Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ai cũng có một người mà mình luôn khâm phục thần tượng em cũng vậy và đó là nhóm nhạc TFBOYS.Lần đầu em nhìn thấy nhóm là trên một chương trình ca nhạc Trung quốc sau đó em đã tìm hiểu về nhóm. Em rất khâm phục khi biết được nhóm đã thành danh khi mới còn rất nhỏ tuổi.Vì còn là hs nên rất vất vả vừa phải đảm đương việc học lại vừa phải đi hát tuy vậy mọi việc vẫn được lên kế hoạch vì vậy nhóm có nhiều giải thưởng về âm nhạc nhưng việc học vẫn rất tốt. Em ước có thể tài năng bằng một phần của nhóm.
Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có một thần tượng. Thần tượng ấy ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta, đặc biệt là về mặt tinh thần. Khi nhìn thấy thần tượng mình thành công, thì chúng ta vui cùng sự thành công ấy, và khi thấy thần tượng mình hạnh phúc thì ta cũng xem đó là niềm hạnh phúc của mình. Đôi khi chúng ta còn cảm thấy buồn khi thần tượng mình cũng rơi vào cảm giác ấy. Đối với Tôi, ngoài Ba Mẹ - hai người có ảnh hưởng rất lớn trong đời sống tinh thần của Tôi, thì ca sĩ Lý Hải là thần tượng âm nhạc cũng ảnh hưởng không kém đến tinh thần của Tôi. Đã xem là thần tượng thì ta không phân biệt về quê hương, tuổi tác, nghề nghiệp và giới tính của người đó. Tôi thần tượng ca sĩ Lý Hải, một người anh cùng quê. Anh ấy cũng lớn tuổi hơn Tôi với một chênh lệch cũng khá xa, nhưng Tôi thật sự không quan tâm đến điều đó. Tính đến thời điểm hiện tại thì Tôi đã mến mộ anh ấy gần 5 năm. Tuy khoảng thời gian ấy không dài, nhưng cũng không phải ngắn đối với Tôi để xác định đó là thần tượng duy nhất thôi! Tôi còn nhớ rất rõ năm học lớp 12, sau khi xem xong Trọn Đời Bên Em - series phim ca nhạc Vol 5 của anh ấy và biết địa chỉ nhà anh ấy, Tôi chủ động viết thư xin ảnh. Thư gửi đi đươc gần 5 tháng thì Tôi nhận được hồi âm. Mở thư ra xem thì Tôi thấy bên trong có 2 tấm ảnh chụp và không ai khác đó chính là ành anh Hải. Và không thể ngờ niềm vui ấy cứ lâng lâng trong Tôi suốt mấy ngày tiếp theo. Được hình anh Hải rồi Tôi cất giữ rất cẩn thận, Tôi bắt đầu tìm thêm những thông tin trên mạng hay báo chí có những tin tức về anh, về cuộc đời ca sĩ của anh và về cả những nỗi niềm tình cảm của anh nữa, và không ngoại lệ Tôi ước rằng một ngày nào đó sẽ gặp một Lý Hài bằng xương bằng thịt. Khi ấy, Tôi chỉ nghe và hát nhạc của anh Hải. Tôi chỉ mua VCD của anh ấy về xem. Và thường thì một năm một lần vào đúng dịp cuối năm, Tôi lại háo hức chờ đợi một VCD Trọn Đời Bên Em mới, và chưa kể những CD phát hành riêng nữa. Lúc Tôi chưa đủ điều kiện để mua điện thoại, thấy người ta có điện thoại nghe nhạc, Tôi hứa với lòng rằng sau này có điện thoại rồi thì hình nền và bài hát trong điện thoại Tôi sẽ là anh ấy. Khi Tôi là một sinh viên sống và học tập tại Thành Phố Hồ Chí Minh thì ước mơ gặp anh Hải lại ngày một cháy bỏng hơn. Tôi nằm trong Fanclub của anh ấy, có thẻ Fan, rồi một ngày đó biết được anh ấy sẽ hợp Fanclub tại nhà, Tôi đạp xe đạp đến đúng địa chỉ nhà, vào nhà, và nhìn thấy anh Hải. Cảm giác nhìn thấy anh ấy thật là vui và hồi hộp, Tôi không nghĩ rằng mình là một Fan may mắn trong những Fan khác của anh, được gặp anh, trò chuyện rất nhiều, và đặc biệt là chụp ảnh làm kỉ niệm nữa chứ! Thật sự hạnh phúc lắm - Tôi cứ nghĩ thầm! Anh Hải có ảnh hường rất lớn trong đời sống tinh thần của Tôi. Tôi rất quý mến tính cách chân thật của anh ấy - tính cách đặc trưng của một người con sinh ra ở khu vực Miền Tây Nam Bộ. Trò chuyện trực tiếp và đọc những dòng phỏng vấn, tâm sự của anh, Tôi thấy anh hiền lắm! Anh là một người có năng lực thật sự, anh vươn lên với cuộc sống bằng chính năng lực của mình. Dù anh sống giữa phồn hoa thành thị, nhưng anh vẫn giữ nét giản dị của mình. Vì thế anh được rất nhiều người yêu thương và hâm mộ. Anh đã thành công và thành danh, anh đã là một tấm gương cho Tôi, Tôi cũng đang sống ở Thành Phố náo nhiệt và có rất nhiều xa hoa của cuộc sống. Tôi luôn dặn với lòng rằng phải sống đúng với sự chân thật mà Ba Mẹ Tôi đã dạy, và cũng như anh vậy. Thể loại âm nhạc mà anh theo đuổi là một thể loại nhạc nhẹ mà Tôi rất thích. Những ca khúc anh thể hiện thành công nhất là tình yêu của người con trai luôn bị người yêu phản bội vì nghèo. Anh hát bằng một trái tim đã từng trải nghiệm, từng đau đớn. Tôi không hiểu vì sao lại có sự trùng hợp như vậy. Từng tên bài hát, ca từ của những bài hát ấy lại rơi vào hoàn cảnh của Tôi, chỉ hơi khác một đều là Tôi là nữ, nhưng cảm giác được nỗi buồn và tâm sự của mình lại giống như anh vậy. Vì thế mỗi lần buồn Tôi lại nghe nhạc anh Hải và hát theo. Tôi thuộc rất nhiều bài hát ấy. Bây giờ, Tôi đã có điện thoại, tất nhiên Tôi vẫn không quên rằng máy Tôi sẽ có hình nền là hình anh Hải, nghe nhạc trong thẻ nhớ, nhạc chuông, nhạc chờ cũng là của anh ấy! Những lùc buồn, tôi lại nghe nhạc, lại xem hình anh Hải. Tôi lại trấn tĩnh mình và nhủ lòng rằng sẽ cố gắng như anh. Không chỉ có những lúc buồn, những lúc vui hay hồi hộp khi phải đối diện với một bài thi gì đó, Tôi cũng nhớ đến anh và sẽ lấy lại bình tĩnh trong giây lát. Đó là cách hay nhất để Tôi thêm tự tin hơn. Đều mà Tôi vui nhất là tất cả những người thân của Tôi, bạn bè của Tôi, ai ai cũng biết Tôi là Fan anh Hải và anh Hải là thần tượng của Tôi. Trong lòng Tôi luôn quý mến và hâm mộ anh Hải, tuy có nhiều người bạn của Tôi có nói rằng anh đã lớn tuổi và không Teen như những ca sĩ hiện nay, nhưng Tôi không nghĩ thế. Trong lòng Tôi, anh như vậy là nhất rồi, ai có nói gì Tôi không quan trọng. Dù biết rằng Tôi là một trong những người hâm mộ khác của anh thôi nhưng Tôi rất muốn anh Hải biết Tôi thần tượng anh nhiều lắm! Anh là tấm gương của Tôi, Tôi luôn vui khi nhìn thấy anh ngày càng thành công. Và sắp tới đây Tôi còn hạnh phúc hơn nữa khi thấy anh sẽ hạnh phúc mãi mãi bên tình yêu của anh! Anh sẽ kết hôn và xây dựng nên một Lý Hải ở một thành công mới trong một mái ấm gia đình. Và Tôi cũng đã chuẩn bị một món quà sẽ gửi tặng anh, thể hiện tấm lòng của một Fan thật sự yêu mến anh. Tôi mong anh Hải luôn có nhiều sức khỏe, có nhiều niềm vui, hạnh phúc và ngày càng có nhiều người yêu mến anh nữa! Tôi mãi mãi yêu mến anh-thần tượng của Tôi!
