Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tham khảo
Trường em có rất nhiều thầy cô giáo, ai cũng đều đáng quý, đáng tôn kính và để lại cho em nhiều ấn tượng. Nhưng người mà em ấn tượng nhất là thầy hiệu trưởng của trường.
Thầy hiệu trưởng trường em có tên đầy đủ là Lê Tuấn Anh. Em không biết rõ độ tuổi chính xác của thầy nhưng trông thầy còn khá trẻ, chắc vào khoảng tuổi 40. Thầy có dáng người cao ráo, gương mặt chữ điền thanh tú, nghiêm nghị. Mái tóc thầy đen nhánh, rẽ ngôi, sống mũi dài và thẳng cùng nụ cười rạng rỡ. Vì thầy bị cận nên thường đeo kính, lúc đeo kính trọng thầy thật thu hút, toát ra khí chất của một người lãnh đạo.
Mỗi giờ chào cờ vào sáng thứ hai, em được nghe thầy lên phát biểu. Trong bộ vest gọn gàng và lịch sự, thầy dõng dạc nhận xét về kết quả học tập trong một tuần của toàn trường, đồng thời đề ra mục tiêu, kế hoạch cho tuần học mới. Giọng thầy thật ấm áp, có lúc ân cần dặn dò chúng em học tập, có khi lại nghiêm khắc phê bình những điều chưa tốt của chúng em. Thầy luôn vạch ra những yêu cầu thi đua trong tuần tới để chúng em học tập và cố gắng hơn mỗi ngày.
Mấy bạn trong lớp em cứ bảo thầy hiệu trưởng nghiêm khắc nên ai cũng sợ, vậy mà có hôm thầy bước vào lớp dạy chúng em một tiết, lúc đó mọi người mới vỡ lẽ tính cách của thầy. Thầy luôn thương yêu học sinh, thầy cũng dạy bài rất kỹ và chỉ tiết. Những ai còn thắc mắc về cách giải của bài thầy dành thời gian để giảng lại.
Trong ánh mắt thầy, em cảm nhận được sự ấm áp và ân cần của thầy. Đôi lúc nhìn thầy, em cảm giác như đó là cha mình vậy, có lẽ bởi suy gần gũi mà thầy mang lại đã bồi đắp trong em lòng quý mến lớn lao.
Từ ngày thầy về trường lãnh đạo, trường đã có những bước tiến mới và vững chắc. Nhiều cuộc thi được phát động hơn và có nhiều học sinh ưu tú đạt giải cấp tỉnh, cấp thành phố, mang lại những thành tích vượt bậc về chất lượng cho trường. Các thầy cô trong trường ai cũng kính trọng thầy bởi sự thân thiện mà thân mang lại trong quan hệ với đồng nghiệp.
Em rất kính mến thầy hiệu trưởng của trường. Em mong rằng thầy sẽ không chuyển công tác mà ở lại trường thêm nhiều năm nữa để dìu dắt, dạy dỗ chúng em nên người.
tham khảo
Người gắn bó với chúng em ở ngôi trường tiểu học này không chỉ có thầy cô giáo mà còn có cả bác bảo vệ của trường em nữa. Bác là người giữ cho ngôi trường của em luôn được đảm bảo an toàn và bình yên. Với em bác bảo vệ như một người hùng giữ trường vậy.
Em không rõ bác đã gắn bó với ngôi trường này bao lâu rồi, chỉ biết là khi em chập chững bước chân vào trường thì đã thấy bác. Bác năm nay cũng đã gần 60 tuổi rồi nhưng trông bác vẫn phong độ lắm. Dáng người bác cao và đậm, trông rất khỏe mạnh. Bác có một đôi tay rất to và chắc nịch. Vậy nên mỗi lần bác gõ trống, em đều nghe thấy tiếng trống to, vang mà dứt khoát lắm. Bác có một khuôn mặt trông rất hiền. Cứ mỗi lần chúng em đi qua cổng trường, chào bác là bác lại nở một nụ cười rất tươi như đáp lại lời chào của chúng em. Nhưng thỉnh thoảng khi có học sinh đi học muộn thì khuôn mặt ấy của bác lại nghiêm lại. Đôi mắt của bác đen ẩn bên dưới hàng lông mày rậm. Vầng trán cao, nhưng mỗi khi bác cười hay nhíu mày thì những nếp nhăn lại xuất hiện đầy trên trán.
