Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:
- Làm sao em khóc?
- Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.
Chị Lật Đật chép miệng:
- Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.
Tôi nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!
Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!
Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:
- Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!
Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!
Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:
- Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!
1. Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:
- Làm sao em khóc?
- Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.
Chị Lật Đật chép miệng:
- Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.
Tôi nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!
Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!
Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:
- Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!
Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!
Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:
- Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!
Tôi được sinh ra từ một xướng chế tạo búp bê của công ty sản xuất đồ chơi trẻ em. Mái tóc tôi vàng óng được tết thành hai bím, đôi mắt thì tròn xoe, còn miệng luôn nở nụ cười. Tôi mặc một bộ váy màu hồng và được trưng bày trong tủ kính của một cửa hiệu bán đồ chơi. Ai đi ngang qua cũng đều ngắm nhìn tôi. Tôi cảm thấy sung sướng và hãnh diện.
Một hôm, có hai mẹ con đến cửa hiệu. Cô bé dừng lại chỗ tôi đứng và bế tôi vào lòng. Rồi tôi trở thành người bạn thân của cô, tên là Nga. Mấy ngày đầu, Nga không rời tôi. Cứ về đến nhà là Nga quấn quít bên tôi. Tối đến, chúng tôi ngủ chung giường. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Nhưng chỉ hơn một tuần, Nga bắt đầu chán. Nghịch ngợm hơn, Nga còn lột hết quần áo tôi vứt bừa bãi khắp nơi. Một lần tìm không thấy quần áo cho tôi, Nga vứt tôi lên nóc tú cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.
Đêm đến, trời trở rét, tôi lạnh quá run cầm cập và thút thít khóc làm chị Lật đật tròn xoay đang nằm ngủ bên cạnh tỉnh dậy, rồi Lỏi:
- Sao em khóc?
- Em không có quần áo, em rét lắm. Còn chị may mà mũ áo gắn liền với người nên chị Nga không tháo ra được.
- Cô ấy thật tệ. Cô ta bắt bọn mình làm trò vui nhưng chẳng bao giờ chú ý đến mình.
Tôi ấm ức và nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa, em đi đây!
Tôi liền tụt xuống khỏi tủ rồi leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên cửa ra vào và nhảy ra phố cho dù chị Lật đật gọi thế nào tôi cũng không quay lại. Tôi còn nghe tiếng chị Lật đật gọi Nga dậy.
Thoát được ra ngoài phố, tôi sung sướng quá, chạy một mạch sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, tôi không mặc quần áo nên không thể đi tiếp. Tôi thấy một đống lá khô ai đã quét vun lại bên một gốc cây to, tôi lẩn vào tránh rét và đánh một giấc -ngon lành. Sáng hôm sau, tôi vừa chui ra khỏi đống lá để sưởi nắng thì trông thấy một cô bé đứng trước mặt tôi reo lên:
- Con búp bê xinh đẹp quá! Ai vứt ở đây thế này, hoài của.
Cô bé ôm tôi vào lòng và đi hỏi mấy người xung quanh nhưng không ai nhận là của mình. Cô liền bảo tôi:
- Cô búp bê tội nghiệp ơi, hãy về làm bạn tôi!
Cô bé bồng tôi về nhà, cô lau chùi sạch sẽ rồi hì hục cắt may cho tôi một bộ váy màu đỏ thật đẹp. Tối đến cô ôm tôi đi ngủ. Tôi vô cùng ấm áp trong vòng tay âu yếm của cô. Tôi sung sướng và thỏ thẻ bên tai cô:
- Chị ơi. Em muốn ở với chị suốt đời
* Tham khảo cách kể dưới đây:
Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:
- Làm sao em khóc?
- Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.
Chị Lật Đật chép miệng:
- Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.
Tôi nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!
Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!
Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:
- Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!
Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!
Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:
- Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!
Bạn tham khảo nhé! Chúc bạn học tốt!