hay lam bai van ve 1 nguoi ban than nhat cua em.
ko chép mạng.mk cần gấp.
ai học rùi thì làm giúp mk.
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Hằng là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba. Dáng người Hằng dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Hằng khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến. Hằng rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó cóHằng. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Hằng để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Hằng vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ...”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Hằng vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Hằng có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Hằng đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Hằng đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng. Hằng luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Hằng thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Hằng đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ. Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Hằng. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai nạn giao thông đã cướp đi tính mạng của người bạn mà chúng em yêu quý. Dù biết bạn đã khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và làm việc cùng chúng em, bây giờ bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối cho bạn ăn học.
Tình bạn là một thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng, không kém phần diệu kì, trong cuộc sống không thể thiếu đi những người bạn, những người tuy xa lạ về huyết thống nhưng lại có những tương đồng về tính cách, về sở thích và lí tưởng… đó là những người bạn đồng hành cùng ta trên suốt quãng đường đời, là người sẻ chia, người dang tay giúp đỡ, ngồi bên lắng nghe mỗi khi ta có tâm sự. Cuộc sống đẹp hơn, ý nghĩa hơn khi có những người bạn.
Trước đây, em không có những định nghĩa cụ thể nào về khái niệm tình bạn, tình bạn lúc ấy đối với em mà nói đơn giản chỉ là những người cùng học, cùng chơi, cùng trò chuyện. Nhưng khi đã trưởng thành hơn thì em bống hiểu ra sự thiêng liêng của khái niệm tình bạn, bởi tình bạn không chỉ đơn giản là một mối quan hệ xã hội giữa người với người mà đó còn là sợi dây gắn kết tình cảm, gắn bó những con người xa lạ trở nên thân thiết, thắt chặt mối đồng cảm, thương yêu giữa những con người ấy khiến cho mọi hành động quan tâm, chia sẻ đều trở nên chân thành và tự nhiên nhất.
Kể về một người bạn thân thiết của em
Trong cuộc sống, ai cũng cần có những người bạn, đó là người bạn đồng hành, cũng là người tiếp cho ta những đông lực sống, động lực phấn đấu mỗi khi ta yếu đuối, gục ngã. Bạn bè là điều kì diệu tự nhiên nhất trong cuộc sống của con người, có được những người bạn là điều may mắn. Tìm được những người bạn hiểu mình thì đó là một điều diệu kì, đáng được trân trọng. Em cũng may mắn tìm được cho một người bạn thân thiết, người mà em có thể yên tâm dãi bày, sẻ chia mỗi khi có chuyện buồn trong học tập hay trong cuộc sống, người em có thể dựa vào khi em chán nản, gục ngã.
Người bạn mà em muốn nói đến, đó chính là Phương Anh- người bạn thân thiết nhất của em trong suốt những năm học cấp một cũng như cấp hai. Em và Phương Anh quen nhau khi vừa là những học sinh ngơ ngác bước chân vào lớp một. Em vẫn còn nhớ rất rõ lần gặp mặt đầu tiên ấy, đó là vào ngày khai giảng đầu tiên của đời học sinh, chúng em lúc ấy còn là những cô cậu học trò nhỏ rụt rè, tò mò về môi trường học tập mới nhưng cũng lo lắng, sợ hãi với những thứ quá sức mới lạ.
PROMOTED CONTENT
by
Uống một cốc thức uống này một ngày và giảm 11 kg trong một tuần
Đã tìm ra nguyên nhân hôi miệng! Hãy đọc!
Mỡ ở bụng và hai bên hông sẽ biến mất chỉ trong 3 ngày!
Một phương pháp nhanh giúp bạn trẻ mãi
Em và Phương Anh được cô giáo chủ nhiệm xếp ngồi cùng một bàn học, chúng em lúc ấy chưa hề quen biết nhau nên cả hai đều khá ngượng ngùng, rất khó mở lời làm quen. Nhưng có vẻ Phương Anh là người nhút nhát hơn em, nên em đã mở lời làm quen trước:
“ Chào cậu, tớ tên là Hương Quỳnh, cậu tên là gì thế?” Lúc ấy có lẽ vì bất ngờ nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Anh đỏ bừng lên, bạn quay ra nhìn em ấp úng nói vô cùng dễ thương:
“Tớ tên là Phương Anh…cậu” Có vẻ Phương Anh muốn nói gì thêm nữa nhưng vì ngượng ngùng nên mãi không thốt thành câu. Em bèn chủ động nói trước:
“Tên của cậu hay thật, chúng mình làm bạn được không?” Phương Anh lúc ấy đã cười rất vui vẻ, nụ cười của Phương Anh rạng rỡ như thiên thần vậy, bạn đã hết ngượng ngập mà vội vàng gật đầu vô cùng dễ thương.
