K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

_Kkk, đc , sợ lắm :))

29 tháng 9 2019

wow, thật là 1 câu chuyện đáng sợ !

NHỮNG TRÒ CHƠI KINH DỊ KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI YẾU TIM( mấy hôm nay mình chưa thấy truyện kinh dị nào hay nên chưa đăng đc, khi nào có sẽ đăng cho mọi người, thôi cứ chơi trò chơi trước rồi đọc truyện sau nha!) 1. Ba vị vuaTrong trò chơi này, bạn sẽ cần tới sự giúp đỡ của một người khác. Vào 11 giờ đêm, hãy chọn một căn phòng trống và đặt một chiếc ghế quay về hướng Bắc ở giữa...
Đọc tiếp

NHỮNG TRÒ CHƠI KINH DỊ KHÔNG DÀNH CHO NGƯỜI YẾU TIM( mấy hôm nay mình chưa thấy truyện kinh dị nào hay nên chưa đăng đc, khi nào có sẽ đăng cho mọi người, thôi cứ chơi trò chơi trước rồi đọc truyện sau nha!)

1. Ba vị vua

Trong trò chơi này, bạn sẽ cần tới sự giúp đỡ của một người khác. Vào 11 giờ đêm, hãy chọn một căn phòng trống và đặt một chiếc ghế quay về hướng Bắc ở giữa phòng, chiếc ghế này sẽ tượng trưng cho ngai vàng của bạn. Đặt 2 chiếc ghế khác ở hai bên, quay về hướng ngai vàng. Trên 2 chiếc ghế này, hãy đặt một tấm gương để khi bạn ngồi ở giữa vẫn có thể nhìn được hình ảnh phản chiếu trong gương bằng khóe mắt. Đặt một chậu nước và một cái cốc ở trước ghế chính giữa, một chiếc quạt ở sau ghế và bật ở mức nhỏ nhất. Bây giờ bạn sẽ phải đi ngủ, sang phòng khác và đặt báo thức 3 giờ 30 sáng.

Khi thức dậy, hãy đến ngồi ở chiếc ghế chính giữa, nhưng không được nhìn vào gương. Bạn có thể hỏi bất cứ điều gì mình muốn và sẽ có giọng nói thì thầm đáp lại. Hãy ngồi yên ở ghế cho đến 4 giờ 30 phút sáng và nhờ một người khác chấm dứt trò chơi bằng cách vào phòng gọi mình, hoặc có thể tự lấy xô nước đổ lên người.

2. Trò chơi xương khô

Từ trước đến nay, trốn tìm luôn là một trong những trò chơi nguy hiểm nhất vì nếu đi sai hướng, chúng ta có thể thu hút ma quỷ tham gia cùng. Đây cũng là một trong những trò chơi trốn tìm với quỷ dữ, nếu chiến thắng chúng ta sẽ có phần thưởng, còn nếu thua thì hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp.

Vào 12 giờ đêm, hãy vào nhà tắm và nhìn hình phản chiếu của mình trên gương, nghĩ đến phần thưởng mình muốn nếu chiến thắng trò chơi này. Hãy đốt một que diêm và để nó cháy trong khoảng 15 giây hoặc hơn, nằm xuống sàn nhà và nói: "Tôi biết bạn tồn tại và tôi mời bạn vào trong căn nhà này. Hãy đến đây."

Bây giờ, hãy đến căn phòng lớn nhất trong nhà bạn và chờ đợi. Nếu như bạn nghe thấy tiếng rên rỉ thì có nghĩa con quỷ đã đến và trò chơi bắt đầu. Hãy tìm chỗ trốn an toàn nhất của mình vì lúc này con quỷ đó đang đi tìm, bạn nhớ ở đó cho đến 3 giờ sáng. Lúc này, trò chơi đã kết thúc, trở lại căn phòng lớn nhất trong nhà và nói: "Cảm ơn vì đã chơi với tôi, nhưng bây giờ bạn phải đi. Bạn không còn được chào đón ở đây nữa."

Phần thưởng sẽ nằm ở trước cửa nhà bạn vào sáng hôm sau, nhưng trò chơi này vô cùng nguy hiểm vì một khi bạn thua con quỷ, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.

3. Thang máy tới thế giới khác

Để chơi trò chơi này, bạn cần vào một tòa nhà có ít nhất 10 tầng, phải một mình và không bị ai phá đám giữa chừng. Khi đã bước vào, hãy ấn tầng 4 nhưng đừng ra ngoài, nhấn tiếp tầng 2, tầng 6, tầng 10 và tầng 5. Đến tầng 5, bạn sẽ thấy một người phụ nữ đi vào thang máy nhưng không được phép nói chuyện hay nhìn cô ta. Nhấn tầng 1, và thang máy sẽ bắt đầu đi lên tầng 10 để đưa bạn tới chiều không gian khác. Nếu muốn quay về, hãy vào lại thang máy và bấm các tầng theo thứ tự ngược lại. Ngoài ra nếu như khi bạn bấm tầng 1 nhưng thang máy không lên tầng 10, hãy tìm mọi cách để thoát khỏi thang, rời khỏi tòa nhà và không được quay đầu lại.

Một người chơi trên reddit đã chia sẻ những mô tả khá khác với truyền thuyết về trò chơi này. Người bước vào thang máy cùng anh là một người đàn ông lạ mặt, trông rất bình thường và tìm cách bắt chuyện với anh. Nhưng khi ông ta bước ra khỏi thang máy và anh lỡ miệng đáp lại thì ngay lập tức, người đàn ông quay lại và lao về phía thang máy để tìm cách vào trong.

4. Trò chơi tủ quần áo

Với trò chơi này, bạn phải bước vào một tù quần áo tối cùng hộp diêm và nói "Hãy cho tôi nhìn thấy ánh sáng hoặc bỏ mặc tôi trong bóng tối vĩnh cửu." Nếu như nghe thấy tiếng thì thầm hay bất kỳ âm thanh gì, hãy ngay lập tức đốt cháy que diêm, không được phép quay lại nhìn xung quanh mà phải bước ra khỏi tủ quần áo ngay lập tức cùng cây diêm đang cháy. Nếu bạn làm không đủ nhanh hoặc quay lại đằng sau nhìn, có vẻ như sẽ có thứ gì đó kéo bạn vào bóng tối.

Nếu thành công, từ nay trở đi bạn chỉ có thể nhìn vào trong tủ khi có ánh sáng vì tủ quần áo của bạn đã bị ám.

5. Charlie Charlie

Charlie Charlie là một trong bộ ba những trò chơi ma quỷ nổi tiếng nhất, bên cạnh Bloody Mary và cầu cơ, lý do bởi nỗi khiếp sợ nó mang lại. Trò chơi rất đơn giản, hãy đặt hai cây bút chì chồng lên nhau thành dấu cộng giữa tờ giấy trắng, ở bốn góc giấy viết các chữ "Có", "Không" thật lớn. Sau đó hãy nói to: "Charlie Charlie, bạn có ở đây không?" Nếu đầu bút chì xoay đến chữ có thì bây giờ bạn có thể hỏi Charlie bất cứ điều gì.

Có rất nhiều người trên thế giới đã thử chơi trò chơi này, và mặc dù có vẻ vô hại, một số vẫn cam đoan rằng hậu quả sau khi chơi vô cùng đáng sợ, chẳng hạn như bị ám bởi hồn ma của Charlie.

~ Riêng trò thứ 5 mình thấy bọn ở lớp chơi nhiều mà bản thân mình cũng đã chơi rất nhiều! Cũng không thấy đáng sợ lắm! mình chia sẻ thôi nha!!~

1
25 tháng 2 2022

Bạn kể tiếp cho mik nghe ik

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc...
Đọc tiếp

Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin:

– K vẫn mê man từ qua đến giờ à?

– Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi

– Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương

– Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất!

– Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao

– Được rồi! cậu không phải lo

– Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao?

– Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ

– Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào

– Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy!

– Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên

– Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!!

Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mình “cứu tôi, đau quá…cứu!” hình như…hình như là ở dưới gầm giường, mình sợ hãi, cả người lạnh toát, cái gì đang ở dưới đó? … giờ có hai lựa chọn, một là quoái xuống nhìn, hai là lao ra khỏi phòng, nhưng cả hai đều không được, làm sao mình có thể giám đặt chân xuống được cơ chứ? 10 phút sau, tiếng kêu vẫn vang lên đều đều, ban đầu rất nhỏ và yếu ớt, về sau lại càng to và gấp gáp, kèm theo tiếng khóc nhẹ, mình quyết định đánh liều, nằm sấp người và từ từ đưa mắt xuống gầm giường, gầm giường mình khuất sáng, khá tối, có một cái hộp giấy để dưới, mình đưa mắt thì bỗng trong bóng tối, một khuôn mặt hiện ra với cái mồm mếu máo và mái tóc xơ lũa xũa, da dẻ nhăn nheo, mình sợ hãi bật người thì đột nhiên lộn mình xuống đất trong tư thế quay người xuống gầm giường, một cánh tay gầy sơ xác thò ra ru rẩy túm lấy áo mình, mình hét lớn sợ hãi trong cơn mệt mình ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì thấy K đang ngồi trên giường bấm điện thoại, mình đang nằm trên giường, ai đã đưa mình lên? K quay lại:

– Cậu đỡ hơn rồi chứ? Cậu mới bị trúng gió nằm vật vã dưới sàn…

– Em…sh*t đau đầu quá? Anh đỡ rồi à K…?

– Ừ…tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng hét của cậu…có chuyện gì vậy?

– Không!…chắc mê sản – mặc dù mình biết việc vừa rồi là thật, nhưng mình không muốn nói ra

– Nghỉ đi! Cậu có vẻ còn mệt, sáng mai rồi hẵng xuất viện! Hà đã kể cho cậu việc sảy ra chưa?

