Đọc văn bản sau và trả lời:
Cô gái đẹp và hạt gạo
Làng nọ có một cô gái đẹp tên là H'bia Muga. Chàng trai nào cũng thích H'bia Muga. Mỗi
lần, cô bước chân ra bến tắm, cây cỏ, cá nước yêu cô, nhưng khi cô ở nhà, các vật: nồi, hũ, vại -
lại không yêu cô vì cô hay chê bai.
Một hôm, cô ngồi chải tóc, cơm nguội ở trong nồi hỏi:
- Cô đẹp là nhờ cơm gạo, sao cô lại cứ chửi bới, khinh rẻ lũ tôi mãi thế?
H'bia...
Đọc tiếp
Đọc văn bản sau và trả lời:
Cô gái đẹp và hạt gạo
Làng nọ có một cô gái đẹp tên là H'bia Muga. Chàng trai nào cũng thích H'bia Muga. Mỗi
lần, cô bước chân ra bến tắm, cây cỏ, cá nước yêu cô, nhưng khi cô ở nhà, các vật: nồi, hũ, vại -
lại không yêu cô vì cô hay chê bai.
Một hôm, cô ngồi chải tóc, cơm nguội ở trong nồi hỏi:
- Cô đẹp là nhờ cơm gạo, sao cô lại cứ chửi bới, khinh rẻ lũ tôi mãi thế?
H'bia Muga nghe nói, mặt cau có bực bội:
- Ta đẹp là do công cha mẹ ta sinh ra chứ ta thèm gì nhờ lũ nhếch nhác, bẩn thỉu bọn mi.
- Thế không có bọn tôi thì mẹ cô làm gì có sữa cho cô bú.
Nghe cơm nguội nói, không nén được cơn giận. H'bia Muga lấy một cục cơm nguội ở trong
nồi ném bịch xuống đất và nói:
- Bây giờ lũ mi muốn đi đâu thì đi, đừng ở trong nhà ta nữa.
Thấy tính tình cô gái như vậy, một hôm, nhân lúc cô ngủ say, tất cả đồ đạc bàn với nhau,
không có đồ vật nào không ghét H'bia Muga. Gạo nói:
- Các bác cứ để em đi khỏi nhà này. Em đi thì cô ta sẽ đói. Đói một bữa, hai bữa cô ta còn
chịu được, nhưng đói bẩy bữa, mười bữa thì không chịu được. Rồi cô ta sẽ phải đi đào củ mài, củ
chuối mà ăn. Da cô sẽ đen lại, tóc cô sẽ cứng lại. Lúc đó cô ấy không dám khinh chị em ta nữa.
Nghe xong, tất cả đều phục lý lẽ của gạo. Khuya, chúng xúm nhau lật cầu thang(1) để họ
hàng nhà gạo lăn ra rừng sâu ở.
Sáng hôm sau, trời vừa rạng đông, chim chóc thức dậy hót vang, cô gái cũng thức dậy. Đói
bụng, cô vào buồng xách bầu gạo ra nấu cơm nhưng bầu gạo không còn một hạt. Cô đi tìm thóc,
thóc cũng không thấy đâu. Mặt trời càng lên cao, bụng càng đói, cô ra chòi để lấy thóc, nhưng
chòi cũng trống không. Buồn quá, cô về nhà ngồi khóc, cứ hồn Mơngách Mơnđê(2) mà kêu.
Khóc chán cô lại ra rừng tìm thóc, nhưng rừng sâu thăm thẳm, gai góc ngập đầu, không
thấy bóng một cây lúa nào.
Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày, cô gái lần đến hàng xóm vay gạo, nhưng không ai muốn
cho vay. Ngày thứ sáu, thứ bảy, cô vác cuốc đi đào củ mài, đeo giỏ xuống suối nhặt ốc, bắt cá...
Phần vì đói, phần vì mưa nắng, chẳng bao lâu da cô đen, tóc cứng. Từ đó ban ngày cô vào rừng,
ban đêm về nằm một mình. Không ai lui tới chơi cùng cô. Một đêm nằm mơ thấy Mơngách
Mơnđê hiện ra:
- Em là cô gái xinh đẹp, nhưng em lười nhác, lại còn khinh rẻ đồ đạc trong nhà, khinh cả
gạo, cả lúa là những thứ làm cho em trắng da, dài tóc nên chúng bỏ đi. Ta là thần Lúa, thấy em đã
bỏ nhiều tính xấu, ta sẽ bảo các con ta trở về với em.
H'bia Muga nghe vậy thì vô cùng sung sướng. Khi cô mở mắt ra, trời đã rạng đông. Bước
ra đầu sàn, cô vừa lật chiếc cầu thang lên thì hàng đàn gạo thóc tất tưởi kéo về...
Thấy gạo về, H'bia Muga mừng rơi nước mắt. Từ đó cô quý trọng các thứ trong nhà, ngày
ngày theo chị em ra rừng hái rau, bắt cá.
Chỉ ra 1 chi tiết kì ảo có trong văn bản trên và nêu tác dụng của chi tiết kì ảo ấy.
k biết, em mới học lớp 5
:))