Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Vậy là sau ngày hôm ấy, người bạn thân thiết từ thuở nhỏ của tôi đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Cậu ấy đã mãi mãi ra đi, đi đến một phương trời xa xôi...
Tôi vốn là một cô bé tinh nghịch. Hằng ngày, tôi đều chạy nhảy khắp khu vườn nhỏ sau nhà hoặc chạy đi phá làng phá xóm. Nhưng dù gì đi nữa tôi cũng rất thích khu vườn này. Nơi đây như là khoảng trời của riêng tôi, để tôi tha hồ trèo lên những cây xoài, cây mận,... trong vườn, để tôi thỏa thích chơi đùa cùng những chú cá trong cái hồ nhỏ. Mọi thứ vẫn sẽ mãi bình yên trôi qua như vậy nếu không có một ngày...
Hôm ấy, tôi bỗng trở chứng, không còn vui đùa khắp vườn nữa. Tôi chán chường ngồi vắt vẻo trên cành cây táo, tay cầm một quả táo vừa hái được bỏ vào miệng nhai. Vị ngọt ngọt, thanh thanh của trái táo ấy làm tôi cảm thấy thích thú. Thế là tôi với thêm vài quả nữa mà ăn, vừa ăn vừa cười như một con khỉ - theo như dì tôi nhận xét. Nhưng đời đâu ai biết được chữ ngờ, tôi với hụt một quả, thế là cả cơ thể tôi đã yên vị trên mặt đất. Trước khi ngất đi, tôi đã thoáng thấy được vẻ lo lắng của cha mẹ, cùng gương mặt hối lỗi của một người lạ hoắc. Một mùi tanh nồng ập vào mũi tôi, chưa nhận ra được đó là máu, tôi đã ngất đi...
Sau cái ngày ấy, tôi bỗng trở nên trầm tính hơn rất nhiều. Cả ngày chỉ ở trong khu vườn ấy mà không ra ngoài chơi đùa như trước kia dù ba mẹ đã khuyên răng, bạn bè la hét ầm trời. Cuộc sống của tôi chỉ còn có khu vườn nhỏ này mà thôi.
Hằng năm, cứ đến mùa quả chín, ba mẹ đều hái hết quả đem đi bán. Tôi tiếc lắm chứ, biết bao quả ngọt vậy mà. Nhưng cũng chẳng làm gì được, đành bấm bụng nhìn những quả táo ngon lành đó được đem đi tiêu dùng thôi. Nhưng chuyện tôi tức nhất là khi hết quả rồi, ba mẹ lại đốn hết cành to, gai góc rườm rà cua cây đi. Dòng nhựa chảy ra như dòng máu hòa lẫn với nước mắt của cây. Tôi nhìn mà xót lắm, nhưng ba mẹ lại bảo đó là việc tốt cho cây, giúp cây phát triển nhiều hơn nên tôi cũng cắn răng chấp nhận việc chỗ ngồi của mình bị đốn mất.
Năm nào cũng vậy riết thành quen. Tôi từ một con nhóc loi choi chập chững bước vào lớp Một mà giờ đây đã thành cô học sinh lớp Sáu. Tuổi thơ của tôi đã gắn liền với cây táo năm nào. Giờ nó cũng cao lớn lắm rồi, cành lá xum xuê, quả ngon, ngọt cực kì. Nó đã đem lại nguồn thu nhập kha khá cho gia đình tôi.
Một ngày, tôi bước từng bước trên con đường quen thuộc dẫn về nhà mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Sắp có chuyện gì không hay xảy đến với tôi, linh cảm mách bảo tôi điều đó. Tôi liền phóng thẳng một mạch về nhà. Cảnh tượng trước mắt làm tôi vô cùng bất ngờ. Chuyện gì vậy? Làm ơn nói rằng đấy chỉ là một giấc mơ đi! Tôi tự véo má mình một cái và cảm nhận được cơn đau truyền đến. Vậy đây là thật! Ba tôi đang dùng xe múc cây táo lên dưới sự chỉ dẫn của mẹ. Tôi chạy đến thì bị các bác hàng xóm giữ lại với lý do đến đó rất nguy hiểm. Bất lực nhìn cây bị xúc lên, tôi thấy tim mình đau như bị ai đó rạch những đường dao lên...
