K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 8 2021

a, Đoạn văn diễn tả tâm trạng của nhân vật trong khi ngày đầu đi đến lớp học. Tâm trạng ấy giúp người đọc thấy được sự hồi hộp và sung sướng của tác giả

b, Từ ''lạm nhận'' được hiểu như tác giả nghĩ rằng mọi thứ là của mình, cho thấy tác giả rất yêu mọi thứ trong lớp học và xem nó như tài sản của mình

c, Quyến luyến: biểu thị tình cảm gắn bó, không muốn rời xa

Từ đồng nghĩa: Lưu luyến

Không nên thay từ vì sẽ làm mất tính biểu cảm của câu văn

d, Liên kết hình thức: Phép lặp (tôi)

Phép liên kết nội dung: Liên kết logic

#bài khó ghê ấy em :))

23 tháng 12 2018

- Câu ghép: "Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào."

- Cấu tạo:

+ Chủ ngữ 1: Tôi

Vị ngữ 1: nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi

+ Chủ ngữ 2: một người bạn tôi

Vị ngữ 2: chưa hề biết

+ Chủ ngữ 3: lòng tôi

Vị ngữ 3: vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào

---> Mối quan hệ ý nghĩa: Là tâm trạng tuy vẫn còn ngỡ ngàng nhưng đã bắt đầu cảm thấy ấm áp của nhân vật tôi. Từ đây với “tôi”, người bạn ngồi bên và mọi vật chung quanh bỗng trở nên thân thuộc.

Phần I : 5đ Đọc văn bản sau ..."1 mùi hương lạ xô lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên lạm nhận ra vật riêng mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, 1 người bạn chưa hề quen biết nhưng trong lòng tôi vẫn ko cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng ko dám tin có...
Đọc tiếp

Phần I : 5đ

Đọc văn bản sau

..."1 mùi hương lạ xô lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên lạm nhận ra vật riêng mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, 1 người bạn chưa hề quen biết nhưng trong lòng tôi vẫn ko cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng ko dám tin có thật..."

1.đoạn văn được trích từ tác phẩm nào, của ai? nêu hoàn cảnh sáng tác? ( 1đ )

2.xác định 1 câu ghép trong đoạn văn vừa phân tích cấu tạo. chỉ ra mối quan hệ ý nghĩa giữa các vế câu trong câu ghép đó. ( 1đ )

3.viết 1 đoạn văn tổng-phân-hợp khoảng 10-12 câu nêu suy nghĩa của em về tâm trạng nhân vât tôi trong buổi tựu trường đầu tiên, trong đoạn có sự đụng 1 trợ từ và 1 câu ghép ( gạch chân ). ( 3đ )

0
Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên lạm nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề quen biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin có thật. Một con chim con...
Đọc tiếp

Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên lạm nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề quen biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin có thật.
Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỉ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa hay bên bờ sông Viêm sống lại đầy rẫy trong tâm trí tôi. Nhưng tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về với cảnh thật.
Tôi vòng tay lên bảng chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm nhẩm đánh vần đọc: Bài viết tập: Tôi đi học.
(Trích Tôi đi học, Thanh Tịnh)
a. Cho biết văn bản chứa đoạn trích trên thuộc thể loại gì?
b. Đoạn trích diễn tả dòng cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật tôi trong hoàn cảnh nào?
c. Bằng một đoạn văn tổng - phân - hợp khoảng 12 câu nêu cảm nhận của em về tâm trạng, suy nghĩ của nhân vật tôi trong đoạn trích.

0
Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi: “Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:
“Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng
thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là
vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa
hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự
nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật.
Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ
cánh bay cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa
cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.
Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về
cảnh thật.
Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm bẩm đọc:
- Bài tập viết : Tôi đi học !”
Câu 1 : Tìm những tính từ miêu tả cảnh vật và con người có trong đoạn trích trên.