– Rồi! – mình trả lời

– K nhìn mình một lúc rồi nói – Chắc cô ấy vẫn chưa kể cho cậu, khi nào xuất viện tôi sẽ nói, cậu nên nghỉ ngơi đi, trông cậu còn mệt hơn cả tôi! – K nói rồi đặt mình xuống giường – nơi này lạ lắm đúng không?

-………. – Mình không nói gì chỉ im lặng nằm xuống, có vẻ như K hiểu chuyện sảy ra với mình! Từ nhỏ đến giờ mỗi khi đến chỗ ngã ba ngã tư, bệnh viện, nghĩa địa mình lại có cảm lạnh người rất lạ như có một ai đó đang dõi theo……

Chọn Tập Bình luận

1
18 tháng 7 2019

phần trước đâu

Các thám tử đâu rồi !!! Sáng nay, cảnh sát vừa phát hiện ra thi thể một người thợ săn trong căn nhà gỗ nhỏ (chỉ có 1 phòng khách lớn và 1 phòng tắm) trên núi cao hoang vu. Nạn nhân tử vong do nọc độc, chắc là của rắn độc. Tình trạng thi thể thì khá bình thường trong tư thế nằm ngửa người trên sàn nhà. Ngoài ra thì thi thể khá bình thường và không có bất cứ bệnh lí gì. Trong nhà có...
Đọc tiếp

Các thám tử đâu rồi !!!

Sáng nay, cảnh sát vừa phát hiện ra thi thể một người thợ săn trong căn nhà gỗ nhỏ (chỉ có 1 phòng khách lớn và 1 phòng tắm) trên núi cao hoang vu. Nạn nhân tử vong do nọc độc, chắc là của rắn độc. Tình trạng thi thể thì khá bình thường trong tư thế nằm ngửa người trên sàn nhà. Ngoài ra thì thi thể khá bình thường và không có bất cứ bệnh lí gì. Trong nhà có đầy đủ mọi thứ cần thiết cho cuộc sống của một thợ săn già lập dị, đa số làm bằng gỗ. Mọi thứ đều khá sạch, ngăn nắp, vệ sinh kĩ càng. Tìm quanh nhà chỉ có mỗi một chiếc đèn lồng sử dụng dầu của người thợ săn có dính khá nhiều xác ruồi, đặc biệt là lắm muỗi đặt trên bàn. Theo điều tra thì có 2 nghi phạm đáng nghi: Anh Wahur: Tối qua thì tôi bị lạc đường trên núi, vừa miệt lại vừa đói meo. Tình cờ tôi đi ngang qua nhà đang bên trong sáng đèn, tôi tiến lại gần nên tôi đi ngang qua cửa sổ và nhìn vào trong thì không thấy ai cả. Thấy vậy nên tôi đi luôn. May mắn là xuống được núi. May thật đấy!! Cô Mikhi: Tôi là nhân viên kiểm lâm, tôi biết ông lão thợ săn ấy được cỡ 8 năm rồi. Tôi rất buồn khi biết tin này. Đêm ấy, tôi đi ngang qua căn nhà thì thấy sáng rực đèn như thường ngày, tưởng ông ấy chưa ngủ nên quyết định lại tâm sự chuyện đời với ông ấy và cũng để trú bọn muỗi nguy hiểm mà đêm nào cũng bay khắp nơi. Nhưng trong nhà chẳng có ai cả nên tôi chắc ông ấy đang tắm nên tôi xuống núi luôn. Vậy theo các bạn thì ai là thủ phạm? Vì sao?

1
26 tháng 10 2021

anhwahur

Ai đọc truyện ma ko ạk HỒN MA ĐỨA BÉ GÁICâu chuyện mà chị Trâm kể cho tôi nghe cũng không kém phần ly kì và rùng rợn. Chị nói hồi chị còn lên Sài Gòn học đại học, có thuê nhà chung với cả mấy đứa, đó là một căn nhà hai tầng, bếp và phòng khách thì ở dưới tầng một, còn hai buồng ngủ với hai buồng tắm thì ở trên tầng hai. Căn nhà này cũng không to lắm nhưng được cái tiện nghi...
Đọc tiếp

Ai đọc truyện ma ko ạk

HỒN MA ĐỨA BÉ GÁI

Câu chuyện mà chị Trâm kể cho tôi nghe cũng không kém phần ly kì và rùng rợn. Chị nói hồi chị còn lên Sài Gòn học đại học, có thuê nhà chung với cả mấy đứa, đó là một căn nhà hai tầng, bếp và phòng khách thì ở dưới tầng một, còn hai buồng ngủ với hai buồng tắm thì ở trên tầng hai. Căn nhà này cũng không to lắm nhưng được cái tiện nghi và cũng thoải mái, nó nằm gần một chợ lớn ở Sài Gòn. Cuộc sống của những sinh viên lên thành phố học mà đi xa nhà thiệt là khổ, nhưng bù lại được cái tự do. Chị Trâm có kể là hồi đó có thuê nhà cùng với ba chị nữa tên là Chi, Trang, và Ngọc. Hai chị Trang và Ngọc thì ở buồng bên cạnh, còn chị thì ở với chị Chi. Chị Chi có một anh người yêu ở Sài Gòn nên thường xuyên không ngủ lại tại cái nhà đó, nên chị Trâm tự nhiên gần như được ở hẳn một mình một buồng. Cứ tưởng rằng cái cuộc sống sinh viên cứ mãi chôi qua êm đẹp như vậy, cho đến một ngày. Nhớ cái hôm đó, chị Trâm đang phải ngồi ôn thi cho bài kiểm tra môn tiếng Anh, với một trồng sách vở trên bàn, nào là từ điển, nào là vở ghi chép, nào là sách tham khảo. Chị Trâm cứ mãi chìm đắm vào cái biển toàn chữ là chứ đó cho đên khi chi linh cảm được một điều gì đó rất là. Nói là lạ ở đây là vì chị đang tập chung học bài, chợt chị mất hẳn cái dòng suy nghĩ của mình, mà điều này rất hiếm khi sảy ra chỉ trừ khi nào có một cái gì đó tác động thì người bình thường mới mất đi cái dòng suy nghĩ mà trong lúc họ đang tập chung cao độ như vậy. Chị Trâm đặt bút xuống nhìn quanh phòng, không có ai cả, vẫn là cái tiếng ti vi không to lắm phát ra từ buồng bên cạnh của hai chị kia. Chị Trâm uống ngụm nước rồi tiếp tục học, nhưng xem ra không thể nào học nổi nữa. Chị liền vô buồng tắm rửa cái mặt cho tình táo, nhưng khi ngồi lại vào bàn chị vẫn không tài nào học nổi. Trong đầu chị cứ có một cái ý nghĩ rất khó hiểu, như kiểu không thấy an tâm học bài tiếp vậy. Cuối cùng quá chán nản, chị Trâm liền tắt đèn và quyết định sáng mai dậy sớm học tiếp, vì chị tính là đã học từ chiều đến tận giờ rồi, có lẽ đã đến lúc cho cái bộ não nó nguội tí đã, sợ từ nãy giờ học nhiều quá máy nó nóng. Chị vô buồng tắm, rồi tắm rửa sạch sẽ. Sau đó ra sấy tóc và chui vào chăn ấm đệm êm ngủ. Nhưng thật lạ thay, lên giường rồi mà chị không tài nào ngủ được, trong đầu chị cứ suất hiện ba cái ý nghĩ nhảm nhí. Chị trở mình qua lại, cố gắng nghĩ đến một giấc mơ thật đẹp để chìm vào giấc ngủ nhưng xem ra vô vọng. Cứ trằn trọc như vậy mãi đến gần hai giờ sáng chị mới ngủ được. Thức dậy với tinh thần mệt mỏi, đã năm giờ hơn rồi, bẩy giờ vào học. Chị Trâm vô đánh răng rửa mặt, trong đầu chị nghĩ rằng thật là chán khi đêm qua lại mơ đi bắt ma nhưng đi mãi chả bắt được con ma nào. Chị Trâm nấu tô mì gói ăn lẹ rùi chạy qua buồng bên gọi hai bà kia dậy đi học. Chị Trang thấy chị Trâm qua liền dụi mắt và nói:
– Hôm nay hai tụi tui cúp học, bà đi đi, nếu có gì thì về bảo tụi tui. 
Chị Trâm bực mình, nhảy vô kéo chân bà Trang và nói:
– Bà đại lãn nó vừa vừa thôi, zậy đi học lẹ đi.
Nhưng dù có kéo thế nào thì chị Trang vẫn giả vờ ngủ như chết. Chán nản chị Trâm đi học một mình. Buổi chiều hôm đó về nhà, sau cái bài kiểm tra đáng nguyền rủa, chị Trâm quăng cặp vô góc buồng rồi nhảy thẳng lên giường. Chị tính nằm nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đi chợ mua đồ ăn về nấu. Nằm vậy một hồi mà chị Trâm chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, Khi tỉnh giậy chị nhìn giờ đã hơn tám giờ tối. Chị Trâm uể oải bò dậy, chị vòng qua phòng bên kia thì không thấy ai, chắc hai cô bạn đã đi ăn với nhau mà không rủ chị đi cùng, chị Trâm nghĩ thầm trong đầu “bọn này nhớ đấy, về thì chúng mày biết tay với bà”. Chị cầm điện thoại, bấm gọi cho chị Chi thì không ai nhấc máy, chắc lại đang quấn lấy anh người yêu rồi, chị Trâm nghĩ bụng. Để cho qua bữa, chị vòng xuống nhà tính kiếm coi có mỳ gói không thì nấu ăn tạm. Lúc chị đang bước xuống cầu thang, chợt chị để ý ra phía ngoài cửa, thấy có bóng một con bé gái mặc váy trắng cứ đứng đó cúi đầu. Chị Trâm bỏ kính ra dụi mắt rồi đeo lại hỏi lớn:
– Ai zậy?
Con bé đó không trả lời, chỉ đứng đó. Chị Trâm chợt có cái linh tính chẳng lằng. Theo đà chị chạy ngược vội lại lên buồng, vửa mở cửa thì chị hụt chân nghã. Lúc này một bàn tay lạnh tóm lấy chân chị. Chị Trâm quay đầu lại nhìn, thì thấy là con bé lúc nẫy, chị có dằng chân ra thì nó càng túm chặt, rồi nó ngẩng cái đầu lên, cái khuôn mặt trắng bệnh với hai hốc mắt xâu hoắm đó khiến chị rùng mình, chị Trâm vừa cố dằng chân ra vừa hét:
– KHÔNG!!!! Buông tôi ra!

