Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- alice là 1 cô gái hoàn thiện, quý phái hơn mọi loài hoa và tinh khiết hơn mọi loại đá quý, một cô gái không tì vết
- Shinku - Jun
+ lúc đầu chỉ là quan hệ chủ tớ, không hơn không kém và Shinku cũng hay cho Jun mấy cái tát thăng thiên mỗi khi Jun làm sai nữa . Càng về sau shinku cũng càng thân thiện hơn và cũng không mấy khi tát Jun nữa, trái lại, Shinku còn có ý như thích Jun nhưng không nói ra mà chỉ qua hành động như: cho Jun chải tóc cho mình ( rozen maiden traumed phần 1 tập 12 ) , khi nhắc đễn Jun thì cười ( rozen maiden 2013 ), ....... Và Jun pha trà thì Shinku miệng thì kêu dở nhưng vẫn uống. Nhưng quan hệ " tát" và " bị tát " đã rất quen thuộc với 2 người họ nên fan hâm mộ sẽ khó mà lẫn được " tát " và " tát yêu " khi xem xong phim này .
- Suigintou - Shinku
+ khi Suigintou chưa có rosa mysa nên cả đi lại cũng khó khăn thì Shinku lại rất thân với Suigintou, sau khi Suigintou bóp nát trâm cài óa của Shinku mang hình " cha " thì quan hệ đang từ tốt lành chuyển sang thù địch , nhưng Suigintou lại là người chiếm nhiều sự quan tâm của Shinku ( đứng ngay sau Jun ), bằng chứng là lúc Suisintou bị Barasuisou giết thì cô hết sức phẫn nộ
- Kanaria - Shinku
+ quan hệ như khách với chủ nhà
- Suiseiseki - Shinku
+ chị em với nhau
- Souseiseki - Shinku
+ lúc đầu thì rất ghét nhau tới nỗi mới gặp nhau họ đã bắt đầu ngay Alice game, nhưng sau này họ đã thân thiết với nhau hơn và không có diễn biến gì cho rằng 2 người sẽ hoàn thành cuộc chiến hồi xưa. Nhưng có vẻ Shinku đã ngán việc lúc nào cũng phải sửa cái cửa sổ phòng Jun vì lúc nào tới chơi Sui x Sou lại đục 1 lỗ trên tấm cửa kính này
-Hinaichigo - Shinku
+ shinku coi hina như 1 người em gái dễ thương và hina luôn quý trọng shinku như việc sau khi bị Kirakishou "ăn thịt" thì đã tự nguyện đưa rosa mysa cho shinku hay việc rosa mysa của hina bảo vệ thân thể của shinku
- Shinku - Kirakishou
shinku không hề biết sự tồn tại của con búp bê này nên khi Barasuishou nghênh chiến thì cô tưởng rằng Barasuishou là con búp bê số 7 ( Barasuishou do Enju tạo ra )
Bởi vi búp bê ko có cảm xúc nó chỉ như hình dạng mà vốn nó đã có thôi nên nó sẽ cười mãi
mik nghĩ :
Mỗi đồ vật , sự vật đều có cảm xúc riêng nhưng trong câu chuyện
mik nghĩ nó ko thể cười và cử động vì
nó là một con búp bê ko cử động được dù nó rất muốn
và thêm 1 điều rằng ; " Nó thấy cậu bé là 1 người tốt luôn nghĩ đến cảm nghĩ của những đồ vật
nhưng nó lại muốn cậu bé hãy sống đối diện vs cuộc sống bên ngoài và ko nên cặm cụi nghĩ đến
những con búp bê nữa "
mik ko cố ý ! sai thì mk xin lỗi ~~
tuy con búp bê không thể hoạt động hay có cảm súc nhưng miệng của nó được người ta cấu tạo là luôn luôn cười!
ck bạn học giỏi!
“Meo meo meo, rửa mặt như mèo”.Những câu hát thật đáng yêu về chú mèo con làm tôi mỉm cười nhớ đến hình ảnh chú mèo tam thể xinh xắn nhà mình. Tôi rất yêu quý nó, nó giống như người bạn nhỏ thân thiết của tôi vậy.