Bác là một người rất tận tâm với công việc. Công việc hàng ngày của bác đó là đánh trống báo hiệu giờ vào lớp, giờ ra chơi, giờ tan học và bảo vệ ngôi trường 24/7. Mỗi ngày, đều rất đúng giờ, không nhanh một phút cũng chẳng chậm một giây, bác lại dùng chiếc rùi trống bằng gỗ, gõ những hồi trống báo hiệu cho chúng em. Nhiều lúc lười học, ngồi trong lớp em chỉ mong nghe được tiếng trống to và rõ của bác bảo vệ. Ban ngày, bác ngồi ở bốt bảo vệ cổng trường, không cho học sinh nào trốn tiết hay bỏ ra ngoài chơi. Cũng không để cho người lạ, không phận sự được vào trường mà không có sự cho phép của ban giám hiệu. Đến chiều tối, khi mọi người đã về hết, bác lại cầm chiếc đèn pin đi dọc các hành lang lớp học để kiểm tra. Công việc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ, tinh thần trách nhiệm cao và một sức khỏe bền bỉ. Bởi ngày nào cũng vậy, ngày nắng cũng như ngày mưa, bác đều phải đi tuần quanh trường, đảm bảo sự an toàn của ngôi trường này. Đôi khi, thấy có những bạn học sinh cá biệt trèo cây hay ngắt hoa, làm hỏng đồ của trường bác lại tới, nghiêm khắc phê bình những bạn đó và dặn dò các bạn không được phá hoại của công. Cũng nhờ có bác mà cây cối trong trường luôn được tươi tốt. Bởi không chỉ bảo vệ cây không để cho các bạn học sinh cá biệt phá hoại, mà ngày nào, vào buổi sáng bác cũng đi tưới nước cho các cây trong trường
Tham khảo: ( Bảo vệ)
Người gắn bó với chúng em ở ngôi trường tiểu học này không chỉ có thầy cô giáo mà còn có cả bác bảo vệ của trường em nữa. Bác là người giữ cho ngôi trường của em luôn được đảm bảo an toàn và bình yên. Với em bác bảo vệ như một người hùng giữ trường vậy.
Em không rõ bác đã gắn bó với ngôi trường này bao lâu rồi, chỉ biết là khi em chập chững bước chân vào trường thì đã thấy bác. Bác năm nay cũng đã gần 60 tuổi rồi nhưng trông bác vẫn phong độ lắm. Dáng người bác cao và đậm, trông rất khỏe mạnh. Bác có một đôi tay rất to và chắc nịch. Vậy nên mỗi lần bác gõ trống, em đều nghe thấy tiếng trống to, vang mà dứt khoát lắm. Bác có một khuôn mặt trông rất hiền. Cứ mỗi lần chúng em đi qua cổng trường, chào bác là bác lại nở một nụ cười rất tươi như đáp lại lời chào của chúng em. Nhưng thỉnh thoảng khi có học sinh đi học muộn thì khuôn mặt ấy của bác lại nghiêm lại. Đôi mắt của bác đen ẩn bên dưới hàng lông mày rậm. Vầng trán cao, nhưng mỗi khi bác cười hay nhíu mày thì những nếp nhăn lại xuất hiện đầy trên trán.
Bác là một người rất tận tâm với công việc. Công việc hàng ngày của bác đó là đánh trống báo hiệu giờ vào lớp, giờ ra chơi, giờ tan học và bảo vệ ngôi trường 24/7. Mỗi ngày, đều rất đúng giờ, không nhanh một phút cũng chẳng chậm một giây, bác lại dùng chiếc rùi trống bằng gỗ, gõ những hồi trống báo hiệu cho chúng em. Nhiều lúc lười học, ngồi trong lớp em chỉ mong nghe được tiếng trống to và rõ của bác bảo vệ. Ban ngày, bác ngồi ở bốt bảo vệ cổng trường, không cho học sinh nào trốn tiết hay bỏ ra ngoài chơi. Cũng không để cho người lạ, không phận sự được vào trường mà không có sự cho phép của ban giám hiệu. Đến chiều tối, khi mọi người đã về hết, bác lại cầm chiếc đèn pin đi dọc các hành lang lớp học để kiểm tra. Công việc tưởng chừng như đơn giản nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ, tinh thần trách nhiệm cao và một sức khỏe bền bỉ. Bởi ngày nào cũng vậy, ngày nắng cũng như ngày mưa, bác đều phải đi tuần quanh trường, đảm bảo sự an toàn của ngôi trường này. Đôi khi, thấy có những bạn học sinh cá biệt trèo cây hay ngắt hoa, làm hỏng đồ của trường bác lại tới, nghiêm khắc phê bình những bạn đó và dặn dò các bạn không được phá hoại của công. Cũng nhờ có bác mà cây cối trong trường luôn được tươi tốt. Bởi không chỉ bảo vệ cây không để cho các bạn học sinh cá biệt phá hoại, mà ngày nào, vào buổi sáng bác cũng đi tưới nước cho các cây trong trường.
