K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 12 2017
Trong quãng đời đi học, hầu như ai cũng trải qua ngày khai trường đầu tiên nhưng ít ai để ý xem trong đêm trước ngày khai trường ấy, mẹ mình đã làm gì và nghĩ những gì. Bài văn trên đã phản ánh tâm trạng của một người mẹ trước ngày đưa con đến lớp, tình thương yêu vô hạn của mẹ đối với con và khẳng định vai trò to lớn của nhà trường với cuộc sống mỗi con người. Đêm trước ngày khai trường đầu tiên của con, người mẹ không sao ngủ được. Phần vì lo chuẩn bị mọi thứ cho con, phần vì trong kí ức mẹ đang xôn xao sống dậy những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh buổi đầu đi học của mẹ lại hiện lên hết sức rõ ràng. Người mẹ muốn khắc sâu ấn tượng ngày khai trường lớp Một vào kí ức của con, để rồi vài chục năm sau nó vẫn còn nhớ. Ngày mai, mẹ sẽ đưa con đến trường và nhắc con hãy can đảm để bước vào thế giới diệu kì sau cánh cổng. Cùng một hoàn cảnh nhưng tâm trạng của hai mẹ con lại khác hẳn nhau. Cậu bé lên sáu tuổi hồn nhiên, ngây thơ thật dễ thương. Tuy ngày mai đã là học sinh lớp Một nhưng đêm nay, giấc ngủ đến với cậu vẫn dễ dàng như uống một li sữa, ăn một cái kẹo. Người mẹ mải mê ngắm nhìn con đang say giấc nồng: Gương mặt thanh thoát của con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thỉnh thoảng chúm lại như đang mút kẹo. Đây chính là những phút giây hạnh phúc của người mẹ, không gì đổi được. Cậu bé háo hức chờ đợi ngày mai tới trường cũng giống như háo hức chờ đợi một chuyến đi chơi xa, chỉ khác ở chỗ cậu cảm nhận rằng mình đã lớn rồi.
Hôm nay, mẹ đã lo cho cậu đủ cả, nào là quần áo mới, giầy nón mới, cặp sách mới, tập vở mới, mọi thứ đâu đó sẵn sàng, không có mối bận tâm nào khác ngoài chuyện ngày mai thức dậy cho kịp giờ. Tác giả tả rất đúng tâm trạng vô tư của đứa con để từ đó làm nổi bật tâm trạng lo lắng, yêu thương của người mẹ. Trái hẳn với tâm trạng thanh thản của đứa con, người mẹ đêm nay không sao ngủ được. Mọi việc đã xong, người mẹ tự bảo mình cũng hên đi ngủ sớm. Mẹ lên giường nhưng cứ trằn trọc suy nghĩ về con: Con đã đi học từ ba năm trước, hồi mới ba tuổi vào lớp mẫu giáo, đã biết thế nào là trường, lớp, thầy, bạn. Ngay cả ngôi trường mới, con cũng đã tập làm quen từ những ngày hè. Tuần lễ trước ngày khai giảng, con đã làm quen với bạn bè và cô giáo mới, đã tập xếp hàng, tập đi, tập đứng, để chuẩn bị cho buổi lễ khai trường long trọng này. Mẹ tin là con sẽ không bỡ ngỡ trong ngày đầu năm học. Tất cả mọi việc đều đã chuẩn bị chu đáo và thực sự mẹ không lo lắng đến nỗi không ngủ được nhưng có một điều gi đó làm cho người mẹ bồi hồi khó tả: Cứ nhắm mắt lại là dường như vang bên tai tiếng đọc bài trầm bổng: "Hằng năm, cứ vào cuối thu… Mẹ tôi âu yểm nắm lấy tay tôi, dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp". Thì ra những câu văn du dương và đẹp như thơ trong bài Tôi đi học của Thanh Tịnh mà người mẹ học thuộc lòng cách đây đã mấy chục năm, giờ lại hiển hiện rõ ràng trong kí ức, làm sống dậy những kỉ niệm dấu yêu của tuổi học trò. Vậy là đã rõ, người mẹ không ngủ được vì bồi hồi nhớ lại buổi đầu tiên đi học của mình: Ngày mẹ còn nhỏ, mùa hè nhà trường đóng cửa hoàn toàn, và ngày khai trường đúng là ngày đầu tiên học trò lớp Một đến trường gặp thầy mới, bạn mới. Cho nên ấn tượng của mẹ về buổi khai trường đầu tiên ấy rất sâu đậm. Mẹ còn nhớ sự nôn nao, hồi hộp, khi cùng bà ngoại đi tới gần ngôi trường và nỗi chơi Ươi hốt hoảng khi cổng trường đóng lại, bà ngoại đứng ngoài cánh cổng như đứng bên ngoài cái thế giới mà mẹ vừa bước vào. Đây là đoạn văn miêu tả tâm trạng rất tinh tế, gây xúc động thật sự bởi nó gợi lại những kỉ niệm đẹp đẽ về thời thơ ấu của mỗi người. Người mẹ đang trò chuyện với chính lòng mình, đang ôn lại kỉ niệm về ngày đi học đầu tiên của mình. Từ quá khứ trở về hiện tại, người mẹ muốn khắc sâu ấn tượng ngày khai trường đầu tiên vào kí ức của đứa con một cách nhẹ nhàng, cẩn thận và tự nhiên. Để rồi bất cữ một ngày nào đó trong đời, khi nhớ lại lòng con lại rạo rực những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến. Để khẳng định tầm quan trọng của ngày khai trường, mẹ kể chuyện bên nước Nhật xa xôi Ị Mẹ nghe nói ở Nhật, ngày khai trường là ngày lễ của toàn xã hội: người lớn nghỉ việc để đưa trẻ con đến trường, đường phố được dọn quang đãng và trang trí tươi vui. Tất cả quan chức nhà nước vào buổi sáng ngày khai trường đều