Đọc đoạn văn sau và thực hiện các yêu bên dưới: Đoạn rồi nàng tắm gội chay sạch, ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc, tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám. Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn long, vào nước xin làm ngọc Mị Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu mĩ. Nhược...
Đọc tiếp
Đọc đoạn văn sau và thực hiện các yêu bên dưới:
Đoạn rồi nàng tắm gội chay sạch, ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc, tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám. Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn long, vào nước xin làm ngọc Mị Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu mĩ. Nhược bằng long chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ, và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ”.
Nói xong nàng gieo mình xuống sông mà chết. Chàng tuy giận là nàng thất tiết, nhưng thấy nàng tự tận cũng đồng lòng thương, tìm vớt thây nàng, nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Một đêm phòng không vắng vẻ, chàng ngồi buồn dưới ngọn đèn khuya, chợt đứa con nói rằng:
- Cha Đản lại đến kia kìa!
Chàng hỏi đâu. Nó chỉ bóng chàng ở trên vách:
- Đây này!
Thì ra, ngày thường, ở một mình, nàng hay đùa con, trỏ bóng mình mà bảo là cha Đản. Bấy giờ chàng mới tỉnh ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng việc trót đã qua rồi!
Câu 1: (1,5đ)Vì sao Vũ Nương tự coi mình là “kẻ bạc mệnh”?
Đây là lời độc thoại. Lời thoại là một lời than, một lời nguyền xin thần sông chứng giám nỗi oan khuất và tiết hạnh trong sạch của nàng. Lời thoại đã thể hiện nỗi thất vọng đến tột cùng, nỗi đau cùng cực của người phụ nữ phẩm giá nhưng bị nghi oan nên tự đẩy đến chỗ tận cùng là cái chết .
Câu 2: (1,5đ) Tìm và chỉ ra cách dẫn trong đoạn trích và cho biết việc tìm ra cách dẫn dựa trên cơ sở nào?
Câu 3: (2đ)Chi tiết nào trong đoạn trích là quan trọng nhất? Nêu ý nghĩa chi tiết đó?
II. TẠO LẬP VĂN BẢN: (5,0 điểm)
Từ nội dung đoạn trích trên, viết một đoạn văn ngắn (10-15 câu) trình bày suy nghĩ của em về thân phận của người phụ nữ sống trong xã hội phong kiến.
Câu 1: Trích từ văn bản “Truyện Kiều” của đại thi hào Nguyễn Du. Nhan đề "Truyện Kiều" nghĩa là chuyện tình của Kiều, kì ảo và mộng mị, thể hiện sức mạnh về nghệ thuật, ngôn ngữ và thông điệp sâu sắc của tác giả.
Câu 2: “Bạc mệnh” có nghĩa là số phận không may, gặp nhiều điều không may mắn và khó khăn trong cuộc sống.
Câu 3: Hai thành ngữ trong đoạn văn là "đoan trang" và "nhuốc nhơ".
Câu 4: Từ in đậm trong đoạn văn này là "thần sông", được dùng để chỉ các thần và linh vật trong truyền thuyết. Nếu để miêu tả vẻ đẹp và nhân phẩm của nhân vật trong đoạn văn, em có thể viết: Người đó là một người phụ nữ tuy không có vẻ đẹp hoàn hảo nhưng lại toát lên một vẻ đẹp rất riêng, một sự quyến rũ trong từng cử chỉ và hành động. Cô ta tận tụy trong tình yêu, tận tâm trong sự nghiệp và luôn có trái tim nhân hậu, chân thành, giúp đỡ người khác. Dù đang gặp nhiều khó khăn và chịu nhiều sự phỉ nhổ, cô ta vẫn không từ bỏ lý tưởng của mình và hy vọng sẽ có một cuộc đời tốt đẹp hơn. Với những phẩm chất đó, cô ta thật sự là một người đáng quý, xứng đáng được tôn vinh và kính trọng.
bạn nhầm câu rồi