Câu 2: Hãy chi ra trường từ vựng chính được sử dụng trong đoạn trích trên
Câu 3: Giải nghĩa cụm từ “kỷ niệm cũ”, “cảnh thật” ở đoạn trích trên.
Câu 4: Theo tác giả, buổi học đâu tiên có ý nghĩa như thế nào đối với bản thân mỗi
con người?

1
1 tháng 10 2021

kq là j ạ ?

Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi: “Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:
“Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng
thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là
vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa
hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự
nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật.
Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ
cánh bay cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa
cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.
Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về
cảnh thật.
Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm bẩm đọc:
- Bài tập viết : Tôi đi học !”
Câu 1 : Tìm những tính từ miêu tả cảnh vật và con người có trong đoạn trích trên.

Câu 2: Hãy chi ra trường từ vựng chính được sử dụng trong đoạn trích trên
Câu 3: Giải nghĩa cụm từ “kỷ niệm cũ”, “cảnh thật” ở đoạn trích trên.
Câu 4: Theo tác giả, buổi học đâu tiên có ý nghĩa như thế nào đối với bản thân mỗi
con người?

0
" Một mùi hhươnglaj xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế cho tôi ngồi rất cẩn thận rất tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề quen biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyển luyển ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật. Một con chim...
Đọc tiếp

" Một mùi hhươnglaj xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế cho tôi ngồi rất cẩn thận rất tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề quen biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyển luyển ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật. Một con chim luyện đến đứng trên bờ cửa sổ, hốt mẩy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.

Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỉ niệm cũ đi với chim sữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông viêm sống lại đầy rẫy trong trí tôi. Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạng trên bảng đen đã đã đưa tôi việc cảnh thật. Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lầm đọc: bài tập viết, Tôi đi học!

a, đoạn văn trên được trích từ tác phẩm nào? Của ai?

b, em hiểu" kỷ niệm cũ"," cảnh thật" mà tác giả nhắc đến ở đoạn trích trên là gì?

c, câu văn Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ nó hót mấy tiếng rụt rè rồi phụ cánh bay cao là câu gì xét về cấu tạo ngữ pháp?

d, từ việc hiểu đoạn trích trên, hãy viết một đoạn văn 5 đến 7 câu trình bày suy nghĩ của em về thế giới kì diệu mà nhà trường mang đến cho trẻ thơ thơ.

0
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học. Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa. Trong...
Đọc tiếp

Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.

Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa.

Trong chiếc áo vải dù đen dài tôi cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn.

Dọc đường tôi thấy mấy cậu nhỏ trạc bằng tôi, áo quần tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau hay trao sách vở cho nhau xem mà tôi thèm. Hai quyển vở mới đang ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng. Tôi bặm tay ghì thật chặt, nhưng một quyển vở cũng chì ra và chênh đầu chúi xuống đất. Tôi xóc lên và nắm lại cẩn thận. Mấy cậu đi trước o sách vở thiệt nhiều lại kèm cả bút thước nữa. Nhưng mấy cậu không để lộ vẻ khó khăn gì hết.

Tôi muốn thử sức mình nên nhìn mẹ tôi:

- Mẹ đưa bút thước cho con cầm.

Mẹ tôi cúi đầu nhìn tôi với cặp mắt thật âu yếm:

- Thôi để mẹ nắm cũng được.

Tôi có ngay cái ý kiến vừa non nớt vừa ngây thơ này: chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước.

Ý nghĩ thoáng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi.

Trước sân trường làng Mỹ Lý đầy đặc cả người. Người nào áo quần cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi và sáng sủa.

Trước đó mấy hôm, lúc đi ngang làng Hòa An bẫy chim quyên với thằng Minh, tôi có ghé trường một lần.

Lần ấy trường đối với tôi là một nơi xa lạ. Tôi đi chung quanh các lớp để nhìn qua cửa kính mấy bản đồ treo trên tường. Tôi không có cảm tưởng gì khác là nhà trường cao ráo sạch sẽ hơn các nhà trong làng.

Nhưng lần này lại khác. Trước mặt tôi, trường Mỹ Lý vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình Hòa Ấp. Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng. Lòng tôi đâm ra lo sợ vẩn vơ.