Tối hôm đó, tôi đã cãi vã một trận lớn với ba mẹ để rồi bị nhốt trong phòng suốt ba ngày. Ba mẹ tôi bảo rằng cây đã không cho hoa, kết trái nữa thì giữ làm gì? Họ còn bảo nếu còn để cây ở đó nữa thì rất nguy hiểm vì tôi đã từng té từ trên cành cây xuống dẫn đến việc trở nên trầm lặng như bây giờ. Họ đã đưa cây đến xưởng gỗ. Cây đã được đưa vào đó, sản xuất ra những bộ bàn ghế. Dòng máu chảy trong cây đã không còn nữa, nó đã ngừng lại rồi...
Tuổi thơ của tôi chỉ có cây táo và khu rừng bầu bạn. Nhà tôi vốn khá giả vì ba mẹ tôi đều làm trong cơ quan nhà nước với mức lương cao ngất ngưởng. Chính điều đó làm họ bận rộn với công việc và quên đi mình còn một đứa con là tôi. Bạn bè thì chơi với tôi chỉ vì tiền, tôi nhận ra điều đó khi đến lớp mà quên đem theo tiền. Bọn nó không đếm xỉa đến tôi, coi tôi như không khí! May là tôi còn có cây tóa cùng khu rừng, để rồi giờ đây không được nhắc đến nó nữa...
Cây táo đã chịu biết bao đớn đau, tủi nhục để đưa ra những quả táo ngon, ngọt ấy. Cứ qua màu quả ngọt, nó lại bị những lưỡi cưa, lưỡi rìu đốn hết cành to, gai góc rườm rà để màu sau lại đâm hoa kết quả tốt tươi. Nó đã chịu đựng suốt thời gian dài, hi sinh rất nhiều để rồi khi không còn giá trị về mặt kinh tế, nó lại bị con người vứt bỏ không thương tiếc. Nó đã ra đi, để lại cô bé cô đơn với khu vườn nhỏ năm xưa...
tớ thấy bài bạn lạc đề thì phải, đề bài yêu cầu kể chuyện cây táo sau mỗi lần ra quả phải chịu nỗi đau... chứ. có phải kể chuyện cây táo cho ta những gì đâu
Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé trở lại chỗ cây táo với vẻ mặt buồn rầu, cây táo reo to: – Hãy đến chơi với ta.– Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.
– Ta rất tiếc là không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.
Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên cây và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bã vì cậu bé chẳng quay lại nữa.
Một hôm, cậu bé – giờ đã là một chàng trai – trở lại và cây táo vui lắm:
– Hãy đến chơi với ta.
– Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?
– Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà.
Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm nhưng cậu bé vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người có tuổi – quay lại và cây táo vô cùng vui sướng.
– Hãy đến chơi với ta.
– Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giãn một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?
– Hãy dùng thân cây của ta để đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.
Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi.
Nhiều năm sau, chàng trai quay lại.
– Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Không còn táo.
– Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn.
– Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.
– Cháu đã quá già rồi để mà leo trèo.
– Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta – cây táo nói trong nước mắt.
– Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm đã qua.
– Ôi, thế thì cái gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta.
Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Câu chuyện cây táo cũng là câu chuyện của tất cả chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta. Khi chúng ta còn trẻ, ta thích chơi với cha mẹ. Khi lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần họ giúp đỡ. Bất kể khi nào cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta được hạnh phúc…
Mot mua thu tham thoat troi qua, bay gio la thoi diem bat dau cua mot mua dong lanh gia. Cay Bang luc nay dang dung ma tho dai. Dat Me thay vay hoi: " Con lam sao ma cu tho dai mai the ? Con co dieu gi phien muon chang?". "Me oi, con nhin thay lao Mua Dong va nang Mua Xuan cu cai nhau mai, ma trong do co lien quan dien cac loai dong thuc vat chung con a.", Cay Bang tra loi. Nghe vay, Dat Me cung cam thay buon vi trong bon vi than tuong trung cho bon mua Xuan,Ha, Thu, Dong thi lao gia Mua Dong va nang tien Mua Xuan la hai vi than thuong gay go voi nhau. Ba quyet dinh se giai quyet chuyen nay. Ba goi lao Mua Dong va nang Mua Xuan toi, hoi hai nguoi rang tai sao cu cai nhau mai. Lao Mua Dong noi:"Vang thua Me, Me cung biet ma, mua Dong la mua ma moi nguoi quan quyen ben nhau ben bep lua hong de suoi am, tro truyen vui ve ma nang Mua Xuan lai noi chac chan la moi nguoi se thich mua Xuan hon mua Dong. Bat cong qua phai ko Me?"Nang Mua Xuan tiep loi, ko de cho lao Mua Dong noi het:" Nhung vao mua Dong, tat ca moi sinh vat deu bi chet cong duoi lop tuyet day dac, nhung vao mua Xuan, nhung mam non thi nhau nay no, tran tre suc song, Me ko thay sao?". "Cac con a, mua nao cung co mot ve dep rieng cua minh. Cac con dung nen cai nhau chi vi minh tot hon, hay song that hoa binh de lam tang them ve dep tam hon cho minh, dung de no bi vay ban." Dat Me hien tu tra loi. "Chung con..." nang Mua Xuan va Lao Mua Dong xau ho den noi ko noi duoc gi. "Thoi, tu nay cu song chan hoa voi nhau la duoc, dung cai va nua.". " Vang chung con xin hua a!"
(bai nay hoi dai nen ban rut ngan lai nhe! cam on)
ko co gi, minh hoc Ngu Van gioi lam, co gi thi cu nho minh, minh se giup do
Tham khảo:
Bầu trời lạnh buốt đang dần dần trở nên ấm áp hẳn, không còn giá lạnh như ngày nào mọi người ra đường đã đông hơn, mặt tươi hơn, vui vẻ hơn. Cây cối, hoa lá nở hương thơm ngát. Tất cả mọi vật đều đắm chìm trong niềm vui khi mùa đông đã qua vậy là mùa xuân đã đến.
Vào mùa đông, trời lạnh buốt, các cây cối đều phải chịu đựng cái lạnh giá ấy trong một mùa đông do sự cai quản của lão già mùa đông nên mọi sự vật trên trái đất này đều phải tuân theo lão già mùa đông xấu xí, già nua, cáu kỉnh, chắc là trên đời này ai cũng ghét lão nhỉ, lão mang đến cho ta một cái lạnh không thể tưởng tượng nổi.nhưng không, không ai có thể ghét lão được vì đó không phải do lão mà đó là quy luật của tự nhiên thôi ráng chịu! Mùa đông thì mọi người ai cũng diện cho mình được bộ quần áo đẹp, ấm áp, ở trong nhà cùng với chiếc lò sưởi của nhà mình, chỉ còn một mình cây bàng đứng bơ vơ một mình ngoài đường, cây bàng trơ trụi, gầy guộc, run rẩy, anh ta đang ước nguyện rằng mùa đông sẽ qua đi nhanh để lại mùa đông ấm áp cho mình.anh ta đang cầu cứu đất mẹ hãy cứu sống mình, đất mẹ hiền từ, điềm đạm dịu dàng khuyên bảo cây bàng:
-Cây bàng ơi, con phải tự cứu sống mình đi, mùa đông lạnh lẽo trơ trụi, ta thì lại cạn kiệt nước rồi con ạ! Bây giờ ta đã thành một bà già khô cằn, xấu xí, ta kiệt sức rồi con ạ! Nếu mùa đông không qua mau chắc ta chết mất thôi! Con hãy tự cứu sống mình đi
Cây bàng hoảng hốt nói:
-Xin người đừng nói thế !nếu người chết thì con cũng sẽ chết theo thôi vì không có người con làm sao có thể sống được.
