[ GÓC REVIEW SÁCH ]
- REVIEW SÁCH Cây Cam Ngọt Của Tôi (José Mauro de Vasconcelos)
“Vị chua chát của cái nghèo hòa trộn với vị ngọt ngào khi khám phá ra những điều khiến cuộc đời này đáng sống… một tác phẩm kinh điển của Brazil.” -Booklist
Cuốn sách Cây cam ngọt của tôi là một cuốn tự truyện nổi tiếng của nhà văn José Mauro. Cuốn sách nói về một cậu bé trên hành trình khám phá nỗi đau và tình yêu thương.
- Đôi nét về tác giả:
José Mauro de Vasconcelos (1920 – 1984) sinh ra trong một gia đình nghèo ở ngoại ô Rio de Janeiro, Brazil. Lớn lên ông phải làm đủ nghề để kiếm sống; nhưng với tài kể chuyện thiên bẩm, trí nhớ phi thường, trí tưởng tượng tuyệt vời cùng vốn sống phong phú, José cảm thấy trong mình thôi thúc phải trở thành nhà văn nên đã bắt đầu sáng tác từ năm 22 tuổi. Trong hơn 40 năm miệt mài sáng tác, ông đã cho ra đời hơn 20 tác phẩm nhưng chưa thật sự để lại dấu ấn mạnh mẽ ở Brazil. Cho đến khi cuốn sách Cây cam ngọt của tôi ra đời. Cuốn sách được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, được bán bản quyền cho hai mươi quốc gia và chuyển thể thành phim. Ngoài ra, José còn rất thành công trong vai trò diễn viên điện ảnh và biên kịch.
- Nội dung của cuốn tiểu thuyết Cây cam ngọt của tôi:
Câu chuyện được bắt đầu qua lời kể của Zezé, một cậu bé 5 tuổi nghịch ngợm và già trước tuổi. Vì sao lại nói cậu bé già trước tuổi ư? Vì mới chừng đó tuổi nhưng cậu biết được rất rõ hoàn cảnh nghèo khó nhưng đông con của gia đình cậu, cha cậu đang thất nghiệp và phụ thuộc vào từng đồng tiền tăng ca nhiều giờ ở xưởng dệt của người mẹ. Zezé luôn nghĩ bản thân là đứa con của ác quỷ hay đứa trẻ bị Chúa bỏ quên vì cậu luôn bị mọi người la mắng, đánh đập, chỉ vì ở xóm ngoại ô nghèo đó, nỗi khắc khổ đã bủa vây và che mờ trái tim lương thiện và trí tượng tượng tuyệt vời của cậu, đến nỗi khi mọi người nhìn vào chỉ thấy cậu là đứa trẻ hư đốn và chỉ biết nghịch ngợm. Nhưng Zezé lại có một trí tưởng tượng phong phú, cậu nghĩ ra đủ loại trò chơi, cậu chơi vui vẻ dù chỉ có một mình. Từ cái mương, lá cây,… đều trở thành những hình tượng sinh động trong mắt cậu bé. Nhưng đôi khi có vài trò chơi trong mắt người lớn lại trở thành kiểu “phá làng phá xóm”.
Cậu cũng là một người có tấm lòng nhân hậu, như lúc cậu tặng một bông hoa cho cô giáo của mình vì thấy trên bàn giáo viên nào cũng có hoa nhưng chỉ có cô giáo của mình là không có, hay lúc cậu sẵn sàng nhường món đồ chơi duy nhất của mình để tặng em trai vào dịp giáng sinh vì đến muộn buổi phát quà.
Cho đến một ngày, gia đình cậu phải chuyển nhà, cậu đã ‘’làm quen’’ được với một cây cam ngọt nhỏ sau nhà. Đối với Zezé, cây cam là người bạn thân nhất của cậu. Bao nhiêu tâm sự, cậu đều kể hết với ‘’người bạn’’ của mình. Trong trí tưởng tượng của cậu, cây cam biết nói, biết suy nghĩ, hiểu hết tâm tư tình cảm của cậu bé. Nó sẵn sàng lắng nghe mà không một lời than trách, và cũng chẳng có trận đòn roi. Ngoài cây cam ngọt của Zezé ra, cậu còn có một người bạn khác, một người bạn bằng da bằng thịt.
“Ông ấy là bạn tốt nhất của tớ. Nhưng cậu là vị vua đích thực của cây cối trong vườn, cũng như Luís là vua đích thực của các anh em trai tớ ấy. Trái tim chúng ta cần phải đủ lớn để có chỗ cho tất cả mọi thứ chúng ta yêu thương” (Lời của Zezé)
Ông luôn lý giải mọi thắc mắc của cậu bé, luôn nhìn và cười với cậu một cách hiền từ. Cậu coi người bạn này như người cha thứ hai của cậu, luôn tặng cậu những tấm thẻ bài và mấy viên bi mà không phải những trận đòn roi. Người bạn già đặc biệt này đã giúp cậu như được sống lại thêm lần nữa và cảm nhận được thứ gọi là tình yêu thương.
- Cảm nhận của mình về quyển sách: Sau khi đọc xong quyển sách này, mình rất xúc động, câu chuyện có lời văn nhẹ nhàng nhưng lại chạm tới trái tim của mình và các bạn độc giả. Nếu bạn nào có đọc qua quyển sách này thì chắc các bạn sẽ đau xót cho Zezé vì cậu bé đã có một tuổi thơ không hề đẹp mà thay vào đó là nhiều rạn vỡ. Nhưng nếu bạn biết cách trao yêu thương cho những người cần nó thì nỗi đau cũng sẽ qua đi. Lòng yêu thương không quá to tát, nhưng nó đủ để làm thay đổi một con người. Mình chấm 9.5/10 cho quyển sách.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc hết, chúc các bạn một ngày tốt lành!
P/s: Do đây là lần đầu mình viết về chủ đề này nên có gì sai sót, mong mọi người thông cảm <3
Câu 1: Phương thức biểu đạt chính là: Biểu cảm
Bài thơ sử dụng thể thơ lục bát.
Câu 2: Dấu chấm lửng ở câu thơ đầu tỏ ý còn nhiều sự vật, hiện tượng chưa được liệt kê khác. Bên cạnh đó có thể hiểu dấu ba chấm là tiếng ngân dài trong câu hát của người mẹ.
Câu 3: Biện pháp tu từ nhân hóa "trái hồng trái bưởi đánh đu ngày rằm" kết hợp cùng biện pháp điệp cấu trúc "Bao giờ cho đến..."
Tác dụng:
- Tăng tính biểu hình biểu đạt gây ấn tượng sâu sắc với người đọc.
- Khơi gợi khát khao thời thơ ấu với những hình ảnh quen thuộc
- Tô đậm tình cảm của tác giả đối với hồi ức tuổi thơ của mình.
Câu 4: Đoạn thơ trên gửi tới chúng ta thông điệp: ghi nhớ công lao chăm sóc dưỡng dục trời bể của mẹ. Chúng ta cần sống sao cho tròn đạo hiếu, đối xử thật tốt với mẹ đừng khiến mẹ phải buồn hay lo lắng về chúng ta.