K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 4 2021

tra google đi

t chịu

7 tháng 4 2021

undefined

7 tháng 4 2021

Trên mạng chắc luôn chứ bạn mà vẽ được vậy thì mình .... khen.

các bn thử đọc tập này xem , hay lắm tập 3 Gần như mùa hè năm nào, Khoa cũng được ba mẹ cho về chơi quê ngoại. Vì vậy nó chẳng lạ gì nhỏ Trang, con bà Chín Ghe. Nhà bà Chín Ghe là hàng xóm của ông nó. Hai khu vườn cách nhau một bờ giậu mồng tơi. Nhưng xưa nay Khoa chẳng bao giờ để nhỏ Trang vào mắt. Con bé này chỉ nhỏ hơn Khoa một tuổi nhưng Khoa vẫn xem nó là đồ con nít ranh. Nhỏ...
Đọc tiếp

các bn thử đọc tập này xem , hay lắm

tập 3

Gần như mùa hè năm nào, Khoa cũng được ba mẹ cho về chơi quê ngoại.

Vì vậy nó chẳng lạ gì nhỏ Trang, con bà Chín Ghe.

Nhà bà Chín Ghe là hàng xóm của ông nó. Hai khu vườn cách nhau một bờ giậu mồng tơi.

Nhưng xưa nay Khoa chẳng bao giờ để nhỏ Trang vào mắt. Con bé này chỉ nhỏ hơn Khoa một tuổi nhưng Khoa vẫn xem nó là đồ con nít ranh.

Nhỏ Trang hay mặc bộ đồ vải hoa, thỉnh thoảng chạy qua nhà ông nó, lúc thì xin dì Liên cho nó hái măng tre ở bờ rào hoặc lang thang trong vườn hái nấm, lúc thì mượn cái siêu sắc thuốc bắc hay xin rơm về lót ổ cho gà đẻ.

Nhỏ Trang còn chạy qua nhà ông nó vì nhiều lý do linh tinh khác nữa, nhưng Khoa không nhớ hết.

Khoa chỉ nhớ là nó không bao giờ chơi với con nhỏ này. Có một quy ước bất thành văn giữa bọn con trai với nhau: đứa con trai nào chọc cho con gái khóc, đứa đó là anh hùng; còn đứa nào đánh bạn với con gái, đứa đó là đồ bỏ đi, không xứng mặt nam nhi và dĩ nhiên bị bạn bè chọc ghẹo, xa lánh.

Khoa tất nhiên tự coi mình là anh hùng. Vì trước nay nó khiến cho nhỏ Trang khóc không biết bao nhiêu là lần.

- Ê, mày đánh cắp chai xì dầu của nhà tao hả Trang?

Chẳng hạn có lần, trước mặt thằng Mừng, Khoa ra oai khi thấy nhỏ Trang cầm chai xì dầu từ trong nhà bếp của ông nó bước ra sân.

Nhỏ Trang quay mặt lại, rụt rè:

- Dạ, đâu có. Em hỏi mượn dì Liên mà.

- Xạo đi mày! Mày hỏi mượn dì Liên sao tao không biết.

Dĩ nhiên là Khoa không thể biết. Vì dì Liên ở trong bếp, còn Khoa đang ngồi chơi với thằng Mừng trên bậc thềm trước hiên. Nhưng nó vẫn nạt nộ nhỏ Trang như thể nó tận tay bắt quả tang con bé này đang lấy trộm chai xì dầu.

Thấy Khoa giở giọng ngang phè, nhỏ Trang đứng thộn mặt giữa sân, cái lưỡi thụt đi đâu mất.

- Còn đứng ì ra đó nữa hả! - Khoa lại gầm lên, rất ghê, như sắp phun khói qua lỗ mũi - Đem chai xì dầu trả lại cho nhà tao đi!

Nước mắt bắt đầu ứa ra trên mặt nhỏ Trang. Nó bị khép tội ăn cắp thật là oan ức quá. Đã vậy, lúc này có tới bốn con mắt đang nhìn nó chằm chằm khiến nó ngượng chín cả người. Khi bạn không làm gì sai, nhưng bỗng có một người kết tội bạn, còn người đứng bên cạnh không những không lên tiếng bênh vực bạn lại trố mắt ra nhìn bạn như nhìn một tên tội phạm, tự nhiên bạn có cảm giác bạn giống như là tội phạm thật. Nhỏ Trang đang rơi vào cảm giác tồi tệ đó. Thế là một tay nắm chặt chai xì dầu, một tay quẹt nước mắt, nó cúi đầu lầm lũi quay vào nhà bếp.