chia nhau đến dự buổi lễ khai giảng ở khắp các trường học lớn nhỏ. Bằng hành động đó, họ muốn cam kết rằng, không có ưu tiên nào lớn hơn ưu tiên giáo dục thế hệ trẻ cho tương lai. Các quan chức không chỉ ngồi trên hàng ghế danh dự mà nhân dịp này còn xem xét ngôi trường, gặp gỡ với ban giám hiệu thầy cô giáo và phụ huynh học sinh, đề điều chỉnh kịp thời những chính sách về giáo dục. Ai cũng biết rằng mỗi sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến cả một thể hệ mai sau, và sai lầm một li có thể đưa thế hệ ấy đi chệch cả hàng dặm sau này. Bài văn kết thúc bằng đoạn văn giàu chất trữ tình: Đêm nay mẹ không ngủ được. Ngày mai là ngày khai trường lớp Một của con. Mẹ sẽ đưa con đến trường, cầm tay con dắt qua cánh cổng, rồi buông tay mà nói: "Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”. Mẹ dắt tay con đến trường là đưa con đến với một thế giới kì diệu. Thế giới kì diệu ấy là ngôi trường của tuổi thơ, của những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời. Nơi ấy sẽ đem đến cho mỗi con người những tri thức khoa học cùng tình thầy trò, tình bạn bè, tình yêu quê hương, đất nước… và cao hớn cả là đạo lí làm người. Nhờ quá trình học tập trong nhà trường mà khi trưởng thành, con người sẽ trở thành những công dân có đạo đức, tài năng, đủ trình độ để xây dựng đất nước giàu mạnh, công bằng và văn minh. Bằng nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đặc sắc, nhà văn Lý Lan đã đưa chúng ta trở về thế giới êm đềm của tuổi thơ. Qua bài văn, chúng ta cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng và thấy được tầm quan trọng lớn lao của nhà trường đối với tuổi trẻ và toàn xã hội.
23 tháng 12 2017
Trong cu ộ c đ ờ i này, có ai l ạ i không đư ợ c l ớ n lên trong vòng tay c ủ a m ẹ , đư ợ c nghe ti ế ng ru h ờ i ầ u ơ ng ọ t ngào, có ai l ạ i không dư ợ c chìm vào gi ấ c mơ trong gió mát tay m ẹ qu ạ t m ỗ i trưa hè oi ả . Và trong cu ộ c đ ờ i n ày, có ai yêu con b ằ ng m ẹ , có ai su ố t đ ờ i vì con gi ố ng m ẹ , có ai săn sàng s ẻ chia ng ọ t bùi cùng con như m ẹ . V ớ i tôi c ũng v ậ y, m ẹ là ngư ờ i quan tâm đ ế n tôi nh ấ t và c ũng l à ngư ờ i mà tôi yêu thương và mang ơn nh ấ t trên đ ờ i này. Tôi v ẫ n thư ờ ng ngh ĩ r ằ ng m ẹ tô i không đ ẹ p. Không đ ẹ p vì không có cái n ư ớ c da tr ắ ng, khuôn m ặ t tròn phúc h ậ u hay đôi m ắ t long lanh... mà m ẹ ch ỉ có khuôn m ặ t g ầ y gò, rám n ắ ng, v ấ ng trán cao, nh ữ ng n ế p nhăn c ủ a cái tu ổ i 40,c ủ a bao âu lo trong đ ờ i in h ằ n trên khóe m ắ t. Nhưng b ố tôi b ả o m ẹ đ ẹ p hơn nh ữ ng ph ụ nư khác ở cái v ẻ đ ẹ p trí tu ệ . Đúng v ậ y, m ẹ tôi thông minh, nhanh nh ẹ n, tháo vát l ắ m. Trên cương v ị c ủ a 1 ngư ờ i lãnh đ ạ o, ai c ũng nghĩ m ẹ là ngư ờ i l ạ nh lùng, nghiêm kh ắ c. có nh ữ ng lúc tôi c ũng nghĩ v ậ y. nhưng khi ng ồ i bên m ẹ , bàn tay m ẹ âu y ế m vu ố t tóc tôi, m ọ i ý ngh ĩ đó tan bi ế n h ế t. Tôi có c ả giác lâng lâng, xao xuy ế n khó t ả , c ả m giác như chưa bao gi ờ tôi đư ợ c nh ậ n nhi ề u yêu thương đ ế n th ế . Dư ờ ng như 1 d òng yêu th ương m ãnh li ệ t qua bàn tay m ẹ truy ề n vào sâu trái tim tôi, qua ánh m ắ t, đôi mô i trìu m ế n, qua n ụ cư ờ i ng ọ t ngào, ... qua t ấ t c ả nh ữ ng gì c ủ a m ẹ . tình yêu ấ y ch ỉ khi ngư ờ i ta g ầ n bên m ẹ lâu r ồ i mói c ả m th ấ y đu ợ c thôi. T ừ nh ỏ đ ế n l ớ n, tôi đón nh ậ n tình yêu vô h ạ n c ủ a m ẹ như 1 ân hu ệ , 1 đi ề u đương nhiên. Trong con m ắ t 1 đ ứ a tr ẻ , m ẹ sinh ra là đ ể chăm sóc con. Chưa bao gi ờ tôi tư đ ặ t câu h ỏ i: T ạ i sao m ẹ ch ấ p nh ậ n hy sinh vô đi ề u ki ệ n vì con? . M ẹ t ố t, r ấ t t ố t v ớ i tôi nhưng có lúc tôi ngh ĩ m ẹ th ậ t quá đáng, th ậ t... ác. Đ ã bao l ầ n, m ẹ m ắ ng tôi, tôi đ ã khóc. Khóc vì u ấ t ứ c, cay đ ắ ng ch ứ đâu khó c vì h ố i h ậ n. R ồ i cho đ ế n 1 l ầ n... Tôi đi h ọ c v ề , th ấ y m ẹ đang đ ọ c tr ộ m nh ậ t ký c ủ a mình. Tôi t ứ c l ắ m, gi ằ ng ngay cu ố n nh ậ t ký t ừ tay m ẹ và hét to:“ Sao m ẹ quá đáng th ế ! Đây là bí m ậ t c ủ a con, m ẹ không có quy ề n đ ộ ng vào. M ẹ ác l ắ m, con không c ầ n m ẹ n ữ a! ” C ứ tư ở ng, tôi s ẽ ăn 1 cái tát đau đi ế ng. Nhưng không m ẹ ch ỉ l ặ ng ngư ờ i, 2 gò má tái nh ợ t, Khóe m ắ t rưng rưng. Có g ì đó khi ế n tôi không dám nhìn th ẳ ng vào m ắ t m ẹ . Tôi ch ạ y v ộ i vào phòng, khóa c ử a m ặ c cho b ớ c ứ g ọ i mãi ở ngoài. Tôi đ ã khóc, khóc nhi ề u l ắ m, ư ớ t