K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

– Lần đâu đăng truyện nên sai xót gì mọi ngừi cứ nói 📷 Còn cãm thấy không thích thì cứ bấm nút cho qua chứng đừng cmt chữi ạ 📷 . Vào truyện lun nhé !– Mẹ kễ tui nghe câu truyện về ngừi dì ( Bạn thân cũa mẹ ) dì ấy không được đẹp vì mặt có 1 cục bứu rất to . nhưng được là dì ấy hiền lành . tốt bụng . nho nhã . Nhà thì ỡ có ôq nội và dì à . vì ba mẹ dì đi làm xa . lưc...
Đọc tiếp

– Lần đâu đăng truyện nên sai xót gì mọi ngừi cứ nói 📷 Còn cãm thấy không thích thì cứ bấm nút cho qua chứng đừng cmt chữi ạ 📷 . Vào truyện lun nhé !
– Mẹ kễ tui nghe câu truyện về ngừi dì ( Bạn thân cũa mẹ ) dì ấy không được đẹp vì mặt có 1 cục bứu rất to . nhưng được là dì ấy hiền lành . tốt bụng . nho nhã . Nhà thì ỡ có ôq nội và dì à . vì ba mẹ dì đi làm xa . lưc đó dì ấy tầm 20 tuỗi nhà thì nằm troq trung cư . trưa nào dì cũng ghé qua nhà ngoại tui đễ kiếm mẹ đi ăn rồi trò chuyện . không hiễu sao bữa đó mẹ tôi bão với dì là bận việc không đi được nên dì đi 1 mình đi . dì thì cũng không nói gì chĩ nói với mẹ tui là . khi nào rãnh bà ghé sang nhà tui chơi sẵng thăm ông nội . ông nôụ nhắc bà . rồi dì đi 1 mạch lên trung cư . vô tới nhà dì ngũ . không hiễu sao dì nghe có ai đó trên tầng trên kêu dì lên giúp ( Chĩ là mơ thôi nhé mọi ngừi vì lúc đó dì đang ngũ ) dì cũng chạy lên và rồi chuyện diễn biến không hay ập đến dì không rõ tại sao dì chết với tư thế thắt cỗ . lè lữi . mặt đồ đõ . mà nói đúq hơn dây thắt cỗ 9 là quần nâu cũa ôq nội dì ấy . kèm lá thư . ” Ông nội ! có 1 ông ỡ trên tầng trên bắt con phãi làm như vậy , ỗng ép con phãi làm theo không thì ỗng giết cã nhà mình . ông nội đừng buồn . con có hâm cháu cho ông nội xoq rồi . ông nội nhớ ăn ” ( mẹ tui không nói lí do vì sao dì chết ) tới đó đâí hôi . nhưq cãnh dì treo cỗ là ỡ nqoài cữa nhà dì nếu ai lên cầu thaq lên tới từng ba là thấy ngay và liền lun . lúc đó có chú ỡ truq cư đi đâu về í thì đi lên lầu tầm tới lầu 3 là ngay chỗ nhà dì . vừa thấy ôq tính la không hiễu lí do gì miện ú ớ .mà tình cơ mẹ tui lên thấy dì thắt cỗ mẹ tui khóc liệm mà muốn xĩu cũng không được mà mắt cứ nhìn dì mà khóc miết . lúc lo hậu sự ba mẹ dì về nhờ mẹ tui là ỡ lại giúp vì mẹ tui cũng côi ba mẹ dì như ba mẹ ruột í . lúc đó mẹ đồq ý ỡ lại . đêm đầu không sao . đêm thứ 2 ngừi đi viếng rất ích nên mẹ xin về trước đễ côi nhà nqoại sao . thì ra tới chỗ thắt cỗ mẹ thấy dì nqồi khóc .mẹ tui thì gan lắm chã sợ ma . vừa nhìn là bíc ngay dì liền chạy lại mà khóc rồi dì kễ lại mọi chuyện ỡ trên như tui kễ mấy bạn đâí cho mẹ tui bíc . mẹ tui chợt nhớt là ôq tầng 4 chết vì thất tình nên thắt cỗ tự tữ . dì tui thì hiền lành nên không biết là mình gặp ma hay không hay là gì gì đó mà nqe ôq ấy làm như vậy .sáq thứ 3 là đưa dì đi thêu . thì trước khi đi thêu . mẹ tui kêu gđ dì lên tầng 4 cúng và làm cầu siu cho ôq ấy kẽo ôq ấy phá gđ dì nữa . rồi cho đến gần 49ngày . dì về . dì bão mẹ tui . Nếu bữa đó không có bà giúp gđ tui là chạc sc ông nội tui cũng đi theo tỗ tiên rồi . ông ấy nói tôi là tôi mà làm gì không vừa lòng ông . ông cho cã nhà ăn trầu cùng tỗ tiên . Hờiii . nói thậc mọi ngừi . tui thì tui là ng tôn giáo . nhà ai cũng đạo mõi mẹ tôi không theo đạo nhưnq tôi tin lúc nào cũng có linh hồn oan ức xuq qanh mình đang đễ mình giúp họ giãi hàm ức . Truyện tui kễ là thôq điệp từ dì ấy cho mẹ tui bíc sự việc vì sao dì chết và mẹ tui cũng không muốn kễ cho tui nhưng khi nhìn lúc giỗ dì mẹ đìu khóc r than thỡ nqồi nch 1 mình miết hết 1 ngày giỗ r thôi . tui đành năn nĩ kễ lắm mới kễ . truyện kh ghê nhưng tui chĩ chia sẽ câu chuyện buồn cũa mẹ tui hôi . 100% là thật kh bịa chuyện khi liên quan đến tâm linh

0
Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương...
Đọc tiếp

Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.

Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương Nhược Thiếu đến gần.

Điệu bộ của cuộc gặp mặt lên đến cao trào, Dương Nhược Thiếu không hề có chút thay đổi nào về thái độ. Ông nhìn Trần Mặc Cảnh với ánh mắt sắc lạnh, một tay vẫn đúc túi quần bước đến.

" Không phải tao đã cảnh báo mày rồi sao? Đừng đặt chân lên nước Mỹ này khi Hiểu Tình còn ở đây " Dương Nhược Thiếu rút tay ra khỏi túi quần, bàn tay gân guốc ấy của ông có thể coi là thứ biểu hiện tốt nhất cho sự tức giận hiện tại.

Cổ áo còn nhăn nheo của Trần Mặc Cảnh ngay sau khi bị ông túm lấy, cả người anh liền bị  quật ngã một cách dễ dàng. Thân xác cậu thanh niên có thể nói trong cảnh tượng này dù có mang thân hình nóng bỏng, gương mặt tuấn mỹ thì bị hạ gục bởi một ông bố đã 48 tuổi thì chẳng có gì để nói. 

Trần Mặc Cảnh chống tay ngồi đứng dậy rất dễ dàng, anh cũng chẳng phải cậu nhóc năm xưa muốn đánh là đánh, muốn vứt đâu thì vứt nhưng với một người đi trước mà anh đã mang ơn như Dương Nhược Thiếu. Anh chỉ có thể cúi đầu để tôn trọng ông.

Khẩu miệng Trần Mặc Cảnh định mở lời nhưng lại nín thinh, anh đưa bộ dạng lạnh lùng ra để chịu đòn thay vì nói một lời với Dương Nhược Thiếu. 

Một lần nữa cho anh cảm nhận, cú đá chân của ông quá mức một người tầm tuổi đó, trong người ông gần như vẫn đang sống ở cái tuổi 30.

Dương Nhược Thiếu cúi người xuống, nắm chặt lấy cổ áo Trần Mặc Cảnh khẩu miệng đầy sức khinh bỉ ." Dù là con gái tao sai, dụ dỗ mày hay không.. Thì tao nói cho mày biết. Lệnh cấm  bước chân lên nước Mỹ là tao đưa ra, mày là người chấp thuận " 

Trần Mặc Cảnh chưa trả lời, anh chỉ đưa mắt nhìn người con gái đã giảm đi đến mấy phần nhiệt độ trong cơ thể. Dương Hiểu Tình bây giờ khác với vài tiếng trước còn cầu xin anh, cô ấy hết sức lạnh nhạt. Đôi mắt xinh đẹp trong như làn nước giờ chứa đầy những hận thù gẩn màu đục.

" Chú Dương, lần này là cháu có việc " Anh ta không phải điệu bộ cầu xin, không phải là giọng nói sợ hãi. Mà tất cả đều xuất phát ra từ cõi lòng giá lạnh như một viên pha lê, cứng rắn, kiên cường, khó sứt mẻ.

Dương Hiểu Tình cả người đau nhức, cô không còn trụ nổi nữa nhưng gương mặt từ khi biết người thanh niên đó mang cái tên Trần Mặc Cảnh thì đến cả một ánh nhìn cũng khiến anh ta cảm thấy nhói lòng. Cô không nghĩ thời gian nhanh trôi, anh cũng thay đổi quá nhiều, từ tóc, cách ăn mặc, cả khuôn mặt nữa. Gương mặt ấy có nét đẹp cuốn hút ánh nhìn, vẻ đẹp tuấn mĩ của một người hai mươi tám tuổi sao cô lại không nhận ra dù chỉ là một chút quen thuộc. Hay là đã quên.. nếu đã quên sao còn đau nhói ở lồng ngực chứ?

" Ba được rồi, chuyện xưa bỏ qua đi. Con mệt rồi " Dương Hiểu Tình cố nhấc những bước chân đau đớn đến tê liệt về phía chiếc xe đỗ hiên ngang giữa đường phố.

Dương Nhược Thiếu im lặng vài giây nhìn đứa con gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ của mình, ông buông cổ áo Trần Mặc Cảnh ra rồi quay lưng rời đi. 

Dương Hiểu Tình bước đến bậc thang thứ hai thì được ba bế bổng lên đi thẳng về phía xe, ông ấy vẫn dịu dàng như trước với cô. Ông ấy không quan trọng cô bị vấy bẩn, việc ông quan tâm là cô có an toàn không?

Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh về căn biệt phủ phía bắc nước Mỹ..

Dương Hiểu Tình khi về đến nhà không gặp Hàn Như Tuyết, có lẽ bà ấy mệt mỏi nên đã chợp mắt rồi. Dương Nhược Thiếu cũng hiểu cho lần đầu của con gái mình, ông bế cô về tận phòng kéo chăn đến ngang bụng. 

" Nghỉ ngơi đi, mẹ con chưa biết đâu. Đừng lo " Ông đánh trúng tâm lí của cô, sự dịu dàng đó thoáng qua đủ cho Dương Hiểu Tình bớt bất an.

[... ]

Hai ngày thoáng qua, Dương Hiểu Tình chỉ nhốt mình ở trong phòng. Hiện tại cô chưa ổn định được tâm lí, cô vẫn chưa tin mình gặp lại người đó trong một hoàn cảnh thảm hại như vậy .