Cũng như tôi, mấy cậu học trò mới bở ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nữa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thèm vụng và ước ao thầm được như những học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.

Sau một hồi trống thúc vang dội cả lòng tôi, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên rồi đi vào lớp. Chung quanh những cậu bé vụng về lúng túng như tôi cả. Các cậu không đi. Các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu tới trước. Nói các cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. Vì hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, các cậu lại duỗi mạnh như đá một quả banh tưởng tượng. Chính lúc này toàn thân các cậu cũng đang run run theo nhịp bước rộn ràng trong các lớp.

Ông đốc trường Mỹ Lý cho gọi mấy cậu học trò mới đứng lên trước lớp ba. Trường làng nhỏ nên không có phòng riêng của ông đốc. Trong lúc ông đọc tên từng người, tôi cảm thấy như quả tim tôi ngừng đập. Tôi quên cả mẹ tôi đang đứng sau tôi. Nghe gọi đến tên, tôi tự nhiên giật mình và lúng túng. Sau khi đọc xong mấy mươi tên đã viết sẵn trên mảnh giấy lớn, ông đốc nhìn chúng tôi nói sẽ:

- Thế là các em đã vào lớp năm. Các em phải cố gắng học để thầy mẹ được vui lòng, và để thầy dạy chúng em được sung sướng. Các em đã nghe chưa? (Các em đều nghe nhưng không em nào dám trả lời. Cũng may đã có tiếng dạ rang của phụ huynh đáp lại).

Ông đốc nhìn chúng tôi với cặp mắt hiền từ và cảm động. Mấy cậu học trò lớp ba cũng đua nhau quay đầu nhìn ra. Và ngoài đường cũng có mấy người đứng dừng lại để nhìn vào. Trong những phút giây này chúng tôi được người ta ngắm nhìn nhiều hơn hết. Vì vậy đã lúng túng chúng tôi càng lúng túng hơn.

Ông đốc lấy cặp kính trắng xuống rồi nói:

- Thôi, các em đứng đây sắp hàng để vào lớp học.

Tôi cảm thấy sau lưng tôi có một bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước. Nhưng người tôi lúc ấy tự nhiên thấy nặng nề một cách lạ. Không giữ được chéo áo hay cáng tay của người thân, vài ba cậu đã từ từ bước lên đứng dưới hiên lớp. Các cậu lủng lẻo nhìn ra sân, nơi mà những người thân đang nhìn các cậu với cặp mắt lưu luyến. Một cậu đứng đầu ôm mặt khóc. Tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo. Tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng trong cổ. Một bàn tay quen nhẹ vuốt mái tóc tôi.

Ông đốc nhẫn nại chờ chúng tôi.

- Các em đừng khóc. Trưa này các em được về nhà cơ mà. Và ngày mai các em lại được nghỉ cả ngày nữa.

Sau khi thấy hai mươi tám cậu học trò sắp hàng đều đặn dưới hiên trường, ông đốc liền ra dấu cho chúng tôi vào lớp năm. Một thầy trẻ tuổi, gương mặt hiền từ, đang đón chúng tôi vào cửa lớp. Trong thời thơ ấu tôi chưa bao giờ xa mẹ tôi như lần này. Tôi cũng lấy làm lạ vì có nhũng hôm đi chơi suốt cả ngày với chúng bạn ở đồng làng Lệ Xá, lòng tôi vẫn không cảm thấy xa nhà hay xa mẹ tôi chút nào hết.

Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật. Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.

Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.

Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về cảnh thật. Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm bẩm đọc:

Bài tập viết: Tôi đi học!

Đoạn này có ý nghĩa j vậy mn?

giúp mik vs!

