K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Hãy phân tích đặc điểm nhân vật tôi trong đoạn trích sau: "Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào học bài sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. Bí đỏ nấu với đậu phộng thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng phải buộc ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn...
Đọc tiếp

Hãy phân tích đặc điểm nhân vật tôi trong đoạn trích sau: "Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào học bài sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. Bí đỏ nấu với đậu phộng thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng phải buộc ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. Vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khác. Tối, tôi thức khuya lơ khuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở một chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phòng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách sao mà càng ngày mày càng giống con mắm vậy Chương ơi! Giọng mẹ tôi như một lời than. Tôi mỉm cười trấn an mẹ: - Mẹ đừng lo! Qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi! Không hiểu mẹ có tin lời tôi không mà tôi thấy mắt mẹ rưng rưng. Thấy mẹ buồn, tôi cũng buồn lây. Nhưng tôi chẳng biết cách nào an ủi mẹ. Tôi đành phải nín thở nuốt trọn một tô canh bí đỏ cho mẹ vui lòng. Dù sao, công của tôi không phải là công cốc. Những ngày thức khuya dậy sớm đã không phản bội lại tôi. Kỳ thi cuối năm, tôi xếp hạng khá cao. Ba tôi hào hứng thông báo: - Sang năm ba sẽ mua cho con một chiếc xe đạp. Mẹ tôi chẳng hứa hẹn gì. Mẹ chỉ" thưởng "tôi một cái cốc trên trán: - Cha mày! Từ nay lo mà ăn ngủ cho lại sức nghe chưa! Ba tôi vui. Mẹ tôi vui. Nhưng tôi mới là người vui nhất. Tôi đàng hoàng chia tay với những tô canh bí đỏ mà không sợ mẹ tôi thở dài. Dù sao thì cũng cảm ơn mày, cơn ác mộng của tao, nhưng bây giờ xin tạm biệt nhé! Tôi cúi đầu nói thầm với trái bi cuối cùng đang nằm lăn lóc trong góc bếp trước khi cung tay cốc cho nó một phát."

2
LV
6 tháng 11

gấpppppp

6 tháng 11

Nhân vật "tôi" trong đoạn trích là một học sinh lớp chín chăm chỉ, có nghị lực vượt qua khó khăn trong học tập. Dù trí nhớ không tốt, "tôi" vẫn kiên trì học bài, thức khuya dậy sớm, cố gắng học gấp đôi những bạn khác. Mặc dù phải ăn món bí đỏ mỗi ngày theo lời mẹ, "tôi" vẫn không tỏ ra buồn bã mà tìm cách an ủi mẹ bằng những lời lạc quan. Mối quan hệ với mẹ thể hiện sự lo lắng và yêu thương vô điều kiện, dù mẹ không nói ra, nhưng ánh mắt và lời nói của bà khiến "tôi" cảm nhận được tình cảm sâu sắc đó. "Tôi" cũng có sự tự nhận thức rõ ràng về bản thân, không bi quan dù có lúc cảm thấy mệt mỏi. Sau khi vượt qua kỳ thi và đạt thành tích khá, "tôi" cảm thấy tự hào và vui mừng, không chỉ vì kết quả học tập mà còn vì đã vượt qua được những thử thách, trong đó có cả những tô canh bí đỏ mà mẹ đã khéo léo chuẩn bị. Cảnh cuối cùng với việc "tôi" tạm biệt trái bí đỏ cuối cùng là sự kết thúc nhẹ nhàng, hài hước nhưng cũng rất sâu sắc, thể hiện sự trưởng thành và cảm ơn những khó khăn đã qua trong suốt quá trình học tập.

6 tháng 11

            Hạ Vàng 

Hạ vàng nhè nhẹ nắng tuôn,

Nghe trong lưu bút nỗi buồn xa xăm.

Những dòng lưu niệm cuối năm,

 Bao nhiêu yêu mến còn nằm trong tim.

 Ve kêu lòng vẫn lặng im,

Nỗi buồn xa bạn nhấn chìm tiếng ve.

Ngoài kia phượng báo sang hè,

Ra trường cách biệt lòng nghe rưng sầu.

 Bạn bè đôi ngả về đâu,

Vô thường cõi tạm dãi dầu gió sương.

Hạ về lòng cứ vấn vương,

Xuân thu còn lắm đoạn trường hỡi anh!

      Tác giả: Thương Hoài olm (0385 168 017)

 

 

 

6 tháng 11

tinh thần yêu nước của nhân dân ta sáng tỏ lòng yêu nước

 

6 tháng 11

Tự sự theo mình thì phải là phương thức biểu đạt chính chứ nhỉ 

5 tháng 11

Sau khi đọc xong bài thơ về mẹ, lòng em dâng trào những cảm xúc khó tả. Bài thơ đã khơi gợi trong em tình yêu và sự biết ơn vô tận đối với mẹ, người đã hy sinh và yêu thương chúng ta không điều kiện.

Hình ảnh mẹ hiện lên trong từng câu thơ, từ ánh mắt dịu dàng, đôi tay chai sạn vì công việc vất vả, đến những đêm không ngủ để chăm sóc cho gia đình. Em cảm nhận được sự vĩ đại và tấm lòng bao dung của mẹ qua từng dòng chữ. Mỗi lần đọc lại bài thơ, em lại thấy mình nhỏ bé trước những gì mẹ đã làm và hy sinh cho chúng ta.

Bài thơ không chỉ làm em nhớ đến những kỷ niệm đẹp đẽ về mẹ mà còn nhắc nhở em phải biết trân trọng và yêu thương mẹ hơn. Những công lao và tình cảm của mẹ là vô giá, không gì có thể đong đếm được.

Em tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng học tập và rèn luyện để không phụ lòng mẹ, luôn là niềm tự hào của mẹ. Bài thơ là một lời nhắc nhở quý báu về tình mẹ thiêng liêng và vĩnh cửu, khiến em càng yêu thương và trân quý mẹ hơn bao giờ hết.

Chép hơi bị khổ đấy.

5 tháng 11

Nếu chép mạng thì phải ghi tham khảo vào nhé!