Từ ấy em và Phương Anh trở thành những người bạn thân, chúng em cùng giúp đỡ nhau trong học tập cũng như sinh hoạt trong trường, dù có bất cứ những khó khăn cũng như những niềm vui gì trong học tập thì chúng em cũng đều chia sẻ cho nhau. Những câu chuyện dù không đầu không đuôi nhưng mỗi khi người kia kể thì người còn lại sẽ chú tâm lắng nghe, có lẽ sau những lần tâm sự như vậy, chúng em trở nên thân thiết hơn, thấu hiểu nhau hơn, đôi khi chỉ cần một ánh mắt thôi thì chúng em đã có thể hiểu đối phương muốn nói gì.
Phương Anh là một người hiền lành, nhân hậu, chúng em tuy là những người bạn thân thiết, nhưng không phải vì vậy mà chúng em có thể hiểu nhau hoàn toàn, có những lúc chúng em bất đồng ý kiến, có những cãi vã, giận hờn. Em cảm thấy có lỗi bởi mỗi lần cãi vã rồi giận dỗi như vậy thì người chủ động giảng hòa luôn là Phương Anh. Chúng em giận nhưng không được bao lâu thì cả hai đều được giải tỏa nhưng để mở miệng nói lời xin lỗi trước thì không phải ai cũng có thể, đây cũng là điều em rất ngưỡng mộ ở Phương Anh, bạn luôn vì người khác, chủ động giảng hòa mặc dù bạn không hề sai, cũng không kể đến sự nhút nhát của mình.
Em cảm thấy thật may mắn khi có một người bạn như Phương Anh, đó là một người bạn tuyệt vời, người mà em tuyệt đối tin tưởng khi sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, người luôn ở bên tiếp cho em nguồn động lực để em vượt qua mọi khó khăn, gian khổ. Thế mới có thể thấy được tình bạn thật thiêng liêng biết bao, tình bạn có thể tạo ra sức mạnh, tạo nên những kì tích cho con người. Có những câu thơ mà em rất ấn tượng về tình bạn như:
“Tình bạn là lá là hoa
Tình bạn là cả bài ca trên đời
Tình bạn tróng sáng tuyệt vời
Đẹp hơn tất cả bầu trời ban đêm”
Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo đã để lại trong lòng em tình cảm khó quên.
Hôm ấy, cô giáo em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh đầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bải giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp, xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn. Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em
Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo đã để lại trong lòng em tình cảm khó quên.
Hôm ấy, cô giáo em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh đầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bải giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp, xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn. Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.
Bố mẹ em có hai người con: chị Thuần và em. Em tên là Hậu. Tên hai chị em đều do bà ngoại đặt cho.
Chị Thuần hơn em 9 tuổi, khi em lên học lớp 5, chị đã là sinh viên năm thứ hai Đại học Y khoa Hà Nội. Chị rất xinh đẹp, có nước ra trắng hồng như làn da mẹ. Chị để tóc dài, óng mượt, phong cách trang trọng thướt tha. Hàm răng của em không đều và trắng đẹp như hàm răng chị Thuần. Nhưng cả hai chị em đều có má lúm đồng tiền.
Chị gái của em có đôi bàn tay búp măng xinh xắn. Chị siêng năng từ nhỏ, học được ở bà và mẹ bao điều tốt đẹp: dịu dàng, chu đáo, ngăn nắp, khéo léo… Bà nói: "Đang ốm mà cháu Thuần sắc thuốc cho bà, bà chỉ uống một thang là khỏi bệnh ngay…". Chị biết nấu nhiều món ăn ngon, có tài cắm hoa và thích trang trí.
Chị sống sạch sẽ và nền nếp. Em noi gương chị, cố bắt chước học theo, làm theo. Chữ chị viết rất đẹp, học giỏi các môn tự nhiên và tiếng Pháp. Chị là học sinh giỏi Trường Trung học Phổ thông Hoàng Văn Thụ, được tuyển thẳng vào Đại học. Hai năm liền, chị được học bổng toàn phần. Hè nào về nhà, chị cũng dành dụm ít tiền mua quà biếu bà, tặng bố mẹ và cho em gái. Người nào cũng vui khi nhận được quà của chị.
Mẹ không cho em nằm ngủ với bà. Mẹ bảo: "Cái Hậu đoảng lắm! Cứ vừa nằm vừa giãy thì bà ngủ làm sao được". Chị Thuần vinh dự được nằm ngủ với bà. Chị hay nấu nước lá thơm gội đầu cho bà, cho mẹ và em gái.
Chị thích mặc quần bò, vận áo màu trang nhã. Áo quần cũ nhưng trông chị mặc toát lên một vẻ đẹp bình dị, kín đáo, khiêm nhường.
Bà con, anh em nội ngoại, bạn học cũ và mới, ai cũng quý mến chị. Bà thường nhắc em: "Cháu cố lên, học giỏi như chị Thuần…". Mỗi lần được giấy khen học sinh tiên tiến đem về, bố mẹ lại cười và nói: "Con gái út ít của bố mẹ học giỏi gần bằng chị Thuần rồi đấy, cố lên con ạ!…
Chị Thuần của em giỏi lắm! Em rất yêu và tự hào về người chị gái thân thương của mình.
Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.
Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.
Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.
Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!
Tấm lòng của mẹ là biển cả bao la đối với con, và con hiểu rằng không có ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này và vì mẹ chính là mẹ của con. “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ….
