên khi nghe tin đó từ Thiên Yết. Tiểu Yết thở hồng hộc, mặt cắt không còn 1 giọt máu.
- Hôm… hôm qua mẹ nó gọi đến nhà mình hỏi thăm, mình mới biết cả đêm qua nó không về nhà, tìm đâu cũng chả thấy.
Quả nhiên hôm nay Song Tử không đi học. Thầy giáo không đề cập tới nguyên nhân nhưng cả khối 10 ai cũng rùng mình. Sau Song Ngư, có khi lại là Song Tử. Thế là Song Tử biến đi như thế suốt mấy ngày trời. Không ai biết nó đi đâu cả…

________o0o________

Giờ ra chơi,bọn học sinh khối 10 lại tiếp tục bàn tán không chỉ về sự biến mất đột ngột của Song Tử mà còn về cái nick Y!H "Nguoibantrongbongtoi".
"Bọn mày sẽ chết trước ngày trăng tròn 17… Khi đó ta sẽ đội mồ để trở lại nhân gian…"
- Hôm qua lại có cái mail lạ như thế gửi vào nick mình. Cậu có nhận được không? - Thiên Yết hỏi.
- Hôm qua mình không onl, nhưng mình nhận được 1 cuộc điện thoại rất kì quái. - Nhân Mã càng nghĩ càng thấy rùng mình.
- Trăng chỉ tròn vào 15-16 thôi chứ sao lại là trăng tròn 17 nhỉ? - Thiên Yết vẫn thắc mắc - Có khi nào…
- Cậu đừng có doạ mình!
Lũ quạ đen hôm nay không bu lại cây bàng cũ nữa mà lại ve vãn cái bồn uống nước cách dãy lầu B không xa. 1 học sinh mở vòi nước và đột nhiên la toáng lên khi vòi nước chảy ra 1 thứ nước màu đen kịt, hôi thối, bẩn thỉu lẫn theo những sợi tóc màu nâu sẫm. Tin giật gân lập tức phân bố đi toàn trường. Các giáo viên nhờ người ta đến kiểm tra bồn nước, và họ moi từ trong bồn lên 1 cái xác đã sưng phù bắt đầu phân huỷ do ngâm quá lâu trong nước.
Tóc màu nâu sẫm, mặc đồng phục trường, trên tay còn cằm chiếc điện thoại màu hồng dán hình mèo Kirty,… Cảnh sát đã xác nhận - cô gái này chình là Song Tử.
Nỗi kinh hoàng ám ảnh từng gương mặt trong trường Twenty Stars…
"Thật đó… hôm qua bà lao công đã tận mắt nhìn thấy nó trên tầng 3 dãy lầu B… Nó ướt sũng, quần áo nhếch nhác và tóc tai rối bù… Nó cũng đi lòng vòng quanh cái hồ bơi, ông bảo vệ đã nhìn thấy… Nó… nó… nó đã trở về ám ảnh chúng ta….!!!!"
Những lời bàn tán thế này càng lúc càng nhiều trong trường học, không chỉ có bọn khối 10 ở dãy lầu B mà cả các lớp 11-12 cũng xôn xao không dứt. Mặc dù nhà trường ra sức phủ nhận những tin đồn nhưng sức ám ảnh của chúng vẫn không giảm đi chút nào.
- Cậu biết gì không? Bảo Bình đã phát điên lên trong bệnh viện! - Thiên Yết lại tọc mạch với Nhân Mã.