Chính vì thế mà ở trường em ai cũng yêu quý bác bảo vệ. Nhờ có bác mà trường em luôn được xanh tươi và duy trì hoạt động một cách an toàn.
Có một người vẫn lặng lẽ đêm ngày gắn bó với mái trường thân yêu, bảo vệ sự an toàn cho trường. Có một người luôn hết lòng với những công việc hành chính của trường. Đó chính là bác bảo vệ. Em rất yêu quý bác Lâm - bác bảo vệ trường em.
Tiết học đầu tiên của lớp em trong một tuần là tiết tập đọc. Đó cũng là tiết học mà em yêu thích nhất.
Vì trước đó là tiết chào cờ, nên cô giáo của em sẽ mặc một chiếc áo dài màu xanh dương - đồng phục của giáo viên bước vào lớp. Cô Oanh có vẻ ngoài rất bình thường với dáng người hơi mũm mĩm. Nhưng khi khoác lên mình tà áo dài, kết hợp với mái tóc đen buông dài đến ngang vai, trông cô dịu dàng và xinh đẹp đến lạ kì. Bước vào lớp, cô sẽ đứng giữa bục giảng, dịu dàng nhìn xung quanh cả lớp. Sau khi cả lớp chào cô, thì cô sẽ ra hiệu mọi người ngồi xuống và trở về chỗ của mình. Khi cô mở sách ra, chúng em cũng sẽ đồng loạt mở sách, không cần cô dặn, bởi đó là thói quen đã được hình thành suốt cả năm học. Sau khi cả lớp đã sẵn sàng, cô Oanh sẽ bắt đầu đọc bài. Ngày hôm nay, cô đọc văn bản “Lớp học trên đường”. Giọng cô rất hay và vang vọng. Từng câu thoại của nhân vật đều được cô đọc với tông giọng như một diễn viên thực thụ. Thỉnh thoảng, cô sẽ rời mắt khỏi trang sách, nhìn xuống chúng em xem có bạn nào làm việc riêng hay không. Rồi khẽ đẩy chiếc kính trên mũi lại và đọc tiếp. Cứ như vậy, cô đọc mẫu hết ba lần bài đọc, đảm bảo chúng em nắm rõ cách ngắt câu, nhấn giọng trong mỗi đoạn văn thì mới dừng lại. Sau đó, sẽ đến lúc chúng em bắt đầu đứng dậy đọc bài theo sự chỉ dẫn của cô.
refer
Trường của em nằm ở một vùng nông thôn thuộc tỉnh Trà Vinh. Vì dịch bệnh hoành hành mà hơn nữa năm tất cả học sinh chúng em phải học online. Nhưng từ giờ chúng em đã có thể đến trường rồi.
Cũng nhờ các cấp chính quyền và người dân đồng lòng chống dịch. Nhờ vậy dịch bệnh đã thuyên giảm đi rất nhiều. Em không thể nào quên được ngày mà chúng em được trở lại trường. Sáng sớm hôm ấy, các cô chú ở xã và các cô chú ở y tế xã cũng có mặt rất sớm ở trường. Các cô y tế xã thì xịt khuẩn xác trùng tất cả bàn ghế của lớp. Còn các cô chú ở xã thì phối hợp cùng thầy cô hướng dẫn các em đo thân nhiệt rửa tay trước khi vào lớp. Tầm 2 mét là có máy đo thân nhiệt, mặc dù e ấy nhỏ bé như vậy mà rất hữu ích. Bạn nào mà bị sốt là máy phát hiện ra được ngay. Các bạn học sinh thì xếp hàng rất ngay ngắn , từng bạn từng bạn chăm chú làm theo sự hướng dẫn của thầy cô. Gương mặt các bạn, ai ai cũng vui mừng vì sau thời gian xa trường xa bạn.
Chúng em rất vui vì dịch bệnh đã được kiểm soát. Để chúng em lại được ngồi học dưới mái trường thân yêu.
Refer
Trường của em nằm ở một vùng nông thôn thuộc tỉnh Trà Vinh. Vì dịch bệnh hoành hành mà hơn nữa năm tất cả học sinh chúng em phải học online. Nhưng từ giờ chúng em đã có thể đến trường rồi.