đ ẫ m chi ế c g ố i nh ỏ . Đêm càng v ề khuya, tôi thao th ứ c, tr ằ n tr ọ c. Có cái c ả m giác thi ế u v ắ ng, h ụ t h ẫ ng mà tôi không sao tránh đư ợ c. Tôi đ ã t ự an ủ i mình b ằ ng cách tôi đang sóng trong 1 th ế gi ớ i không có m ẹ , Không ph ả i h ọ c hành, s ẽ r ấ t h ạ nh phúc. Nhưng đó đâ u l ấ p đ ầ y dư ợ c cái kho ả ng tr ố ng trong đ ầ u tôi. Ph ả i chăng tôi th ấ y h ố i h ậ n? Ph ả i chăng tôi đang thèm khát yêu thương? ... Suy ngh ĩ mi ên man làm tôi thi ế p đi d ầ n d ầ n. Trong cơn mơ màng, tôi c ả m th ấ y như có 1 bàn tay ấ m áp, kh ẽ ch ạ m vào tóc tôi, kéo chăn cho t ôi. Đúng r ồ i tôi đang mong ch ờ cái c ả m giác ấ y, c ả m giác ng ọ t ngào đ ầ y yêu thương. Tôi ch ìm đ ắ m trong giây phút d ị u dàng ấ y, c ố nh ắ m nghi ề n m ắ t vì s ợ n ế u m ở m ắ t, c ả m giác đó s ẽ bay m ấ t, xa mãi vào h ư vô và trư ớ c m ắ t ta ch ỉ là 1 kho ả ng không th ự c t ạ i. Sáng hôm sau t ỉ nh d ậ y, tôi c ả m th ấ y căn nhà sao mà u bu ồ n th ế . Có cái g ì đó thi ế u đi. Sáng đó, tôi ph ả i ăn bánh m ỳ , không có cơm tr ắ ng như m ọ i ngày. Tôi đánh b ạ o, h ỏ i b ố xem m ẹ đ ã đi đâu. B ố tôi b ả o m ẹ b ị b ệ nh, ph ả i n ằ m vi ệ n 1 tu ầ n li ề n. C ả m giác bu ồ n t ủ i đ ã bao trùm lên cái kh ố i óc bé nh ỏ c ủ a tôi. M ẹ n ằ m vi ệ n r ồ i ai s ẽ n ấ u c ơm, ai gi ặ t gi ữ , ai tâm s ự v ớ i tôi? Tôi h ố i h ậ n quá, ch ỉ vì nóng gi ậ n quá mà đ ã làm tan v ỡ h ạ nh phúc c ủ a ngôi nhà nh ỏ này. T ạ i tôi mà m ẹ ố m. C ả tu ầ n ấ y, tôi r ấ t bu ồ n. Nhà c ử a thi ế u n ụ cư ờ i c ủ a m ẹ sao mà cô đ ộ c th ế . B ữ a nào tôi c ũng ph ả i ăn cơm ngoài, không có m ẹ thì l ấ y ai n ấ u nh ữ ng món tôi thích. Ôi sao tôi nh ớ đén th ế nh ữ ng món rau lu ộ c, th ị t h ầ m c ủ a m ẹ quá luôn. Sau 1 tu ầ n, m ẹ v ề nhà, tôi là ngư ờ i ra đón m ẹ đ ầ u tiên. V ừ a th ấ y tôi, m ẹ đ ã ch ạ y đ ế n ôm ch ặ t tôi. M ẹ khóc, nói: “ M ẹ xin l ỗ i con, m ẹ không nên x em bí m ậ t c ủ acon. Con ... con tha th ứ cho m ẹ , nghe con.” Tôi xúc đ ộ ng ngh ẹ n ngào, nư ớ c m ắ t tuôn ư ớ t đ ẫ m. Tôi ch ỉ mu ố n nói: “ M ẹ ơi l ỗ i t ạ i con, t ạ i con hư, t ấ t c ả t ạ i con mà thôi. ” . Nhưng sao nh ữ ng l ờ i ấ y khó nói đ ế n th ế . Tôi đ ã ôm m ẹ , khóc th ậ t nhi ề u. Cha o ôi! Sau cái tu ầ n ấ y tôi m ớ i th ấ y m ẹ quan tr ọ ng đ ế n như ờ ng nào. H ằ ng ngày, m ẹ bù đ ầ u v ớ i công vi ệ c mà sao m ẹ như có phép th ầ n. Sáng s ớ m, khi còn t ố i tr ờ i, m ẹ đ ã lo c ơm nư ớ c cho b ố con. R ồ i t ố i v ề , m ẹ l ạ i n ấ u bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Nh ữ ng món ăn ấ y nào ph ả i cao sang gì đâu. Ch ỉ là b ữ a cơm b ình dân thôi nh ưng ch ứ a chan cái ni ề m yêu tương vô h ạ n c ủ a m ẹ . B ố con tôi như nh ữ ng chú chim non đón nh ậ n t ừ ng gi ọ t yêu thương ng ọ t ngào t ừ m ẹ . Nh ữ ng b ữ a nào không có m ẹ , b ố con tôi hò nhau làm vi ệ c toáng c ả lên. M ẹ còn gi ặ t gi ũ, quét t ư ớ c nhà c ử a... vi ệ c nào c ũng chăm ch ỉ h ế t. M ẹ đ ã cho tôi t ấ t c ả nhưng tôi chưa báo đáp đư ợ c gì cho m ẹ . K ể c ả nh ữ ng l ờ i yêu thương tôi c ũng ch ưa nói bao gi ờ . Đ ã bao l ầ n tôi tr ằ n tr ọ c, l ấ y h ế t can đ ả m đ ẻ nói v ớ i m ẹ nhưng r ồ i l ạ i thôi, ch ỉ mu ố n nói r ằ ng: M ẹ ơi, bây gi ờ con l ớ n r ồ i, con m ớ i th ấ y yêu m ẹ , c ầ n m ẹ bi ế t bao. Con đ ã bi ế t yêu thương, nghe l ờ i m ẹ . Khi con m ắ c l ỗ i, m ẹ nghiêm kh ắ c nh ắ c nh ở , con không còn gi ậ n d ỗ i n ữ a, con ch ỉ cúi đàu nh ậ n l ỗ i và h ứ a s ẽ không bao gi ờ ph ạ m ph ả i n ữ a. Khi con vui hay bu ồ n, con đ ề u nói v ớ i m ẹ đ ể đư ợ c m ẹ v ỗ v ề chia s ẻ b ằ ng bàn tay âu y ế m, đôi m ắ t d ị u dàng. M ẹ không ch ỉ là m ẹ c ủ a con mà là b ạ n, là ch ị ... là t ấ t c ả c ủ a con. Con l ớ n lên r ồ i m ớ i th ấ y mình th ậ t h ạ nh phúc khi có m ẹ ở bên đ ể u ố n n ắ n, nh ắ c nh ở . Có m ẹ gi ặ t gi ũ qu ầ n áo, lau d ọ n nhà c ử a, n ấ u ăn cho gia đ ình. M ẹ ơi, m ẹ hy sinh cho con nhi ề u đ ế n th ế mà chưa bao gi ờ m ẹ đ òi con tr ả công. m ẹ là ngư ờ i m ẹ tuy ệ t v ờ i nh ấ t, cao c ả nh ấ t, v ĩ đ ạ i nh ấ t. Đi su ố t đ ờ i này có ai b ằ ng m ẹ đâu. Có ai s ẵ n sàng che ch ở cho con b ấ t c ứ lúc nào. Ôi m ẹ yêu c ủ a con! Giá như con đ ủ can đ ả m đ ẻ nói lên ba ti ế ng: “ Con yêu m ẹ ! ” thôi c ũng đ ư ợ c. Nhưng con đâu d ũng c ả m, con ch ỉ đi ệ u đà ủ y m ỵ ch ứ đâu đư ợ c nghiêm kh ắ c như m ẹ . Con vi ế t nh ữ ng l ờ i