K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bác Hồ kính yêu đã từng răng dạy con cháu rằng “ Không có việc gì khó/Chỉ sợ lòng không bền/Đào núi và lấp biển/Quyết chí ắt làm nên”. Có thể nói, ý chí, nghị lực luôn là một trong những yếu tố vô cùng cần thiết trong cuộc sống đối với mỗi người, giúp con người đạt được điều mà mình mong muốn, giống như tục ngữ của ông cha ta cũng có câu “Có chí thì nên”.

“Chí” ở đây là ý chí, sự quyết tâm, kiên trì, bền bỉ ở mỗi người, nó được thể hiện qua ở cả sức lực và tinh thần. “Nên” tức là thành quả, là kết quả đạt được như mong muốn, thỏa mãn sự mong đợi của ta. “Có chí thì nên”, câu tục ngữ đã đề cao vai trò của ý chí, nghị lực trong cuộc sống, đây là một yếu tố rất cần thiết, thậm chí cũng như một yếu tố quyết định trên bước đường thành công của mỗi người.

Vậy thì tại sao “có chí thì nên”? Trong cuộc sống, không phải lúc nào con người ta cũng có thể gặp được toàn những điều may mắn, dễ dàng, vẫn luôn tồn tại những khó khăn, thử thách như những viên đá chắn ngang bước đường của mỗi người. Trước những điều ấy, nếu ta chỉ biết sợ hãi, nản lòng, nếu ta chỉ chỉ biết từ bỏ ngay điều mà mình đang làm thì vĩnh viễn ta sẽ chẳng thể đạt được thành công hay vượt qua được chính bản thân mình. Vậy nên, trước mỗi khó khăn, gian nan, cần biết vững tâm, bền chí, luôn tin tưởng vào khả năng của mình, dũng cảm đối mặt thử thách, vượt qua gian khó bằng tất cả sức lực và sự quyết tâm của mình, ta ắt sẽ thành công. Dù cho, có thể lần một, lần hai, lần ba,...ta thất bại, thế nhưng chính những thất bại ấy sẽ là bài học kinh nghiệm để lần bốn, lần năm ta tốt hơn và cuối cùng ta sẽ thành công, nói chung, chỉ cần có ý chí, con người sẽ đạt được thành quả.

Trong thực tế, cũng đã có rất nhiều những tấm gương sáng cho lối sống “có chí thì nên”. Nhà giáo Nguyễn Ngọc Ký, bị bại liệt hai tay, tưởng như mọi thứ như sụp đổ trước mắt thầy, thế nhưng bằng ý chí, nghị lực và niềm say mê học tập, thầy đã tập viết bằng hai chân cho dù trải qua rất nhiều đau đớn, đến bây giờ , người thầy ấy đã trở thành một nhà giáo ưu tú và là tấm gương sáng cho bao thế hệ noi theo. Nhà bác học tài ba Thomas Edison, đã phải trải qua hàng nghìn lần thí nghiệm mới phát minh ra được dây tóc của bóng đèn sợi tóc, nếu không có sự kiên trì, quyết tâm đạt được mục đích thì liệu ông có thành công? Như vậy, bất kỳ một ngành nghề nào, bất kỳ một lĩnh vực hay hoàn cảnh nào, chỉ cần có niềm tin, có ý chí, có sự quyết tâm đi kèm với kiên trì, con người ta ắt sẽ hái được ‘quả ngọt”, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Ước mơ sẽ chẳng còn là còn xa nếu con người ta biết tự tạo ra đôi cánh cho mình để đến với ước mơ ấy. Mà đôi cánh ấy ở đâu? Đó chính là đôi cánh được dệt nên bằng mỗi sự thất bại, mỗi kinh nghiệm, mỗi lòng nhiệt huyết, quyết tâm, kiên trì, nỗ lực không ngừng của mỗi người, đôi cánh ấy có vững chãi hay không, phụ thuộc vào cái “chí” của con người ta có lớn hay không. vforum.vn Những kẻ mà có “chí” nhưng không biết biến đó thành hành động cũng sẽ chẳng thể đạt được mục đích của mình, hay những kẻ không có “chí” mà cứ luôn muốn đạt được thành công thì vĩnh viễn điều đó không những sẽ chẳng trở thành hiện thực mà kẻ đó cũng chẳng thể làm được gì có ý nghĩa cho xã hội. Khi bạn đã nỗ lực, quyết tâm và cố gắng hết mình, dù cho kết quả có như thế nào, bạn vẫn có quyền tự hào về chính bản thân mình vì những gì mình đã thực hiện được.

Câu tục ngữ của ông cha ta thật đúng đắn và giàu ý nghĩa, Thế hệ chúng ta hôm nay cần bảo tồn và phát huy truyền thống mà ông cha ta đã rày công đúc rút từ bao đời nay. Đó không chỉ là bài học về lối sống mà còn như lời kêu gọi, khích lệ, động viên mỗi người sẵn sàng đứng lên và thực hiện điều mà mình luôn mong muốn.

