K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 11 2018

bài j vậy

21 tháng 11 2018

Màu nước mắt

Lời bài hát Yêu một bước vạn dặm đau(Intro: Hôm nay...Dành hết lầm lỗi để chia tayTình ta từ nay vỡ đôiMột dòng nước mắt lăn chạm qua môi...)Lời 1:Một thế giới hư ảo, nhưng thật ấm ápEm xuất hiện khiến những băng giá đời anh bỗng dần tan điCuộc đời anh đặt tên là Muộn Phiềnnên làm sao dám mơ mình may mắn được trọn vẹn cùng emTa phải xa em mặc kệ nước mắt em rơiVì những...
Đọc tiếp

Lời bài hát Yêu một bước vạn dặm đau

(Intro: Hôm nay...
Dành hết lầm lỗi để chia tay
Tình ta từ nay vỡ đôi
Một dòng nước mắt lăn chạm qua môi...)

Lời 1:
Một thế giới hư ảo, nhưng thật ấm áp
Em xuất hiện khiến những băng giá đời anh bỗng dần tan đi
Cuộc đời anh đặt tên là Muộn Phiền
nên làm sao dám mơ mình may mắn được trọn vẹn cùng em
Ta phải xa em mặc kệ nước mắt em rơi
Vì những nguyên do cả đời không dám đối diện

Chỉ còn vài gang tấc nhưng lại xa xôi
Tình mình tựa đôi đũa lệch đành buông trôi
Cầu mong em sẽ sớm quên được tất cả
Tìm thấy một người xứng đáng ở bên...

Chorus:

Từ nay duyên kiếp bỏ lại phía sau
Ngày và bóng tối chẳng còn khác nhau
Chẳng có nơi nào yên bình được như em bên anh
(Tình yêu một lần lỡ bước
là muôn dặm trường đau thương...)

Hạt mưa bỗng hóa thành màu nỗi đau
Trời như muốn khóc ngày mình mất nhau
Có bao nhiêu đôi ngôn tình, cớ sao lìa xa mình ta?

(Giang tấu: Là nhân duyên Trời ban cớ sao mình chẳng thể thành đôi...)

Lời 2:
Tại sao quá ngu ngốc bỏ lại mảnh ghép
mà đối với nhau là tất cả còn mình thì vụn vỡ...
Thế giới thực tại ồn ào vẫn thấy cô đơn
Còn hai ta thì khác, chỉ nhìn thôi tim đã thấu

Chorus cuối:
Từ nay ranh giới của hai chúng ta là
yêu nhưng không thể nào bước qua
Ngọn cỏ ven đường thôi mà làm sao với được mây...

Từ sau câu giã từ êm ái kia
Chẳng cơn bão lớn nào bằng bão lòng..
Gặp trong mơ mà cũng không dám gào lên: "anh thương em..."

0
" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng...
Đọc tiếp

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.

Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng tên bên ngoài kia có tên Trần Mặc Cảnh cái tên vốn ai nghe cũng chẳng muốn tiếp xúc bởi cái tính lạnh nhạt, tàn nhẫn của anh. Phải chăng cô có thể để ý hơn rằng trước khi vào phòng  nên đứng nhìn bảng tên một chút nhỉ? Lại làm phiền anh ta rồi sao? 

Ngẫm lại Dương Hiểu Tình nhận ra mình đã không gặp Trần Mặc Cảnh đã được năm năm, một thời gian khá dài để cô quên đi đau thương năm đó nhưng giờ lại đối mặt với anh, cô thực sự không đủ mạnh mẽ bởi cô vốn luôn yếu đuối trước mặt anh mọi lúc.

Năm lên sáu tuổi cô gặp Trần Mặc Cảnh tại Anh Quốc trong một hoàn cảnh máu me rất đáng sợ, lần đó anh đã đưa thân ra đỡ cho cô một nhát dao sâu đến mức để lại một vết sẹo lớn sau lưng . Nhưng cô không biết ơn, thậm trí đến một lời cảm ơn cũng không có mà lại khóc lóc sợ hãi mỗi khi gặp lại anh. 

Thời gian trôi qua sau đó gần một năm, Dương Hiểu Tình còn nhớ rõ như in mùa hè năm đó chính Trần Mặc Cảnh nói rằng anh chỉ qua Mỹ để nghỉ mát và qua thăm ba cô. Nhưng sau đó một thời gian rất dài, anh không quay về Anh Quốc mà định sống luôn tại nhà cô. Khi đó cô lên 7 tuổi thì anh khi đó là một chàng trai 16 tuổi nhưng lại ngông cuồng như những tên trong giới đen, ngày nào khi gặp lại anh cũng mang lên mình mùi tanh của máu khiến cô rất ghê tởm. Anh như một con sói xuất hiện giữa màn đêm với mùi máu tanh để hù dọa cô nhưng khi đó ba cô nói " Đó là cách con người ta cứu chính mạng mình ".

Có một lần, Dương Hiểu Tình mặc chiếc váy màu phấn ngồi bệt xuống đất chỉ để đào mấy cái hố nhỏ để trồng hoa. Loài hoa năm đó cô chọn trồng là hướng dương, một loài hoa rất đẹp.

" Em đang trồng hoa sao? " Trần Mặc Cảnh mặc lên mình bộ đồ màu đen, trông rất điển trai, cool nhưng với cô khi đó anh vẫn rất đáng sợ.

Dương Hiểu Tình không hề trả lời chỉ khẽ gật đầu rồi khẽ bới đất lên.

" Để anh giúp em " Anh cầm lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay cô rồi bế cô qua thảm cỏ xanh mướt đằng sau. Cô không hiểu tại sao khi đó cô không thấy sợ anh nữa, anh rất dịu dàng, còn là một người rất mạnh mẽ nữa. 

Hai hố cô đào cả mười lăm phút chỉ nhỏ như chiếc tách uống trà nhưng khi được anh xới qua vài lần đã được đến chục cái hố . Khi đó cô bỗng nhiên vui vẻ nhảy ton ton đến chỗ anh.

" Giỏi quá, giỏi quá " Cô vui mừng lên tiếng, thậm trí còn nắm lấy tay anh đung đưa tỏ vẻ thích thú.

" Tình muốn trồng hoa gì? " Anh khẽ cúi người xuống hỏi khan về loại giống cô muốn sử dụng để trồng.

Dương Hiểu Tình bắt đầu khựng lại, cô bỏ tay anh ra rồi quay lại chiếc hố mới được anh đào giúp bỏ xuống đó một hạt giống. " Là hoa hướng dương " Ánh mắt của cô khi nói câu đó đã nhìn lên bầu trời xanh mát bên trên. 

" Em thích nó sao? Anh cũng thích " Cô chưa từng quên lời nói năm đó, anh cũng thích loại hoa đó như cô. 

" Mẹ Kiếp, đứng lại " 

Vài tiếng ồn từ phía ngoài đánh thức những suy nghĩ mơ hồ về quá khứ của Dương Hiểu Tình. Gương mặt cô khi này đã nhợt nhạt đi đến vài phần, cô bỏ qua mọi thứ đang suy nghĩ đưa mắt nhìn không gian hỗn loạn bên ngoài. 

" Chị thoát ra khỏi cái suy nghĩ đó rồi à?" Dương Tử Hàn ngồi dưới sàn nhà dựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên nhìn cô. 

Dương Hiểu Tình khẽ gật đầu rồi mấp máy môi một cách mệt mỏi." Đưa chị về đi " Sau câu nói đó cô rời đi rất nhanh ra không gian bên ngoài. 