0
“Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho tôi rồi xốc nách tôi lên xe. Đến bấy giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn, làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự sung sướng bỗng được trông nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại tươi đẹp như...
Đọc tiếp

“Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho tôi rồi xốc nách tôi lên xe.
Đến bấy giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi
nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi
mắt trong và nước da mịn, làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự
sung sướng bỗng được trông nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình
mà mẹ tôi lại tươi đẹp như thuở còn sung túc ? Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp
mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi, tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao
lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi
thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường”.
a) Đoạn văn được trích từ văn bản nào? Tác giả là ai?
b) Nội dung chính của đoạn văn kể về sự việc gì và thể hiện tâm trạng, cảm
giác như thế nào của nhân vật “tôi”?
c) Từ đoạn văn trên, hãy viết đoạn văn ngắn (5 -7 câu) nêu suy nghĩ của em
về tình mẫu tử.

1
10 tháng 3 2020

a, đoạn văn trên trích trong văn bản "Trong lòng mẹ" của tác giả rNguyên Hồng
b,tâ trạng của Hồng khi chắc chắn đó là mẹ
c,Từ bao đời nay tình mẫu tử luôn được coi như 'tình mẹ bao la" như biển Thái Bình "nước trong nguồn chảy ra".Thật vậy, tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng cao quý nhất theo ta suốt cả cuộc đời này.Mẹ là người đã trải qua 9 tháng 10 ngày vất vả, khổ cực để sinh thành ra ta.Mẹ nuôi dưỡng ta bằng tiếng hát, bằng dòng sữa mất ngọt dịu êm.Mẹ còn tần tảo, lo lắng nuôi dạy ta thành người.Mẹ như ánh sao rực rỡ soi sáng cuộc đời ta.Làm sao có thể nói hết công lao vĩ đại của mẹ.

Nhờ nhận xét bài văn Tôi đã lớn khôm Thời gian trôi đi chính là nơi đã vun đắp cho tâm hồn của con người. Từng ngày, từng ngày trôi qua t/gian đắp lên cho lòng người mỗi ngày một lớn, đó chính là sự trưởng thành của một con người cả về thể chất, tinh thần và tạo nên một đôi cánh cho ta những ước mơ, những dũng khí để ta tiên bước đến tương lai. Thời gian cho tôi sự trưởng thành để rồi một...
Đọc tiếp

Nhờ nhận xét bài văn

Tôi đã lớn khôm

Thời gian trôi đi chính là nơi đã vun đắp cho tâm hồn của con người. Từng ngày, từng ngày trôi qua t/gian đắp lên cho lòng người mỗi ngày một lớn, đó chính là sự trưởng thành của một con người cả về thể chất, tinh thần và tạo nên một đôi cánh cho ta những ước mơ, những dũng khí để ta tiên bước đến tương lai. Thời gian cho tôi sự trưởng thành để rồi một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.

Lớn khôn có là gì? Đó phải chăng là lúc tôi thấy bản thân mình biết suy nghĩ hơn một chút, biết suy xét mọi việc kĩ càng hơn một chút, biết cách đối xử với người khác và sau tất cả là biết làm gì để tốt nhất cho bản thân? Đó phải chăng là khi tôi biết rằng cuộc sống chẳng bao giờ là công bằng và cần phải biết chấp nhận những sự thật vốn chẳng dễ chịu. Đó là khi tôi biết vượt qua những trở ngại để đi và tin tưởng và con đường đã chọn?

Lòng tôi thắt lại là khi nhìn thấy sợi tóc bạc trên mái đầu của cha mẹ, những người mà tôi yêu quý nhất trong cuộc đời. Tôi chợt thấy mình thật lạnh nhạt quá khi chẳng nghĩ đến những vết nhăn xuất hiện ngày càng nhiều trên gương mặt mẹ. Sợi tóc bạc đã khiến tôi giật mình, khiến tôi ý thức rằng cần phải quan tâm đến những người bên cạnh ngay khi có thể. Tôi cần phải trưởng thành hơn trong suy nghĩ, cần phải biết dành tình yêu thương cho những người đã từng hết lòng vì tôi.

