K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1 tháng 10 2016

Ngồi 1 mk trong căn phòng nhà ngoại, nhìn mưa bay bay...Tôi thấy mk nao nao rống vắng...Những giọt mưa cứ rơi, rơi mãi và trong giọt mưa ấy, tôi thấy bóng dáng mẹ như con cò lướt thướt đi kiếm mồi cho con.

Ký ức chợt trở về trong 1 cơn mưa...Hôm đó, tôi đang chơi ném đá(chọi đá)với lũ bạn ngoài đồng. Mải chơi, tôi chọi ngay viên đá lớn vào 1 em nhỏ đi ngang. Em bé khóc lớn. Trong khi đó tôi lại hèn nhát chạy về nhà. Chiều. Đúng như tôi nghĩ. Mẹ gọi tôi đến và mắng tôi rất lớn tiếng. Cho là mẹ ghét mk, sau khi cơm nc xong, tôi lén bỏ đi chơi, cũng chỉ muốn biết mẹ lo lắng cho mk hay ko. Hơn 10h, tôi mới chuẩn bị về nhà.Đi đến 1 quán ven đường, trời bỗng đổ mưa...Tôi quyết định đợi khi nào tahj mưa sẽ về...Đã 11h rồi! Không thê tiếp tục đợi đk. Tôi lấy hết sức chạy thật nhanh nhưng  cuối cùng vẫn ướt nhẹp. Tôi bước lên thềm cửa. Qua khe cửa, tôi thấy mẹ đang ngồi khâu áo, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa xem tôi đã về chưa...Xung quanh tôi lúc này chỉ còn tiếng mưa rơi, tiếng côn trùng nỉ non như trách móc giận hờn. Tôi đứng lặng 1 lúc lâu. Thấy mẹ như vậy, tôi cảm thấy thương mẹ vô cùng. Tôi chạy vào nhà, ôm lấy cổ mẹ, vừa ns vừa khóc: Con xin lỗi mẹ...Mẹ tha lỗi cho con...Cho đứa con hư hỏng này...Mẹ xoa đầu tôi, cười: Quan trọng là con nhận ra lỗi lầm của mk...Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại. Nửa đêm hôm đó, tôi ốm nặng, có lẽ là do đi mưa về. Mẹ vội vàng đi mua thuốc cho tôi,nấu cháo cho tôi ăn...Nhưng ko hiểu sao tôi ko muốn ăn. Mẹ dỗ dành tôi, tôi hét lớn: Mẹ muốn ăn thf ăn đi mẹ đừng có ác với con như thế. Mẹ tôi cười: Vậy thì 2 mẹ con mk cùng ăn nhé! _Tôi im lặng. Tôi vẫn ko chịu ăn. Mẹ cứ nói đi ns lại...Tôi vô ý hất tay  làm chiếc bát trên tay mẹ rơi xuống sàn.Cháo bốc khói, lênh láng khắp mặt đất. Tôi kéo chăn, mặc mẹ muốn làm j thiflamf....

Sáng hôm sau, khi thức dậy, tôi thấy mk đang nằm trong viện. Mệt quá! Tôi cố gượng dậy. Nhưng ng đầu tiên tôi nhìn thấy lại ko fai là mẹ. Đó là cô tôi. 1 câu hỏi thác mắc hiện ra trong đầu tôi: Mẹ mk đâu rồi nhỉ??? Tôi hỏi cô: Mẹ cháu đi đâu thế cô? - Đêm qua cháu sốt cao, mẹ cháu ko mặc áo mưa hay j cả, chỉ vội vàng che cho cháu rồi đưa cahus vào viện. Vậy nên giờ lại ốm, ddc mn đưa sang phòng khác để khám rồi. Tôi thấy rõ ràng tất cả nh vc này là do mk...Sau đó, tôi hỏi phòng mẹ tôi và đến thăm. Mẹ tôi ốm mà gầy đi nhiều quá! Mạt mẹ xanh xao, phờ phạc...Nước mắt tôi rơi lã chã...