" Tình, chị đứng lại " Dương Tử Hàn chạy theo bóng cô rất nhanh nhưng bỗng nhiên bị một tên chặn lại.

Vài tiếng súng nổ liên tục vang lên, Dương Hiểu Tình không hiểu chuyện gì xảy ra liền tìm cách đi ra khỏi khu vực này một cách nhanh nhất. Chỉ tiếc rằng mọi thứ không dễ như thế, cửa chính đã bị đóng lại và được canh gác bởi mấy người da đen. Hiện tại cô không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên mọi thứ ở đây trở hỗn độn đến khó hiểu. Ai nấy đều xông ra để tự bảo vệ chính bản thân mình, ngay cả cô khi này cũng bị nhắm đến. 

Một vài tên xông lên Dương Hiểu Tình đều hạ được, có thể nói cách ứng xử với cô với mấy tên côn đồ này cũng khá chứ không kém gì. 

" Tình, đằng sau " Dương Tử Hàn từ phía sau hét lớn lên để ra hiệu cho Dương Hiểu Tình nhưng khi cô vừa kịp quay lại thì tên đó đã được hạ một cách tàn nhẫn bởi 4 nhát đạn của Trần Mặc Cảnh. Những tên khác nhắm đến cô sau đó thậm trí còn thảm hại hơn, một tay anh ấy hạ thủ đến 10 người trong tích tắc. 

Dương Hiểu Tình lạnh nhạt quay lưng lại với phía Trần Mặc Cảnh, cho dù con tim cô khi này vẫn đinh ninh rằng anh ấy vừa cứu mình. Anh ta biết làm như vậy cô sẽ rất đau không? Thà bị bọn họ đánh một cái, nghìn cái còn hơn được anh cứu một lần.. Liệu anh có hiểu sự chở tre ấy chỉ mãi khiến trái tim này thầm lặng thuộc về anh không?

Giữa không gian hoảng loạn, người chạy trốn, người lao lên Dương Hiểu Tình vẫn bình tĩnh nhặt con dao dưới chân mình. Cô không quan tâm xung quanh có ai tấn công nữa, thậm trí có tấn công cô muốn xem anh ấy có cứu giúp mình không? Nếu còn thì năm đó anh bỏ đi vì lí do gì?

Máu, mùi máu rất tanh nó bắn tung tóe lên bộ y phục của cô, hóa ra anh vẫn đang giúp cô, thậm trí còn vung chân đá bay họ khi tay súng hướng về một tên khác.

" Trần Mặc Cảnh, anh đang cứu giúp em với thân phận gì vậy? " Dương Hiểu Tình đứng dậy quay người về phía Trần Mặc Cảnh, cô  nở một nụ cười tinh tế giữa cái trốn kinh hoàng khi ai nấy đều lo sợ tính mạng của mình.

" Phía sau " Giọng Trần Mặc Cảnh lành lạnh nhắc nhở cô, nhưng dần dần anh trầm hẳn đi.

Dương Hiểu Tình quay lại trước cả khi anh lên tiếng, cô đưa lưỡi dao sượt ngang qua mặt người đàn ông đó rồi đạp hắn xuống mặt đất một cách tàn nhẫn. Nhưng ngay sau đó cô lại nở nụ cười với người đàn ông trước mặt, một nụ cười ngây thơ chờ đợi câu trả lời trong bộ trang phục đẫm máu sao?

" Mặc Cảnh, anh trả lời đi chứ? " Giọng nói cô dịu nhẹ như làn gió thu giữa chiến trường ác liệt, cô vẫn nở nụ cười đón chờ câu trả lời của anh.

Trần Mặc Cảnh quên cả việc tấn công hay phòng thủ, anh gần như bị cô làm cho toàn thân cứng đờ. Anh không hiểu cô bé năm đó có đang ở trước mắt anh không, hay là đã chết rồi?

Vài tiếng còi báo động vang lên, những tiếng xe phanh gấp, ai nấy lại hỗn loạn tự tìm lối thoát cho chính mình. Chỉ còn hai người đứng đó nhìn nhau đến mức khờ dại..

Trần Mặc Cảnh cố gạt hết mọi thứ qua một bên, anh chạy nhanh đến phía Dương Hiểu Tình bế sốc cô lên vai mình rồi chạy đi. 

Những bước chân vội dừng lại trước một bóng dáng quen  thuộc, Dương Tử Hàn tức giận chặn đường Trần Mặc Cảnh. Cả hai mắt cậu đã chỉ có duy nhất một điều đó là phẫn nộ." Tên khốn đứng lại đưa chị ấy cho tôi " 

" Chạy đi, chị cần một câu trả lời. Đừng nói ông ấy chị đi theo ai.. Được chứ? " Dương Hiểu Tình vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cô ấy có chút vui vẻ hơn mọi ngày. Dương Tử Hàn chỉ gật đầu rồi bỏ đi rất nhanh, cậu hiểu mình nên làm gì lúc này thậm trí là dẹp đường cho hai người đó chạy.

Những cảnh sát cấp cao đều được điều đến, họ gần như chặn hết đường lối nhưng với sự xuất hiện của Dương Tử Hàn thì gần như mọi thứ trở nên hỗn loạn. Hiện tại là cơ hội duy nhất dành cho Trần Mặc Cảnh lên xe để tẩu thoát. Chiếc xe được Dương Tử Hàn quét sạch đám người ở hiện trường, cậu dường như dọn sạch đường cho cả hai bên trốn thoát một cách dễ dàng.

Chạng đường dài đến mức làm không khí trong xe ngột ngạt, Dương Hiểu Tình hiện tại vẫn chưa hỏi gì người bên cạnh bởi anh đang lái xe với tốc độ quá cao so với bình thường. Từng khúc cua đều khiến cô cảm nhận được cái chết đến gần hơn nhưng cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thì cô vẫn còn nhìn thấy được bầu trời nhả nhem tối.

Trần Mặc Cảnh ngay sau đó rời xuống xe đi thẳng vào bên trong, anh không hề đoái hoài gì đến người con gái vừa kịp chạy ra để níu anh lại cảm thấy hụt hẫng như thế nào.

" Trần Mặc Cảnh... Một lí do thôi, một lí do để tôi từ bỏ anh.." 

0
CÓ AI ĐÃ NGHE CHƯA ? : Bài hát: Vô TìnhCa sĩ: Lâm HùngVô tình anh lại được gặp em trong giấc mơLuôn đi bên anh qua bao tháng năm dàiĐi trong thời gian vượt qua bao nỗi buồnMột mình trong tâm tư cô đơn anh lại thầm ướcVô tình anh lại được nhìn em trong nỗi đauCon tim thơ ngây em đâu thấy đâu ngờCơn mơ phù dù mình như chưa quen kiếp nàoRồi lời yêu ta trao cho nhau luôn thề nguyện ướcBên nhau...
Đọc tiếp

CÓ AI ĐÃ NGHE CHƯA ? :

