Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bạn tham khảo nhé!
Nguồn:Hoidap247
Từ xưa đến nay, tục ngữ ca dao chính là những thể loại văn học dân gian được ông cha ta lưu truyền lại để nhắn nhủ những tình yêu, thông điệp và bài học cho con cháu mình. Thật vậy, ở ca dao tục ngữ, những thế hệ sau tìm thấy những phẩm chất và lối sống đạo đức đẹp mà ông cha ta đúc kết từ bao đời nay. Những giá trị trong ca dao, tục ngữ mãi trường tồn theo năm tháng và trở thành túi khôn của nhân dân VN, của các thế hệ con cháu sau này.
Đầu tiên, tục ngữ chính là những bài học kinh nghiệm được ông cha ta đúng rút qua những kinh nghiệm sống của mình. Con cháu đời sau được thừa hưởng những kinh nghiệm dự báo thời tiết như "Trăng quầng thì hạn, trăng tán thì mưa", "Mau sao thì nắng, vắng sao thì mưa",.... Qua thời gian, ông cha ta đúc rút được những câu tục ngữ về phòng chống thiên tai như "Ráng mỡ gà, có nhà thì giữ", "Tháng 7 kiến bò chỉ lo lại lụt". Nhờ những câu tục ngữ đúc rút như vậy mà con cháu có thêm những bài học để chủ động phòng chống thiên tai và xây dựng nhà cửa. Hơn nữa, có những câu tục ngữ dạy cho con người những giá trị và bài học tốt đẹp như "Thương người như thể thương thân" (về tình yêu thương); "Đói cho sạch, rách cho thơm (bài học về lòng tự trọng);...
Thứ hai, ca dao chính là những câu nói êm ái về những chủ đề khác nhau được ông cha ta đúc rút lại. Nếu như ca dao về đất nước ca ngợi vẻ đẹp của quê hương đất nước thì ca dao than thân gợi lên những số phận khốn khổ của những con người xưa trong xã hội. Ca dao châm biếm thì lên tiếng phê phán mạnh mẽ những thói hư tật xấu của con người,... Đọc ca dao dường như ta thấy được những giá trị tốt đẹp của đất nước, dân tộc và con người VN với những sắc thái khác nhau.
Tóm lại, ca dao tục ngữ chính là những lời khuyên quý báu của ông cha ta về phẩm chất và lối sống đẹp mà mỗi người đều cần có. Chính nhờ những ca dao tục ngữ mà kho tàng văn học dân gian mới thêm phong phú và nó có giá trị sử dụng mãi cho con cháu.
-Theo mình thì tục ngữ là văn bản nghị luận.
-Vì tục ngữ cũng xoay quanh một vấn đề nào đó mà nó đưa ra để người khác chứng minh và tìm hiểu nó.
-Ví dụ mình lấy câu:''Học ăn, học nói, học gói, học mở.''
-Dân gian xưa đã để lại cho đời sau những câu nói thật hay, thật đẹp: “Học ăn, học nói, học gói, học mở”Đây là lời răn dạy của cha mẹ đối với con cái trong gia đình, dòng tộc. Ăn thế nào cho có văn hoá? Nói thế nào cho lễ phép, lịch thiệp? Gói, mở thế nào cho nó đẹp về hình thức, có ý nghĩa về nội dung? Đó chính là vấn đề nề nếp gia phong của gia đình, dòng tộc, có ảnh hưởng lớn đến xã hội. Nói một cách khác là con người phải có hiểu biết, có văn hoá, có nhận thức thì giải quyết vấn đề “Học ăn, học nói, học gói, học mở” sẽ có hiệu quả vì nó là một vấn đề rất tế nhị của đời sống xã hội. Cuộc sống rất phong phú, cái gì muốn biết ta cũng phải học, từ đơn giản đến phức tạp, từ dễ đến khó, từ không biết đến biết... đó chính là kinh nghiệm sống của dân gian truyền lại cho con cháu, một bài học mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Ví dụ: Khi ta đóng một cái đinh lên tường để treo một cái ảnh, tuy đơn giản, song cũng phải học đóng cho thẳng thì ảnh treo mới cân và đẹp.