Cũng nhờ các cấp chính quyền và người dân đồng lòng chống dịch. Nhờ vậy dịch bệnh đã thuyên giảm đi rất nhiều. Em không thể nào quên được ngày mà chúng em được trở lại trường. Sáng sớm hôm ấy, các cô chú ở xã và các cô chú ở y tế xã cũng có mặt rất sớm ở trường. Các cô y tế xã thì xịt khuẩn xác trùng tất cả bàn ghế của lớp. Còn các cô chú ở xã thì phối hợp cùng thầy cô hướng dẫn các em đo thân nhiệt rửa tay trước khi vào lớp. Tầm 2 mét là có máy đo thân nhiệt, mặc dù e ấy nhỏ bé như vậy mà rất hữu ích. Bạn nào mà bị sốt là máy phát hiện ra được ngay. Các bạn học sinh thì xếp hàng rất ngay ngắn , từng bạn từng bạn chăm chú làm theo sự hướng dẫn của thầy cô. Gương mặt các bạn, ai ai cũng vui mừng vì sau thời gian xa trường xa bạn.
Chúng em rất vui vì dịch bệnh đã được kiểm soát. Để chúng em lại được ngồi học dưới mái trường thân yêu.
a)hoa mai, hoa lan đua nhau khoe sắc
b)các tổ khác vệ sinh ngoài hành lang lớp học
c)và bạn ấy còn được tặng huy chương
d)là vì cậu ấy thích viết văn
e)Lúa đã chín vàng, các bác nông dân chăm chỉ, cần cù gặt lúa.
g)Cô giáo bật bài quốc ca =)
a. Trong vườn, cây đào đã bắt đầu nở hoa, những chú chim sâu đang làm nhiệm vụ của mình
b. Trong buổi lao động chiều qua, tổ em làm vệ sinh lớp học còn mấy tổ khác thì làm vệ sinh ngoài sân.
c. Hiền được cô hiệu trưởng tuyên dương trước toàn trường trong lễ chào cờ.
d. Sở dĩ Hồng thích học môn Tiếng Việt là vì cô ấy giỏi văn.
e. Lúa đã chín vàng, các bác nông dân đã bắt đầu thu hoạch
g. khi cô vào lớp , chúng em đứng dậy chào.
CHỊ THAM KHẢO NHÉ Ạ
Tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học - Số 1Thời gian trôi đi nhanh thật đấy, mới ngày nào đó em vừa bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ bước vào mái trường tiểu học thân yêu. Vậy mà hôm nay đã là buổi học cuối cùng em được ngồi bên cạnh bạn bè, được lắng nghe cô giảng bài, được là học sinh của mái trường này. Buổi học cuối cùng này, có lẽ không chỉ riêng em mà rất nhiều bạn khác nữa đều có cảm xúc xốn xang khó tả.
Một sáng mùa hè trong veo và yên ả, những tia nắng đang rọi xuống từng vòm cây xanh mượt mà. Cảnh sân trường buổi sáng mai tĩnh lặng đến lạ kì, có lẽ vì do các bạn học sinh chưa đến hết. Hôm nay em đến trường sớm hơn mọi ngày vì đây là buổi học cuối cùng của cấp học tiểu học.
Đi giữa sân trường, em thấy mình nhỏ bé và lạc lõng với môi trường đã thân thuộc suốt 5 năm qua. Lát nữa thôi, chúng em sẽ ngồi ngay ngắn vào bàn và làm đứa học sinh lớp 5 cuối cùng, chia tay bạn bè, chia tay thầy cô.
Buổi học hôm ấy nhẹ nhàng, không ồn ào, vội vã, các bạn cũng không tranh cãi, nói chuyện riêng, tiếng cô trầm bổng, lớp học rơi vào tĩnh lặng. Bởi ai cũng biết đó là buổi học chia tay của khối học sinh lớp 5.
Nhìn gương mặt bạn nào cũng thoáng chút buồn và nuối tiếc. Chúng em đã có với nhau biết bao nhiêu kỉ niệm với những thứ thuộc về nơi đây, nhưng chúng em lại sắp phải nói lời tạm biệt. Tạm biệt để bước sang trang mới, cấp học mới và nhiều thứ mới mẻ hơn nữa.