này, dòng này mong m ẹ hi ể u lòng con h ơn. M ẹ đ ừ n g ngh ĩ có khi con ch ố ng đ ố i l ạ i m ẹ là vì con không thích m ẹ . Con mãi yêu m ẹ , vui khi có m ẹ , bu ồ n khi m ẹ g ặ p đi ề u không may. m ẹ là c ả cu ộ c đ ờ i c ủ a con nên con ch ỉ mong m ẹ mãi mãi s ố ng đ ể yêu con, chăm sóc con, an ủ i con, b ả o ban con và đ ể con đư ợ c quan tâm đ ế n m ẹ , yêu thương m ẹ tr ọ n đ ờ i. Tình m ẫ u t ử là tình c ả m thiêng liêng nh ấ t trên đ ờ i này. Tình c ả m ấ y đ ã nuôi d ư ỡ ng bao con ngư ờ i trư ở ng thành, d ạ y d ỗ bao con ngư ờ i khôn l ớ n. Chính m ẹ là ngu ờ i đ ã mang đ ế n cho con th ứ tình c ả m ấ y. Vì v ậ y, con luôn yêu thương m ẹ , mong đư ợ c l ớ n nhanh đ ể ph ụ ng dư ỡ ng m ẹ . Và con mu ố n nói v ớ i m ẹ r ằ ng: “ Con dù l ớ n v ẫ n là con m ẹ Đi su ố t đ ờ i lòng m ẹ v ẫ n theo con. ”Trong cu ộ c đ ờ i này, có ai l ạ i không đư ợ c l ớ n lên trong vòng tay c ủ a m ẹ , đư ợ c nghe ti ế ng ru h ờ i ầ u ơ ng ọ t ngào, có ai l ạ i không dư ợ c chìm vào gi ấ c mơ trong gió mát tay m ẹ qu ạ t m ỗ i trưa hè oi ả . Và trong cu ộ c đ ờ i n ày, có ai yêu con b ằ ng m ẹ , có ai su ố t đ ờ i vì con gi ố ng m ẹ , có ai săn sàng s ẻ chia ng ọ t bùi cùng con như m ẹ . V ớ i tôi c ũng v ậ y, m ẹ là ngư ờ i quan tâm đ ế n tôi nh ấ t và c ũng l à ngư ờ i mà tôi yêu thương và mang ơn nh ấ t trên đ ờ i này. Tôi v ẫ n thư ờ ng ngh ĩ r ằ ng m ẹ tô i không đ ẹ p. Không đ ẹ p vì không có cái n ư ớ c da tr ắ ng, khuôn m ặ t tròn phúc h ậ u hay đôi m ắ t long lanh... mà m ẹ ch ỉ có khuôn m ặ t g ầ y gò, rám n ắ ng, v ấ ng trán cao, nh ữ ng n ế p nhăn c ủ a cái tu ổ i 40,c ủ a bao âu lo trong đ ờ i in h ằ n trên khóe m ắ t. Nhưng b ố tôi b ả o m ẹ đ ẹ p hơn nh ữ ng ph ụ nư khác ở cái v ẻ đ ẹ p trí tu ệ . Đúng v ậ y, m ẹ tôi thông minh, nhanh nh ẹ n, tháo vát l ắ m. Trên cương v ị c ủ a 1 ngư ờ i lãnh đ ạ o, ai c ũng nghĩ m ẹ là ngư ờ i l ạ nh lùng, nghiêm kh ắ c. có nh ữ ng lúc tôi c ũng nghĩ v ậ y. nhưng khi ng ồ i bên m ẹ , bàn tay m ẹ âu y ế m vu ố t tóc tôi, m ọ i ý ngh ĩ đó tan bi ế n h ế t. Tôi có c ả giác lâng lâng, xao xuy ế n khó t ả , c ả m giác như chưa bao gi ờ tôi đư ợ c nh ậ n nhi ề u yêu thương đ ế n th ế . Dư ờ ng như 1 d òng yêu th ương m ãnh li ệ t qua bàn tay m ẹ truy ề n vào sâu trái tim tôi, qua ánh m ắ t, đôi mô i trìu m ế n, qua n ụ cư ờ i ng ọ t ngào, ... qua t ấ t c ả nh ữ ng gì c ủ a m ẹ . tình yêu ấ y ch ỉ khi ngư ờ i ta g ầ n bên m ẹ lâu r ồ i mói c ả m th ấ y đu ợ c thôi. T ừ nh ỏ đ ế n l ớ n, tôi đón nh ậ n tình yêu vô h ạ n c ủ a m ẹ như 1 ân hu ệ , 1 đi ề u đương nhiên. Trong con m ắ t 1 đ ứ a tr ẻ , m ẹ sinh ra là đ ể chăm sóc con. Chưa bao gi ờ tôi tư đ ặ t câu h ỏ i: T ạ i sao m ẹ ch ấ p nh ậ n hy sinh vô đi ề u ki ệ n vì con? . M ẹ t ố t, r ấ t t ố t v ớ i tôi nhưng có lúc tôi ngh ĩ m ẹ th ậ t quá đáng, th ậ t... ác. Đ ã bao l ầ n, m ẹ m ắ ng tôi, tôi đ ã khóc. Khóc vì u ấ t ứ c, cay đ ắ ng ch ứ đâu khó c vì h ố i h ậ n. R ồ i cho đ ế n 1 l ầ n... Tôi đi h ọ c v ề , th ấ y m ẹ đang đ ọ c tr ộ m nh ậ t ký c ủ a mình. Tôi t ứ c l ắ m, gi ằ ng ngay cu ố n nh ậ t ký t ừ tay m ẹ và hét to:“ Sao m ẹ quá đáng th ế ! Đây là bí m ậ t c ủ a con, m ẹ không có quy ề n đ ộ ng vào. M ẹ ác l ắ m, con không c ầ n m ẹ n ữ a! ” C ứ tư ở ng, tôi s ẽ ăn 1 cái tát đau đi ế ng. Nhưng không m ẹ ch ỉ l ặ ng ngư ờ i, 2 gò má tái nh ợ t, Khóe m ắ t rưng rưng. Có g ì đó khi ế n tôi không dám nhìn th ẳ ng vào m ắ t m ẹ . Tôi ch ạ y v ộ i vào phòng, khóa c ử a m ặ c cho b ớ c ứ g ọ i mãi ở ngoài. Tôi đ ã khóc, khóc nhi ề u l ắ m, ư ớ t đ ẫ m chi ế c g ố i nh ỏ . Đêm càng v ề khuya, tôi thao th ứ c, tr ằ n tr ọ c. Có cái c ả m giác thi ế u v ắ ng, h ụ t h ẫ ng mà tôi không sao tránh đư ợ c. Tôi đ ã t ự an ủ i mình b ằ ng cách tôi đang sóng trong 1 th ế gi ớ i không có m ẹ , Không ph ả i h ọ c hành, s ẽ r ấ t h ạ nh phúc. Nhưng đó đâ u l ấ p đ ầ y dư ợ c cái kho ả ng tr ố ng trong đ ầ u tôi. Ph ả i chăng tôi th ấ y h ố i h ậ n? Ph ả i chăng tôi đang thèm khát yêu thương? ... Suy ngh ĩ mi ên man làm tôi thi ế p đi d ầ n d ầ n. Trong cơn mơ màng, tôi c ả m th ấ y như có 1 bàn tay ấ m áp, kh ẽ ch ạ m vào tóc tôi, kéo chăn cho t ôi. Đúng r ồ i tôi đang mong ch ờ cái c ả m giác ấ y, c ả m giác ng ọ t ngào đ ầ y yêu thương. Tôi ch ìm đ ắ m trong giây phút d ị u dàng ấ y, c ố nh ắ m nghi ề n m ắ t vì s ợ n ế u m ở m ắ t, c ả m giác đó s ẽ bay m ấ t, xa mãi vào h ư vô