Tự nhiên Khoa thấy tội tội con nhỏ. Nó thấy nó ra oai như thế đủ làm cho thằng Mừng nhìn nó bằng cặp mắt lé xẹ rồi.

Thế là Khoa lại quát:

- Thôi, tha cho mày! Tao cho mày mượn chai xì dầu đó. Đem về cho mẹ mày đi!

6
3 tháng 10 2017

cũng bình thường thông hay lắm ák!

3 tháng 10 2017

Uk. Đoạn cuối hay nhất.

Chương 02: Kế hoạch​ “Là cậu.” Vân cười nhẹ. “Không là tớ thì là ai?” Phong thản nhiên đáp rồi ngồi xuống cạnh nhỏ. Ánh nắng lúc này đã không còn đâu. Thay vào đó là cơn gió dịu nhẹ thổi bay những cánh hoa vươn mình lên cao. Có lẽ đây là lí do thu hút Vân và Phong đến nơi này. Một cánh đồng bồ công anh bao la nằm cạnh khuôn viên đầy những loài hoa nhiều màu sắc. Nhưng cả hai...
Đọc tiếp

Chương 02: Kế hoạch
“Là cậu.” Vân cười nhẹ.

“Không là tớ thì là ai?” Phong thản nhiên đáp rồi ngồi xuống cạnh nhỏ.

Ánh nắng lúc này đã không còn đâu. Thay vào đó là cơn gió dịu nhẹ thổi bay những cánh hoa vươn mình lên cao. Có lẽ đây là lí do thu hút Vân và Phong đến nơi này. Một cánh đồng bồ công anh bao la nằm cạnh khuôn viên đầy những loài hoa nhiều màu sắc. Nhưng cả hai vẫn chọn nơi đây. Tuy nó không rực rỡ như bao vườn hoa khác, mà nó lại có ý nghĩa riêng cho hai con người. Phong và Vân. Gió và mây.

“Sao không hát nữa?” Vừa nói cậu vừa thả người nằm dài trên bãi cỏ.

“Không thích.” Bỗng nhiên nhỏ hơi buồn mà không rõ lí do, thấy lòng chợt nặng trĩu.

“Nếu một ngày gió bay đi mà không cuốn mây theo thì cậu nghĩ sao?”

“Sao là sao?” Đôi mày nhíu lại, nhỏ hỏi với vẻ nghi hoặc.

Phong chỉ cười. Một nụ cười buồn. Không gian giờ đây rơi vào khoảng không của im lặng. Cả nhỏ lẫn cậu đều ngước nhìn lên bầu trời xanh biếc. Những đám mây lững lờ trôi cùng ngọn gió. Đâu đó vài cánh hoa bồ công anh nhẹ tênh như cố vươn mình đi đến một nơi thật xa xôi để tìm “chàng gió”.

Tiếng chuông của tiết học thứ ba vang lên.

Hai cô cậu thở dài. Khi vào học thì họ sẽ trở thành một con người khác.

Bước vào lớp, trận chiến lại tiếp tục xảy ra…

“Rầm!”

Âm thanh được phát ra từ bàn của Chí Nữ. Nhưng nguyên nhân lại là chị Ngọc Trúc nhà ta.

“Gan nhỉ? Ăn mà không rủ nha!” Trúc vừa nói vừa cố dành mấy gói bánh kẹo.

“Thì từ từ chứ. Chút vào lớp rồi ăn vụn mà.” “Cô nàng” cố chối cãi.

“Không được. Đưa tui ba bịch. Nhanh!”

“Không.”

“Rầm! Rầm!”

Vậy là nhỏ đuổi bắt Nữ chạy như điên. Hết va vào người này lại va vào người kia. Và…

“Áaaaaaaaaaaaaa!”

Tiếng hét của… cô hiệu trưởng. Lần này cả hai tiêu thật rồi.

“Các em… quá lắm đấy! Lên phòng hiệu trưởng ngay.” Bà cô quát trong sự tức giận đến cực đỉnh.