Nói rồi cây bàng dũng cảm chờ đợi mùa xuân đến và dồn chất cho cây, không cầu cứu đất mẹ nữa vì cây bàng biết bây giờ thì đất mẹ cũng giống như mình mà thôi, mình phải tự cứu sống lấy bản thân mình trước đã chứ.
Sau 3 tháng, cuối cùng mùa đông cũng đã qua, lão già mùa đông lại phải nhường lại quyền cai quản cho nàng tiên mùa xuân trẻ trung xinh đẹp dịu dàng kiều diễm nhưng lão vẫn day dứt trong lòng và không muốn dời đi. Vậy là lão đã tạm biệt nơi này rồi. Lão sẽ đi cai trị nơi khác, ở một nơi thật là xa vào một ngày nào đó thì lão sẽ quay lại và tiếp tục cai trị nơi này.
Nàng tiên mùa xuân đem lại một bầu không khí ấm áp tươi vui không như lão già mùa đông đem đến một không gian khô cằn lạnh lẽo. Cuối cùng thì đất mẹ và cây bàng đã khỏe mạnh trở lại và vui vẻ như xưa.nhờ câu nói của đất mẹ mà cây bàng đã có được sự dũng cảm và khỏe mạnh như ngày hôm nay.mọi người ra đường đi lại tấp nập chuẩn bị chào đón một năm mới.
thanks nhưng cô mik kô cho chép văn mẫu nếu chép thì đc ăn trứng ngỗng dó
Trong văn bản Sông nước Cà Mau, dưới ngòi bút tài tình của nhà văn Đoàn Giỏi, cả vùng sông nước Cà Mau hiện lên thật sinh động. Cảnh vật biến hoá, màu sắc biến hoá: màu xanh lá mạ, màu xanh rêu, màu xanh chai lọ,... Những dòng sông, kênh, rạch, rừng đước và cả khu chợ Năm Căn nữa hiện lên vừa hùng vĩ, hoang sơ, vừa dạt dào sức sống, cảnh xa lạ mà vẫn gợi bao yêu mến, nhớ thương. Thiên nhiên Cà Mau bao la, hào phóng; con người Cà Mau mộc mạc, hồn hậu, dễ thương. Đọc những trang văn của Đoàn Giỏi, ta có cảm giác như đang đi giữa sông nước Cà Mau, tận hưởng hương rừng Cà Mau, đến chơi chợ Năm Căn, dừng lại, bước lên những ngôi nhà bè và mua một vài món quà lưu niệm. Cảm giác được chu du giữa cả một miền sông nước như thế mới thú vị biết bao!
Bầu trời lạnh buốt đang dần dần trở nên ấm áp hẳn , không còn giá lạnh như ngày nào.mọi người ra đường đã đông hơn ,mặt tươi hơn,vui vẻ hơn .cây cối ,hoa lá nở hương thơm ngát .tất cả mọi vật đều đắm chìm trong niềm vui khi mùa đông đã qua.vậy là mùa xuân đã đến.