Cái con nhỏ đó chợt nó há cái miệng xâu hoắm đen ngòm phát ra tiếng rên ghê rợn. Chị Trâm càng đạp tợn.
Chị mở mắt ra, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thì thấy bạn mình, Chi đang đứng kéo chân gọi:
– Trâm, làm gì mà la lối om xòm rồi mồ hôi mồ kê nhễ nhại zậy mẹ?
Chỉ là một giấc mơ, chị Trâm đến giờ vẫn còn nghe tim mình đập thình thịch. Chị Trâm đạp mạnh người chị Chi khiến chị ta ngã dập mông xuống đất. Chị Chi nhăn mặt:
– Con quỷ, đá tao đau zậy may?
Chị Trâm ngồi dậy nói dọng bực bội:
– Đáng đời. Ai bảo hù tao mày.
Rồi chị nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ. Chị Trâm thở phào rồi hỏi chị Chi:
– Mà bà ăn cái gì chưa? Sao giờ này mới về?
Chị Chi loay hoay đứng dậy nói:
– Thì giờ tui về rủ bà đi ăn nè, nhanh lên. ảnh đang đợi ở dưới kìa.
Chị Trâm liền vào rửa mặt mũi và đi cùng với chị Chi xuống nhà. Trên đường, chị Chi cứ nằng nặc hỏi chị Trâm coi nằm mơ cái gì mà lại sợ hãi đến thế. Chị Trâm biết con bạn cùng buồng mình nhát ma lắm, nói ra thể vào cũng sợ té đái nên cứ nhất thiết nói là không có gì, chỉ là một cơn ác mộng. Không lâu sau cái giấc mơ đó, có một lần vào buổi tối, chỉ có chị Trâm ở nhà học bài một mình, còn ba người kia đã đi chơi hết. Tuần sau có một bài kiểm tra rất quan trọng, nên chị Trâm quyết tâm học cho bằng được. Đang ngồi học chăm chú, chợt cái cảm giác hôm nào lại hiện về. Chị Trâm lại bị cắt đứt dòng suy nghĩ, không tài nào học nổi. Chị buông bút xuống và quay đầu nhìn quanh, chị tự hỏi không biết tại sao lại có cái cảm giác kì quái này. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ, bỗng cái bóng đèn vàng góc buồng chập trờn lúc sáng lúc tối. Chị Trâm giật bắn mình, và bắt đầu nổi da gà, một cái cảm giác không an toàn bắt đầu hiện về. Bỗng tim chị Trâm đập mạnh thình thịch, rồi thì cái bóng đèn góc phòng nổ đánh “ĐOÀNG”. Chị Trâm giật thót mình, quay lại nhìn. Cái bóng đèn nổ thật rồi, cả căn phòng giờ chìm trong bóng tối. Chỉ còn mỗi cái bóng đèn bàn chiếu rọi cả căn phòng. Chị Trâm bẻ cái bóng đèn bàn hướng về phái cái đèn góc buồng. Chị từ từ tiến lại, thật quái lạ, rõ ràng chị nghe tiếng nổ, vậy mà khi lại gần cái bóng đèn vẫn còn nguyên, chị thử bật lại mấy lần nhưng nó không có sáng. Chị Trâm lấy điện thoại cầm tay, soi vào cái bóng đèn để nhìn kĩ hơn, thật đáng buồn, tóc đèn ở trong đã cháy rồi. Chị gỡ cái bóng đèn ra định xuống nhà lấy bóng đèn dự phòng lên thay, thì khi vừa bước đến cửa phòng. Cái bóng đèn bàn bắt đầu chập trờn lúc sáng lúc tối. Giờ đây thì chị Trâm thực sự sợ hãi, chị đặt cái bóng đèn bàn lên tủ, đứng nhìn về phía cái bàn học. Bóng đèn vẫn chập chà chập trờn như vậy. Chị từ từ tiến lại, khi còn cách cái bàn hai bước chân thì bóng đèn bàn vụt tắt. Chị Trâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một cái cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng chị. Rồi chị bắt đầu lo lắng, bất an, vì trong đầu chị đã xuất hiện một cái ý nghĩ rằng chị không phải là người duy nhất trong phòng này. Chị lấy cái điện thoại ra soi, rồi với tay bật lại cái bóng đèn bàn, bầt lên bật xuống, cái đèn cứ sáng rồi lại tối. Đến khi nó sáng lên lần thứ ba, cái ánh sáng hắt hết cả căn phòng. Chị Trâm sau khi an tâm là bóng đèn đã sáng lại, chị quay đầu định đi xuống lấy bóng khác thì chợt chị giật nẩy người, té ngửa ra đằng sau khi mà ngay trước mặt chị đây là con bé trong mơ hôm nào. Chị Trâm hét toáng lên, được mấy giây thì bóng đèn vụt tắt, cả căn buồn lại chìm vào trong bóng tối. Chị Trâm ngồi dưới đất run rẩy, chị như không tin vào cái thứ mà mình vừa nhìn thấy. Chị thử béo má mình một cái thật mạnh, nhưng không, chị không hề nằm mơ. Chị Trâm có chấn tĩnh, rồi lấy tay run run lần mò cái điện thoại trêm mặt đất mà lúc nãy chị đánh rơi. Lần mò một hồi thì chị sờ được một vật cứng cứng hình chữ nhật, đúng là cái điện thoại rồi, có cả phím bấm nữa. Chị Trâm đang định kéo lại về phái mình, thì chợt cái điện thoại rung lên bần bật, kèm theo cái nhạc chuông vang inh ỏi vô màn đêm. Chị giật nẩy mình, nhưng chị còn kinh hãi hơn và hết toáng lên khi mà cái ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên một khuôn mặt trắng bệch tóc dài đang ngồi xổm xuống nhìn về phía chị. Như một phản xạ tự nhiên, chị Trâm cầm cái điện thoại ném về phía cái vong đó. Nhưng chỉ nghe tiếng điện thoại đập cái đốp vô tường và vỡ ra làm hai hay ba mảnh. Chị Trâm ngồi co ro run rẩy, nhìn về phía mà cái vong kia vừa mới hiện lên. Nam phút sau, thì ba chị kia về, lúc họ đi lên bật đèn ngoài hành lang, lúc nhìn vào thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy chị Trâm đang ngồi co ro dưới đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Chị Trang và chị Ngọc vội chạy lại đỡ chị Trâm dậy, chị Ngọc nói:
– Trâm, bà làm sao zị?
Chị Chi chạy lại bật thử cái đèn góc phòng thấy không sáng liền nói:
– Các bà ở trên này nha, tui chạy xuống lấy bóng đèn thay.
Chị Trang và chị Ngọc đỡ chị Trâm ngồi lên giường, chị Trang chạy lại bàn học bật cái đèn bàn lên và rót một ly nước đưa cho chị Trâm. Chị Ngọc lúc này mới hỏi:
– Trâm, có chuyện gì mà nhìn bà có vẻ sợ sệt vậy?
Chị Trâm làm một ngụm nước nhỏ, vừa tầm chị Chi chạy lên thay bóng đèn, giờ thì cả căn phòng đã lại bừng sáng. Chị Trâm dọng vẫn còn run run nói:
– Tui… Tui nhìn thấy bóng ma các bà ạ …. Mà lại ngay trong căn phòng này.
Nghe bà Trâm nói vậy, cả ba chị kia rùng mình mà nổi da gà. Họ không còn giám nghi ngờ chị Trâm vì nhìn cái sắc mặt chị lúc nẫy, chắc chắn phải có điều gì kinh hãi lắm sảy ra với chị. Bà Chi lúc này mới thở dài và nói:
– Có phải bà nhìn thấy con nhỏ với cái váy trắng, tóc dài đen, khuôn mặt trắng bệch và hai hốc mắt xâu hoắm đúng không?
Chị Trâm quay ra chị Chi, với vẻ mặt kinh ngạc:
– Chả lẽ bà…

3
31 tháng 5 2019

có thật ko vậy??///

2 tháng 6 2019

Xạo đời

Những vụ án và hiện tượng rợn người trong lịch sử đến giờ vẫn còn bị bỏ ngỏ( những vụ án này có thật và có hình ảnh luôn nhưng mình k biết làm thế nào để đăng hình ảnh nên mọi người thông cảm nha! nếu ai muốn xem hình thì mình sẽ chỉ cho trang có những vụ án này và hình ảnh nhé! cảm ơn!) Trường hợp của cô bé Pauline Picard. Cô bé Pauline Picard hai tuổi bị mất tích tại...
Đọc tiếp

Những vụ án và hiện tượng rợn người trong lịch sử đến giờ vẫn còn bị bỏ ngỏ( những vụ án này có thật và có hình ảnh luôn nhưng mình k biết làm thế nào để đăng hình ảnh nên mọi người thông cảm nha! nếu ai muốn xem hình thì mình sẽ chỉ cho trang có những vụ án này và hình ảnh nhé! cảm ơn!)