Chú mèo mướp nhà em có cái đầu tròn như quả cam nhỏ. Đôi tai vểnh lên như hai cái lá nhãn, bên trong là một hệ thống dây thần kinh để giúp chú có biệt danh đôi tai thính nhất. Chiếc mũi hồng ươn ướt trông rất nhu mì, yểu điệu như thiếu nữ vậy. Bộ ria mép trắng như cước, trông rất oai phong và tinh nghịch. Bộ lông của chú có ba màu, màu xám, màu trắng và màu vàng nâu trông rất duyên dáng, đáng yêu. Chiếc đuôi dài, thon thon trông chú mới duyên dáng, đáng yêu làm sao.
Chú mèo mướp nhà em rất ngoan, thỉnh thoảng có hay lục xục linh tinh ăn vụng một chút nhưng vẫn được cả nhà yêu quý. Ban đêm khi cả nhà em đi ngủ thì cũng là lúc chú bắt đầu làm nhiệm vụ trinh sát của mình, tiêu diệt lũ chuột đáng ghét đã phá hoại bao nhiêu lương thực trong nhà em. Bộ móng vuốt dài, sắc nhọn chính là vũ khí lợi hại để chú giết chết những con chuột đáng ghét. Nhìn lúc chú bắt chuột, cảm giác giống như ta đang theo dõi những thước phim hành động mạo hiểm, gay cấn. Chú nấp trong một xó, thấy con mồi xuất hiện, từ từ quan sát và khi đã ăn chắc phần thắng trong tay chú lao tới, đè bẹp con mồi dưới bộ móng vuốt sắc nhọn. Vậy là đã có một đĩa điểm tâm ngon lành trong móng vuốt của chú, con chuột nằm im lìm không dám nhúc nhích. Quả thật rất tuyệt phải không.
Những khi dỗi dãi không phải làm nhiệm vụ, chú nằm phơi nắng cuộn tròn trong chiếc đuôi dài, vuốt ve bộ ria mép, chính là để rửa mặt đó. Mỗi lúc như vậy trông chú mới đáng yêu làm sao. Em rất hay ra ngoài sân, cùng vuốt ve bộ lông mượt mà ấy rồi xoa xoa cảm giác thật dễ chịu. Em vô cùng yêu quý chú, chú giống như người bạn, thỉnh thoảng mỗi khi buồn chú ngay loanh quanh bên cạnh, tiếng kêu meo meo như muốn an ủi em, chú thật đáng yêu biết bao.
Nhờ có chú mèo tam thể, em đã thêm yêu quý động vật hơn. Chú chính là trợ thủ đắc lực giúp gia đình em tiêu diệt lũ chột đáng ghét. Em rất yêu quý nó, coi nó như người bạn nhỏ thân thương, duyên dáng.
“Meo. A, cô chủ đã về! Xin chào cô chủ!”. Oa, ai vậy nhỉ? À, thì ra tiểu thư mèo Kitty dễ thương đang chạy ra đón cô chủ của nó vừa đi học về đây mà. Mới ngày nào Kitty còn bé xíu, mắt nhắm tịt, đi đâu mèo mẹ cũng càm nó theo mà giờ đây nó đã được hai tháng tuổi.
Chà! Kitty có bộ lông mới đẹp làm sao! Đó là một màu trắng tinh khiết như bông tuyết đầu mùa. Đầu nó tròn như quả bóng sờ vào rất thích, trên đỉnh đầu mọc ngay ngắn hai cái tai hình tam giác xinh xinh. Hai con mắt to tròn, xanh biếc, trong trẻo như nước biển. cái mũi hồng xinh xắn, ướt nhẹp. Bốn chân Kitty dài và thon thả. Mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, lanh lẹ như lướt trên mặt đất. Cái đuôi dài trông thật thướt tha, duyên dáng…
Kitty là một con mèo điệu đà. Nhưng đến lúc bắt chuột thì… hãy coi chừng. nó có thể nhảy những bước xé gió.