________o0o________

Cùng lúc đó, tại bệnh viện…
- Tránh xa tao ra! Đồ ác quỷ, tao sẽ không nhịn mày nữa! Mày đừng doạ tao! Đừng hòng doạ được tao!!!
Bảo Bình đúng là đang phát điên trên giường bệnh. Cô ném tất cả những thứ cô vớ được ném vào bất kì ai muốn đến gần cô. Từ ngày nhập viện đến giờ, đêm nào Bảo Bảo cũng la hết đập phá thế này. Cô ta nói cô ta nhìn thấy 1 bóng ma sũng nước mang hình hài của 1 cô gái mặc đồng phục Twenty Stars. Người ta chuyển cô vào khoa tâm thần dù cô đã van xin và thề rằng mình không hề hoang tưởng.
Một đêm trăng không người…
Chả hiểu sao hôm nay không có tiếng cộp cộp của những y tá trực đêm, cũng không có ánh đèn pin loe loét mỗi khi họ soi vào phòng bệnh nhân quan sát. Mọi thứ đều vắng lặng, tĩnh mịch đến gai người. Bảo Bình trùm chăn kín đầu cho đỡ sợ, tuy là nằm trong bệnh viện nhưng cô nghe hết những lời đồn ở trường. Song Tử đã đi rồi, cô không muốn người tiếp theo sẽ là mình. Lạy chúa! Hi vọng mọi chuyện ma quái này sẽ sớm đi vào quên lãng.
0 giờ 0 phút 0 giây…
"Rè….rè…rè…"
Cái TV trong phòng bệnh tự dưng mở nguồn làm Bảo Bảo giật mình, hé mền ra coi. Màn hình TV toàn hột và giật liên tục như mất sóng ăng-ten vậy. Nó cứ kêu rè rè và làm người ta khó chịu. Lạ ở chổ hình như chỉ có Bảo Bình là nghe thấy tiếng rè rè đó, còn lại các bệnh nhân đều nằm im thin thít như không có chuyện gì. Cái TV cứ rè rẹt 1 hồi rồi bỗng phụt lên hình 1 gương mặt bê bết tóc, trắng bệch và đôi mắt lừ đỏ nhìn chăm chăm vào Bảo Bình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bảo Bảo hét lên rồi té nhào xuống đất.
- Đừng! Đừng giết tôi, tôi không có làm gì cậu cả, không làm gì cả!!!
Màn hình TV lại nổi hột rồi chuyển sang cảnh hành lang của trường Twenty Stars…
Bảo Bình đang nắm tay Bạch Dương cười nói rất vui vẻ. Cùng lúc đó, Song Ngư chạy lại và bất mãn kêu lên:
- Bạch Dương! Chuyện này là sao?
Trong khi Bạch Dương còn chưa biết ứng phó thế nào thì Bảo Bảo đã bước tới đẩy Song Ngư té ngửa vào tường:
- Còn sao nữa, con nhỏ bệnh hoạn này! Cậu ta không thích đi với mày nữa, bây giờ, Bạch Dương là bạn trai của tao đó hiểu chưa?
- Cậu đúng là đồ xấu xa! - Ngư Ngư hét lên căm phẫn.
- Mày nói gì? - Bảo Bình định tới đánh cho Song Ngư 1 trận thì Bạch Dương can lại và lôi cô đi.
Trước khi đi, Bảo Bảo tiện tay dí đầu Song Ngư vào tường:
- Mày có nghe tới truyền thuyết này chưa? Nếu thành tâm cầu khẩn và nhảy từ tầng 3 dãy lầu B này xuống hồ bơi thì ước nguyện sẽ thành sự thật. Kẻ bất hạnh như mày cũng nên thử xem sao! Ha ha ha…
"Kẹt" - cánh cửa phòng bật mở. Một bóng người xuất hiện phía sau Bảo Bình…

________o0o________

Âm báo tin nhắn…
"Mã Mã… Cứu mình với, mình không thể chịu nổi sự hành hạ này nữa!"
- Của Bảo Bình! - Nhân Mã ngạc nhiên.
Bổng mẹ của Mã Mã từ cầu thang hớt hải chạy lên:
- Nhân Mã! Nhân Mã! Con bé Bảo Bình có phải là bạn con không? Con xem này! Hôm qua, nó đã nhảy lầu tự tử ở bệnh viện trung tâm, người ta in lên trang nhất đây này!!!
Nhân Mã rụng rời, cô làm rơi cái điện thoại xuống đất…
Dòng cuối màn hình là thời gian tin được gửi đến:
Lúc 0 giờ 0 phút 0 giây…
"…Hãy nhớ rằng là mày sắp chết…" - Lời nguyền thật sự chỉ mới bắt đầu.. 