Trường hợp của cô bé Pauline Picard.

Cô bé Pauline Picard hai tuổi bị mất tích tại Brittany, Pháp vào tháng 4 năm 1922. Tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy đứa bé, vài ngày sau đó cảnh sát lại nhận được tin một cô bé đúng theo mô tả của Pauline đã được tìm thấy ở thị trấn Cherbourg, cách trang trại Picard khoảng 300 kilomet. Mẹ cô bé đã nhận dạng qua một bức ảnh và cảnh sát tìm thấy cô bé cũng đã xác nhận đó là cùng một người. Khi ấy người ta gạt qua một bên chuyện tại sao một đứa bé có thể mất tích và xuất hiện cách nhà hàng trăm kilomet, vì quan trọng hơn hết vẫn là đứa bé đã trở về bình an.

Nhưng khoảng một tháng sau, một nông dân lân cận đi bộ gần trang trại Picard tình cờ phát hiện ra một cơ thể bị cắt xén và đang phân hủy của bé gái, bên cạnh là quần áo được gấp gọn gàng. Ông ta báo ngay cho chính quyền địa phương, cảnh sát cùng với những người dân đã đến hiện trường, trong đó có bố mẹ Pauline. Mặc dù không thể xác định được khuôn mặt của đứa bé, nhưng gia đình Picard đã nhận ra một điểm đáng lo ngại: quần áo gấp chính xác là những gì Pauline đã mặc vào ngày cô bé biến mất.

Khu vực tìm thấy thi thể đã được tìm kiếm kỹ lưỡng khi Pauline biến mất lần đầu tiên, điều này cho thấy ai đó chỉ vừa đặt thi thể ở đó gần đây. Vụ án càng trở nên rắc rối hơn khi hộp sọ của một người đàn ông trưởng thành được phát hiện bên cạnh thi thể của Pauline, thêm một nạn nhân thứ hai xuất hiện ở vụ án.

Cảnh sát đã rất rối trí. Nếu cơ thể trong rừng là của Pauline như bằng chứng cho thấy, vậy thì chuyện gì đã xảy ra với cô bé? Tại sao hộp sọ không xác định này lại liên quan đến vụ án giết Pauline? Và cô bé đến từ Cherbourg, người đang sống với Picards là ai? Lời giải cho những câu hỏi này chưa bao giờ được phát hiện, đứa bé song trùng bí ẩn đã được trả về Cherbourg (điều gì tiếp theo xảy ra với cô bé ấy không được ghi nhận trong lịch sử). Trường hợp kỳ lạ của cô bé Pauline Picard vẫn là một trong những bí ẩn lớn nhất của nước Pháp chưa được giải đáp.

Vụ án "Bella trong cây du núi"

Vào ngày 18 tháng 4 năm 1943, 4 cậu bé đi săn ở Hagley Wood, Anh và bắt gặp một cây du núi (wych-elm). Nghĩ rằng đó sẽ là một nơi tốt để săn chim yến, Bob Farmer (15 tuổi) trèo lên để kiểm tra nhưng thay vào đó lại phát hiện ra một sự việc kinh khủng.

Bên trong thân cây rỗng là bộ xương của người phụ nữ được cột chặt với cơ thể đầy đủ trừ một bàn tay bị mất. Cảm thấy kinh sợ, các cậu bé đã lập một lời hứa là sẽ im lặng và bỏ trốn, nhưng cậu bé nhỏ tuổi nhất vì quá sợ hãi nên đã kể với cha của mình. Cảnh sát sau đó được điều đến để điều tra và thi thể họ tìm thấy giống y như mô tả. Tóc vẫn còn dính lại trên da của hộp sọ và hai chiếc răng mọc lệch nhô ra khỏi miệng. Bàn tay bị cắt đứt cùng quần áo của người phụ nữ được tìm thấy gần cái cây.

Điều này đã dẫn cảnh sát đến suy đoán rằng đây là một ma thuật đen tối, một giao ước của phù thủy và Satan Giáo đang hoạt động trong khu vực địa phương. Theo phân tích của cảnh sát, xương được xác định là của một người phụ nữ ở độ tuổi 35 - 40, bà ấy được đặt vào hốc cây trong khi cơ thể vẫn còn ấm và cái xác được cất giấu ít nhất là trong 18 tháng.

Câu chuyện ngày càng rùng rợn khi người dân địa phương bắt đầu đặt tên người phụ nữ vô danh này là Bella sau khi xuất hiện hình graffiti với dòng chữ “Kẻ nào đưa Bella xuống khỏi cây?”. Không ai xuất hiện cung cấp thêm thông tin và danh tính thật của Bella vẫn còn là bí ẩn.

Con tàu SS Ourang Medan.

Theo các tin tức được lan truyền rộng rãi, vào tháng 6 năm 1947, nhiều tàu thông thương ở eo biển Malacca nằm giữa Sumatra và Malaysia nhận được tín hiệu SOS. Tín hiệu được phát ra từ con tàu không xác định với nội dung đơn giản nhưng rất đáng sợ: "Tất cả sĩ quan bao gồm thuyền trưởng đều đã chết, họ đang nằm trong phòng biểu đồ. Toàn bộ thủy thủ đoàn có thể cũng đã chết". Tiếp theo sau đó là một loạt mã morse không thể nào mã hóa, cuối cùng là thông điệp kinh dị: "Tôi chết" (I die), kéo dài bởi một sự im lặng rùng rợn.

Cuộc gọi căng thẳng này được tiếp nhận bởi 2 con tàu Mỹ cũng như đài thu sóng Anh và Hà Lan khi đó đang xoay sở để tìm ra nguồn phát sóng. Họ suy luận rằng nó được phát từ một con tàu Hà Lan với tên gọi SS Ourang Medan. Tàu buôn Mỹ Silver Star đã đến hiện trường trước tiên. Sau khi lên tàu, nhóm tìm kiếm đã phát hiện ra một cảnh tượng rùng rợn đang chờ họ.

Xác chết các thủy thủ đoàn Hà Lan nằm đầy trên boong tàu. Họ đều đang mở to mắt vởi những biểu hiện kinh hoàng trên khuôn mặt và cánh tay duỗi thẳng về trước như thể đang che chắn họ khỏi thứ gì đó khổng lồ. Khi tàu Silver Star cố gắng kéo con tàu ma về cảng, đoàn nhận thấy rằng có những cột khói bốc ra từ các tầng dưới. Đoàn đã nhanh chóng cắt đứt dây kéo và quay trở về tàu Silver Star trước khi Ourang Medan phát nổ. Con tàu chìm dần xuống dưới sóng biển, để lại đó những bí ẩn đáng sợ cho những người đi biển.

6
12 tháng 6 2019

~ bn sưu tầm nhìu chuyện nhở

umk! mình đọc khá nhiều truyện loại như vậy! thấy hay nên mình chia sẻ thôi! có hình đó! tiếc là mình k biết nên k đăng đc!

Nhật ký của 1 cậu bé đã trải qua Đầu tiên thì em xin đảm bảo tất cả những điều em kể dưới đây là sự thật 100% và em chính là người trải quaEm xin lan man 1 chút về khu nhà emKhu nhà em được xây từ năm 1996, khi nhà em chuyển về thì còn khá hẻo lánh, và chính xác thì bãi đất trước khi xây khu nhà này là 1 bãi tha ma rất rộngHồi nhỏ em ngủ thường hay giật mình, bị bóng đè, sức khỏe...
Đọc tiếp