và trư ớ c m ắ t ta ch ỉ là 1 kho ả ng không th ự c t ạ i. Sáng hôm sau t ỉ nh d ậ y, tôi c ả m th ấ y căn nhà sao mà u bu ồ n th ế . Có cái g ì đó thi ế u đi. Sáng đó, tôi ph ả i ăn bánh m ỳ , không có cơm tr ắ ng như m ọ i ngày. Tôi đánh b ạ o, h ỏ i b ố xem m ẹ đ ã đi đâu. B ố tôi b ả o m ẹ b ị b ệ nh, ph ả i n ằ m vi ệ n 1 tu ầ n li ề n. C ả m giác bu ồ n t ủ i đ ã bao trùm lên cái kh ố i óc bé nh ỏ c ủ a tôi. M ẹ n ằ m vi ệ n r ồ i ai s ẽ n ấ u c ơm, ai gi ặ t gi ữ , ai tâm s ự v ớ i tôi? Tôi h ố i h ậ n quá, ch ỉ vì nóng gi ậ n quá mà đ ã làm tan v ỡ h ạ nh phúc c ủ a ngôi nhà nh ỏ này. T ạ i tôi mà m ẹ ố m. C ả tu ầ n ấ y, tôi r ấ t bu ồ n. Nhà c ử a thi ế u n ụ cư ờ i c ủ a m ẹ sao mà cô đ ộ c th ế . B ữ a nào tôi c ũng ph ả i ăn cơm ngoài, không có m ẹ thì l ấ y ai n ấ u nh ữ ng món tôi thích. Ôi sao tôi nh ớ đén th ế nh ữ ng món rau lu ộ c, th ị t h ầ m c ủ a m ẹ quá luôn. Sau 1 tu ầ n, m ẹ v ề nhà, tôi là ngư ờ i ra đón m ẹ đ ầ u tiên. V ừ a th ấ y tôi, m ẹ đ ã ch ạ y đ ế n ôm ch ặ t tôi. M ẹ khóc, nói: “ M ẹ xin l ỗ i con, m ẹ không nên x em bí m ậ t c ủ acon. Con ... con tha th ứ cho m ẹ , nghe con.” Tôi xúc đ ộ ng ngh ẹ n ngào, nư ớ c m ắ t tuôn ư ớ t đ ẫ m. Tôi ch ỉ mu ố n nói: “ M ẹ ơi l ỗ i t ạ i con, t ạ i con hư, t ấ t c ả t ạ i con mà thôi. ” . Nhưng sao nh ữ ng l ờ i ấ y khó nói đ ế n th ế . Tôi đ ã ôm m ẹ , khóc th ậ t nhi ề u. Cha o ôi! Sau cái tu ầ n ấ y tôi m ớ i th ấ y m ẹ quan tr ọ ng đ ế n như ờ ng nào. H ằ ng ngày, m ẹ bù đ ầ u v ớ i công vi ệ c mà sao m ẹ như có phép th ầ n. Sáng s ớ m, khi còn t ố i tr ờ i, m ẹ đ ã lo c ơm nư ớ c cho b ố con. R ồ i t ố i v ề , m ẹ l ạ i n ấ u bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Nh ữ ng món ăn ấ y nào ph ả i cao sang gì đâu. Ch ỉ là b ữ a cơm b ình dân thôi nh ưng ch ứ a chan cái ni ề m yêu tương vô h ạ n c ủ a m ẹ . B ố con tôi như nh ữ ng chú chim non đón nh ậ n t ừ ng gi ọ t yêu thương ng ọ t ngào t ừ m ẹ . Nh ữ ng b ữ a nào không có m ẹ , b ố con tôi hò nhau làm vi ệ c toáng c ả lên. M ẹ còn gi ặ t gi ũ, quét t ư ớ c nhà c ử a... vi ệ c nào c ũng chăm ch ỉ h ế t. M ẹ đ ã cho tôi t ấ t c ả nhưng tôi chưa báo đáp đư ợ c gì cho m ẹ . K ể c ả nh ữ ng l ờ i yêu thương tôi c ũng ch ưa nói bao gi ờ . Đ ã bao l ầ n tôi tr ằ n tr ọ c, l ấ y h ế t can đ ả m đ ẻ nói v ớ i m ẹ nhưng r ồ i l ạ i thôi, ch ỉ mu ố n nói r ằ ng: M ẹ ơi, bây gi ờ con l ớ n r ồ i, con m ớ i th ấ y yêu m ẹ , c ầ n m ẹ bi ế t bao. Con đ ã bi ế t yêu thương, nghe l ờ i m ẹ . Khi con m ắ c l ỗ i, m ẹ nghiêm kh ắ c nh ắ c nh ở , con không còn gi ậ n d ỗ i n ữ a, con ch ỉ cúi đàu nh ậ n l ỗ i và h ứ a s ẽ không bao gi ờ ph ạ m ph ả i n ữ a. Khi con vui hay bu ồ n, con đ ề u nói v ớ i m ẹ đ ể đư ợ c m ẹ v ỗ v ề chia s ẻ b ằ ng bàn tay âu y ế m, đôi m ắ t d ị u dàng. M ẹ không ch ỉ là m ẹ c ủ a con mà là b ạ n, là ch ị ... là t ấ t c ả c ủ a con. Con l ớ n lên r ồ i m ớ i th ấ y mình th ậ t h ạ nh phúc khi có m ẹ ở bên đ ể u ố n n ắ n, nh ắ c nh ở . Có m ẹ gi ặ t gi ũ qu ầ n áo, lau d ọ n nhà c ử a, n ấ u ăn cho gia đ ình. M ẹ ơi, m ẹ hy sinh cho con nhi ề u đ ế n th ế mà chưa bao gi ờ m ẹ đ òi con tr ả công. m ẹ là ngư ờ i m ẹ tuy ệ t v ờ i nh ấ t, cao c ả nh ấ t, v ĩ đ ạ i nh ấ t. Đi su ố t đ ờ i này có ai b ằ ng m ẹ đâu. Có ai s ẵ n sàng che ch ở cho con b ấ t c ứ lúc nào. Ôi m ẹ yêu c ủ a con! Giá như con đ ủ can đ ả m đ ẻ nói lên ba ti ế ng: “ Con yêu m ẹ ! ” thôi c ũng đ ư ợ c. Nhưng con đâu d ũng c ả m, con ch ỉ đi ệ u đà ủ y m ỵ ch ứ đâu đư ợ c nghiêm kh ắ c như m ẹ . Con vi ế t nh ữ ng l ờ i này, dòng này mong m ẹ hi ể u lòng con h ơn. M ẹ đ ừ n g ngh ĩ có khi con ch ố ng đ ố i l ạ i m ẹ là vì con không thích m ẹ . Con mãi yêu m ẹ , vui khi có m ẹ , bu ồ n khi m ẹ g ặ p đi ề u không may. m ẹ là c ả cu ộ c đ ờ i c ủ a con nên con ch ỉ mong m ẹ mãi mãi s ố ng đ ể yêu con, chăm sóc con, an ủ i con, b ả o ban con và đ ể con đư ợ c quan tâm đ ế n m ẹ , yêu thương m ẹ tr ọ n đ ờ i. Tình m ẫ u t ử là tình c ả m thiêng liêng nh ấ t trên đ ờ i này. Tình c ả m ấ y đ ã nuôi d ư ỡ ng bao con ngư ờ i trư ở ng thành, d ạ y d ỗ bao con ngư ờ i khôn l ớ n. Chính m ẹ là ngu ờ i đ ã mang đ ế n cho con th ứ tình c ả m ấ y. Vì v ậ y, con luôn yêu thương m ẹ , mong đư ợ c l ớ n nhanh đ ể ph ụ ng dư ỡ ng m ẹ . Và con mu ố n nói v ớ i m ẹ r ằ ng: “ Con dù l ớ n v ẫ n là con m ẹ Đi su ố t đ ờ i lòng m ẹ v ẫ n theo con. ”
25 tháng 8 2016