Lần sinh nhật thứ 3 em rất vui vì đã được mẹ mua cho một con búp bê mà em đã hàng mang ước bấy lâu. Trong đống đồ chơi của em có rất là nhiều thứ nhưng có lẽ chú búp bê này là đồ vật mà em yêu thích nhất
Thân hình búp bê nhỏ nhắn đúng chuẩn của người mẫu, chân thon thả với làn da trắng nõn nà. Mái tóc của mari dài, thẳng tắm được làm từ những sợi tơ mềm mang một màu vàng óng rất Tây. Nhưng khuôn mặt bầu bĩnh, hiền lành, đôi mắt mở to tròn như đang tò mò, khám phá điều gì. Mari mặc đôi giày màu trắng rất đẹp, chiếc dây nơ trên tóc em như một điểm nhấn nhẹ nhàng, tạo nên tổng thể đáng yêu vô cùng. Mỗi khi đi ngủ, em đều đặt em búp bê nằm bên cạnh, hát ru búp bê những bài hát ở lớp. Em hứa sẽ giữ gìn búp bê thật cẩn thẩn, vì búp bê là đứa em nhỏ bé của em mà. Em còn nhờ mẹ may đồ đẹp cho búp bê để em có thể thay đổi trang phục cho em ấy. Cứ cuối mỗi tháng, em đều mang Mari đi “tắm” cho thơm tho và sạch sẽ. Mỗi tối hôm ấy, Mari đều thoang thoảng mùi của hoa và của nắng khiến em dễ dàng chìm vào giấc ngủ thật ngon lành.
Em rất yêu quý Mari, món đồ chơi mà em thích nhất, cũng là vật mà em giữ bên cạnh lâu nhất, em sẽ giữ Mari mãi bên cạnh mình cho đến khi lớn như là giữ một món đồ kỉ niệm mà ba đã tặng em cũng là để giữ lại những kí ức tuổi thơ.
đó nha
mik lớp 5 r nên bài
đó mik làm r
HT
Chị Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Hè vừa rồi, chị Nga đòi mẹ mua bằng được tôi một búp bê khá đẹp, má hồng, mắt xanh, tóc vàng óng. Nhưng chỉ chơi được ít lâu, chị Nga đã bỏ mặc tôi trên nóc tủ cùng với mấy thứ đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, tôi chỉ còn mỗi chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi chị Nga đã đem giặt rồi bỏ ở đâu không rõ. Một đêm, trời lạnh quá, tôi run cầm cập và khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy dụi mắt hỏi:
- Làm sao em khóc?
- Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị, may mà mũ áo dính liền với người nên chị Nga không cởi ra được.
Chị Lật Đật chép miệng:
- Cô ấy tệ thật! Chơi chán rồi là chẳng bao giờ còn quan tâm chú ý tới bọn mình.
Tôi nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa đâu! Em đi đây!
Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi tôi lại thế nào cũng không được bèn đánh thức chị Nga. Nhưng chị Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chắc chị cũng sẽ bỏ đi nốt.
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới thức dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi chị ấy kêu ầm lên: “Ai lấy mất búp bê của con rồi?”. Mẹ chị bảo hãy chịu khó tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga miễn cưỡng làm theo, nhưng tìm đâu cho ra tôi nữa?!
Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài, tôi sung sướng chạy một mạch sang bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, tôi đành phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô cho đỡ rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nom thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:
- Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai vứt đi thế này ? Hoài của!
Cô bé mang tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không có áo ? Tội nghiệp! Chị sẽ may váy áo đẹp cho em nhé!
Thế rồi cô bé hí húi cắt may cho tôi một bộ váy áo rất đẹp. Đến đêm, cô ôm tôi nằm ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới lần chăn len ấm áp, tôi vô cùng sung sướng. Tôi thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:
- Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời!
Trả lời:
Tranh 1: Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.
Tranh 2: Một đêm, trời trở rét búp bê lạnh vì không có quần áo ấm để mặc, bộ váy duy nhất của búp bê đã bị Nga lột ra từ trước. Khi các đồ chơi khác an ủi thì búp bê càng tủi thân hơn, quyết định rời khỏi ngôi nhà đó.
Tranh 3: Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài búp bê sung sướng quá, chạy một mạch sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, búp bê phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô ai đã quét vun lại để trốn rét.
Tranh 4: Sáng hôm sau có cô bé đi qua thấy búp bê nằm lăn lóc trong đống lá, hỏi xung quanh lại chẳng ai nhận nên đem về nhà mình để chăm sóc
Tranh 5: Cô bé đem búp bê về tắm giặt sạch sẽ, thấy búp bê không có quần áo mặc nên hí hoáy cả buổi tối ngồi cắt may quần áo cho búp bê
Tranh 6: Cô bé ôm búp bê đi ngủ, trong vòng tay ấm áp của chủ mới, búp bê vô cùng hạnh phúc thỏ thẻ với cô bé rằng muốn ở với cô bé suốt đời.
2. Kể lại câu chuyện bằng lời kể của búp bê.
Trả lời:
Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi bằng được mẹ mua cho một con búp bê khá đẹp. Nhưng chơi được ít lâu Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác cho bụi bám.