“Khoan đã, cô hiệu trưởng.”

Phong bước ra, tay bỏ vào túi quần, đôi mắt sâu ngước nhìn chằm chằm vào người cô già đáng kính. Chợt khuôn mặt bà tối sầm xuống, hiện rõ vẻ lo lắng, run sợ.

“Thôi được rồi. Tôi tạm tha cho các em.”

Nói xong bà vội vã đi nhanh về phía trước, không nhìn lấy ai một cái.

Phù! Cả lớp thở phào nhẹ nhõm. Cũng nhờ có đại thiếu gia Nhật Phong ra mặt, không thì hôm nay phòng hiệu trưởng đã đông nghẹt… các phụ huynh rồi.

Đánh đôi mắt thật sắc về phía Chí Nữ, cậu quay trở về chỗ ngồi của mình.

Nga hổ báo bước vào lớp chuẩn bị cho tiết học Ngữ Văn – môn học mà tụi nó như đang nằm trên mây. Sau khi ổn định vị trí, thì “Hằng Nga” nhà ta bắt đầu “hát ru” cho mấy “chú Cuội” ngủ.

“Các em có nghe tôi nói gì không thế?” Nét mặt bà cô bắt đầu biến sắc. Đầu tiên là màu đỏ.

“Lúc có lúc không ạ.” Đồng thanh tập hai trong ngày.

“Ô hay! Phải có hết hiểu chưa? Tập trung vào đi.” Sau đó là màu vàng.

“Chưa hiểu ạ.”

“Hừ!” Dần dần màu cam xuất hiện.

Vài phút sau, bỗng nhiên Hoàng Anh ho sặc sụa. Lí do là bị… mắc nghẹn. Ai bảo Chí Nữ nhét một đống bánh tráng vào miệng cậu làm gì. Mà là bánh tráng ớt nữa chứ! Trân đành đưa cậu chai nước suối uống đỡ.

“Lại chuyện gì nữa thế?” Bà cô quay xuống nhìn học sinh bằng khuôn mặt màu… lục.

“Ho mà cũng hỏi. Hí hí.” Có vài học sinh ríu rít ở bàn cuối.

Bà cô quay phắt lên mà không quên trừng tụi nó bằng đôi mắt gợn vài ngọn sóng màu xanh.

Đến tiết tư, nhân đến giây phút chuông reo cả lớp cố tình hò hét lên đủ kiểu.

“Đây vẫn là tiết của tôi. Trật tự đi.” Có lẽ do lấy hơi quá nhiều mà sau khi hét gương mặt bà trở nên tím đi.

Vậy là xong. Nhiệm vụ hoàn thành. Bảy sắc cầu vồng đã yên vị trên khuôn mặt hổ báo ấy. Đỏ, vàng, cam, lục, lam, tràm và tím. Cũng là nhờ phúc của các cô cậu trò “bé bỏng” mà bà đã trở thành người có thể biến đổi sắc mặt với sự “đa dạng và phong phú” rồi. Phải cảm ơn mới đúng chứ nhỉ? Tụi nó nghĩ vậy.

Tiết năm… trống tiết.

“Hoan hô!” Hạnh phúc nhất là đây, vui mừng nhất là đây.

Cả lớp tung tăng xách cặp đi về kí túc xá trong niềm sung sướng. Mấy ai biết rằng, bao nhiêu giấy rác đều được nhét lại trong… bàn giáo viên. Rồi ngày mai sẽ ra sao nhỉ?

…oOo…​


“Ô la la! Đến nhà rồi. Lướt facebook thôi. Tự sướng vài tấm mới được.” Chí Nữ hí hửng bước vào trong.

“Ê ê! Nhà ông bên kia nhá! Cảm nắng hả?” Thảo điệu đà chặn trước giường rồi lôi ra không cho cậu vào.

“Nhưng bên kia toàn là con trai không hà. Tui hông chịu đâu. Bên đây mới thực sự là nhà của tui.” Nữ nũng nịu. Có lẽ đây sẽ là biệt danh mới của cậu. À không của cô.

“Biến.” Trúc đá thẳng vào mông “nhỏ” mà không thương tiếc.