Ngoài kia, nắng vẫn đu mình trên cây. Gió rít trên từng cây phương đang buông sắc đỏ. từng chú chim nhảy nhót hót líu lo tạo nên bản hợp xướng tuyệt vời. Tuy nhiên nó vẫn không khiến cho sân trường náo động lên. Hôm nay chỉ có các bạn học sinh khối lóp 5 đi học nên tâm trạng của mọi người đều như nhau, nuối tiếc và đầy lưu luyến.
Ánh mắt cô giáo hôm nay cũng buồn và nhẹ nhàng biết bao. Cô nhìn một loạt các bạn học sinh, mắt rơm lệ, và nhắn nhủ chúng em phải cố gắng để trở thành học trò ngoan và giỏi ở cấp học mới. Chúng em ai cũng cúi đầu vâng dạ, không dám nhìn ai, vì thực sự cảm xúc đang vỡ òa.
Những năm tháng cùng ngồi chung bàn, học chung lớp, nghịch ngợm, nô đùa chẳng mấy chốc sẽ thành dòng kỉ niệm mà thôi. Có lẽ sau này ai cũng sẽ nhớ về những năm tháng đầy ắp niềm vui như ở dưới mái trường tiểu học này.
Chúng em lặng lẽ nhìn nhau, nhìn lại mọi thứ sắp cũ, nhìn cô giáo rồi ôm chầm lấy nhau khóc nức nở. Đây là buổi học cuối cùng ở trường tiểu học.
Tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học - Số 2Ngôi trường tiểu học với mỗi chúng ta bao giờ cũng gợi lại những kỉ niệm ngây thơ và trong trắng. Dù đã bước sang lớp sáu nhưng những buổi học cuối thật sâu đậm khó phai. Hôm ấy là một ngày giữa tháng năm trời mát mẻ ở ngoài kia trên những cây xà cừ cổ thụ tiếng ve đang náo nức rộn vang như giục giã chúng em nhanh nhanh bước vào những ngày hè lí thú. Đang ngồi tranh luận với nhau về những bài học cũ, bỗng tiếng trống vào lớp vang lên. Các bạn nhanh chóng sắp song sách vở chuẩn bị cho bài học mới.
Cô giáo bước vào vẫn bộ quần áo giản dị và nụ cười tươi tắn trên môi. ổn định lớp xong, cô hỏi:
“Các em đã chuẩn bị bài học chưa?” “Thưa cô rồi ạ!” Chúng em đồng thanh đáp. Cô giáo kiểm tra bài cũ. Linh và Oanh đều trả lời cô dõng dạc và trôi chảy. Cô rất hài lòng, rồi chúng em bước vào bài mới. Bài học hôm nay là một bài Ngoại khóa ngữ văn.
Giới thiệu đầu đề bằng một dòng chữ hoa, xong cô gợi ý vào bài học mới đầy ấn tượng:
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà ai đi xa cũng thấy nhớ nhiều…
Các em ạ! Chúng ta ai cũng có một quê hương. Đó là nơi ta đã sinh ra và lớn lên trong niềm thương nỗi nhớ. Hôm nay chúng ta sẽ hiểu tình yêu đất nước là gì? Tình yêu đất nước bắt nguồn từ đâu qua bài ngoại khóa văn học “Lòng yêu nước”. Những đôi mắt đen láy tròn xoe đang chăm chú nhìn lên tấm bảng đen. Đôi tay với những ngón tay búp măng của cô đang đậm tô những dòng phấn trắng.
Bài học hôm ấy của chúng em là một giờ trao đổi sôi nổi về lòng yêu nước. Những cánh tay ngắn ngũn xinh xắn giơ lên liên tiếp trước những câu hỏi của cô. Bạn nào cũng mong được cô gọi đến, cũng mong được nói lên những suy nghĩ của mình về lòng yêu nước. Nhưng cả lớp chăm chú nhất vào câu trả lời của bạn Phương Nga:
– Thưa cô! Lòng yêu nước bắt nguồn giản dị từ tình yêu gia đình, yêu những gì dù là nhỏ nhất của quê hương như một dòng sông hay những cánh đồng bát ngát.
Cô giáo khen Phương Nga trả lời rất đúng và cho bạn điểm 10. Lớp em ai cũng thấy xốn xang. Phần thứ hai của bài học lại càng sôi nổi. Đó là phần cô giáo của chúng em tự sưu tầm rồi đọc những câu ca dao biểu hiện tình yêu quê hương đất nước. Mỗi bạn đọc một câu, cả lớp đã tạo thành một bản nhạc đa âm, một bức tranh nhiều màu sắc về lòng yêu nước.