Cũng không phải là giam giữ mình mãi trong nhà, ngày thứ 3 không còn quá áp lực với Dương Hiểu Tình. Cô cũng chịu khó tìm chỗ khuây khỏa bản thân, nhưng đi đâu cũng phải có người của ba đi theo cũng có chút bất tiện.

Ở gần cuối phía bắc của nước Mỹ, nơi hàng loạt những tay thiện xạ ngầm tụ tập để so tài với nhau. Đây là lần thứ ba trong đời Dương Hiểu Tình đặt chân đến đây, có lẽ đó sẽ là nơi mà cô có thể giải tỏa hết mọi thứ hiện tại.

Sự đón tiếp với một mĩ nữ nhỏ tuổi ở đây luôn nồng nhiệt như lần đầu cô đặt chân đến, mọi người ở đây rất thoải đó là điều duy nhất cô nghĩ nơi đây hợp với mình. 

" Chị Tình, đến rồi sao? " Có lẽ mọi người ai cũng thắc mắc tiếng gọi này, cậu ấy là em trai cô _ Dương Tử Hàn. Một người bỏ học để đến đây pha chế rượu hay cũng là để bắt chuyện với mấy tên trong giới đen.

Dương Hiểu Tình đưa bàn tay lên chỉ tín hiểu cho mấy tên vệ sĩ ra ngoài được rồi. 

" Định vào chơi luôn, hay uống chút gì đây? " Dương Tử Hàn khoác vai cô, hai người cùng nhau bước vào thế giới bên trong. 

" Đi vào đã, ăn uống chút chị bao mày " 

Hai người dáng vẻ bước vào khiến ai cũng nhún nhường đường đi, tay nghề được Dương Nhược Thiếu đào tạo quả chưa bao  giờ khiến người đối đầu thua mà không nể. Sự hội gặp của Dương Hiểu Tình ở đây thì rất ít, ông cho cô học mấy thứ này là để tự vệ chứ không phải như Dương Tử Hàn. Là con trai nên việc ra nhập là sớm muộn của cậu nhóc vừa chớm đủ tuổi trưởng thành.

Trong căn phòng lớn chỉ có đến 3 nhân vật, người đàn ông lạ kia ngồi một phía mặt mũi bị che đi bởi chiếc mũ nhìn qua không có dung mạo. Dương Hiểu Tình cũng không để ý, cô nên tranh thủ thời gian trước khi Dương Nhược Thiếu có thể phóng xe tới đây đưa cô về.

" Tình, bạn em mới nhập được một loại hoa hướng dương giống khá tốt. Chị muốn trồng lại không? " Mũi đạn vừa kịp chạm đúng tâm thì Dương Tử Hàn lên tiếng. 

Người con gái đó đờ ra một lúc không nói gì, cô ngước mắt lên trần nhà hít một sâu rồi lên tiếng " Liệu nó có chết không? Đã năm năm nó chưa kịp nở đã chết rồi " 

Người đàn ông kia bỏ chiếc mũ đen ra, gương mặt đó quen thuộc đó chứ? Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy nói lên vài lời khiến trái tim nữ nhân gần như bị phá hủy." Tình, em chưa bỏ cuộc sao? "  

Gương mặt Dương Hiểu Tình nghệt ra, hóa ra cái duyên số giữa cô vào anh lại dài đến vậy? Lại gặp rồi.. 

" Chúng ta thân mật đến vậy sao? Trần Mặc Cảnh qua năm năm anh cũng hiểu mà " Giọng nói cô lành lành đáp lại anh, cô chưa từng nghĩ sẽ có sự gặp mặt anh trùng hợp đến vậy.

Dương Tử Hàn ánh mắt đục ngàu nhìn Trần Mặc Cảnh, năm đó nếu không phải cậu còn quá nhỏ tuổi thì có thể lôi bước chân anh ta lại, ép anh ta  nói với chị ấy một lời xin lỗi. Hay có thể bay qua Anh Quốc nói với anh ta, hồi đáp những bức thư, cuộc gọi, tin nhắn của chị tôi đi." Một người đàn ông thất hứa đến năm năm quay lại.. Không đáng đâu Trần Mặc Cảnh " 

" Tôi không đáng cũng không cần cậu lên tiếng " Trần Mặc Cảnh hết sức lạnh nhạt, sự cao ngạo, lòng tự tôn trong anh ta vẫn còn rất cao. 

Bóng người đó lướt qua người Dương Hiểu Tình mang theo mùi hương lạ, anh ấy thay đổi thật rồi đó chứ? Chẳng phải anh ấy thích mùi dịu nhẹ đan xen chút cố điển và đồng thời thể hiện được con người mình ở trong giới thượng lưu sao?  Anh ấy khác rồi...

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền "

4
19 tháng 1 2019

hay quá

Năm học mới đã tới, chợt nghe lòng phơi phới, trường mới, bạn mới và tất cả đều mới.Những chiếc áo dài thướt tha, lướt qua.Ôi thật là xinh quá, dzui quá (khà khà). Lớp mà nam còn ít hơn là nữ.Mà mấy bà còn hung dữ, nhưng được cái lại rất xinh và cũng rất nhiệt tình, nên chúng mình mới khổ, bị đè đầu cưỡi cổ, bị sai vặt tùm lum. Nhất là nhỏ lớp trưởng cứ bắt mình làm...
Đọc tiếp

Năm học mới đã tới, chợt nghe lòng phơi phới, trường mới, bạn mới và tất cả đều mới.Những chiếc áo dài thướt tha, lướt qua.Ôi thật là xinh quá, dzui quá (khà khà). Lớp mà nam còn ít hơn là nữ.Mà mấy bà còn hung dữ, nhưng được cái lại rất xinh và cũng rất nhiệt tình, nên chúng mình mới khổ, bị đè đầu cưỡi cổ, bị sai vặt tùm lum. Nhất là nhỏ lớp trưởng cứ bắt mình làm gương.Cứ kiểm tra bài tập, cứ không làm thì méc cô.Nhiều lúc ăn zero, còn nhỏ thì cười hô hô.Chỉ biết trách cái số cho gặp nhỏ chưa bồ. Đến 1 ngày chịu không nổi, ăn gối xôi cũng không dzô, cầm quyển tập chọi lên tường, nhỏ lớp trưởng chỉ nín câm, rồi âm thầm quay bước đi, nghe thiên hạ đã đồn rắng: nước mắt nhỏ đã nghẹn ngào tuôn rơi Kể từ ngày hôm đó, nhỏ cũng không la ló và cũng không thèm ngó, để mình qua 1 xó, chẳng còn ai chăm lo, và mình tìm thấy tư do, nhưng lại thiếu cái gì, khiến cho mình lại khó chịu. [Nữ:] Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót. Khẽ tiếng nói em yêu anh rồi. Vì anh ngốc anh đâu biết được. Thì em cứ ngu ngơ thế thôi. Cứ lóc chóc trêu anh vậy thôi đó. Và em ước mong sẽ có ngày Được nghe tiếng anh yêu nói rằng:\" I LOVE U\" [Nam:] Thôi thì làm con trai đã có lỗi thì xin lỗi :\"bạn đừng giận mình nữa nha, mình biết lỗi rồi mà, mình xin hứa về sau sẽ không hay nổi cáu, ngoan ngoãn mà lắng nghe những gì bạn sai bảo\" Thông minh thường xuyên tự nhiên ngu đột xuất.Nói ra 1 câu hứa đến bây giờ còn thấy hố.Trở thành 1 thằng ngố, giống như là tì nô, còn nhỏ là phú hộ, thoã sức mà đô hộ. Mua bánh tráng, mua nước ngọt, xách đôi giày, xách cái cặp, cái gì mình cũng gặp.Ôi thật là mất mặt trước cái lũ con trai, chúng nó cứ đùa dai, nhỏ thì cứ ra oai, thật tội nghiệp đời trai của mình. Vậy mà bây giờ còn nảy sinh cái trò mới.Phát cho mình cái Sphone, xái cái SIM Couples, bắt mình làm xe ôm những lúc khi nhỏ chán, không thì làm ông tám, ngồi thâu đêm suốt sáng.Nhưng mà...1 thời gian tiếp xúc..1 thời gian bị hành hạ...Và mình đã nhận ra, đắng sau cái ác ma...nhỏ thật là tốt bụng và thật là đáng yêu..giống như 1 thiên thần..^^ [Nữ:] Nắng lấp lánh trên cao bầy chim hót. Khẽ tiếng nói em yêu anh rồi. Vì anh ngốc anh đâu biết được. Thì em cứ ngu ngơ thế thôi. Cứ lóc chóc trêu anh vậy thôi đó. Và em ước mong sẽ có ngày Được nghe tiếng anh yêu nói rằng:\" I LOVE U\" [Nam:] Bắt đầu biết vuốt gel...Bắt đầu biết style. Bắt đầu thích novou và bắt đầu thích đô hơn. Bắt đầu nghĩ vu vơ...Bắt đầu biết mộng mơ. Bắt đầu thích làm thơ rồi bắt đầu làm rapper. Kể từ ngày hôm đó và con mắt cứ hay nhòm ngó, về những nơi có nhỏ.Rồi từng bước chăm lo đến đám bạn thân của nhỏ...để mọi đều chưa rõ về nhỏ giờ sẽ được sáng tỏ. Và khi màn đêm buông xuống, có 1 bóng đèn hiu hắt, 1 bóng người đang cậm cụi học bài.Vì tương lai ngày mai, và vì 1 người con gái.Không 1 ai chê bai, vì mình trai tài gái sắc [Nam] Ê! Nhỏ lớp trưởng [Nữ] Có chuyện gì hông nhóc! [Nam] Tối thứ bảy tuần này bà có bận cái gì hông? [Nữ] Cũng hông biết nữa..có gì hok nè? [Nam] Thì tui có 2 tấm vé..được người ta cho free...nếu bà rãnh thì cùng đi...sao hã?? [Nữ] Tự nhiên tốt quá ha?Có ý đồ gì hok dzạ? [Nam] Hông có gì hết mà...quyết định dzậy nha..đúng 7h tối ở GALAXY...không gặp không về..^^ Chải chuốt vuốt gel...điệu gần 3 tiếng đồng hồ, cả chục bộ đồ mà chẳng cái nào vừa ý.Mang giày allstar cộng thêm cái áo Lacoste và cái quần Levi\'s, trông mình cũng bảnh trai. Đi ngang tiệm hoa, mua cho nàng 1 bó, xinh xinh nhỏ nhỏ thêm ngày hoa hồng.Vì hôm nay là ngày quan trọng bấy lâu nay mình chờ mong.Lời tỏ tình đầu lòng cầu mong sẽ thành công. 1 phút..2 phút còn gần cả 100 phút.Biết nói gì mơ mộng cho nhỏ sẽ rung động.1 giọt...2 giọt...rồi cơn mưa ào tới, cuốn trôi niềm phấn khởi, những hy vọng dần vơi.Chờ 1 tiếng rồi 2 tiếng...nhìn dòng người ra vào, tay trong tay cười nói,chỉ riêng mình thấy nhói.Rồi nghe tiếng bàn tán, có 1 vụ tai nạn, là 1 cô gái trẻ, trên người đầy máu me. Chạy khắp nơi tìm kiếm, cầu mong xin đừng là nhỏ nha, cầu mong nhỏ đừng tới, mình chờ đợi cũng không sao.Nhưng mà đến hiện trường nhìn thấy người đang bị thương, đúng là nhỏ lớp trưởng, cái người mà tui đang thương..T_T Ôm chặt nhỏ vào lòng, thật xót xa thật ra rứt.Đừng có gì nha ấy, vì mình chưa kịp cho ấy biết:\" Mình thích ấy biết mấy, mình muốn được bên ấy, quan tâm chăm sóc và bảo vệ cho ấy suốt đời\". [Nữ] Ngốc ơi là ngốc, tui đâu có bị gì đâu mà ông ngồi đó than khóc.Mới trật chân nên đi không được.Tại trời mưa như trút nước nên tui không đến sớm được còn không biết mà đỡ tui dậy, làm gì mà ngồi đấy.Mà sao.... ngốc quá dzậy chờ hoài mà ko thấy, thích tắm mưa ở đây lắm sao.Rồi ngày mai ông bệnh...ai làm osin cho tui...còn ai để tui bắt nạt...còn ai cùng tui đi chơi.Thiệt là ngốc quá trời! [Nam] Trời ơi trời...dzậy là hổng có sao à. Trời ơi trời...dzậy là hổng có gì à. Trời ơi trời...dzậy là tui bị hố tập 2 nữa hã trời..Chết tui rồi...T_T [Nữ] Đừng có quên những lời ban nãy ông đã nói.Có biết gì không? Những ngày qua tui chờ mong...mà ông để tui ngóng trông.đúng là...