OK cho mk nha cac bn
Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có một thần tượng. Thần tượng ấy ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta, đặc biệt là về mặt tinh thần. Khi nhìn thấy thần tượng mình thành công, thì chúng ta vui cùng sự thành công ấy, và khi thấy thần tượng mình hạnh phúc thì ta cũng xem đó là niềm hạnh phúc của mình. Đôi khi chúng ta còn cảm thấy buồn khi thần tượng mình cũng rơi vào cảm giác ấy. Đối với Tôi, ngoài Ba Mẹ - hai người có ảnh hưởng rất lớn trong đời sống tinh thần của Tôi, thì ca sĩ Lý Hải là thần tượng âm nhạc cũng ảnh hưởng không kém đến tinh thần của Tôi. Đã xem là thần tượng thì ta không phân biệt về quê hương, tuổi tác, nghề nghiệp và giới tính của người đó. Tôi thần tượng ca sĩ Lý Hải, một người anh cùng quê. Anh ấy cũng lớn tuổi hơn Tôi với một chênh lệch cũng khá xa, nhưng Tôi thật sự không quan tâm đến điều đó. Tính đến thời điểm hiện tại thì Tôi đã mến mộ anh ấy gần 5 năm. Tuy khoảng thời gian ấy không dài, nhưng cũng không phải ngắn đối với Tôi để xác định đó là thần tượng duy nhất thôi! Tôi còn nhớ rất rõ năm học lớp 12, sau khi xem xong Trọn Đời Bên Em - series phim ca nhạc Vol 5 của anh ấy và biết địa chỉ nhà anh ấy, Tôi chủ động viết thư xin ảnh. Thư gửi đi đươc gần 5 tháng thì Tôi nhận được hồi âm. Mở thư ra xem thì Tôi thấy bên trong có 2 tấm ảnh chụp và không ai khác đó chính là ành anh Hải. Và không thể ngờ niềm vui ấy cứ lâng lâng trong Tôi suốt mấy ngày tiếp theo. Được hình anh Hải rồi Tôi cất giữ rất cẩn thận, Tôi bắt đầu tìm thêm những thông tin trên mạng hay báo chí có những tin tức về anh, về cuộc đời ca sĩ của anh và về cả những nỗi niềm tình cảm của anh nữa, và không ngoại lệ Tôi ước rằng một ngày nào đó sẽ gặp một Lý Hài bằng xương bằng thịt. Khi ấy, Tôi chỉ nghe và hát nhạc của anh Hải. Tôi chỉ mua VCD của anh ấy về xem. Và thường thì một năm một lần vào đúng dịp cuối năm, Tôi lại háo hức chờ đợi một VCD Trọn Đời Bên Em mới, và chưa kể những CD phát hành riêng nữa. Lúc Tôi chưa đủ điều kiện để mua điện thoại, thấy người ta có điện thoại nghe nhạc, Tôi hứa với lòng rằng sau này có điện thoại rồi thì hình nền và bài hát trong điện thoại Tôi sẽ là anh ấy. Khi Tôi là một sinh viên sống và học tập tại Thành Phố Hồ Chí Minh thì ước mơ gặp anh Hải lại ngày một cháy bỏng hơn. Tôi nằm trong Fanclub của anh ấy, có thẻ Fan, rồi một ngày đó biết được anh ấy sẽ hợp Fanclub tại nhà, Tôi đạp xe đạp đến đúng địa chỉ nhà, vào nhà, và nhìn thấy anh Hải. Cảm giác nhìn thấy anh ấy thật là vui và hồi hộp, Tôi không nghĩ rằng mình là một Fan may mắn trong những Fan khác của anh, được gặp anh, trò chuyện rất nhiều, và đặc biệt là chụp ảnh làm kỉ niệm nữa chứ! Thật sự hạnh phúc lắm - Tôi cứ nghĩ thầm! Anh Hải có ảnh hường rất lớn trong đời sống tinh thần của Tôi. Tôi rất quý mến tính cách chân thật của anh ấy - tính cách đặc trưng của một người con sinh ra ở khu vực Miền Tây Nam Bộ. Trò chuyện trực tiếp và đọc những dòng phỏng vấn, tâm sự của anh, Tôi thấy anh hiền lắm! Anh là một người có năng lực thật sự, anh vươn lên với cuộc sống bằng chính năng lực của mình. Dù anh sống giữa phồn hoa thành thị, nhưng anh vẫn giữ nét giản dị của mình. Vì thế anh được rất nhiều người yêu thương và hâm mộ. Anh đã thành công và thành danh, anh đã là một tấm gương cho Tôi, Tôi cũng đang sống ở Thành Phố náo nhiệt và có rất nhiều xa hoa của cuộc sống. Tôi luôn dặn với lòng rằng phải sống đúng với sự chân thật mà Ba Mẹ Tôi đã dạy, và cũng như anh vậy. Thể loại âm nhạc mà anh theo đuổi là một thể loại nhạc nhẹ mà Tôi rất thích. Những ca khúc anh thể hiện thành công nhất là tình yêu của người con trai luôn bị người yêu phản bội vì nghèo. Anh hát bằng một trái tim đã từng trải nghiệm, từng đau đớn. Tôi không hiểu vì sao lại có sự trùng hợp như vậy. Từng tên bài hát, ca từ của những bài hát ấy lại rơi vào hoàn cảnh của Tôi, chỉ hơi khác một đều là Tôi là nữ, nhưng cảm giác được nỗi buồn và tâm sự của mình lại giống như anh vậy. Vì thế mỗi lần buồn Tôi lại nghe nhạc anh Hải và hát theo. Tôi thuộc rất nhiều bài hát ấy. Bây giờ, Tôi đã có điện thoại, tất nhiên Tôi vẫn không quên rằng máy Tôi sẽ có hình nền là hình anh Hải, nghe nhạc trong thẻ nhớ, nhạc chuông, nhạc chờ cũng là của anh ấy! Những lùc buồn, tôi lại nghe nhạc, lại xem hình anh Hải. Tôi lại trấn tĩnh mình và nhủ lòng rằng sẽ cố gắng như anh. Không chỉ có những lúc buồn, những lúc vui hay hồi hộp khi phải đối diện với một bài thi gì đó, Tôi cũng nhớ đến anh và sẽ lấy lại bình tĩnh trong giây lát. Đó là cách hay nhất để Tôi thêm tự tin hơn. Đều mà Tôi vui nhất là tất cả những người thân của Tôi, bạn bè của Tôi, ai ai cũng biết Tôi là Fan anh Hải và anh Hải là thần tượng của Tôi. Trong lòng Tôi luôn quý mến và hâm mộ anh Hải, tuy có nhiều người bạn của Tôi có nói rằng anh đã lớn tuổi và không Teen như những ca sĩ hiện nay, nhưng Tôi không nghĩ thế. Trong lòng Tôi, anh như vậy là nhất rồi, ai có nói gì Tôi không quan trọng. Dù biết rằng Tôi là một trong những người hâm mộ khác của anh thôi nhưng Tôi rất muốn anh Hải biết Tôi thần tượng anh nhiều lắm! Anh là tấm gương của Tôi, Tôi luôn vui khi nhìn thấy anh ngày càng thành công. Và sắp tới đây Tôi còn hạnh phúc hơn nữa khi thấy anh sẽ hạnh phúc mãi mãi bên tình yêu của anh! Anh sẽ kết hôn và xây dựng nên một Lý Hải ở một thành công mới trong một mái ấm gia đình. Và Tôi cũng đã chuẩn bị một món quà sẽ gửi tặng anh, thể hiện tấm lòng của một Fan thật sự yêu mến anh. Tôi mong anh Hải luôn có nhiều sức khỏe, có nhiều niềm vui, hạnh phúc và ngày càng có nhiều người yêu mến anh nữa! Tôi mãi mãi yêu mến anh-thần tượng của Tôi!