Buổi học sôi nổi, say sưa nhưng sao nhanh quá. Tiếng trống đã báo hết giờ mà trong lớp còn thấy vang vang. Buổi học kết thúc nhưng ấn tượng về nó vẫn không hề phai nhạt trong trí nhớ của mỗi chúng em. Mong sao trong những ngày sắp tới, sẽ có nhiều buổi học như thế lưu dấu lại trong em.
Tả buổi học cuối cùng dưới mái trường Tiểu học - Số 3Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày nào em còn nắm tay mẹ ngơ ngác đứng trước cổng trường tiểu học, mà giờ đây em đã sắp tốt nghiệp để lên một ngôi trường mới trường Trung học cơ sở.
Hôm nay là buổi học cuối cùng của em tại ngôi trường tiểu học thân yêu này. Buổi học này có lẽ không chỉ riêng em mà rất nhiều bạn khác trong lớp đều có tâm trạng bồi hồi, lưu luyến, một thứ cảm xúc vô cùng khó nói thành lời.
Trên bục giảng lời cô giáo chủ nhiệm của chúng em đang vang lên thân thương, những lời thơ của cô hôm nay em nghe cảm thấy thật rưng rưng xúc động, ngọt ngào và nhiều cảm xúc hơn bất kỳ giờ học nào trước đây. Bởi có lẽ hôm nay là lần cuối cùng cô giảng bài cho chúng em. Hết ba tháng hè này cô lại sẽ tiếp tục đưa một chuyến đò qua sông.
Rồi quay trở lại đón những mầm non mới. Em nhìn cô rồi lướt nhìn ra hàng cây phượng đỏ nơi góc sân trường những tiếng ve kêu râm ran giữa trưa hè oi ả của một ngày cuối tháng 5. Trên những cây phượng quen thuộc những chùm hoa đỏ nở bung rực rỡ. Chúng thản nhiên kiêu hãnh khoe sắc dưới nắng hè chói chang.
Em nhìn quanh từng khóm hoa, gốc lựu đỏ, sao cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng. Mái trường thân yêu này đã gắn bó với em suốt năm năm qua giờ đây sắp phải chia xa nó lòng em chợt trùng xuống không nỡ ra đi một chút nào.
Buổi học cuối cùng trôi đi thật bình yên, không ồn ào. Các bạn trong lớp ai cũng nghiêm túc ngồi nghe cô giảng, nghe những tâm sự, lời chào tiễn biệt của cô. Lời của cô êm đềm nhiều cảm xúc, phía cuối lớp có một vài bạn nữ lấy vạt áo lên lau nước mắt, tiếng thút thít bắt đầu vang lên thành tiếng.
Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng, giọng dường như cũng lạc đi vì xúc động cô nói” Hôm nay là buổi học cuối cùng của các em tại trường tiểu học Sơn Ca này. Từ ngày mai các em được nghỉ hè rồi chuyển lên cấp hai. Tới một ngôi trường mới cô mong các em ai cũng đều mạnh khỏe , học giỏi và đừng quên ngôi trường này”.
Bạn Thương lớp trưởng thay mặt cả lớp lên tặng quà lưu niệm cho cô rồi phát biểu những lời cảm ơn của lớp về những tình cảm, công lao dìu dắt của cô với tập thể lớp 5A trong suốt thời gian qua.
Sau lời phát biểu của bạn Thương cả lớp đều vỗ tay thể hiện sự biết ơn của mình dành cho cô giáo. Cô giáo nhận gói quà lưu niệm rồi bước nhanh ra khỏi lớp để tránh không để mình bật khóc
Những gương mặt buồn rầu, nuối tiếc, những giọt nước mắt nghẹn ngào của giờ phút chia ly, khiến ai cũng cảm thấy muốn mình trở nên bé lại để được ở mãi nơi này.
Tạm biệt mái trường thân yêu, tạm biệt chỗ ngồi thân thương, tạm biệt bảng đen phấn trắng, “cho dù có đi nơi đâu ta cũng không quên được nhau”
Chúc chị xinh đẹp, học tốt ạ!
Tham khảo:
"Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương" Kể từ khi được học cô Oanh, em đã thực sự hiểu được câu hát này. Cô giống như người mẹ thứ hai, người mẹ ở ngôi trường tiểu học này. Cô Oanh đã dạy em từ hồi lớp 3 cho đến giờ, những bài học cô dạy chúng em đều ghi sâu trong lòng. Trong đó tiết học khiến em khó quên được nhất lại chính là tiết học cô dạy về bài "Nghĩa thầy trò".
