Các bn giúp mk viết đvan này nhé!!! Đề như sau : Trong cuộc sống chắc hẳn ko ít lần e cảm thấy tù túng, ngột ngạt, mất tự do. Viết đvan khoảng 12 câu chia sê tâm trạg đó của em và cách e vượt qua nó. ( ví dụ như bị bố mẹ kèm chặt hay j đếy,.. )
Cảm ơn mn nhiều lắm^^ Ai lm đc cho mìh thì có j mìh sẽ giúp hết mềh lun ạ!! Thnks nhiều♡♡
Các bạn biết đấy , trong cuộc sống của chúng ta , tất nhiên ai cũng 1 lần cảm thấy mình bị coi như tù nhân . Và tôi cũng vậy , ko chỉ 1 lần mà là rất nhiều lần rồi , nhưng tôi ko nản chí mà vẫn tiến về phía trước . Sâu đây tôi sẽ kể cho các bạn nghe 1 vài câu chuyện . Tôi vốn sinh ra tại 1 gia đình có danh giá : ông bà tôi làm nhân viên cán bộ nhà nước đã về hưu , bố mẹ tôi là giáo viên , hiệu trưởng của trường cấp III , vì tek mà tôi lại càng phải tiếp thu lại cái danh giá ấy . Khi mới 5 tuổi , đ/v các bạn nhỏ thì là đk đi chơi , nhảy múa . Nhưng tôi thì khác , hằng ngày tôi phải tập đọc , tập viết , học tiếng anh ; đến tối ko đk nghỉ ngơi , tôi phải học đánh đàn piano . Áp lực đó cứ theo tôi đến hết năm cấp I . Và rồi khi bước chân vào năm cấp II , học và làm quen với những người bạn mới , tôi thấy ghen tị với họ vì ngày nghỉ họ đk đi chơi , đk làm những việc mk thik , tôi ao ước có 1 cuộc sống như họ . Rồi đến 1 ngày , tôi đánh bạo đến trước mặt mẹ xin phép đk nghỉ 1 ngày CN để đi chơi với bạn , nhưng rồi tôi nhận đk : 1 lời mắng . Hai hàng nước mắt rơi trên má , tôi bất lực chạy ào lên phòng . Đến tối , bạn bè tôi ráo riết gọi điện hỏi thăm tôi , tôi nhận đk rất nhiều lời động viên , và tôi quyết định sẽ xin lại 1 lần nữa . Sáng hôm CN , tôi chậm rãi lại gần bàn ăn , vừa ăn đk vài miếng thì tôi cất tiếng : '' Thưa ba , mẹ ! Con biết điều con sắp nói ra sẽ làm cho bố mẹ giận , nhưng con vẫn phải nói . Con muốn đk như các bạn cùng trang lứa , con muốn đk vui chơi . Con đã làm mất đi 6 năm tuổi thơ của con để vùi đầu vào học , con ko muốn nững năm tháng còn lại sẽ lại mất đi . Chẳng lẽ con sẽ ko bao giờ có 1 tuổi thơ vui vẻ như các bạn '' . Nói đến đây , tôi lại khóc . Bố mẹ tôi trầm ngâm hồi lâu , và rồi bố mẹ đã đồng ý , bố mẹ đã cắt hết buổi học đàn buổi học thêm của tôi . Tôi vui sướng ôm chầm lấy bố mẹ , lâu vội nước mắt tôi chạy lên phòng thay đồ và cùng đi chơi với các bạn .
Hàn Nhi vẫn nhớ cái quá khứ ác quỷ đó à , là mk thì mk quên từ lâu rồi . Nhưng chính tối hôm thứ 7 đó , mk là người an ủi Hàn Nhi đầu tiên