0
AI HỈU KO,RIÊNG MIK THÌ KO HỈU AI YÊU THÌ GỬI CHO NY NHA TUI BÀY R ĐÓ  Anh gặp em cảm ứng một tình yêu.Hai ánh mắt giao thoa và nhiễm xạ.Anh bối rối lao vào trường điện lực.Tìm quang hình chinh phục trái tim em.Khi đêm về cường độ nhớ thâu đêm.Trong giấc mơ hình em là ảo ảnh.Anh vẫn bước đi trên con đường quỹ đạo.Hai cuộc đời giao điểm ở nơi đâu.Giữa dòng đời ta mãi lệch pha nhau.Âm...
Đọc tiếp

AI HỈU KO,RIÊNG MIK THÌ KO HỈU AI YÊU THÌ GỬI CHO NY NHA TUI BÀY R ĐÓ  

Anh gặp em cảm ứng một tình yêu.
Hai ánh mắt giao thoa và nhiễm xạ.
Anh bối rối lao vào trường điện lực.
Tìm quang hình chinh phục trái tim em.
Khi đêm về cường độ nhớ thâu đêm.
Trong giấc mơ hình em là ảo ảnh.
Anh vẫn bước đi trên con đường quỹ đạo.
Hai cuộc đời giao điểm ở nơi đâu.
Giữa dòng đời ta mãi lệch pha nhau.
Âm sắc nhớ sóng là trong yên tĩnh.
Anh thoảng thốt bồi hồi theo quán tính.
Ngưỡng âm tình dội lại những yêu thương.
Giải phương trình mà nhưng mãi đơn phương.
Miền nỗi nhớ dạt dào vân sáng tối.
Điểm tựa bên em biết bao giờ có nổi.
Dang dở hoài một định luật tình yêu.
Lực cản môi trường vô dạt tiêu điều.
Anh trôi nổi giữa dòng đời bão tố.
Vẽ hình em với muôn màu quanh phố.
Hạnh phúc xa vời hội tụ ở hư vô.
Đợi chờ em tự cảm thấy vui mừng.
Để hai nhịp trái tim cùng cộng hưởng.
Điện trở lớn thì phương trình không dao động.
Em mãi là nguồn sáng của đời anh.

6
21 tháng 11 2018

đùa tui FA

21 tháng 11 2018

mấy bà FA đừng đọc

Phân biệt kiểu câu trần thuật với các kiểu câu khác trong đoạn trích sau :a . Chuột Cống chùi bộ râu và gọi đám bộ hạ :” Kìa chúng bay đâu , xemthằng Nồi Đồng hôm nay có gì chén được không ?Lũ chuột bò lên chạn , leo lên bác Nồi đồng . Năm sáu thằng xúm lại húcmõm vào , cố mãi mới lật được cái vung nồi ra . Ha ha ! Cơm nguội ! Lại có mộtbát cá kho ! Cá rô kho khế , vừa dừ vừa...
Đọc tiếp