Trời trở rét, búp bê chỉ có độc nhất một chiếc quần lót. Bộ váy của búp bê đã bị Nga nghịch lột ra, vứt đi đâu không rõ. Một đêm, lạnh quá, búp bê khóc thút thít. Chị Lật Đật tròn xoay đang ngủ, tỉnh dậy hỏi:
- Sao em khóc?
- Em không có áo quần. Em rét lắm. Còn chị, may mà mũ áo gắn liền với người nên chị Nga không tháo ra được.
- Cô ấy tệ thật - Chị Lật Đật chép miệng - Cô ta bắt bọn mình làm trò vui, nhưng chẳng bao giờ chú ý tới chúng mình.
Búp bê nức nở:
- Em không muốn sống với chị ấy nữa. Em đi đây.
Nói đoạn, búp bê tụt xuống khỏi tủ, tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên cửa ra vào, nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi lại thế nào cũng không được. Chị gọi Nga. Nhưng Nga vẫn ngủ vùi trong chăn. Chị Lật tiếc rằng mình tròn xoay, không có chân. Nếu có, chị cũng sẽ bỏ đi nốt.
Sáng hôm sau, bảy giờ hơn, Nga mới thức dậy. Nhìn về phía tủ thấy trống trơn. Nga kêu rầm lên: “Ai lấy búp bê của con rồi?” Mẹ bảo Nga hãy chịu khó tìm búp bê ở góc tủ, trong gầm giường. Nga miễn cưỡng làm theo. Nhưng còn tìm đâu ra búp bê nữa!
Đêm hôm trước, thoát được ra ngoài búp bê sung sướng quá, chạy một mạch sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể đi tiếp được, búp bê phải tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô ai đã quét vun lại để trốn rét. Sáng hôm sau, có một cô bé đi ngang qua nom thấy búp bê trong đống lá, reo lên:
- Ôi con búp bê xinh quá, ai vứt đi thế này, hoài của.
Hỏi mấy nhà xung quanh không có ai nhận, cô bé ôm búp bê về, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không có áo? Tội nghiệp, chị sẽ may váy áo cho em.
Thế rồi, ngay tối đó, cô bé hí hoáy cắt may cho búp bê một bộ váy áo rất đẹp. Rồi cô ôm cả búp bê đi ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới chăn len ấm áp, búp bê vô cùng sung sướng. Nó thỏ thẻ bên tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:
- Chị ơi. Em muốn ở với chị suốt đời.
3. Kể phần kết của câu chuyện với tình huống: cô chủ cũ gặp lại búp bê trên tay cô chủ mới.
Trả lời:
Lại nói về Nga, từ ngày mất đi con búp bê, Nga nghiêm túc suy nghĩ lại những chiếc mà mình đã làm với những đồ chơi của mình cảm thấy vô cùng hối hận. Em tắm giặt cho chỗ đồ chơi cũ còn trong nhà, may thêm cho chúng quần áo mới rồi đặt chúng ở một nơi sạch sẽ. Tuy vậy, trong lòng em vẫn không nguôi nhớ về con búp bê đã mất, trong lòng không tránh được cảm giác dằn vặt và lo lắng.
Một lần, Nga tới nhà Lan chơi tình cờ phát hiện ra cô búp bê đã mất của mình thì ra đang ở bên nhà Lan. Nỗi xúc động trào lên, Nga ôm búp bê khóc thút thít và kể cho Lan nghe về lỗi lầm của mình. Lan an ủi Nga và nói muốn cùng chơi búp bê với Nga. Nga để cô búp bê được ở bên chủ mới, từ đó hai bạn Lan và Nga trở thành đôi bạn thân thiết, cùng nhau chơi và chăm sóc đồ chơi, cùng nhau cố gắng trong học tập .
Em là một cô công chúa nhỏ của gia đình, bởi vậy mọi người trong nhà đều rất yêu thương và chiều chuộng em, mua cho em rất nhiều đồ chơi. Món nào em cũng thích nhưng em vẫn thích nhất là cô búp bê chị gái mua tặng em hồi sinh nhật vừa rồi.
Cô búp bê này vô cùng xinh đẹp. Dáng người thon thả như người thật ngoài đời. Khuôn mặt kiều diễm với đôi mắt xanh quý phái, chiếc mũi dọc dừa cao, cái miệng hồng cười tự tin, trông cô nàng như một hoa hậu vậy. Mái tóc màu vàng óng ả được làm từ những sợi tóc thật, uốn lượn như những con sóng nơi biển khơi xa xôi. Mái tóc ấy được búi lên gọn gàng và được cố định lại bằng một cây trâm nhỏ tinh xảo.