0
Một ông đi du học ngoại quốc trở về với văn bằng tiến sĩ, nào văn chương, nào sử ký, nào pháp luật, nào kinh tế học, nào xã hội học, nào triết học, ngoài ra có cả phần y khoa bác sĩ và bằng kỹ sư cầu cống nữa. Bởi thế thiên hạ gọi ông là một “Bác học”. Nhưng người đời trọng ông bao nhiêu, thì ông lên mặt bấy nhiêu. Thậm chí với ai ông cũng chê là dốt, và ngồi với ai, dù...
Đọc tiếp

Một ông đi du học ngoại quốc trở về với văn bằng tiến sĩ, nào văn chương, nào sử ký, nào pháp luật, nào kinh tế học, nào xã hội học, nào triết học, ngoài ra có cả phần y khoa bác sĩ và bằng kỹ sư cầu cống nữa. Bởi thế thiên hạ gọi ông là một “Bác học”. Nhưng người đời trọng ông bao nhiêu, thì ông lên mặt bấy nhiêu. Thậm chí với ai ông cũng chê là dốt, và ngồi với ai, dù người ấy là người cùng nước ông cũng thao thao xổ ra những tiếng ngoại quốc và những tiếng ngoại quốc…

Bữa nọ, nhà “Bác học” đáng kính phải qua một con sông rộng bằng chiếc thuyền tam bản. Thấy anh lái đò vừa chèo vừa nghêu ngao hát, ông nhổ nước miếng xuống sông đánh phì rồi hỏi:

Anh cũng biết văn nghệ nữa à?

Anh lái đò lễ phép:

Thưa ông tôi chỉ có biết chèo đò, chớ đâu có biết văn nghệ là cái gì?

Nhà bác học nói:

Văn nghệ mà anh không biết thì anh chết nửa đời người rồi. À mà anh có biết tiếng Anh hay tiếng Pháp gì không, có biết chính trị là gì không?

Dạ, không biết!

Thế thì anh chết nửa đời người nữa rồi.

Vậy anh có biết sử ký, pháp luật, kinh tế và khoa học gì không?

Dạ thưa ông, tôi đã nói tôi là dân ngu khu đen, chỉ biết chèo đò kiếm ăn, chớ không biết gì cả…

Không biết thật sao, trời ơi như thế thì anh cũng chết nửa đời người nữa vậy!

Nói đến đây ông định thuyết thêm, nhưng trời bỗng thình lình nổi gió, nước sông cuộn sóng lên ầm ầm, mà thuyền mới lênh đênh ra giữa sông. Anh lái đò sợ một mình chèo không kịp bến, muốn nhờ nhà bác học giúp đỡ một tay cho mau chóng thoát hiểm, nên hỏi:

Dạ thưa ông biết chèo không ạ?

Nhà bác học la:

Hứ, cái anh này, chèo, tôi đâu có biết!

Anh lái đò vừa chống chỏi với phong ba, vừa cười bảo:

Dạ thì hôm nay ông chết nửa đời người rồi đấy!

Nhà bác học ta lúc đó mới cảm thấy nóng mặt nóng tay, nhưng rồi sóng càng to, thuyền càng bị đánh, bị nước ào ạt tràn vào, biết không thể nào tránh khỏi bị đắm giữa sông sâu, sóng cả, anh lái đò hốt hoảng hỏi:

Chết, chết. Thưa ông, ông biết lội (bơi) không ạ!

Nhà bác học tái xanh mặt mày lại:

Dạ thưa anh, tôi không biết lội, lạy anh, anh cứu tôi, không thì tôi nguy mất!

Anh lái đò nhìn nhà bác học đáp:

Không biết lội nữa à! Chèng đéc ơi, thế thì hôm nay ông chết cả đời người, còn gì?

0
" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng...
Đọc tiếp

" Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền " Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.

Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng tên bên ngoài kia có tên Trần Mặc Cảnh cái tên vốn ai nghe cũng chẳng muốn tiếp xúc bởi cái tính lạnh nhạt, tàn nhẫn của anh. Phải chăng cô có thể để ý hơn rằng trước khi vào phòng  nên đứng nhìn bảng tên một chút nhỉ? Lại làm phiền anh ta rồi sao? 

Ngẫm lại Dương Hiểu Tình nhận ra mình đã không gặp Trần Mặc Cảnh đã được năm năm, một thời gian khá dài để cô quên đi đau thương năm đó nhưng giờ lại đối mặt với anh, cô thực sự không đủ mạnh mẽ bởi cô vốn luôn yếu đuối trước mặt anh mọi lúc.

Năm lên sáu tuổi cô gặp Trần Mặc Cảnh tại Anh Quốc trong một hoàn cảnh máu me rất đáng sợ, lần đó anh đã đưa thân ra đỡ cho cô một nhát dao sâu đến mức để lại một vết sẹo lớn sau lưng . Nhưng cô không biết ơn, thậm trí đến một lời cảm ơn cũng không có mà lại khóc lóc sợ hãi mỗi khi gặp lại anh. 

Thời gian trôi qua sau đó gần một năm, Dương Hiểu Tình còn nhớ rõ như in mùa hè năm đó chính Trần Mặc Cảnh nói rằng anh chỉ qua Mỹ để nghỉ mát và qua thăm ba cô. Nhưng sau đó một thời gian rất dài, anh không quay về Anh Quốc mà định sống luôn tại nhà cô. Khi đó cô lên 7 tuổi thì anh khi đó là một chàng trai 16 tuổi nhưng lại ngông cuồng như những tên trong giới đen, ngày nào khi gặp lại anh cũng mang lên mình mùi tanh của máu khiến cô rất ghê tởm. Anh như một con sói xuất hiện giữa màn đêm với mùi máu tanh để hù dọa cô nhưng khi đó ba cô nói " Đó là cách con người ta cứu chính mạng mình ".

Có một lần, Dương Hiểu Tình mặc chiếc váy màu phấn ngồi bệt xuống đất chỉ để đào mấy cái hố nhỏ để trồng hoa. Loài hoa năm đó cô chọn trồng là hướng dương, một loài hoa rất đẹp.

" Em đang trồng hoa sao? " Trần Mặc Cảnh mặc lên mình bộ đồ màu đen, trông rất điển trai, cool nhưng với cô khi đó anh vẫn rất đáng sợ.

Dương Hiểu Tình không hề trả lời chỉ khẽ gật đầu rồi khẽ bới đất lên.

" Để anh giúp em " Anh cầm lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay cô rồi bế cô qua thảm cỏ xanh mướt đằng sau. Cô không hiểu tại sao khi đó cô không thấy sợ anh nữa, anh rất dịu dàng, còn là một người rất mạnh mẽ nữa. 

Hai hố cô đào cả mười lăm phút chỉ nhỏ như chiếc tách uống trà nhưng khi được anh xới qua vài lần đã được đến chục cái hố . Khi đó cô bỗng nhiên vui vẻ nhảy ton ton đến chỗ anh.

" Giỏi quá, giỏi quá " Cô vui mừng lên tiếng, thậm trí còn nắm lấy tay anh đung đưa tỏ vẻ thích thú.

" Tình muốn trồng hoa gì? " Anh khẽ cúi người xuống hỏi khan về loại giống cô muốn sử dụng để trồng.

Dương Hiểu Tình bắt đầu khựng lại, cô bỏ tay anh ra rồi quay lại chiếc hố mới được anh đào giúp bỏ xuống đó một hạt giống. " Là hoa hướng dương " Ánh mắt của cô khi nói câu đó đã nhìn lên bầu trời xanh mát bên trên. 

" Em thích nó sao? Anh cũng thích " Cô chưa từng quên lời nói năm đó, anh cũng thích loại hoa đó như cô. 

" Mẹ Kiếp, đứng lại " 

Vài tiếng ồn từ phía ngoài đánh thức những suy nghĩ mơ hồ về quá khứ của Dương Hiểu Tình. Gương mặt cô khi này đã nhợt nhạt đi đến vài phần, cô bỏ qua mọi thứ đang suy nghĩ đưa mắt nhìn không gian hỗn loạn bên ngoài. 

" Chị thoát ra khỏi cái suy nghĩ đó rồi à?" Dương Tử Hàn ngồi dưới sàn nhà dựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên nhìn cô. 

Dương Hiểu Tình khẽ gật đầu rồi mấp máy môi một cách mệt mỏi." Đưa chị về đi " Sau câu nói đó cô rời đi rất nhanh ra không gian bên ngoài. 

" Tình, chị đứng lại " Dương Tử Hàn chạy theo bóng cô rất nhanh nhưng bỗng nhiên bị một tên chặn lại.

Vài tiếng súng nổ liên tục vang lên, Dương Hiểu Tình không hiểu chuyện gì xảy ra liền tìm cách đi ra khỏi khu vực này một cách nhanh nhất. Chỉ tiếc rằng mọi thứ không dễ như thế, cửa chính đã bị đóng lại và được canh gác bởi mấy người da đen. Hiện tại cô không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên mọi thứ ở đây trở hỗn độn đến khó hiểu. Ai nấy đều xông ra để tự bảo vệ chính bản thân mình, ngay cả cô khi này cũng bị nhắm đến. 