Những lúc rỗi rãi, Kitty lại tìm chỗ nắng ấm, ngồi quanh tròn rồi đưa hai cái chân lên liếm liếm và xoa khắp mặt. những lúc ấy, Kitty thật dễ thương.
Em còn nhớ mãi câu chuyện xảy ra vào một ngày xuân ấm áp. Hôm ấy, em đang ngồi buồn thiu trên thềm nhà vì đang “Bí” ý văn cho đề “tả hoạt động đặc biệt của con vật đặc biệt khiến em nhớ mãi”. Em chợt thấy Kitty chụm bốn chân lại, ngoe nguẩy đuôi lấy đà rồi nhảy vọt lên bậu cửa sổ định vồ con thằn lằn xám xấu xí vừa thò cái đầu nhỏ xuống tặc lưỡi như trêu Kitty. Nhưng chưa đến nơi, Kitty đã ngã phịch xuống đất. Vậy mà Kitty vẫn quyết tâm làm bằng được sau năm, sáu lần thất bại. Nhờ Kitty, em chợt nhận ra một bài học quý giá về sự quyết tâm trong công việc và nghĩ ra một ý văn hay…
Em rất quý Kitty. Em mong Kitty sẽ mãi là người bạn thơ ấu của em.
Ta là Mạnh Tử, ta được người đời tôn là một trong những ông tổ của Nho gia. Ta còn nổi tiếng bởi đạo đức trong sạch và sự chăm chỉ hiếm có. Sở dĩ ta được như vậy là vì được mẹ ta hết lòng dạy dỗ, bảo ban. Ta còn nhớ mãi những câu chuyện mẹ ta dạy ta thời thơ bé.
Ngày ta còn nhỏ, nhà ta ở gần một nghĩa địa. Hàng ngày, mẹ đi làm ruộng, ta ở nhà cùng đám trẻ đi chơi. Hàng ngày thấy cảnh người làng đi đưa ma, kẻ thì khóc lóc, người đào huyệt chôn thây kẻ chết chúng ta thấy lạ làm và thích thú vô cùng. Ta cùng đám bạn rủ nhau bắt chước. Một đứa được cử làm người chết cho những đứa khác khiêng. Bọn ta giả khóc lóc rồi đào huyệt, chôn người giống hệt một đám tang. Hôm ấy, “đám tang” đang diễn ra thì mẹ ta về. Bà thấy vậy hốt hoảng chạy lại hỏi han. Ta vô tư trả lời người: “Chúng con bắt chước những người kia” rồi chỉ tay về phía đám ma đang đào huyệt chôn thây người ở nghĩa địa. Chẳng hiểu sao mẹ ta buồn phiền lo lắng nói: “Chỗ này không phải chỗ con ta ở được". Rổi ít lâu sau mẹ bán dần đồ đạc trong nhà chuyển nhà ra gần chợ.
Ở gần chợ, ta lại thấy người người buôn bán tấp nập, mặc cả, cãi vã lẫn nhau. Ta thấy những điều đó khá lạ kì. Càng lạ kì hơn là những người cãi nhau càng lớn, mặc cả càng nhiều thì càng mua được nhiều đồ rẻ. Ta cũng bắt chước cách ấy, rủ mấy đứa trẻ con nô nghịch, buôn bán với nhau. Một ngày nọ, bọn ta đang chơi trò ấy thì mẹ ta về. Người nhìn thấy chúng ta thì làm rơi cả liềm cả cuốc, người lo lắng nói: “Chỗ này cũng không phải chỗ con ta ở được". Ít ngày sau, mẹ ta lại chuyển nhà ra gần một trường học.
Ở gần trường, ta thấy học trò đi học rất đông. Ta lại thấy họ lễ phép nghe lời thầy giáo, chăm chỉ học hành. Ta bèn bắt chước học tập lễ phép, cắp sách vở đi học. Mẹ ta thấy vậy thì vui vẻ mỉm cười: "Chỗ này là chỗ con ta ở được đây". Và nhà ta ở hẳn đấy đến giờ.
