Good evening everyone!!!
Dạo gần đây mình có đọc 1 câu nói :
"Chúng ta mất 4 năm cấp 2 để kì vọng vào 3 năm học cấp 3.
Chúng ta mất 3 năm cấp 3 để khát khao về 4 năm đại học.
Chúng ta mất 4 năm đại học để nhớ về 7 năm trung học.
Cuối cùng, chúng ta mất cả đời để tượng niệm về tuổi trẻ của chúng ta."
Qủa thật rất đáng để suy ngẫm. Chúng ta ngồi đây, ngay lúc này, có lẽ, bạn sẽ cảm thấy thời gian chia xa mái trường còn rất lâu nhưng thử nghĩ xem, mới ngày nào bạn còn là cô bé, cậu bé chập chững bước vào lớp 1; giờ đây thì sao?, đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi cái "chập chững" ấy qua đi?. Thanh xuân của chúng ta là những buổi dạo chơi trên sân trường, là những tiếng cười, tiếng nói với bạn bè, là khoảng thời gian đáng trân quý nhất của mỗi con người. Ta phải biết trân trọng những giờ phút ấy, bởi lẽ, khi lớn lên, ai trong chúng ta cũng sẽ mất đi cái hồn nhiên, ngây thơ vốn có của một "đứa trẻ" . Thời gian không chờ đợi một ai, nó sẽ trôi qua như một cơn gió rồi đọng lại trong ta như một kỷ niệm, một hồi ức mà chẳng thể có lại. Và cái thời gian "ngây ngô" ấy , bạn đã có những kỉ niệm gì?, những kỷ niệm đó là buồn hay vui?, cảm xúc của bạn như thế nào khi nhắc tới kỷ niệm ấy? Mong mọi người sẽ cùng chia sẻ với mình!!!
Cảm ơn vì đã đọc hết.
Nói thật thì mình không có nhiều kỉ niệm đáng nhớ nào cả , mình chỉ nhớ một ít về kỉ niệm lớp mình tham gia vào trận thi đấu đá bóng vào năm lớp 4 hay lớp 5 ( vì lâu rồi mình cũng quên ) . Hồi đó , lớp mình phải tập luyện rất nhiều lần , những bạn nam có trách nhiệm phải dẫn dắt những bạn nam khác đá bóng , dạy nhau cách bắt bóng ,... Kỉ niệm này thì nói như nào nhỉ ? Vui hay buồn á. Chắc sẽ vui là chính , lúc ra xem mấy bạn lớp mình đá thì cả lớp toàn hô hào, cổ vũ để mong các bạn nam dành chiến thắng cho cuộc thì đá bóng này .Khi nhắc tới kỉ niệm ấy , có lẽ mình sẽ rơi nước mắt vì lớp mình đã cố gắng rất nhiều . Tập luyện ngày đêm để mang chiến thắng về cho cả lớp , vinh danh nhận giải của nhà trường . Giờ nghĩ lại , ngày tháng năm ấy đã trôi đi mãi mãi , không còn gặp nhau được như trước . Người chuyển trường , người sang lớp khác học . Nói chung tất cả không học chung như cấp 1 được nữa .Mình chỉ mong , sẽ có một ngày mình với tất cả các bạn sẽ hội tụ đông đủ , nói chuyện về ngày đã bóng năm nào .
-Có những kỉ niệm đã từng chơi hết mình chẳng lo nghĩ về ngày mai, chỉ biết đi chơi và rồi đi chơi cùng bạn bè,....Ôi cái thời ấy sao mà đơn thuần thế! Chẳng lo nghĩ đến chuyện học hành nhiều như bây giờ, ngày trước cứ nghĩ học cộng trừ nhân chia thì nó đã là cái địa ngục trần gian rồi ai dè lớn thêm chút xíu nữa là phải đối mặt thêm với bao vấn đề của cuộc sống. Nào là thi HSG cấp trường, huyện, tỉnh,...Đối mặt với bao câu hỏi vô cùng khắc nghiệt. Tự nhiên thấy rất nhờ ngày xưa ghê gớm,..
-Kỉ niệm vui có buồn có, vui thì cười toe toét, buồn thì đẫm nước mắt,..Buồn nhất là lần cãi nhau với thằng bạn thân 8 năm rồi chưa kịp nói lời xin lỗi thì nó chuyển đến thành phố học luôn. Lúc đấy thấy ân hận và có chút xíu gì đó khó nói lên lời lắm. Vì dù sao mình cũng là người kiếm chuyện trước kia mà!~
-Cảm xúc thì bồi hồi nhớ lại ngày xưa, cái thời vô lo vô nghĩ, chưa hiểu cái áp lực của học hành là gì,...Nhớ những lúc đuổi nhau chạy vòng quanh sân trường rồi thở hổn hển, bị thầy giáo mắng mấy lần nhưng không bỏ được cái tính nghịch ngợm. Nhớ lúc hái trộm xoài bị bác bảo vệ nhìn thấy nhìn chạy hồng hộc về lớp để chia cho nhau "chiến lợi phẩm". Hồi đó đâu quan trọng về tiền bạc, gia cảnh, chơi với nhau chỉ vì hợp tính mà giờ đây cuộc sống sao nó đổi thay nhanh quá! Còn đâu nữa ngày xưa của tôi ơi~