 

2 tháng 10 2016

Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” - câu tục ngữ này luôn đúng trong mọi thời đại. Dù theo thời gian, những quan niệm về chuẩn mực của người phụ nữ có nhiều thay đổi thì phụ nữ vẫn là người thắp lửa trong gia đình, vẫn là người có tác động đặc biệt quan trọng đối với mỗi thành viên trong gia đình, nhất là đối với con cái của họ.

Từ xa xưa, việc chăm lo gia đình, nuôi dạy con cái đã là thiên chức của người mẹ. Niềm hạnh phúc vô bờ bến của mỗi người phụ nữ đó là được làm mẹ, được chăm sóc cho những người mình yêu thương. Điều đó không hề thay đổi theo tiến trình lịch sử, dù quan niệm của mỗi thời đại có khác nhau đi chăng nữa.

Ai đã từng làm mẹ sẽ cảm nhận sâu sắc về tình yêu thương, sự nhọc nhằn, hy sinh, tảo tần nuôi con khôn lớn của người mẹ. Mẹ là người mang nặng đẻ đau và nuôi con khôn lớn nên người. Chín tháng mười ngày nuôi dưỡng những bào thai, khi con mẹ cất tiếng khóc chào đời dù đang trong cơn đau đớn để cho con ra đời nhưng mẹ vẫn mỉm cười hạnh phúc. Không quản ngày đêm, mẹ chăm lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Nhà thơ Trần Quốc Minh đã có những câu thơ ngọt ngào và sâu lắng nhất khi nói về tình cảm, tấm lòng của người mẹ dành cho con:
Mẹ không chỉ là người đã cho con một hình hài và nuôi dưỡng con nên người mà mẹ còn là cô giáo đầu đời của con.

Mẹ đã phải dành rất nhiều thời gian luôn bên con để cùng con đọc sách, nói chuyện, cười đùa, mẹ dạy con học chữ, dạy con học hát, dạy con đạo lí làm người. Với tâm tình dịu hiền, đảm đang, người mẹ dạy con mình nên người, biết sống theo đạo lí với bản chất lương thiện. Niềm hạnh phúc của người mẹ là mong muốn được nhìn thấy con mình trở thành những người hữu ích cho gia đình, quê hương và xã hội.

Trong gia đình, thường thì người cha giáo dục con cái về chí hướng, sự nghiệp và nghị lực; còn người mẹ thường thiên về bồi dưỡng tâm hồn và tình cảm cho con. Nhờ công lao sinh thành, dưỡng dục của những người mẹ hiền, nhiều người con đã thành đạt, hiển vinh, nhiều người con đã thành những anh hùng, thậm chí đã trở thành thiên tài. Một văn hào đã từng nói: “ Không có phụ nữ thì không có người mẹ. Không có người mẹ thì không có các anh hùng”.

Một gia đình có nề nếp, gia phong thì cha mẹ là tấm gương cho con cái noi theo. Trong đó, vai trò giáo dục con cái vẫn thuộc về người mẹ đúng như câu tục ngữ mà dân gian vẫn lưu truyền: “Phúc đức tại mẫu”. Dù trong mọi hoàn cảnh nào, mẹ vẫn luôn là người bao dung, che chở, dõi theo bước con đi. Trên bước đường thành công của con mẹ luôn là hậu phương, là chỗ dựa vững chắc nhất của con về mọi mặt. Mẹ luôn là bờ vai ấm áp để cho con tựa vào, mỗi lúc con vui mẹ vui cùng con, lúc buồn con sà vào lòng mẹ để được mẹ ôm ấp, vỗ về, động viên: con mẹ hãy mạnh mẽ lên và tiếp bước trên con đường tương lai. Những gì mẹ dành cho con, những gì mẹ dạy cho con sẽ là hành trang con mang theo suốt cuộc đời. Mẹ là người thầy đầu tiên và cũng là người thầy suốt đời của con.

Ngày nay, vai trò của người mẹ càng được đề cao. Mẹ không chỉ là người mẹ hiền đảm đang, gìn giữ hạnh phúc gia đình mà còn là những nhà khoa học, những vị lãnh đạo, những cán bộ có năng lực…Chính vì thế, ảnh hưởng của người mẹ đối với việc giáo dục con cái cũng thay đổi theo chiều hướng tích cực.
Con cái chính là tấm gương phản ánh thực trạng đạo đức, nếp sống mỗi gia đình, của việc giáo dục con cái của những bậc làm cha, làm mẹ. Xã hội phát triển khi có những gia đình tốt, những công dân tốt. Hạt nhân đó chính là thành quả do những người cha, người mẹ gây dựng nên. Đặc biệt, bàn tay người mẹ chăm sóc, gieo trồng cho những hạt giống đó được đâm chồi, nảy lộc và tỏa sáng.

22 tháng 10 2016

Những tiếng động giòn giã, dồn dập vang lên, một tiết học đầu tiên đã bắt đầu. Đó là một tiết học Văn với bài “Lịch sử Hồ Gươm”. Em rất thích thú khi được học và nghe cô giáo giảng về câu chuyện này.Như thường lệ, cò giáo bước chân vào lớp, chúng em nhất loạt đúng lên chào. Cô ra hiệu cho chúng em ngồi xuống và cô kiểm tra bài cũ. Bạn Ngọc được cô giáo gọi tên lền kể lại câu chuyện “Mị Châu – Trọng Thủy” mới học đượe lần trước. Bạn kể lưu loát, rõ ràng, chúng tỏ bạn đã chuẩn bị bài tốt. Cô cho bạn điểm cao, và cô bắt đầu giới thiệu bài mới. Bài “Lịch sử Hồ Gươm” Sau khi đọc qua một lượt, cô bắt đầu phân tích bài cho chúng em hiểu. Lời cô dịu dàng, tươi mát, đã đưa chúng em vào thế giới huyền ảo; chúng em ai cũng ở trạng thái hồi hộp. Rồi cô phân tích từng câu, từng đoạn. Chúng em đua nhau phát biểu, mỗi khi nghe cô giáo hỏi. Lớp học lắng xuống, nghe cô kể lại chuyện xưa. Ngoài trời gió thổi mát rượi, sân trường vắng vẻ. Lâu lâu chi có vài chiếc lá rụng xuống. Hầu như tất cả học sinh không ai chú ý đến bên ngoài, chỉ say mê vào lời cô giảng. Chúng em tiếp thu bài tốt và cô giáo khen. Cô nói: “Gặp thanh gươm dưới nước và gặp chuôi gươm trong rừng là tượng trưng cho sự đoàn kết giữa dân tộc miền xuôi và dân tộc thiểu số. Tất cả cùng chiến đấu bảo vệ Tổ quốc". Nghe cô nói đến tội ác của bọn giặc, một nỗi căm tức cứ sục sôi trong lòng em. Em vồ cùng cảm phục những anh hùng khởi nghĩa, họ đã dũng cảm chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Dù có chết, họ cũng không nề nguy hiểm. Sau khi phân tích xong, cô cho chúng em đóng vai để học bài. Chúng em như hòa mình vào cuộc chiến. Chúng em đã cố đọc đúng giọng của Lê Thận: kiên quyết, giọng của Lê Lợi: hiền từ, chân thật. Người dẫn chuyện nhẹ nhàng, âm thanh trầm bổng. Cô khen cả lớp có giọng đọc rất hay. Cô khen tập thể lớp em có tinh thần xung phong rất cao. Cuối tiết học, cô dặn về soạn bài ‘Tấm Cám”. Tiếng trống vang lên cho biết đã hết tiết học.Em rất thích học văn và riêng bài này đã cho em suy nghĩ về ý chí bất khuất, kiên cường của cha ông ta. Qua bao thế kỉ bị đô hộ, nhưng lòng yêu nước, thù giặc vẫn còn giữ nguyên vẹn. Em quyết tâm học thật giỏi để mai này xây dựng một đất nước giàu đẹp, tô điểm cho non sông Việt Nam ngày càng rực rỡ

8 tháng 11 2016

Như các bạn đã biết, trong cuộc sống và trong trái tim của mỗi con người luon luôn tồn tại sự hạnh phúc, niềm vui của tình bạn. Từ khi mới chào đời, chúng ta đã có những người bạn cùng khóc oe oe... với mình khi mới sinh ra. Khi mới biết lật, biết bò, biết đi chập chững, tập nói thì có những người bạn hàng xóm chơi cùng. Rồi ngày đi mẫu giáo, lên cấp 1, cấp 2, cấp 3 và lớn hơn nữa chúng ta lại có những người bạn trong trường trong lớp và ngoài xã hội. Tình bạn là thứ vô giá mà thượng đế ban tặng loài người trên hành tinh xanh tươi đẹp này.
Thời gian là thước đo cho tình bạn. Đối với mỗi người, tình bạn đẹp như ánh cầu vồng lung linh bảy sắc, thơ mộng như những câu chuyện cổ tích ngàn xưa thần kì đẹp đẽ. Tình bạn như 1 ngọn lựa bùng cháy, thắp rực lên trái tim của mỗi con người niềm vui và hạnh phúc. Cho dù chúng ta bộc lộ cảm xúc về tình bạn đến cỡ nào, nhưng cũng không bộc lộ hết được hết cảm xúc trào dâng cùa tình bạn.
Tình bạn sẽ đẹp biết bao khi chúng ta biết cách giữ gìn và trân trọng nó. Nhưng đôi lúc cũng rạn nức theo thời gian bởi những điều không hợp nhau và những sự vô tình, lạnh lùng, thờ ơ của chúng ta. Tình bạn đôi lúc có chúc dỗi hờn hay 1 sự hiểu lầm nào đó nhưng khi biết được sự thật và thật sự tha thứ cho nhau thì chúng ta sẽ có nhiều kinh nghiệm qua sự trải nghiệm về tình bạn, giúp ta cảm thấy tình bạn rất cần thiết và thật sự quan trọng với mình. Nếu trong cuộc sống của mỗi con người, không có tình bạn thì sẽ trở nên vô vị và buồn chán. Tình bạn là thứ vô tri, vô giác không mua được, cũng không thể đổi được bằng vật chất, của cải, mà chúng ta phải chinh phục và hòa nhập với nó bằng cả trái tim chân thành của mình thì mới biết dược tình bạn cao cả, đẹp đẻ và quý giá đến cỡ nào. Tình bạn cũng là 1 phần sức mạnh để ta phấn đấu trong học tập. Có câu ca dao ca ngợi về tình bạn rằng:"Tình bạn là vạn bông hoa
Tình bạn là vạn bìa ca muôn màu"
Tình bạn tạo cho ta tính đoàn kết, biết chia sẻ với nhau những lúc vui, buồn. Tình bạn là bầu tâm sự để ta trút hết nỗi buồn. Tình bạn cũng chia sẻ khi niềm vui đến, ngọn lửa tình bạn rực cháy trong lòng ta, làm tăng thêm niềm vui trào dâng đó. Tình bạn làm tô đẹp thêm cho bức tranh cuộc sống muôn màu, muôn vẻ. Khi hạnh phúc của tình bạn trào dâng thì những giây phút ấy thật ngọt ngào như thanh kẹo socola thơm ngon làm ngây ngất lòng ta. Nhưng đôi lúc cũng có sự bội bạc, căm ghét nhau làm trái tim ta đắng cay như muốn xé nát trái tim ra làm nhiều mảnh. Tình bạn đang phai nhòa bởi sự xung đột và những sự hiểu lầm, những giây phút ấy lòng ta như có 1 nỗi buồn tràn trề. Tình bạn đến với chúng ta dễ dàng như uống 1 ly sữa, ăn 1 cái kẹo, nhưng cũng khó mà xa nếu chúng ta đã thật sự trải nghiệm và cảm thấy thật sự cần nó. Nói chung tình bạn rất đẹp, đẹp lắm, tuyệt vời như 1 bức tranh kỳ diệu mà không có 1 họa sĩ thiên tài hay 1 nhạc sĩ tài ba nào có thể bộc lộ hết vẻ đẹp và bí ẩn trong tình bạn của mỗi con người.
Tình bạn tràn ngập khắp năm châu. Tôi chắc chắn sẽ tình bạn sẽ mãi mãi tồn tại trên hành tinh xanh đầy sức sống này. Tình bạn là 1 phần sự sống của mỗi con người. Tình ban cho ta một niềm vui tột đỉnh, 1 hạnh phúc tuyệt vời. Nếu ai biết cách giữ gìn nó thì... 2 từ tình bạn sẽ mãi in sâu và khắc trên trái tim của chúng ta, theo chúng ta đến cuối đời không bao giờ phai nhòa.

8 tháng 11 2016

bn ơi, chỉ 5-7 câu thôi, viết như bn 45' mk chắc ko kịp làm bài

11 tháng 11 2016

Ai sinh ra trên đời cũng đều có quê hương của mình, quê hương gắn bó với tôi suốt 1 thời thơ ấu. Lớn lên phải học nhiều, tôi không còn được rong chơi khắp làng, được chạy nhảy tung tăng trên những ngả đường đất nâu như trước nữa. Tôi chỉ tìm thấy những ký ức xưa hiện về trong từng giấc mơ ngắn ngủi. Tôi bỗng nhớ tha thiết cái cảm giác được hoà mình vào gió, được đứng giữa cánh đồng lúa xanh rì mà đuổi bắt chuồn chuồn. Đến mùa lúa chín, tôi đã từng được thưởng thức hương cốm thơm ngây ngất, được nếm vị ngon ngọt của thức quà quê. Những súc cảm ấy vẫn luôn trong tôi không gì xoá mờ được. Giờ đây, tuy thân thể tôi xa cách quê hương nhưng tâm hồn của tôi vẫn hướng về nó, vẫn luôn bên nó như chưa từng có sự chia ly. Tôi yêu quê hương của tôi nhiều lắm !

cặp từ trái nghĩa có trong bài trên là '' có'' - '' không''

11 tháng 11 2016

Quê ngoại em ở dưới chân núi Bạch Mã. Rặng núi lô nhô “cao thấp” chạy dài ăn ra tới phà Tam Giang. Buổi “sáng” trời trong đứng ở cây số ba có thể nhìn thây hình dáng chú ngựa trắng đang bay trên phiến đá khổng lồ lưng chừng núi. Buổi “tối” trăng lên, gió nồm nam thổi đưa những đám mây trắng tràn qua đỉnh núi giống như một thác nước khổng lồ đang chảy. Nếu có dịp trèo lên tới đỉnh Bạch Mã bạn sẽ thấy vô cùng tuyệt vời. Phía “trước” mặt là biển cả mênh mông, “sau” lưng núi non trùng điệp chồng chất lên nhau, “trên” đầu trời cao xanh thẳm và “dưới” là làng mạc bình yêu ẩn mình dưới những lũy tre xanh. Em yêu vô cùng quê ngoại thân yêu!

 

16 tháng 11 2017

Em rất yêu quý quê hương mình.Quê em gợi lên bao kí ức tuổi thơ trong em.Quê hương đã đón em chào đời và tình yêu da diết từ người mẹ của mảnh đất.Tình yêu thương của em đối với quê hương đã in sâu từ khi mới lọt lòng.Em cũng không quên những buổi sáng ra sông bắt con tôm,chiều chiều ra triền đê hóng mát gối đầu trên thảm cỏ.Em rất yêu tiếng mỗi buổi sớm mai cho em một ngày nắng đẹp.Và cũng rất yêu ngững người đã vất vả một nắng hai sương sớm tối cần mẫn trên cánh đồng.Em ngước lên trời mơ về một tương lai tốt đẹp.Mai sau dù đi đâu xa,em vẫn luôn nhớ về mảnh đất này nơi cho em những ngày ấu thơ tuyệt đẹp.Dù già hay tẻ thì trong lòng mỗi người cũng có một tình yêu đặc biệt đối với quê mình.

Cặp từ trái nghĩa: già-trẻ

cặp từ đồng nghĩa: chào đời- lọt lòng

16 tháng 11 2017

bạn ơi nhớ cho mình nhé kết bạn nữa đó mình chưa có nhiều bạn lắm 

17 tháng 4 2022

Sáng nay, trước khi đi làm, bố dặn mình: “Ở nhà ngoan, cho cá ăn, đừng nghịch nhé!”.

Mình có nghịch ngợm gì đâu nào! Vào nhà, mình lấy truyện tranh ra xem, chán thì ngắm hồ cá của bố. Mấy con cá ba đuôi có cái bụng phệ ơi là phệ, thế mà chúng bơi qua bơi lại trông ỏn ẻn, nhẹ nhàng lắm. Còn mình, bố bảo chỉ vì cái bụng mình nặng quá nên đi thôi còn chưa vững, cứ ngã oạch hoài. Sao bụng cá to thế mà không nặng nhỉ! Mình thò tay xuống nước định sờ thử xem cái bụng nó có cứng không thôi nhưng con cá cứ chạy trốn. Chắc là nó nhột. Mình bèn lấy vợt vớt nó lên tay cầm cho chắc ăn. Ồ, bụng nó cáng phồng như quả bóng tí hon, mình muốn biết xem có cái gì trong ấy?

Bụng gì mà kỳ thế này, sao mình vừa bóp nhẹ một cái là nó bể cái bụp. Chết chưa, làm sao bây giờ? Mẹ đang ở trong bếp, không có ai trông thấy, mình thả con cá trở vào hồ rồi chạy tót vào phòng. Mình tự nhủ, đổ chơi cùa bố mau hư quá!

Chiều về, bố hỏi: “Ở nhà, ai nghịch cá của bố?”. Mẹ bảo: “Còn ai trồng khoai đất này?”. May quá, chỉ thê thôi, không ai nhắc gì đến mình.

Bố tắm xong, đến bên hồ cá, vớt con cá bể bụng ra. Mình thấy mặt bố buồn buồn. Chắc bố tiếc con cá lắm. Hôm trước, mình làm rơi hòn bi xuống cống, trôi mất tiêu, mình tiếc quá, cứ khóc mếu mãi. Bố phải mua kem cho mình ăn để mình thôi khóc. Bây giờ đồ chơi của bố bị mình làm hỏng mà mình thì im thin thít đứng nấp ở đây, coi được không? Mình thấy tội nghiệp quá.

Mình ra đứng cạnh bên bố mà bố cũng chẳng nói gì.

– Bố ơi!

– Gì con?

– Con làm hỏng nó đây bố ạ!

– Hỏng gì?

– Con cá ấy mà! Con làm đấy…

– À…

– Bố ơi!…

– Bố đừng khóc bố ạ! Con mua kem cho bố ăn nhé! Con… Con xin lỗi!

Bố phì cười. A, thế là bố vui rồi đấy!

Bố không giận mình nữa. Bố cũng không bắt đền gì mình. Bố còn bê mình lên hôn vào má mình nữa cơ.

17 tháng 4 2022

Giúp mình với. Ai nhanh mình tick cho

Trộn cả câu 1 và 2 nhé !!!

Vậy là đã hai năm trôi qua từ khi tôi bước đi tạm biệt ngôi trường cấp 1 yêu dấu này. Ôi! Sao nhớ quá! Những hình ảnh về buổi đầu tiên đến trường cứ gợi lên mãi trong tâm trí tôi. Tất cả hiện lên thật quá đỗi thân thương. Hình ảnh thầy cô, hình ảnh bạn bè và cả hình ảnh sân trường giờ ra chơiNgày mai, tôi sẽ chuyển đến một nơi rất xa cùng với gia đình mình nhưng có lẽ những kỉ niệm về ngôi trường đặc biệt này tôi sẽ mãi không bao giờ quên. 
 