Nam đưa một bộ mặt đưa đám ra khỏi phòng. Ai bảo cậu là “Thế giới thứ ba” làm chi. Chứ thật ra cậu cũng xứng tầm làm hot boy lắm luôn ấy. Chỉ tiếc cho cái số phận đau lòng của cậu. Chắc là do “linh hồn nhập nhầm xác”.

Sau khi phái nữ đã tập hợp đông đủ, Thanh Linh mới đứng lên dõng dạc tuyên bố:

“E hèm! Tối nay chúng ta có một kế hoạch. Ai tham gia thì tốt, không tham gia thì câm. Hiểu chưa?” Kèm theo đôi mắt chớp chớp nhìn gian vô cùng.

“Kế hoạch gì nói nhanh đi chị hai.” Kỳ Lam lên tiếng.

“Là thế này.” Linh bắt đầu nhỏ tiếng đi.

Tại phòng của các “quý ông”.

“À à hiểu rồi.” Tiếng rì rầm dần tản ra.

Hoàng Anh lại thở dài. Từ hồi vào cái lớp này cậu đã nhanh chóng trở thành một ông cụ non mất rồi. Suốt ngày chỉ biết ủ rũ, mặt nhăn mày nheo hết chỗ nói. Kể cũng tội.

Một lúc sau, cả đám kéo nhau xuống phòng ăn. Hai mươi tám con người “quái đản” ấy vừa đặt chân vào cánh cửa là tiếng bàn tán lại cất lên.

“Ôi cái lớp học trời ơi lại đến rồi. Tránh xa ra mau.”

“Hơ hơ mà công nhận anh lớp trưởng đẹp trai quá à.”

“Trời ạ! Cậu thử đụng vào xem, coi chừng đó.”



“Cái lũ ruồi bọ dở hơi ăn không ngồi rồi này.” Trúc liếc đôi mắt tròn xoe của mình qua phía tụi nữ sinh lớp 11 Văn.

Đúng thật. Hình như cái lớp này kị môn Văn thì phải. Nơi đâu có Văn là nơi đó có đại chiến. Nể tình là lớp phó nên tụi nó chưa nhào vào xé xác Lam Vân và Kỳ Lam thôi. Suốt ngày cứ cầm quyển tiểu thuyết đi qua đi lại. Ngay cả ăn mà cũng mang theo truyện để đọc. Thế nên…

“Ý chết! Sorry nha!” Thảo ra vẻ ăn năn nói với Lam.

Nhỏ không nói gì vì thừa biết là cô bạn cố ý mà. Tự nhiên chai nước trên bàn đổ lên quyển sách của nhỏ thì quá vô lí. Cũng chằng vừa, Lam liền đợi lúc Thảo đang cúi xuống ăn thì lấy chân nâng bàn làm thức ăn văng lên tung tóe. Thế đấy! Chưa lúc nào mà mấy cô nàng của nhà này được bình yên. Luôn tìm cách để đối đầu nhau trong mọi hoàn cảnh. Như lúc này đây, bàn ăn của lớp chẳng khác gì một bãi chiến trường hỗn loạn. Vân và Trân lắc đầu ngán ngẩm.

Kết thúc bữa ăn, sau khi thành viên cuối cùng của lớp “dời gót ngọc” ra đi, học sinh của cả khối mới dám thở mạnh. Kiếp nạn “bị hụt đạn” ngày hôm nay cũng trôi qua suôn sẻ. Nhưng ngày mai thì chưa biết trước được gì.

Vẫn như mọi ngày, hai phe phái Phong và Vân được tách ra về chỗ cũ. Nhóm lớp phó ở phòng nữ, nhóm lớp trưởng ở phòng nam. Cả hai bên có thời gian là một buổi chiều để “họp nhóm”.

7 giờ tối.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, kế hoạch “Leo rào đi chơi” chính thức bắt đầu.