Một ngày nọ, ta thấy người hàng thịt giết lợn. Ta hỏi mẹ: "Người ta giết lợn làm gì?". Mẹ không nhìn ta mà nói: "Để cho con ăn đấy". Ta cứ nghĩ đó là một lời nói đùa bởi nhà ta nghèo ít khi được ăn thịt lợn. vả lại, ta đã thấy nhiều nhà giết lợn nhưng đã thấy ai cho thịt bao giờ. Không ngờ, trưa hôm đó, ta thấy mẹ đi mua thịt lợn về cho ta ăn thật.
Khi ta lớn hơn một chút, ta đước mẹ cho đi học. Một hôm, ta thấy bài học khó khăn bèn bỏ học về nhà chơi, về đến nhà, ta thấy mẹ đang dệt vải. Mẹ hỏi ta: “Vì sao con về?”. Ta đáp: “Con không muốn học”. Mẹ cầm dao cắt đứt tấm vải và bảo: "Con đang đi học mà bỏ học, thì cũng như ta đang dệt tấm vải này mà cắt đứt đi vậy". Ta vô cùng ân hận vì dệt vải vất vả vô cùng, mẹ đã thức bao đêm mới dệt được phán vải ấy.. Chỉ vì ta mà người đã bỏ đi bao công sức của mình. Từ đó, mỗi lần nản việc học hành, ta lại nghĩ đến mẹ để cố gắng chuyên tâm học tập.
Ta học tập chuyên cần, khi lớn lên, nhớ lại những chuyện đã qua ta càng thấy thấm thìa ý nghĩa sâu xa của những việc mẹ làm, từ những việc chuyện nhà hay cắt đứt tấm vải đang dệt dở. Sau này ta được người đời tôn vinh là bậc đại hiền, nổi tiếng về đạo đức và hiểu biết rộng chính là nhờ cách dạy con như thế của mẹ ta.
Làm con, ta thiết nghĩ trước hết phải lấy việc tôn kính cha mẹ làm đầu. Không những thế, để làm vui lòng cha mẹ, mỗi chúng ta cần phải ra sức học hành. Con cái học hành chăm chỉ, giỏi giang, đó cũng là ước nguyện, là niềm hi vọng muôn đời của cha mẹ. Học hành chăm chỉ, giỏi giang, thiết nghĩ đó cũng là cách đền đáp công ơn có ý nghĩa nhất của con cái đối với cha mẹ của mình.
Nhớ ngày ấy, nhà tôi ở gần nghĩa địa. Dù rất sợ ma nhưng vốn tính tò mò, một hôm tôi trốn mẹ ra nghĩa địa để xem. Tôi thấy có một đám người rất đông mặc đồ xô trắng cứ đào, lăn, chôn, khóc. Về nhà, tôi bày trò bắt chước những người kia liền bị mẹ mắng cho một trận, rồi mẹ nói: các con không thể tiếp tục ở đây được nữa!
Nhà tôi chuyển đến gần một khu chợ lớn. Tôi hàng ngày lại thấy người ta bán buôn điên đảo, liền về nhà cũng bắt chước nô nghịch làm theo. Mẹ gọi tôi vào nói:
- Con còn nhỏ, không được học đòi cách buôn bán như người ta. Vậy là nhà ta dọn đến đây cũng không hợp nữa rồi. ở đây lâu e các con hỏng mất.
Rồi mẹ lại dọn nhà đến khu trường học. Thấy các bạn nô nức đến trường, học hành chăm chỉ, tôi vội về nhà đòi mẹ mua cho sách vở để đến trường học cùng các bạn. Mẹ tôi mỉm cười. Tôi thấy bà chẳng phản đối gì. Một hôm đang đọc sách trong nhà, tôi nghe bên hàng xóm có tiếng lợn kêu và tiếng người hô giết lợn. Tôi bèn hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Người ta giết lợn để làm gì hả mẹ?
- Để cho con ăn đấy!
Tôi thắc mắc suốt từ sáng đến trưa không hiểu tại sao người ta lại giết lợn lấy thịt cho mình ăn. Nhưng bữa trưa hôm ấy, mẹ cho tôi ăn cơm thịt thật.