Phân biệt kiểu câu trần thuật với các kiểu câu khác trong đoạn trích sau :
a . Chuột Cống chùi bộ râu và gọi đám bộ hạ :” Kìa chúng bay đâu , xem
thằng Nồi Đồng hôm nay có gì chén được không ?
Lũ chuột bò lên chạn , leo lên bác Nồi đồng . Năm sáu thằng xúm lại húc
mõm vào , cố mãi mới lật được cái vung nồi ra . Ha ha ! Cơm nguội ! Lại có một
bát cá kho ! Cá rô kho khế , vừa dừ vừa thơm . Chít chít , anh em ơi , lại đây
chén đi thôi !”
Bác Nòi Đồng run như cầy sấy : “ Bùng bông . ái ái ! Lạy các cậu , các
ông , ăn thì ăn , nhưng đừng đánh đổ tôi xuống đất . Cái chạn cao như thế này ,
tôi ngã xuống không vỡ cũng bẹp , chết mất ! (Nguyễn Đình Thi)
b.Con chó cái nằm ở gậm phản bỗng chốc vẫy đuôi rối tít , tỏ ra dáng bộ
vui mừng .
Anh Dâu lử thử từ cổng tiến vào với cả vẻ mặt xanh ngắt và buồn rứt như
kẻ sắp bị tù tội
Cái Tí , thằng Dần cũng vỗ tay reo :
- A ! Thầy đã về ! A ! Thầy đã về !...
Mặc kệ chúng nó , anh chàng ốm yếu im lặng dựa gậy lên tấm phên cửa ,
nặng nhọc chống tay vào gối và bước lên thềm. Rồi lảo đảo đi đến cạnh phản ,
anh ta lăn kềnh ra trên chiếc chiếu rách . Ngoài đình , mõ đập chan chát , trống
cái đánh thùng thùng , tù và thổi như ếch kêu . (Ngô Tất Tố)

help meeeeee

0
Câu 1. Đọc đoạn văn sau đây“Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố mà hiểu họ, thì ta chỉthấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi.... toàn là những cớ để cho ta tàn nhẫn;không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương.... Vợ tôikhông ác, nhưng thị khổ quá rồi. Một người đau chân có bao giờ quên được cái chân đaucủa...
Đọc tiếp

Câu 1. Đọc đoạn văn sau đây
“Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố mà hiểu họ, thì ta chỉ
thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi.... toàn là những cớ để cho ta tàn nhẫn;
không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương.... Vợ tôi
không ác, nhưng thị khổ quá rồi. Một người đau chân có bao giờ quên được cái chân đau
của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn
nghĩ tới ai được nữa. Cái bản tính tốt đẹp của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích
kỉ che lấp mất. Tôi biết vậy nên chỉ buồn chứ không nỡ giận.”
Đoạn văn trên chủ yếu nói lên điều gì về nhân vật ông giáo?
A. Bênh vực, bao che đối với hành động từ chối giúp đỡ lão Hạc của vợ mình.
B. Có một thái độ sống, một cách ứng xử mang tinh thần nhân đạo đối với con người.
C. Thương hại đối với lão Hạc và những con người như lão Hạc.
D. Có cái nhìn hẹp hòi với con người và cuộc sống nói chung.
Câu 2. Câu văn: “Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố mà hiểu họ, thì ta chỉ
thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi.... toàn là những cớ để cho ta tàn nhẫn;
không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương....” sử
dụng phép tu từ nào?
A. Liệt kê B. So sánh C. Ẩn dụ D. Nhân hóa
Câu 3. Những từ in đậm trong câu văn trên được xếp vào trường từ vựng nào?
A. Trí tuệ của con người
B. Tính cách của con người
C. Tình cảm của con người
D. Năng lực của con người
Câu 4. Nội dung chính của đoạn văn sau là gì?
“Hỡi ơi lão Hạc! Thì ra đến lúc cùng lão cũng có thể làm liều như ai hết.... Một con
người như thế ấy!.... Một người đã khóc vì trót lừa một con chó!.... Một người nhịn ăn để
tiền lại làm ma, bởi không muốn liên lụy đến hàng xóm, láng giềng.... Con người đáng
kính ấy bây giờ cũng theo gót Binh Tư để có ăn ư? Cuộc đời quả thật cứ mỗi ngày một
thêm đáng buồn....”
A. Sự trách cứ lão Hạc của ông giáo khi nghe Binh Tư kể chuyện.
B. Sự mâu thuẫn trong việc làm và lời nói của lão Hạc.
C. Sự tha hóa trong nhân cách của lão Hạc.
D. Sự ngỡ ngàng và chua chát của ông giáo khi nghe Binh Tư kể chuyện.
Câu 5. Dấu chấm lửng được sử dụng nhiều lần trong đoạn văn trên có tác dụng gì?
A. Thể hiện sự ngập ngừng, ngỡ ngàng, đau đớn trong lòng ông giáo.
B. Ngụ ý rằng còn nhiều điều ông giáo biết về lão Hạc mà chưa kể hết.

