Em hãy tự sáng tác một câu truyện về tình gia đình hoặc
Tình mẹ con
Truyện hài hước
Truyện j cũng đc miễn ko phải truyện
GIÚP MÌNH VỚI MỌI NgƯỜI ƠI
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
VIỆC HỌC
Lúc bé, nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học.
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ngủ.
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết, sau thi còn có thi lại.
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi.
Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi....
Lớn lên mới biết, càng học càng dốt
Bài làm
Năm đó mưa lớn, ngập hết cả làng, đi đứng vất vả. Sáng hôm nọ, người mẹ phải lội nước, trên vai cõng cô con gái bé bỏng đi học. Cô con gái hỏi mẹ:
- Mẹ ơi mẹ, sau này con lớn rồi, không còn nhỏ bé thế này thì mẹ sẽ thương con chứ?
- Con gái ngốc của mẹ! Dù con không xinh, không đẹp, không giỏi giang thì mẹ vẫn yêu con, thương con như thế này . - Người mẹ đáp lại với giọng ấm áp trìu mến.
Chiều đó về, cô con gái khóc nức nở. Người mẹ chạy ra, dỗ dành con. Khuôn mặt của người mẹ hiện rõ lên sự âu tư, lo lắng :
- Con làm sao mà khóc thế, bạn nào bắt nạt con à? - Người con không nói gì, vẫn nức nở. Người mẹ dỗ dành mãi, người con nói:
- Mẹ ơi...con buồn lắm. Hôm nay...hức hức...cô giáo bảo bọn con là hãy kể về người bố của em. Con không có nên không kể được, các bạn...bảo con là đứa mồ côi mất bố...không đáng để học với các bạn ấy.Mẹ ơi, hay là mẹ kiếm bố cho con đi!
Người mẹ đau lòng nhìn con:
- Con à, bố con đã mất rồi, sao có thể tìm được nữa. Con ngoan, nghe lời mẹ, không sợ mấy lời nói đó nữa nha con !
Cô con gái gật đầu, mỉm cười rồi ôm chầm lấy mẹ.
Mười mấy năm sau, cô con gái đã hai mươi. Ai cũng bảo cô xinh giống mẹ, ngoan ngoãn, hiền lành. Một hôm, cô con gái chạy về kêu lớn:
- Mẹ, mẹ ơi!
- Gì thế con? - Người mẹ từ bếp bước ra.
- Mẹ, con được nhận vào làm việc rồi này! Họ còn đánh giá con vào hạng xuất sắc nữa đấy !
- Con gái mẹ giỏi thật!
Cô con gái đi làm được một năm thì thay đổi dần. Không còn về ăn cơm thường xuyên, lúc nào cũng đi shopping, làm điệu,...
Hôm đó là sinh nhật mẹ cô, cô cũng không về. Mẹ cô gọi điện:
- Alo, con đấy à Phương? Con có về ăn cơm không? Hôm nay là một ngày đặc biệt đấy con!
Cô con gái đáp lại:
- Xì, đặc biệt gì chứ, về nhà tính sau! Con đang đi nhậu với tổ, mẹ đừng làm phiền con nữa nhé ! - Nói xong, cô con gái tắt máy.
Một hôm, cô đang làm việc thì thấy mẹ gọi nhưng tắt máy luôn. Cô chẳng bận tâm gì, cứ thế làm việc tiếp. Nhưng mẹ cô vẫn cứ nháy máy như thế . Cô bực mình, phóng xe về nhà ngay lập tức. Về nhà, cô thấy nhà tối om. Hàng xóm nói cho cô bảo mẹ cô đang trong bệnh viện. Cô tốc tức phi đến bệnh viện. Cô ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở :
- Mẹ ơi, con xin lỗi!
Thế là từ đó , hai mẹ con hòa thuận bên nhau.
MK tự viết nên không hay, bn thông cảm nhé
Quê tôi cánh đồng bát ngát
Cánh đồng xanh mát hương thơm ngát mùi hương
Trẻ em tinh nghịch dưới mương
Con đường kí ức tình thương của bà.
Câu chuyện Cô bé được quạ tặng quà
Cô bé Gabi Mann đến từ Seatle, Washington hay cho lũ quạ sống quanh nhà ăn, và đổi lại, chúng đem cho cô bé nhiều đồ vật nhỏ xinh để làm quà. Cô bé đã có một bộ sưu tập gồm 100 hạt cườm, nút áo, mẩu kim loại, miếng nhựa hoặc xốp. Tất cả đều được lũ quạ kiếm được ở đâu đó và đem về tặng cô bé như món quà cảm ơn.
Tình bạn lạ lùng của cô bé với lũ quạ bắt đầu từ năm 2011 khi cô bé mới 4 tuổi, cô hay làm rơi đồ ăn. Lũ quạ thường lởn vởn quanh nhà để hi vọng có thể nhặt nhạnh chỗ thức ăn rơi dưới đất. Khi cô bé đủ tuổi đến trường, Gabi bắt đầu cho lũ quạ ăn phần cơm trưa của mình. Chúng luôn xếp thành hàng đợi cô xuống xe buýt vào cuối ngày khi tan học về. Gabi giữ tất cả những món quà của lũ quạ một cách cẩn thận trong những hũ nhỏ có dán nhãn.
Chuyện kể rằng, có một chàng trai nọ không thể lo được cho mẹ già, anh cảm thấy bà như một gánh nặng thực sự khi mỗi ngày phải chăm lo cho từng miếng cơm, cốc nước. Chàng trai đã quyết định mang bà mẹ vào một khu rừng để chối bỏ trách nhiệm phụng dưỡng.
Kế hoạch như đã định, tối đến, chàng trai đã thủ thỉ với mẹ rằng anh muốn đưa bà đi dạo. Anh cõng mẹ trên lưng, men theo con đường mòn trên núi và đi tít vào sâu trong rừng. Trong thâm tâm chàng trai nghĩ rằng mẹ anh sẽ không thể nào tìm được đường về nhà, anh cứ cắm đầu đi mãi, đi mãi.
Bỗng dưng chàng trai phát hiện mẹ anh đã bí mật rải những đậu tương trên đường đi, anh tức giận hỏi: “Sao mẹ lại làm điều này?”. Bà mẹ bật khóc và trả lời: “Con ngốc lắm! Mẹ sợ không có mẹ con sẽ không tìm được đường về nhà”.
Truyện j cũng đc miễn ko phải truyện...
câu hỏi của bạn hơi sai sai tại sao tự sáng tác truyện mà ko phải truyện?????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????