Thần tượng mà dường như tôi đã dành quãng thời gian dài để dõi theo từng li từng tí đó chính là BTS. Tôi biết đến các anh ấy cũng bằng một cách rất tình cờ và có lẽ nhờ một cái duyên nào đó đã đẩy đưa khiến tôi trở nên yêu các anh ấy như ngày nay. Tôi yêu BTS không phải vì theo phong trào, vì các anh ấy đẹp trai, vì chỉ cho vui mà là vì cái sự nỗ lực đi đến đỉnh vinh quang ấy, vì lòng yêu thương của các anh ấy gửi tới người hâm mộ, vì ý nghĩa của những sản phẩm âm nhạc đã khiến tôi yêu BTS đến mức như vậy. Tôi cảm thấy rằng, những bài hát của các anh ấy thật sự có một cái gì đó rất khác lạ, mới mẻ mà lại sâu sắc vô cùng. Nhiều lúc tôi tự hỏi, Hàn Quốc có nhiều nhóm nhạc thế tại sao tôi chỉ thích mỗi các anh? Lần đầu tiên tôi nghe nhạc của BTS chính là bài N.O. Bài hát nói về cuộc sống đầy áp bức và bị ép theo khuôn khổ của mỗi học sinh. Bài hát muốn truyền tải thông điệp rằng đừng để chính bản thân bị bó buộc trong những giấc mơ của người khác mong muốn, hãy tự tạo nên một cuộc sống của bản thân, đừng cứ mãi cắm đầu vào học theo sự đàn áp của phụ huynh. Lúc ấy tôi thực sự bất ngờ, tôi không thể nghĩ rằng có Hàn Quốc có những nhóm nhạc tuyên truyền những nội dung ý nghĩa đến như vậy.
Kể từ lúc đó, tôi vẫn luôn dõi theo BTS. Sau đó, những bài hát của các anh tiếp tục dừng chân ở tuổi học sinh bị áp bức lên đến câu chuyện về tình yêu, sự ngông cuồng, nổi loạn trong tuổi trẻ của mỗi người. Nỗi đau đớn, thống khổ mà ai cũng đã trải qua trong cuộc sống này. Những bài hát ấy không chỉ đơn thuần là truyền bá nội dung mà còn thể hiện lên cái cuộc sống mà các anh đã từng trải qua. Tôi vẫn nhớ như in, những người hâm mộ BTS cũng nhớ như in cái thuở đầu mới ra mắt, các anh luôn là cái tên bị lấy ra chửi tát nước. Mỗi lần tung ảnh hay MV gì đều bị mắng là đạo nhái tiền bối. Mà các anh lại xuất thân từ công ty quản lí nhỏ nên đã chịu rất nhiều vất vả. Mỗi khi lên sóng truyền hình và thể hiện cái ước mơ bản thân muốn đạt được thì mọi người chẳng hề cổ vũ hay động viên để các anh cố gắng đạt đến ước mơ mà ngược lại còn bảo đó là mấy cái ước mơ viễn vông, chẳng bao giờ làm được đâu mà nói. Vào cái khoảng thời gian các anh yếu đuối nhất là đó, các người hâm mộ BTS đã đứng lên làm thành lá chắn bảo vệ luôn động viên tinh thần các anh. Về sau, cái tên BTS dần dần có chỗ đứng trong ngành giải trí. Cái khoảnh khắc lần đầu thực hiện được ước mơ nhận giải, lần đầu được vinh danh ở giải thưởng lớn, lần đầu nhận cái cup đầu tiên, tất cả đều nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của các anh. Và đến bây giờ đã trở thành nghệ sĩ nổi tiếng toàn cầu, lập nên những thành tích lần đầu tiên trong lịch sử âm nhạc Hàn Quốc, trở thành một hiện tượng rộng rãi mà mọi người đều ngưỡng mộ.
Đấy, tôi đã yêu cuồng nhiệt một BTS nỗ lực đến mức đó, tôi đã yêu một BTS tuyệt vời đến như vậy. Dù biết rằng cái khoảng cách giữa tôi và các anh xa lắm, các anh là cả thế giới trong tôi nhưng tôi chưa là một phần nhỏ trong thế giới của các anh. Nhưng tình yêu không nhất thiết phải được đáp lại, chỉ cần tôi có thể đứng trong biển người cầm lighsk cỗ vũ cho anh dù là ở xa, chỉ cần có thể nhìn thấy anh qua cái màn hình điện thoại mỗi ngày, chỉ cần tôi biết anh yêu người hâm mộ trong đó có tôi thì đã là quá đủ. BTS cố lên, hãy đi đến đỉnh vinh quang mà các anh mơ ước. Hãy chứng tỏ cho những người chối bỏ các anh rằng các anh thành công và mạnh mẽ đến nhường nào. Nếu nhiều lúc quá mệt mỏi, buồn phiền hãy nhìn lại phía sau. Phía sau các anh luôn là một gia đình ARMY âm thầm lặng lẽ đi theo các anh.
Trong suốt những năm tháng ở dưới mái trường Tiểu học, em có rất nhiều những người bạn tốt. Nhưng trong suốt 5 năm đến trường, trong số những người bạn ấy, em có một cậu bạn thân từ hồi lớp Một cho đến bây giờ. Đó là Nam.