C. Làm giãn nhịp điệu câu văn.
D. Cả A,B,C đều đúng.
Câu 6. Nhận định nào sau đây nói đầy đủ nhất dụng ý của tác giả khi viết về cái đói và
miếng ăn trong truyện “Lão Hạc”.
A. Cái đói và miếng ăn là một sự thật bi thảm, ám ảnh nhân dân ta suốt một thời gian
dài.
B. Cái đói và miếng ăn là một thử thách để phân hóa tính cách và phẩm giá của con
người.
C. Cái đói và miếng ăn có nguy cơ làm cho nhân tính của con người bị tha hóa và
biến chất.
D. Cả ba ý kiến trên đều đúng.
Câu 7. Ngoài chức năng chính là dùng để hỏi, câu nghi vấn còn dùng để làm gì?
A. Để cầu khiến
B. Để khẳng định hoặc phủ định
C. Để biểu lộ tình cảm, cảm xúc.
D. Cả A,B,C đều đúng.
Câu 8. Câu nghi vấn nào dưới đây không được dùng để hỏi?
A. Thế bây giờ làm thế nào? Mợ tôi biết thì chết.
B. Còn gì buồn hơn chính mình lại chán mình?
C.Tại sao anh ta lại không tiễn mình ra tận xe nhỉ?
D. Cậu muốn tụi mình chơi lại trò chơi ngày hôm qua hả?
Câu 9. Câu nghi vấn dưới đây được dùng để làm gì?
“Một người đau chân có bao giờ quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một
cái gì khác đâu?”
A. Khẳng định
B. Đe dọa
C. Hỏi
D. Bộc lộ tình cảm, cảm xúc.
Câu 10. Câu văn “Cái bản tính tốt đẹp của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ
che lấp mất” thuộc kiểu câu nào xét về cấu tạo
A. Câu đơn B. Câu ghép C. Câu mở rộng thành phần D. Câu rút gọn.

0
Dựa vao dàn ý sau, viết thành 1 bài văn hoàn chỉnh kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của minh (không chép mạng nha), ai làm hay mình cho 5 saoa) Mở bài- Cuộc đời mỗi người có rất nhiều cái để đáng nhớ- Trong đó, có ngày đầu tiên đi họcb) Thân bài*Trước ngày đi học- Bố mẹ chuẩn bị sách vở, đồ dùng học tập- Tôi ngắm nghía, nâng niu, thích thú va hình dung mình sẽ dùng nó như thế...
Đọc tiếp