6
23 tháng 10 2017

hay

25 tháng 10 2017

tuyệt vời

29 tháng 11 2020

Hỏi đáp Mỹ thuật

Bài hát: Hoa Quỳnh Nở Về Đêm (Sống Trong Bóng Đêm OST) Trình bày: Thiên Phú Sáng tác: Nguyễn Văn Chung Lời bài hát / Lyric: Có loài hoa khẽ nở đêm về thôi Chỉ khoe hương sắc giữa trăng buồn Cánh hoa mỏng manh trắng trong đêm vô ngần Đẹp nhưng sao ngăn mối vô thường Mùi hương bay theo gió có với đến nơi phương xa vời vợi Tìm giùm một ngày hạnh phúc thôi Vì sao giông tố mãi kéo đến đau...
Đọc tiếp

Bài hát: Hoa Quỳnh Nở Về Đêm (Sống Trong Bóng Đêm OST)
Trình bày: Thiên Phú
Sáng tác: Nguyễn Văn Chung

Lời bài hát / Lyric:
Có loài hoa khẽ nở đêm về thôi
Chỉ khoe hương sắc giữa trăng buồn
Cánh hoa mỏng manh trắng trong đêm vô ngần
Đẹp nhưng sao ngăn mối vô thường

Mùi hương bay theo gió có với đến nơi phương xa vời vợi
Tìm giùm một ngày hạnh phúc thôi
Vì sao giông tố mãi kéo đến đau thương vơi đầy trong tim
Để giọt lệ buồn muôn kiếp hoa

Nắng dần lên đóa hoa cũng dần phai
Còn lại cành xơ xác dưới mái hiên
Những giọt sương đêm khô cạn dưới mặt trời

Vì sao hạnh phúc mãi trốn tìm!
Có loài hoa khẽ nở đêm về thôi
Chỉ khoe hương sắc giữa trăng buồn
Cánh hoa mỏng manh trắng trong đêm vô ngần
Đẹp nhưng sao ngăn mối vô thường

Mùi hương bay theo gió có với đến nơi phương xa vời vợi
Tìm giùm một ngày hạnh phúc thôi
Vì sao giông tố mãi kéo đến đau thương vơi đầy trong tim
Để giọt lệ buồn muôn kiếp hoa

Nắng dần lên đóa hoa cũng dần phai
Còn lại cành xơ xác dưới mái hiên
Những giọt sương đêm khô cạn dưới mặt trời
Vì sao hạnh phúc mãi trốn tìm!

3
14 tháng 8 2017

hay đấyhihahaha

bn nghe bài này rồi hảvui

Chương 4: Hình phạt​ “Giỏi nhỉ?” Tiếng thầy giám thị vang lên làm tụi nó giật bắn. Ngước những khuôn mặt “hồn nhiên, vô số tội” của mình lên, bắt gặp ánh mắt của bốn thành viên thân quen đang đau khổ, tuyệt vọng. Vân thở hắt ra. Cậu lớp trưởng tiến lên một bước định nói gì đó thì chợt có một bàn tay níu lại, là của Vân. Nhỏ khẽ lắc đầu tỏ ý muốn chịu trận....
Đọc tiếp

Chương 4: Hình phạt
“Giỏi nhỉ?” Tiếng thầy giám thị vang lên làm tụi nó giật bắn.

Ngước những khuôn mặt “hồn nhiên, vô số tội” của mình lên, bắt gặp ánh mắt của bốn thành viên thân quen đang đau khổ, tuyệt vọng. Vân thở hắt ra. Cậu lớp trưởng tiến lên một bước định nói gì đó thì chợt có một bàn tay níu lại, là của Vân. Nhỏ khẽ lắc đầu tỏ ý muốn chịu trận. Phong nhíu mày nhưng rồi cũng dừng lại, quay mặt sang hướng khác.

“Nói. Tối qua các anh chị đã đi đâu, làm gì? Ăn mặc kiểu gì quần rách áo thun đây.” Thầy cố gắng tra hỏi.

“Đi chơi, thưa thầy.” Chẳng có chút gì gọi là vẻ lo sợ, Phong nói thẳng ra với một khuôn mặt… “tỉnh như ruồi”.

“Ô hay! Trốn khỏi trường mà còn mạnh miệng gớm. Mỗi đứa chạy mười vòng sân trường ngay cho tôi. Khi nào chạy xong mới được ăn trưa. Nhanh.” Ông thầy tức đỏ mặt, hai bên tai xì khói ra lệnh.

“Nhưng tụi em còn chưa ăn sáng cơ mà thầy.” Trúc mếu máo.

“Tôi không cần biết.” – Nói xong, ông phủi mông quay đi không thương tiếc.

