Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu từ 1 đến 5.
PRÔ-MÊ-THÊ TẠO RA LOÀI NGƯỜI
Thuở ấy thế gian chỉ mới có các vị thần. Mặt đất mênh mông, dẫu đã có khá nhiều vị thần cai quản song vẫn còn hết sức vắng vẻ. Không muốn để tình cảnh buồn tẻ đó kéo dài, bữa kia hai anh em Prô-mê-thê và Ê-pi-mê-thê xin với Ô-ra-nốt và Gai-a tạo ra cho thế gian thêm nhiều nhiều cái gì đó để cho cuộc sống đông vui. Ô-ra-nốt và Gai-a ưng thuận. Hai vị giao luôn việc đó cho hai anh em Prô-mê-thê và Ê-pi-mê-thê. Cậu em Ê-pi-mê-thê mừng quá, tranh ngay lấy đất và nước nhào nặn ra trước hết các loài vật và ban cho mỗi con vật một đặc ân của thần, một “vũ khí” để có thể phòng thân, hộ mệnh, bảo vệ được cuộc sống của giống loài mình. Con thì được ban cho ân huệ chạy nhanh như gió. Con thì có đôi mắt sáng xanh nhìn thấu cả đêm đen. Con thì có thân hình khổng lồ mạnh khỏe hết chỗ nói. Có con thân hình bé nhỏ nhưng lại có nọc độc gớm ghê. Rồi con có bộ lông dày, con có sải cánh rộng. Con thì xuống nước không chìm, con thì trèo leo thoăn thoắt... Tóm lại mỗi con vật, mỗi giống loài đều có “vũ khí” cần thiết để sống được ở thế gian.
Công việc làm xong xuôi, Ê-pi-mê-thê gọi Prô-mê-thê đến để xem xét lại. Mọi việc đều tốt, rất tốt nữa là đằng khác. Nhưng xem kỹ ra thì tai hại thay, còn sót lại một con, một con mà chàng Ê-pi-mê-thê đần độn lại quên mất chẳng ban cho một đặc ân, một thứ “vũ khí” gì. Đó là con người! Một con người, nhưng trần trụi, trần trụi hoàn toàn. Phải, đúng là một con người trần trụi hoàn toàn trước mặt Prô-mê-thê. Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào để con người sống được ở thế gian khi các “nguyên liệu” đặc ân đã sử dụng phân phối hết rồi? Con người sẽ sống thế nào trước các con vật: hổ, báo, voi, sói, vẹt, nhím, gấu, ngựa, sư tử, cá, chim... là những con vật đã được sáng tạo hoàn hảo? Là những con vật đã được ban cho đặc ân của thần thánh? Và rồi còn phải đương đầu với nắng, mưa, bão tố, núi lửa phun, nước sông dâng, đất liền phút chốc thành biển cả, bãi bể hóa nương dâu... biết bao biến thiên, tai họa khôn lường? Prô-mê-thê đã nghĩ như thế. Và vị thần có bộ óc thông minh, có tài nhìn xa trông rộng này quyết sửa chữa bằng được cái thiếu sót của chú em lơ đễnh, đần độn của mình. Prô-mê-thê dựa theo thân hình trang nhã của các vị thần tái tạo lại con người cho có một thân hình đẹp đẽ thanh tao. Phải làm cho con người đẹp đẽ thanh tao hơn hẳn con vật. Prô-mê-thê lại làm cho con người đứng thẳng lên, đi bằng hai chân để đôi tay được thảnh thơi làm nhiều việc khác. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Con người vẫn còn bấy yếu và thua kém nhiều so với các con vật. Phải làm cho con người mạnh hơn hẳn con vật thì nó mới có thể sống được trong thế gian này. Prô-mê-thê liền băng ngay lên bầu trời cao xa tít tắp, đến tận cỗ xe của thần Mặt Trời He-li-ớt, lấy lửa của thần Mặt Trời châm vào ngọn đuốc của mình đem xuống trao cho loài người. Và thế là từ đó, thế gian, mặt đất lúc nào cũng rực cháy ngọn lửa của Prô-mê-thê ban cho. Con người thoát khỏi cảnh sống tăm tối, giá lạnh, đói khát. Ngọn lửa trở thành người bạn thân thiết, người bảo vệ chắc chắn nhất, một vũ khí mạnh nhất của loài người. Ngọn lửa của con người hơn hẳn bộ lông dày, hàm răng sắc, cặp móng nhọn, thân hình đồ sộ, khỏe mạnh, tài bay cao, nhìn xa, chạy nhanh như bất cứ con vật nào. Và với ngọn lửa của Prô-mê-thê, con người, thế hệ này qua thế hệ khác, tạo dựng cuộc sống của mình ngày càng văn minh hạnh phúc hơn.
(Thần thoại Hi Lạp, theo file.nhasachmienphi.com)
Câu 1. Xác định ngôi kể của người kể chuyện.
Câu 2. Xác định câu văn miêu tả thế giới trước khi có sự xuất hiện của con người trong văn bản.
Câu 3. Chỉ ra điểm giống nhau giữa hai vị thần Ê-pi-mê-thê và Prô-mê-thê trong việc sáng tạo ra muôn loài.
Câu 4. Phân tích tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn sau: Ngọn lửa của con người hơn hẳn bộ lông dày, hàm răng sắc, cặp móng nhọn, thân hình đồ sộ, khỏe mạnh, tài bay cao, nhìn xa, chạy nhanh như bất cứ con vật nào.
Câu 5. Nhận xét một phẩm chất nổi bật của thần Prô-mê-thê được thể hiện trong văn bản.
Chú thích: Prô-mê-thê là một vị thần khổng lồ. Ông nổi tiếng với trí thông minh và có khả năng biết trước tương lai. Ông vừa là người sáng tạp ra loài người, cũng là người giúp đỡ, yêu thương con người hết mực. Sau khi ăn cắp lửa của Dớt từ thần He-li-ớt cho loài người, ông đã bị Dớt trừng trị nghiêm khắc, thậm chí còn bị sỉ nhục. Cuối cùng, thần đã được người anh hùng He-ra-clét giải thoát khi đang trên đường đi tìm kiếm những trái táo vàng.
câu 1; Thần thoại Hi Lạp