Đôi tay có những ngón tay thon dài như tay người, cầm một chiếc túi xách hàng hiệu. Điều đặc biệt chính là có thể khiến đôi tay ấy cử động tạo đủ mọi kiểu dáng khác nhau. Cả đôi chân cũng vậy. Trông cô nàng búp bê này chẳng khác gì người thật thu nhỏ cả. Cô nàng búp bê của em khoác lên mình một chiếc váy dạ hội vô cùng kiêu sa và quý phái. Chiếc váy dài được trang trí đủ mọi hạt cườm, kim tuyến lấp lánh. Không chỉ vậy, cô nàng còn nhiều đồ dùng khác như bàn trang điểm, tủ quần áo với nhiều bộ khác nhau để thay đổi.
Mỗi khi rảnh rỗi, em đều chơi cùng cô nàng. Những buổi tiệc trà của những cô bạn thân, nhập vai mua sắm, nấu ăn, cuộc sống mà em hằng tưởng tượng và mơ ước sau này được cô nàng giúp tái hiện trong không gian căn nhà nhỏ xinh. Em vui lắm. Vậy nên mỗi lần chơi xong, em đều để cô nàng về chỗ của mình, không bao giờ vất đi lung tung cả.
Em rất yêu cô búp bê nhỏ của mình. Sau này dù có lớn lên, em vẫn sẽ giữ cô nàng lại để nhớ về một thuở ấu thơ vui vẻ đã qua.
1. Mở bài:
Con búp bê rất đẹp là món quà bố tặng nhân ngày sinh nhật lần thứ 9 của em.
2. Thân bài:
- Con búp bê có đôi mắt đen láy
- Bộ tóc vàng óng cài nơ xinh xinh.
- Hai bím tóc, làn tóc mai, khuôn mặt trái xoan.
- Búp bê mặc bộ váy hoa viền đăng ten đủ màu sặc sỡ.
- Môi đỏ như son, cái miệng nhỏ nhắn hình trái tim.
- Những ngón tay thon thon búp măng.
- Chân đi hài óng ánh hạt cườm.
3. Kết bài:
- Em rất thích con búp bê.
- Em cho búp bê ngủ cùng em.
- Nó là kỉ vật, em giữ gìn cẩn thận.
BÀI LÀM
Thời gian trôi nhanh quá! Chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh nhật lần thứ 9 của em. Bố có gửi tặng em một món quà bất ngờ: một con búp bê rất đẹp!
Đôi mắt búp bê đen láy; thỉnh thoảng lại chóp chóp như một em bé mới đáng yêu làm sao! Búp bê có bộ tóc vàng óng và được cài một chiếc nơ xinh xinh. Em buộc cho búp bê hai bím tóc vắt vẻo ở hai bên. Làn tóc mai cong cong ôm gọn lấy khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh ửng hồng. Búp bê mặc một bộ váy hoa được viền đăng ten đủ màu sặc sỡ. Nó có đôi môi đỏ như son và cái miệng nhỏ nhắn hình trái tim. Những ngón tay thon thon như những búp măng. Đôi bàn chân được đeo hài óng ánh hạt cườm rất đẹp.
Em rất thích con búp bê này. Và mỗi lần đi ngủ, em cho búp bê ngủ cùng em. Em giữ nó rất cẩn thận vì đó là một vật kỉ niệm mà bố đã tặng cho em.
Xem thêm tại:
mở bài:giới thiệu con búp bê của em thân bài -tả bao quát:màu sắc,hình dáng ,chất liệu......... tả chi tiết từng bộ phận:đầu;tóc;chân tay;miệng;mắt kết bài: tình cảm của em với món đồ chơi đó.
a/Tác giả sử dụng biện pháp nhân hóa để nói về sự chăm chỉ của Búp bê và lòng quan tâm đến bạn bè của Dế Mèn.
b/ Tác giả :Nguyễn Kiên
c/Nhờ sử dụng biện pháp nhân hóa tác giả giúp cho người đọc dễ dàng cảm nhận được ý nghĩa :Ai lao động chăm chỉ thì sẽ được niềm vui và tình bn đáng trân trọng.
Câu b là mk tra mạng đó nhé vì do là mk quên tên tác giả bài này rùi.Mk giờ ko học lớp 4 nữa nên cũng ko nhớ đc tên tác giả.Có gì sai mk sẽ sửa.
Minh đôồng ý với bạn mimokid nhé