Bài hát: Vô Tình
Ca sĩ: Lâm Hùng
Vô tình anh lại được gặp em trong giấc mơ
Luôn đi bên anh qua bao tháng năm dài
Đi trong thời gian vượt qua bao nỗi buồn
Một mình trong tâm tư cô đơn anh lại thầm ước
Vô tình anh lại được nhìn em trong nỗi đau
Con tim thơ ngây em đâu thấy đâu ngờ
Cơn mơ phù dù mình như chưa quen kiếp nào
Rồi lời yêu ta trao cho nhau luôn thề nguyện ước
Bên nhau kiếp người
Và rồi từng giọt nước mắt ướt đẫm
Trên khoé mi kia vẫn tuôn trào
Vì thời gian qua trong tâm hồn em
Vẫn luôn đau đớn với hoài nghi
Cuộc đời kia đã mang theo
Bao nhiêu cay đắng với nỗi buồn
Để giờ đây ôm bao đau thương chuyện thế gian
Đừng buồn em hỡi
Khi bông hoa ban mai xưa kia vẫn chưa tàn
Cũng là khi ấy trong tâm hồn anh
Như đã quên đi bao buồn đau
Tình yêu ta như ánh ban mai
Đang sáng soi muôn sắc màu
Không gian bao la vô tình tìm thấy
Tình mình trong giấc mơ
Vô tình anh lại được gặp em trong giấc mơ
Luôn đi bên anh qua bao tháng năm dài
Đi trong thời gian vượt qua bao nỗi buồn
Một mình trong tâm tư cô đơn anh lại thầm ước
Vô tình anh lại được nhìn em trong nỗi đau
Con tim thơ ngây em đâu thấy đâu ngờ
Cơn mơ phù dù mình như chưa quen kiếp nào
Rồi lời yêu ta trao cho nhau luôn thề nguyện ước
Bên nhau kiếp người
Và rồi từng giọt nước mắt ướt đẫm
Trên khoé mi kia vẫn tuôn trào
Vì thời gian qua trong tâm hồn em
Vẫn luôn đau đớn với hoài nghi
Cuộc đời kia đã mang theo
Bao nhiêu cay đắng với nỗi buồn
Để giờ đây ôm bao đau thương chuyện thế gian
Đừng buồn em hỡi
Khi bông hoa ban mai xưa kia vẫn chưa tàn
Cũng là khi ấy trong tâm hồn anh
Như đã quên đi bao buồn đau
Tình yêu ta như ánh ban mai
Đang sáng soi muôn sắc màu
Không gian bao la vô tình tìm thấy
Tình mình trong giấc mơ
Và rồi từng giọt nước mắt ướt đẫm
Trên khoé mi kia vẫn tuôn trào
Vì thời gian qua trong tâm hồn em
Vẫn luôn đau đớn với hoài nghi
Cuộc đời kia đã mang theo
Bao nhiêu cay đắng với nỗi buồn
Để giờ đây ôm bao đau thương chuyện thế gian
Đừng buồn em hỡi
Khi bông hoa ban mai xưa kia vẫn chưa tàn
Cũng là khi ấy trong tâm hồn anh
Như đã quên đi bao buồn đau
Tình yêu ta như ánh ban mai
Đang sáng soi muôn sắc màu
Không gian bao la vô tình tìm thấy
Tình mình trong giấc mơ
Không gian bao la vô tình tìm thấy
Tình mình trong giấc mơ

NGHE RỒI THÌ CHO MÌNH NHẬN XÉT NHA

1

NÓ còn có bản khác hay hơn nhiều nhỉ ^.^

Và em đã thấy Anh cùng người ấy Làm điều gì đêm ấy Em muốn biết anh thấy thế nào Có như khi hôn em? Dù em cố gắng, trấn an mọi thứ Mọi chuyện rồi sẽ qua Nhưng đâu biết có còn nguyên vẹn Như khi anh bước đi Và em đã thấy Anh cùng người ấy Làm điều gì phía sau Em khóc như vậy Đau như vậy Anh đâu biết đâu Và em đã thấy Người đang đổi thay Chính anh ngay lúc này Nếu hết yêu rồi,...
Đọc tiếp

Và em đã thấy
Anh cùng người ấy
Làm điều gì đêm ấy
Em muốn biết anh thấy thế nào
Có như khi hôn em?
Dù em cố gắng, trấn an mọi thứ
Mọi chuyện rồi sẽ qua
Nhưng đâu biết có còn nguyên vẹn
Như khi anh bước đi
Và em đã thấy
Anh cùng người ấy
Làm điều gì phía sau
Em khóc như vậy
Đau như vậy
Anh đâu biết đâu
Và em đã thấy
Người đang đổi thay
Chính anh ngay lúc này
Nếu hết yêu rồi, cứ buông tay
Sao anh lại làm như thế này!

Là cô ấy tốt hơn
Hay những thứ anh cần...
Chẳng còn xuất phát từ em
Chẳng còn như lời anh hứa
Và em đã thấy
Anh cùng người ấy
Làm điều gì phía sau
Em khóc như vậy
Đau như vậy
Anh đâu biết đâu
Và em đã thấy
Người đang đổi thay
Chính anh ngay lúc này
Nếu hết yêu rồi, cứ buông tay
Sao anh lại như thế...
Nếu đến cuối em chẳng biết
Mọi chuyện cứ thế êm đẹp
Liệu rằng anh có biết dừng lại
Liệu anh có giật mình nhớ ra
Em vẫn đứng đấy
Vẫn luôn chờ anh
Dù điều gì xảy ra
Khiến em khóc như vậy, đau đến thế
Sao vẫn mong nhớ
Và em đã thấy, cô ấy đến nơi
Có anh đang đứng đợi
Nếu hết yêu rồi, cứ buông tay
Sao anh lại làm như thế này!

~ Đố các bạn đây bài j !

1
7 tháng 2 2021

chịu e ko biết

Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương...
Đọc tiếp

Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.

Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương Nhược Thiếu đến gần.

Điệu bộ của cuộc gặp mặt lên đến cao trào, Dương Nhược Thiếu không hề có chút thay đổi nào về thái độ. Ông nhìn Trần Mặc Cảnh với ánh mắt sắc lạnh, một tay vẫn đúc túi quần bước đến.

" Không phải tao đã cảnh báo mày rồi sao? Đừng đặt chân lên nước Mỹ này khi Hiểu Tình còn ở đây " Dương Nhược Thiếu rút tay ra khỏi túi quần, bàn tay gân guốc ấy của ông có thể coi là thứ biểu hiện tốt nhất cho sự tức giận hiện tại.

Cổ áo còn nhăn nheo của Trần Mặc Cảnh ngay sau khi bị ông túm lấy, cả người anh liền bị  quật ngã một cách dễ dàng. Thân xác cậu thanh niên có thể nói trong cảnh tượng này dù có mang thân hình nóng bỏng, gương mặt tuấn mỹ thì bị hạ gục bởi một ông bố đã 48 tuổi thì chẳng có gì để nói. 

Trần Mặc Cảnh chống tay ngồi đứng dậy rất dễ dàng, anh cũng chẳng phải cậu nhóc năm xưa muốn đánh là đánh, muốn vứt đâu thì vứt nhưng với một người đi trước mà anh đã mang ơn như Dương Nhược Thiếu. Anh chỉ có thể cúi đầu để tôn trọng ông.

Khẩu miệng Trần Mặc Cảnh định mở lời nhưng lại nín thinh, anh đưa bộ dạng lạnh lùng ra để chịu đòn thay vì nói một lời với Dương Nhược Thiếu. 

Một lần nữa cho anh cảm nhận, cú đá chân của ông quá mức một người tầm tuổi đó, trong người ông gần như vẫn đang sống ở cái tuổi 30.

Dương Nhược Thiếu cúi người xuống, nắm chặt lấy cổ áo Trần Mặc Cảnh khẩu miệng đầy sức khinh bỉ ." Dù là con gái tao sai, dụ dỗ mày hay không.. Thì tao nói cho mày biết. Lệnh cấm  bước chân lên nước Mỹ là tao đưa ra, mày là người chấp thuận " 

Trần Mặc Cảnh chưa trả lời, anh chỉ đưa mắt nhìn người con gái đã giảm đi đến mấy phần nhiệt độ trong cơ thể. Dương Hiểu Tình bây giờ khác với vài tiếng trước còn cầu xin anh, cô ấy hết sức lạnh nhạt. Đôi mắt xinh đẹp trong như làn nước giờ chứa đầy những hận thù gẩn màu đục.

" Chú Dương, lần này là cháu có việc " Anh ta không phải điệu bộ cầu xin, không phải là giọng nói sợ hãi. Mà tất cả đều xuất phát ra từ cõi lòng giá lạnh như một viên pha lê, cứng rắn, kiên cường, khó sứt mẻ.

Dương Hiểu Tình cả người đau nhức, cô không còn trụ nổi nữa nhưng gương mặt từ khi biết người thanh niên đó mang cái tên Trần Mặc Cảnh thì đến cả một ánh nhìn cũng khiến anh ta cảm thấy nhói lòng. Cô không nghĩ thời gian nhanh trôi, anh cũng thay đổi quá nhiều, từ tóc, cách ăn mặc, cả khuôn mặt nữa. Gương mặt ấy có nét đẹp cuốn hút ánh nhìn, vẻ đẹp tuấn mĩ của một người hai mươi tám tuổi sao cô lại không nhận ra dù chỉ là một chút quen thuộc. Hay là đã quên.. nếu đã quên sao còn đau nhói ở lồng ngực chứ?

" Ba được rồi, chuyện xưa bỏ qua đi. Con mệt rồi " Dương Hiểu Tình cố nhấc những bước chân đau đớn đến tê liệt về phía chiếc xe đỗ hiên ngang giữa đường phố.

Dương Nhược Thiếu im lặng vài giây nhìn đứa con gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ của mình, ông buông cổ áo Trần Mặc Cảnh ra rồi quay lưng rời đi. 

Dương Hiểu Tình bước đến bậc thang thứ hai thì được ba bế bổng lên đi thẳng về phía xe, ông ấy vẫn dịu dàng như trước với cô. Ông ấy không quan trọng cô bị vấy bẩn, việc ông quan tâm là cô có an toàn không?

Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh về căn biệt phủ phía bắc nước Mỹ..

Dương Hiểu Tình khi về đến nhà không gặp Hàn Như Tuyết, có lẽ bà ấy mệt mỏi nên đã chợp mắt rồi. Dương Nhược Thiếu cũng hiểu cho lần đầu của con gái mình, ông bế cô về tận phòng kéo chăn đến ngang bụng. 

" Nghỉ ngơi đi, mẹ con chưa biết đâu. Đừng lo " Ông đánh trúng tâm lí của cô, sự dịu dàng đó thoáng qua đủ cho Dương Hiểu Tình bớt bất an.

[... ]

Hai ngày thoáng qua, Dương Hiểu Tình chỉ nhốt mình ở trong phòng. Hiện tại cô chưa ổn định được tâm lí, cô vẫn chưa tin mình gặp lại người đó trong một hoàn cảnh thảm hại như vậy .

Cũng không phải là giam giữ mình mãi trong nhà, ngày thứ 3 không còn quá áp lực với Dương Hiểu Tình. Cô cũng chịu khó tìm chỗ khuây khỏa bản thân, nhưng đi đâu cũng phải có người của ba đi theo cũng có chút bất tiện.

Ở gần cuối phía bắc của nước Mỹ, nơi hàng loạt những tay thiện xạ ngầm tụ tập để so tài với nhau. Đây là lần thứ ba trong đời Dương Hiểu Tình đặt chân đến đây, có lẽ đó sẽ là nơi mà cô có thể giải tỏa hết mọi thứ hiện tại.

Sự đón tiếp với một mĩ nữ nhỏ tuổi ở đây luôn nồng nhiệt như lần đầu cô đặt chân đến, mọi người ở đây rất thoải đó là điều duy nhất cô nghĩ nơi đây hợp với mình. 

" Chị Tình, đến rồi sao? " Có lẽ mọi người ai cũng thắc mắc tiếng gọi này, cậu ấy là em trai cô _ Dương Tử Hàn. Một người bỏ học để đến đây pha chế rượu hay cũng là để bắt chuyện với mấy tên trong giới đen.

Dương Hiểu Tình đưa bàn tay lên chỉ tín hiểu cho mấy tên vệ sĩ ra ngoài được rồi. 

" Định vào chơi luôn, hay uống chút gì đây? " Dương Tử Hàn khoác vai cô, hai người cùng nhau bước vào thế giới bên trong. 

" Đi vào đã, ăn uống chút chị bao mày " 

Hai người dáng vẻ bước vào khiến ai cũng nhún nhường đường đi, tay nghề được Dương Nhược Thiếu đào tạo quả chưa bao  giờ khiến người đối đầu thua mà không nể. Sự hội gặp của Dương Hiểu Tình ở đây thì rất ít, ông cho cô học mấy thứ này là để tự vệ chứ không phải như Dương Tử Hàn. Là con trai nên việc ra nhập là sớm muộn của cậu nhóc vừa chớm đủ tuổi trưởng thành.

Trong căn phòng lớn chỉ có đến 3 nhân vật, người đàn ông lạ kia ngồi một phía mặt mũi bị che đi bởi chiếc mũ nhìn qua không có dung mạo. Dương Hiểu Tình cũng không để ý, cô nên tranh thủ thời gian trước khi Dương Nhược Thiếu có thể phóng xe tới đây đưa cô về.

" Tình, bạn em mới nhập được một loại hoa hướng dương giống khá tốt. Chị muốn trồng lại không? " Mũi đạn vừa kịp chạm đúng tâm thì Dương Tử Hàn lên tiếng. 

Người con gái đó đờ ra một lúc không nói gì, cô ngước mắt lên trần nhà hít một sâu rồi lên tiếng " Liệu nó có chết không? Đã năm năm nó chưa kịp nở đã chết rồi " 

Người đàn ông kia bỏ chiếc mũ đen ra, gương mặt đó quen thuộc đó chứ? Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy nói lên vài lời khiến trái tim nữ nhân gần như bị phá hủy." Tình, em chưa bỏ cuộc sao? "  

Gương mặt Dương Hiểu Tình nghệt ra, hóa ra cái duyên số giữa cô vào anh lại dài đến vậy? Lại gặp rồi.. 

" Chúng ta thân mật đến vậy sao? Trần Mặc Cảnh qua năm năm anh cũng hiểu mà " Giọng nói cô lành lành đáp lại anh, cô chưa từng nghĩ sẽ có sự gặp mặt anh trùng hợp đến vậy.

Dương Tử Hàn ánh mắt đục ngàu nhìn Trần Mặc Cảnh, năm đó nếu không phải cậu còn quá nhỏ tuổi thì có thể lôi bước chân anh ta lại, ép anh ta  nói với chị ấy một lời xin lỗi. Hay có thể bay qua Anh Quốc nói với anh ta, hồi đáp những bức thư, cuộc gọi, tin nhắn của chị tôi đi." Một người đàn ông thất hứa đến năm năm quay lại.. Không đáng đâu Trần Mặc Cảnh " 

" Tôi không đáng cũng không cần cậu lên tiếng " Trần Mặc Cảnh hết sức lạnh nhạt, sự cao ngạo, lòng tự tôn trong anh ta vẫn còn rất cao. 

Bóng người đó lướt qua người Dương Hiểu Tình mang theo mùi hương lạ, anh ấy thay đổi thật rồi đó chứ? Chẳng phải anh ấy thích mùi dịu nhẹ đan xen chút cố điển và đồng thời thể hiện được con người mình ở trong giới thượng lưu sao?  Anh ấy khác rồi...

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền "

4
19 tháng 1 2019

hay quá

# ĐoảnTrời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm...
Đọc tiếp

# Đoản
Trời đã khuya lắm rồi, tôi vừa làm xong đống bài tập chất cao như núi của giáo viên giao cho. Thật là mệt chết đi được ~. Ngả lưng xuống giường, tôi vội vàng cầm con dế yêu quý để xem tin nhắn mà ny gửi cho. Đây có lẽ là một thói quen không thể bỏ được của tôi rồi. Nhưng có lẽ làm tôi thất vọng, hụt hẫng. Không một tin nhắn gửi đến hỏi han như mọi khi, tôi cũng cảm thấy buồn lắm chứ. Chắc có lẽ anh ấy bận rồi cũng nên.
Nằm cảm thấy chán chường, tôi bấm thử vào nick facebook của anh để chơi cho đỡ chán, cũng lâu rồi tôi không vào nick của anh. Ồ, nick anh cũng khá nhiều thông báo, tin nhắn đấy. Nhưng tôi không rảnh mà xem trộm tin nhắn của anh, tôi chỉ lướt lướt bản tin mà thôi. Lướt mãi cũng chán tôi định off thì bỗng có tin nhắn Bảo Anh gửi đến và dòng chữ hiện lên:
- ck, bao giờ anh đá con Dương vậy?- Bảo Anh
- Từ từ đã nào, còn phải có trò vui cho màn kết chứ eiu.- Nhật Minh
- Không chịu đâu, dù gì anh cũng thắng cuộc lũ bạn rồi mà.- Bảo Anh
- Anh phải tốn công lắm mới tán được con mọt sách lạnh lùng ấy giờ phải chơi tý đã chứ.- Nhật Minh
- Hư hư anh thích trêu đùa mà bỏ mặc em à - Bảo Anh
- Anh chỉ yêu mình em mà thôi, làm sao mà bỏ được.- Nhật Minh
............
Những tin nhắn ấy đã đập vào mắt tôi. Tôi lúc này cảm giác thật là hỗn lộn chỉ có thể miêu tả bằng từ '' đau ''. Tôi ước gì đây chỉ là ảo tưởng mà thôi. Tôi- Ánh Dương này đang làm con rối cho họ ư? Rồi bạn thân tôi- Bảo Anh; người mà tôi yêu, tin tưởng, luôn nói yêu tôi thật lòng- Nhật Minh cũng lừa rối tôi ư? Họ là những người mà tôi luôn tin tưởng, giúp tôi vui vẻ, hòa đồng với mọi người thì ra là đang giễu cợt tôi

Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi nhắn tin gửi cho Nhật Minh:
- Chúng mình chia tay đi.
cố gắng mãi tôi mới nhắn được dòng chữ chia tay với anh ấy. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Tôi chặn hết tài khoản facebook, cắt đứt liên lạc với họ- những con người đã lừa dối tôi.

Cả đêm hôm đó, tôi khóc. Khóc vì thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến nỗi không biết người ta đang đem mình ra cá cược. Tôi thấy thật hận mình. Tôi tự nhủ chỉ hnay tôi yếu đuối mà thôi, từ mai tôi sẽ sống tốt hơn.
_____________dải phân cách__________________
Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đi đến trường. Nhưng với khuôn mặt lạnh băng, không cảm xúc. Đâu còn sự hồn nhiên của cô gái 18 tuổi, tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cảm thấy mình không thể như vậy, tôi không muốn mình bị tổn thương.
Những lời bàn tán về tôi vì thay đổi, nhưng tôi mặc kệ. Cô bạn thân giả tạo của tôi còn rối rít hỏi thăm:
- Bạn sao vậy? Có chuyện gì buồn à, tâm sự với mình đi
Nếu như là Anhs Dương ngày trước thì có lẽ đấy là một câu nói làm tôi vô cùng cảm kích và sẽ kể hết mọi buồn phiền cho cô ta nghe. Nhưng tôi giờ đã khác, câu nói đó làm tôi muốn ói ra mà thôi. Nhếch mép cười khinh bỉ cô bạn, tôi mỉa mai:
- Tôi vẫn tốt. Tốt vì mình đã đc trở thành 1 con rối rất hữu ích cho người ta.
Và tôi bước đi, gặp ánh mắt khó hiểu của Nhật Minh tôi chỉ cười lạnh.
từ đó tôi bỏ mặc tất cả chỉ chú tâm học và học mà thôi. Tôi muốn mình học thật giỏi để còn sang Mỹ du học, tôi muốn trốn tránh tất cả, rời khỏi nơi mà tôi coi là ác mộng.
______________3 tháng sau______________________
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày bế giảng rồi. Bước trên con đường đến trường với lòng tràn đầy hân hoan. Tôi rất vui vì mình đã đc đứng đầu thủ khoa, và còn vui hơn nữa, ngày mai tôi sẽ rời xa nơi này, có thể một thời gian dài hoặc là mãi mãi.
Buổi lễ kết thúc với sự buồn tẻ như mọi năm không hơn, không kém.
Lặng lẽ ra bước ra phía sau trường, tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm nào đó. Nơi này vẫn thật yên tĩnh, rất hợp với kiểu mọt sách của tôi. Chính tại nơi đây, Nhật Minh đã tỏ tình tôi; và chính tại nơi đây, anh ấy đã đeo bám dai diết tôi để tôi đồng ý. Quanh đây đâu đó có tiếng cười của anh, những câu nói ân cần, những câu trêu đùa tôi để muốn tôi cười, anh đã cho tôi mượn bờ vai để dựa khi tôi buồn,.... Có lẽ là ở đâu quanh sau trường cũng có hình ảnh tôi và anh. Say sưa với suy nghĩ của mình, bỗng sau lương tôi bỗng có giọng nói trầm ấm:
- Anh cần lời giải thích vì sao em muốn chia tay với anh?
Quay đầu lại, tôi lạnh nhạt nói:
- Hừ, anh chỉ lừa dối tôi. Xem tôi là con cờ để cá cược với bạn bè chứ không hơn không kém. Yêu ư? thật nực cười.
Anh không nói gì, cũng phải thôi, đấy là sự thật. Tôi bước đi để lại cho anh câu:
-Anh đã thắng rồi. tôi sẽ buông tay, anh hãy đi đi không phải gượng ép yêu tôi đâu.
Tôi bước đi thật nhanh, sợ mình sẽ yếu đuối và bật khóc trước người khác mất. Dù sao cũng cám ơn họ. Họ đã mang cho tôi một thanh xuân ngọt cũng có, đắng cũng có. Nhờ vậy tôi đã trưởng thành rồi, bước theo con đường phía trước nơi sẽ chào đón tôi.

___________________________________________________________________

Gửi cậu

Thanh xuân-quãng thời gian mà ai cũng sẽ trải qua. Tớ cũng đã đi qua rồi, nó ngọt, đắng, cay,...đầy đủ tư vị. Tớ cứ ngỡ, treenmais trường,, cuộc sống của tớ sẽ bình lặng mà trôi đi nhẹ nhàng, nhưng thật may mắn đã có cậu bước vào con đường lạnh lẽo mà tớ đang đi, cùng tớ rảo bước. Trên con đường ấy luôn có chàng trai tươi cười với tớ, nói chuyện cùng tớ, kiên nhẫn làm bạn với tớ. Cậu tiếp cận tớ vì mục đích, tham vọng của cậu. Nhưng dù sao tớ cũng rất vui, cám ơn ccaauj vì đã ở bên tớ. Cám ơn đã đi cùng tớ trên một đoạn đường, cám ơn đã bước vào thanh xuân của tớ. Chẳng thể biết cùng tương phùng không, nhưng không sao, cậu vẫn là một kí ức tươi đẹp trong tớ....

__________

Bạn đọc, bạn thấy nó không hay, ừm bạn có thể góp ý, tôi rất sẵn lòng....Mong chiếu cố

#truyện cũ

2
3 tháng 11 2024

Pịa của Quân ở Tây Bắc

3 tháng 11 2024

Thì gọi là pịa quân tây bắc

 

Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng. Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.- Miu là do anh đem về...
Đọc tiếp

Mấy hôm sau, Niệm Kha cũng không đến làm phiền Yên Chi.

Đến cuối tuần, anh bất ngờ đến nói muốn đưa cô đi làm thủ tục ly hôn. Một tuần qua, anh đã nghĩ thông suốt, chấp nhận hiện thực là cô sẽ không tha thứ cho mình, nên anh quyết định buông tay.
- Yên Chi, em không muốn nuôi Miu sao?
Yên Chi lạnh nhạt ừ một tiếng. Sợ anh lại hỏi nhiều, cô còn bổ sung thêm một câu.
- Miu là do anh đem về thì anh đem đi đi.
- Em sẽ không sao chứ? Em yêu con như vậy...
- Tôi chưa bao giờ yêu con bé. Suốt ngày quấn lấy tôi, phiền chết đi được. Còn nữa, nếu tôi mang con bé bên mình sẽ làm những người đàn ông sợ chạy mất. Như vậy thì sao tôi kết hôn được đây?
Yên lặng lắng nghe, Niệm Kha không nói gì, duy trì tư thế lái xe, gương mặt anh không có biểu hiện gì bất thường, vẫn thâm trầm như anh trước đây.
Không khí trong xe lắng xuống. Đến tận khi xe rẽ vào nhà, Yên Chi chuẩn bị mở cửa đi xuống, Niệm Kha mới mở miệng.
- Em để Miu ở đây một thời gian nữa, anh sẽ từ từ nói chuyện với con, anh sẽ sớm mang con đi không làm phiền em nữa.
Yên Chi lười mở miệng, chỉ khẽ gật đầu.
Cả hai đều hiểu, Vị Thanh còn nhỏ, mẹ ruột mất chưa lâu. Khó khăn lắm mới có lại được tình thương của mẹ. Nếu nó biết một lần nữa nó không có mẹ, nó sẽ đau buồn đến dường nào?
- A, mẹ về! Ơ, mà ba đâu rồi? Ba không về cùng mẹ sao?
Vị Thanh chạy ra đón cô, mặt mày hớn hở. Nhìn quanh không thấy ba ba, mặt nó liền xìu xuống.

- Có việc, đi trước rồi.

- Mẹ, có phải ba mẹ làm hòa rồi không?

- Trẻ con đừng hỏi nhiều.

- Con không phải trẻ con, con lớn rồi mà.

- Thấp hơn mẹ thì vẫn là trẻ con.

Hai người một lớn một nhỏ, lớn một câu, nhỏ một câu đến tận khi vào trong nhà.

......

Vị Thanh không biết chuyện ba mẹ ly hôn. Nó vẫn vui vẻ cười đùa. Còn cố ý trước mặt Yên Chi nói tốt cho ba ba.

Con bé không biết, tình cảm Yên Chi dành cho Niệm Kha sớm đã hóa thành thù hận. Thù hận đó tự cô còn không thể hóa giải, huống hồ là con bé.

Yên Chi dành khoảng thời gian ngắn cuối cùng đối xử tốt với Vị Thanh. Cô không lạnh nhạt, cũng không đặc biệt ân cần. Cô sợ mình cho đi quá nhiều tình cảm, lúc con bé rời đi rồi cô sẽ đau lòng.

- Miu, mẹ thực sự rất yêu con, chính vì yêu con, sợ con theo mẹ sẽ không vui, sợ con thiếu tình thương của ba, nên mẹ mới chọn từ bỏ... Con đừng giận mẹ, cũng đừng buồn, rồi ba sẽ tìm cho con một người mẹ mới, người đó sẽ thay mẹ yêu thương con. Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi...

Yên Chi ôm chặt con gái ở trong lòng, khẽ vuốt mái tóc mềm như tơ của con bé. Con bé ngủ say trong lòng cô, đôi môi hình như đang cười.

Cô để Vị Thanh đi với Niệm Kha, không phải vì cô không yêu con bé, mà cô sợ quyết định không kết hôn của mình sẽ làm con bé thiếu đi tình thương của ba.

Cô nói với Niệm Kha không yêu thương Vị Thanh là nói dối. Nói với anh muốn cùng người đàn ông khác kết hôn cũng là nói dối.

Cô đã dành thời gian hai mươi năm để gặp, để quen và để yêu anh. Yêu một người thật lâu, để quên một người chắc cũng phải lâu như vậy. Huống hồ, có người đàn ông nào biết cô không thể sinh con mà còn muốn kết hôn cùng cô?

Cô đã định không kết hôn nữa, cũng không muốn yêu ai nữa. Một mình sống đơn độc đến già, có khi lúc chết đi cũng có một mình. Đơn độc như chính cái cách cô đã đến với thế giới này vậy.

......

Yên Chi đã chuẩn bị tâm lý rời xa Vị Thanh. Nhưng không ngờ, lúc con bé thật sự rời đi, cô lại rơi vào trầm cảm nghiêm trọng.

Ngày hôm đó, cô có hẹn với Mỹ Nhân đi xem một chỗ tốt để thuê mở tiệm bánh.

Cô định sau này sẽ dùng tiệm bánh này để sống. Còn tiền Niệm Kha cho cô gọi là phí hôn nhân kia cô đều trả cho anh, cả căn nhà đứng tên cô.

Lúc cô trở về nhà, gọi Vị Thanh mấy lần đều không nghe con bé trả lời, tìm khắp nhà đều không thấy. Cô nóng ruột định gọi điện thoại cho Niệm Kha thì thấy tin nhắn anh gửi "Anh mang Miu đi rồi, em yên tâm"

Không biết đứng lặng người bao lâu, Yên Chi tay cầm điện thoại, thẫn thờ đi lên lầu.

Tất cả đồ đạc của Vị Thanh đều không còn. Trong một buổi chiều, hai cha con dọn dẹp cũng nhanh thật, nói đi liền đi, một lời từ biệt cũng không có.

Không phải đây là kết quả cô mong muốn sao? Bọn họ đều đi cả rồi, cô nên vui mới phải.

Đèn trong nhà không bật, trong góc phòng, Yên Chi ngồi ôm gối, mắt vô hồn nhìn xuống nền nhà, nửa giây chớp mắt cũng không có.

"- Mẹ xem, hoa cẩm tú cầu nở màu hồng kìa. Đều nhờ ba hóa phép cho đó. Mẹ, mẹ thấy đẹp không?

- Ừ.

- Ừ là sao? Con hỏi mẹ đẹp không thì mẹ phải trả lời là đẹp hoặc không đẹp! Mẹ hiểu rồi chứ?"

"- Mẹ ơi mẹ, có phải lúc nhỏ mẹ dùng cái vòng tay như thế này để cầu hôn với ba không?

- Nói bậy!