Nam không chỉ là bạn thân ở trường mà còn là bạn ấu thơ, người bạn hàng xóm cạnh nhà của em. Cùng là con trai nên sở thích của chúng em khá giống nhau. Trái ngược với những bạn nữ thích để tóc dài điệu đà xinh xắn, em và Nam cắt tóc ngắn. Bởi vì bọn em còn chơi rất nhiều trò hay với nhau, khi ra mồ hôi cũng không thấy quá khó chịu. Nam có nước da hơi ngăm đen vì những ngày tháng tuổi thơ cùng em chơi thả diều hay chơi đuổi bắt với đám trẻ hàng xóm. Cậu ấy có dáng người cao, đặc biệt là đôi chân dài nên Nam là người chạy nhanh nhất trong lớp. Nam sở hữu một đôi mắt sáng, lúc nào cũng linh động. Mẹ em nói người nào có đôi mắt như thế là thông minh lắm. Quả thật đúng là vậy. Nam vô cùng thông minh. Trong các giờ học, cậu ấy luôn là người giơ tay hăng hái phát biểu nhất lớp. Dù mới chỉ là học sinh lớp Năm nhưng đôi khi Nam có những câu hỏi mà khiến thầy cô giáo phải bất ngờ. Các bài kiểm tra của Nam luôn đạt điểm cao và đứng đầu lớp. Không chỉ trong các giờ học, mà ngay cả các hoạt động của lớp, Nam cũng nhiệt tình tham gia.
Nam là một người năng nổ, hoạt bát và rất dễ mến. Lớp em ai cũng quý cậu ấy. Nam và em là bạn thân từ nhỏ nên mỗi sáng cậu ấy đều qua rủ em đi học, chiều cùng đi về nhà. Chúng em thân thiết với nhau như hình với bóng khiến nhiều bạn trong lớp phải thắc mắc mà hỏi rằng: “Thế hai đứa không tách nhau ra được à?” Những lúc ấy Nam đều cười xòa và đáp lại rằng: “Không thể đâu, bọn tớ chơi thân với nhau từ bé quen rồi.”
Hồi còn nhỏ, em rất hay bị ốm nên mẹ không bao giờ cho em ra ngoài chơi cùng đám trẻ hàng xóm cả. Mỗi ngày em đều nhìn chúng chơi đùa, cười nói vui vẻ mà vô cùng khát khao. Em cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được chơi cùng chúng thì một ngày mùa thu nọ, nắng vàng dịu nhẹ trải dài khắp muôn nơi, Nam đã chạy đến trước mặt em và rủ em cùng cậu ấy đi chơi thả diều. Ban đầu em vẫn còn ngập ngừng phân vân vì mẹ không cho, nhưng ngay sau đó, Nam đã chạy vào xin phép mẹ em. Chẳng hiểu sao cậu ấy chỉ cần nói vài ba câu là mẹ em đã gật đầu đồng ý rồi. Chẳng thể chờ lâu hơn, em cùng Nam nhanh chân chạy tới triền đê, cả hai đứa cùng nhau chơi thả diều suốt ngày hôm đó. Từ ngày ấy, ngày nào Nam cũng qua rủ em đi chơi cùng, thế rồi hai đứa cứ thế mà thân nhau. Chúng em đã là bạn thân từ khi còn bé đến tận năm lớp Năm rồi, em mong rằng đến lúc lên cấp hai, bọn em vẫn sẽ học chung trường, chung lớp như bây giờ.
Em rất yêu quý Nam. Nam chính là người đã đem tới cho em rất nhiều niềm vui và kỷ niệm. Em mong rằng tình bạn của hai đứa sẽ bền lâu và gắn chặt mãi đến sau này.
Năm tháng cứ trôi và không ai có thể níu kéo được thời gian, chính thời gian là thước đo tốt nhất của tình cảm bạn bè, trong suốt thời gian học tập, có lẽ Hân Hân là người bạn thân nhất của em, bạn ấy đã học với em từ những năm tiểu học tới bây giờ.
Dáng người của Hân Hân xinh xinh tròn trịa, Hân Hân ăn mặc rất gọn gàng lịch sự nhưng luôn có phần nhí nhảnh đáng yêu. Nước da của Hân Hân mịn màng, ửng hồng. Mái tóc bạn ấy dài đen mượt, óng ả, suôn mượt, trước khi đi học luôn được mẹ bạn ấy cột gọn gàng trông rất đẹp, xinh xắn. Khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy có cảm tình đáng yêu thân thiện. Cặp mắt sáng tròn xoe đen láy nhìn vào đôi mắt bạn ấy thấy ngay sự thông minh, nhanh nhẹn, sáng dạ. Cái miệng nhỏ nhắn môi hình trái tim xinh xinh, mỗi khi bạn ấy cười trông bạn ấy thật xinh xắn, rất có duyên .
Ở Hân khi nào cũng toát lên vẻ hiền dịu, nhanh nhẹn, đáng yêu và dễ mến. Hân rất chăm chỉ trong học tập, luôn là một lớp trưởng học tập gương mẫu trong lớp em. Bạn ấy rất hòa đồng luôn chơi với các bạn ở trong lớp, lúc nào cũng giúp đỡ kèm cặp những bạn khó khăn,chậm tiến. Hiền dịu, ngoan ngoãn và học giỏi là các đức tính tốt mà em quý nhất ở Hân Hân. Bạn luôn thùy mị, nhẹ nhàng trước mọi người và luôn ngoan ngoãn, không bao giờ cãi lời người lớn. Tính tình Hân Hân rất cởi mở khi nói chuyện với bạn bè nhưng cũng rất nghiêm túc và thẳng thắng trong vấn đề học tập, bạn ấy không thích đùa giỡn với việc học. Bạn ấy rất nhanh nhẹn và luôn hoàn thành tốt trong mọi việc cô giao. Nhiều lúc từ những câu chuyện mà Hân Hân kể đã làm cho em và các bạn cười một cách sảng khoái . Cả lớp, ai ai cũng đều quý mến nể phục Hân .Đối với các thầy cô trong trường cũng như người ngoài lớn tuổi hơn, bạn luôn lễ phép chào hỏi nên ai cũng mến Hân Hân cả và em cũng thế, tả người bạn thân nhất của em ở trường lớp.
Sau nhiều năm tháng học chung với nhau, em đã học được rất nhiều những đức tính, tính cách tốt đẹp của Hân Hân. Em rất quý bạn ấy, em sẽ luôn cố gắng để giữ mãi tình bạn tốt đẹp này. Ôi,tình bạn này thật là đáng quý biết bao!
Có lẽ khi còn nhỏ ai cũng được nghe câu hát ru, hay những vần thơ: “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Và trong bài văn này, em sẽ kể về người mẹ tuyệt vời của em – người mẹ luôn yêu thương con mình bằng cả cuộc đời.
Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nước da mẹ không còn được trắng trẻo nữa mà đã ngăm ngăm đen vì vất vả chăm sóc chúng em. Mẹ có mái tóc đen dài đến ngang lưng và luôn luôn được búi gọn gàng ở đằng sau. Hàm răng đều, trắng bóng và luôn nở nụ cười mỗi khi có điều gì làm mẹ vui. Mẹ em không cao lắm, hơi gầy, dáng đi rất nhanh nhẹn. Mẹ lúc nào cũng tất bật với công việc nào là đi chợ, việc nhà, đi làm…nhưng mẹ không bao giờ kêu vất vả hay mệt mỏi. Mặc dù bận rộn nhưng mẹ vẫn dành thời gian cho các con. Mẹ dạy em học, dạy làm những công việc nhà, mẹ chỉ bảo tận tình ngay từ những công việc nhỏ nhất, mẹ bảo phải học tính cẩn thận ngay từ những công việc nhỏ trở đi thì về sau những việc lớn hơn mới có thể làm tốt được. Em luôn nhớ lời dặn của mẹ và cố gắng làm thật tốt.
Em nhớ mãi ngày em mới vào lớp Một mẹ đưa em đến trường, trước hôm đó mẹ đã đưa em đi thăm trường, đêm ngủ mẹ động viên khích lệ để không bị bỡ ngỡ những ngày đầu đi học. Rồi khi biết em viết chữ bằng tay trái, mẹ kiên trì từng ngày luyện viết tay phải cho em. Mẹ cầm tay em nắn nót từng chữ, uốn nắn từng nét để bây giờ em có thể đi thi vở sạch chữ đẹp của trường và đạt giải, tất cả là nhờ mẹ.
Em nhớ một lần em vẫn còn nhỏ, hôm đó các lớp học được về sớm. Em đứng đợi mẹ ở cổng trường thì có một bạn gần nhà rủ em đi bộ về vì trường cách nhà cũng không xa lắm. Như thường lệ, đúng giờ tan học mẹ đến đón thì thấy các lớp đã về hết. Mẹ vội vàng hỏi bác bảo vệ có thấy đứa trẻ nào đợi ở cổng trường không nhưng bác bảo vệ bảo không có. Mẹ hốt hoảng đi tìm em, gọi điện cho bố xem bố có đi đón em không nhưng bố vẫn đang làm mà. Khỏi phải nói, mẹ lo lắng đến như thế nào. Mẹ đi tìm khắp các con đường, chỗ mà mẹ hay đưa em đi chơi nhưng đều không thấy. Chỉ đến lúc bố đi làm về thấy em ở nhà rồi gọi điện cho mẹ. Mẹ về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Lúc này em vẫn chưa biết mình đã gây ra truyện gì nên vẫn ngồi im. Rồi mẹ đánh em, đây là lần đầu tiên mẹ đánh em, em khóc và mẹ cũng khóc.
Em còn nhỏ quá nên chưa biết gì chỉ trách mẹ sao lại đánh mình. Sau này lớn hơn một chút mới biết mẹ đánh em chỉ vì mẹ quá lo lắng cho em, đánh em vì em đã không nghe lời của mẹ. Đến tận bây giờ em vẫn không thể quên được lần bị mẹ đánh ấy. Mẹ à! Con xin lỗi nhé. Lúc đó con chưa hiểu để nói xin lỗi mẹ.
Cô giáo em nói: “ Trong tất cả các kì quan thì trái tim người mẹ là kì quan vĩ đại nhất”. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ luôn cười mẹ nhé. Mẹ à! Con yêu mẹ.
Bé Hoàng là em trai của em. Cả nhà đều gọi nó là “Cu Vàng” . Chẵn năm, em đã biết đi. Lên hai tuổi, em đã đi nhanh, tập leo trèo, thích lục lọi mọi thứ. Chị gái đi học về, em chạy ra đón, đòi mở cặp của chị ra xem sách vở và hộp bút.
Em đang tập nói, tập hát, thích xem ti-vi.
Mái tóc em lưa thưa, vàng hoe, mềm mại. Người em tròn mập, chân tay bụ bẫm. Cặp mắt sáng, hàm răng sữa trắng tinh.
Em hiếu động và nghịch lắm. Cả nhà rất thương em.
Chắc là từ bé, ai ai cũng được mẹ ôm ấp, được nghe tiếng hát à ơi của mẹ mỗi khi trưa hè hoặc khi đêm về rồi nhỉ. Tôi cũng vậy, tôi được mẹ chở che từ khi còn thơ dại cho đến trưởng thành. Và đối với tôi mẹ là một người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Chắc là từ bé, ai ai cũng được mẹ ôm ấp, được nghe tiếng hát à ơi của mẹ mỗi khi trưa hè hoặc khi đêm về rồi nhỉ. Tôi cũng vậy, tôi được mẹ chở che từ khi còn thơ dại cho đến trưởng thành. Và đối với tôi mẹ là một người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Khi ở lớp, ai cũng khoe khoang về mẹ của mình, còn tôi thì không như thế tôi chỉ hãnh diện về mẹ vì mẹ là người đã dạy cho tôi nếp sống và nhân cách, chứ không phải là vì mẹ xinh đẹp hoặc sang trọng mà nói ra trước bạn bè đâu.Trong mắt tôi mẹ là người phụ nữ hoàn hảo nhất. Tôi không cần đưa mẹ ra để so sánh với bất kì một người phụ nữ nào hết. Bởi tôi biết, mẹ là con đường dẫn tôi tới tương lai tươi sáng, dõi theo tôi từng bước một ,mẹ dõi theo cho đến khi nào tôi trưởng thành thật sự, tôi chỉ cần biết mẹ của tôi như thế là đủ.
Mẹ tôi làm nghề giáo viên, mẹ luôn giỏi trong công việc và nhất là công việc nhà mẹ đều đảm nhận hết.Gia đình tôi luôn noi gương mẹ trong mọi mặt. Mẹ là nguời thông minh, giỏi giang và đảm đang.
Hằng ngày, mẹ đi dạy buổi sáng về thì còn phải giúp bố bán hàng nữa. Tối nào mẹ cũng ngủ muộn so với cả nhà. Bởi vì mẹ phải soạn giáo án để đi dạy,có lúc tôi học bài xong cũng là hơn 10 giờ rồi mà mẹ tôi còn chưa đi ngủ gi.Ngày nào mẹ cũng bảo hai chị em chúng tôi phải học hành chưm chỉ để mai sau trở thành người có tài , có đức.