6 tháng 3 2019

. Bắt bọn mk lm r ko cho chép mạng . Bn cs giỏi giỏi thì tự lm ik . Bọn mk ko cs rảnh để trả lời câu hỏi của bn , bọn mk cx cs bài tập . Cx pk trả lời câu hỏi của những bn khác nx chứ . !!!!

20 tháng 4 2020

Đề 1: Bạn tham khảo bài này nhé

Đối với mỗi người chúng ta chắc hẳn đều có những ấn tượng hay những kỉ niệm mà ta không thể nào quên được. Đó đơn giản chỉ là những buổi tựu trường hay những hôm khai giảng và cả những người bạn khó quên. Còn đối với riêng tôi thì hình ảnh cô giáo chủ nhiệm say sưa giảng bài luôn để lại trong tôi những ấn tượng khó quên đối với tôi.

Đó là cô Mai cô giáo dậy văn và cũng là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. Cô mới làm cô giáo chủ nhiệm trong lớp chúng tôi khi chúng tôi mới bước vào năm học lớp sáu. Cô là một cô giáo rất nhiệt tình rất chu đáo đối với chúng tôi nên có thể nói cô là cô giáo được tất cả lũ học sinh trong lớp chúng tôi yêu quý. Lớp chúng tôi không phải là một lớp chuyên văn mà là một lớp chuyên toán thế nên việc học văn đối với chúng tôi mà nói là một việc khó khăn. Thế nhưng chính cô đã truyền cho chúng tôi những cảm hứng về môn văn để chúng tôi dần dần yêu thích nó hơn chứ không ghét nó như trước kia nữa. Môn văn dần dần đến với chúng tôi thật nhẹ nhàng như cái cách giảng bài say sưa và cách dậy bài truyền cảm của cô đối với chúng tôi. Cô là một cô giáo cũng ở quê chúng tôi chính vì thế mà cô rất hiểu những đứa trẻ khó khăn như chúng tôi. Cô không chỉ đứng trên lớp giảng bài mà thường xuyên đến chỗ chúng tôi, xem chúng tôi ghi chép ra sao. Những lúc như thế nhìn ánh mắt cô thật nghiêm nghị nhưng cũng thật trìu mến trong đó có cả tình yêu thương của cô dành cho lũ học trò chúng tôi nữa.

Cô để lại trong chúng tôi rất nhiều những kỉ niệm nhưng đối với riêng tôi thì cái tiết học văn của chúng tôi khi mới bước vào lớp sáu luôn để lại trong chúng tôi những kỉ niệm khó quên về cách giảng bài say sưa nhưng cũng đầy cuốn hút của cô. Hôm ấy tôi vẫn còn nhớ như in cô giáo tôi mặc một chiếc áo dài màu vàng càng làm tôn thêm những nét đẹp trên con người cô. Trông cô thật dịu dàng với tà áo dài đó và cô như đang đưa một làn gió một không khí đến cho lớp học của chúng tôi. Cô giới thiệu về bản thân mình cho chúng tôi rồi chỉ một lát sau cô đã giới thiệu chúng tôi đến với tiết học đầu tiên. Chúng tôi ngồi dưới lớp đứa nào đứa đấy chăm chú từng hành động từng cử chỉ của cô. Bàn tay mền mại với những ngón tay búp măng nhỏ nhỏ xinh xinh của cô dần dần viết những nét chữ rất đẹp mà chúng tôi cứ nghĩ những nét chữ ấy chỉ có trong những quyển tập viết của chúng tôi thôi. Tà áo dài thướt tha ấy đi đi lại lại trên bục giảng khiến chúng tôi cảm thấy đây không giống một buổi học văn thông thường nữa mà là một buổi thảo luận về văn thì đúng hơn bởi chính sự hiền dịu của cô dành cho chúng tôi. Tấm bảng đứng bắt đầu dày những phấn trắng, những nét chữ đều đặn gọn gàng chỗ thanh chỗ đậm chỗ được gạch chân được cô trình bày rất khoa học chứng tỏ người viết là một người cực kì cẩn thận. Nhìn nét chữ của cô chúng tôi càng ngại ngùng về tính cẩu thả của mình.