Tôi thấy mk đã lớn khôn bởi tôi đã hiểu nhiều về bản thân mk hơn. Khi tôi hiểu được tôi thì tôi sẽ nhận thức được bản thân mình từ tính cách, phẩm chất, sở thích.... Bên cạnh đó tôi còn biết đc những khả năng, giới hạn của bản thân từ đó mà khơi lên những khả năng tiềm ẩn, những mong muốn sâu kín của mk. Hiểu bản thân mình cũng là một cách để tôi chia sẻ, mở rộng vòng tay với những người xung quanh, khi tìm thấy sự hòa hợp với cộng đồng chắc hẳn sẽ phát huy tối đa khả năng tiềm ẩn. Sau tất cả, tôi thấy mình đã lớn khi biết suy nghĩ nghiêm túc cho tương lai của bản thân. Tôi biết tính toán nhiều hơn, biết suy nghĩ cho bản thân và mọi người xung quanh tôi nhiều hơn, biết điều gì là tốt và điều gì không tốt. Tôi biết xác định ý chí của mình và luôn nhắc mình phải tìm ra ánh sáng của lòng mk thật vững chắc nhất để đạt được điều mình mong ước. Không còn trẻ con và mông lung như trước nữa, bây giờ tôi biết cách làm để nào để bản thân mình không lạc lối trong cuộc sống.

Tôi đã khôn lớn vì lời răn dạy của cha mẹ. Tôi đã khôn lớn bởi tôi thấu hiểu được nỗi đau của mẹ, những mệt nhọc khó tả của cha. Tôi đã biết cảm nhận về nỗi đau đứt ruột khi nghe những lời hỗn xược của đứa con mang nặng đẻ đau của cha mẹ. Tôi khôn lớn vì tôi biết chịu trách nhiệm khi mk làm sai việc gì đó, và cũng ko còn đổ lỗi cho người khác. Tôi biết yêu thương, chăm sóc và giúp đỡ mọi người thay vì luôn mãi nhận đc sự yêu thương của người khác mà ko đáp trả lại tình cảm của họ dành cho tôi, tôi cx đã biết chia sẽ nỗi buồn của người bênh cạnh tôi. Tôi biết mở rộng trái tim của mk cho người khác. Và tôi cx đã biết vui trc những điều hạnh phúc, biết buồn khi người khác có tâm sự, biết rơi lệ cho những điều bất công và bất hạnh của cuộc đời. Ngay cả trái tim tôi, nơi đâm chồi tình càm trong tôi vs mọi người cũng đã trưởng thành. Tôi đã biết trân trọng món quà hạnh phúc mà trời đất ban tặng cho tôi, và trân trọng nó bằng tất cả tấm lòng mà tôi có. T/gian trôi đi một cách vô tình nhưng nó lại là một bảo vật vô giá đối với tôi…

Sự lớn lên và trưởng thành của tôi có lẽ chưa đủ nhưng dù có bao nhiêu chông gai đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ tự tay mk cầm lấy chiếc chìa khóa của cánh cổng sự trưởng thành, cánh cổng của những ước mơ. Cho dù trách nhiệm có to lớn tới đâu, cho dù ước mơ còn là một thứ rất xa xôi nhưng tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng, bởi tôi biết rằng xung quanh mình vẫn còn những người thân yêu luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi bất cứ lúc nào.

Người ấy vẫn sống mãi trong lòng tôi

Thời gian trôi đi ko bao giờ trở lại bởi thế nên những kí ức cuống theo dòng t/gian tạo ra một vòng xoáy. Cũng chính dòng xoáy ấy đưa tôi qua một tuổi thơ đầy những kỉ niệm in sâu, vui có buồn có và cả những điều tồi tệ nhất trong cuộc sông. Tôi có một tuổi thơ trong vắt như ánh sáng ban mai chưa nhuộm bụi đg` và tuổi thơ tôi đầy ắp những kỉ niệm thân thương với người mẹ thân yêu của tôi.