Tôi học càng ngày càng tiến bộ nhưng vẫn chưa quên thói mải chơi. Một hôm tôi bỏ học đi câu cá. Nửa buổi, tôi đã mang một xâu cá lớn về nhà nhưng không ngờ mẹ biết tôi bỏ học. Bà nhìn thẳng vào tôi rồi liền tay lấy dao cắt đứt đôi miếng vải đang nằm trên khung củi. Bà nhắc nhở:
- Con đang học mà bỏ đi chơi thì cũng như miếng vải kia đang dệt mà bị cắt đôi ra vậy!
Từ đó, tôi ngoan ngoãn không còn ham chơi nữa. Đấy! Những bài học mà mẹ dạy tôi là như thế đó. Lúc đầu tôi cũng không hiểu tại sao mẹ lại dạy tôi như vậy.
Sau này tôi mới bết, môi trường giáo dục có ý nghĩa quan trọng vô cùng. Mẹ đã lấy chính bản thân mình làm tấm gương soi sáng. Nó giúp tôi tu chí để có được ngày hiển đạt hôm nay.
1. Năm 1967 tại Santa Monica , John Form, một bác sĩ, tặng vợ Mia trông đợi với một con búp bê sứ cổ điển hiếm hoi như một món quà cho đứa con đầu lòng của họ được đặt trong một bộ sưu tập búp bê trong vườn ươm của con gái họ.
Đêm đó, cặp đôi bị quấy rầy bởi âm thanh của những người láng giềng bên cạnh, Higgins, bị giết trong một cuộc xâm lược nhà. Trong khi Mia gọi cảnh sát, cô và John bị tấn công bởi những kẻ giết người của Higgins. Cảnh sát đến và bắn người đàn ông đã chết trong khi người phụ nữ tự sát bằng cách xé cổ họng của mình bên trong vườn ươm trong khi cầm con búp bê bằng sứ. Tin tức báo cáo xác định các kẻ tấn công là con gái Annapelle của Higgins, và bạn trai không xác định của cô, cả hai đều là một tín đồ.
Trong những ngày sau vụ tấn công, một loạt các hoạt động huyền bí xảy ra xung quanh nơi cư trú của Form. Sau đó, Mia sinh một bé gái khỏe mạnh. Cô và John đặt tên con là Leah. Gia đình thuê một căn hộ ở Pasadena và, sau khi tìm thấy con búp bê mà John đã bỏ đi kể từ vụ tấn công trước đó của Annabelle vào một trong các hộp của họ, một loạt các sự kiện huyền bí khác làm Mia và con gái của cô bị bệnh. Tối hôm sau, Mia bị ám ảnh bởi một sự hiện diện ác ý trong căn hộ của cô và tin rằng đó là ma của Annabelle. Trong cơn bão, Mia gặp một nhân vật bí ẩn trong tầng hầm của tòa nhà, người bắt đầu theo đuổi cô trước khi cô trốn thoát.
Mia gọi lại Thám tử Clarkin để thu thập thông tin về Annabelle và nhà văn hóa và biết rằng giáo phái có ý định triệu hồi những sinh vật siêu nhiên . Với sự giúp đỡ của người bán sách và người thuê nhà là Evelyn, Mia nhận ra rằng sự sùng bái thực hành thờ phượng ma quỷ , triệu hồi một con quỷngười theo sau gia đình sau khi họ chuyển đến căn hộ của họ để yêu cầu một linh hồn. Khi trở về nhà, Mia và Leah bị tấn công bởi con quỷ đã tiết lộ chính nó trong khi thao túng con búp bê. Mia và John liên lạc với linh mục giáo xứ của họ, Cha Perez, người thông báo với họ rằng ma quỷ đôi khi gắn bó với các vật vô tri vô giác như một lợi thế để hoàn thành mục tiêu của họ và linh hồn con người phải được cung cấp cho một mục đích. Không có bất kỳ hy vọng trừ quỷ ra khỏi con búp bê, Cha Perez quyết định lấy nó đi để tìm kiếm sự giúp đỡ từ Warrens để điều tra. Nhưng trước khi anh ta có thể vào nhà thờ, con quỷ mạo danh tinh linh của Annabelle tấn công anh ta và lấy con búp bê.