Cô giới thiệu cho chúng tôi một cách chi tiết về hoàn cảnh ra đời cũng như nội dung chính của tác phẩm, cô nói đây là một bài văn khó nên chúng tôi cần chú ý. Sau đó cô hướng dẫn cho chúng tôi về cách đọc tác phẩm sao cho truyền cảm nhất. Cô đọc cho chúng tôi một đoạn đầu, cả lớp tôi ngồi im phăng phắc nghe cô đọc. Chao ôi sao giọng cô truyền cảm và ấm áp như vậy, chúng tôi chưa được nghe một giọng đọc nào hay đến vậy. Cô say sưa đọc từng dòng chữ cho chúng tôi mà không vấp một chữ nào, chúng tôi đứa nào đứa đấy tròn mắt vì cô đọc rất lưu loát đoạn văn này. Cô đặt câu hỏi cho chúng tôi trả lời mỗi khi có câu hỏi nào khó cô lại gợi ý cho chúng tôi, cô không chỉ dùng lời mà cô còn dùng cánh tay làm hành động để cho chúng tôi hiểu nữa. Ở những câu hỏi ấy cô còn cho điểm để cho chúng tôi hào hứng hơn. Những bạn không trả lời được cô hơi chau mày ròi cô từ từ giảng lại cho bạn ấy hiểu được. Ở những chi tiết khó cô thường nhấn mạnh nói lại một vài lần để cho chúng tôi có thể nhớ được. Cô không giảng một cách nhanh chóng mà cô luôn hỏi chúng tôi đã hiểu bài chưa. Những khi như thế chúng tôi đồng thanh đáp “chúng em hiểu bài rồi ạ” những lúc như thế cô mỉm cười rồi lại tiết tục giảng. Một tiết học đầu tiên của cô diễn ra vô cùng nhanh chóng, chúng tôi đứa nào đứa đấy đều không muốn kết thúc buổi học một chút nào bởi cô giảng cho chúng tôi rất hấp dẫn.

Tiết học đã tan mà những lời giảng dậy của cô vẫn còn văng vẳng bên tai chúng tôi. Cô không chỉ dừng lại ở một người dậy văn mà cô còn là một người truyền cảm hứng cho chúng tôi để chúng tôi yêu văn hơn hiểu văn hơn.

Mik làm một đề thôi nhé

Hok tốt

20 tháng 4 2020

hãy viết một bài vă từ 10 đến 15 câu về mmootj bài văn tả cảnh

5 tháng 2 2023

- Nhận xét về cách giải quyết mâu thuẫn của Minh và Thanh: hai bạn giải quyết như vậy là không đúng, vì nếu giải quyết bằng cãi cọ chỉ làm mâu thuẫn càng thêm nặng nề.

- Nếu là Minh, em sẽ tự nhận lỗi lầm của mình với Thanh, và xin lỗi với cả lớp về hành động và lời lẽ mình đã nói về Thanh không đúng.

- Nếu là Thanh, em sẽ gặp Minh và hỏi lí do tại sao Minh lại nói xấu mình như vậy, nếu Minh không bằng lòng chỗ nào thì cả hai ngồi lại với nhau chỉ ra điểm đúng và không đúng của cả hai và cùng nhau rút kinh nghiệm.

- Ngoài ra, em thấy các bạn thường có cách giải quyết mâu thuẫn khác trong quan hệ bạn bè là ngồi tâm sự thẳng thắn với nhau, cùng khắc phục những điểm yếu của nhau để bản thân mỗi người cùng phát triển. Tránh được những cãi cọ không đáng có.
 

27 tháng 3 2018

Tôi chưa hẳn là đứa con ngoan của mẹ. Bởi cái tính ngang ngạnh của mình mà nhiều lúc tôi khiến mẹ không vừa lòng. Có một lần tôi nhớ mãi, đã hơn một năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn hình dung thật rõ hình ảnh mẹ lúc ấy.

Đó là những ngày cuối năm học lớp 5. Do sự rủ rê của bạn bè mà tôi thường trốn học đi chơi. Nhiều lần như thế lặp đi lặp lại, kết quả học tập của tôi sút đi trông thấy. Hình như cô giáo đã trao đổi với mẹ.

Trưa hôm ấy, khi tôi đi học về đã thấy mẹ đợi sẵn ở nhà từ bao giờ. Mọi hôm, mẹ thường về muộn hơn tôi. Biết có chuyện, tôi định lỉnh ra sau nhà, nhưng mẹ đã gọi lại. Mẹ hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Lẽ dĩ nhiên là tôi trả lời trơn tru. Khi mẹ yêu cầu tôi đưa bài vở của mình cho mẹ xem, bí quá, tôi gắt lên: “Mẹ không có quyền đòi xem sách vở của con!”. Đang cầm chiếc cặp của tôi trên tay, mẹ sững lại.

Trong đôi mắt mẹ thoáng qua một chút ngạc nhiên. Một chút bối rối. Một chút đau đớn và bực bội. Cái cặp rơi xuống đất sổ tung ra. Những bài kiểm tra điểm 3, điểm 4, những trang vở ghi nghệch ngoạc... như phơi ra. Tôi thuỗn mặt, không còn chối cãi vào đâu được nữa. Mẹ im lặng đi vào buồng khiến tôi đứng như trời trồng giữa nhà.

Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Bố tôi đi công tác chỉ còn tôi và mẹ trong căn nhà rộng thênh. Mẹ lặng lẽ soạn sửa cho bữa cơm trưa. Chỉ một mình, không cần tôi trợ giúp như mọi hôm. Len lén đứng ở cửa bếp nhìn vào, tôi thấy rõ nỗi buồn trên gương mặt mẹ. Đôi tay mẹ cứ làm nhưng ánh mắt của mẹ dường như vô định. Thái độ của mẹ làm tôi thấy sợ. Thường ngày mẹ vui tính, lại hay nói hài hước khiến cả nhà cùng cười. Thế mà hôm nay... Chưa bao giờ tôi có dịp nhìn kĩ mẹ đến vậy. Nước da đã xạm lại. Gương mặt nghiêm nghị đầy những vết nhăn và vết chân chim. Mấy sợi gân xanh nổi lên trên vầng trán rộng. Khuôn miệng không còn tươi thắm như trước.

Tôi chợt muốn oà khóc. Suốt bữa cơm, mẹ im lặng. Thỉnh thoảng mẹ vẫn gắp thức ăn bỏ vào bát cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể ăn nổi. Tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Con xin lỗi...”. Nhưng cái tính ngang ngạch của tôi hay nỗi sợ hãi đã làm tôi không thốt thành lời.

Chỉ ăn hết lưng cơm rồi mẹ đặt bát xuống. Hình như mẹ đang nén tiếng thở dài. Chưa kịp nghỉ ngơi, mẹ đã vội đi làm ca chiều, để tôi một mình ở nhà với tâm trạng lo âu, buồn rẫu. Những điểm 3, điểm 4 trong trang giấy kiểm tra bị sổ tung ra nền nhà hồi trưa. Ánh mắt thẫn thờ của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy mình tệ như vậy. Và tôi biết mẹ buồn vì sự sa sút trong học tập của tôi thì ít, còn mẹ đau đớn vì thái độ của tôi thì nhiều. Vắng tiếng cười vui và những câu nói đùa của mẹ, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc. Nước mắt cứ thế trào ra.

Tối hôm ấy, mẹ đi nằm sớm, mặt quay vào vách tường, lặng lẽ. Ngập ngừng mãi nơi cửa buồng, tôi mới dám len lén bước vào, ghé xuống nằm bên cạnh mẹ, không nhúc nhích. Nhắm mắt vờ ngủ. Tôi biết mẹ đang rất buồn. “Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!”. Tôi thầm kêu lên trong lòng như vậy. Nước mắt đầm đìa tràn trên má, rơi xuống gối. Tôi thèm được mẹ vuốt ve mái tóc. Tôi thèm được mẹ ôm vào lòng... Bỗng tôi cảm thấy hơi ấm của mẹ thật gần.

Rồi bàn tay khô ráp của mẹ áp vào má tôi, lau những giọt nước mắt cho tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng thì thầm: “Ôi, con gái yêu của mẹ! Con ngủ mê rồi đây này!”. Chao ôi! Buồn lòng như vậy mà mẹ vẫn thương tôi vô cùng. Mẹ không hề giận tôi nữa ư? Mẹ đã tha thứ cho tôi rồi ư? Tôi nằm im không nhúc nhích, cứ sợ rằng đó chỉ là giấc mơ...

Thời gian cứ trôi đi. Tôi dần khôn lớn. Nhưng tôi biết rằng hình ảnh mẹ trong cái lần tôi phạm lỗi ấy sẽ đi theo tôi suốt đời, sẽ nhắc nhở tôi sống tốt hơn, sống đẹp hơn. Nhất định như vậy, mẹ ạ!

27 tháng 3 2018

mẹ sẽ buồn nhưng có thể mẹ sẽ ko chửi ta mà mẹ có thể nhắc ta mà thôi.

mẹ sẽ khen chúng ta ngoan

hãy tk cho tui nha

12 tháng 5 2018

spring fall summer wither

đúng ko 

mk ko chép mạng đâu

12 tháng 5 2018

Hello everyone! I am Nga. I am delighted to be here today to tell you about weather in Vietnam.  Vietnam is located in both a tropical and a temperate zone. It is characterized by strong monsoon influences, but has a considerable amount of sun, a high rate of rainfall, and high humidity. Temperatures are high all year round for southern and central Vietnam; but northern Vietnam has a definite cooler season as the north monsoon occasionally adverts cold air in from China. Frost and some snow may occur on the highest mountains in the north for a few days a year. In the southern Vietnam, the lowlands are sheltered from outbreaks of colder northerly air and the dry season is warm to hot with much sunshine. I  hope that my presentation today will help you with what I said. Thank you for listening!