Mẹ tôi, 1 người phụ nữ, nuôi dạy, chăm sóc con cái, lo việc nội trợ và thiêng liêng hơn là sinh ra và nuôi dưỡng hai chị em chúng tôi nên người. Tôi biết điều đó vì bố tôi luôn nói với tôi như thế: “Mẹ đã vất vả rất nhiều để sinh ra mấy chị em con,…”. Tôi luôn nhớ, và ko quên. Tôi dám khẳng định là như thế! Tôi và mẹ tuy có kỉ niệm đơn giản nhưng đó chính là những thứ mà tôi luôn thấy đẹp nhất trong cuộc sống này cũng như mẹ là người mà tôi luôn yêu nhất trong lòng và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thay đổi!

Cuộc sống của tôi từ trước giờ đều được mọi người trong nhà chăm chút rất kĩ lưỡng. Mặc dù tôi được mọi người cung cấp mọi vật chất đầy đủ thế nhưng họ đã ép tôi làm những việc họ cho là tốt, vì vâỵ tôi cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi. Nhưng mẹ, mẹ đã quan tâm đến tôi bằng những thứ vô hình nhưng quý giá hơn những vật chất tôi có gấp nghìn lần, mẹ không ép uổng tôi làm những việc mẹ cho là đúng, mặc khác mẹ phân tích cho tôi hiểu những vấn đề mấu chốt để tôi cảm nhận và chọn cách thực hiện mà tôi cho là đúng nhất. Mẹ dạy tôi cách làm người từ lúc tôi con bé, đúng theo câu nói của ông bà xưa “ Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”, từ khi sinh ra đến nay, tôi đã học được rất nhiều điều từ mẹ. Mẹ đã dạy tôi rất nhiều trong cuộc sống: yêu quý chính bản thân mình một cách đúng đắn; trân trọng những thứ mà mình đang có; dạy tôi cách tự lập, dạy tôi cách đối nhân xử thế và nhiều điều khác. Từng điều, từng điều một đều nhẹ nhàng đi vào tâm trí của tôi và in sâu trong ấy bằng cách dạy đặc biệt của mẹ. Xen kẽ vào từng điều mẹ dạy là những kỉ niệm tuổi thơ trong trẻo mà mẹ mang đến cho tôi như muốn tô màu cho nhịp sống nhàm chán này. Mỗi khi tôi làm điều gì sai thì mẹ không la mắng mà ân cần dạy bảo, khuyên nhủ tôi. Mỗi khi tôi đau, mẹ lo lắng vô cùng, phải chăm sóc tôi từng chén cháo , từng viên thuốc. Khi tôi khỏe bệnh thì mẹ rất vui mừng. Niềm vui của tươi cười trên môi nhưng lại có vai giọt nước mắt thấm trên mắt.

Một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên . Lúc ấy, tôi là học sinh lớp Một. Có hôm sau tan học, trời mưa to. Mẹ phải làm xong hết mọi việc rồi mẹ đón tôi vì mẹ sợ tôi bị cảm nên phải đem áo mưa đến tận trường cho tôi. Nhưng cái áo mưa chỉ đủ để che cho một người, mẹ dứt khoát để cho tôi che, tôi ngây thơ che áo mưa mà không chút ngập ngừng, về đến nhà, trời đã tối mịt thế mà cơn mưa chiều nay vẫn chưa tạnh. Bữa cơm chiều muộn của gia đình tôi được bắt đầu thật vắng vẻ chỉ có mẹ, tôi và em tôi. Bởi vì cha tôi bận công tác nơi xa nên không thường xuyên ở nhà. Ngồi ăn cơm với mẹ, trông mặt mẹ tái nhợt. Thấy mặt tôi lo lắng, mẹ tôi bảo: ‘Con cứ ăn đi, mẹ chỉ hơi mệt thôi’.Và ngày hôm sau tôi về nhà thì hay tin mẹ tôi bị cảm nặng phải nằm viện. Tôi cuống cuồng chạy vào bệnh viện, nhìn gương mặt mẹ mệt mỏi, xanh xao, tôi thấy lòng mình đau nhói. Suốt mấy ngày mẹ nằm viện, tôi luôn ngồi cạnh mẹ cho đến khi mẹ được xuất viện…