1. Vị linh mục phải nhập viện vào ngày hôm sau và khi John kiểm tra anh ta, Cha Perez cảnh báo rằng sau khi cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của nó, ý định thực sự của quỷ là yêu cầu linh hồn của Mia. Đêm đó, trong khi Evelyn đến thăm Mia, con quỷ sử dụng hình dạng vật lý của Cha Perez để lẻn vào căn hộ và bắt cóc Leah để đổi lấy linh hồn của mẹ cô. Để tha cho con gái mình, Mia cố gắng nhảy ra khỏi cửa sổ với con búp bê nhưng John đến kịp thời với Evelyn để ngăn cô lại. Evelyn quyết định tự mình lấy mạng sống ở Mia thay vì chuộc tội vì đã gây ra tai nạn xe hơi dẫn đến cái chết của cô con gái Ruby cách đây nhiều năm. Khi các hình thức được đoàn tụ, con quỷ và con búp bê biến mất.
Sáu tháng sau, con búp bê được mua từ một cửa hàng đồ cổ của một người mẹ như một món quà cho con gái Debbie, một trong những sinh viên điều dưỡng từ khúc dạo đầu của bộ phim đầu tiên .
Thương hiệu phim kinh dị về búp bê Annabelle cùng 2 vợ chồng nhà ngoại cảm Warren đều dựa trên những sự kiện có thật. Hai nhà điều tra hiện tượng siêu nhiên Ed và Lorraine Warren từng khẳng định búp bê Annabelle là nơi trú ngụ của một linh hồn tà ác.
Con búp bê nổi tiếng này hiện đang được bảo quản ở bảo tàng Ocult Warren ở Monroe, Connecut, Mỹ. Nó được đặt bên trong chiếc hộp gỗ, bên cạnh có cây thánh giá kèm theo dòng chữ cảnh báo: "Không được mở ra”. Sự rùng rợn của Annabelle đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho các nhà làm phim kinh dị.
Annabelle tại bảo tàng Ocult Warren ở Monroe, Connecut. |
Năm 1970, nữ sinh viên Donna nhận được món quà sinh nhật từ mẹ mình là một con búp bê Raggedy Ann đã lỗi thời. Ban đầu, cô và bạn cùng phòng Angie không hề để tâm gì đến con búp bê cho đến khi những hiện tượng kỳ quái liên tục xảy ra vài ngày sau đó.
Con búp bê có thể tự di chuyển qua các căn phòng dù không ai đụng vào. Donna còn phát hiện những mẩu giấy da ghi những dòng chữ nguệch ngoạc của trẻ con xuất hiện khắp trong ngôi nhà. Thậm chí, cả hai cô gái còn chứng kiến con búp bê ngồi đung đưa trên ghế hay tự đứng dậy trên đôi chân làm bằng vải.
Nhà ngoại cảm nổi tiếng Lorrain Warren. |
Nhận ra sự ma quái đến từ con búp bê, hai cô gái đã quyết định mời một bà đồng đến làm lễ gọi hồn. Cả hai được kết nối với linh hồn của Annabelle Higgins - là một bé gái 7 tuổi đã mất trong quá trình xây dựng căn nhà. Annabelle muốn được yêu thương và mong được ở bên Donna. Cảm thương trước số phận của Annabelle, Donna đã đồng ý và cho phép linh hồn cô bé nhập vào con búp bê. Tuy nhiên, kể từ đây mọi chuyện trở nên kinh hoàng hơn. Một người bạn nam tên Lou sau khi đến chơi nhà đã bị búp bê tấn công và cào rách bụng lẫn ngực.
Khi lờ mờ nhận ra linh hồn trú ngụ trong con búp bê không phải là của bé gái, Donna đã liên lạc với Cha xứ Cooke và được giới thiệu đến gặp vợ chồng nhà “trừ tà” Ed và Lorraine Warren. Hai bậc thầy tâm linh nhanh chóng đi đến kết luận con búp bê không bị ám mà chỉ là vật dẫn truyền để thực thể tà ác thao túng. Thực thể này không ám đồ vật mà hướng đến ám con người và Donna chính là mục tiêu của nó.