Hôm ấy, cô giáo em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh đầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bài giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp, xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn. Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Gần hết giờ cô dành 5 phút lắng lại kể cho chúng em về người thầy của cô, em nhìn thấy sự xúc động không che giấu được từ trong ánh mắt của cô.
Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, ngay cả mỗi người chúng em cũng không giấu được sự xúc động và bồi hồi trong lòng về một giờ học quá ý nghĩa.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo Oanh, cô không chỉ dạy dỗ em nhiều bài học đáng quý trong sách vở mà cả trong cuộc sống nữa. Mai này dù có đi đâu bao xa thì em mãi cũng không thể quên được người mẹ thứ hai này của em.
Cuối tuần vừa rồi em được mẹ đưa đi nhổ răng sâu. Ở đó, em được gặp bác sĩ Lan - người giúp em cảm nhận được tấm lòng ấm áp của một y sĩ.
Bác sĩ Lan trông còn khá trẻ, khoảng hơn 25 tuổi mà thôi. Cô ấy có vóc dáng đầy đặn, nhưng vẫn rất gọn gàng và nhanh nhẹn. Để đảm bảo an toàn, cô Lan mặc bộ đồng phục trắng tinh của bệnh viện và đeo khẩu trang che kín cả khuôn mặt. Ngay cả mái tóc cũng được búi gọn trong chiếc mũ. Tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, nhưng lắng nghe giọng nói dịu dàng, ấm áp em vẫn có thể chắc chắn rằng cô Lan rất xinh đẹp.Sau khi hỏi về một số thông tin cơ bản, em bắt đầu được bác sĩ Lan nhổ răng. Vì chân răng đã lung lay nên công việc sẽ khá đơn giản. Tuy nhiên em vẫn rất lo lắng, nên tay chân cứ run lên. Thấy thế, bác sĩ đã dịu dàng cầm tay em, nói những lời thủ thỉ dịu dàng. Cô ấy còn kể một vài câu chuyện cười để em quên đi nỗi sơn. Cuối cùng, với động tác dịu nhẹ của bác sĩ, em đã nhổ được chiếc răng sâu mà chẳng đau tí nào. Trước lúc về, bác còn cẩn thận dặn dò em những điều cần lưu ý khi mới nhổ răng nữa. Thật là tận tâm.
Em quý bác sĩ Lan lắm. Em mong rằng không chỉ cô ấy, mà còn tất cả các y bác sĩ khác luôn luôn khỏe mạnh để có thể khám chữa cho thật nhiều người.
Có gợi ý nha (Bạn nào học lớp 5 có thể mở Sách Luyện tập Tiếng Việt Tập 1 tuần 16 tiết 3 trang 94-95-96) các bạn
Ở trường em, có một người cô không trực tiếp giảng dạy chúng em nhưng luôn đứng sau dõi theo sự tiến bộ của chúng em mỗi ngày. Cô cũng là người quản lý những hoạt động trong trường bằng sự nhiệt huyết, đó là cô hiệu trưởng trường em.
Cô hiệu trưởng có tên là Nguyễn Kim Ngân, năm nay cô vào tuổi 35. Cô là người hiệu trưởng trẻ nhất trong suốt mấy năm qua mà em từng gặp, vì vậy em luôn ngưỡng mộ tài năng của cô ây. Cô hiệu trưởng có dáng người thanh mảnh, mái tóc dài luôn được búi cao một cách đầy quý phái. Gương mặt cô luôn rạng rỡ, nụ cười tươi phúc hậu, đôi mắt long lanh và đen láy. Chiếc mũi cao thanh tú càng làm hài hoà các đường nét trên gương mặt. Cô thường mặc sơ mi và quần âu đến trường, trong những bộ cách lịch sự trong cô càng thanh lịch biết bao.
Mỗi ngày đầu tuần, cô lại bận những chiếc áo dài Việt Nam, trong cô hiệu trưởng lúc ấy thật duyên dáng. Lớp em ai cũng trầm trồ trước vẻ đẹp đầy tươi trẻ của cô. Khi được mời lên phát biểu, bằng giọng nói nhẹ nhàng, từ tốn nhưng cũng đầy nghiêm khắc, cô phê bình những mặt còn chưa tốt trong tuần, động viên chúng em phấn đấu thực hiện nhiệm vụ trọng tuần tới. Thỉnh thoảng, cô kiêm luôn cây văn nghệ của trường, ca hát để chào mừng tuần học mới. Giọng hát của cô thật cao mà thật ấm áp, màn biểu diễn của cô kết thúc là tiếng vỗ tay toàn trường cất lên ngợi khen. Quả thực, cô là người rất tài năng.