Tình cảm mẫu tử thật thiên liêng, cao quý đúng không? Tôi cũng cảm thấy như vậy. Chỉ cần nhớ tới mẹ ngày mưa hôm đó, tôi lại nhớ tới cái khuôn mặt xanh nhợt, môi tím ngắt của mẹ. Tôi đã từng muốn hỏi mẹ rằng : “Mẹ lạnh lắm đúng ko hả mẹ?” Càng nhớ tới tôi càng cảm thấy tim mk đau thắt lại. Tôi tư nhủ rằng sẽ luôn làm thật nhiều điều tốt đẹp để mẹ luôn mỉm cười trước mặt tôi, sẽ ko để mẹ chịu đựng những nỗi buồn, nỗi đau mà ko thể chia sẽ cho một ai. Mẹ đối với tôi là người tuyệt vời nhất!

“ Tình mẹ bao la như biển cao mênh mông”

Kể về ngày đầu tiên đi học

Ánh nắng chói chang của mùa hạ đã khép lại, nhường chỗ cho màu nắng dịu dàng khi mùa thu đến. Biết nói gì với mùa thu khi bầu trời trong veo và xanh thẳm, bao la. Những dải mây bồng bềnh rủ nhau về giăng ngang muôn lối, gió thu mát rượi, nhè nhẹ thổi. Bây giờ, trong lòng tôi lại ùa về những kỉ niệm ngày còn thưở bé. Tôi chẳng thể nào quên đc cái ngày hôm ấy, cái ngày đầu tiên đi học, ngày tôi đến với cái tuổi học trò trong sáng, hồn nhiên. Tôi đến trường với bao nhiêu ngỡ ngàng, lạ lẫm và về nhà vào buổi tan trường vs một kỉ niệm in sâu trong trí nhớ của tôi . T/gian đã đưa tôi ra thế giới của những điểu ngây ngô nhưng lại ko bao giờ có thể đưa những điều ngây ngô ấy ra khỏi tâm trí của tôi.

Tôi nhớ như in ngày đầu tiên tôi đi học, đó là một buổi sáng mùa thu còn vương chút bụi ẩm của mùa hạ vs bầu trời cùng những làn mây bồng bềnh trong trẻo tựa như cặp mắt long lanh của thiên thần nhỏ . Những chú chim trên cành cây đang cùng nhau cất lên tiếng hát líu lo chào một ngày mới tốt đẹp. Tôi đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị sách vở và khoác lên mk bộ quần xanh áo trắng. Tôi cứ xúng xính đứng trc gương với quần áo mới đến đôi ba lần, bởi tôi cảm thấy thật lạ lẫm. Sáng hôm nay, mẹ tôi dậy rất sớm để chuẩn bị cho ngày đi học đầu tiên này của tôi. Mẹ đã làm buổi sáng là ổ bánh mì ốp la mà tôi thích nhất, mọi ngày tôi đã phải chiến đấu vs buổi sáng cả giờ đồng hồ thế mà hôm nay chỉ vài ba phút thôi thì buổi sáng đã nằm gọn trong bụng của tôi. Sau khi chuẩn bị tất tần tật, tôi trèo lên xa mẹ một cách nhanh chóng. Ôi! Con đường mọi hôm mà tôi thấy quen thuộc thế mà lúc này cảm thấy thật lạ làm sao. Bây giờ, con đường đông đúc và đầy người qua lại. Dọc đường, tôi gặp những bạn cùng lứa tôi, bạn nào bạn nấy đều ngơ ngác sợ sệt nhìn ngược nhìn xuôi. Tâm hồn tôi lúc bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi nhẹ nhàng như những cánh hoa cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu tâm hồn bồi hồi của tôi.