Mẹ lúc nào cũng là tấm gương cho tôi trong học tập. Mẹ kể với tôi rằng, khi chưa sinh ra tôi bố và mẹ đã phải bắt đầu công việc với hai bàn tay trắng.Đôi mắt mẹ nhân từ mỗi khi nhìn vào tôi, giọng nói ngọt ngào, trìu mến mỗi khi dạy bảo tôi. Những khi tôi bị mẹ la mắng vì có khuyết điểm, nhưng tôi lại nghĩ khi mẹ như vậy là chỉ muốn cho tương lai của tôi sau này mà thôi nên tôi luôn coi việc đó là một bài học.
Dù công việc có bận rộn đến cỡ nào thì mẹ cũng không bao giờ để chúng tôi phải thiếu thốn gì, không để tôi và em tôi thua kém bạn bè.Khi gia đình khó khăn,tôi luôn đòi hỏi những thứ quá đáng nhưng khi nghĩ lại tôi cảm thấy thật ngu ngốc.Mẹ bảo tôi khi sinh ra trong cuộc đời không ai có quyền lựa chọn nơi mình sống nhưng được chọn cách mình sống để trở thành người tốt.Mẹ luôn coi hạnh phúc gia đình là đầu cố gắng để xây dựng hạnh phúc gia đình , trong gia đình chúng tôi luôn đầy ắp những tiếng cười nói vui vẻ.Quả thật, tình yêu của người mẹ dành cho gia đình thật lớn lao làm sao, không ai thay thế được.
Mẹ luôn hiền lành với mọi người xung quanh, và nhất là trong gia đình nhưng không phải là không khó chịu với chúng tôi.Nhưng mẹ khó chịu là lo cho chúng tôi có nên người không.
Tôi nghĩ tôi không phải là một đứa con ngoan,vì đã biết bao nhiêu lần làm mẹ buồn.Tuy ngoài mẹ không nói ra nhưng tôi biết mẹ đang rất buồn vì tôi.Vẻ bề ngoài trông mẹ có vẽ mạnh mẽ,kiên trì nhưng không phải vậy bên trông mẹ rất dễ xúc động.Hôm nay,là ngày mồng 8 - 3, tôi đã lấy hết can đảm tặng cho mẹ một bó hoa bằng tiền lì xì của mình. Vì tôi biết tôi biết trong những ngày này tất cả những người phụ nữ đều xứng đều xứng đáng nhận những bó hoa tươi thắm .
Ngày ngày trôi qua rồi cũng đến sinh nhật của mẹ. Tôi đã tặng mẹ một món quà nhỏ. Nhưng khuôn mặt của mẹ không như tôi nghĩ , nụ cười rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc của mẹ đã làm cho bữa tiệc sinh nhật trở nên sinh động. Mẹ nói với tôi: “Mặc dù,đây là món quà nhỏ nhưng đây là tất cả tấm lòng con dành cho mẹ” nói xong, mẹ lại nở nụ cười tươi tắn đó với tôi. Lúc đó, tôi rất mốn khóc, nhưng cố kìm nén lại cảm xúc của mình trước mặt mẹ. Sau khi, bữa tiệc kết thúc thì mẹ lên phòng nghỉ ngơi tôi thấy mẹ hơi mệt. Nên tôi quyết định tự dọn nhà một mình. Ngày hôm sau, khi mẹ bước xuống tầng, tôi thấy mẹ đeo đôi bông tai mà tôi đã tặng cho mẹ nhân ngày sinh nhật. Tôi cảm thấy ngạc nhiên và xúc động, nên liền vội vã lấy cái cặp chào mẹ rồi đi ngay. Trên đường đi tôi suy nghĩ:Mẹ là người mẹ tuyệt nhất
Tôi đã thật sự biết được sự vất vả của người mẹ là như thế nào. Tôi muốn nói với mẹ tất cả những gì tôi đã viết trong trang giấy này.Mẹ là vòng tay ôm ấp tôi qua những ngày đông, là bậc thang giúp tôi bước lên đỉnh cao vươn tới ước mơ xa xôi, có mẹ con không lo chi sóng gió bão bùng ngoài kia. Mẹ ơi con hứa sẽ đền đáp lại những gì mà mẹ đã phải vác trên vai những gánh nặng mẹ phải chịu trong những tháng ngày qua. Mẹ yêy ơi, con yêu mẹ nhiều.
KO MẠNG 100%
Trong gia đình, ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gũi, chăm sóc em nhiều nhất.
Năm nay, mẹ em bốn mươi tuổi. Thân hình mảnh mai, thon thả đã tôn thêm vẻ đẹp sang trọng của người mẹ hiền từ. Mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến thương yêu.
Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi thắm hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười, nhìn mẹ tươi như đóa hoa hồng vừa nở ban mai. Đôi bàn tay mẹ rám nắng các ngón tay gầy gầy xương xương vì mẹ phải tảo tần để nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng.
Mẹ làm nghề nông nhưng mẹ may và thêu rất đẹp. Đặc biệt mẹ may bộ đồ trông thật duyên dáng, sang trọng. Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ dạy cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo... Còn bố thì giúp mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Thỉnh thoảng, mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến, mẹ luôn đón tiếp niềm nở, nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Mẹ luôn dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học.
Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Mẹ lo thuốc cho em uống kịp thời. Mẹ nấu cháo và bón cho em từng thìa. Tuy công việc đồng áng bận rộn nhưng buổi tối mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em. Sau đó mẹ chuẩn bị đồ để sáng mai dậy sớm lo buổi sáng cho gia đình.
Mẹ rất nhân hậu, hiền từ. Mẹ chưa bao giờ mắng em một lời. Mỗi khi em mắc lỗi, mẹ dịu dàng nhắc nhở em sửa lỗi. Chính vì mẹ âm thầm lặng lẽ dạy cho em những điều hay lẽ phải mà em rất kính phục mẹ. Mẹ em là vậy. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! Mỗi khi được mẹ ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ, con thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ.
Con luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Tấm lòng của mẹ bao la như biển cả. "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ...." Con mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Con hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để báo đáp công ơn sinh thành nuôi nấng con nên người, mẹ ơi.
ban em ten la Nguyen Hoang Sinh, ban ay hoc rat gioi
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba.
Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy …”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ.
Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Diệp Anh. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai nạn giao thông đã cướp đi tính mạng của người bạn mà chúng em yêu quý. Dù biết bạn đã khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và làm việc cùng chúng em, bây giờ bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối cho bạn ăn học.
Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm.