Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
" Đường" ở đây chỉ con đường đi lại , được làm bằng sỏi hoặc xi măng , dùng cho các phương tiện và con người đi lại
Tham khảo!
Nghìn năm nửa lạ nửa quen
Đường (1) xuôi về biển đường (2) lên núi rừng
Bàn chân đặt lại bàn chân
Tóc xanh rơi mọc mấy tầng cỏ may
Lưới đường (3) chằng chịt trên tay
Trời ghi định mệnh tháng ngày lao đao
Từ nơi vầng trán thanh cao
Buồn vui chi cũng hằn bao nếp đường (4)
Bây giờ cũng chỉ bến bờ xa xăm
Con đường (5) lên dạo cung trăng
Xưa là hư ảo nay gần tấc giang
Sao đường (6) ở giũa thế gian
Người không mở được lối sang với người.
- Từ đường (1),(2): nghĩa gốc chỉ lối đi nhất định được tạo ra để nối liền hai địa điểm, hai nơi
- Từ đường (3): chỉ những nếp chỉ tay trong lòng bàn tay của mỗi người.
- Từ đường (4): chỉ những nếp nhăn trên trán của con người.
- Từ đường (5): Chỉ khoảng thời gian lúc còn nhỏ tuổi.
- Từ đường (6):Chỉ quan hệ thân thiện giữa người với người trong xã hội.
- Từ đường 1,2 trong đoạn thơ mang nghĩa gốc: chỉ lối đi lại , nối liền từ nơi này đến nơi khác.
- Từ đường3 trong đoạn thơ mang nghĩa chuyển: chỉ những nếp chỉ tay trong lòng bàn tay của mỗi người.
- Từ đường 4 trong đoạn thơ mang nghĩa chuyển: chỉ những nếp nhăn trên trán của con người.
Nghĩa của từ "đường " trong bài thơ sau: lối đi nhất định được tạo ra để nối liền hai địa điểm, hai nơi
VD: đường đến trườngphá núi mở đường
tìm đường tiến thân
Đường 1,2 : là đường chỉ những nếp nhăn trên má
Đường 3: là đường chỉ sự sướng khổ của con người
Đường 4: là đường chỉ nếp nhăn trên trán
Đường 1: con đường đi tới biển
→ nghĩa gốc
Đường 2: con đường đi lên núi
→ nghĩa gốc
Đường 3: đường chỉ tay
→ nghĩa chuyển
Đường 4: đường trong gạo nếp
→ nghĩa chuyển
trong đoạn văn sau từ đường có những nghĩa nào . hãy xác định nghĩa của các từ đường có trong đoạn văn sau:
Nghìn năm nửa lạ nửa quen
đường xuôi về biển đường lên núi rừng
bàn chân đặt lại bàn chân
tóc xanh rơi mọc mấy tầng cỏ may
lưới đường chằng chịt trên tay
trời ghi định mệnh tháng ngày lao đao
từ nơi vầng trán thanh cao
buồn vui chi cũng hằn bao nếp đường
bây giờ tóc đã thành sương
tìm đâu thấy lại nẻo đường tuổi thơ
ước mơ chỉ để mà mơ
bến bờ cũng chỉ là bến bờ xa xăm
con đường lên dạo cung trăng
xưa là hư ảo nay vần tấc gang
sao đường ở giữa thế gian
người không mở được lối sang với người