12 tháng 2 2019

1)Tôi thích nhất cánh đồng lúa ngày mùa.Bát ngát vàng. Hạt lúa vàng mẩy.Chiếc nón loáng nắng vàng tươi. Bầu trời cũng vì phản chiếu cánh đồng mà vàng rực...Lúc ấy, thật khó nói hết niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt người quê tôi vì một vụ mùa bội thu đã tới.

mik k bit gach chan nên mik ghj ra lun nha:

câu đặc biệt là : Bát  ngát vàng ; tác dụng: bộc lộ cả xúc....

2)

Vậy là đã hai năm trôi qua từ khi tôi bước đi tạm biệt ngôi trường cấp 1 yêu dấu này. Ôi! Sao nhớ quá! Những hình ảnh về buổi đầu tiên đến trường cứ gợi lên mãi trong tâm trí tôi. Tất cả hiện lên thật quá đỗi thân thương. Hình ảnh thầy cô, hình ảnh bạn bè và cả hình ảnh sân trường giờ ra chơi. Ngày mai, tôi sẽ chuyển đến một nơi rất xa cùng với gia đình mình nhưng có lẽ những kỉ niệm về ngôi trường đặc biệt này tôi sẽ mãi không bao giờ quên.
+ Câu đặc biệt: in đậm
+ Câu rút gọn: in nghiêng
+ Trạng ngữ: gạch chân

nhớ k mik vs nha!!!

Học tốt!!!

23 tháng 10 2018

  Đã có ai phải tự hỏi: "mình đã làm cho thầy cô vui hay chỉ làm thầy cô thêm mệt mỏi?". Riêng tôi,tôi chỉ là 1 học sinh tầm thường mà tôi đã biết bao lần làm cho cô tôi buồn. Tuy đã bao nhiêu năm,nhưng tôi không thể quên được cái lỗi lầm ấy,cái lỗi lầm tôi gây ra khiến cô buồn... Đó là 1 buổi sáng đẹp trời,tôi đến lớp sớm như mọi ngày. Nhưng hôm nay,tôi vừa vào lớp thì đã thấy tụi thằng Thuận đợi sẵn. Thấy tôi,nó chạy đến vỗ lên vai tôi,nói: "Ê! Hôm nay đi trễ thế mạy?"."Tao không đi trễ,tại tụi mày đi sớm thôi"-tôi trả lời. Thuận thở dài nói tiếp:"thôi dù sao cũng vô rồi. Buồn ghê! Hay là chúng ta tổ chức 1 cuộc thi vẽ đi. Và phần thưởng sẽ là 1 chuyến đi tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Tụi mày đồng ý ko?"." Ok,nhưng tao không cung cấp giấy để thi đâu à nha!"-thằng Tâm tiếp lời. Tôi nói:" Tường trắng,bàn gỗ mới "tin" đây này,cần gi giấy chứ!". Thế là cuộc thi bắt đầu. Sau vài phút căng thẳng,cả bọn buôn ra xem cái thành quả của mình. Ôi! Cái gì thế này-tôi thốt lên. Những bức hình trong thấy ghê. Thế là chả có thằng nào thắng cuộc. Nhưng bọn tôi vẫn quyết định đi 1 chuyến tham quan trong phòng thí nghiệm của cô Bích. Cả đám hì hục trèo vô phòng. Đi 1 vòng quanh phòng,tôi lấy 1 lọ nước,đổ vào 1cái gì đó. Bổng dưng 1 tiếng nổ phát lên,cả bọn hoảng hốt bỏ chạy. Chạy 1 mạch ra tới bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói:"thôi,quay lại học đi". Thằng Thuận ngắt lời:"Thôi đi mày. Lỡ ra đây rồi,không tắm thì uổng lắm". Thế là cả đám lao xuống sông tắm. Có thằng thì leo lên cầu,ra dáng vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. Tắm sông xong,chúng tôi ra đồng chơi đánh trận giả,sau đó qua nhà Ông Sáu,trốn trong vườn ổng mà ăn ổi. Ôi! Hương ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Thấm thoát đã xế chiều,chúng tôi trở về trường lấy cặp vở. Vừa tới trước cổng trường,tôi đã thấy cô Thu-cô chủ nhiệm của tôi, đã đứng đợi sẵn. Nước mắt cô rưng rưng nhìn thẳng vào hướng chúng tôi không nói gì. Tôi bước đến,cô ghì chặt lấy tay tôi thét lên trong tiếng nấc:"em có biết hôm nay lớp chúng ta dự giờ không? Em có biết lọ chất hoá học mà em là đổ là dùng để cho buổi dự giờ hôm nay không? Chỉ vì việc làm của bọn em mà cả lớp phải bị thiệt vì buổi dự giờ hôm nay". Nói xong cô quay đi,bỏ lại trong tôi nổi nghẹn ngào khôn xiết. Bỗng thằng Thuận nói: " thằng Minh chứ không ai vào đây. Chắc chắn nó là thằng mách với cô,hồi sáng chạy ra tao thấy nó đây mà. Để ông gặp mày,ông cho mày ốm đòn con à!"."thôi đi,bây giờ mà mày còn nói thế nữa hả Thuận!"-tôi hét lên. Sáng hôm sau,chúng tôi đến gặp cô xin lỗi cô 1 lần nữa. Lúc này cô tôi đã bớt giận rồi. Vì chúng tôi đã biết lỗi,đến xin lỗi cô Bích,lao sạch những hình vẽ ghê tởn. Cô tôi có nói "siêu nhân vẫn là người,không ai mà không mắc lỗi,không ai là hoàn thiện tất cả. Quan trọng là làm lỗi mà có biết lỗi và sửa lổi hay không!". Tôi khuyên các bạn,đừng nên làm gì khiến người xung quanh mình phải buồn,nếu ko 1 ngày nào đó,người hối hận sẽ là chúng ta!
               Hok  tốt