Nhật ký của 1 cậu bé đã trải qua

Đầu tiên thì em xin đảm bảo tất cả những điều em kể dưới đây là sự thật 100% và em chính là người trải qua
Em xin lan man 1 chút về khu nhà em
Khu nhà em được xây từ năm 1996, khi nhà em chuyển về thì còn khá hẻo lánh, và chính xác thì bãi đất trước khi xây khu nhà này là 1 bãi tha ma rất rộng
Hồi nhỏ em ngủ thường hay giật mình, bị bóng đè, sức khỏe cũng ốm yếu lắm, sau này thì mời thầy về mới biết là sát dưới cột nhà em còn sót lại 1 cái tiểu nhỏ, đợt đó nhà em cũng phải làm lễ khá lớn rước cái tiểu đó lên chùa, xong rồi thì thầy u em thỉnh thầy dán bùa 4 góc nhà, từ đó em cũng bớt ốm đau, ngủ cũng ngon hơn
Sau này ông thầy kia mất đợt năm 2007 thì năm 2006 ông có gọi cho thầy u em, bảo là tôi sắp đến đại hạn, nhà 2 bác có âm khí nặng nhất từ trước tới nay tôi gặp, tôi có yểm 1 cái bia, 2 bác chôn ở trước cửa để kị tà, đất dữ nên không thể làm tốt hơn được . Thầy u em lên xin cái bia đó về, biếu thầy 1 khoản nhưng thấy không lấy, bảo là đại hạn sắp tới, tiền nong không mang đi được, mong thầy em chiếu cố con của ổng ( thầy em làm bên thuế cũng lâu năm rồi)
Sau khi chôn cái bia được mấy năm thì nhà em cũng yên yên, có 1 sự là đó là cứ tầm nửa đêm, khoảng 12 rưỡi tới 3h sáng, em thì hay thức muộn chơi dota, hoặc xem phim linh tinh, trước khi đi ngủ thì em hay vào wc , em thường nghe thấy có tiếng người đi ngoài cầu thang, đầu tiên em cứ nghĩ là hàng xóm đi làm về nhưng tới lần thứ 4 thứ 5 gì đó em thấy nghi nghi, vì làm gì có ai cứ đi lại như thế bao giờ , em mở cửa ngó ra thì tiếng bước chân ngưng hẳn và không có ai ngoài đó cả, mấy lần em để ý đều như vậy
Bẵng đi 1 thời gian, trong nhà cũng ít có sự lạ xảy ra, có đúng 1 lần là bác em nhập vào ông cậu em ngồi uống rượu với thầy u em, và 1 lần giỗ bác mà u em quên k thắp hương, có 1 con đom đóm bay vào đậu lên đúng bát hương và nhà thì sáng rực, sáng tới mức có thể đọc được sách luôn ấy các thím ạ . Rồi u em phải chạy xuống chợ (lúc đó ở khu em còn phiên chợ lúc 3h sáng của dân bán hoa quả) mua ít hoa quả về thắp hương con đom đóm mới bay đi
Rồi chuyện không hay cũng xảy đến, hôm nhà em làm lại cửa sắt, mặc dù đã nhắc rất kĩ nhưng không hiểu tay thợ làm thế nào mà nứt mất tấm bia trước cửa nhà em và thế là mọi việc đáng sợ bắt đầu xảy ra
Đầu tiên là phòng của thầy u em, phòng ngoài cùng, trước là cái ban công, sau thì thầy u em vẩy ra ( dân tình hay gọi là đeo ba lô đấy ạ). Trước kia khi cái bia còn lành lặn thì không có gì cả, nhưng những hôm mà thầy u em đi làm, em ở nhà 1 mình hay vào nằm ngủ trưa (vì phòng đó u em hay dọn dẹp sạch sẽ thơm tho, còn phòng em thì như bãi rác ợ) thì em rất hay gặp sự lạ
Như các thím biết đấy, con người có giác quan thứ 6, dù ít hay nhiều nhưng ai cũng có, các thím có biết cảm giác khi mà có người nhìn chằm chằm vào mình không, em ngủ trong phòng thầy u em lúc nào cũng có cảm giác đấy, nhưng ở mắt ra thì không có ai cả , nhưng đáng sợ nhất là em thường nghe thấy tiếng động lạ (ví dụ như tiếng đóng mở cửa cọt kẹt, tiếng đóng mở tủ lạnh và tiếng tủ giày nó kêu như tiếng cười ấy )
Có những hôm em nghe thấy tiếng động lạ em phi ra xem thì rõ ràng là tủ lạnh và cửa nhà tắm em đóng rồi, vậy mà tủ lạnh thì mở hờ , còn cửa nhà tắm thì vẫn còn đung đưa !
Thằng em em năm nay học lớp 12, có 1 lần nó cũng ngủ ở trong phòng thầy u em, giữa mùa hè nóng nực, mất điện, nó nằm sát cửa sổ cho mát thì bông dưng nó kể là cảm thấy rùng mình, cả người nổi gai ốc lạnh toát, như có ai thốc quạt vào người nó vậy, nó sợ quá không dám ngủ nữa, khóa cửa lang thang ra quán net.

Hôm nay em vừa thi xong, tình hình cũng tạm ổn, ngày kia thi môn nữa, về tới nhà em kể tiếp cho các thím về ngôi nhà đáng sợ mà em vẫn đang ở tại đó
Lần trước em định kể với các thím về chuyện cái bóng đen trên tường nhà em nhưng em chưa có thời gian, em xin kể luôn vào chuyện
Hôm đó là mùa đông, tầm 6 rưỡi tối, thằng em em đang học lớp 11, chiều hôm đó nó học gia sư từ 6h tới 8h. Ở phòng em thì rộng, kê 2 bàn học, 1 bàn máy tính, tất cả đều đặt sát vào bức tường đối diện cửa phòng
Trưa hôm đó thì thằng bạn em có lên nhà em ăn cơm, sau đó ngủ trưa, 2 thằng ngủ dậy thì thấythằng em em đang học thêm rồi. Em bật máy tính làm vài ván đế chế, thằng bạn em nó ngồi cạnh hóng, chơi đến trận thứ 2 thì em thấy có 1 bóng đen hình người trên bức tường trước mặt.Tưởng có ai vào phòng em quay lại thì không thấy ai cả, đồng thời bóng đen trên tường cũng vụt biến mất 1 cách rất nhanh, cứ như nó chưa từng ở đó
Nhưng điều khiến em sợ nhất, chính là không phải em hoa mắt hay thần hồn nát thần tính, mà ngay khi em chột dạ quay ra nhìn, thì bắt gặp cả 4 đứa (em , thằng bạn , thằng em em và gia sư của nó ) đều nhìn nhau 1 cách sững sờ, gia sư của thằng em em còn hỏi : có ai vừa vào phòng đúng không !
Và đáng sợ hơn là cả 4 thằng người đều rùng mình lạnh toát, mặc dù nhà em đang bật điều hòa, trong phòng rất ấm, thằng bạn em còn lạnh đến mức tóc gáy dựng hết cả lên
Rồi chuyện đó cũng còn xảy ra thêm vài lần nữa, nhưng chỉ mình em hoặc thằng em em bắt gặp, chứ không có lần nào đông người mà gặp tình huống như vậy nữa, có điều khi kể lại thì câu chuyện giống hệt nhau : vẫn bức tường đó, vẫn chỗ ngồi đó
Rồi bẵng đi khoảng 1 tháng, em và thằng em em không còn gặp lại cái bóng đó nữa,nhưng ngay sau đó thì em lại có 1 giấc mơ mà giờ mỗi lần nhớ lại em vẫn còn cảm thấy rợn người
Đêm hôm đó em đi ngủ như thường lệ, em mơ thấy mình đang lái ô tô ( em có sở thích là lái xe các thím ạ, ít có điều kiện được ôm vô lăng nên thi thoảng cũng nằm mơ), đang đi trên đường thì em đâm phải 1 bé gái học tầm tiểu học, tốc độ cao nên chết ngay tại chỗ, còn khuôn mặt thì bắn lên kính xe của em. Em giật mình tỉnh dậy thì chân đá phải cái ghế khá đau, hơn nữa giấc mơ quá kinh khủng nên em vẫn nhớ rất rõ
Tối hôm sau em đi chơi khá là khuya, về tới nhà thì nhà xe đã đóng cửa, em phải dắt lên.Xe mới đi về bao giờ cũng có mùi xăng, em phải khóa xăng lại rồi để ngoài 1 lúc cho nó bay mùi đi đã.Khi em cúi xuống khóa xăng thì ở ngay dưới chân chống xe máy có 1 cái ảnh 4×6, em nghĩ là của thằng em em làm rơi, nhặt lên nhìn thì không phải, chỉ là ảnh của 1 cô bé mặc đồng phục, độ tuổi trong ảnh có lẽ là học lớp 4 lớp 5, và em ngã ngồi ngay tại chỗ bởi cô bé trong ảnh chính là cô bé trong giấc mơ đêm qua mà em mơ thấy !!
Phải 10 phút sau em mới định thần lại được, em vứt tầm ảnh ngay trước cửa, dắt xe chạy vào nhà tắm rửa rồi đi nằm nhưng trằn trọc mãi tới 2 h sáng mới ngủ được, có lẽ cũng do đã thành giấc rồi, sáng hôm sau dắt xe đi học thì em để ý bức ảnh không còn ở đó nữa ….
Cũng đêm đó, do mất ngủ mà em đã nghe thấy rất nhiều tiếng động lạ tử nhà trên vọng xuống, và em lại khám phá ra thêm những điều còn kinh hoàng hơn nữa ở khu nhà em

7
31 tháng 5 2019

Hôm trước em kể cho các thím về giấc mơ đáng sợ của em ấy mà, đêm hôm đấy em mất ngủ, mọi khi đeo tai nghe chơi games rồi nằm ngủ luôn nên không biết, hôm đấy em trằn trọc thì thấy nhà trên lục cục đi lại ( tiêng bước chân người hẳn hoi nhé ), rồi có tiếng thì thầm nói chuyện, em chỉ nghe được đại loại là “nín ngay không được khóc” . Đúng là nhà trên đấy có trẻ con thật nhưng em thấy thằng bé đó ngoan, chả mấy khi khóc. Mãi rồi em cũng ngủ thiếp đi. Đến mấy hôm sau nhà em bị cắt điện, tầm 11 rưỡi đang chơi game thì nó cắt . Lọ mọ ra nằm xuống thì chưa quen giấc, nhà trên nó lại lục cục và cái điệp khúc bà mẹ dỗ con, nhưng mà em nằm hơn 1 tiếng, không ngủ nổi vì cái nhà trên nó cứ đi đi lại lại. Bực mình vì mất điện thì chớ, còn không ngủ được, em cầm cái đèn pin lọ mọ lên tầng trên gõ cửa nhà đấy định góp ý tý. Không có ai ra mở cửa cả, em mới gõ gõ thêm mấy lần rồi bảo anh chị ơi giữ trật tự cho hàng xóm còn ngủ . Vẫn không có ai trả lời, em lại xách đèn đi về, uống nc rồi đi wc phát nữa, yên tâm nằm ngủ thì nó lại lục cục. Điên cả người, em lại cầm đèn lên gõ cửa nhà đó rồi quát to : ông bà có để cho người khác ngủ không. Chẳng có ai trả lời. Em bực quá đang làu bàu quay xuống thì gặp ông anh hàng xóm đi chơi về muộn. Ông ấy hỏi: đi đâu đêm hôm mà lên đây thế em ( nhà ổng ở đối diện nhà kia ). Em bảo nhà anh T ồn quá em không ngủ được, ông ấy bảo em : nhà chú ấy về quê từ mấy hôm rồi làm gì có ai ở nhà , em sởn da gà, quay lại nhìn thì mới để ý là cửa khóa ngoài chứ không phải khóa từ phía trong. Em chào vội ông kia rồi về nằm, vẫn có tiếng lục cục đấy ( tới tối qua lúc em ôn bài xong đi ngủ nó vẫn còn nhé các thím). Nhưng cứ hôm nào nhà đó có người ở nhà, thì đêm đó lại không có tiếng động gì cả
Mãi rồi cũng quen, cũng không gây hại gì, có khi không nghe những tiếng đi lại ấy em mất ngủ cũng nên

Nhưng tiếng động lạ không chỉ có ở nhà trên, nó còn xuất hiện ở 2 nhà sát vách nhà em, cứ tầm 8h sáng, lúc đó thầy u em đi làm, thằng em em đi học, 1 mình em ở nhà ngủ là nó bắt đầu. Ban đầu là những tiếng động nho nhỏ rì rầm như có ai nói chuyện, nhưng em lắng nghe thì không thấy nữa, sau đấy bắt đầu tiếng động to lên, như tiếng nhà bên lấy búa gõ vào tường, em tức quá dậy quát to tiếng : làm cái gì mà sáng ra đã ồn ào thì nó chuyển hẳn thành tiếng khoan tường, nghe rin rít cứ rợn cả người
Cũng như nhà trên, em sang hỏi thì nhà bên cạnh không hề sửa chữa nhà cửa khoan đục gì cả
Sự việc đó cứ thế tiếp diễn gần 2 năm nay khiến em hay mất ngủ và giờ thì em rất dễ đau đầu, gần như ngày nào cũng đau, cho nên em không ngồi máy tính nhiều được, đó cũng là lí do vì sao em không viết dài được các thím hiểu và thông cảm nhé
Đó cũng mới chỉ là 1 chuyện khá phiền phức trong cuộc sống của em, còn 1 chuyện nữa em muốn kể cho các thím:
Đó là ở khu nhà em, không nhà nào nuôi được vật nuôi cả, trừ nhà em có nuôi được đúng 1 con mèo. Nguyên do là khu nhà em, hễ cứ ai nuôi chó hoặc mèo thì nó đều chết trong 1 đến 2 tuần . Đầu tiên là nhà bác H ở bên cạnh, con mèo nhà bác ấy nuôi được 10 ngày thì mất tích, sau thì mọi người thấy có mùi ở trong gầm cầu thang ( cầu thang khu em là cầu thang bộ , ở tầng trệt người ta tranh thủ khoảng trống đó lắp thêm cái cửa làm chỗ đặt máy bơm nước của cầu thang và chứa mấy thứ lặt vặt), mọi người mở cửa ra thì thấy xác con mèo nhà bác H trong đó, gọi bác ấy xuống dọn đi, đứa con gái của bác khóc dữ lắm
Mọi người cũng không để ý cho đến khi con phốc nhà bác Th. bị mất tích, ổng rất quý nó nên đi tìm loạn xạ cả lên, sau đó thì mọi người cũng tìm thấy xác của nó, và cũng ở trong cái gầm cầu thang kia
Mấy người lớn thì cũng không để ý, cũng gọi bác Th. dọn xác con chó đi, kẻo nó bốc mùi, nhưng em đã bắt đầu thấy lạ rồi, vì thực sự là cái gầm cầu thang đấy, chỉ có 1 lỗ rất nhỏ ở trên cửa, đủ cho con chuột chui qua thôi, làm sao con chó, con mèo chui vào đó được
Rồi thì cầu thang cũng loạn lên khi con sáo nhà bác M. biến mất, con sáo đó nói khá rõ ràng và bác ấy yêu quý nó lắm, cho nên khi con sáo biến mất, bác M kêu ầm lên như nhà mất của và chạy đi tìm, lần này thì em lấy chìa khóa của bố em mở cửa gầm cầu thang, con sáo nhà bác M chết đúng chỗ đó, còn cái lồng nhốt con sáo thì bị mở ra mặc dù bác M cam đoan là nó đã được đóng chặt. Kinh khủng hơn nữa là con sáo chết rất thảm, mắt nó mở rất to và lông thì xù hết lên nhìn rất sợ
Thế nhưng nhà em lại nuôi được 1 con mèo đấy các thím ạ, nhưng em nói cho các thím biết, nó là con mèo ma, nó bị ma nhập rồi, và giờ vẫn đang đòi ăn ở ngoài bếp

31 tháng 5 2019

Mấy hôm nay em thi liên tục, đau đầu và mệt, lại còn bị ma nó trêu, em cũng bó tay luôn
Em kể luôn về con mèo nhà em cái đã, bà chị họ em ở quê xuống mang theo con mèo vì nhà em chuột nó làm ổ trong cái trần thạch cao, đem con mèo xuống có tiếng mèo kêu nên đêm hôm đấy chuột nó cũng dọn ổ đi luôn
Mấy hôm sau bà chị em về quê, em cũng bảo đem luôn về vì khu em không nuôi được nhưng bà chị không nghe, cứ để ở nhà em, em cũng đinh ninh là vài hôm nữa thì nó chết nên cũng chưa biết làm thế nào, đành buộc nó ở bếp cho loanh quanh ở đấy thôi . Thế rồi em nuôi được 2 tuần, nó vẫn sống ăn lại còn khỏe nữa các thím ạ, em cũng hơi kinh nên ít dám tiếp xúc với nó
Thế rồi chuyện lạ bắt đầu xảy ra, đầu tiên là rõ ràng em đã buộc nó bằng cái dây buộc giày, buộc thắt 2 nút nhé, thế mà tối hôm đấy em đang nằm thì nghe tiếng cào cửa, chột dạ em bật đèn ra xem thì thấy nó đang ngồi cào cào vào cái cửa ra vào . Em nghĩ nó cắn đứt dây cơ, nhưng khi em tóm nó rồi định buộc vào thì hoảng hồn, vì cái dây được ai đó tháo ra chứ không phải bị cắn đứt, mà rõ ràng nhà em ngủ hết rồi, làm sao có ai dậy tháo cho nó được
Em hãi quá, buộc vội nó vào rồi đi ngủ, miên man suy nghĩ ngủ khi nào không biết. Mọi việc cũng không có gì lạ nữa tới đêm hôm sau, em tắt đèn rồi đi WC để đi ngủ, như em kể với các thím, là nhà em âm khí nặng, hay có ma nên đâm ra giác quan thứ 6 của em nó hơi linh mẫn 1 chút, em vừa mở cửa nhà WC thì có cảm giác rợn người, giống như có ai đang nhìn chằm chằm
Em quay ngay ra thì hỡi ôi con mèo, nó đang ngồi chồm hỗm và nhìn em chằm chằm, qua ánh đèn cầu thang hắt vào nhà em nhìn mặt nó cực kì đáng sợ. Không phải em thần hồn nát thần tính nhé các thím, mà mắt nó to 1 cách lạ thường , lấp ló trong ánh sáng nhập nhoạng em có cảm giác như mặt nó nhọn hoắt và dài ra 1 cách dị thường, em thực sự sợ, bật ngay điện bếp lên thì nó híp mắt vào giống như người vừa ngủ dậy bí chói mắt ấy, rồi lủi vào trong đống giẻ lau nằm ngủ
Thực sự sợ hãi, em k dám đi WC nữa mà vào nằm luôn, chốt chặt cửa phòng. Đêm hôm đó không có động tĩnh gì cả, em nằm nghe ngóng mãi rồi cũng ngủ quên mất, Sáng hôm sau cả nhà đi hết, khoảng 8 rưỡi em dậy, đi WC ra không quên tia con mèo thì thấy nó đang tiếp tục nhìn em, mắt nó mở rất to, vì em biết lúc bình thường mắt nó không to vậy đâu, em lấy hết cam đảm quát nó: “mày nhìn gì tao” thì nó ngoảnh mặt đi và nhìn đăm đăm lên trần nhà , thậm chí em ra gần chỗ nó đập đập nó cũng không có phản ứng gì cả, em mới cả gan ra che trước mặt nó thì nó nhìn thẳng vào mắt em 1 lúc rồi chui vào tổ ngủ tiếp.
Ngoài ra em còn bắt gặp nhiều lần nó nhìn chằm chằm lên trần nhà như vậy rất lâu, không cử động mà cứ ngồi đó nhìn thôi, em hãi lắm, kể qua với thằng em, định bàn với nó đem vứt con mèo đi, nhưng quên chưa dặn nó phải kín tiếng, vậy là nó nói to : em nghĩ phải vứt nó đi thật, vừa nói xong thì soạt 1 tiếng, em với thằng em chạy ra tì thấy con mèo vẫn nằm đấy, Không biết có phải nó nghe lén hay không mà sau đó thì nó tỏ ra rất bình thường, không nhìn em và trần nhà nữa, cũng không cào cấu hay kêu gì như mọi khi
Nhưng có 1 điều mà nó không thay đổi, đó là nó chỉ ăn thịt sống, không ăn thịt đã nấu dưới mọi hình thức, dù ngon đến mấy, nhưng nó chỉ ăn thịt lợn xay và cá chưa nấu, nếu không cho ăn thịt sống thì nó bỏ ăn và nữa đêm kêu la, cào cấu vào tủ sồn sột
Nhưng con mèo thì nhà em cũng giải quyết rồi, hôm qua bà chị họ em đã xuống bắt nó về, nói là cả đàn mèo nhà bà ý chết hết, giờ chuột nó dọn về nên mang về nuôi cho đỡ, em có nói qua tình hình như bà chị không tin, cũng đành chịu
Chuyện con mèo nó đến thế thôi, còn 1 chuyện em muốn kể cho các thím, là chuyện 2 anh em nhà em bị ma trêu vào buổi tối thì để lần sau nhé các thím, em phải đi ăn rồi học luôn mai em thi

TRUYỆN KINH DỊ! The RakeWhere the Bad Kids Go là một chương trình giáo dục trẻ em cách cư xử. Sau khi mỗi tập phim chuẩn bị kết thúc, camera zoom gần vào một cánh cửa sắt cũ kĩ, và dòng chữ This is where the bad kids go (Đây là nơi đám trẻ hư bị gửi đi) sẽ hiện lên bằng một loại font chữ màu đỏ ghê rợn.Một thợ nhiếp ảnh muốn tìm đến trường quay của chương trình này để làm một dự án....
Đọc tiếp

TRUYỆN KINH DỊ!