Annabelle sau đó đã bị niêm phong và đưa vào bảo tàng. Câu chuyện nổi tiếng của con búp bê được đưa vào loạt phim kinh dị kể về các phi vụ trừ tà của 2 vợ chồng nhà Warren.
Annabelle lần đầu tiên được xuất hiện trong phim The Conjuring (2013). Kịch bản của bộ phim được cố vấn bởi chính nhà ngoại cảm Lorraine Warren, do đó tác phẩm mô tả sát với những lời kể rùng rợn về con búp bê. Cùng với Valak, Annabelle được xem là nhân vật kinh dị khủng bố tinh thần khán giả nhiều nhất của vũ trụ phim The Conjuring.
Câu chuyện rùng rợn ngoài đời thực của búp bê Annabelle
Tháng 8 này, búp bê ma quái Annabelle sẽ trở lại với câu chuyện khởi nguồn. Trên những nghiên cứu về nguồn gốc của nó, nhà biên kịch Gary Dauberman đã phóng tác nên sự ra đời của Annabelle.
Đau khổ trước cái chết trẻ của đứa con gái, gia đình Mullins đã tìm cách liên lạc với linh hồn cô bé và đưa linh hồn vào trú ngụ trong chính con búp bê người chồng làm ra. Khi một cô nhi viện trong vùng bị hư hại, gia đình Mullins tốt bụng đã cho các đứa trẻ mồ côi đến ở nhờ. Tuy nhiên, tai họa khủng khiếp giáng xuống đầu những đứa trẻ khi linh hồn tà ác trong con búp bê trỗi dậy và lần lượ
Trước Tết, gia đình em ai cũng tất bật. Anh phụ ba đánh bóng bộ lư đồng và lau chùi bàn thờ. Em phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa. Mỗi người một việc, tuy cực mà không khí rất vui và ấm cúng. Hai chậu mai đầy nụ được ba mang ngoài vườn vào nhà. Ngoài hành lang, vô số hoa hồng, hoa cúc, hoa lan cũng được anh hai sắp xếp hài hoà theo sắc màu. Sau khi cả nhà gói xong bánh chưng, mẹ và em chuẩn bị mâm ngũ quả cho bàn thờ tổ tiên. Ngày Tết, ai cũng mặc quần áo mới, cả nhà em đi chúc Tết ông bà, họ hàng. Tết là những ngày đoàn tụ gia đình thật ý nghĩa.
1: shinku
khi cô đã trở thành alice, cô vấn buồn vì thiếu mất nụ cười của hina ichingo và hình bóng cùa các chị em khác nữa. buồn quá , cô thì thầm nói chuyên vs rosa mysa của sugintou vì chính cô ấy đã đỡ đạn của barasuisou cho cô , 2 người nói chuyện rất lâu. rồi cô như nhận ra 1 điều gì đó , cô bay thẳng đến nơi mà cha- rozen đã đợi alice rất lâu, rất lâu rồi.cha ôm cô vào lòng vs nói:
-ta đã chờ con rất lâu rồi, alice của cha.
-cha có thể cho con 1 điều ước được ko, thưa cha?
- bất cứ thứ j con muốn , shinku
-cha... có thể hồi phục các chị em của con được ko ạ?
-cha có thể, nhưng con muốn lm j ?
-thì cha cứ làm đi
sau khi rozen hồi phục tất cả các con búp bê rozen,shinku thả vào từng người 1 viên rosa mysa . sau khi xong việc, người cô mệt rũ
rozen vuốt mái tóc mềm của cô vs nói :
- bây h thì cha đã hiểu.... alice game ko phải là 1con đường duy nhất dẫn đến alice
2)
thích: công bằng , bảo vệ suisei seki
ghét: nhìn thấy chính mk trong gương, suisei seki khóc, nói dối
dc rồi tôi sẽ trả nic cho cô