23 tháng 10 2018

em mắc lỗi bị mẹ đấm

24 tháng 4 2020

Bạn tham khảo nhé :

Ngày nay, khi đất nước đã hòa bình, tinh thần yêu nước ấy vẫn được giữ vững và phát huy. Là một học sinh nắm trong tay tương lai của đất nước, em sẽ phát huy lòng yêu nước ấy bằng những hành động thiết thực. Lòng yêu nước không phải là một thứ tình cảm nào đó cao xa mà chính là lòng yêu gia đình, yêu hàng xóm và những vật bình thường xung quanh. Yêu thương, kính trọng, lễ phép, giúp đỡ ông bà, cha mẹ những công việc vừa sức, yêu thiên nhiên, có ý thức bảo vệ môi trường sống, yêu quý, trân trọng, giữ gìn những đồ vật xung quanh… đã là nền tảng của lòng yêu nước sau này. Thấy cánh đồng xanh mướt mà thấy yêu, thấy cha mẹ cực khổ thấy thương, thấy xót… đó chính là lòng yêu nước. Vì vậy, muốn xây dựng được lòng yêu nước thì ta phải rèn luyện những đức tính bình dị như yêu gia đình, yêu làng xóm… Ngoài ra, chúng ta là thế hệ măng non của đất nước, gánh trên vai trọng trách xây dựng, bảo vệ và phát triển nước nhà ”đưa Việt Nam sánh vai với các cường quốc năm châu” như Bác Hồ mong muốn.
Bởi thế, việc làm thiết yếu nhất mà học sinh chúng ta có thể làm được đó là ra sức học tập và rèn luyện thật tốt để hoàn thiện trí tuệ và nhân cách của bản thân, thực hiện tiếp ước mơ dang dở của cha ông, làm giàu cho đất nước, cho xã hội. Thực hiện những điều trên chính là ta đã cụ thể hóa lòng yêu nước của bản thân.

Chúc bạn học tốt !