Đêm nay con ngủ giấc trònMẹ là ngọn gió của con suốt đời.”Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ. Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40,của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nư khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của 1 người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như 1 dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như 1 ân huệ, 1 điều đương nhiên. Trong con mắt 1 đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến 1 lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn 1 cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, 2 gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bớ cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sóng trong 1 thế giới không có mẹ, Không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? … Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có 1 bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là 1 khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện 1 tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giữ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn. Sau 1 tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật củacon. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm đẻ nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đàu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình. Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm đẻ nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là nguời đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹĐi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. 
Bạn lấy bài này tham khảo nha
23 tháng 9 2021

“Cổng trường mở ra” cho thấy tấm lòng yêu thương của người mẹ dành cho đứa con và khẳng định vai trò to lớn của nhà trường. Vào đêm trước ngày khai trường, con cảm thấy háo hức nhưng không có mối bận tâm nào khác ngoài việc ngày mai thức dậy cho kịp giờ. Ngược lại, mẹ lại không tập trung làm được một việc gì cả. Mẹ dặn mình phải đi ngủ sớm nhưng lại trằn trọc không ngủ được. Bỗng nhiên, người mẹ nhớ lại ngày đầu tiên con đi học hồi ba tuổi đã biết thế nào là trường, lớp, thầy, bạn. Cả ngôi trường mới cũng đã quen với thầy cô và bạn bè mới. Từ đó, mẹ nhận ra không phải vì lo lắng cho con đến nỗi không ngủ được. Mà chính vì những kỉ niệm đang ùa về. Và rồi mẹ tin tưởng rằng con đã lớn và sự chuẩn bị chu đáo của con trước ngày khai trường. Có thể thấy mẹ luôn yêu thương và dành cho con sự quan tâm, tin tưởng. Sự kiện ngày khai trường đầu tiên khi con vào lớp Một đã gợi lại trong mẹ kỉ niệm về thời thơ ấu của người mẹ. Ngày đầu tiên khai trường với những hồi hộp và rạo rực. Sau đó, người mẹ nhớ đến ngày khai trường ở Nhật. Ngày khai trường là một ngày lễ trọng đại của toàn xã hội. Cuối cùng, người mẹ đưa ra lời nhắn nhủ: “Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”. Tác phẩm đã cho thấy tình yêu thương của người mẹ đối với con.

