Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a, Bố để ý là sáng nay, lúc cô giáo đến thăm, khi nói với mẹ, tôi ( đại từ để trỏ/xưng hô) có nhỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ với mẹ. Để cảnh cáo tôi. bố đã viết thư này ( đại từ để trỏ ) Đọc thư xong tôi xúc đong vô cùng.
b, Mày bỏ chạy đi đâu ( đại từ để hỏi)
Tao chờ mày đã lâu
c, Ai ( đại từ để hỏi) ơi chớ bỏ ruộng hoang
Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu.
d, Ôi lòng Bác vậy cứ thương ta ( đại từ để trỏ/xưng hô)
Thương cuộc đời chung thương cỏ hoa.
a, Bố để ý là sáng nay, lúc cô giáo đến thăm, khi nói với mẹ, tôi ( đại từ để trỏ/xưng hô) có nhỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ với mẹ. Để cảnh cáo tôi. bố đã viết thư này ( đại từ để trỏ ) Đọc thư xong tôi xúc động vô cùng.
Hok tốt~
a. Bố để ý là sáng nay, lúc cô giáo đến thăm khi nói tới mẹ, tôi ( đại từ dùng xưng hô )có nhỡ thốt ra một lời thiếu lễ độ với mẹ. Để cảnh cáo tôi bố đã viết thư này ( đại từ để trỏ ). Đọc thư tôi đã xúc động vô cùng.
Bài 1:
Cô Tâm vừa cho chúng tôi 1 chú cún con .Sợ nó không quen nhà mới mà bỏ đi , mẹ tôi nhốt nó vào một căn nhà xinh xinh ,căn nhà chả chú chó . Nó cứ buồn hiu tôi đem đĩa cơm vào dỗ .
-Cún ơi ,ăn đi.
-Ẳng Ẳng ,mẹ tôi đâu rồi ? Ai bắt tôi về đây
Bạn đã từng nhìn những đứa trẻ ngoài kia khóc chưa ? Tôi đã nhìn thấy rồi, nhìn họ như những con người không có sức sống vậy. Nhưng các bạn có biết không, hằng ngày những con người ấy đi dọc đường người thì bị gãy tay rồi liệt phải nhờ người kéo xe nhưng tôi nghĩ tấm lòng vàng giờ ít lắm. Cùng là người cùng chung sống trong một nơi trên quê hương mình vậy sao không yêu thương giúp đỡ họ. Chúng ta được sinh ra là để đượ giáo dục và có lòng yêu thương và thông cảm cho người khác. Chưa có ai tự hỏi rằng " tình yêu và đạo đức con người là gì? " mặc dù họ chỉ là những người nghèo khó. Không nhà không cửa, vậy cho tôi hỏi tại sao các bạn không đặt bản thân mình vào họ. Tôi hi vọng con người Việt sẽ vẫn còn những tấm lòng vàng và mang hạnh phúc đến cho mọi người xung quanh.
Về mặt hình thức tưởng chừng đoạn văn có tính liên kết, nhưng phần nội dung hoàn toàn phi logic:
+ Khi nhân vật “tôi” đang nhớ tới mẹ “lúc còn sống, tôi lên mười” thì không thể kể chuyện “sáng nay”, “chiều nay” được nữa.