Một vài tên xông lên Dương Hiểu Tình đều hạ được, có thể nói cách ứng xử với cô với mấy tên côn đồ này cũng khá chứ không kém gì. 

" Tình, đằng sau " Dương Tử Hàn từ phía sau hét lớn lên để ra hiệu cho Dương Hiểu Tình nhưng khi cô vừa kịp quay lại thì tên đó đã được hạ một cách tàn nhẫn bởi 4 nhát đạn của Trần Mặc Cảnh. Những tên khác nhắm đến cô sau đó thậm trí còn thảm hại hơn, một tay anh ấy hạ thủ đến 10 người trong tích tắc. 

Dương Hiểu Tình lạnh nhạt quay lưng lại với phía Trần Mặc Cảnh, cho dù con tim cô khi này vẫn đinh ninh rằng anh ấy vừa cứu mình. Anh ta biết làm như vậy cô sẽ rất đau không? Thà bị bọn họ đánh một cái, nghìn cái còn hơn được anh cứu một lần.. Liệu anh có hiểu sự chở tre ấy chỉ mãi khiến trái tim này thầm lặng thuộc về anh không?

Giữa không gian hoảng loạn, người chạy trốn, người lao lên Dương Hiểu Tình vẫn bình tĩnh nhặt con dao dưới chân mình. Cô không quan tâm xung quanh có ai tấn công nữa, thậm trí có tấn công cô muốn xem anh ấy có cứu giúp mình không? Nếu còn thì năm đó anh bỏ đi vì lí do gì?

Máu, mùi máu rất tanh nó bắn tung tóe lên bộ y phục của cô, hóa ra anh vẫn đang giúp cô, thậm trí còn vung chân đá bay họ khi tay súng hướng về một tên khác.

" Trần Mặc Cảnh, anh đang cứu giúp em với thân phận gì vậy? " Dương Hiểu Tình đứng dậy quay người về phía Trần Mặc Cảnh, cô  nở một nụ cười tinh tế giữa cái trốn kinh hoàng khi ai nấy đều lo sợ tính mạng của mình.

" Phía sau " Giọng Trần Mặc Cảnh lành lạnh nhắc nhở cô, nhưng dần dần anh trầm hẳn đi.

Dương Hiểu Tình quay lại trước cả khi anh lên tiếng, cô đưa lưỡi dao sượt ngang qua mặt người đàn ông đó rồi đạp hắn xuống mặt đất một cách tàn nhẫn. Nhưng ngay sau đó cô lại nở nụ cười với người đàn ông trước mặt, một nụ cười ngây thơ chờ đợi câu trả lời trong bộ trang phục đẫm máu sao?

" Mặc Cảnh, anh trả lời đi chứ? " Giọng nói cô dịu nhẹ như làn gió thu giữa chiến trường ác liệt, cô vẫn nở nụ cười đón chờ câu trả lời của anh.

Trần Mặc Cảnh quên cả việc tấn công hay phòng thủ, anh gần như bị cô làm cho toàn thân cứng đờ. Anh không hiểu cô bé năm đó có đang ở trước mắt anh không, hay là đã chết rồi?

Vài tiếng còi báo động vang lên, những tiếng xe phanh gấp, ai nấy lại hỗn loạn tự tìm lối thoát cho chính mình. Chỉ còn hai người đứng đó nhìn nhau đến mức khờ dại..

Trần Mặc Cảnh cố gạt hết mọi thứ qua một bên, anh chạy nhanh đến phía Dương Hiểu Tình bế sốc cô lên vai mình rồi chạy đi. 

Những bước chân vội dừng lại trước một bóng dáng quen  thuộc, Dương Tử Hàn tức giận chặn đường Trần Mặc Cảnh. Cả hai mắt cậu đã chỉ có duy nhất một điều đó là phẫn nộ." Tên khốn đứng lại đưa chị ấy cho tôi " 

" Chạy đi, chị cần một câu trả lời. Đừng nói ông ấy chị đi theo ai.. Được chứ? " Dương Hiểu Tình vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cô ấy có chút vui vẻ hơn mọi ngày. Dương Tử Hàn chỉ gật đầu rồi bỏ đi rất nhanh, cậu hiểu mình nên làm gì lúc này thậm trí là dẹp đường cho hai người đó chạy.

Những cảnh sát cấp cao đều được điều đến, họ gần như chặn hết đường lối nhưng với sự xuất hiện của Dương Tử Hàn thì gần như mọi thứ trở nên hỗn loạn. Hiện tại là cơ hội duy nhất dành cho Trần Mặc Cảnh lên xe để tẩu thoát. Chiếc xe được Dương Tử Hàn quét sạch đám người ở hiện trường, cậu dường như dọn sạch đường cho cả hai bên trốn thoát một cách dễ dàng.

Chạng đường dài đến mức làm không khí trong xe ngột ngạt, Dương Hiểu Tình hiện tại vẫn chưa hỏi gì người bên cạnh bởi anh đang lái xe với tốc độ quá cao so với bình thường. Từng khúc cua đều khiến cô cảm nhận được cái chết đến gần hơn nhưng cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thì cô vẫn còn nhìn thấy được bầu trời nhả nhem tối.

Trần Mặc Cảnh ngay sau đó rời xuống xe đi thẳng vào bên trong, anh không hề đoái hoài gì đến người con gái vừa kịp chạy ra để níu anh lại cảm thấy hụt hẫng như thế nào.

" Trần Mặc Cảnh... Một lí do thôi, một lí do để tôi từ bỏ anh.." 

0
Tám năm sau...Mưa dầm đến đầu chiều, tí tách tí tách tựa như không thấy có chút dấu hiệu ngớt, đầu ngõ âm u ẩm ướt, đầy những tiếng cãi lộn của phụ nữ cùng tiếng bọn trẻ con."Con nhãi thối tha, còn chạy đi đâu hả?"Một người phụ nữ nhìn khoảng bốn mươi tuổi hung hăng tóm lấy một bé gái nhỏ bé, yếu ớt, dùng cây roi thô đánh vào người đứa nhỏ..."Mày nghĩ mày là thiên kim...
Đọc tiếp

Tám năm sau...

Mưa dầm đến đầu chiều, tí tách tí tách tựa như không thấy có chút dấu hiệu ngớt, đầu ngõ âm u ẩm ướt, đầy những tiếng cãi lộn của phụ nữ cùng tiếng bọn trẻ con.

"Con nhãi thối tha, còn chạy đi đâu hả?"

Một người phụ nữ nhìn khoảng bốn mươi tuổi hung hăng tóm lấy một bé gái nhỏ bé, yếu ớt, dùng cây roi thô đánh vào người đứa nhỏ...

"Mày nghĩ mày là thiên kim tiểu thư hả? Còn muốn trộm tiền trong nhà để đi học hả? Mày ăn của tao, uống của tao, kết quả hóa ra lại là tao nuôi hổ để làm loạn hả? Hôm nay tao không dạy dỗ mày cho tốt, thì phí công nuôi mày lớn như này!"

Cây roi vung lên, cùng với hạt mưa, tạo thành một lực mạnh, từng chút từng chút đánh lên người cô bé. Chỉ thấy trên người cô bé rớm máu, mái tóc quăn tự nhiên tinh tế phủ trên đầu vai. Không biết là do bẩm sinh hay do thiếu dinh dưỡng mà khuôn mặt cô bé tai tái, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh run nhẹ, cánh tay gầy yếu ôm chặt lấy cơ thể. Nhìn bộ quần áo cũ nát thì không khó để thấy được, cuộc sống của cô chẳng tốt đẹp gì.

Thậm chí, trên người cô bé còn rõ ràng có mấy vết thương cũ bầm tím.

Cô bé cắn chặt môi, bờ môi tái nhợt, nhưng cũng không mở miệng cầu xin nửa lời.

"Con ranh chết tiệt kia, còn không nhận lỗi hả?"

Mụ đàn bà hung ác quát, nhìn bộ dáng quật cường của cô bé thì lại càng thêm tức tối, vừa muốn vung tay lần thứ hai...

"Ôi dào, bà xã, bà đánh nó một trận như vậy, cũng coi như xong đi, nó cũng biết lỗi rồi mà!"

Một gã đàn ông trung niên tiến lên phía trước, bắt lấy tay bà ta, lại thuận đà nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, ngữ khí nghe thế nào đi chăng nữa vẫn thấy có vẻ tùy tiện.

"Bảo bối, mau nói không dám nữa đi, nếu không ba làm sao giúp con được?"

Gã đàn ông chuyển hướng sang phía cô bé, bàn tay mập mạp tham lam vỗ nhẹ lên người cô bé, nhưng mà ý đồ thì đã quá rõ ràng.

"Ông làm gì đấy?"

Bà vợ nhìn thấy thế thì kéo gã đàn ông lại, "Ông ngay cả đứa trẻ con nhỏ như vậy mà cũng không tha? Ông thật sự là tà tâm không để đâu cho hết, không thuốc nào chưa nổi!"

"Bà xã, đâu có, đâu có, con bé là do chúng ta nhận nuôi, trên danh nghĩa tôi cũng là ba con bé, sao có thể làm gì với nó chứ!" Gã đàn ông lập tức bày ra vẻ mặt tội nghiệp.

"Hừ!"

Bà vợ oán giận lườm gã một cái, rồi lập tức trừng mắt với cô bé con, "Nhỏ như vậy đã biết câu dẫn đàn ông, thật không hiểu nổi là cái loại con gái gì nữa! Vẫn nói, mẹ nào con nấy, chắc cũng là tiện nhân."

Cô bé rốt cục cũng có phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự phẫn nộ, đối diện với vẻ mặt khinh thường của bà kia.

"Còn dám trừng mắt với tao? Mày muốn chết hả? " Bà ta nổi giận, lập tức lại vung cây roi lên.

"Haiz, bà xem bà đánh nó bị thương rồi này!"

Gã đàn ông bảo vệ cô bé, lại nhân cơ hội thò tay vào quần áo cô bé, "Đến đây, để ba nhìn xem con bị thương ở chỗ nào, a... "

Lời nói của gã còn chưa hết thì liền vang lên tiếng hét như sói hú, cô bé con hung hăng cắn vào mu bàn tay gã, thừa dịp gã buông tay, cô liền bỏ chạy.

"Con ranh chết tiệt, dám cắn tao à, mày đứng lại cho tao, hôm nay tao không đánh chết mày không được!" Gã ta hoàn toàn bị chọc giận, nhìn thấy máu chảy ở tay thì hung tợn đuổi theo sau.

Trong con ngõ nhỏ hẹp, cô bé hoảng sợ chạy về phía trước, phía sau là gã đàn ông như hung thần đang đuổi theo.

Không ai chú ý đến, ở gần đầu ngõ, một chiếc xe cao cấp xa hoa đang chuẩn bị rẽ vào. Trong lúc nhất thời, con ngõ vốn đã nhỏ hẹp lại càng có vẻ thêm chật chội.

Những hạt mưa dần dần chuyển thành mưa bụi, từ không trung rơi xuống mặt đất.

Giọng nói lỗ mãng của gã đàn ông phá tan sự yên lặng vốn có. Hàng xóm hai bên đều không còn giật mình khi chứng kiến nữa, loại chuyện này ngày nào chẳng diễn ra, chẳng qua là bị chiếc xe xa hoa kia thu hút thì sôi nổi đi ra xem cảnh náo nhiệt.

"Con nhãi thối tha, còn chạy?..."

"Kítttt…"

Chiếc xe xa hoa kia vừa mới rẽ vào đã dừng lại đột ngột. Trong nháy mắt, âm thanh bén nhọn vang lên, khoảng cách giữa thân thể cô bé với chiếc xe chỉ có vài milimet. Cô bé đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.

Tài xế xuống xe trước, bước đến cửa sau, cung kính mở cửa…

Một bàn chân đặt xuống đất…

Cô bé đưa mắt nhìn dọc theo âu phục hoàn mỹ của người đàn ông kia, trong nháy mắt, cô bé tựa như gặp được thiên thần.

Người đàn ông cao lớn quá mức, dáng người cao to rắn chắc che đỉnh đầu của cô gái nhỏ khỏi mưa bụi. Anh ta nhìn qua khá trẻ, nhiều lắm cũng chỉ hai mốt, hai hai tuổi, nhưng lại có khuôn mặt anh tuấn như thể điêu khắc từ hàn băng, đôi kính râm màu đen che khuất tầm mắt. Nhưng cho dù như vậy, cô bé cũng có thể cảm giác được rõ ràng người đàn ông trẻ tuổi này đang dùng ánh mắt sắc bén đánh giá mình. Khóe môi anh ta thẳng một đường, vẻ mặt lãnh đạm lạ thường, mưa bụi phảng phất trên tóc anh ta, lấp lánh trên bộ âu phục xa hoa.

Anh ta nhíu mày một chút, thoáng nhìn mặt đất lầy lội, ngay sau đó, ống quần liền bị bàn tay nhỏ của cô bé kéo lấy, bộ âu phục sạch sẽ chợt lưu lại một vết bẩn.

Cô bé không nói gì, đôi mắt xinh đẹp mở thật lớn, tràn ngập sự khủng hoảng và còn mang theo vẻ cầu xin giúp đỡ, đôi con ngươi trong suốt ánh lên chút ướt át.

"Con ranh, mày còn chạy hả, muốn bị xe đâm chết có phải không?"

Gã cha nuôi lỗ mãng kia rốt cuộc cũng đuổi đến nơi, lại nhìn thấy trước mắt một màn này thì choáng váng, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại bắt đầu ồn ào lên…

"Được lắm, các anh đâm bị thương con gái tôi rồi, bồi thường tiền đi! Đừng tưởng có tiền thì giỏi lắm." Nhân cơ hội này, gã nhất định phải tranh thủ lừa bịp mà kiếm khoản bồi thường mới được.

Tài xế vừa muốn tiến lên nói chuyện, người đàn ông trẻ tuổi đó đã thản nhiên lên tiếng: "Cho lão ta tiền!"

Giọng nói thật lạnh lùng, mỗi chữ thoát ra hệt như băng lạnh.

"Vâng, thiếu gia!"

Tài xế không nói thêm gì, lấy ra một xấp tiền, "Hãy đưa con gái ông đi bệnh viện."

Gã cha nuôi của cô bé chỉ trong giây lát đã mặt mày hớn hở, gã coi như là kẻ thức thời, biết người đàn ông trước mặt đây không phải hạng dễ chọc, hơn nữa lại nghe tài xế gọi hắn là ‘thiếu gia’, lập tức giống như con chó Nhật tiến đến…

"Ha ha, vị thiếu gia này, cậu thật sự là đại lượng, tôi lập tức đưa con gái đi bệnh viện. "

Hắn nói xong, liền dùng sức kéo cô bé đi, "Hôm nay coi như mày tốt số, lần sau còn chạy nữa bị xe đâm chết, tao cũng mặc xác!"

Cô bé liều mạng lắc đầu, đôi mắt đẹp mở càng to, bàn tay nhỏ bé vẫn bám chặt lấy ống quần người đàn ông trẻ, trên gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

"Con ranh, còn không đi theo tao? Mau buông tay ra, làm bẩn quần áo của thiếu gia, bán mày đi cũng không đền nổi đâu!"

Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mi nhìn toàn bộ cảnh tượng này, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn tài xế.

Người tài xế lập tức hiểu ra, tiến lên dùng một tay ngăn gã cha nuôi của cô bé lại. Người tài xế vốn có luyện công phu, lực mạnh mẽ khiến cho gã cha nuôi kia đau đến nhe răng trợn mắt, nhất thời không thể động đậy được.

Cô bé vẫn nắm chặt lấy ống quần người đàn ông trẻ, ngẩng khuôn mặt lên nhìn hắn, cho đến khi...hắn chậm rãi ngồi xuống.

Thân mình cao lớn của người đàn ông hoàn toàn che đi những hạt mưa bụi trên đỉnh đầu cô bé, làm cả người cô bé khuất dưới bóng hắn. Trong lúc nhất thời, hương thơm nam tính hòa vào hơi thở của cô bé, làm cô có chút cảm giác an toàn.

Người đàn ông đưa tay ra, một bàn tay tháo kính râm xuống, đôi mắt hờ hững nhìn vào gương mặt cô bé. Hắn giơ tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô bé lên, đôi môi cô mặc dù hơi khô nhưng vẫn mang sắc tươi hồng như trái anh đào, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều như tỏa ra ánh quang xinh đẹp. Tuy rằng cô bé còn rất nhỏ, nhưng không khó nhìn ra cô là một mĩ nhân trong tương lai.

"Hắn ta đối đãi với cháu không tốt?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông trẻ thản nhiên vang lên.

Cô bé kinh ngạc nhìn người đàn ông, đôi mắt đó là như thế nào vậy?

Người đàn ông trước mặt này rất trẻ, hàng lông mi không thể không nói, so với phụ nữ còn đẹp hơn, đôi mày kiếm đen lại lộ ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng, đôi con ngươi lóe ra vẻ u lãnh nhưng vô cùng đẹp; Thế nhưng kì lạ nhất vẫn là màu xanh biếc của đôi mắt cùng vẻ lãnh khốc trên khuôn mặt lại tản ra lực hấp dẫn trí mạng.

Cô bé theo bản năng hơi run rẩy, không dám nhìn lại vào mắt hắn, bởi vì, bên trong sắc xanh lục của đôi mắt kia dường như ẩn chứa điều gì đó mà cô không dám dò xét.

"Ôi dào thiếu gia, con bé là con gái tôi, sao tôi lại đối đãi không tốt với nó chứ?" Gã cha nuôi của cô bé nóng ruột, trong lòng căng thẳng bồn chồn.

Người đàn ông trẻ tuổi dường như không để mắt đến gã ta, nửa điểm chú ý cũng không, chỉ nhìn cô bé, bàn tay đang nắm lấy cằm cô bé hơi buông lỏng.

"Muốn rời khỏi nơi này?" Tiếng nói thản nhiên lần thứ hai lại vang lên, tràn ngập sự lạnh lùng.

Cô bé lập tức có phản ứng lại, gật đầu mạnh.

"Con ranh, mày muốn chết hả, tưởng tao nuôi mày lớn dễ lắm sao? Thế mà trước mặt người ngoài lại tố cáo tao. Xem tao dạy dỗ mày thế nào đây!" Gã cha nuôi nổi giận, muốn tiến lên, liền bị tài xế giữ chặt lấy.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô bé một cái, nâng tay vỗ nhẹ đầu cô bé rồi đứng dậy, hờ hững liếc nhìn gã cha nuôi một cái.

Gã đàn ông lỗ mãng lập tức không dám lên tiếng. Vị thiếu gia trước mặt này nhìn qua tuy rằng tuổi không lớn nhưng lại lộ ra sát khí khó mà chọc vào được, chẳng nói gì cũng khiến gã không rét mà run.

Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính lại, cũng không nói thêm gì, ngồi lại vào trong xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé run rẩy, nhìn theo chiếc xe xa hoa kia.

Người tài xế bỏ tay gã cha nuôi ra, lãnh đạm nói: "Cô bé này thiếu gia nhà chúng tôi muốn nhận nuôi, ngày mai quản gia sẽ đến gặp ông. Đương nhiên, phí nuôi dưỡng cô bé trả cho vợ chồng ông cũng không ít, có điều, nếu cô bé thiếu một sợi tóc, ông không chịu nổi trách nhiệm đâu!"

Nói xong, anh ta cũng xoay người trở về xe.

Chiếc xe cao cấp nghênh ngang rời đi, để lại cô bé run lạnh cùng gã đàn ông lỗ mãng đã sớm trợn mắt, há hốc miệng.

"Ông nói cái gì? Ông điên rồi hả? Hay là sáng nay ăn cơm không no?"

Trong căn phòng khá gọn gàng truyền ra âm thanh cao vút, bén nhọn của phụ nữ, vô cùng thô lỗ…

"Lúc trước chúng ta nhận nuôi con ranh chết tiệt kia là vì muốn nó làm việc, không nghĩ tới chuyện nó gầy teo yếu ớt, cái gì cũng không làm được, tôi còn đang lo không biết tống nó đi đâu. Giờ thì tốt rồi, thiếu gia có tiền chạy đến muốn mua, đây là chuyện cực tốt, sao ông lại còn không đồng ý?"

"Tôi nghĩ người kia chỉ nói thế thôi, cô tưởng thật hả? Người ta là người có tiền, ngay cả cái xe cả đời tôi còn chưa thấy qua, hắn ta sao có thể nhìn trúng con ranh kia? Hắn ta đem con nhãi kia về làm cái gì?" Người đàn ông quát.

"Ông quản chuyện đó làm gì, tôi chỉ cần biết hắn nhiều tiền, nhàn rỗi muốn nuôi thêm người. Ông cũng nói rồi đó, thiếu gia kia nhìn qua là bộ dáng quý tộc, tiền nhất định không ít, đến lúc đó chúng ta cứ nhân cơ hội mà tăng giá con bé đó lên!” Người đàn bà cũng không cho là đúng, hét lên.

"Cô xem chuyện này có khác gì bán con gái? Chúng ta đều là ba mẹ nuôi của nó!” Hắn bất mãn bác bỏ.

"Ông nói thật dễ nghe, đừng cho là tôi không biết trong lòng ông toan tính cái gì. Ông đã sớm có ý định với nó chứ gì? Còn muốn chờ nó lớn lên hả?" Người đàn bà châm chọc.

"Thật là, cô cố tình gây sự!"

"Nói đến chỗ đau của ông sao?"

Người đàn bà cười lạnh, lập tức khoát tay ngăn lại, "Quên đi, nó đã như vậy, ông muốn gì cũng không được. Tôi không muốn nghe ông nói gì nữa hết, hôm nay phá lệ đi mua cho con bé quần áo, cho nó ăn mặc được được một tí, đến lúc đó mới có thể nâng giá lên!"

Bà ta nói xong, vội vàng ra ngoài.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Trên lầu bài trí đơn giản, ánh sáng rực rỡ tinh tế như dát vàng chiếu vào. Trên đó không có đèn, chỉ vào lúc ban ngày mới có chút ánh sáng mặt trời.

Cô gái nhỏ cuộn tròn ở góc tường, dùng miếng băng gạc bao lấy miệng vết thương đang đổ máu. Cô bé không có thuốc nước dùng được, thậm chí ngay cả oxy già để rửa sạch miệng vết thương cũng không có, chỉ có thể dùng băng gạc băng bó tạm, nhưng, qua nhiều năm như vậy, cô bé đã thành quen, đây cũng là nguyên nhân trên cơ thể cô dày vết sẹo.

Chẳng được bao lâu, tiếng bước chân vang lên, thân mình cô bé run run, còn chưa kịp mặc quần áo, cửa phòng đột nhiên bị bàn tay của tên đàn ông thô béo đẩy ra …

Cô bé bỗng mở to hai mắt nhìn, trong đôi mắt đẹp rõ ràng đã tràn ngập vẻ cảnh giác cùng kinh sợ!

"Tiểu bảo bối, con sợ ta? Ta cho con biết, ta sẽ không cho con đi đâu." Gã tiến lên, một tay kéo cô bé lại như tóm con gà con, không phải dùng chút sức nào.

Cô bé không hề hét lên chỉ liều mạng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường hiện lên vẻ sợ hãi.

"Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, chính là chờ mày sau khi lớn lên ngoan ngoãn hầu hạ tao thật tốt, mày muốn đi cùng tên thiếu gia có tiền kia hả? Đừng hòng!" Tên đàn ông độc ác mở miệng, đột ngột gia tăng sức lực.

Khi lần đầu tiên thấy đứa trẻ này ở cô nhi viện, gã liền nhìn ra nó là một mỹ nhân điển hình, tuy tuổi còn khá nhỏ, nhưng chỉ cần qua hai năm nữa sẽ hoàn toàn trổ mã thành con nhóc động lòng người. Gã chịu đựng con mụ già cỗi trong nhà này lâu lắm rồi, đang chờ nếm thử lần đầu tiên của con nhóc này, ấy vậy mà không nghĩ tới việc con mẹ chết tiệt kia cứ thế đồng ý bán nó cho người khác!

Cô bé dùng sức giãy giụa, nhưng dù làm gì đi nữa thì sức lực của cô so với tên đàn ông kia quả không đáng kể là bao. Ánh mắt nhiễm màu máu đỏ tươi của gã trở nên dữ tợn khiến cô bé ngày càng sợ hãi.

"Bảo bối nhỏ, con sợ hãi gì thế? Ta chính là ba nuôi của con, làm sao có thể hại con được?"

Tên đàn ông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập hoảng sợ liền thả lỏng nét mặt, nặn ra nụ cười giả dối, bàn tay to lại luồn vào trong áo cô bé.

Gương mặt cô bé hiện rõ vẻ sợ hãi, ra sức giãy, lại bị tên cha nuôi siết chặt hơn…

"Con nhãi chết tiệt kia, mày thích cứng có phải không? Tao đã định chờ mày lớn rồi mới nếm thử lần đầu tiên, mày lại lòng lang dạ sói muốn rời đi? Được lắm, bây giờ tao liền làm luôn, dù sao tao cũng chưa hưởng qua mùi vị của bé gái thế này, hôm nay vừa đúng lúc, đây chính là do mày ép tao!" Vừa nói xong, bàn tay to lại như thể đang muốn xé quần áo cô bé…

Cô bé không chút do dự liền cắn lên cánh tay kia của gã…

"Ui…" Tên đàn ông lang sói kêu lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại.

Cô bé nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng.

"Con nhãi chết tiệt này, mày còn dám cắn tao?" Gã đàn ông nhìn vết cắn đang chảy máu trên mu bàn tay, lửa giận bùng lên, gã lập tức đuổi theo.

Bóng hình nhỏ nhắn chật vật kia của cô bé biến mất rất nhanh nơi ngã rẽ cầu thang, chờ khi gã đàn ông đuổi đến phòng khách, gã bỗng mở to hai mắt nhìn!

Trong phòng khách không biết từ khi nào xuất hiện bốn năm gã to con, bọn họ đều khoác trang phục đen, vẻ mặt hờ hững không chút tình người. Bọn họ khoanh tay đứng nghiêm, không nói một câu nhưng lại làm kẻ khác không rét mà run.

Đứng giữa những kẻ này là một người đàn ông trung niên, nhìn qua rất hiền lành, rõ ràng mang nét gì đó của người châu Á, trong mắt ông ta đượm ý cười. Ông đang bế cô bé trên tay.

Mẹ nuôi của cô bé hiển nhiên là mới bước vào đây, tay cầm một bộ quần áo trẻ con vừa nhìn qua cũng biết là mua ở vỉa hè. Nhìn cảnh tượng trước mặt này, bà ta sợ đến choáng váng.

"Hai vị chính là ba mẹ nuôi của cô bé?"

Người đàn ông trung niên đã lên tiếng, giọng nói cũng giống như diện mạo, hoà nhã dễ gần, "Tôi theo lệnh thiếu gia đến đưa con gái nuôi của hai vị đi.”

Nói xong, ông nhìn cô bé đang nắm thật chặt tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng gầy yếu, lại thêm quần áo cũ kỹ đã bị xé nát, trong lòng đau đớn, càng thêm phẫn nộ. Khi ông nhìn thấy vị cha nuôi kia đuổi từ trên lầu xuống đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Súc sinh!

Ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không buông tha! Tuy rằng ông không hiểu người vô tâm như thiếu gia vì sao ra quyết định này, nhưng khi thấy đứa bé rồi, ông hoàn toàn tin vào quyết định của cậu ta!

"À…"

Mẹ nuôi cô bé lập tức phản ứng, vội vàng tiến lên, vẻ mặt tươi cười, “Thì ra ngài là quản gia của cậu chủ ạ, ngại quá, đến đây, mời ngồi…” "Không cần thiết, tôi chỉ đến để đưa cô bé đi!" Quản gia liếc người đàn bà kia một cách khinh thường, hờ hững nói.

"Được…"

"Không được!"

Tên cha nuôi bỗng sinh phản ứng, tuy bị vị quản gia này nhìn đến mức toàn thân không thoải mái nhưng vẫn thô lỗ vung tay lên, “Nó là con gái của tôi, tôi sẽ không cho ông đưa nó đi!” Nói xong gã bước nhanh đến.Cô bé sợ tới mức co người lại, nhưng không đợi gã đến gần, hai người vệ sĩ phía sau quản gia đột nhiên chặn trước mặt gã, không cho gã cơ hội tới gần cô bé thêm nữa.“Các người, các người còn muốn cướp người hả?” Gã bắt đầu kêu gào.“Vị tiên sinh này, hành vi vừa rồi của ông hoàn toàn có thể cấu thành tội hình sự hãm hại trẻ vị thành niên, nếu không muốn gặp quan tòa thì thông minh một chút!” Âm điệu của quản gia không cao, nhưng lại lộ ra ý lạnh.Gã cha nuôi quả nhiên bị giật mình, bà mẹ nuôi kinh ngạc một chút rồi vội vàng tiến lên cười huề, “Ông không nên nói như vậy, không có bằng chứng… ” Nói được một nửa thì im bặt, bởi vì bà ta cũng thấy được quần áo trên người cô bé rõ ràng bị xé rách, giận giữ quay đầu nhìn về chồng mình, trên mặt hiện vẻ xấu hổ không thôi.“Các người không muốn dây vào rắc rối, tôi cũng không có nhiều thời gian, ở đây có một số tiền, về sau cô bé và hai người không còn liên quan gì nữa!” Quản gia nói xong, vệ sĩ phía sau ném một chiếc cặp da đến trước mặt hai vợ chồng.Người đàn bà vội vàng mở hộp ra, trong nhất thời kinh sợ trước chiếc cặp da nhét đầy tiền, lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Đây, đây là bao nhiêu tiền?”Người đàn ông cũng sợ ngây người, cả đời này gã chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.Vị quản gia không rảnh để ý tới phản ứng của vợ chồng nọ, mà lấy ra một xấp văn kiện mở ra trước mặt họ…“Đây là giấy chuyển quyền nuôi dưỡng cô bé, thiếu gia nhà chúng tôi đã ký tên rồi, hai vị, ký tên đi!”Tài liệu mở ra, theo bản năng, cô bé nhìn xuống. Cô nhận được rất nhiều mặt chữ, trước khi được nhận nuôi cô đã đọc được khá nhiều chữ rồi. Cô nhìn đến chữ ký của người giám hộ, có một cái tên, nét bút cứng cáp, chữ đầu tiên là “Lôi”, chữ thứ hai hơi phức tạp, hình như giống chữ “Dận”.Hai người cha mẹ nuôi cùng há miệng, cuối cùng dưới sự cưỡng ép bằng ánh mắt lạnh ngắt của đám vệ sĩ, sợ đến mức vội vàng ký lên.Quản gia nhìn thoáng qua tờ giấy, vừa lòng gật đầu.“Xin hỏi ông muốn đưa nó đi đâu?” Tên cha nuôi có chút không cam lòng, bán một con cừu non như thế cho người ta, tim của gã đã đau chết được, vừa rồi kinh sợ cho nên gã quên nhìn đối phương tên là gì.“Việc này không liên quan đến ông, từ hôm nay trở đi, cô bé không còn quan hệ gì với các người!” Quản gia hừ lạnh một tiếng, “Cô bé sẽ là thiên kim tiểu thư của nhà chúng tôi, thức thời thì cầm số tiền này, về sau nước giếng không phạm nước sông!”“Đương nhiên, đương nhiên!” Người đàn bà chỉ mong có thế, vội vàng cúi đầu khom lưng.“Chúng ta đi thôi.” Quản gia dắt cô bé qua, vừa muốn cất bước, lại bị cô giữ chặt.“Sao vậy?” Ông khó hiểu.Ông thấy cô bé đi đến trước mặt cha nuôi. Trước cái nhìn sáng rực của gã, không biết từ lúc nào trong tay cô đã có một cây cọc gỗ. Cô bé đâm mạnh vào chân gã, máu tươi lập tức nhuốm đỏ cây cọc gỗ…“A… ” Trong phòng vang lên tiếng gào như lợn bị chọc tiết của gã đàn ông.

hết tập 2

1
20 tháng 1 2019

sao dài vậy bn

Một ông luật sư vừa mở cửa chiếc xe BMW bước xuống đường thì bổng đâu có một xe khác phóng nhanh qua và quạt mất cái cửa xe của chiếc BMW . Khi cảnh sát đến hiện trường thì thấy ông ta đang nhảy nhỏm có vẻ tức giận lắm, thấy vị cảnh sát ông ta gằn giọng phàn nàn:– Ông xem, chúng làm thiệt hại nặng nề cho cái xe BMW mới của tôi đến thế này này.Vị cảnh sát quan sát hiện...
Đọc tiếp

Một ông luật sư vừa mở cửa chiếc xe BMW bước xuống đường thì bổng đâu có một xe khác phóng nhanh qua và quạt mất cái cửa xe của chiếc BMW . Khi cảnh sát đến hiện trường thì thấy ông ta đang nhảy nhỏm có vẻ tức giận lắm, thấy vị cảnh sát ông ta gằn giọng phàn nàn:

– Ông xem, chúng làm thiệt hại nặng nề cho cái xe BMW mới của tôi đến thế này này.

Vị cảnh sát quan sát hiện trường rồi nói:

– Bọn luật sư các ông chỉ coi vật chất là trên hết! Ông chỉ quan tâm đến cái xe BMW mắc dịch này mà chẳng biết rằng cái cánh tay trái của ông cũng đã bị quật rụng mất tiêu rồi!

Ông luật sư kinh hoảng khi nhìn thấy cánh tay mình đã cụt mất, và kêu toáng lên:

– Tôi phải tìm nó ngay. Tôi đeo cái đồng hồ Rolex ở cổ tay đó , mau mau tìm giùm tôi đi, mau lên mau lên!!!

hay cho like

1
3 tháng 6 2019

hay đó bn

Anh em nhớ like cho mik khi nghe xong mik kể hen^^ ừ khi lập gia đình, chị là người đàn bà khổ. Chồng chị là một kẻ vũ phu, lười biếng lại thích chè chén. Chị vật lộn với số phận, làm lụng nuôi cả gia đình bốn miệng ăn, và hứng chịu những cơn lôi đình của chồng, do ma men gây ra.***📷Tay lái trâu phát đến đét một cái vào mông con trâu:- Chà, đít lồng bàn.Rồi hắn đi một vòng quanh,...
Đọc tiếp

Anh em nhớ like cho mik khi nghe xong mik kể hen^^

ừ khi lập gia đình, chị là người đàn bà khổ. Chồng chị là một kẻ vũ phu, lười biếng lại thích chè chén. Chị vật lộn với số phận, làm lụng nuôi cả gia đình bốn miệng ăn, và hứng chịu những cơn lôi đình của chồng, do ma men gây ra.

***

📷

Tay lái trâu phát đến đét một cái vào mông con trâu:

- Chà, đít lồng bàn.

Rồi hắn đi một vòng quanh, mắt chăm chăm vào từng chi tiết trên mình con trâu cái, chẳng nói thêm gì. Đến đoạn hông, hắn ghé sát mắt vào, dùng ngón tay di di cái xoái rồi lại tiến về phía đầu con trâu. Hắn túm hai cái sừng cong của con trâu lắc lắc mạnh. Con trâu lừ mắt, thở phì phì ghì đầu về phía hắn, nhưng sợi dây thừng căng đã kéo nó lại. Hắn giật mình lùi xa về phía sau:

- Nhưng "vênh sừng, lạc khoái", ngữ này rất hay đem vận đen đến cho gia chủ, nên khó bán.

Hắn tiếp câu nói lúc nãy. Sự ngắt quẵng giữa hai câu nói trong một khoảnh khắc im lặng dài của hắn thể hiện hành động tập trung soi xét "món hàng" khá kỹ lưỡng. Hắn cũng là một tay lái trâu cừ.

Chị Hạnh đứng ngay bên cạnh vuốt vuốt cái lưng con trâu:

- Chú nói thế có phần chủ quan. Tôi nuôi nó mấy năm nay, nó có đem đến điềm gở nào đâu. Cái nghiệp mua của các chú là hay chê, tôi biết, nhưng tôi sẽ không bán nó với giá khác đâu!

Sự quả quyết của chị Hạnh khiến tay lái trâu không còn kì nèo thêm được gì nữa, hắn quyết định dắt cặp trâu của nhà chị với giá thỏa thuận của đôi bên.

Bán được cặp trâu ngót nghét hai mươi nhăm triệu đồng, cộng với số tiền mười triệu ki cóp của hai mẹ con trong cả năm nay, chị đã có thể tạm yên lòng chờ đón cháu ngoại ra đời. Số còn lại, chị sẽ cố gắng đưa con trai đi bệnh viện trị bệnh. Ước mơ bấy lâu của chị đang dần thành hiện thực. Thực tế này cho chị một niềm an ủi. Thì ra cuộc đời đâu đến nỗi như tâm trạng của kẻ sầu não. Lúc trong cơn bỉ cực, chị bi quan chán nản đến cùng cực, luôn nghĩ đến sự kết thúc cuộc đời để giải thoát, nhưng chị không thể, chỉ bởi các con.

Từ khi lập gia đình, chị là người đàn bà khổ. Chồng chị là một kẻ vũ phu, lười biếng lại thích chè chén. Chị vật lộn với số phận, làm lụng nuôi cả gia đình bốn miệng ăn, và hứng chịu những cơn lôi đình của chồng, do ma men gây ra.

Khi đứa con đầu chưa tròn mười tuổi, chồng chị bỏ đi biệt tích. Chị cất công tìm chồng nhiều năm ròng, nhưng thất vọng. Năm con trai chị tròn mười lăm tuổi, đột nhiên đổ chứng tâm thần. Bệnh ngày càng them nặng, đến việc vệ sinh cá nhân cũng không ý thức nổi. Chưa dừng lại ở đó, đến đầu năm nay, khi con gái chị chuẩn bị cưới chồng thì nhà trai tuyên bố hủy đám cưới, mặc cho cái thai trong bụng con chị đang lớn dần.

Chị đau từ những cái đau hạnh phúc, đến cái đau ruột già máu mủ. Chị như kẻ đang chới với trong nước lũ, rồi mỗi niềm đau kia là mỗi tảng đá lần lượt chồng lên lưng chị, to dần, to dần. Cái gì có thể cho chị động lực để vượt lên trên cơn khốn khó này ngoài tình mẫu tử.

Và thời gian, sự tảo tần đã vơi đi nỗi đau trong chị.

Những ngày gần đây chị được nhiều niềm vui lắm. Con trai chị bỗng nhiên gọi mẹ, cái tiếng gọi mẹ trở lại mà chị đã mong ngóng năm năm nay rồi, cháu ngoại xấp sửa ra đời, kinh tế lại có phần khấm khá đôi chút. Chị mừng phát khóc. Trong tâm trạng đó, bỗng nhiên chị được thư chồng hẹn ngày về. Tin này làm cho chị khóc thật, khóc thành tiếng. Tay chị dụi nước mắt, chân tất tưởi bước đi khoe láng giềng.

Đấy, chỉ cần sự cố gắng thì cuộc đời chị đâu đến ngõ cụt. Trước đây người trong làng ai cũng cho rằng chị có số khổ.

Ngày chồng chị trở về, căn nhà ngói ba gian chan hòa tiếng cười nói, tấp nập người ra vào. Khác hẳn trước đó. Dân làng đến mừng cho chị, mừng cho anh trở về an lành. Họ không quan tâm những ngày qua anh sống ở đâu và làm gì... họ chỉ quan tâm rằng lần này về anh có còn đi xa gia đình nữa không, và họ vui khi nhận được cái lắc đầu từ anh.

Trở về lần này, tính nết chồng chị đã đổi thay hoàn toàn. anh chăm lo cho gia đình và chăm chỉ làm lụng. Nhìn chồng lưng trần sửa lại mái nhà, rào lại hàng dậu... mà chị Hạnh trộm rơi nước mắt.

Không khóc sao được. Đời chị còn gì mong mỏi hơn một người chồng biết thương yêu vợ con và xây dựng kinh tế. Với chị đây chẳng phải là một sự hồi sinh hay sao?

Một hôm người chồng bàn với chị:

- Mình này, cái vận của mình cũng thật là không may, vụ này vườn vải nhà anh Năng được mùa lắm, lại chuẩn bị cho thu hoạch. Bạn tôi trên thành phố cứ giục gom vải lên cho anh ta bán. Cầm chắc lời to. Ngặt nỗi mình đâu có vốn!

Anh chồng thở dài.

- Mình ạ! - Chị Hạnh nhẹ nhàng an ủi chồng - Không có thì mình cứ làm vườn, làm đồng theo truyền thống, chăm chỉ thì vẫn có ăn thôi.

- Đúng là như vậy. Tôi đâu có bảo mình bỏ công bỏ việc. Chỉ cần bỏ ra khoảng ba mơi triệu trong vài ngày ta thu về vốn, lại cầm chắc món lời năm sáu triệu đồng. Số tiền ấy bằng cả nhà mình lao động vất vả cả năm rồi còn gì. Nếu thắng chuyến này tôi định mua cho con Hải chiếc xe máy nó đi. Tội nghiệp, cứ tòng tọc cái xe đạp...

- Nhưng mà có chắc vậy không mình?

- Thì tôi đã tìm hiểu kỹ lắm rồi, bạn bè trên thành phố đều tư vấn cặn kẽ. Chắc thắng mình ạ!

Chị Hạnh ngần ngừ suy tính, chồng chị thở dài. Chị phân bua.

- Mấy năm qua mẹ con tôi cũng đã tích góp được món tiền nhỏ chờ ngày chạy chữa cho anh cả và cháu ngoại ra đời. Nhưng mà tôi tính, cái Hải có sinh sớm thì cũng phải ngót một tháng nữa, Còn thằng Hậu thì dù sao bệnh cũng đã lâu rồi, bệnh này chậm chữa thêm một tháng nữa cũng chẳng sao. Như vậy tiền vẫn chưa cần dùng đến. Nếu chắc chắn thì mình cứ lấy mà làm, tôi thấy mình tính như thế cũng phải lắm.

Việc đã được vợ chồng chị quyết. Tuần sau, chồng chị cầm tiền đi gom vải. Nhưng không biết vì sao mà hai ngày anh không tin tức cho gia đình. Chị Hạnh lo lắm. Chị lo chồng chị có chuyện gì rồi. Ba, bốn ngày sau vẫn bặt vô âm tín. Chị tìm đến nhà ông Năng theo địa chỉ chồng nói. Chị chết lặng khi nơi đó chỉ là một bãi đất mênh mông hoang lạnh. Chị ngồi bệt xuống gốc cây bên đường than khóc.

Trời đổ mưa. Cơn mưa mùa hè giăng kín không gian, lộp độp trên tàu lá chuối. Người chị ướt sũng, và run lên bần bật. Chị nấc thành từng tiếng đưa cặp mắt đỏ ngầu nhìn xa về phía bãi đất. Một sự hoang lạnh đến tàn tệ bao phủ nơi chị ngồi...

****

Hải thèm thuồng nhìn vào phòng mổ, mặt mày nhăn nhúm, rên lên từng tiếng ư ử. Những giọt máu hồng thấm ướt lằn váy màu xanh lam của sản phụ, lấm chấm trên nền gạch hoa.

- Cha... áu... đ...au lắm bác sĩ ơi!

- Đau gì mà đau, như thế đã là gì... - vị bác sĩ trong khuôn mặt phúc hậu, nhưng giọng điệu có vẻ gắt gỏng – Cứ đi lại đi, rồi sẽ sinh thôi.

- Bác ơi, cháu nó ra nhiều máu tươi quá – Chị Hạnh đang dìu còn gái, tỏ vẻ đau sót vô cùng – Xin bác sĩ khám lại cho cháu nó!

- À khám! Bác quý hóa ạ, trước tiên nhà bác hãy học cách nghe lời bác sĩ đi cái đã. Tôi không nghĩ là tôi cần phải nhắc lại cho nhà bác nghe nữa. Khi nào đến lượt, nghĩa là vấn đề của con bác sẽ ổn.

- Vấn đề của con tôi... thưa bác sĩ?

- Chính vậy...!

Chị Hạnh ngơ ngác trong câu nói "nghề nghiệp" của vị bác sĩ trong khi Hải với cái bụng bầu vẫn liên tục oằn oại kêu đau, chỉ chực xông vào phòng mổ...

Đã hai ngày nay rồi, chị Hạnh không một lần chợp mắt khi Hải trong tình trạng sắp sinh. Cứ hễ chị đặt lưng xuống giường là Hải lại kêu, rên khiến chị phải ngồi dậy dìu con đi lại cho đỡ đau.

Kết quả siêu âm thai nhi trong bụng Hải làm chị Hạnh lo lắng vô cùng. Nước ối đã sắp cạn, chỉ còn khoảng mười phần trăm, nhau thai lại bị vôi hóa độ hai. Nhiều lần chị đề nghị bác sĩ cho con được mổ nhưng không hiểu sao các bác sĩ đều nói phải chờ.

Chị càng xót ruột hơn khi nhìn thấy những bệnh nhân cùng tình trạng giống con mình nhưng đều đã được phẫu thuật, ai nấy mẹ tròn con vuông. Còn con chị đã hai ngày nay oằn oại kêu đau, nhưng vẫn không đẻ được.

Chị biết, lúc này đây, chỉ cần chị có mấy trăm ngàn trong tay chắc chắn cháu ngoại của chị đã ra đời như những đứa trẻ kia. Nhưng kiếm đâu ra ngần ấy tiền lúc này.

Sáng qua, khi làm thủ tục nhập viện chị đã phải tạm đóng tám trăm ngàn đồng cho bệnh viện. Như vậy khoản tiền một triệu đồng đem con gái lên bệnh viện sinh nở chỉ còn lại vẻn vẹn hai trăm ngàn. Hai hôm nay, chị ăn cơm nắm, còn Hải thỉnh thoảng chỉ ăn được chút cháo.

Những tưởng rằng, trời phật độ trì cho con gái thuận sinh mà không phải mổ, thì khoản tiền một triệu đồng kia có thể tạm đủ. Nhưng thật không may, lại rơi vào tình cảnh này.

Chị Hạnh vừa phải chăm con gái ở viện vừa phải đạp xe về nhà nuôi chon trai bệnh tật.

Nhà cửa chẳng còn gì khi phải thuốc thang cho con trai. Có bao tiền tích góp thì người chồng bội bạc kia đã âm mưu lừa lọc đi hết.

Để có một triệu đem con gái lên bệnh viện, chị phải bán con lợn nái và mười lợn con vừa đẻ chưa được hai mươi ngày. Đó là tất cả những gì còn lại của gia đình chị.

Chị không còn cách nào, chị lên phòng năn nỉ bác sĩ nhưng không được, trong khi con gái đau đớn đứng ngồi không yên.

- Mẹ ơi, con đau chết mất.

Hải càng ngày càng kêu đau giữ hơn. Những người chung phòng chờ sinh khuyên chị rất nhiều, nhưng tất cả chung một ý là "quan tâm" đến bác sĩ nhiều hơn.

- Này bác - người phụ nữ chừng ba mươi tư tổi thì thầm - Hôm qua con gái tôi cũng trong tình trạng như con bác, lẽ ra phải mổ ngay, nhưng mà chúng tôi không biết ý của bác sỹ. Cứ ngồi chờ theo "lời khuyên" của các bác sĩ ấy, may mà nhà bác Hằng nằm giường bên mách nước kịp. Tôi lập tức lên phòng trưởng khoa làm thủ tục "bất thành văn", thế là con tôi được mổ ngay. Rất may là kíp mổ còn kịp, cháu chỉ hơi ngạt một chút. Bây giờ thì đã ổn.

- Ôi trời ơi! Cháu ơi... - Chị Hạnh khóc vổng lên.

- Ơ cái bác này sao lại khóc lúc này, không đi lo cho nhanh đi con chờ gì nữa.

- Các bác ơi... nhà cháu chỉ còn có hai trăm nghìn thôi, gia cảnh cháu thật không còn có thể xoay sở vào đâu được nữa. Cháu biết làm thế nào bây giờ.

- Con đau q...úa... mẹ ơi...

- Úi giời ơi, vỡ ối rồi chứ còn gì, mau đưa cháu nó ra phòng mổ đi.

Mọi người trong phòng cùng nhau dìu Hạnh sang phòng mổ.

- Đi đâu thế này, mấy bà.

Vị bác sĩ nhăn nhú.

- Bác ơi! Xin bác khám lại cho cháu nó đi. Tình hình này là quá thời điểm sinh nở rồi đấy bác.

- Này các bà đang làm gì vậy, có cần phải khoắc thêm bộ quần áo blu này vào người các bà nữa không. Tôi nói rồi, chưa đến lúc đâu, đưa cô ta về phòng để chúng tôi còn làm việc.

Vị bác sĩ gạt phăng đám người ra ngoài cửa và đóng sầm cửa lại.

Mọi người lại dìu Hải về phòng chờ sinh. Ở đó người ta gom góp mãi cũng được ba trăm nghìn.

- Ba trăm nghìn thì bỏ bèn gì – một người lắc đầu.

Chị Hạnh dấm dứt khóc, rồi chạy nhanh lên phòng trưởng khoa sản:

- Xin bác, tôi cầu xin bác hãy làm thủ tục mổ cho con gái tôi. Tôi sẽ đội ơn bác sĩ suốt đời. Tôi hứa sẽ làm bất cứ gì bác sĩ yêu cầu, bất kể mạng sống của tôi. Chỉ cần cứu được con gái và cháu ngoại tôi.

- Ơ, cái chị này! Sao lại phải cứu. Đã làm sao nào, chưa đến lúc sinh hiểu chưa. Đi ra để tôi làm việc.

Cũng như ở phòng mổ, chị Hạnh bị gạt ra ngoài trong tiếng đóng "sầm" của cánh cửa.

Chị Hạnh hoảng loạn chạy đi chạy lại khắp nơi. Chị đã cuống lại càng cuống hơn. Va vào hết người này đến người kia mà không hề biết.

Hải quằn quạy trên giường, chị Hạnh ngồi ôm mặt khóc. Một lát, chị lau nước mắt rồi lại gần an ủi con.

- Thôi gắng lên con, cố giữ tư thế thoải mái, con sẽ đỡ đau hơn. Mẹ có một cách này, con cứ chờ mẹ ở đây.

Nói rồi chị chạy ù ra ngoài. Đến cổng bệnh viện chị chọn một góc của lối vào, rải mảnh áo mưa ra, quỳ gối. Chị đính mảnh giấy lên ngực, ngửa lòng hai bàn tay về phía trước. Trên mảnh giấy ghi dòng chữ "Xin làm nô lệ suốt đời cho ai cứu con và cháu tôi".

Ngay lập tức việc làm của chị thu hút sự chú ý của nhiều người. Người ta tụ tập quanh chị, có kẻ vì tò mò nhưng hầu hết đều vì xót thương cho hoàn cảnh của chị. Họ khuyên chị không nên làm thế, mỗi người bỏ vào nón của chị một tờ giấy bạc. Có người còn thay chị chạy đến các quầy hàng chung quanh quyên tiền.

Từ khi vào viện, nước mắt chị luôn ướt đẫm gò má. Trước sự đùm bọc của mọi người chị đã khóc to thành tiếng. Thế rồi có một người đàn ông giàu có xin được tự nguyện giúp chị không điều kiện. Chị xúc động đến lặng im không biết nói gì. Chị quay một vòng vái dài mọi người rồi đứng dậy. Người đàn ông kia cùng chị vào viện. Đám đông giải tán.

Chợt có một cháu bé từ trong ngõ khu nhà bốn tầng đối diện cổng bệnh viện chạy phăng ra đường. Đúng lúc đó, một chiếc xe máy do một thanh niên điều khiển lao nhanh tới. Chị Hạnh quang vội chiếc nón đang cầm trên tay lao tới ôm trầm lấy đứa bé. Vừa lúc đó, chiếc xe máy lao đến tông trực diện vào chị đẩy chị văng vào góc đường. Chị vẫn ôm trọn đứa bé trong lòng. Những đồng tiền mọi người quyên góp cho chị bay tứ tung trên phố. Còn chị, mắt nhắm nghiền, máu hồng túa ra từ hai tai và miệng. Người ta lập tức chạy đến, đứa bé khóc thét lên trong vòng tay chị. Trong bệnh viện các bác sĩ lập tức chay ra phía đường. Một vị bác sĩ gào lên:

- Ôi cháu nội tôi...

Đó chính là bác sĩ trưởng khoa sản.

Mọi người nhìn chị Hành mằn bất động trên vũng máu lắc đầu.

Chị Hạnh được đưa và bệnh viện cấp cứu, nhưng chị không thể qua khỏi vì chấn thương quá nặng. Cũng giờ đó, người đàn ông giàu có lúc nãy đã làm thủ tục để mổ cho Hải. Ba mươi phút sau, kiếp mổ đã xong. Người ta không nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc như thường lệ sau khi ra đời. Lát sau một chiếc băng ca phủ vải trắng trên cơ thể hai người, một lớn một bé được đẩy ra ngoài trong vẻ mặt buồn rầu của các bác sĩ trong kíp mổ.

Ngoài trời mưa lất phất bay, thỉnh loảng lóa lên một tia chớp ngắn ngủi. Sáng nay chị Hạnh chưa kịp về nấu cơm cho con trai bệnh tật đang chờ mẹ ở nhà...

Ngọc Vũ

📷Ngày đăng: 23/07/2018Người đăng: En Vi EnViĐăng bài

0