Không chỉ tài năng, cô hiệu trưởng còn rất tâm huyết với công việc. Cô luôn đi sớm, về trễ để hoàn thành công việc trong ngày, cô tận tâm đưa ra từng chiến lược, hoạt động của trường để triển khai trong từng tuần học, tháng học, kỳ học. Cô còn là người vận động những mạnh thường quân đề giúp đỡ các học sinh nghèo có hoàn cảnh bất hạnh trong trường, những đồng nghiệp còn nhiều khó khăn, bởi vậy mà ai cũng quý mến và khâm phục cô.
Những thành tích mà chúng em đạt được là niềm vui to lớn tặng cô. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, có nhiều thành tích cao để mang lại cho cô hiệu trưởng cùng mọi người hạnh phúc, niềm vui.
gãy tay nha
Khi đến trường, thầy cô luôn là người tận tụy, dành hết yêu thương tâm huyết với đám học sinh nhỏ. Tôi yêu vô cùng giọng đọc thơ trong trẻo của cô Hằng dạy văn, rất thích nghe những từ tiếng Anh mới lạ mà cô Thùy Dung dạy hay cách tính nhẩm nhanh như gió của thầy Dũng… Thầy cô giáo bộ môn nào tôi cũng đều yêu quý, nhưng có một người cô dù không dạy tôi môn nào nhưng tôi lại gần gũi và kính mến vô cùng, đó là cô Loan hiệu trưởng.
Cô đã ngoài bốn mươi - độ tuổi chẳng còn là quá trẻ. Gương mặt cô phúc hậu dịu dàng, mỗi lần cười lên là đuôi mắt cô hiện lên nét chân chim, chẳng hiểu tại sao em lại thấy nó hiền hòa và thân thương đến lạ. Em rất thích đôi mắt cô, nó sáng và tinh anh gần như trái ngược hẳn với tuổi tác. Cô có mái tóc đen dài luôn được cặp hoặc búi gọn gàng sau gáy. Đặc biệt, nụ cười của cô lúc nào cũng rất tươi, để lộ ra hai hàm răng trắng mang đến cho chúng em cảm giác thật gần gũi. Biết lũ học sinh chúng em thích nhìn cô cười nên mỗi khi nhìn thấy chúng em, cô trước tiên luôn hướng đến rồi mỉm cười thật nhẹ nhàng. Cô cũng hay xoa đầu hay cầm tay chúng em thật thân mật khiến chúng em cảm thấy thoải mái và xóa nhòa đi mọi khoảng cách, vui vẻ trò chuyện cùng cô. Giọng cô trò chuyện ấm áp thân tình, cô chẳng bao giờ lớn tiếng hay quát mắng học sinh chúng em. Cô dường như rất thích mặc áo dài, cô luôn thướt tha trong tà áo dài trông thật duyên dáng.
Cô là người rất tâm huyết và cần mẫn khi làm việc. Mỗi lần em đến trường, dù là đến sớm để trực nhật, em đã thấy cô đến rồi, thậm chí khi tan học cô cũng thường ở lại trường làm việc rất muộn. Cô hay đi xem tình hình học tập cũng như nề nếp của các lớp, khi thấy lớp nào không đầy đủ về chất lượng dụng cụ học tập, cô sẽ ngay lập tức cho cải thiện. Vì thế nên chúng em được tạo điều kiện học tập tốt nhất, làm sao để không gặp bất cứ khó khăn gì khi tiếp nhận kiến thức trên lớp.Vào những giờ ra chơi, cô thường trò chuyện với chúng em và cùng chúng em chia sẻ mọi vấn đề hay những gì còn khúc mắc. Mỗi khi chúng em khoe điểm cao hay thành tích tốt, cô đều khen và mỉm cười vui vẻ. Nhờ thế học sinh trong trường đều thân thiết và yêu quý cô. Cô dễ tính và gần gũi là thế nhưng cũng rất nghiêm túc quy củ khi làm việc. Cô không bao che hay bênh vực cho những bạn mắc lỗi, mà dứt khoát nhắc nhở và đưa ra lời khuyên mỗi khi chúng em mắc sai lầm.
Hình ảnh cô Loan luôn là hình ảnh gương mẫu,một người hiệu trưởng tận tụy tận tâm với nghề cho chúng em noi theo.