vào mùa đông,trời lạnh buốt ,các cây cối đều phải chịu đựng cái lạnh giá ấy trong một mùa đông.do sự cai quản của lão già mùa đông nên mọi sự vật trên trái đất này đều phải tuân theo.lão già mùa đông xấu xí ,già nua , cáu kỉnh,chắc là trên đời này ai cũng ghét lão nhỉ,lão mang đến cho ta một cái lạnh không thể tưởng tượng nổi.nhưng không ,không ai có thể ghét lão được vì đó không phải do lão mà.đó là quy luật của tự nhiên thôi.ráng chịu!mùa đông thì mọi người ai cũng diện cho mình được bộ quần áo đẹp ,ấm áp ,ở trong nhà cùng với chiếc lò sưởi của nhà mình.chỉ còn một mình cây bàng đứng bơ vơ một mình ngoài đường ,cây bàng trơ trụi ,gầy guộc,run rẩy ,anh ta đang ước nguyện rằng mùa đông sẽ qua đi nhanh để lại mua đông ấm áp cho mình.anh ta đang cầu cứu đất mẹ hãy cứu sống mình ,đất mẹ hiền từ ,điềm đạm dịu dàng khuyên bảo cây bàng :
-Cây bàng ơi,con phải tự cứu sống mình đi,mùa đông lạnh lẽo.trơ trụi,ta thì lại cạn kiệt nước rồi con ạ!bây giờ ta đã thành một bà già khô cằn ,xấu xí .ta kiệt sức rồi con ạ!nếu mùa đông không qua mau chắc ta chết mất thôi!con hãy tự cứu sống mình đi
cây bàng hoảng hốt nói:
-xin người đừng nói thế !nếu người chết thì con cũng sẽ chết theo thôi.vì không có người con làm sao có thể sống được.
nói rồi cây bàng dũng cảm chờ đợi mùa xuân đến và dồn chất cho cây ,không cầu cứu đất mẹ nữa vì cây bàng biết bây giờ thì đất mẹ cũng giống như minh mà thôi ,mình phải tự cứu sống lấy bản thân mình trước đã chứ.
sau 3 tháng ,cuối cùng mùa đông cũng đã qua ,lão già mùa đông lại phải nhường lại quyền cai quản cho nàng tiên mùa xuân trẻ trung xinh đẹp dịu dang kiều diễm.nhưng lão vẫn day đứt trong lòng và không muốn dời đi.vậy là lão đã tạm biệt nơi nay rồi.lão sẽ đi cai trị nơi khác ,ở một nơi thật là xa .vào một ngày nào đó thì lão sẽ quay lại và tiếp tuc cai trị nơi này.
nàng tiên mùa xuân đem lại một bầu không khí ấm áp tươi vui không như lão già mùa đông đem đến một không gian khô cằn lạnh lẽo.cuối cùng thì đất mẹ và cây bàng đã khỏe mạnh trở lại và vui vẻ như xưa.nhờ câu nói của đất mẹ mà cây bàng đã có được sự dũng cảm và khỏe mạnh như ngày hôm nay.mọi người ra đường đi lại tấp nập chuẩn bị chào đón một năm mới.
Dàn ý:
Mở bài: Giới thiệu chung về câu chuyện mình định kể.
+ Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.
+ Ấn tượng chung về câu chuyện đó.
Thân bài: Kể lại diễn biến của câu chuyện:
- Lão già Mùa Đông: già nua, xấu xí, cáu kỉnh, xuất hiện mang theo cái rét như cắt da, cắt thịt. Hoạt động của lão: len lách vào từng đường thôn ngõ xóm, lão leo lên tất cả cây cối trong vườn…Lão đi đến đâu, tàn sát không thương tiếc đến đó, khiến mọi vật đều vô cùng run sợ.
- Hình ảnh Cây Bàng về mùa đông: bị lão già Mùa Đông đến hành hạ, lão bẻ từng chiếc lá khiến cành cây trơ trụi, gầy guộc, run rẩy, cầu cứu Đất Mẹ.
- Đất Mẹ: hiền hậu nhân từ, điềm đạm, dịu dàng động viên Cây Bàng dũng cảm chờ đợi Nàng tiên Mùa Xuân đến và dồn chất cho cây.
- Nàng tiên Mùa Xuân xuất hiện: trẻ trung, tươi đẹp, dịu dàng, mang theo những tia nắng ấm áp xua đi cái lạnh giá của mùa đông. Mọi vật đều vui mừng phấn khởi khi Nàng tiên Mùa Xuân đến. Cây cối như được hồi sinh, trăm hoa khoe sắc….Cây Bàng đâm chồi nảy lộc….Tất cả như được tiếp thêm sức mạnh, tràn trề nhựa sống….
