Hãy dùng lời văn tự sự để viết các đoạn văn kể về các sự việc sau :
a, 1 học sinh dũng cảm nhận lỗi của mình trước cả lớp
b, 2 anh em nhường nhau 1 bắp ngô luộc
Ai nhanh mk tick
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
một hôm đang trên đường đi học, em vùa đi vùa ngắm cảnh. trông cảnh hôm nay vẫn như thường lệ. đi được tới giữa đường em nhìn thấy một anh ngồi dưới gốc cây si ở gần đầu làng. họ trông rất đói khát. em liền dừng lại lấy hết số tiền mà mình đang có ra mua một bắp ngô của một bà bán hàng rong rồi chày vọt tới chỗ anh ấy. em liền đưa cho cho anh bắp ngô và giục anh ăn đi cho đỡ đói. anh liền cảm ơn tôi và ôm bắp ngô vào lòng. tới trưa em thấy có một em bé tới lại gần anh ấy. anh ấy đã đưa cho em gái mình bắp ngô còn mình thì nhịn đói. nhìn cảnh tượng xúc động đó mà em không bao giờ quên được. em rất khâm phục anh ấy.
1.một em bé hờn dỗi vì một lí do nào đo
Bài làm
hôm nay mẹ hứa với em Mình là mẹ sẽ cho em Mình đi chơi,nhưng do công việc của mẹ bận quá nên mẹ đã thất hứa với em Minh .Nên Minh đã dỗi mẹ,mặc cho mẹ dỗ đến bao nhiêu thì Minh cũng không chịu nín , thấy bé Minh khóc con mèo mướp nằm vào chân của Minh''meo!meo!...'.bé Minh tưởng mèo con 'lêu!lêu!..''bé. .đang tức bé minh hất mạnh con meo ra méo giật mình vô tình mèo mướp văng đúng vào chỗ con mực đang ngủ mực ta bừng tỉnh dậy ''gừ !gừ..''hai con đánh nhau xù lông lên .tự nhiên bé Mnh bbật cười thành tiếng
Chỉ trong vòng mười phút, Em bị hai cú sốc.
Là người đàn ông, nghĩa là một sinh vật kiêu ngạo. Em muốn làm chủ cuộc đời mình, thế mà anh chàng bán kem dám xía vào công việc của Em. Hắn lắc chuông leng keng, ngay trước cổng nhà Em. Khoát tay ra lệnh cho hắn đi chỗ khác, thì hắn lờ đi như không biết. Vì hắn lì mà bé Hằng đòi ăn kem. Vì hắn mà gia đình Em gặp rắc rối.
Hằng là con của Em. Em yêu nó hơn chính bản thân mình, vì người cha nào mà chẳng yêu con. Thế mà mẹ Em lại la mắng Em là không biết thương con. Em là người trí thức, Em biết chọn cho con mình một đường lối giáo dục chân chính, thế mà mẹ Em lại chê là trứng khôn hơn vịt. Chính mẹ em mới là người thương cháu một cách mù quáng. Chạu hư tại bà là thế. Sau này khi cháu hư thì bà đã khuất. Nỗi đau ấy sẽ chụp lên vợ chồng Em, mẹ Em nào có biết. Oan khiên biết dường nào!
Em tự hỏi: Phải làm gì để lập lại trật tự trong cái gia đình bé nhỏ này?
Tôi đồng ý với Em rằng bé Hằng lên hai tuổi, tức là bé bắt đầu bước vào một khúc ngoặt mới của tiến trình giáo dục. Tuổi lên hai thì hay hờn dỗi. Hờn dỗi để đấu tranh đòi quyền được nuông chiều, một quyền lợi, mà dường như cha mẹ sắp rút lại để trao cho em của bé. Từ giờ phút này cha mẹ chỉ chiều chuộng bé một cách hữu lý và hữu tình và phải biết nóikhông với những đòi hỏi không chính đáng. Hôm naykhông biết nói không với bé, thì sau này bé sẽ mãi mãi nói không với cha mẹ.
Đúng như mẹ nói: bé càng khóc hụt hơi thì cảnh bổ phổi, vì chỉ khi đó bé mới tống hết khí cặn ra khỏi phổi, để đón nhận không khí mới. Mẹ Em thuộc thế hệ chỉ biết giáo dục theo truyền thống và tình cảm. Những tiến bộ khoa học về ngành tâm lý giáo dục chỉ là chuyện xa lạ đối với mẹ Em. Xin Em hiểu và thông cảm với mẹ. Nhưng Em cũng phải biết nói không với mẹ trong lãnh vực này.
Tôi chia sẻ với Em trước cảnh bé Hằng đang đứng về phe đối lập của Em. Bé được bà nội bênh vực và nuông chiều. Bé đang lắng nghe tiếng nói của bà nội nửa như đùa, nửa như thật; nửa như chua chua, nửa như ngòn ngọt: “Con theo nội, nội cho con ăn. Con đừng theo cha con nữa, cha con khó quá à! Con hun nội một miếng coi…”
mình không chắc lắm