- Là ba nói với con mà. Ba còn dạy con đan nữa đó nha. Mẹ thấy con làm có đẹp không?

- Tạm được.

- Con có làm tặng mẹ một cái, để con đeo vào giúp mẹ"

"- Mẹ, có mèo con ở ngoài kia không có mèo mẹ, nhìn rất đáng thương, mẹ cho con nuôi nó nhé?

- Không.

- Cho con nuôi đi mà mẹ, đi mà!"

"- Mẹ, mẹ có biết con giống mẹ ở chỗ nào không?

- Không biết.

- Là đôi mắt. Ba nói lúc con cười, mắt con sẽ giống như mắt mẹ. Mẹ con mình cùng cười lên xem thử đi.

- Không muốn.

- Đi mà mẹ, cười lên một cái thôi!"

Từng góc nhà đều văng vẳng tiếng Vị Thanh. Yên Chi bị những hình ảnh kia làm cho ngơ ngẩn, có lúc cô còn đáp lại. Đêm nằm ngủ, cô còn mơ thấy con bé. Lúc tỉnh lại, chỉ có mình cô trong căn nhà rộng lớn, không có hơi ấm, không có vui vẻ, chỉ có không khí lạnh lẽo bao trùm.

Cô ở trong tình trạng đó hơn một tuần liền. Nếu không có cô bạn Mỹ Nhân kéo cô ra, chắc cô vẫn còn tin Vị Thanh vẫn chưa rời đi.

......

Trong suốt một tuần đó, Niệm Kha cũng không lấy gì thoải mái.

Anh đưa Vị Thanh sang Mỹ để ba mẹ nuôi chăm sóc, mẹ nuôi rất thích con bé, cưng còn hơn bảo bối.

Anh cũng sẽ về Mỹ, nhưng không phải bây giờ. Anh còn công việc cần bàn giao lại, anh đang sắp xếp người thay mình điều hành công ty. Anh vùi đầu vào làm việc, cố gắng không nghĩ đến Yên Chi, tập quên đi cô.

Không nghĩ tới, vào một buổi tối, anh nhận được điện thoại Yên Chi gọi tới.

- Anh bây giờ có thể đến quán bar X đem Yên Chi về được không? Cô ấy... tôi không quản được nữa rồi.

1
Lời Bài Hát Anh Là AiAnh là ai nỗi nhớ khôn nguôi là anhMưa phùn rơi từ nơi quá khứ như đưa về đâuTôi đang ở đây cơn mưa làm rơi ướt vai vì ai.. vì sao?Giờ anh ở đâu?Anh là ai ngày mai nếu bước chân tôi cô đơn vềAnh là ai mà tôi cứ luôn luôn đợiTừ khi nào biết yêu rồiTừ lâu tôi muốn nói về anh.Anh là ai?Khiến nước mắt cứ rơi rơi nhẹAnh là ai?Đã giết chết hết bao hy vọngAnh là...
Đọc tiếp

Lời Bài Hát Anh Là Ai

Anh là ai nỗi nhớ khôn nguôi là anh
Mưa phùn rơi từ nơi quá khứ như đưa về đâu
Tôi đang ở đây cơn mưa làm rơi ướt vai vì ai.. vì sao?
Giờ anh ở đâu?
Anh là ai ngày mai nếu bước chân tôi cô đơn về
Anh là ai mà tôi cứ luôn luôn đợi
Từ khi nào biết yêu rồi
Từ lâu tôi muốn nói về anh.
Anh là ai?
Khiến nước mắt cứ rơi rơi nhẹ
Anh là ai?
Đã giết chết hết bao hy vọng
Anh là ai?
Chắc có lẽ vẫn như xưa, chắc có lẽ mỗi tôi yêu anh
Anh là ai?
Khiến phút chốc trái tim rung động
Anh là ai?
Mang yêu thuơng theo sau dường như
Lang thang trôi đi đâu tìm kiếm
Vì nhớ anh, thuơng anh, tìm anh nơi nỗi đau
Vì nhớ anh, thuơng anh, tìm anh trong giấc mơ.
Ver. 2
Anh là ai ngày mai nếu bước chân tôi cô đơn về
Anh là ai mà tôi cứ luôn luôn đợi
Từ khi nào biết yêu rồi
Từ lâu tôi muốn nói về anh.
Anh là ai?
Khiến nước mắt cứ rơi rơi nhẹ
Anh là ai?
Đã giết chết hết bao hy vọng
Anh là ai?
Chắc có lẽ vẫn như xưa, chắc có lẽ mỗi tôi yêu anh.
Anh là ai?
Khiến phút chốc trái tim rung động
Anh là ai?
Mang yêu thuơng theo sau dường như
Lang thang trôi đi đâu tìm kiếm
Vì nhớ anh, thuơng anh, tìm anh nơi nỗi đâu
Vì nhớ anh, thuơng anh, tìm anh trong giấc mơ.
Khiến nước mắt khẽ rơi rơi nhẹ (là ai khiến nước mắt em phải rơi)
Đã giết chết hết bao hy vọng (anh là ai..)
Chắc có lẽ vẫn như xưa chắc có lẽ mỗi tôi yêu anh (mỗi tôi vẫn yêu)
Khiến phút chốc trái tim rung động (con tim em yêu anh mất rồi)
Mang yêu thuơng theo sau dường như
Lang thang trôi đi đâu tìm kiếm
Vì nhớ anh, thuơng anh, tìm anh nơi nỗi đâu
Vì nhớ anh, thuơng anh, tìm anh trong giấc mơ.

BÀI NÀY CHẮC CÓ LẼ CÓ NGƯỜI BÍT VÀ SẼ CÓ NGƯỜI KO BÍT NHƯNG ỦNG HỘ NHÉ TRANG CÁ NHÂN LUÔN CHỜ CÁC BN KB

9
3 tháng 2 2019

Bài này của Phương Ly nghe êm tai lém

3 tháng 2 2019

rảnh hén

1. Tên thật của Jimin là Park Jimin2. Jimin thích số 33. Màu Jimin thích là màu xanh da trời, và màu đen4. Jimin thuộc nhóm máu A5. Gia đình Jimin còn có bố. mẹ và cậu em trai6. Ngày sinh của Jimin là 13/10/19957. Jimin là fan boy của BigBang đặc biệt là Taeyang * thánh cuồng Taeyang *8. Jimin chuyển đến Busan High School of Arts tại khoa múa hiện đại và đến đây sau khi giáo viên dạy nhảy của mình đề nghị đến...
Đọc tiếp

1. Tên thật của Jimin là Park Jimin

2. Jimin thích số 3

3. Màu Jimin thích là màu xanh da trời, và màu đen

4. Jimin thuộc nhóm máu A

5. Gia đình Jimin còn có bố. mẹ và cậu em trai

6. Ngày sinh của Jimin là 13/10/1995

7. Jimin là fan boy của BigBang đặc biệt là Taeyang * thánh cuồng Taeyang *

8. Jimin chuyển đến Busan High School of Arts tại khoa múa hiện đại và đến đây sau khi giáo viên dạy nhảy của mình đề nghị đến thử giọng cho một công ty giải trí.