- Cây Bàng cảm ơn Đất Mẹ, cảm ơn Nàng tiên Mùa Xuân…
Kết bài:
- Suy nghĩ về câu chuyện vừa kể.
- Bài học từ câu chuyện ( Cần có nghị lực vươn lên trong cuộc sống. Biết quan tâm giúp đỡ lẫn nhau đặc biệt khi khó khăn hoạn nạn).
Bài làm:
Bầu trời lạnh buốt đang dần dần trở nên ấm áp hẳn , không còn giá lạnh như ngày nào.mọi người ra đường đã đông hơn ,mặt tươi hơn,vui vẻ hơn .cây cối ,hoa lá nở hương thơm ngát .tất cả mọi vật đều đắm chìm trong niềm vui khi mùa đông đã qua.vậy là mùa xuân đã đến.
vào mùa đông,trời lạnh buốt ,các cây cối đều phải chịu đựng cái lạnh giá ấy trong một mùa đông.do sự cai quản của lão già mùa đông nên mọi sự vật trên trái đất này đều phải tuân theo.lão già mùa đông xấu xí ,già nua , cáu kỉnh,chắc là trên đời này ai cũng ghét lão nhỉ,lão mang đến cho ta một cái lạnh không thể tưởng tượng nổi.nhưng không ,không ai có thể ghét lão được vì đó không phải do lão mà.đó là quy luật của tự nhiên thôi.ráng chịu!mùa đông thì mọi người ai cũng diện cho mình được bộ quần áo đẹp ,ấm áp ,ở trong nhà cùng với chiếc lò sưởi của nhà mình.chỉ còn một mình cây bàng đứng bơ vơ một mình ngoài đường ,cây bàng trơ trụi ,gầy guộc,run rẩy ,anh ta đang ước nguyện rằng mùa đông sẽ qua đi nhanh để lại mua đông ấm áp cho mình.anh ta đang cầu cứu đất mẹ hãy cứu sống mình ,đất mẹ hiền từ ,điềm đạm dịu dàng khuyên bảo cây bàng :
-Cây bàng ơi,con phải tự cứu sống mình đi,mùa đông lạnh lẽo.trơ trụi,ta thì lại cạn kiệt nước rồi con ạ!bây giờ ta đã thành một bà già khô cằn ,xấu xí .ta kiệt sức rồi con ạ!nếu mùa đông không qua mau chắc ta chết mất thôi!con hãy tự cứu sống mình đi
cây bàng hoảng hốt nói:
-xin người đừng nói thế !nếu người chết thì con cũng sẽ chết theo thôi.vì không có người con làm sao có thể sống được.
nói rồi cây bàng dũng cảm chờ đợi mùa xuân đến và dồn chất cho cây ,không cầu cứu đất mẹ nữa vì cây bàng biết bây giờ thì đất mẹ cũng giống như minh mà thôi ,mình phải tự cứu sống lấy bản thân mình trước đã chứ.
sau 3 tháng ,cuối cùng mùa đông cũng đã qua ,lão già mùa đông lại phải nhường lại quyền cai quản cho nàng tiên mùa xuân trẻ trung xinh đẹp dịu dang kiều diễm.nhưng lão vẫn day đứt trong lòng và không muốn dời đi.vậy là lão đã tạm biệt nơi nay rồi.lão sẽ đi cai trị nơi khác ,ở một nơi thật là xa .vào một ngày nào đó thì lão sẽ quay lại và tiếp tuc cai trị nơi này.
nàng tiên mùa xuân đem lại một bầu không khí ấm áp tươi vui không như lão già mùa đông đem đến một không gian khô cằn lạnh lẽo.cuối cùng thì đất mẹ và cây bàng đã khỏe mạnh trở lại và vui vẻ như xưa.nhờ câu nói của đất mẹ mà cây bàng đã có được sự dũng cảm và khỏe mạnh như ngày hôm nay.mọi người ra đường đi lại tấp nập chuẩn bị chào đón một năm mới.