“Không công bằng, tối qua tụi tui ở nhà ngủ mà. Hức hức.” Hân, Châu, Khoa và Đạt dậm chân rầm rầm.

“Tui chưa cho mấy người ăn dép là may lắm rồi đấy! Đàn ông con trai đàn bà con gái gì đụng chút là khai đụng chút là khóc vậy hả? Dư hơi dư sức quá ha. Lo mà chạy đi. Tiền ăn trưa hôm nay bốn người liệu mà tự xử.” Phong bực mình hằn giọng rồi cũng “bắt chân” vào mà chạy.



Tại lớp học của 11 Toán.

“Áaaaaaaaaaaaaaa! Cái quái gì thế này?” Nga hổ báo như phát điên khi chứng kiến cảnh tượng trong phòng học.

“CÁC EM ĐÂU RỒI RA ĐÂY HẾT CHO TÔI!” Có một sự tức giận không hề nhẹ. Phải nói là khủng bố.

“Chuyện gì thế cô Nga?” Do sức chịu đựng của con người có hạn, đặc biệt là màng nhĩ, nên thầy giám thị đành xách dép lên tận lầu ba để “thăm hỏi”.

“Đám lũ quỷ đó đâu rồi thầy? Sao trong bàn giáo viên toàn rác thế này?” Lúc mở miệng, bà cô không quên chạy lại tặng vài cái “lắc miễn phí” cho ông thầy.

“Cô cứ bình tĩnh. Tụi nó đêm qua trốn đi chơi nên hôm nay bị phạt rồi.” Thầy vừa thở hổn hển vừa nói.

Buông cánh tay mình ra, bà cô quay lại nhìn bao quát lớp học. Sự trừng phạt chưa kết thúc ở đây…

Trong lúc đó, cả đám đang miệt mài lê lết từng bước chân nặng nhọc. Vừa đói vừa khát và còn vừa mệt mỏi. Nguyên nhân chính không hẳn là do chạy mà là… do cười. Cứ nghĩ đến cảnh tượng bà cô già la toáng lên thì tụi nó như muốn vỡ cả bụng.

“Nga hổ báo sẽ làm gì nhỉ? Hãy tưởng tượng xem vẻ mặt ‘đáng yêu’ của cô ấy khi nhìn thấy thành quả của chúng ta. Há há…” Chí Nam bà tám cất tiếng.

“Ôi giời! Đáng yêu cái nổi gì. Cậu có biết tui đã bị ám ảnh cái tiếng hét đó và nằm mơ thấy ác mộng biết bao nhiêu lần không? Cứ nghĩ đến là nổi hết cả da gà da vịt.” Hoàng Anh lên giọng kể lể.

“What the lợn? Hoàng Anh trầm tĩnh, dễ thương nhà ta hôm nay đã chịu mở miệng rồi sao? Cứ tưởng cậu là ‘thánh chịu đựng’ chứ? Hố hố…” Ngọc Trúc giả vờ che miệng hớn hở cười.

“Một nụ cười thiệt mất thiện cảm người nhìn, mất cảm tình người nghe.” Nhân vật nghìn năm băng tuyết cuối cùng cũng đã chịu tan chảy trước giọng cười của bạn Trúc nhà ta.

Và rồi, hai vận động viên điền kinh của trường đang chuẩn bị một cuộc đua Mèo bắt Chuột có một không hai. Khi Mèo là bạn áo vàng và Chuột là bạn áo xanh…

Quái lạ, quá quái lạ!

Chợt có tiếng ai đó vừa đáp đất rất “nhẹ nhàng”…

“Ui da!” Thảo điệu đà nhăn nhó mặt mày như sắp khóc.

“Lại chuyện gì nữa thế?” Phong quay sang “hầm hầm như thịt bằm nấu cháo”.

“Hu hu hu tui bị té rồi. Trật chân rồi.” Thấy bản mặt khó ưa của cậu nhỏ bật khóc ầm lên.

Một món quà nho nhỏ mà Phong gửi đến Huy, đôi mắt… hình chấm bi. Ý nhầm hình chấm than.

“Trời ơi! Leo lên tui cõng cho. Mệt quá!” Huy vừa nói vừa đau khổ cúi xuống cho Thảo trèo lên.

Một lát sau.