23 tháng 9 2021

Tham khảo:

“Cổng trường mở ra” kể về những tình cảm của người mẹ trong đêm trước ngày khai trường của con. Nếu đứa con đã chìm vào giấc ngủ say sưa. Thì người mẹ lại không thể ngủ được, cũng không thể tập trung vào công việc gì. Người mẹ đã nhớ về những kỉ niệm ngày khai trường đầu tiên của mình. Mẹ còn nhớ đến ngày khai trường ở nước Nhật - một ngày hội của toàn dân. Mẹ cũng tin tưởng, hy vọng rằng con sẽ mạnh mẽ bước đi trên con đường học tập sau này. Văn bản “Cổng trường mở ra” đem đến những cảm nhận sâu sắc cho người đọc.

7 tháng 8 2016

Trong hai văn bản " Cổng trường mở ra " và " Mẹ tôi " nhà văn đã gợi hình ảnh người mẹ giàu tình cảm dành những điều tốt đẹp ấy cho con mình. Hình ảnh người mẹ đưa con tới trường, chăm sóc con dặn dò con trước khi tới lớp của bài " Công trường mở ra " như người mẹ đang tưởng nhớ lại những ngày đầu tiên của chính mình. Nhưng còn hơn sự hồi hộp, lo lắng của những ngày khai giảng mà mẹ từng trải qua. Đến lúc con mình phải bắt đầu trên con đường của mình. Những kí ức ấy từ đâu ạt dào về bên mẹ.

Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, người mẹ có vai trò lớn lao và tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất, nhưng không phải khi nào ta cũng ý thức được điều đó. Bài văn Mẹ tôi của nhà văn Ét-môn-đô đờ A-mi-xi trích trong cuốn sách Những tấm lòng cao cả được viết dưới hình thức một bức thư là một bài học sâu sắc và cảm động về đạo làm con. 

Tác giả không thuật lại cụ thể việc En-ri-cô đã thiếu lễ độ với mẹ ra sao, nhưng chắc là cậu bé đã xúc phạm đến mẹ nên người bố mới viết thư để cảnh cáo và dạy bảo con trai mình.Trước hết, người bố tỏ thái độ buồn bực vì cảm thấy sự hỗn láo của con như một nhát dao đâm vào tim và tức giận vì đứa con trong phút chốc đã quên công lao sinh thành dưỡng dục của người mẹ kính yêu.Thật hạnh phúc cho những đứa con được ấp ủ, khôn lớn trong vòng tay nâng niu của mẹ. Mẹ là người che chở, đùm bọc, là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của các con trong mọi thành công hay thất bại trên đường đời. Nếu đứa con nào đó vô tình hay cố ý chà đạp lên tình mẫu tử thì không xứng đáng làm người và chắc chắn sẽ phải ân hận suốt đời. tác giả gợi lên hình ảnh của người với tấm lòng bao la rộng lớn như biển cả không gì sánh bằng.  

 

7 tháng 8 2016

Lấy bài này tham khảo bạn nhé!!