Trước mắt tôi bây giờ là ngôi trường khang trang và to lớn đang chào đón tôi. Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp 1/3. Chúng tôi, những cô bé, cậu bé học trò lớp 1 bước vào lễ chào cờ đầu tiên. Buổi lễ khai giảng năm học mới diễn ra. Tôi đứng xếp hàng bên dưới nghe bài phát biểu của thầy hiệu trưởng. Sau bài diễn văn, những chùm bong bóng đc thả và bay lên cao. Vài bạn học sinh cuối hàng lớp 1 hồn nhiên rời khỏi vị trí đuổi theo những chiếc bóng bay nặng trĩu những lời cầu nguyện, ước ao của lứa học sinh ngây thơ ấy. Thế rồi chúng tôi cx vào lớp bắt đầu buổi học đầu tiên. Chẳng may, tôi lại ngồi cùng với hắn – đứa bạn học cùng tôi lúc mẫu giáo, tôi và hắn là ‘kẻ thù ko đội trời chung’ bởi cái tính mách lẻo của hắn. Hắn nhìn tôi với ánh mắt xẹt lửa mang đầy sự nguy hiểm, tôi cũng đáp lại ánh mắt đó bằng cái nhìn quả bom. Suốt tiết học đầu tiên, tôi cứ loay hoay, lòng đầy tức tối mà ko tập trung vào bài học và cũng chẳng chép bài. Bất ngờ ánh mắt sắt lẻm của hắn lướt qua tôi rồi đứng bật dậy như lò xo đang bị nén bẫy chợt duỗi ra. Thế là điều gì đến rồi cx sẽ đến. Cô giáo tiến về phía tôi, tôi sợ sệt, đôi mắt mở to, cả người cứ run lập cập, tự nhủ với lòng mk: ‘ Chết rồi! ’. Tôi đã sẵn tâm lí đội một trận lạ xối xả. Thế nhưng, cố giáo chỉ xoa đầu và nhẹ nhàng nhắc nhở tôi. Cô giáo đi về phía bảng, tôi liếc mắt nhìn hắn, lộ rõ trên khuôn mặt tôi là những biểu cảm tức tối, giận giữ như một ngọn núi lửa đang sắp phun cao hàng chục mét. Tôi nghĩ thầm sẽ cho hắn một bài học nhớ đời. Vậy là cơ hội cũng đến, tôi phát hiện hắn rất sợ côn trùng, thấy côn trùng thì hắn sẽ hét toáng lên. Ngay hôm sau, tôi đã lên kế hoạch hù dọa hắn một cách tỉ mỉ. Sau khi ra chơi vào lớp hắn bất chợt la lên. Hắn vừa đưa tay vào thoại bàn thì lũ gián đua nhau chạy tán loạn, có con bay đậu cả lên tóc hắn. Tôi hả hê, các bạn túm lai nhìn xem và lỗ vẻ sợ hãi. Cô giáo có vẻ sợ lắm đứng từ xa luống cuống lên chẳng biết làm gì. Trong lòng tôi lúc này cảm thấy nao núng, có chút sợ hãi. Trc con mắt ngạc nhiên của cô giáo và bạn bè tôi gọn gàng bắt những chú gián bỏ ra xa. Khi rửa ta vào lớp, các bạn nhìn tôi vs đôi mắt thán phục. Tôi tiến tới chỗ ngồi và hắn lí nhí : ‘ Cảm ơn cậu, từ nay về sau chúng ta sẽ ko mách lẻo cậu nữa’. Tôi tỏ vẻ anh hùng hùng và nói ko có gì nhưng trong lòng lại có chút áy náy…

Ngày đầu tiên ấy trôi qua, nhưng những cảm xúc sẽ không bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi , những vui , buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm tới tận mai sau. Và cũng ko quên cảm ơn hắn – kẻ đã từng mách lẻo tôi bởi vì hắn, tôi vẫn luôn luôn chép bài đầy đủ.

1
28 tháng 9 2018

wow bn có đi thi học sinh giỏi văn ko mà viết hay thế

29 tháng 9 2018

Bài 3 ở trên mạng cop xuống rồi sửa đổi từ nghĩa giống nhưng từ khác, bài 1 bài 2 tự làm có tham khảo bài của cô giáo.