“Này! Làm gì cứ chọc chọc vào hông tớ thế?” Huy ngước mặt lên nhìn Thảo khó chịu hỏi.

“Hí hí.”

“Trời ơi! Con lạy má! Nhột!”

Huy gào thét lên còn Thảo chỉ mỉm cười thỏa mãn. Ai đời… Thật khổ, quá khổ cho cậu bạn bốn mắt…

Ngay thời khắc những tiếng cười reo vang, một góc khuất sau dãy hành lang dài, đâu đó là cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía chúng nó.

“Reng… Reng.”

Tuy hì hục hết cả năm tiết học nhưng cả đám chỉ mới “chiến đấu” được sáu vòng mà thôi. Tội nghiệp nhất không ai khác chính là Quốc Huy nhà ta. Cậu sắp ngất xỉu đến nơi rồi. Và…

“Áaaaaaaaa!” Tiếng của cô nàng nào đó trong lớp.

“Cái quái gì nữa vậy? Chỉ một phút nữa thôi có lẽ cậu lớp trưởng sẽ phát điên lên mất.

“Chết cái mông tui rồi. Thằng quỷ này! Sao đang cõng cái thả người ta xuống vậy nè?” Thảo rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói.

“Tại… Tại… Tui mệt! Hức… Bà ăn… ăn gì mà mập như con… heo vậy.” Huy tức tối càm ràm.

Một lần nữa chiến tranh lại xảy ra. Chỉ khác mỗi điều là hai thành viên này đang “trên cùng một chiếc thuyền”. Trận đấu khẩu không ngừng tiếp diễn cho đến tận 12 giờ trưa. Sân trường lúc này như rộng hơn gấp mười lần, không còn bóng dáng ai nữa. Ngoại trừ hai mươi tám con người đang ngồi bẹp dưới sân cỏ xanh mướt. Mỗi học sinh mỗi tâm trạng khác nhau. Vui vẻ, bực tức, mệt mỏi, giận hờn,… Thậm chí có cả… vô cảm. 11 Toán quả thật là nơi hội tụ những cung bậc cảm xúc “hỗn hợp” nhất.

Mải mê đùa giỡn, tắm nắng để quên đi cái đói, bóng dáng của người cô thánh thiện mà tụi nó thầm “tôn thờ” đang đứng trước mặt mà không hay.

“11 Toán! Các em đang làm gì đó?” Tiếng gọi thiết tha cùng câu hỏi ngọt ngào kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch thì cả đám mới chịu ngước đôi mắt “long lanh trái chanh” của mình lên nhìn.

“Tụi em bị phạt vì…”

“Cô ơi tụi em đói.” Linh chưa nói hết câu đã bị Trúc nhảy vào miệng ý muốn “chặn họng”.

Không cần hỏi cũng biết, cô Hải Đan đã đoán được lí do mà những cô cậu học trò thân yêu phải ra nông nỗi này. Nở một nụ cười an ủi, cô bước nhanh về phía căn tin để mua tạm thức ăn cho tụi nó. Cả đám mừng rỡ nhìn nhau cười híp mí.

Tại căn tin.

Bước vào trong, cô nhìn về phía bà bán hàng nhỏ nhẹ nói:

“Cho tôi hai mươi tám phần thức ăn nhanh.”

“Cho 11 Toán?” Đưa ánh mắt dò hỏi nhìn cô Đan, bà thắc mắc.

Cô khẽ gật đầu.

“Nhưng thầy giám thị đã nói, 11 Toán không được ăn trước khi xong hình phạt.” Bà phục vụ tỏ vẻ ái ngại.

“Đúng vậy.” Một giọng nói được phát ra từ phía cánh cửa lớn. Là cô “Nga hổ báo”.

Đưa đôi mắt bình thản về phía trước, cô Đan khẽ cười. Rồi cô quay lưng bước đi, đến trước mặt người vừa cất tiếng nói, không gian rơi vào im lặng.

“Đừng quên tôi là ai.” Câu nói trong trẻo vang lên, cô Đan đã biến mất trong ánh nắng trưa gay gắt. Để lại một đôi mắt ngơ ngác và một ánh nhìn căm phẫn.

2
23 tháng 10 2017

hay tuyệt

25 tháng 10 2017

Hay thế