Đây là một bài bút kí ghi lại tâm trạng của một người mẹ trong đêm trước ngày chuẩn bị khai giảng của con vào lớp một cùng với vai trò to lớn của nhà trường, nền giáo đục đối với mỗi chúng ta. Không có sự việc, không có cốt truyện theo một chuỗi nhất định nhưng bài văn này đã khá thu hút người đọc bởi mỗi câu văn dạt dào tình cảm với biết bao niềm tâm sự, hồi tưởng kỉ niệm của người mẹ thương yêu con bằng tấm lòng cao cả. Bài văn này đã đưa mỗi chúng ta đến với những rạo rực tinh thần, bâng khuâng khó tả của kí ức tuổi thơ. 
Đi sâu vào trong bài ta có thể cảm nhận được từng cảm xúc, câu từ mượt mà với hai luồng tâm trạng trái ngược. Hình ảnh của người con được miêu tả thật ngây thơ, đáng yêu. Gương mặt thanh thoát của con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thỉnh thoảng chúm lại như đang mút kẹo. 
Mai đã là ngày khai trường, một ngày trọng đại của tuổi thơ cũng như một kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời, vẫn tâm trạng như trước một chuyến đi xa, người con chỉ háo hức, lo mỗi việc sáng mai sao dậy cho kịp giờ rồi lại chìm vào trong giấc ngủ dễ dàng như ăn một cái kẹo. Tâm trạng ưu tư đó chính là tâm hồn ngây thơ của người con. Tâm trạng ấy phải chăng một phần cũng do tình thương yêu, sự dạy dỗ, chăm sóc của người mẹ. 
Trong khi người con đang mơ những giấc mơ đẹp thì người mẹ lại trằn trọc, suy nghĩ. Tâm trạng của mẹ như đang ở ngày đầu tiên khai trường của chính mình. Như ngày thường sau khi con đi ngủ, mẹ dọn dẹp nhà cửa, lượm lặt những đồ chơi mà con bày, dàn trận và làm vài việc riêng của mình. Nhưng hôm nay đã làm xong mọi việc mà mẹ vẫn chưa ngủ. Và thực sự mẹ không lo lắng đến mức không ngủ được. 
Bao nhiêu kí ức của tuổi thơ tràn về, thôi thúc trong mẹ. Mẹ liên tưởng cảm xúc của con với mình cách đây đã mấy chục năm. Mẹ hồi tưởng lại cái ngày mà bà ngoại cùng mẹ tiến tới ngôi trường với nỗi chơi vơi và sự hốt hoảng khi cánh cổng đóng lại. Bà đã dẫn mẹ qua cánh cổng của thế giới kì diệu, cánh cổng mang đậm nét tuổi thơ. Mẹ đã phần nào chập chững bước qua cánh cổng ấy một mình với với ý nghĩ tự lập và tâm trạng vui buồn đan xen. Mẹ cũng tin tưởng, hi vọng rằng con sẽ mạnh mẽ bước đi trên con đường học tập trước mắt và con đuờng đời đầy chông gai của chính con sau này. Những âm thanh cứ văng vẳng bên tai mẹ thật ngọt ngào thân thương: “Hằng năm cứ vào cuối thu, mẹ tôi lại âu yếm dẫn tôi trên con đường dài và hẹp”. 
Mẹ đã trải qua biết bao ngày khai giảng nhưng ngày khai giảng ngày mai là ngày khiến mẹ bận tâm nhất, bận tâm hơn cả ngày khai giảng đầu tiên của mình. Vì đó là cái ngày mà con bắt đầu phải làm quen, bắt đầu phải tiếp xúc với thế giới lạ lẫm, học cách ứng xử với thầy cô, bạn bè. Cái hay của bài văn là bộc lộ cảm xúc qua kí ức, hồi tưởng. Bên cạnh những từ ghép đằng lập thể hiện tâm trạng nhân vật, nhà văn còn dùng những từ ghép chính phụ để miêu tả sự vật và con người khá rõ nét. Những biện pháp nghệ thuật tu từ còn làm tăng sức gợi hình, gợi cảm để khiến cho người đọc như đang lạc vào thế giới của mẹ. 
Tất cả những cảm xúc đó mới chỉ là một phần trong ý nghĩa của văn bản. Vai trò to lớn của nhà trường, nền giáo dục đối với mỗi cá nhân là điều rất cần thiết. Trong bài, người mẹ đã cố gửi gắm, tạo cho con những cảm giác thoải mái khi bước vào cánh cổng trường học. Mẹ đã lo cho con đầy đủ hành trang trước ngày khai trường: từ cặp sách, đến quần áo, bút vở. Sau những hồi tưởng và mong ước, người mẹ ấy đã liên tưởng tới một nền văn minh của nước Nhật: “Mẹ nghe nói ở Nhật, ngày khai trường là ngày lễ của toàn xã hội. Tất cả mọi người đều nghỉ làm và đưa con tới trường học, không có ưu tiên nào lớn hơn nền giáo dục. Mỗi sai lầm trong giáo dục đều ảnh hưởng, làm chệch đi hàng dặm cả thế hệ sau này”. 
Toàn bộ bài văn là tiếng nói nội tâm của người mẹ. Mẹ không trực tiếp nói với con hay với ai, mà mẹ nói với chính mẹ, nói với kí ức, tâm hồn tuổi thơ và cả cảm nhận của mẹ. Đêm nay mẹ không ngủ được, mẹ ngắm nhìn con với những ưu tư, ôn lại những kỉ niệm đẹp đẽ. Cách viết này làm nổi bật được tâm trạng, ý nghĩ, tình cảm của nhân vật. Đó cũng như lời tâm sự nhỏ nhẹ của tác giả đối với bạn đọc một cách tinh tế, thấm thía, lay động, truyền cảm mạnh mẽ tới tư tưởng, suy nghĩ, lập trường của họ. 
Nói chung thông điệp của tác giả gửi tới mọi người là vai trò của trường học thông qua những kí ức, tâm sự của người mẹ. Mẹ đã được trải qua những năm tháng chập chững của ngày khai trường và cũng đặt niềm hi vọng của mình vào đứa con thơ. Thế giới kì diệu của người mẹ chính là định hướng cho con một con đường đúng đắn, đó chính là con đường học tập. Con đường này là mơ ước của mẹ cũng là mơ ước của biết bao nhiêu người đặt lên con cái mình. Học tập là nghĩa vụ cao cả của tuổi trẻ đối với gia đình, Tổ quốc, chính vì vậy mà chúng ta cần phải hiểu rằng “Bước qua cánh cổng trường học là một thế giới kì diệu sẽ mở ra. Thế giới ấy chính là chân trời của văn hoá, khoa học”.

1 tháng 10 2019

mk chi bt bai ME TOI thoi nen mk tra loi 1 bai thoi nhe !!!!

nguoi me trong bai MT la mot nguoi me mang pham chat cao dep va cho

dua het suc vung chac ve tinh than va vat chat .Nguoi me do san sang hi

sinh mang song de che cho cho con , danh tat ca tinh y/t cua minh cho con ....

24 tháng 3 2021

Trong hai văn bản " cổng trường mở ra " và " mẹ tôi " nhà văn đã gợi hình ảnh người mẹ giàu tình cảm, dành những điều tốt đẹp ấy cho con mình . Hình ảnh người mẹ đưa con tới trường , dăn dò con , chăm sóc con trước khi vào lớp trong văn bản " cổng trường mở ra " như người mẹ đang tưởng nhớ lại ngày đầu đi học của chính mình . Nhưng còn hơn sự hồi hộp , lo lắng của ngày khai giảng mà mẹ từng trải qua . Đến lúc con mình phải bước trên con đường của chính mình , những kí ức ấy từ đâu ạt vào bên mẹ.
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta , người mẹ có vai trò lớn lao và tình mẫu tử ( mẹ con )là tình cảm thiêng liêng nhất , nhưng không phải lúc nào ta cũng ý thức được điều đó.Bài " mẹ tôi " của nhà văn Ét - môn - đô đờ A - mi - xi trích trong cuốn sách " Những tấm lòng cao cả " được viết dưới hình thức là một bức thư là một bài học cảm động , sâu sắc về tình nghĩa mẹ con .

 


Tác giả đã không thuật lại hành vi phạm lỗi của En - ri - cô thiếu lễ độ với mẹ ra sao, nhưng chắc En-ri-cô đã xúc phạm đến mẹ nên người bố mới viết một bức thư để cảnh cáo và dạy bảo con trai mình .
Trước hết , người bố tỏ thái độ buồn bực về sự hỗn láo của con mình như một nhát dao đâm vào tim , còn giận dữ vì người con đã quên công lao sinh thành , dưỡng dục của người mẹ kính yêu .Thật hạnh phúc cho những đứa con được nâng niu , khôn trong vòng tay nâng niu của mẹ .Mẹ là người đáng tin , che chở cho mỗi người con . Nếu có ai cố ý vô tình lên tình mẫu tử ( mẹ con ) thì người đó không đáng làm người và chắc chắn sẽ phải ân hận suốt đời . Tác giả đã gợi lên hình ảnh " người mẹ" với những câu văn đầy cảm xúc.

19 tháng 9 2021

Người mẹ trong văn bản Cổng trường mở ra có tâm hồn nhạy cảm, hết lòng thương yêu con, muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho đứa con thân yêu của mình và người mẹ ấy không chỉ rất thương yêu con mà còn hiểu rẩt rõ vai trò của giáo dục có ý nghĩa vô cùng to lớn trong cuộc đời mỗi con người.

 

19 tháng 9 2021

tưởng đứa con mới có tâm hồn nhạy cảm chứ anh