Truyện kinh dị đầu tay của Rina
Thân mến :Xin gửi lời chào đến các TV trên Hoc24h (Em xin mấy CTV cho em up truyện nha )Em xin tự giới thiệu về bản thân mình. Em 2k8. Tuổi đời trẻ nên còn nhiều sai sót, mong anh chị bỏ qua :))Thôi, không vòng vo nữa, em xin được phép bật mode Nguyễn Ngọc Ngạn đây :)))
Người ta nói Thành phố về đêm là lúc tràn đầy sức sống nhất, nhưng đấy chỉ là một số nơi đặc biệt thôi. Ở khu tập thể hay một góc phố nào đó trên Shirima, người ta đã nhốt trẻ em, đóng cửa kín mít rồi. Chỉ vài ba quán ăn khuya mở thôi, bởi vậy khi đi qua đó, người ta có cảm giác ớn lạnh đến rùng mình...
Meitan là giáo viên Tiếng Anh của Học viện Scrina. Cô mới tốt nghiệp Đại học nên chỉ khoảng 23, 24 tuổi thôi. Cô ghét nhất là khi mấy gã đàn ông háo sắc cứ luẩn quẩn bên cô suốt ngày, cũng không thích cho chúng vào trong nhà, cảm giác hôi hám đến khó chịu.
Một buổi xế chiều nọ, khi cả lớp đã hớn hở lũ lượt kéo nhau về nhà, cô vẫn còn lúi húi với chồng giấy kiểm tra của bọn trẻ. Phải rồi, mai là ngày trả bài cho chúng nó ... Gấp lắm...
-C...Cô ơi....
Meitan giật mình ngước lên. Hóa ra đó là Shingabu- nam sinh lớp 2A1 (học sinh năm 2 ). Meitan nghĩ ngợi :''Đã hơn sáu giờ rồi, nó ở đây làm gì chứ ?''Cô cười gượng gạo với anh ta :
-E..Em cần gì nào ?
-C..Chuyện này thì khó nói lắm cô...-Shingabu nói tiếp- Hôm nay bố mẹ em đi công tác xa, nên em ở nhà một mình, nhưng em sợ ma lắm... Hay cô cho em sang ngủ cùng tối nay được không...
Meitan giật sững người ''Thằng quỷ nhỏ này định làm gì mình đây ?''Nhưng không thể lộ ra là mình đang sợ nó, mà càng không thể từ chối lời cầu khẩn đáng thương đó. Meitan đành phải dắt nó về khu chung cư cũ kĩ chật chội của mình, mới là sinh viên ra trường mà, làm gì có tiền mà thuê cái rẻ hơn. Meitan mặt đỏ tía tai, lo lắng cậu sinh viên sẽ trêu chọc mình. Nhưng không hề có điều đó xảy ra, trái lại cậu còn tỏ ra thích thú và khen ngợi kiến trúc căn nhà...
Meitan ngại ngùng chỉ :''Nhà cô không có hai cái giường, nên tối nay em ngủ tạm bằng mền nha .''Cậu ta gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Đêm đó, Meitan cứ trằn trọc mãi mà không ngủ yên, cô chỉ sợ thằng cha đó làm chuyện gì đồi bại với mình (Cho phép mình cười đoạn này :)))
Một canh..
Hai canh..
Ba canh..
Đồng hồ đã điểm số 12 giờ, cậu sinh viên vẫn đang say giấc nồng. Meitan cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào. Cô cảm thấy mệt mỏi vì những chuyện xảy ra vào hôm nay liền lăn raq ngủ lúc nào không hay...
-Cô ơi...Cô !
Meitan giật mình ngồi dậy giụi mắt, cô bực mình nhìn Shingabu :''Thằng loz này muốn gì nữa đây ?"
-E..Em đói quá...Cô đi mua đồ ăn với em được không ạ ?
Meitan nói trong mệt mỏi, hai con mắt lờ đờ, thâm quầng lại :
-Để mai đi, cô đang buồn ngủ lắm, em không để cho cô yên à ?
-Đi cô! Bụng em đang réo lên sùng sục đây này...
Không còn cách nào, cô đành dẫn thằng quỷ nhỏ đi tìm quán ăn khuya nào đó rồi cho nó ăn tạm. Con đường ướt đẫm ánh trăng thanh, xung quanh nhà nhà đều tối om, chỉ có vài quán là đang sáng đèn, trời hiu hiu lạnh, gió vi vu thổi qua làm Meitan ớn lạnh, chó mèo thi nhau sủa thêm phần u ám. Chỉ mỗi Shingabu là thản nhiên đi mà không thèm để ý xung quanh. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên.
-Alô...Khuya rồi mà cô đi đâu vậy? Cô có biết em đang tìm cô khắp xóm không? Tỉnh dậy mà không thấy cô đâu...Em tưởng cô đang trốn em rồi chết giấc ở đâu chứ ?-Shingabu hốt hoảng kể lể.
-Em dậy sớm rồi bắt cô đi mua đồ ăn trong đêm khuya khoắt thế này còn nói ai chứ? -Meitan gắt gỏng trả lời .
Shingabu bỗng nhiên tái xanh mặt, lắp bắp nói không ra hơi :
Cô đang gặp nguy hiểm đó! Chạy ngay đi ! Cô...
Meitan sững mình hiểu ra mọi chuyện. Cô run rẩy quay đầu lại và...
LET ME KILL YOU...
Một tiếng hét vang lên dữ dội. Mùi tanh của máu bay ra xa, quyện với ánh trăng thanh và sương mù....Điện thoại vẫn chưa tắt...
-Cô ơi..Cô còn ở đấy không ?...Cô...trả lời em đi ...
~HẾT~
m tự viết á
hay phết đó thây
vật đó = nhiệt kế
( não hơi ... )