The Rake

Where the Bad Kids Go là một chương trình giáo dục trẻ em cách cư xử. Sau khi mỗi tập phim chuẩn bị kết thúc, camera zoom gần vào một cánh cửa sắt cũ kĩ, và dòng chữ This is where the bad kids go (Đây là nơi đám trẻ hư bị gửi đi) sẽ hiện lên bằng một loại font chữ màu đỏ ghê rợn.

Một thợ nhiếp ảnh muốn tìm đến trường quay của chương trình này để làm một dự án. Sau khi nghiên cứu kĩ càng, anh tìm được đến studio nơi chương trình này từng được quay, và cả cánh cửa sắt ngày xưa mọi đứa trẻ từng khiếp sợ. Người thợ nhiếp ảnh hào hứng bước vào trong, nhưng anh đã không hề chuẩn bị cho những gì mà anh sắp thấy. Đằng sau cánh cửa sắt là một căn phòng trống chứa đầy máu, phân người, và xương. Ở giữa căn phòng là một chiếc microphone treo lơ lửng. Có lẽ đây chính là nơi đám trẻ hư bị gửi đi thật..

1999

Câu chuyện 1999 kể về một blogger người Canada tên Elliott đang trong quá trình điều tra một chương trình ngân sách thấp có tên 1999 mà anh từng coi hồi còn bé. Chương trình chỉ lên sóng một vài tập, nhưng trí nhớ của Elliott về 1999 rất rõ ràng và sống động. Một tập của chương trình có tên Playing with Scissors (chơi đùa với kéo) giới thiệu đến khán giả những bàn tay thật trên một chiếc bàn. Chương trình ngay lập tức trở nên khó xem khi một bàn tay trên bàn liên tục đâm những bàn tay khác bằng một chiếc kéo nhọn dùng để phẫu thuật.

Một tập khác của chương trình 1999 có tên Mr. Bear (Ngài Gấu). Trong số phát sóng này, một diễn viên mặc một bộ đồ gấu bông và tự xưng mình là Mr. Bear. Sau đó, Mr. Bear đã đi làm những chuyện kinh dị và khó hiểu đến mức Elliott không thể ghi lại được. Sau Mr. Bear, cảnh sát quyết định dừng chương trình kinh dị này lại. Nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn, trẻ em khắp nơi, bao gồm cả Elliott đã vĩnh viễn bị chấn thương tâm lý sau khi xem chương trình quái gở này.

Jeff The Killer

Jeff là một cậu bé vừa chuyển đến một thành phố mới cùng với gia đình của mình. Vào một ngày nọ, 3 thanh niên bắt nạt Jeff và anh trai của cậu, nhưng Jeff đã đánh bại chúng, để chúng nằm lại trên đường với vô số vết thương, bao gồm vết bầm tím, cổ tay gãy, và vết đâm. Jeff và anh trai về nhà anh toàn, nhưng nhờ cuộc gặp gỡ này mà Jeff nhận ra cậu thích làm cho người khác cảm thấy đau đớn. Vào một đêm, mẹ của Jeff nghe thấy tiếng khóc phát ra từ phòng tắm gia đình. Đến để kiểm tra, bà thấy Jeff đã rạch 2 bên má mình để tạo ra một nụ cười vĩnh viễn. Cậu cũng đã cắt toàn bộ mí mắt của mình để không thể ngủ được nữa. Khi chạm mặt với mẹ mình, Jeff đã nói:

Mẹ đã nói dối.

Sau đó, Jeff giết toàn bộ gia đình của mình và biến mất trong màn đêm. Không ai nghe tin tức gì về Jeff cho đến tận bây giờ.

1
30 tháng 5 2019

cậu kể thêm ik! hay lắm~

Mik bị ép buộc nhé mọi người Xin chào tôi tên là Annabelle.Một khi bạn đã bắt đầu đọc nó, bn ko thể dừng lại.nếu bn lm bn sẽ gặp xui xẻo cả năm như tôi đã nói annabele của tôi và tôi 4 tuổi và tôi là 1 con búp bê. Nếu bn ko gửi bức thư này cho 15 ng' ,tôi sẽ đến nhà bn lúc 3h sáng và tôi sẽ nhìn chằm chằm vào bn trong khi bn ngủ và giết bn nếu bn thức dậy .Đừng tin tôi?1 Lily Johnson cũng...
Đọc tiếp

Mik bị ép buộc nhé mọi người

Xin chào tôi tên là Annabelle.Một khi bạn đã bắt đầu đọc nó, bn ko thể dừng lại.nếu bn lm bn sẽ gặp xui xẻo cả năm như tôi đã nói annabele của tôi và tôi 4 tuổi và tôi là 1 con búp bê. Nếu bn ko gửi bức thư này cho 15 ng' ,tôi sẽ đến nhà bn lúc 3h sáng và tôi sẽ nhìn chằm chằm vào bn trong khi bn ngủ và giết bn nếu bn thức dậy .Đừng tin tôi?1 Lily Johnson cũng nhận được chuỗi này và cô ấy chỉ gửi ns cho 5 người , ko pk là Lily tốt .Vì vậy lúc 3 giờ sáng,tôi đã ở trong phòng của cô ấy và tôi đã giết cô ấy vào lúc 3:30 sáng .Ha ha đùng đùa với Annabele 2.Jason Spencer cũng nhận được chuỗi này và anh ta chỉ guiowr ns cho 7 người, Jason ko đủ tốt,vì vậy lúc 3h sáng,tôi đã ở trong tủ quần áo của anh ta và tôi sợ anh ta chết khi anh ta khi anh ta thức dậy để mặc quần áo.gây rối với Annabele 3.Lizzie Clandon cũng có chuỗi này và cô ấy gửi nó cho 10 người ,ko tốt chút nào .vì vậy lúc 3 giờ sáng tôi vào phòng của cô ấy và chạm chân cô ấy khi cô ấy đag ngủ và chạy vào phòng bố mẹ cô ấy nói rằng cô ấy có một giấc mơ xấu nên bố cô ấy đã ngủ trong phòng cô ấy và ngày hôm sau cô ấy ko nhìn thấy bố mik trên giường tất cả những j cô ấy nhìn thấy lak máu ,Lizzie hét lên và bất tỉnh và 2 ng đó ko bh đc nhìn thấy nx .............họ nói rằng lizzie và ba cô lak ma và ở đó tìm kiếm những đứa trẻ để giết nên hãy cẩn thận 4.Wendy Kieth đã làm đúng cô ấy đã gửi nó cho 20 người và cô ấy đã nhận đc một thứ mak cô ấy thực sự muốn,,một em gái tên lak Lucy.5.Lucy Chan đã lm đúng ,cô ấy gửi nó cho 59 người và cô ấy đã may mắn đã nhận đc 1 người bn thân .6.Mirin cũng nhận được chuỗi này và cô ấy gửi nó cho 0 người ,mirin trong giờ ngủ cô linh cảm ko ổn nên đã vào vệ sinh và đã thấy tôi vì vậy họ là 6 trường hợp và nhớ 1~5 bn sẽ bị giết 5~7 bn sẽ sợ đến chết 7~10 bn sẽ cảm thấy chạm chân vào lúc 3 giờ sáng 15 hoặc nhiều hơn bạn được an toàn tôi sẽ có may mắn cho đến ngày bn chết vậy nó sẽ là j?.........Thời gian của bn bắt đầu NGAY BÂY GIỜ ,nhanh lên ! Nhanh lên ! Bạn có 24 giờ để gửi nó cho 15 người ĐỪNG ĐỂ TÔI XUỐNG !!!!

Câc bn ơi giúp mik nha đag ôn thi còn gặp mấy thứ như này mệt muốn chết thôi mik ik ôn đây.of vài ngày .Nếu các bn giúp mik mik sẽ cho các bn xem mặt mộc của mik mik thề

7
6 tháng 5 2019

làm ơn đọc nó hết nhé PP

24 tháng 7 2021

nghe sợ z

thật ko

"Có quen mà, quên tôi rồi à?"Hạ Du nhìn kĩ người trước mặt rồi nhăn trán lại, cố gắng vắt hết trí nhớ của mình ra xem thử rốt cuộc mình có từng gặp cậu ta chưa. Một lúc sau, cô bất lực lắc đầu: "Chịu! Nhìn thì quen quen, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. Chắc chắn là không quen rồi"."Không quen thì bây giờ quen. Giờ là bạn cùng lớp rồi mà, còn ngồi chung bàn nữa. Sau này chắc chắn...
Đọc tiếp

"Có quen mà, quên tôi rồi à?"

Hạ Du nhìn kĩ người trước mặt rồi nhăn trán lại, cố gắng vắt hết trí nhớ của mình ra xem thử rốt cuộc mình có từng gặp cậu ta chưa. Một lúc sau, cô bất lực lắc đầu: "Chịu! Nhìn thì quen quen, nhưng hình như chưa gặp bao giờ. Chắc chắn là không quen rồi".

"Không quen thì bây giờ quen. Giờ là bạn cùng lớp rồi mà, còn ngồi chung bàn nữa. Sau này chắc chắn sẽ thân, mà biết trước sẽ thân rồi thì bây giờ thân trước đi. Tôi tên Hải Nam!"