Vậy thế nào là “Học”? Học là học hỏi, tìm tòi sáng tạo để mang về cho mình những kiến thức cần thiết của đời sống xã hội. Còn “học ăn” là thế nào? là vấn đề thuộc phạm trù văn hoá ẩm thực, mà người xưa đã dạy: “Ăn trông nồi...”. Học ăn là thể hiện nét văn hoá đẹp, khi ngồi trong mâm cơm có đầy đủ mọi người như: ông bà, cha mẹ, anh chị, khách... ta phải ăn thế nào để mọi người khỏi chê cười là người “tham ăn, tục uống”, tránh ăn theo kiểu thô tục - ăn hùng hục, ăn lấy được, chọn miếng ngon ăn trước, không để ý những người xung quanh, trên còn có ông bà, sau đến cha mẹ, khách khứa... đó chính là nghệ thuật mang nét văn hoá, văn minh, lịch sự trong sinh hoạt ẩm thực, nó còn thể hiện lối sống có phép tắc, tư cách đạo đức của con người hiểu biết hay không. Trong cuộc sống, ta giao tiếp với nhiều lớp người khác nhau: công nhân, thầy cô giáo, trí thức, thứ bộ trưởng...
Vì thế ta nên sử dụng ngôn ngữ sao cho phù hợp với từng hoàn cảnh, từng đối tượng, từng con người cụ thể. Muốn vậy ta phải “Học nói”. Vậy thế nào là học nói? Từ xa xưa cha ông ta đã nói: “Dạy con từ thuở còn thơ...” Dạy con phải dạy từ nhỏ, biết cách nói năng với bố mẹ cho lễ phép, câu nói phải có chủ ngữ, kính trên nhường dưới. Mặt khác, bố mẹ uốn nắn cho con những cái sai, dạy cho con những điều hay lẽ phải,nghĩa là dạy cho con đạo lý làm người. Người vợ khi mới về nhà chồng còn“lạ nước, lạ cái”, tiếp xúc với chồng hoặc cha mẹ chồng phải nói năng cẩn thận để khỏi mất lòng, cân nhắc từng lời ăn tiếng nói, để tránh những điều tiếng trong cuộc sống hàng ngày. Học nói là một nghệ thuật trong giao tiếp sao cho khéo léo, được lòng mọi người, thể hiện mình là người có văn hoá, có tri thức (vốn sống, vốn hiểu biết). Bên cạnh vấn đề học nói là học gói, học mở. Gói như thế nào cho thích mắt mọi người, cho đẹp không phải là chuyện dễ dàng (vấn đề thẩm mỹ). Vì thực tế cho thấy có những người rất khéo tay, ta quen gọi là “bàn tay vàng”, nhưng lại có những người rất vụng về.
Bởi vậy học gói, học mở tuy đơn giản song đòi hỏi con người phải học tập, quan sát, khéo léo, có con mắt nghệ thuật mới tạo ra được những sản phẩm đẹp, ưng ý mọi người. Vấn đề ở đây không phải là học gói, học mở mà là ý nghĩa chung của công việc hàng ngày, phải ngăn nắp, cẩn thận, chu đáo, sắp xếp đâu ra đấy, có nề nếp, có khuôn phép trong gia đình. Mở rộng ra với xã hội là luật lệ, quy định ta phải tuân theo kiểu như “Sống, làm việc theo pháp luật”.
Câu nói của dân gian có tác dụng răn dạy, giáo dục con người rất hay trong cuộc sống, muốn làm tốt, thành công một việc gì đều phải học hỏi. Đó là bài học quý báu của cha ông để lại cho chúng ta những điều hay lẽ phải, muốn đạt kết quả cao phải học tập, rèn luyện, phấn đấu, tu dưỡng bản thân.
=> Tất cả mọi cái ko phải tự nhiên mà có, tất cả đều phải học: học cách ăn, cách nói, cách giao tiếp ứng xử với mọi người... Tất cả đều phải có 1 cơ sở chính đáng, từ đó mới đi đến thành công vững chắc.
tham khảo
Trong xã hội hiện tại, ứng xử được coi như một tiêu chuẩn để đánh giá sự khéo léo trong giao tiếp và kiến thức của mỗi người. “Văn hóa ứng xử” như thế nào cho đúng được không ít người đặt câu hỏi, làm thế nào để trở thành người ứng xử giỏi, thể hiện hành động và lời nói phù hợp giữa con người với con người trong xã hội hiện nay.