Jimin, “Tôi vào một trường nghệ thuật ở Busan! Nhưng kể từ khi tôi trở thành một thực tập sinh, tôi có những bài học cho đến khi trời bắt đầu sáng và tôi ngủ trong lớp học (cười). ”

9. Mẫu người lý tưởng của Jimin -> “Tôi thực sự thích những cô gái đẹp và dễ thương. Phải nhỏ hơn tôi, cô gái dễ thương và quyến rũ .” *chắc không phải mình kakak *

10. Jimin luôn cảm thấy thực sự có lỗi và khó khăn vì đã đá các thành viên còn lại trong quá trình thực hiện ‘No More Dream’

11. Jimin luyện tập bất cứ khi nào cậu ấy có thời gian rảnh, cậu ấy thật sự rất chăm để tập luyện. Jimin chỉ ngủ ba giờ một ngày, cậu ấy đã luyện tập quá nhiều

12. Jimin thích kiểu thời tiết nắng và mát mẻ, đeo tai nghe trong khi nghe nhạc vì nó đem lại cảm giác rất tốt

13. J-Hope, Jimin, và Jungkook thường sẽ kiên trì luyện tập cho đến lúc nữa đêm hoặc đôi khi thậm chí 1 hoặc 2 giờ sáng

14. Jimin nhảy popping từ năm lớp 8 và đã quan tâm đến các loại hình sự nghiệp sau khi xem buổi biểu diễn của Rain.

15. Jin nói body của Jimin đã thực sự rất tuyệt khi lần đầu tiên anh gặp cậu ấy.

16. Khi Jimin viết lời bài hát và đưa nó cho Suga. Suga đã nói, “Em gọi nó là lời bài hát?!” (lời bài hát nghe như của những đứa con nít) Suga nói với Jimin mang lời bài hát khác đến để đưa bài hát của họ. Nhưng, cuối cùng, Suga không thể sử dụng Lyrics Jimin của.

17. Jimin có rất nhiều kiến thức về chăm sóc da.

18. Quê của cậu ấy là Busan.

19. Tạo hình của Jimin giống như là Rain, Taeyang (Bigbang) và Chris Brown.

20. Jimin có rất nhiều ước mơ. Cậu ấy thậm chí còn muốn có con người từ Galaxy Express 999.

21. Jimin phương châm -> “Hãy trở thành một người thật cool hoặc đẹp trai. Muốn trở thành một người cool bên ngoài lẫn bên trong. ”

22. Jimin thể hiện màu sắc của BTS là vàng.

23. Jimin thường tự giải quyết những vấn đề của mình. Nếu cậu ấy không thể giải quyết nó, cậu ấy sẽ chia sẻ với V. * 95 line shipper *

24. Nếu Jimin có người yêu, cậu ấy muốn cho cô ấy mọi thứ. Trước tiên là, cậu ấy muốn nắm tay cô.

25. Nếu Jimin có một sức mạnh siêu nhiên cậu ấy muốn nói chuyện với con chó và động vật.

26. Tất cả thành viên cho biết, Jimin là một thành viên tốt hơn so với những người khác.

27. Jungkook luôn trêu chọc Jimin về chiều cao của Jimin28. Điều Jimin quyết tâm nhất -> ” sự thẳng thắn mình luôn để đầu tiên. Điều này có rất nhiều ý nghĩa, nhưng mình muốn có được vị trí đầu tiên trong 1 chương trình âm nhạc và mình cũng muốn nhận được giải thưởng thực quan trọng tại một số lễ trao giải. ”



29. Jimin nickname là Park Jiminie (Suga nói), Dolly. * bây h là CHIM CHIM kakaka*

30. Jimin thích nhất món thịt (thịt lợn, thịt bò, thịt vịt, thịt gà), trái cây, món hầm kimchi jjigae.

31. Jimin mẫu người lý tưởng là một cô gái đẹp và dễ thương, phải nhỏ hơn anh ta.

32. Thói quen khi Jimin nhảy hoặc di chuyển cùng với âm nhạc không có vấn đề về các vị trí.

33. Trong 10 năm, Jimin muốn trở thành một ca sĩ thật cool. Cậu ấy thật sự rất thích đứng trên sân khấu

34. Vật yêu thích nhất của cậu ấy là New era (snapbacks), khăn quấn đầu

35. Khi Hallowen, Jimin muốn mặc một Dinosaur custom

36. Q) Jimin và V đã được nhận vào Big Hit sau khi cuộc thi tuyển, bạn có nhớ những buổi thử giọng của bạn là như thế nào không?



– Jimin, “Tất nhiên. Đó là lần đầu tiên của mình, mình chua bao giờ đi thử giọng, khi mở cửa tay của mình đã rung lên rất nhiều. Mình cũng nhớ rằng giọng của mình đã không ổn rất nhiều trong khi hát. Nhưng vì mình bắt đầu nhảy khi còn nhỏ, nên mình đã nhảy rất tự tin. ”

37. Q) Nếu bạn so sánh Jimin với một thứ gì đó, thì nó sẽ là gì?

– Jungkook, “tê giác.”

– Jimin, “Một con sóc.”

– V, “dol hareubang Jeju ( Tượng đá)”

– J-Hope, “Đứa trẻ cơ bắp. Và cũng có thể trông giống như một cún con? Em ấy trông thật dễ thương và cũng có một mặt khác nữa của em ấy , em ấy không lắng nghe mọi người. ”

– Rap Monster, “Geodude (Một nhân vật trong Pokemon).”

38. Jin, “Vào một ngày rất mệt mỏi, Jimin đã rơi ra khỏi giường với một âm thanh thudding lớn. Jimin và tôi đã rất xấu hổ. ”

39. Trong ký túc xá, Jimin phụ trách nhà bếp.

40. V cho biết, Jimin là thành viên của Bangtan và sẽ là người có bạn gái lớn hơn tuổi của mình

41. nickname của cậu ấy là Ddochi vì kể từ khi học trung học, bạn bè của cậu ấy nói rằng cậu trông giống như một con cún con, và để họ gọi cậu ấy đó

42. Ước muốn Jimin trước khi ra mắt là anh muốn trở thành một ca sĩ kể từ khi học trung học. Jimin dự định tương lai của mình và nói với cha mẹ về việc này và họ vui đã vẻ chấp thuận. * sướng nhể *



43. Jimin, Bangtan là một gia đình mà cho phép cậu ấy đạt được ước mơ bấy lâu của mình.

44. Đối với Jimin, “mình không quyến rũ, nhưng đôi mắt của mình là sự quyến rũ.”

45. Những điều Jimin muốn lấy từ các thành viên khác là chiều cao Rap Monster, tài năng và ánh mắt của V, sự sạch sẽ của J-Hope co , kiến thức đa dạng của Suga.


46. Trong 10 năm nữa, Jimin muốn làm một nhạc sĩ được nhiều người hài lòng và công nhận

47. Bài hát yêu thích của Jimin khi đi “hót” karaoke là ‘Naman Barabwa’ (Only Look At Me) của Teayang vì trong quá khứ cậu ấy có tình cảm đơn phương. :’(

48. Jimin, “Tên thích của mình là Baby J và Kid còn một số lựa chọn khác nữa nhưng mình đã quyết định rằng Jimin là tốt nhất và kết thúc bằng cách sử dụng tên thật của mình.”

49. Jimin rất thích những bài hát trong album mini thứ 2 Skool Luv Affair là 상 남자 (Boy In Luv)

50. Jimin có điểm số 104 trên ‘Jump Rope Challenge MBC Show Campions “.

51. Q) Những khái niệm trang phục bạn mặc trong Sinulation Love Game? [Kstar Wonderland]

– Jimin: “Thật sự rất vui khi mặc nó.. Mặc một bộ đồ đó, vì mình muốn thể hiện sự cool của mình. Mình nghĩ rằng nó sẽ nam tính! Tôi 19 tuổi (cười) (tại thời diểm đó cậu ấy 19 tuổi)

0