Hải Nam vừa nói vừa nhoẻn miệng cười nhìn Hạ Du, còn cô thì suýt chút nữa sặc cả nước bọt. Cô không thèm đáp lại, nhếch môi cười nhàn nhạt rồi xoay người, khoanh tay đặt trên bàn úp mặt xuống nhắm mắt lại, mặc cho người ngồi bên cạnh vẫn đang cố gắng nói chuyện với mình. Cái tên này, không biết là ở xó xỉnh nào chui ra nữa, phiền chết đi được. Cho cậu ta ngồi chung bàn đúng là sự quyết định ngu ngốc nhất của cô trong ngày hôm nay.

Chẳng biết ngày tháng sau này sẽ thế nào chứ hiện tại cô đang cảm thấy bắt đầu có sự không ổn rồi.

"Này, cậu cũng ở kí túc xá phải không? Lát nữa ra về xuống căng tin ăn trưa với tôi không?"

Hạ Du không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Không!"

Bị từ chối thẳng thừng không thương tiếc, vẻ mặt Hải Nam có chút hơi khó coi, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nói tiếp: "Tôi trả tiền mà, có bắt cậu trả đâu. Đi đi, trưa nay tôi mời!"

"Mời cũng không đi!"

"Đi đi mà!" Vừa nói, Hải Nam vừa lay nhẹ cánh tay Hạ Du.

Hạ Du thực sự mất hết kiên nhẫn rồi. Cái tên chết bầm này, đã không được đẹp rồi mà còn nói nhiều nữa chứ. Cô tức giận, bật người dậy quay sang nghiến răng ken két, lườm Hải Nam một cái cháy mặt quát: "Đã kêu không rồi, lải nhải cái gì mà lắm thế? Quen biết gì mà rủ rê? Thần kinh có vấn đề thì về mua thuốc uống, đừng có làm phiền tôi được không?"

Âm lượng giọng nói của Hạ Du không quá lớn nhưng lại có thể khiến không khí xung quanh lập tức im bặt. Bốn mươi mấy con người đồng loạt xoay lại nhìn về chỗ cô với Hải Nam.

Đúng lúc ấy, tiếng trống tan trường bỗng vang lên. Hạ Du lườm Hải Nam thêm lần nữa, rồi không thèm nói gì, kéo balo đeo lên vai đứng dậy định bỏ về thì cánh tay bất ngờ bị níu lại. Cô giật mình, vùng mạnh cánh tay ra trừng mắt nhìn Hải Nam gằn từng tiếng: "Muốn cái gì đây?"

"Tôi cũng ở kí túc xá mà, về chung đi!"

"Cậu là ai? Tôi không quen biết cậu. Đi tránh xa tôi ra. Đồ điên!"

Hạ Du lập tức xoay người hầm hầm bỏ đi. Vừa ra tới cửa lớp liền đâm sầm vào một người nào đó khiến cả cơ thể ngã ngửa ra sau. Cô lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu lên mới phát hiện người kia chính là cái người lúc nãy đi chung với Hải Nam qua lớp mình, nhìn cô thì thầm to nhỏ với nhau rồi bỏ đi đâu mất. Trưa nắng nóng, gặp phải cái tên bệnh hoạn kia đã đủ bực rồi mà giờ đi về cũng không yên.

"Ngày gì mà gặp toàn thứ âm binh đầu đinh không!"

Ném lại cho người trước mặt một ánh nhìn không chút thiện cảm, Hạ Du phủi phủi áo rồi xoay người bỏ đi.

Hải Nam cũng vừa đi ra khỏi lớp, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Hạ Du xa dần rồi khuất sau ngã rẽ xuống hành lang, sau đó quay sang nhìn cậu bạn mình, ngán ngẩm lắc đầu.

Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hải Nam, cậu ta cười khẩy: "Thấy sao?"

"Chắc là cùng một người rồi!"

"Tao cũng chỉ nghe người ta nói, tự nhiên giờ lại thấy tò mò quá!"

Hải Nam tặng cho cậu bạn mình một ánh nhìn cảnh cáo rồi bước thẳng về phía cầu thang.

* * *

Hạ Du sau khi rời khỏi lớp, định sẽ xuống căng tin ăn trưa nhưng sợ lại đụng mặt cái tên quái thai lúc sáng nên quyết định đi thẳng về kí túc xá. Thà cô ăn mì tôm còn hơn phải chạm mặt cái tên điên đó. Cô sợ mình không kiềm chế được lại có án mạng xảy ra.

Kí túc xá trường của Hạ Du thực ra là một toà nhà hai tầng nằm ở phía sau trường, mới được hoàn thành và cho học sinh dọn vào ở được khoảng gần hai năm nay. Bởi vì có rất nhiều học sinh ở xa, đường xá đi lại bất tiện nên hội phụ huynh mới đề xuất xây kí túc xá cho con em mình bán trú lại trường.

Kí túc xá nam và nữ được xây thành hai khu tách biệt, ngăn cách bởi một đường hàng rào sắt rất cao, lại có bảo vệ và các thầy cô quản lý liên tục kiểm tra nghiêm ngặt nên rất đảm bảo việc trật tự của học sinh.

Thường thì một phòng sẽ có tối đa bốn người ở. Tuy nhiên, phòng của Hạ Du vì xây chẹt ở cuối dãy tầng một, nhỏ hơn các phòng khác nên chỉ ở được hai người. Nhà trường phải nói là vô cùng tâm lí. Tuy phòng không quá rộng nhưng khá sáng sủa và thoáng đãng. Trong phòng có một cái giường đôi, hai cái bàn học và một tủ đồ nhỏ. Còn có bếp, nhà vệ sinh cá nhân trong phòng nữa. Cửa phía sau thông ra một góc ban công, đứng từ ban công có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh sân sau của trường.

"Lu ơi Lu à! Tao đói quá, đói sắp chết luôn rồi. Lu ơi cứu tao!"

Vừa bước vào phòng, Hạ Du liền lớn giọng gọi. Không có ai trả lời, phòng cũng trống trơn không bóng người. Cô sực nhớ ra rằng Ngọc Linh – bạn cùng phòng, cũng là bạn thân của cô có nói với cô rằng hôm nay sẽ về nhà. Cô quên mất ngày mai là chủ nhật.

Sự lười biếng trong con người Hạ Du bỗng nhiên trỗi dậy. Cô quăng chiếc balo lên bàn, không thèm thay đồng phục ra mà lăn kềnh xuống giường ngủ một giấc. Tới lúc tỉnh lại, nhìn đồng hồ thì phát hiện đã gần sáu giờ tối.

"Chết cha, sắp tới giờ rồi!" Hạ Du hốt hoảng reo lên, lật đật xỏ dép chạy đi lấy quần áo rồi chui tọt vào phòng tắm.

Trên đời này có hai loại người, một là vào phòng tắm xong gần cả tiếng vẫn chưa thấy bước ra, hai là vừa vào phòng tắm chưa đầy năm phút đã chui ra. Hạ Du thuộc kiểu người thứ hai.

Bụng bắt đầu kêu réo inh ỏi, Hạ Du lại lật đật xuống bếp pha mì ăn. Sau khi lấp đầy cái bụng bởi một bát mì tôm trứng gà to sụ, Hạ Du hào hứng ngồi vào bàn học khởi động máy tính. Còn cả gần mười lăm phút nữa mới tới giờ hẹn, cô chống cằm buồn bã nhìn cái tên Hải Vũ đang xám xịt trong danh sách bạn bè. Tự nhiên cô lại thấy chán chán, di chuyển nhân vật đi vòng vòng quanh bản đồ rồi dừng lại giữa một vườn hoa đào rực rỡ tại Đào Hoa Đầm.

Hải Vũ là tên nickname đồ đệ trong game của Hạ Du. Cô còn nhớ rất rõ, hôm đó vì đang bực mình chuyện trên lớp nên về tới phòng, cô liền mở game ra đi đánh quái để xả cơn giận trong lòng. Trong lúc quá hăng say, vô tình cô lại lỡ tay giết chết một nhân vật nam cấp thấp hơn mình rất nhiều đang đứng gần đó. Vì cảm thấy có lỗi nên cô đã hứa sẽ dẫn cậu ta đi thăng cấp để đền bù. Sau này, vì để tiện cho việc làm nhiệm vụ, cũng như để được hưởng nhiều phúc lợi hơn nên hai người đã trở thành sư đồ.

Trước đây, cái tên Tiểu Du – nickname trong game của Hạ Du luôn xuất hiện khắp nơi trên bản đồ và trong các cuộc tranh luận, chiến đấu hay những nhiệm vụ của bang phái. Nhưng từ khi có đồ đệ, tần suất Hạ Du xuất hiện trên kênh thế giới và bang phái chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hầu hết thời gian online đều cùng đồ đệ đi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng thì dẫn cậu ta đi săn boss cấp cao. Loanh quanh luẩn quẩn, hiện tại hai người cũng đã quen biết được gần ba tháng rồi.

Chẳng biết từ khi nào Hạ Du lại có cảm giác mong chờ Hải Vũ đến vậy. Đi học thì chỉ trông thời gian trôi qua thật nhanh để về, rồi tranh thủ học bài cũ, chuẩn bị bài mới đâu đó sẵn sàng để có nhiều thời gian cùng Hải Vũ online game hơn. Đến giờ đi ngủ cũng cảm thấy lưu luyến, thực sự không muốn tạm biệt cậu ấy chút nào.

Đôi lúc ngồi một mình, nghĩ tới Hải Vũ, cô bất giác mỉm cười ngây ngốc. Hai chữ "Hải Vũ" xuất hiện trong tâm trí cô ngày một nhiều hơn. Cô mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi lạ lùng trong lòng, thế nhưng sau đó lại tự mình phủ nhận tất cả. Hạ Du nghĩ, chắc cơ thể mình bị đột biến chỗ nào đó rồi, chứ trước nay cô có bao giờ như thế đâu.

Hải Vũ: "Sư phụ!"

3
16 tháng 1 2019

truyện tên j

17 tháng 1 2019

hết giận thì yêu thôi