Có một câu chuyện vui về cách ứng xử như sau: “Một chị đang than thở trong văn phòng: “Hôm nào cũng tăng ca, lương thì không tăng đồng nào…”, chợt nghe thấy tiếng bước chân giám đốc, bèn nói tiếp: “Giám đốc vất vả thật, dạo này nhìn gầy đi bao nhiêu, thấy mà thương.”
Dù chỉ là một câu chuyện vui nhưng qua đó ta có thể thấy được tầm quan trọng của văn hóa giao tiếp, ứng xử trong cuộc sống hàng ngày. Vậy trước hết, chúng ta cần phải hiểu “văn hóa ứng xử là gì”. Trước hết, đó là cách cư xử, giao tiếp, bày tỏ thái độ, thể hiện hành động thích hợp giữa con người với con người trong cuộc sống hàng ngày. Việc ứng xử có văn hóa không chỉ tạo nên ấn tượng đẹp đẽ về bản thân mà còn tạo ra bản sắc văn hóa cho cộng đồng, cho xã hội.
Qua câu chuyện thú vị về cô nhân viên trên, ta có thể nhận thấy những người đối đáp thông minh, không chỉ gây ra thiện cảm đối với những người đối diện mà còn tạo ra được môi trường làm việc thân thiện, cởi mở. Ngược lại, nếu là những người không biết cách ứng xử thì luôn rơi vào những tình huống khó xử, khó hòa nhập với mọi người. Trước hết, văn hóa ứng xử được thể hiện từ những lời ăn tiếng nói, từ cách nói chuyện đi đứng chẳng thế mà ông cha ta có câu “Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” hay như “Lời chào cao hơn mâm cỗ”, điều đó cho thấy từ xa xưa ông cha ta đã rất chú trọng về cách ứng xử trong đời sống hàng ngày. Ngày nhỏ, được ông bà dạy “khi đi em hỏi, khi về em chào”, khi gặp người lớn phải biết cúi đầu thưa gửi, khi được tặng quà phải biết nói cảm ơn. Lớn thêm chút nữa, văn hóa ứng xử của mỗi người được thể hiện qua hành động, đi thưa về gửi, không làm những việc sai trái để bố mẹ muộn phiền. Văn hóa ứng xử còn được thể hiện qua hành động, đó là không văng tục chửi bậy, khi gặp người gia phải biết lễ phép, khi người khó khăn biết giúp đỡ. Dù hành động tuy nhỏ, nhưng cũng góp phần tạo nên một văn hóa ứng xử tốt đẹp. Khi bắt gặp người già cơ nhỡ, khó khăn, dù chỉ là mua hộ mớ rau hay nhường cho một manh áo ấm cũng thể hiện được tình yêu thương của mình, cách cư xử văn hóa.
Giới trẻ hiện tại được tiếp xúc với nền văn hóa mới, cởi mở hơn, hiện đại hơn nhưng đồng thời cũng cần có được một ứng xử phù hợp, đúng mực với mọi tầng lớp. Tuy nhiên, thật đáng buồn thay, chúng ta vẫn thấy có một vài phần tử thô lỗ, vô văn hóa, tạo nên sự thiếu thiện cảm trong mắt mọi người. Dù hành động nhỏ như đổ rác sai nơi quy định, lên xe buýt thấy người già, trẻ nhỏ mà không nhường ghế đến những lời nói kém văn hóa như nói xấu thầy cô, bố mẹ, xúc phạm tới người khác. Tất cả những điều đó đáng nên án và cần được loại bỏ. Chúng được bắt nguồn từ nhận thức của mỗi cá nhân, do sự tham lam ích kỷ từ bản thân mỗi người. Những biểu hiện không tốt, cách ứng xử kém văn hóa đó còn được bắt nguồn do ảnh hưởng của đám đông, văn hóa mạng. Và hơn hết cần có sự giáo dục từ gia đình, bố mẹ và thầy cô hướng những thế hệ tương lai của đất nước không chỉ có một kiến thức tốt, mà còn có những ứng xử phù hợp với xã hội ngày nay
Dù chỉ là một lời nói, một hành động nhỏ cũng đủ để nói lên tính cách, phẩm chất của mỗi người. Do đó, ngay từ hôm nay, chúng ta phải cố gắng rèn luyện để xây dựng bản thân hướng tới chân thiện mỹ
Ứng xử trở thành một vài trò thực sự quan trọng trong xã hội hiện đại. Mỗi người cần rút kinh nghiệm cho bản thân để hoàn thiện mình.