Dựa vao dàn ý sau, viết thành 1 bài văn hoàn chỉnh kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của minh (không chép mạng nha), ai làm hay mình cho 5 sao
a) Mở bài
- Cuộc đời mỗi người có rất nhiều cái để đáng nhớ
- Trong đó, có ngày đầu tiên đi học
b) Thân bài
*Trước ngày đi học
- Bố mẹ chuẩn bị sách vở, đồ dùng học tập
- Tôi ngắm nghía, nâng niu, thích thú va hình dung mình sẽ dùng nó như thế nào?
- Mẹ chuẩn bị quần áo,trang phục: quần âu, áo trắng, mũ lưỡi trai, dép quai hậu
- Bố mẹ chuẩn bị tư tưởng cho tôi: động viên tôi đừng sợ,...
- Tôi yên tâm đi ngủ
* Trên đường đi học
- Tôi háo hức dục bố mẹ đến trường
- Trên đường đi: bầu trời trong sáng, gió mát rượi, người đi đường đông vui, tấp nập
- Cảnh 2 bên đường: cây cối xanh um, nhà cửa san sát
-> Thấy dễ chịu, khoai khoái
- Gần đến trường: cảm giác hồi hộp và hơi sợ ôm chặt lấy mẹ
* Khi đến trường
- Miêu tả cổng trường, người lớn, trẻ em,...
- Vào sân trường: bám chặt tay mẹ, ngơ ngác nhìn lớp học, sân khấu, chuẩn bị lễ khai giảng, lá cờ, nhìn cô giáo và các bạn
-> Nêu 1 kỉ niệm
- Xếp hàng theo lớp: òa khóc, cô giáo dỗ dành
- Tham gia buổi lễ khai giảng: không nhớ mọi người đã làm gì,rõi mắt tìm mẹ, cố nín khóc
*Khi vào lớp
- Cô giáo dẫn vào lớp: miêu tả khung cảnh lớp học
-> Lạ lẫm nên lo lắng e ngại
-> Nêu 1 kỉ niệm
- Cô giáo dặn dò: gọi bố mẹ đến đón
- Tâm trạng khi ra về: vừa buồn, vừa vui, vừa muốn đi học, vừa muốn về nhà
c) Kết bài
Ngày đầu tiên đi học trở thành kỉ niệm đẹp, không bao giờ quện

1
2 tháng 9 2021

Mới có 6 giờ sáng mà tôi đã chuẩn bị cho buổi đi học đầu tiên của mình đâu ra đó. Tôi vốn là một đứa trẻ có tính tự lập ngay từ lớp “Chồi” lớp “Lá”. Không giấu gì các bạn, bố tôi mất sớm khi tôi mới tròn một tuổi. Ba năm sau, ông bà nội “bắt” mẹ tôi phải đi bước nữa. Và từ đó, tôi về ở với ông bà nội và cô út. Cô út lúc đó đang học lớp 12. Ông bà nội và cô út rất thương tôi, nhưng vì hoàn cảnh, ông bà nội thì đã già, cô út lại đi học suốt sáng chiều, nên mọi sinh hoạt của bản thân, tôi thường tự làm lấy, dần dần thành thói quen.

Năm tôi vào lớp 1 thì cô út cũng ước vào Đại học năm thứ hai. Nhà chỉ còn ông bà nội và tôi. Sáng đó, ông bà nội có ý định đưa tôi đến lớp. Nhưng tôi nói với ông bà nội rằng. “Cháu đi đến trường một mình được, nội cứ ở nhà”. Từ nhà đến trường chỉ gần một cây số. Sau khi chào ông bà nội, tôi khoác chiếc cặp sách mới mà cô út đã mua cho tôi hồi hè vừa rồi. Vừa mới ra khỏi ngõ thì gặp một chiếc Honda chở tới. Tôi không ngờ là bố dượng tôi. Bố dừng xe lại, bế tôi lên xe và nói: “Bố đi từ lúc 5 giờ kia, nhưng chờ phà lâu quá nên giờ mới tới.

Con đừng buồn bố mẹ nhé! Bố dẫn tôi đến trường, rồi dẫn tôi vào lớp. Bố trao đổi với cô giáo chuyện gì đó khá lâu, rồi quay lại nói với tôi: “Con ở lại với cô giáo và các bạn, bố phải trở lại cơ quan. Trưa, con về một mình nhé! Thứ bảy này, bố sẽ đưa mẹ và em sang thăm ông bà và con!” Nói xong, bố chào tạm biệt cô giáo, rồi lên xe trở về. Tôi nhìn theo bố dượng cho đến lúc chiếc xe khuất hẳn sau dãy xà cừ ven đường mới quay về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp học. Ngày đầu tiên vào lớp Một của tôi như thế đó, các bạn ạ!